Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rì rào. Rì rào.
Từng con sóng nhỏ khẽ vỗ vào bờ cát bắn tung lên từng bọt sóng trắng xóa. Chân anh nhẹ nhàng bước đi để lại những vết chân in lên trên nền cát ướt.
Chợt.
Ầm ầm.
Một con sóng lớn bất chợt xô mạnh bờ cát. Từng bọt sóng tràn qua đôi bàn chân trần của anh rồi dần rút đi. Cảm nhận những hạt cát trượt khỏi bàn chân như cố chạy theo con sóng về phía biển khơi. Quay về phía sau anh nhìn những vết chân đã bị xóa nhòa bởi con sóng, đôi môi nhẹ mỉm cười thì thầm.
-Đến giờ anh vẫn chưa tìm ra cách để dấu chân không bị sóng xóa đi.
Ngồi trên bãi cát ngắm nhìn những mỏm đá bị con sóng vỗ tung lên bọt trắng. Cát vẫn vàng, sống vẫn vỗ, những mỏm đá vẫn kiên cường đối đầu với sóng và không gian này vẫn hoang sơ như lần đầu anh tới. Thế nhưng nó thiếu đi một thứ gì. Đúng rồi, nó thiếu đi những dấu chân bé không theo trật tự của một cô gái nhỏ thích chạy lăn xăn. Bật nắp chai bia anh nốc một hơi dài cố dùng vị đắng của bia để xóa đi vị đắng mới trồi lên trong tâm trí. Nhưng dù vậy những hình ảnh ngày cũ vẫn hiện lên.
…………..
Như thường lệ anh sẽ đọc một quyển sách trong quán cafe đối diện bệnh viện sau bữa ăn nếu hôm đó không phải trực. Thế nhưng hôm nay anh hơi mất tập trung vì một sự việc khá thú vị. Một cô bé nhỏ nhắn đang chăm chú đọc một quyển sách. Nếu như thế không thì chẳng có gì nhưng điều thú vị là đã ba lần cô dùng nhầm chiếc thìa để hút lấy nước cam trong ly thay vì ống hút. Và có vẻ như cô chưa nhận ra sự nhầm lẫn của mình. Anh cứ thế chăm chú nhìn cô bỏ quên luôn cả quyển sách đang đọc dở của mình. Lại một lần nữa cô sử dụng chiếc thìa để hút nước nhưng có vẻ lần này cô đã nhận ra. Hơi ngương ngùn cô nhanh chóng nhìn xung quanh như một đứa bé làm sai đang nhìn xem có ai phát hiện. Còn anh có vẻ như đang uống cafe nhưng thật ra anh dùng chiếc ly để che đi nụ cười trên khuôn mặt. Nhìn thấy cô tiếp tục đọc lấy quyển sách của mình, dường như đã xác nhận xung quanh không ai thấy hành động của mình khi nãy. Anh đặt ly cafe xuống tiến đến quầy thu ngân để tính tiền, như một kẻ trộm đang nhanh chóng trốn khỏi hiện trường. Bất chợt nhớ đến hành động ngốc nghếch của cô, chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào anh thanh toán luôn phần của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro