CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy nói là cùng băng nhóm, nhưng ngoài Hướng Trần Uy ra thì dường như Phan Lợi cũng chẳng thân thiết được với ai. Nhiều lắm là trò chuyện vài câu với Thụy Nhu, vì cô đàn bà này rất thích nói chuyện, không ai nói cùng thì lôi đại một tên trong nhóm bảo kê ra để làm thùng trút tâm sự. Mà người hy sinh nhiều nhất không hỏi cũng rõ biết là ai.

Phan Lợi ngồi trước quầy pha chế rượu, bên tai vẫn văng vẳng tiếng nói mạch lạc của Thụy Nhu.

- Chị là chị không thích mày lắm, nhưng mày được cái là trung thành. Biết Trần Uy cũng lâu lắm rồi nên chị cũng hiểu thằng nhóc đó thực sự cần gì, nó cần ở mày chính là sự trung thành đến vô tội vạ kia chứ không vì cái gì hết á... Nên,...

- Trình độ văn hoa của chị Nhu nhà ta gần đạt tới cảnh giới của tác giả tiểu thuyết diễm tình rồi nhờ!

Thằng Hận kéo một cái ghế ngồi gần, miệng gã không ngừng cười cợt. Thụy Nhu liếc xéo gã một cái rồi tiếp tục phun văn hoa.

- Tao đang huấn luyện thằng Lợi, mầy im lặng giùm chút!

- Huấn luyện cái gì? Huấn luyện cách sủa hay gặm xương vậy? Cái thằng này hết thuốc chữa rồi, đến cả cướp tiền học sinh mà nó còn không dám thì làm ăn được gì! Khi em cùng anh Uy xông pha chiến trận thì nó chỉ toàn ở nhà chui rút dưới gầm giường... Nó tên Lợi mà nuôi nó ba năm nay chẳng đẻ ra cái con mẹ lợi nào...

Thằng Hận nói, tay vỗ phình phịch lên vai Phan Lợi. Nó chỉ im lặng, không tủi nhục cũng không phản kháng, giống như đã quen với chuyện này từ lâu.

- Nói vậy cũng không đúng, biết đâu anh Uy nuôi nó để sau này làm bia đỡ đạn thì sao? Nhìn nó dẹt dẹt, cũng giống chứ mậy... - Một đám ở bên kia cười vang cả một khu vực. Phan Lợi cũng không nói năng tiếng nào, cầm ly nước ép lên uống ừng ực.

Thằng Hận nhìn thấy suýt nữa cười đến rụng cả răng.

- Từ từ thôi em trai, giang hồ uống nước ép trái cây dễ sặc lắm!

Chưa dứt câu thì quả nhiên Phan Lợi sặc sụa ho tới mức mặt mài vừa xanh vừa đỏ. Cả đám người trong quán bar lại được dịp cười thừa chết thiếu sống. Trong lúc ồn ào, từ cửa bar đột nhiên xuất hiện tầm năm người, ngay lập tức đã xông vào tới nơi. Một người đàn ông trung niên hai tay đầy vết xăm trổ, gương mặt hùng hổ quát:

- Kêu thằng khốn Hướng Trần Uy ra giáp mặt với tao!

Ngay lập tức ba tên trong băng bảo kê liền đứng dậy, đối mặt với top đông trước mặt. Cảm nhận thấy không khí nguy hiểm, hầu hết khách đều giải tán đi. Thụy Nhu cũng hốt hoảng bật dậy ôm lấy điện thoại di động.

- Anh Hổ, từ trước nay anh Uy của chúng tôi và anh đều nước sông không phạm nước giếng, anh tới địa bàn của chúng tôi hùng hổ đòi gặp đại ca chúng tôi là có ý gì? - Tên Hận bước tới trước bình thản nói.

- Mày cũng biết là tao với thằng Uy nước sông không phạm nước giếng, vậy thì tại sao nó dám kêu thuộc hạ chặn đường con tao? Có phải nó không xem tao ra gì rồi không?

Nhắc tới người ta mới để ý rằng bên cạnh Bạc Hổ còn có một thằng nhóc tuổi vị thành niên, gương mặt ngoan độc không khác gì cha nó. Thằng nhóc lập tức chỉ thẳng vào một người đang lúng ta lúng túng đứng trước quầy bar, nói với Bạc Hổ:

- Cha, là hắn, hắn là người chặn đường con!

Tất cả ánh mắt đều dồn lại người Phan Lợi, nó tự cảm nhận thấy nguy hiểm nên toàn bộ dây thần kinh đều căng đến cực điểm. Thụy Nhu đứng một bên rõ thấy tình hình quá căng thẳng nên bấm máy gọi cho Trần Uy, bên kia Hướng Trần Uy vừa nhấc máy thì đã nghe thấy một tiếng động rất lớn, như có cái gì vừa bị quăng xuống đất, tiếp theo là tiếng ly tách đổ vỡ và những tiếng uỳnh uỵch ngay sau đó.

Từ chỗ của Bố Lớn trở về quán bar, đầu óc của hắn hoàn toàn rỗng tuếch, qua lời của Thụy Nhu, hắn cũng phần nào đoán biết được tình hình ở quán bar lúc bấy giờ. Hắn không thể ngờ đứa học sinh mấy ngày trước lại chính là con trai duy nhất của Bạc Hổ, Bạc Hổ cũng vốn là tên giang hồ có máu mặt trong thành phố này, với hắn không có qua lại cũng không có hiềm khích. Lần này va vào rắc rối cũng khó mà thu xếp êm xuôi tất cả được. Bố Lớn cũng vừa mới khuyên hắn không nên va vào Bạc Hổ, gần đây gã có liên quan mật thiết với đám trùm ma túy xuyên quốc gia, nghe đâu phi vụ này lớn, có liên quan tới nhiều bè cánh không thuộc quyền quản lí của Bố Lớn.

Hắn cùng mấy tên đàn em bước vào bar, đập vào mắt là cảnh tượng thật hỗ lốn, ly tách, bàn ghế đều một phen đảo lộn, thuộc hạ của hắn ba tên đứa đứng đứa ngồi một bên, mặt mài ủ xụ như chó mất chủ còn đám người Bạc Hổ thì chiếm thế thuận phong bình thản nhâm nhi rượu, vẫn không thấy Phan Lợi, hắn đột nhiên thấy an tâm một chút - hắn nghĩ nó hôm nay không có đến. Bạc Hổ vừa thấy đám người Hướng Trần Uy bước vào, vẻ hùm hổ lúc nãy vẫn còn song cũng đã vơi đi một nửa, bước tới.

- Hướng Trần Uy, mày giỏi lắm, ngay cả con trai của Bạc Hổ tao mà cũng dám bắt nạt?

Thuộc hạ của Hướng Trần Uy vừa thấy đại ca bước vào, mắt sáng rực lên.

- Anh Uy!

Trần Uy liếc nhìn đám người của mình bằng cặp mắt lạnh lùng sau đó điềm nhiên trả lời Bạc Hổ:

- Anh Hổ, chuyện này đương nhiên là hiểu lầm rồi. Nếu biết đây là con trai anh thì sao bọn em dám động tới chứ!

Hướng Trần Uy tuy tỏ ra kiêng dè người trước mặt, nhưng ánh mắt sắc lạnh của hắn lúc nào cũng nhìn đăm đăm vào Bạc Hổ, khiến cho Bạc Hổ cũng phải cảnh giác đi vài phần. Gã ta ra giang hồ đã mười mấy năm, còn Hướng Trần Uy cũng chỉ mới lên chức đại ca từ mấy năm gần đây thế nhưng tên tuổi của hắn cũng không hề kém cạnh Bạc Hổ chút nào. Người ta sợ Bạc Hổ là vì gã là kẻ có thù tất báo, tính cách hung hãn liều mạng. Còn Hướng Trần Uy lại khác, hắn không dễ để người ta bắt được nhược điểm hay suy nghĩ của chính mình, cứ như người thợ săn khôn ngoan lẫn trốn trong bóng tối, bất cứ khi nào cũng có thể cho đám động vật hoang dã ngoài kia một phát súng chí mệnh. Cứ nhìn vào đôi mắt kia cũng đủ hiểu con người hắn có bao nhiêu là nguy hiểm, Bạc Hổ là kẻ ngu ngốc và liều mệnh, hắn đương nhiên không cần suy xét nhiều đến thế.

- Không cần nói nhiều, lần này mặt mũi con tao bị bọn mày làm nhục nhã như vậy thì tính sao đây?

- Tôi có lỗi với anh, nhưng anh cũng đã tới chỗ bọn tôi mà quậy phá như thế này thì còn gì là danh tiếng của chúng tôi nữa? - Trần Uy điềm đạm trả lời, lại nói tiếp: - Được rồi anh Hổ, chúng ta đều là người trên cùng chuyến thuyền mà... Anh là đàn anh hiểu chuyện, cần gì chấp nhất với bọn đàn em chúng tôi như thế chứ?!

Không biết suy nghĩ điều gì, Bạc Hổ tự dưng nhếch môi cười, mắt hướng thẳng nhìn Trần Uy.

- Chuyện này cho qua cũng được, nhưng mày...nhất thiết phải cúi đầu xin lỗi con trai tao!

- Không thể nào, đại ca chúng tôi làm sao có thể cúi đầu xin lỗi một thằng nhóc chứ! - Thằng Hận bức xúc lên tiếng.

- Mày im đi! - Hướng Trần Uy quăng cho tên Hận cái nhìn đậm sát khí sau đó quay sang nhìn Bạc Hổ, nụ cười âm hiểm hiện lên, hắn nhướng mày đáp: - Tưởng chuyện gì, là chuyện tôi nên làm mà...

Sau đó hắn đứng trước mặt tên công tử mập ú nhà Bạc Hổ, câu nói hết sức tự nhiên thốt ra:

- Bạc thiếu gia, thực sự xin lỗi cậu!

Tên thiếu niên mười mấy tuổi khi nghe thấy câu nói đó thì không tỏ thái độ gì, người trơ ra, nó cảm nhận được người trước mặt mình còn đáng sợ hơn cả thú hoang, trong giây phút, không biết phải ứng xử ra sao. Ngược lại Bạc Hổ dường như rất hài lòng, liên tục cười ha hả ha hả.

- Đại ca...anh...

Đám thuộc hạ của Hướng Trần Uy rất không cam tâm, nhưng Hướng Trần Uy đã làm rõ thái độ không muốn va vào rắc rối với Bạc Hổ nên chúng chỉ đành đứng một bên mà tức tối.

Đám Bạc Hổ rời khỏi, lúc nảy Phi mập mới bước tới bên cạnh Hướng Trần Uy.

- Anh Uy, sao chúng ta phải chịu nhượng bộ tên khốn đó chứ? Xét về thế lực, chưa chắc Bạc Hổ thắng được anh! Gã ta chỉ hơn anh số năm bước vào giang hồ thôi, vả lại Bố Lớn lại rất xem trọng anh!

Hướng Trần Uy ngồi trên ghế, tự tay rót đầy ly rượu sau đó nhâm nhi thưởng thức, đôi mắt hắn mông lung như không muốn để bất kì vật gì nhốt tầm nhìn của mình, bờ môi mỏng nhấp từng giọt rượu đỏ, rượu chảy xuống yết hầu, gã sau một lúc mới từ tốn mở miệng.

- Nhịn được thì cứ nhịn, tên Bạc Hổ này dám lén lút sau lưng Bố Lớn mà có dây mơ rễ má với bọn trùm ma túy trong nước, dính vào hắn thì chỉ có chuốc rắc rối vào thân.

Tới đây, bọn thuộc hạ cũng dần hiểu được hành động nhượng bộ của Hướng Trần Uy có ý nghĩa như thế nào. Bạc Hổ đang cố gắng vươn vòi ra khỏi sự quản lí của Bố Lớn, giống như gã đang chủ động đi trên dây cáp điện mà không có dụng cụ bảo hộ, chạm vào, chỉ sợ khi gã bị té xuống thì mình cũng bị lôi theo, hắn bị cảnh sát thọp cổ, chắc chắn Hướng Trần Uy - người có xích mích gần nhất với hắn sẽ không tránh được tầm ngắm. Hướng Trần Uy không phải đồ ngốc.

Hắn đột nhiên sực nhớ lại điều gì, nhìn quanh quán bar sau đó cất tiếng hỏi:

- Thằng nhóc kia hôm nay không có tới sao? À...cũng tốt, nếu nó nhìn thấy Bạc Hổ chắc chắn sẽ tè ra trong quần không chừng! - Trần Uy cười cười, trên tay hắn là ly rượu đỏ sóng sánh.

Trong không gian im lặng đáng ngờ, hắn không khỏi cảm thấy có gì đó khác lạ, ngước nhìn lên tên Hận đang đứng gần đó, một lần nữa hỏi:

- Không có tới phải không? Còn Thụy Nhu? Bà ta không phải sợ chết khiếp đâu đó rồi chứ?

- Anh Uy, Nó... Thằng Lợi đang ở trong phòng bà Nhu.

Tên Hận đã quên mất, gã còn chưa nói cho Trần Uy biết chuyện của Phan Lợi. Ai cũng biết tính Bạc Hổ, đối với Trần Uy có thể gã ta không dám thượng cẳng tay hạ cẳng chân, nhưng đối với tên tôm tép như Phan Lợi thì... ai biết được!

- Mày nói cái gì! - Giọng của hắn trầm tới cực điểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro