Chương 5:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Meo!!

Ngày thứ hai bầu trời trong xanh, đến một đám mây trên trời cũng không có, càng không nói đến hiện tượng kỳ diệu như thời tiết thanh minh mưa lại ồ ạt, bởi vậy Lương Du lan sâu sắc cảm nhận, mình đi đời mấy ngày rồi ấy vậy mà bầu trời vẫn quang đãng như vậy, không có một miếng gió hay mưa sầu nào, đúng là trời không thương người mà.

Hắn lắc lắc đám lông trên người, trên bàn trà bày ra bộ dáng xinh đẹp.

Sở Chinh đem đồ ăn cho mèo ra đổ vào chén sứ, hướng phía Lương Du lan ngoắc, "Than Nắm tới ăn điểm tâm."

Lương Du Lan liếc nhìn dĩa thịt bò đang nằm bất động trên bàn dài, rồi nhìn nhìn ngũ cốc lương thực trong cái chén cho mèo, nghiêng đầu một cái rồi bước lên bàn.

Đặt cái mông ngồi lên bàn, vứt cho Sở Chinh một nhãn đao sắc bén, nâng móng lên chỉa vô dĩa thịt bò, "Meo!" Tôi muốn ăn cái này!

Sở Chinh đứng bật dậy, "Không được manh động! Đó là của ta!"

"Meo ~" chân sau gãi gãi cổ, màu hổ phách trong mắt ánh lên hình dĩa thịt bò, chỉ có thịt bò.

Lương Du Lan đối với cái người mặc cái quần cộc như có như không lộ nửa người, một bộ tìm chết kia làm như không thấy.

Hắn nhàn nhã "Meo ngô" một tiếng, sau đó hướng phía dĩa thịt bò trên bàn lộ móng vuốt ra——

"Khoan đã!"

Móng vuốt Lương Du Lan chợt dừng phía trên dĩa thịt bò ba centimet, đầu ngón tay lóe lên ngân quang, "Meo?"

Tay Sở Chinh giơ cao, từng bước một tiếp cận mèo ngốc, "Từ từ! Em đừng động thủ!"

Mòe ngốc nhếch môi lộ răng nanh, "Meo ngao!" Không được tới gần!

Sở Chinh nén giận, nhỏ giọng trấn an, "Chớ lộn xộn, ngoan ~ "

Lương Du Lan nghiêng đầu nghĩ, ung dung đem móng vuốt chậm rãi thu về.

Tâm Sở Chinh hạ xuống, yếu ớt thở ra một hơi, nhưng nói thì chậm xảy ra thì nhanh, mèo đen bỗng nhiên cúi đầu xuống, "Xoẹt xoẹt~", đầu lưỡi đỏ liếm lên trên miếng thịt bò.

Sở Chinh: Σ(°△°|||)︴

Lương Du Lan nâng chân gãi cổ, lại lắc cái eo, thân thể kéo thành một đường cong xinh đẹp, run lắc bộ lông trên người, toàn thân sảng khoái nheo mắt lại, "Meo ~ "

Bữa sáng bị hủy diệt... Sở Chinh ủ rũ ngồi trên ghế sa lon chờ Triệu Minh đưa điểm tâm đến cho y, nguyên dĩa thịt bò đều đi đều hết vào miệng Lương Du Lan.

Sở Chinh một tay đè lại thái dương, "Tình cảm giữa baba và em, mới vừa bị em hủy diệt đó."

Lương Du Lan liếm liếm móng, lại chà chà mặt, hai bước yểu điệu đi tới, đem đầu "Ba" một cái khoác lên đùi Sở Chinh, ánh mắt ngây thơ như thiếu nữ trong sáng.

"Meo?" Cậu muốn cùng tôi tuyệt giao sao? Cậu sao? Trong mắt hắn lóe lên một vòng giảo hoạt, nhìn Sở Chinh ngồi lui ra sau, Sở Chinh khẽ động Lương Du Lan liền theo, đem đầu duỗi tới trước.

Sở Chinh vừa chuyển động hai chân, Lương Du Lan liền lộc cộc lăn một vòng, đầu đen chuẩn xác đập vào địa phương khó nói của y...

Sở Chinh: "..."

Lương Du Lan hai mắt trừng lớn, như xác chết vùng dậy mãnh liệt nhảy dựng, lông xù lên như bông, "Vèo" một tiếng mất bóng.

Sở Chinh nhìn thứ kia trong góc vì thẹn thùng mà cuộn tròn như viên bánh trôi màu đen, lắc đầu cười khổ.

May mắn lúc này bên cạnh y có hắn, tuy hơi ngốc một chút, nhưng tốt xấu gì cũng không cần phải cô độc một mình.

Thời điểm Triệu Minh tới là gần tám giờ, kim đồng hồ "Ba" một cái điểm đúng giờ, cửa sổ nhỏ trên đồng hồ theo đó mà mở ra, "Phành phạch" bắt đầu vận hành, máy móc bắt đầu cất tiếng hát: "kar!"

Sau đó nhạc nền bắt đầu nổi lên "Hắc hắc a a nha nha..."

Sở Chinh: "..." Lông mày co giật.

Lương Du Lan vốn đã xù lông lại còn xù hơn nữa, lúc này chuông cửa lại vang lên, Sở Chinh bước đến mở cửa cho Triệu Minh, lại như lửa cháy hai bước giật ngược về, đem cái đồng hồ còn đang "Hắc hắc a a a nha..." một đường từ trên tường kéo xuống.

Triệu Minh bước vào đóng cửa lại, vừa mới để hai túi giấy xuống đất, liền bị Sở Chinh dùng ánh mắt hình viên đạn đâm cho mấy lỗ.

Hắn một tay che tim, nhược liễu phù phong ngã vào tường, "Chinh ca, làm gì nhìn em như vậy? Yêm lại đã làm sai điều gì à?"

Sở Chinh đem con chip lấy ra, đồng hồ rốt cục ngừng hát, y đen mặt nhìn về phía Triệu Minh, "Đây là Sở Chiến giở trò quỷ?"

Sở Chinh đem đồng hồ vứt lên bàn, Triệu Minh nhanh nhẹn bước tới, "Cậu ta nói anh thích « Nhà máy sô cô la », nên nhờ em chuyển giúp."

Sở Chinh hít sâu một hơi, quát: "Não cậu bị ngắn hay sao vậy, nó nói gì thì là cái đó sao? ! Mới sáng sớm đã hát cái này cậu muốn chết phải không? !"

Triệu Minh chôn hai chân bên tường, "Là yêm làm, nhưng yêm cũng là vì anh mới tạo chút không khí, thế mà anh lại la yêm, thật đáng sợ."

Sở Chinh nghiến răng trừng hắn, "Cậu còn tiếp tục nói như vậy tôi sẽ trực tiếp đá chết cậu!"

Cái đồng hồ báo thức này là do Sở Chiến mua, bình thường không gắn Chip thì chỉ là cái đồng hồ phổ thông nhìn giờ thôi, nhét Chip vào rồi thì tuyệt đối có thể dọa chết người.

Sở Chinh vô số lần muốn đem nó ném vào thùng rác vĩnh viễn không gặp lại, nhưng đều bị tâm hồn pha lê của Sở Chiến gây trở ngại.

Cuối cùng cái đồng hồ này cũng rơi vào tay Sở Chinh mặc y "giải quyết", thế là cái đồng hồ báo thức liền bị Sở Chinh K.O, Sở Chiến chẳng những không nhụt chí mà còn học được cách xúi giục người khác!

Lương Du Lan cũng bị tiếng chuông kia làm giật nảy mình, lúc này chạy vô phòng Sở Chinh núp, đầu không nhấc lên một miếng.

Sở Chinh vừa muốn khom người nhặt túi giấy trên đất lên.

Triệu Minh lén nhìn đồng hồ đeo tay, vẻ mặt nịnh nọt "Ca, cái kia đã tám giờ rồi, nếu anh không đi sẽ trễ đó."

Sở Chinh dừng một chút, đem túi giấy thả xuống.

Đối với một vài sự tình bên trên, y cũng không phải là dạng cực kỳ ngay thẳng, lúc nào nên làm cái gì không nên làm cái gì y đều phân đến nhất thanh nhị sở (Rõ ràng).

Y xách đồ vest đi vào phòng, vừa vào đã thấy mèo đen nhà mình đang nhàn nhã vuốt lông trong gốc.

Sở Chinh đem cửa đóng chặt, "Một lát ba ba đi ra ngoài một chuyến, em hảo hảo ở nhà chờ ta."

Lương Du Lan ngẩng đầu ngắm y một chút, rầu rĩ không vui tiếp tục vuốt lông.

Sở Chinh đem đồ ngủ cởi ra, lộ ra quần lót góc bẹt. Mắt Lương Du Lan mới liếc một cái, rồi không dời mắt được.

—— vai rộng lưng thẳng, thắt lưng khỏe đẹp cân đối dị thường cùng cái mông căng đầy, tiếp đến cái đùi phía dưới không có chút thịt thừa nào, thời điểm đứng nghiêng mình liền lộ ra thể hình càng nổi bật, khẽ động một chốc cũng có thể khiến không khí dập dờn, hormone nam tính bay phấp phới.

Đôi mắt hổ phách của Lương Du Lan trừng thẳng, vóc người này thật sự là so với năm năm trước còn khiến nước bọt hắn chảy giàn giụa hơn, càng thêm thành thục cùng cảm giác mạnh mẽ, nhớ tới buổi sáng hôm nay bị tay Sở Chinh ôm sát, thật sự là không thể nghĩ đến meo, muốn phát tình a meo!

Sở Chinh làm như không có mèo đem quần lót góc bẹt cởi xuống, lần này thì hay rồi, một người đàn ông trần truồng xuất hiện ngay trước mặt Lương Du Lan.

Cổ họng hắn nghẹn một cái hô hấp đầy khó khăn, quẹo đầu BA một cái nằm đơ dưới đất, máu mũi chảy ròng ròng.

Sở Chinh vừa đem ngăn kéo kéo ra, thoáng nhìn đã phát hiện mèo nhà mình nằm đổ ra đất, "Con trai, chưa tỉnh ngủ a?"

Vừa dứt lời liền cảm thấy không thích hợp, thứ hồng hồng trên sàn nhà là cái quái gì? Đậu mé ~~ làm sao lại chảy máu mũi? !

Sở Chinh là kinh sợ, mèo nhà y không có đánh nhau không có bị thương, từ khi ôm trở về đến giờ ngay cả bệnh đều chưa từng bị, lần này là như thế nào.

Y ngay cả đồ lót cũng không kịp mặc, hai bước vụt qua ngồi xổm xuống, đưa tay sờ lên lỗ tai mèo đen, "Than Nắm, em bị sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?"

Sở Chinh ngồi xổm xuống, nơi nào đó liền hướng phía Lương Du Lan càng gần, lớn nhỏ hay hình dạng...

Lương Du Lan nhìn đến hoa cúc căng lên tim đập rộn ràng, máu mũi piupiupiu phọt ra ngoài, có cản cũng đỡ không nổi.

Sở Chinh gấp gáp, "Em đừng dọa ta, ta đem em đi khám bác sĩ."

Y vừa muốn đứng dậy, bỗng nhiên, một cái trảo lông xù vươn ra, hướng phía đại JJ của y "Ách ách ~~~" gọi lại.

Sở Chinh mặt đen như đáy nồi, vô lực ngửa mặt lên trời thở dài, y đây là bị một con mèo đánh lén JJ a...

Đứng dậy mặc đồ lót đem cửa mở ra, "Triệu Minh, một hồi đi trước ghé bệnh viện thú y."

Đúng lúc này Lương Du Lan nhảy phắt dậy, hắn lắc đầu, "Meo meo meo!" Tôi không đi!

Nhìn xem mèo đen sinh long hoạt hổ làm như không có chuyện gì xảy ra, Sở tiểu nô tài "..."

Chờ Sở Chinh thay xong âu phục, Lương Du Lan đã lon ton vào phòng khách, chớp chớp đôi mắt to có thần ngập nước nhìn hai người, "Meo ~" các ngươi thật không đem tôi đi sao? Đó là của tang lễ của tôi a meo.

Sở Chinh nói: "Ba ba sẽ về sớm một chút, sau đó dẫn em đi bệnh viện."

Lương Du Lan đem đầu để lên móng vuốt hai mắt u buồn tràn đầy oán niệm, "Meo!" Vì cái gì không mang tôi theo...

Nhưng Sở Chinh vẫn đi ra ngoài khóa cửa lại, tiếng bước chân xa dần.

Lương Du Lan u oán dựng thẳng nửa người trên, nhảy đến cạnh cửa gãi gãi cào cào, lại nghiêng đầu suy nghĩ một lát, bỗng nhiên ý tưởng trong đầu lóe lên! Hắn dốc hết sức bình sinh kéo ghế đẩu tới, sau đó vươn thẳng người với lên chốt cửa, "Cùm cụp" một tiếng, khóa cửa mở.

Phía ngoài không khí rất tươi mát, mang theo hương hoa mùi cá mùi thịt bò.

Lương Du Lan còn không quên đóng cửa lại, chạy băng băng đến cửa thang máy, bỗng nhiên hướng lên bảng điều khiển phóng lên một phát, piu! Trúng đích! Mấy chục giây sau cửa thang máy chậm rãi mở ra.

Cho nên thời điểm Sở Chinh ngồi lên xe vừa muốn đóng cửa, liền có một đạo hắc ảnh "Sưu" chạy tiến vào.

Sở Chinh: "Triệu Minh! Cậu vừa mới trông thấy cái gì chui vào không? !"

Triệu Minh đạp chân ga, hết sức chăm chú nhìn về phía trước, "Không có a!"

Sở Chinh một tay đè lại đầu, "Ân, có khả năng là do quá mệt mỏi, hoa mắt."

Xe rốt cục lăn bánh, dấy lên trên mặt đường một mảnh bụi đất.

Sở Chinh móc ra trong túi giấy bữa sáng, một phần KFC cháo trứng muối thịt nạc thêm nửa cái bánh quẩy..."Cậu mua KFC? !"

Triệu Minh "Ân" một tiếng, "Bữa sáng a, tốn mười hai tệ!"

Sở Chinh thấy Triệu Minh làm ra bộ dạng như tự hào lắm, thần kinh thình thịch nhảy, "Tôi chưa đưa cậu tiền lương sao! Không biết KFC một gà ba cánh? !"

Triệu Minh còn đang hết sức chuyên chú lái xe, đưa ngón trỏ lắc lắc, chân thành nói: "Không phải ba cái, là bốn cái ~ "

Sở Chinh: "..." Trầm mặc mười giây, dùng sức nhắm mắt lại, "Hiện tại thật muốn mời cậu xuống xe."

Ngay lúc Sở Chinh đang sụp đổ, đột nhiên từ dưới ghế xe truyền đến một âm thanh rất quen thuộc, thanh âm này triệt để đem Sở Chinh bức điên.

Lương Du Lan lú đầu lên, nhếch miệng "Meo ~~" này, tôi ở chỗ này đây!

Sở Chinh: "..."

Xe một đường lái đến bãi đỗ xe nhà văn hóa, Sở Chinh còn chưa xuống xe đã thấy phía xa cửa quan trưng một loạt lẵng hoa, phía trên còn viết câu đối phúng điếu, một tràng lại một tràng bày tỏ niềm thương nhớ đau xót.

Lương Du Lan khi còn sống không làm được chuyện tốt gì, ngược lại sau khi chết lại có người giúp hắn xử lý hậu sự.

Toàn bộ phóng viên đều giữ cửa, từng người cõng máy ảnh DSL lập trận địa sẵn sàng nghênh địch.

Thấy có thể đào tin tức tất cả liền như ong vỡ tổ mà đến, một cái tang lễ trang trọng trong nháy mắt có dáng vẻ không nên có.

Triệu Minh nói: "Ca, đến."

Sở Chinh môi mím thành một đường, nói: "Đã biết."

Triệu Minh lập tức xạm mặt lại, "Vậy anh xuống xe đi."

Sở Chinh nguýt hắn một cái, đưa tay ôm mèo đen không khiến người bớt lo ở ghế sau lên, tay chọt khuôn mặt to béo của hắn, "Em ngoan ngoãn ở lại trong xe, nơi này không phải là chỗ em nên tới, ngoan." Nói xong hắn đưa mèo đen cho Triệu Minh trông.

Đôi mắt Lương Du Lan sáng long lanh nhìn y, gương mặt nghiêm túc của Sở Chinh hiện lên trên đó.

Sở Chinh sửa sang lại cổ áo xuống xe, ngay lúc y chuẩn bị đóng cửa, một đạo hắc ảnh từ trong xe chạy như bay ra ngoài với tốc độ ánh sáng, trong nháy mắt biến mất ngay bên trong bồn hoa.

Triệu Minh ngây ra như phỗng, "A!"

Sở Chinh lập tức hoàn hồn nhìn dáo dát, quát lên một tiếng: "Than Nắm đâu? !"

Triệu Minh máy móc ngẩng đầu, mặt đầy lúng túng cười, "A ha? Nó vượt ngục thuận lợ..."

Sở Chinh hít sâu một hơi, cố gắng tự kìm chế muốn mắng người, "Đi tìm a!"

Triệu Minh gật đầu như giã tỏi, "Ân ân ân."

Sở Chinh từ bãi đậu xe ra, muốn tiến vào sân bãi phải đi qua một đường hầm rộng dài hai mét dài hai mươi lăm mét, phía trên trải thảm màu đậm, hai bên đường bày tất cả đều là lẵng hoa, trong đó còn có một cái là Ngô Mẫn đại diện công ty tặng.

Mà fan hâm mộ không lấy được thư mời thì đứng đầy nửa sân cỏ, từng người giơ ảnh chụp cỡ lớn trong tay khóc đến giống như là con thỏ.

Sở Chinh thầm nghĩ duyên fan hâm mộ của Lương Du Lan thật là tốt, coi như bị đông lạnh nhiều năm thế nào thì người theo đuổi vẫn là kiên trì như vậy.

Lúc này có người từ bãi đỗ xe ra lục tục tiến vào lên sân thất chờ, Sở Chinh cũng là một trong số đó, y sải rộng bước chân muốn đi tới trước, bỗng nhiên có người từ phía sau y tiến lên.

[Hết chương 5]

===Hyol===

Tuyển thành viên Edit truyện không kinh nghiệm và Tác giả đam mê viết truyện tất cả các thể loại.

Liên hệ gmail: hoangyendanguyet

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro