bien tinh yeu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biển cho ta nước và cho ta những giây phút yên bình để ta ngắm nó. Anh biết không? Từ hồng hoang biển làm gì có tuổi, nước cuộn sóng thét gào giận giữ nhưng biển cũng rất ngọt ngào, sòng phẳng, vô tư và anh từ nơi em anh cũng dần yêu biển.

Anh có nghe chăng, biển hát chiều nay. Những con sóng lao xao bờ cát trắng. Anh ạ, biển chiều nay đang hát khúc ca dịu êm. Em cũng không biết khúc ca này biển hát cho ai nghe? Mọi người bảo nó đang hát ru bờ cát trắng, nhưng em nghĩ rằng biển ngoài khơi đang nói thầm, nói thầm rằng em nhớ thương anh. Từ ngày anh đi xa, em không thường ra biển, nơi mà anh và em vẫn thường đi dạo trong những buổi chiều tà. Tâm hồn em đã hoà vào với biển. Biển lầm lỗi để cho con sóng chứa đầy bão giông. Biển lỗi lầm, có lẽ cũng chính là em đã lỗi lầm, em đã quá lỗi lầm vì đôi khi giận anh vô cớ. Giờ đây tên anh như chùm hoa nắng sóng cuốn dập dìu, chỉ còn lại mình em trông ra biển.

Chiều đã xuống lâu rồi, ngoài khơi kia mặt trời đã lặn, bóng đêm, những vì sao và ánh trăng mờ. Đứng trước biển đêm nay sao chợt nhớ, lòng bộn bề sóng ru cát ngoài khơi. Khi màn đêm buông xuống, em chỉ một mình chân trần đi dạo trên bờ cát mịn cùng với những con sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ, nước mát lạnh anh ạ. Khi xưa ta vẫn cùng nhau nắm tay nhau lặng lẽ đi dọc bờ biển, nhặt những con ốc nhỏ bị sóng đánh dạt vào bờ. Té nước va vào nhau và cùng nhau nô đùa, nhiều lúc em muốn cùng anh vẽ những trái tim thật to trên bờ cát, ghi tên anh và em. Đêm nay, em lại nhặt được một vỏ ốc thật là to, sóng biển đã cuốn trôi những gì bám trên vỏ ốc, nhẹ nhàng và thanh khiết vỏ ốc lúc này hiện thân trái tim anh. Ước gì cả hai chúng ta đã cùng cầm nó trong tay, nắm tay nhau trở về nhà. Em cảm thấy trái tim nhỏ bé đó sẽ mãi gắn kết chúng ta bên nhau. Giây phút ấy, em chưa bao giờ quên và sẽ mãi không quên. Em cũng vẫn nhớ tới nụ cười nhưng mang cả ngàn hoa của anh nữa, vậy mà nay chỉ còn mình em lặng lẽ, em cảm thấy rất cô đơn. !........... Em nhớ anh..........Em nhớ anh vô cùng...........!

Em mãi yêu anh trọn đời, như con sóng giữa lòng biển khơi trọn đời ôm mãi bến bờ. Biển khát, biển khát bờ, em khát anh nhưng nắng khát chờ mưa. Khi xưa, anh đã hứa sẽ không bao giờ xa cách và bây giờ đây lời nói đó vẫn còn như mới. Em đang gọi tên biển đây, và em còn gọi cả tên anh nữa, em cầu mong là biển đưa lời em tới bên anh, nơi mà có anh ở đó. Ở nơi xa đó anh có đang đứng trước biển? Em chỉ muốn nói rằng, tình yêu em sẽ mãi dành cho anh dù cho anh có ở bất cư nơi đâu. Khi không có anh, em chợt bừng tỉnh mới biết rằng tình rằng tình yêu ở nơi em vẫn mãi ...

Ngày xưa, có một con ốc biển sống lạnh lùng và cô độc trong một hốc đá dưới đáy biển sâu, xa lánh tất cả, chỉ sống cho riêng mình. Thế giới của chiếc vỏ ốc chật hẹp, tối tăm được khép kín, ngăn cách với thế giới rộng lớn của đại dương đang rào rạt vỗ sóng bên ngoài. "Chả cần gì, trong chiếc vỏ ốc này cũng có đủ hơi hướng của đại dương rồi!"- ban đầu nó vẫn tự đắc như vậy. Năm tháng cứ trôi qua mải miết, đến một lúc con ốc phải hiểu rằng nó không thể tiếp tục ma mị mình được nữa. Không thỏa mãn với thế giới chung quanh, rồi cũng không thỏa mãn với chính bản thân mình, con ốc chỉ mong sao được sống một cuộc đời khác, cuộc đời mà nó tin rằng xứng đáng với nó hơn. Nghe con ốc cầu xin, vị thần biển nhìn nó bằng cái nhìn thương hại, nhưng rồi cũng đồng ý giúp con ốc toại nguyện.

Con ốc biển bỏ cái hốc đá của mình, lên bờ và hóa thành... một chàng trai. Khó tin thật, nhưng chúng ta cũng không phải bận tâm thắc mắc bởi vì trong thế giới cổ tích thì những điều huyền hoặc như vậy đều có thể xảy ra. Tuy với vóc dáng con người, nhưng chàng ốc - từ bây giờ chúng ta hãy tạm gọi như vậy - vì vẫn là con ốc biển nên không thể sống được nếu không tiếp tục mang chiếc vỏ ốc bọc quanh người. May mắn là thần biển đã giúp cho chiếc vỏ ốc kỳ lạ đó trở nên vô hình dưới ánh sáng mặt trời. Người ta chỉ có thể nhận ra chiếc vỏ ốc đó nếu chạm vào người chàng ốc hoặc thấy chàng ốc vào lúc thiếu ánh mặt trời. Chàng ốc bắt đầu một cuộc đời mới, được mọi người tin cậy và quý mến, không ai ngờ rằng đó là một con ốc biển mang lốt người.

Muốn che giấu để không bị phát hiện rằng mình đang giả dối thì chỉ có một cách duy nhất là tiếp tục giả dối. Chàng ốc ngày càng lún sâu trong tư thế đánh lừa mọi người để đạt được lòng tin của mọi người. Khi giao tiếp, bao giờ chàng ốc cũng phải giữ một khoảng cách cần thiết, không để ai đến quá gần, e rằng có thể bị người ta chạm vào và phát hiện ra chiếc vỏ ốc vô hình. Khi sắp tắt ánh mặt trời thì chàng ốc phải vội vã trở về phòng riêng vì sợ mọi người thấy ánh lân tinh của chiếc vỏ ốc lóa lên trong bóng đêm. Thời gian qua đi, trong mắt mọi người, chàng ốc vẫn được xem như là một con người chân chính

Lẽ ra điều bí mật của chàng ốc sẽ không bao giờ bị phát hiện, nhưng rồi một ngày kia chàng ốc yêu một người con gái. Mối tình đó trở thành nỗi nghiệt ngã vì chàng ốc phải dối lừa cả người yêu của mình. Càng yêu nàng bao nhiêu, chàng ốc càng phải giữ sự xa cách bấy nhiêu. Nhưng mắt người yêu là tấm gương soi trung thực nhất của mỗi con người. Trước ánh mắt đó, người ta khó lòng còn có thể giữ mãi được sự mơ hồ về những phẩm giá mà mình không có được. Đến một ngày, chàng ốc bị bệnh, cô gái tìm đến nhà thăm người yêu. Thấy chàng ốc nằm thiêm thiếp, thương quá, cô gái nhè nhẹ cúi xuống hôn lên trán người yêu thì kinh hãi nhận ra có chiếc vỏ ốc vô hình bao quanh người chàng ốc, thế nên cô gái hoảng sợ bỏ chạy. Chàng ốc đau khổ từ bỏ thế giới loài người, chạy lên một đỉnh núi đá đứng thẫn thờ. Trong một phút tuyệt vọng, chàng ốc lao người vào vách đá để đập nát chiếc vỏ ốc đáng nguyền rủa đó. Nhưng khi chiếc vỏ ốc vỡ tan ra thì chàng ốc cũng gục xuống và chết.

Người ta kể rằng những vụn vỡ của chiếc vỏ ốc ấy bị gió cuốn đi rất xa và rơi xuống - hình như mãi đến bây giờ vẫn còn rơi. Những ai rủi ro bị một tí bụi vỡ của chiếc vỏ ốc ấy chạm vào người thì lại phải mang một chiếc vỏ ốc vô hình đi trong cuộc đời.

Có khi chúng ta đã gặp những con người khốn khổ đó. Họ có một chiếc vỏ ốc vô hình thật to và kỳ quái chụp lên người. Đó chính là nỗi ám ảnh cay nghiệt, dằn dai suốt cả một đời. Họ là những kẻ hãnh tiến, sống thiếu lòng trung thực, luôn muốn tự khẳng định nhưng lại không bao giờ dám sống thật với mình. Đóng kịch với cuộc đời, có "diễn viên" nhập vai rất xuất sắc, có "diễn viên" diễn rất gượng gạo. Họ thật cô đơn, cả khi được yêu thương và tin cậy. Họ không có gì để thanh minh cho thái độ sống mòn dưới chiếc vỏ ốc, vậy mà cứ mãi ngại ngần chưa dám cởi bỏ chiếc vỏ ốc quá nặng trên lưng

Ngày xưa có một con ốc biển sống trong lòng đại dương. Đại dương yêu ốc biển nhiều lắm, ngày ngày ôm ốc biển trong lòng thì thầm những bản tình ca. Nhưng ốc biển lại đem lòng yêu cánh chim trời trên cao, hàng ngày nhìn lên bầu trời trong xanh và ước được rời xa mặt biển thanh bình để lên với bờ cát trắng, ốc biển mơ về một miền đất có nắng, có gió, được cùng cánh chim kia bay tới những chân trời.

Đại dương rất buồn khi biết điều đó, nhưng càng buốn hơn khi thấy ốc biển ngày đêm khắc khoải theo cánh chim trời... Yêu tức là nhìn thấy người mình yêu được hạnh phúc. Đại dương nghĩ thế, vì vậy một hôm, đại dương quyết định giúp ốc biển đến với bờ cát trắng. Lần cuối cùng, đại dương lại hát cho ốc biển nghe bản tình ca của biển. Một con sóng bạc đầu đã đưa ốc biển tới nơi nó mơ ước được đến. Quá vui mừng, ốc biển chẳng buồn nghe những bản tình ca của biển ngày đêm sóng hát.

Nằm trên bờ cát trắng, có nắng, có gió như trong mơ, nhưng ốc biển lăn mãi mà

cánh chim trời vẫn biệt tăm, nó đã lăn quá xa tầm với của những con sóng bạc đầu. Nằm một mình trên bờ cát, giờ nó mới thấy tiếc những gì mình đánh mất... Ngoài xa biển vẫn hát những bản tình ca mong một ngày ốc biển trở về.

Từ đó trở đi, con người thương nhặt những con ốc biển trên bờ cát áp vào tai nghe thấy tiếng sóng biển. Bởi người ta nói rằng: những gì ốc biển nghe được cuối cùng đã mãi lưu giữ trong nó, và đó là những lời đại dương vẫn hát cho đến bây giờ!

Trong tình yêu hình như mọi người cũng thế. Chỉ để ý những gì xa tầm tay còn những gì trong tay lại quên mất đi mới biết rằng mình cần nó như thế nào.

Sóng bạc, cát vàng có làm ta hết khổ

Mà khi buồn tìm ra biển đợi chờ?

Mắt dõi về giải đất trời ngăn cách

Một cánh buồm cũng chạnh nỗi bơ vơ

Những đứa trẻ làng chài da sạm nắng

Mắt trong veo tưởng nhìn thấu lòng ta

Thuyền nằm úp hàng dài trên cồn trắng

Chẳng gợn buồn dù hạnh phúc còn xa

Biển xanh biếc ta ngỡ rằng ngọt dạ

Nhấp môi vào mới thấu hiểu lòng nhau

Ừ, lạ nhỉ, sao vẫn nhiều tôm cá

Sống ở nơi mặn đắng dãi dầu?

Chợt muốn bơi ra quanh những con tàu

Đổi đôi chân biến thành loài tảo biển

Hát cùng gió bài ca không rõ tiếng

Xui thủy thủ xa nhà mơ thấy các nàng tiên

Giọt nước mắt rơi xuống biển muộn phiền

Đã mặn rồi thêm giọt đời không ai biết

Ta chợt hiểu vì đâu bao tha thiết

Trả cho người, biển ôm hết đắng cay

Nếu người tôi yêu ra biển chiều nay

Anh có nhận ra giọt lệ nào tôi khóc?

Những con sóng muôn đời khó nhọc

Xóa vết buồn cho cát vẹn niềm vui...

Biển ơi biển có giận ta

Chiều nay thất hứa chẳng ra chuyện trò?

Có trách ta sao hững hờ

Không thăm biển để biển chờ đợi không?

Vắng ta sóng có còn dâng?

Còng còng sẽ đếm bước chân ai nào?

Hải âu cánh sóng còn chao?

Ngoài khơi gió vẫn thì thào lời yêu?

Thôi xin đừng giận ta nhiều

Lòng ta đang rối trăm chiều biển ơi

Cũng là thương biển đấy thôi

Ta buồn ta sợ biển rồi cũng lây

Chứ nào ta có đổi thay

Trách mà chi nữa lòng này thêm đau!

0 Comments

Nếu thật buồn em hãy về với biển

Sẽ gặp vầng trăng ngập sóng phía xa mờ

Sẽ thấy bóng một người nôn nao thức

Sẽ thấy còn nguyên vẹn một giấc mơ...

0 Comments

Anh sẽ kể em nghe

Chuyện tình của Biển:

Ôm mối tình câm gửi trọn Sóng dịu dàng

Sóng ngây thơ trước tấm tình Biển lớn

Vào một ngày Biển đứng lặng yên

Nhìn Gió đến đưa Sóng về bến mộng

Sóng hạnh phúc ngỡ tình yêu dài rộng

Nào ngờ đâu Gió lãng du mãi miết rong chơi

Để Sóng mỏi mòn đôi mắt ngóng xa khơi

Mong Gió trở về với tình yêu duy nhất

Biển vẫn thế không hề so được - mất

Vẫn bao dung lau nước mắt người yêu

Dẫu khổ đau tình yêu vẫn là điều kỳ diệu

Em thấy không Biển mặn đến ngàn năm!

Nào ai biết bão giông khi Biển cứ âm thầm

Nhặt trái tim Sóng vỡ tan rồi ghép lời yêu trên cát

Biển đắng cay trong muôn lời Sóng hát

Khúc hát lỡ lầm, khúc hát chứa đam mê.

Gió vẫn phiêu du như ngàn đời vẫn thế

Biển vĩnh cửu, vô cùng nên chịu lắm khổ đau!

0 Comments

Em trước biển hoàng hôn

Thursday, 23. August 2007, 01:47:44

Em ngỡ ngàng trước biển hoàng hôn

Sóng dềnh lên đưa thuyền ra xa mãi

Cánh buồm nâu, cánh buồm nâu dầu dãi

Đậu giăng giăng trên nét gạch chân trời

Biết nói gì với hạt cát trên môi?

Cũng thấm đẫm vị mặn mòi của biển

Mỗi con sóng quàng lên em sắc biếc

Hiền hòa như tay mẹ bao dung

Biển trước em thăm thẳm đến không cùng

Em trước biển nhỏ nhoi và cô độc

Biển ồn ào em lặng im và khóc

Sóng vào bờ đưa nước mắt ra khơi

Những niềm đau chưa nói được thành lời

Em tự thú trước mặt trời và biển

Trước trùng trùng cát trắng với đồi thông

Đàn chim trời bay khuất giữa hư không

Và chiều đến cách buồm nâu về bến

Chỉ có anh là không bao giờ đến

Để cùng em quỳ trước biển hoàng hôn.

0 Comments

Nỗi Khao Khát Của Hạt Muối

Wednesday, 22. August 2007, 08:57:12

Khao khát duy nhất của hạt muối là được xem thấy biển. Bằng mọi giá, nó muốn khám phá thế nào là biển... Ngày kia, nó ra đi... Vừa đến bờ biển, nó khám phá ra một cái gì mênh mông, xanh ngắt và sống động. Nó thốt lên:

- Biển ơi, hãy nói đi, ngươi là ai?

Một đợt sóng trả lời:

- Hãy chạm đến ta, rồi ngươi sẽ hiểu.

Hạt muối trườn mình xuống nước. Ô kìa, nó cảm thấy ngây ngất, niềm vui tột cùng làm nó cảm thấy như không còn đứng vững được nữa. Nó cảm thấy như đang hòa lẫn từ từ trong nước. Niềm vui dâng trào. Nó lại hỏi một lần nữa:

- Biển ơi, hãy nói đi, ngươi là ai?

Một đợt sóng cuối cùng ôm ghì lấy nó và nó từ từ tan biến trong nước. Nó chợt reo vui lần cuối cùng:

- Bây giờ ta mới hiểu thế nào là biển: biển là một phần của chính ta.

Một giọt nước đại dương, một hạt cát sa mạc, chiếc lá

rừng ... muối biển... chà chà tôi bé nhỏ đến nỗi chẳng thể nào bé nhỏ thêm. ...

0 Comments

Chuyện tình ở biển

Friday, 17. August 2007, 07:50:08

Tha thẩn một mình trên biển chiều nay

Em lặng ngắm dấu chân mình trên cát

Những con sóng cứ xô bờ dào dạt

Dấu chân cứ mờ dần theo sóng biển ra khơi

Sao cứ hờ hững không như biển anh ơi

Sao không cuốn tình em vào lòng như sóng

Sao không thấy dấu chân em đuổi theo hoài vô vọng

Sao anh cứ đi hoài không ngoái lại nhìn em

Vẫn biết lòng anh thăm thẳm tựa biển đêm

Không bắt cầu, không hải đăng, không có gì định hướng

Vẫn biết tình em gieo vào hoang tưởng

Con dã tràng xe cát biển đông

Em muốn hóa thân thành một dòng sông

Cùng trăm con sông thả lòng ra biển cả

Em muốn hóa thân thành những triền núi đá

Để sóng bạc đầu tung bọt phủ ngàn năm

Một chàng trai nhìn ra biển đăm đăm

Như muốn tìm ai sau ngút ngàn con sóng

Cô gái chờ anh giữa biển khuya lạnh vắng

Ngôi sao trên trời nhìn họ thở dài thêm

0 Comments

No title

Wednesday, 15. August 2007, 06:59:55

Em là biển, anh xin là đất

Đất lặng im nhưng đất chẳng vô tình

Đất dịu hiền ôm chặt lấy biển xanh

Biển sâu thẳm mênh mông - biển lẽ nào không biết

Biển trăn trở buồn vui gào thét

Có nghe chăng lòng đất âm vang?

Đã nhiều khi lòng đất bàng hoàng

Bỗng sụt xuống nhường thân cho biển

Suốt năm tháng mạch nguồn tuôn chảy

Đất góp thêm tình biển lúc đầy vơi

Nghe sóng vỗ biết tim mình rung động

Có bao nước đất dồn về ôm ấp

Cho biển mênh mông, cho biển mặn mà

Trách chi nhiều em hỡi biển bao la

Đất im lặng nhưng không vô tình đâu nhé!

Em tự hỏi vì sao mình yêu biển ?!

Sóng cồn cào, hoàng hôn tím một màu ?

Bờ cát trắng in hoài dấu chân nhau ?

Hay kỷ niệm đã lắng sâu hoài niệm ?

Em yêu biển không cần ai biết đến

Sóng vỗ về hôn nhẹ bờ cát em

Ngọn gió đêm mơn man hương ngọt mềm

Trời và đất giao hòa trong một khắc

Em yêu biển không cần lời thắc mắc

Tiếng thở dài gửi theo gió trùng khơi

Bao ưu tư chôn chặt bên sóng rồi

Dòng suy nghĩ đầy vơi tan biến mất

Em yêu biển như yêu anh rất thật

Sóng là anh , và bờ cát là em

Dù thủy triều có thay đổi ngày đêm

Như cuộc sống vẫn xoay vần năm tháng

Em yêu biển như yêu anh thầm lặng

Ngọn sóng anh có bỏ mặc cát này

Em vẫn yêu dù vạn vật đổi thay

Dẫu càn khôn có luân hồi vạn kiếp !

Em yêu biển như yêu anh đến chết !

Bờ cát em rời rạc xác lìa hồn

Và sóng anh có lỡ phụ bạc luôn

Quên bờ cũ, bỏ rơi tình cát trắng

Em yêu biển như yêu anh - ánh sáng

0 Comments

Yêu một người

Friday, 3. August 2007, 06:31:50

Yêu một người là khi bạn trân trọng món quà người ấy tặng dù món quà đó chẳng đáng giá bao nhiêu.

Yêu một người là khi bạn nhận ra rằng người ấy không chỉ thuộc về bạn mà còn thuộc về cả thế giới này, và dù thế thì người ấy vẫn quan trọng và ý nghĩa với bạn biết bao.

Yêu một người là khi bạn nhận ra rằng trước mặt nhau, bạn và người ấy luôn là chính bản thân mình.

Yêu một người là khi bạn thức dậy vào mỗi buổi sáng bạn cảm thấy rất hạnh phúc vì mình có thêm một ngày nữa để yêu và được yêu.

Yêu một người là khi bạn nhận ra rằng người đó có ý nghĩa với bạn như một món quà của cuộc sống trao tặng. Và, món quà ấy muốn cùng bước đi bên cạnh bạn trọn cuộc đời này. Người ấy sẽ chia sẻ với bạn ngày và đêm, từ giấc ngủ đến những nỗi lo toan trong cuộc sống. Người ấy sẽ tìm thấy những bí mật trong bạn mà trên đời này chỉ có riêng hai người biết mà thôi. Và dù bạn có trốn đến tận phương trời nào thì người ấy cũng sẽ tìm ra bạn, để cho bạn một chỗ tựa an toàn vững chãi nhất với tất cả tình yêu thương độ lượng.

Yêu một người là khi bạn nhận ra rằng mỗi ngày, người ấy sẽ cho bạn nhiều điều mới lạ hơn. Người đó sẽ mỉm cười với bạn bằng nụ cười chân thật, nói với bạn bằng giọng nói ngọt ngào, nhìn bạn bằng ánh mắt trìu mến và chăm sóc bạn bằng những cử chỉ gần gũi, yêu thương.

Bên cạnh bạn, người ấy sẽ biến những thứ tầm thường, nhỏ bé trở thành vĩ đại. Người ấy sẽ cùng bạn mở rộng cánh cửa đến một tương lai hạnh phúc... Bạn đã bao giờ yêu một người như thế chưa?

0 Comments

Biển trong ta

Thursday, 2. August 2007, 09:39:19

Bao nhiêu nước biển mặn rồi

Lẽ gì nước mắt trong đời mặn hơn?

Lòng người - cái biển tí hon

Mà nghìn năm nữa vẫn còn sâu xa!

Có bờ để đánh thuyền ra

Không bờ, để tự bao la sóng dào...

Trong ta bờ bến thế nào

Mà con tim cứ thiết trao một người.

Mà bao nhiêu kiếp luân hồi

Mà thổn thức đến muôn đời vì nhau?

Mà sung sướng mà khổ đau

Mà từng nhuộm trắng mái đầu đương xanh!

Mà lên thác mà xuống ghềnh

Mà rồi từng mảnh lênh đênh giữa đời...

Biển ngoài kia đã lặng rồi

Biển trong ta vẫn chưa nguôi dạt dào

0 Comments

Chuyện con ốc biển

Wednesday, 18. July 2007, 06:48:29

story

Ngày xưa, có một con ốc biển sống lạnh lùng và cô độc trong một hốc đá dưới đáy biển sâu, xa lánh tất cả, chỉ sống cho riêng mình. Thế giới của chiếc vỏ ốc chật hẹp, tối tăm được khép kín, ngăn cách với thế giới rộng lớn của đại dương đang rào rạt vỗ sóng bên ngoài. "Chả cần gì, trong chiếc vỏ ốc này cũng có đủ hơi hướng của đại dương rồi!"- ban đầu nó vẫn tự đắc như vậy. Năm tháng cứ trôi qua mải miết, đến một lúc con ốc phải hiểu rằng nó không thể tiếp tục ma mị mình được nữa. Không thỏa mãn với thế giới chung quanh, rồi cũng không thỏa mãn với chính bản thân mình, con ốc chỉ mong sao được sống một cuộc đời khác, cuộc đời mà nó tin rằng xứng đáng với nó hơn. Nghe con ốc cầu xin, vị thần biển nhìn nó bằng cái nhìn thương hại, nhưng rồi cũng đồng ý giúp con ốc toại nguyện.

Con ốc biển bỏ cái hốc đá của mình, lên bờ và hóa thành... một chàng trai. Khó tin thật, nhưng chúng ta cũng không phải bận tâm thắc mắc bởi vì trong thế giới cổ tích thì những điều huyền hoặc như vậy đều có thể xảy ra. Tuy với vóc dáng con người, nhưng chàng ốc - từ bây giờ chúng ta hãy tạm gọi như vậy - vì vẫn là con ốc biển nên không thể sống được nếu không tiếp tục mang chiếc vỏ ốc bọc quanh người. May mắn là thần biển đã giúp cho chiếc vỏ ốc kỳ lạ đó trở nên vô hình dưới ánh sáng mặt trời. Người ta chỉ có thể nhận ra chiếc vỏ ốc đó nếu chạm vào người chàng ốc hoặc thấy chàng ốc vào lúc thiếu ánh mặt trời. Chàng ốc bắt đầu một cuộc đời mới, được mọi người tin cậy và quý mến, không ai ngờ rằng đó là một con ốc biển mang lốt người.

Muốn che giấu để không bị phát hiện rằng mình đang giả dối thì chỉ có một cách duy nhất là tiếp tục giả dối. Chàng ốc ngày càng lún sâu trong tư thế đánh lừa mọi người để đạt được lòng tin của mọi người. Khi giao tiếp, bao giờ chàng ốc cũng phải giữ một khoảng cách cần thiết, không để ai đến quá gần, e rằng có thể bị người ta chạm vào và phát hiện ra chiếc vỏ ốc vô hình. Khi sắp tắt ánh mặt trời thì chàng ốc phải vội vã trở về phòng riêng vì sợ mọi người thấy ánh lân tinh của chiếc vỏ ốc lóa lên trong bóng đêm. Thời gian qua đi, trong mắt mọi người, chàng ốc vẫn được xem như là một con người chân chính

Lẽ ra điều bí mật của chàng ốc sẽ không bao giờ bị phát hiện, nhưng rồi một ngày kia chàng ốc yêu một người con gái. Mối tình đó trở thành nỗi nghiệt ngã vì chàng ốc phải dối lừa cả người yêu của mình. Càng yêu nàng bao nhiêu, chàng ốc càng phải giữ sự xa cách bấy nhiêu. Nhưng mắt người yêu là tấm gương soi trung thực nhất của mỗi con người. Trước ánh mắt đó, người ta khó lòng còn có thể giữ mãi được sự mơ hồ về những phẩm giá mà mình không có được. Đến một ngày, chàng ốc bị bệnh, cô gái tìm đến nhà thăm người yêu. Thấy chàng ốc nằm thiêm thiếp, thương quá, cô gái nhè nhẹ cúi xuống hôn lên trán người yêu thì kinh hãi nhận ra có chiếc vỏ ốc vô hình bao quanh người chàng ốc, thế nên cô gái hoảng sợ bỏ chạy. Chàng ốc đau khổ từ bỏ thế giới loài người, chạy lên một đỉnh núi đá đứng thẫn thờ. Trong một phút tuyệt vọng, chàng ốc lao người vào vách đá để đập nát chiếc vỏ ốc đáng nguyền rủa đó. Nhưng khi chiếc vỏ ốc vỡ tan ra thì chàng ốc cũng gục xuống và chết.

Người ta kể rằng những vụn vỡ của chiếc vỏ ốc ấy bị gió cuốn đi rất xa và rơi xuống - hình như mãi đến bây giờ vẫn còn rơi. Những ai rủi ro bị một tí bụi vỡ của chiếc vỏ ốc ấy chạm vào người thì lại phải mang một chiếc vỏ ốc vô hình đi trong cuộc đời.

Có khi chúng ta đã gặp những con người khốn khổ đó. Họ có một chiếc vỏ ốc vô hình thật to và kỳ quái chụp lên người. Đó chính là nỗi ám ảnh cay nghiệt, dằn dai suốt cả một đời. Họ là những kẻ hãnh tiến, sống thiếu lòng trung thực, luôn muốn tự khẳng định nhưng lại không bao giờ dám sống thật với mình. Đóng kịch với cuộc đời, có "diễn viên" nhập vai rất xuất sắc, có "diễn viên" diễn rất gượng gạo. Họ thật cô đơn, cả khi được yêu thương và tin cậy. Họ không có gì để thanh minh cho thái độ sống mòn dưới chiếc vỏ ốc, vậy mà cứ mãi ngại ngần chưa dám cởi bỏ chiếc vỏ ốc quá nặng trên lưng

0 Comments

Bien va Trang

Sunday, 15. July 2007, 08:26:37

Có những chiều, Trăng lên khi Biển ló

Có gì đâu mà Biển lại rút đi

Có những chiều, Biển yêu Trăng nhiều lắm

Sao Trăng lên, Biển chẳng nói điều gì

Biển trào lên một con sóng dỗi hờn

Rồi nức nở, nghẹn ngào Biển kể

Rằng có lúc, Biển vô cùng đơn lẻ

Bão tố cuồng phong chống đỡ một mình

Biển trào lên một con sóng dỗi hờn

Rồi nức nở, nghẹn ngào biển kể

Rằng có lúc, Biển vô cùng đơn lẻ

Bão tố cuồng phong Biển vẫn chờ Trăng lên

Có những chiều, Trăng lên khi Biển ló

Có gì đâu mà Biển lại rút đi

Có những chiều, Biển yêu Trăng nhiều lắm

Trong cô đơn, Biển lại hát: Tình yêu của Biển chờ Trăng

0 Comments

Biển, em và anh

Friday, 13. July 2007, 01:32:56

story

Biển cho ta nước và cho ta những giây phút yên bình để ta ngắm nó. Anh biết không? Từ hồng hoang biển làm gì có tuổi, nước cuộn sóng thét gào giận giữ nhưng biển cũng rất ngọt ngào, sòng phẳng, vô tư và anh từ nơi em anh cũng dần yêu biển.

Anh có nghe chăng, biển hát chiều nay. Những con sóng lao xao bờ cát trắng. Anh ạ, biển chiều nay đang hát khúc ca dịu êm. Em cũng không biết khúc ca này biển hát cho ai nghe? Mọi người bảo nó đang hát ru bờ cát trắng, nhưng em nghĩ rằng biển ngoài khơi đang nói thầm, nói thầm rằng em nhớ thương anh. Từ ngày anh đi xa, em không thường ra biển, nơi mà anh và em vẫn thường đi dạo trong những buổi chiều tà. Tâm hồn em đã hoà vào với biển. Biển lầm lỗi để cho con sóng chứa đầy bão giông. Biển lỗi lầm, có lẽ cũng chính là em đã lỗi lầm, em đã quá lỗi lầm vì đôi khi giận anh vô cớ. Giờ đây tên anh như chùm hoa nắng sóng cuốn dập dìu, chỉ còn lại mình em trông ra biển.

Chiều đã xuống lâu rồi, ngoài khơi kia mặt trời đã lặn, bóng đêm, những vì sao và ánh trăng mờ. Đứng trước biển đêm nay sao chợt nhớ, lòng bộn bề sóng ru cát ngoài khơi. Khi màn đêm buông xuống, em chỉ một mình chân trần đi dạo trên bờ cát mịn cùng với những con sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ, nước mát lạnh anh ạ. Khi xưa ta vẫn cùng nhau nắm tay nhau lặng lẽ đi dọc bờ biển, nhặt những con ốc nhỏ bị sóng đánh dạt vào bờ. Té nước va vào nhau và cùng nhau nô đùa, nhiều lúc em muốn cùng anh vẽ những trái tim thật to trên bờ cát, ghi tên anh và em. Đêm nay, em lại nhặt được một vỏ ốc thật là to, sóng biển đã cuốn trôi những gì bám trên vỏ ốc, nhẹ nhàng và thanh khiết vỏ ốc lúc này hiện thân trái tim anh. Ước gì cả hai chúng ta đã cùng cầm nó trong tay, nắm tay nhau trở về nhà. Em cảm thấy trái tim nhỏ bé đó sẽ mãi gắn kết chúng ta bên nhau. Giây phút ấy, em chưa bao giờ quên và sẽ mãi không quên. Em cũng vẫn nhớ tới nụ cười nhưng mang cả ngàn hoa của anh nữa, vậy mà nay chỉ còn mình em lặng lẽ, em cảm thấy rất cô đơn. !........... Em nhớ anh..........Em nhớ anh vô cùng...........!

Em mãi yêu anh trọn đời, như con sóng giữa lòng biển khơi trọn đời ôm mãi bến bờ. Biển khát, biển khát bờ, em khát anh nhưng nắng khát chờ mưa. Khi xưa, anh đã hứa sẽ không bao giờ xa cách và bây giờ đây lời nói đó vẫn còn như mới. Em đang gọi tên biển đây, và em còn gọi cả tên anh nữa, em cầu mong là biển đưa lời em tới bên anh, nơi mà có anh ở đó. Ở nơi xa đó anh có đang đứng trước biển? Em chỉ muốn nói rằng, tình yêu em sẽ mãi dành cho anh dù cho anh có ở bất cư nơi đâu. Khi không có anh, em chợt bừng tỉnh mới biết rằng tình rằng tình yêu ở nơi em vẫn mãi ...

4 Comments

Bien oi

Wednesday, 11. July 2007, 01:21:08

Đêm xuống dần, biển triều cùng sầu muộn

Hoa chóng tàn, biển nhuộm tiếng cuồng đau

Dáng héo gầy, biển khóc thầm sóng vỡ

Giọt lệ rơi biển, thương cảm ngậm ngùi

Tiếng chim khuya, nỉ non sầu hiu quạnh

Khải phím đàn, cho ướt dạ tỉ tê

Gió vi vu cành trúc giữa đêm về

Vang thành tiếng, vọng ngân vào cô lẻ

Bởi một chữ tình yêu không vẹn vẽ

Vì lòng người, ta lối rẽ chia phôi

Do nợ duyên không nối nhịp thành đôi

Đành dang dở, khóc dòng đời cay đắng

0 Comments

Ngay bien

Thursday, 5. July 2007, 12:24:57

Ngày biển tôi đi giữa cát vàng

Da trời xanh một dãy mây ngang

Một kiếp phiêu du không bờ bến

Ôi một phận đời đang hoang mang

Ngày biển nắng thưa không bóng người

Dương cầm đâu đó vọng chơi vơi

Chim bay không tổ, tay vẫy gọi

Sóng đập vô bờ, con tim ơi !

Ngày biển san hô nằm trên đá

Lẻ loi một bóng tôi lang thang

Bứơc chân đạp uớt rong rêu thả

Như một chút hồn tôi ngổn ngang

Ngày biển cũng qua, cũng rả rời

Tôi nhìn thuyền ấy đang trên khơi

Có lúc ước mình là sóng biển

Mong mãi con thuyển bên cạnh tôi

Ngày biển mình tôi, bờ cát óng

Cũng không mờ được ảo ảnh nào

Một tôi thờ thẩn hoài một bóng

Yêu biển để rồi thêm cơn đau....

2 Comments

Friendship Does Not Last Forever

Thursday, 28. June 2007, 07:01:48

friend

You were my first friend

but also my last

what caused it to end?

i really miss the past

i wish i can go back in time

at least try to prevent our fight

and tell you this rhyme

but now you're nowhere near sight

As time goes by

you've made new friends

while i stand here and cry

my soul had weakened

do you still remember me?

or am i just a stranger to you?

5 Comments

Viet giua dem buon

Monday, 25. June 2007, 09:35:08

Buồn tênh sóng biển dập dềnh

Lêng đênh ngọn sóng bấp bênh tình sầu

Lệ tình hay giọt mưa ngâu

Vừa cay vừa mặn thấm sâu vào lòng

Giọt sầu lan giữa biển đông

Miên man sóng dạt vào lòng đại dương

Ơi tình ai có vấn vương

Đan tâm bỏ lại lời thương hôm nào

Để cho sóng biển xanh xao

Chôn đi tất cả lời nào người trao

Để tình ta chẳng có nhau

Để cho con sóng bạc màu yêu thương...

0 Comments

Ta nhớ biển giữa mùa hạ trắng

Hải âu buồn uống sóng dưới Trăng

Gió băng khoăn thổi ngọn men tình

Bờ cát gọi thương màn đêm vắng

Ta nhớ biển thuở nào thầm lắng

Tuổi yêu người bằng trái tim băng

Rồi biển sóng nghẹn ngào hứa hẹn

Vẫn bên người đẹp mãi dưới Trăng ...

Ta yêu biển khi Trăng mười sáu

Nét ngọc ngà đẹp mãi ngàn sau

Yêu tiếng sóng vỗ bờ cô độc

Yêu cát buồn thầm lặng thương đau ...

Gởi lại hạ mãnh trăng mười sáu

Gởi lại người bờ cát thương đau

Gởi lại ai mối tình chẳng vẹn

Gởi sóng buồn ...ta chẳng bên nhau

0 Comments

Biển và sóng

Thursday, 14. June 2007, 01:11:07

Có một thời Biển và Sóng yêu nhau

Biển chính là mối tình đầu của Sóng

Sóng vỗ về ôm bờ cát trưa nóng bỏng

Biển dạt dào hát mãi khúc tình ca

Rồi một ngày Sóng nông nỗi đi xa

Bao kẻ đến hẹn hò cùng với Biển

Biển cứ ngỡ Sóng không về vĩnh viễn

Nên đành lòng hò hẹn với Vần Trăng

Sóng trở về, Biển thấy vậy ăn năn

Biển ngoại tình, Biển xanh đang mang tội

Sóng thét gào chẳng hề tha thứ lỗi

Biển ngậm ngùi... Một mình Biển cô đơn

0 Comments

Chuyện tình ốc và biển

Wednesday, 6. June 2007, 07:34:47

story

Ngày xưa có một con ốc biển sống trong lòng đại dương. Đại dương yêu ốc biển nhiều lắm, ngày ngày ôm ốc biển trong lòng thì thầm những bản tình ca. Nhưng ốc biển lại đem lòng yêu cánh chim trời trên cao, hàng ngày nhìn lên bầu trời trong xanh và ước được rời xa mặt biển thanh bình để lên với bờ cát trắng, ốc biển mơ về một miền đất có nắng, có gió, được cùng cánh chim kia bay tới những chân trời.

Đại dương rất buồn khi biết điều đó, nhưng càng buốn hơn khi thấy ốc biển ngày đêm khắc khoải theo cánh chim trời... Yêu tức là nhìn thấy người mình yêu được hạnh phúc. Đại dương nghĩ thế, vì vậy một hôm, đại dương quyết định giúp ốc biển đến với bờ cát trắng. Lần cuối cùng, đại dương lại hát cho ốc biển nghe bản tình ca của biển. Một con sóng bạc đầu đã đưa ốc biển tới nơi nó mơ ước được đến. Quá vui mừng, ốc biển chẳng buồn nghe những bản tình ca của biển ngày đêm sóng hát.

Nằm trên bờ cát trắng, có nắng, có gió như trong mơ, nhưng ốc biển lăn mãi mà

cánh chim trời vẫn biệt tăm, nó đã lăn quá xa tầm với của những con sóng bạc đầu. Nằm một mình trên bờ cát, giờ nó mới thấy tiếc những gì mình đánh mất... Ngoài xa biển vẫn hát những bản tình ca mong một ngày ốc biển trở về.

Từ đó trở đi, con người thương nhặt những con ốc biển trên bờ cát áp vào tai nghe thấy tiếng sóng biển. Bởi người ta nói rằng: những gì ốc biển nghe được cuối cùng đã mãi lưu giữ trong nó, và đó là những lời đại dương vẫn hát cho đến bây giờ!

Trong tình yêu hình như mọi người cũng thế. Chỉ để ý những gì xa tầm tay còn những gì trong tay lại quên mất đi mới biết rằng mình cần nó như thế nào.

0 Comments

Con ốc nhỏ mang linh hồn của biển

Tuesday, 5. June 2007, 07:11:28

Chuyện rằng...

Ngày xưa trên mặt đất chưa có biển xanh. Thần Tình yêu bấy giờ là người duy nhất cai quản cõi đời. Thần tặng cho tâm hồn mỗi con người thứ quý giá nhất: viên ngọc tình yêu. Khi con người đánh rơi viên ngọc của mình, nó sẽ tan thành trăm nghìn mảnh. Và mỗi mảnh hóa thành một giọt nước mắt mang hương vị của nỗi đau. Chúng không mất đi mà được thần tình yêu giữ lại để làm nên những viên ngọc khác. Biển từ đó ra đời...

Thuở ấy biển chỉ có một mình. Tình yêu càng làm cho con người đớn đau, biển lại càng thêm mênh mông, càng thêm cô quạnh. Lúc đó, trên mặt đất đầy những dấu chân của tình yêu, người ta thấy một con ốc nhỏ bé và lạc lõng. Con ốc tội nghiệp loay hoay không tìm được cho mình một lối đi, chỉ biết trú sâu trong chiếc vỏ. Thần Tình yêu không còn viên ngọc nào để cho nó. Thế là người đưa nó về với biển.

Biển từ đó bỗng biếc xanh, không phải vì phép nhiệm màu nào của thần Tình yêu, chỉ vì biển đã thôi một mình. Ngày ngày có con ốc nhỏ cạnh bên nghe biển hát...

Một đêm buồn, biển nói với con ốc nhỏ rằng biển chẳng có gì cho riêng mình. Nước mắt của con người, tình yêu của con người làm nên biển. Biển không có tình yêu. Biển chỉ có tiếng hát - chỉ có linh hồn. Nhưng tiếng hát ấy, người ta chỉ nghe một khoảnh khắc nào đó trong đời, rồi quên. Và linh hồn ấy, biển có nhờ gió mang đi giữ hộ, nhưng gió mãi vui nên đã đánh rơi đâu đó giữa đất trời. Thế nên biển thấy mình vô nghĩa...

Con ốc nhỏ nghe câu chuyện của biển, nó thương lắm...

Rồi một ngày kia, biển gọi mãi, gọi mãi mà không thấy con ốc nhỏ trả lời. Thần Tình yêu bảo con ốc nhỏ đã ra đi. Biển ngỡ ngàng, con sóng ngày ngày tràn về rồi lại ra đi như chờ mong một điều gì... Biển buồn. Nhưng rồi biển cũng nguôi quên...

Câu chuyện có lẽ mất hút vào hư vô, hay tan biến đi như những bọt biển, nếu không có một ngày...

Một ngày, ở một nơi rất xa biển, có một cô bé nhặt được chiếc vỏ ốc nằm lẻ loi. Tình cờ cô bé áp chiếc vỏ ốc vào tai, và chao ôi... từ trong ấy có những thanh âm da diết vọng về.

"Sao trong chiếc vỏ ốc này lại có tiếng hát của biển hở thần Tình yêu?" - cô bé tìm gặp và tò mò hỏi Người. Thần Tình yêu kể cho cô bé nghe câu chuyện về con ốc nhỏ. Ngày ấy, con ốc nhỏ đã thỉnh cầu với Người rằng hãy cho biển được giữ lại tiếng hát. Người bảo đó là điều không thể, trừ phi... Vậy là con ốc nhỏ từ bỏ linh hồn mình để được giữ linh hồn của biển. Nó phải ra đi thật xa. Và biển sẽ mãi mãi không bao giờ biết được...

Con ốc nhỏ đã khóc thật nhiều, nước mắt của nó cũng không được trở về bên biển.

Nhưng nó biết, giờ đây, biển đã có linh hồn, và rồi biển cũng sẽ có tình yêu.

Chuyện rằng con ốc nhỏ vẫn ngàn năm mang theo linh hồn của biển...

0 Comments

Bọt biển

Friday, 1. June 2007, 06:43:47

Bóng hoàng hôn trải dài trên bãi biển

Một linh hồn đang dạo bước cô đơn

Mơn man mái tóc... gió đùa... tóc rối

Bất chợt... bồi hồi.. ấnh mắt xuyến xao

Dõi nhìn.. bọt biển.. tung lên... rơi xuống

Mộng của tôi... đã tan vỡ... thuở nào

Bọt biển... đâu rồi... giọng nói thanh tao

Cho ta lời hứa, ngàn năm vẫn đợi

Bọt biển... còn đó... hoàng hôn buông dần

Người xa mãi... cho lòng thôi vương vấn

Tạm biệt... ngọn sóng.. vỗ về vách đá

Nghe âm thanh... buồn... ta sao nhẹ tênh...

0 Comments

Lặng lẽ nỗi buồn

Friday, 1. June 2007, 03:07:27

Tôi âm thầm nhìn dòng đời lặng lẽ

Đưa tôi qua, những khúc rẽ cuộc đời

Đã qua rồi ở lứa tuổi đôi mươi

Những mơ ước, nụ cười giờ xa vắng

Ngậm bồ hòn... ôi xót xa vị đắng

Giọt lệ trần như vương nặng bờ môi

Mong ngày trôi, cuốn đời tạm qua rồi

Và ngày mới chôn vùi ký ức cũ

Mưa có cạn... sao đời dường chưa đủ

Nắng có còn... sao liễu rũ úa vàng

Xuân qua rồi, bóng nghiêng đổ đông sang

Hồn thổn thức, giữa tim nàng thu đổ

Không đủ ấm ánh luồn qua cửa sổ

Như gió lơi không đủ cuốn buồn đi

Mây lững lờ như ẩn dấu xuân thì

Mưa không xóa điều gì còn ở lại

Và ở lại trong ta là mãi mãi

Những vấn vương còn đọng ở nơi đây

Giữa hồn côi, ôi thân xác hao gầy

Một mơ ước mai này rồi gặp lại.

0 Comments

Neu khong duoc ve voi bien

Wednesday, 30. May 2007, 08:12:58

Nếu không được về với biển

Em chẳng mơ thành dòng sông

Những con sóng phủ lên bờ bãi

Ồn ào mà trống trải mêng mông.

Nếu không được về với biển

Một ngày kia sông sẽ mất mình

Một ngày kia em có cùng anh...?

Sông sẽ cạn và biển không muối mặn.

Nếu không được về với biển

Thì đừng sông, đừng biển làm chi

Em muốn như cánh hoa thôi - dù rất mỏng

Nhưng biết dâng hương đẹp lối đón anh về

0 Comments

Một mình

Friday, 25. May 2007, 01:26:14

Ta gởi lại biển những bâng quơ

Khi chiều nhạc khúc giữa bơ vơ,

Nơi đây lặng sầu trong thương nhớ

Mình ta ở lại với đợi chờ...

Sóng vẫn ru hời ngập không gian,

Đã xa rời phút trái tim hoang

Đâu nghĩa, đâu tình, đâu nhân ái,

Chuyện đời thế thái của nhân gian.

1 Comment

Dung bao gio

Tuesday, 22. May 2007, 06:33:57

private

Đừng bao giờ nói rằng bạn yêu tôi nếu bạn không thực sự quan tâm điều đó. Đừng bao giờ nói về tình cảm, nếu điều đó không thực sự có ở trong bạn

Đừng bao giờ nắm lấy tay tôi, nếu bạn định làm trái tim tôi tan vỡ.

Đừng bao giờ nói với tôi lời mãi mãi, nếu bạn đã từng nghĩ đến chuyện chia tay.

Đừng bao giờ nhìn vào mắt tôi, nếu bạn đang nói với tôi những lời không chân thật.

Đừng bao giờ nói câu xin chào, nếu bạn nghĩ bạn sẽ nói lời tạm biệt.

Đừng bao giờ nói rằng tôi là duy nhất, nếu bạn còn mơ tưởng đến những người không phải là tôi.

Đừng bao giờ giam giữ trái tim tôi, nếu trong tay bạn không cầm chìa khóa.

0 Comments

Neu that buon

Saturday, 19. May 2007, 08:58:35

Nếu thật buồn em cứ về với biển

Biển vẫn xanh rờn như thủa ấy vừa yêu

Giấu hết bão giông vào đáy lòng sâu thẳm

Biển yên bình, biển hát phiêu diêu.

Nếu thật buồn em cứ về với biển

Về bãi cát xưa tìm dấu tích lâu đài

Em sẽ thấy cát dưới chân mằn mặn

Ngỡ chạm vào xưa cũ dấu chân ai.

Nếu thật buồn em cứ về với biển

Viết ước mơ lên những vỏ sò

Và hãy viết ước mơ lên cát

Ở chỗ chúng mình đã viết ngày xưa.

Nếu thật buồn em cứ về với biển

Sẽ gặp vầng trăng ngụp sóng phía xa mờ

Sẽ thấy bóng một người nôn nao thức

Sẽ thấy còn nguyên vẹn một giấc mơ

Kỷ niệm xa xô qua bờ cát trắng,

Gợi niềm riêng cho sóng trở từng cơn

Bọt tan ra như tình đã phai nhòa,

Sao dĩ vãng vẫn quanh ta... tất cả!

Một lần yêu mang bao điều buồn bả

Ngôn vạn từ sao diễn tả con tim,

Để đêm đêm mượn dòng thơ ra viết

Ảo ảnh tình như biển khóc cùng ta,

Xin đừng yêu, đã bao lần lưỡng lự,

Biết khổ mình rồi lại tự vấn vương

Ta vẫn mong chốn hạnh phúc vô thường,

Không so đo nhớ thương cùng thương nhớ...

Đời quanh ta không cô đơn trống lạnh

Hãy trải lòng xóa hết những hờn ghen,

Như biển kia có lúc bão giông nhiều

Rồi ngày mai nắng lên cao dịu vợi

0 Comments

Sao bien khong mot lan xoa diu noi dau?

Wednesday, 16. May 2007, 08:54:17

Mỗi khi thật buồn...

Tôi lại ước một mình được ra trước biển

Được thả hồn mơn man cùng với sóng

Được nghe gió thét gào tự sâu thẳm trái tim tôi

Được gạt đi... một lúc thôi... để xóa đi rất nhanh

Xoa dịu nỗi đau đang làm con tim tôi tan nát

Xin ngưng lại trong tôi - chút mặn mòi, biển khát

Cho tôi nhẹ nâng - nhành hoa tím đến nhường kia!

Hoa muống biển chân tình...

Câu chuyện ấy chợt hiện ra

Chuyện ngày xưa... chuyện tình làm tôi thương quá!

Cô muống chân tình... chàng biển mãi vời xa

Nàng cứ ngóng chờ, thao thức đợi người ta

Nhưng chàng biển đi hoài không trở lại

Khắc khoải đợi trông nàng chẳng mong hóa đá

Xin nguyện làm bông muống biển rung rinh

Cho mãi ngàn đời tình yêu ấy lung linh

Ngơ ngẩn tình ai, ngơ ngẩn đời con gái!

Để sáng nay,

Thêm một lần - anh nâng nhành hoa dại

Tưởng biển xóa nhòa... lại òa vỡ trái tim đau!

1 Comment

Tinh ban tu cac chu a,b,c,d...

Wednesday, 16. May 2007, 02:50:37

friend

(A)ccepts you as you are - Chấp nhận con người thật của bạn

(B)elieves in "you" - Luôn tin tưởng bạn

(C)alls you just to say "HI" - Điện thoại cho bạn chỉ để nói " Xin chào "

(D)oesn't give up on you - Không bỏ rơi bạn .

(E)nvisions the whole of you - Hình ảnh của bạn luôn ở trong tâm trí họ .

(F)orgives your mistakes - Tha thứ cho bạn mọi lỗi lầm

(G)ives unconditionally - Cho đi vô điều kiện.

(H)elps you - Giúp đỡ bạn

(I)nvites you over - Luôn lôi cuối bạn.

(J)ust "be" with you - Tỏ ra "xứng đáng" với bạn.

(K)eeps you close at heart - Trân trọng bạn .

(L)oves you for who are - Yêu quý bạn bởi con người thật của bạn.

(M)akes a difference in your life - Tạo ra khác biệt

(O)ffers support - Là nơi nương tựa cho bạn .

(P)icks you up - Vực bạn dậy khi bạn suy sụp.

(Q)uiets your tears - Làm dịu đi những giọt nước mắt của bạn.

(R)aises your spirits - Giúp bạn phấn chấn hơn .

(S)ays nice things about you - Nói những điều tốt đẹp về bạn.

(T)ells you the truth when you need to hear it - Sẵn sàng nói sự thật khi bạn cần.

(U)nderstands you - Hiểu được bạn .

(V)ivify you - Truyền sức sống cho bạn

(W)alks beside you - Sánh bước cùng bạn.

(X)-amines your head injuries - "Bắt mạch" được những chuyện khiến bạn "Đau đầu"

(Y)ells when you won't listen - Hét to vào tai bạn mỗi khi bạn muốn lắng nghe.

(Z)aps you back to reality - Và thức tỉnh bạn khi bạn lạc bước.

0 Comments

Nua voi

Tuesday, 15. May 2007, 01:44:22

Em chẳng còn mộng mơ

Để những bài thơ mang theo cảm xúc

Em đang sống trên cõi đời trần tục

Chẳng còn đầy những sắc màu lung linh

Em quay lại với thực tại chính mình

Chẳng còn ai vẽ cho em cầu vồng rực rỡ

Khúc tình ca thì vẫn là muôn thuở

Sao em chỉ là nốt lặng mà thôi?

Vì sao trên trời rồi cũng phải đổi ngôi

Vạn vật trên thế gian này muôn đời vẫn thế

tồn tại vĩnh hằng là điều ko thể

Hoa thắm tươi rồi cũng có lúc úa tàn

Em trở về với thế giới khô khan

Trời nóng bỏng sao mình em lạnh lẽo

Niềm hi vọng, mong chờ...khô héo

Hoa thủy tinh đã vỡ tan rồi?

0 Comments

Chan that voi long minh

Monday, 14. May 2007, 08:36:22

private

Tại sao có những lúc thấy nỗi buồn diệu vợi cứ quanh quẩn đâu đây trong suy nghĩ của mình ?

Mưa cũng buồn ,lạnh cũng buồn và chẳng có một lý do cụ thể nào cũng cảm thấy buồn. Phải chăng nỗi buồn thường trực trong tâm trí của mình như một lời khẳng định cho sự mềm yếu và uỷ mỵ ?Có đôi khi muốn tìm câu trả lời nhưng rõ ràng là mình không nắm bắt được , không thể hiểu được bản thân...

Cố gắng khắc phục nhưng không thể ,thôi đành chấp nhận nó như một bản tính cố hữu trong mình.Và con người ta cũng giống như từng con sóng ,lúc dạt dào nhưng cũng có lúc trầm lặng đến nao lòng. Sống hết mình cho lý tưởng và khát vọng rồi cũng phải có những lúc quay về với những kỷ niệm đã qua chứ phải không ?

Tưởng là buồn nhưng hoá ra đó lại là những phút yên bình sâu lắng nhất trong tâm hồn mình bởi vì có những phút giây như thế mới được soi lại chính mình ,nhìn lại những gì mình đã vượt qua.....

0 Comments

Cho chi..

Monday, 14. May 2007, 03:16:48

Trân trọng nhé những gì ta đang có

Chắc có còn thời gian gọi ngày mai?

Chính vì thế biển dâng ngàn cơn sóng

Sau rủ mềm êm ả giữa hoàng hôn.

Cũng có lúc biển dâng cao sóng cồn,

Như xóa lấp những vết chùng trên cát

Và lòng ta đã có nhiều mất mát,

Hãy cố làm đừng hẹn mãi... chờ chi!

0 Comments

Khi bien buon...

Friday, 11. May 2007, 08:12:27

Khi biển buồn...

Sóng ủi an vạn nghĩa

Và trở thành

Bài hát của trăm năm

Quá buồn chi

Cho cát vàng xao xuyến,

Vị ngọt ngào

Dù biển mặn ngàn khơi.

Khi biển buồn,

Xin chia lời tâm sự

Như ta từng

Chia xẻ những thương đau.

Hãy vì nhau

Chân tình ta chia xớt,

Những nghi ngờ

Tan biến giữa làn mây...

0 Comments

Troi song

Friday, 11. May 2007, 02:53:07

Biển nơi đây muôn đời lòng biển rộng

Xanh thẫm xanh tận cuối chân trời

Sóng thì thầm hò hẹn muôn đời...

...Ôm ghì cát, vai kề vai từng khắc

Mỡ lòng ra cỏi lòng trong xanh mát

Vuốt ve từng viên đá cuội, cụm rong

Một đôi khi biển hung dử... hải hùng !

Khua bảo tố cuồn phong sấm chớp

Rồi biển lại hiền hoà như muôn thuở

Vai sánh vai ,ve vuốt bải cát vàng

Thì thâm nhỏ to... rào rạt mênh- man

Nhè nhe ru những trái tim thao thức

Hảy lắng nghe biển xôn- xao tình tự

Khúc hoan ca, sóng nước mây ngàn

Ríu- rít từng làn hơi thở nồng nàn

Mùi biển mặn quyện mùi rong biển

Biển ngàn năm, vẩn lòng biển cả...

...Trãi hình hài ve vuốt , ôm ấp trời xanh

Trái tim hoà- nhịp, ấm- áp tình nồng

Trời mây nước xanh xanh trời mây nước.

1 Comment

SONG BIEN TINH TOI

Thursday, 10. May 2007, 02:48:38

Sóng thì thầm tình ơi nghe buồn quá

Hồn tôi giờ phiến đá lạnh chơ vơ,

Biển chiều nay sương đã rơi phủ mờ

Sóng vỗ bờ cát không lời im tiếng.

Chuyện tình xưa nghe con tim xao xuyến,

Nay một mình nghe quyến luyến cô đơn

Trách nhau chi trong một phút giận hờn,

Tan kỷ niệm dấu ghi trên bờ cát

Hải âu kêu như não nề ngơ ngác

Sóng biển nào xin ôm áp tình tôi,

Người vẫn gần nhưng yêu đã xa xôi

Khác gì nhỉ? Hai tâm hồn cách biệt!

0 Comments

Bien, noi nho va rieng em

Thursday, 10. May 2007, 01:42:15

Biển còn ghi dấu chân chiều phai nắng

Và riêng tôi nỗi nhớ vẫn hoài mang,

Sóng xa khơi hải âu nhìn lạ lẫm

Đã nghĩ gì khúc thủy triều lâng say?

Sóng nói gì cho yêu thương bày tỏ,

Để gió lùa cát trắng bờ mơn man

Hay tương tư người tình xa vắng,

Thơ gieo lời muôn thuở vấn vương

Nhớ của em trôi trên từng con sóng

Trùng dương nào chuyên chở mối tình riêng,

Biển ơi xua bọt sóng tan trăm miền

Nhưng tình em vẫn một người... im tiếng!

Khi biển khóc thấm lệ vào cát trắng,

Sóng chợt buồn xô vỡ từng bờ xa

Như một ngày hai ta thôi chung bước,

Tận cùng nào làn nước chạm vào nhau?

Khi biển khóc trăng vỡ hay đã khuyết

Dáng em gầy thôi viết những vần thơ,

Hiểu rằng anh... tim có phút ơ thờ

Nên quên lãng em sầu thương một bóng...

0 Comments

Bien, noi nho va em

Wednesday, 9. May 2007, 09:28:40

Có những chiều Trăng lên thì Biển đó

Có gì đâu mà Biển lại rút đi?

Có những chiều Trăng lên thì Biển đó

Sao Trăng lên Biển chẳng nói điều gì?

Biển trào lên một con sóng giỗi hờn

Rồi nức nở nghẹn ngào biển kể

Có những lúc Biển vô cùng đơn lẻ

Bão tố cuồng phong chống đỡ một mình

Biển trào lên một con sóng giỗi hờn

Rồi nức nở nghẹn ngào biển kể

Có những lúc Biển vô cùng đơn lẻ

Bão tố cuồng phong Biển vẫn chờ Trăng Lên.

0 Comments

Sao khong ngu - BIen oi

Wednesday, 9. May 2007, 01:01:18

Những con sóng vật mình vào bờ đá - khuya lắm rồi... sao không ngủ - biển ơi! Mùi muối mặn - mùi rong rêu - mùi cá... sóng sánh trăng tan dải bạc sáng ngời.

Những con sóng vật mình vào bờ đá - khuya lắm rồi... sao không ngủ - biển ơi! Mùi muối mặn - mùi rong rêu - mùi cá... sóng sánh trăng tan dải bạc sáng ngời.

Con dã tràng lần xa bờ sóng - vươn chiếc càng nhỏ xíu ghim vầng trăng - cứ trọn kiếp trọn đời xe cát - mà hồn theo vầng trăng lang thang.

Trăng trên biển chẳng chia đều ánh bạc - còn khoảng buồn - còn khoảng tối - thâm u... biển trăn trở sóng ru hoài vẫn thức.

Khoảnh khắc - là Ta...

- Sao không ngủ... biển ơi!

0 Comments

TINH BIEN

Tuesday, 8. May 2007, 14:53:40

... con song

mot thoi om ap mai...

Read more...

0 Comments

Bien va em

Tuesday, 8. May 2007, 01:16:55

Đã bao giờ em đứng trước biển

Giang đôi tay để ôm lấy mặt trời

Nhắm mắt lại để thấy mình nhỏ bé

Hát vang lên cho thoả nỗi buồn

Đã bao giờ em thì thầm với biển?

Hát tình ca như biển hát em nghe

Ru em ngủ bằng lời ru xanh thẳm

Kể cùng em bao chuyện thiên thần

Đã bao giờ em thấy biển khóc??

Nước mắt chảy dài xô đợt sóng lang thang

Và vô tình em làm biển giận

Biển chỉ lầm lì lẳng lặng đến dễ thương.

Rồi ngày nào đó em nghe biển gào thét

Tiếng thét xé lòng đến tận trời xanh

Đó là lúc biển vô cùng thất vọng

Khi một người bỏ biển ra đi...

Sao lúc đó loài người ngoảnh mặt?

Và cả em nhìn biển quá vô tình

Em sợ sệt ủ mình trong chăn ấm

Em quên biển rồi...biển còn lại lẻ loi..!!!!

0 Comments

Bai ca cua bien

Sunday, 6. May 2007, 13:20:14

Biển giận thuyền hôm nay không ra khơi

Làm con sóng buồn tênh không muốn vỗ

Và hạt muối cũng không thèm mặn nữa

Biển nhớ thuyền, da diết, biết không?

Thuyền có biết đêm nào biển cũng hát

Bằng tiếng sóng nhè nhẹ vỗ bờ

Hát ru bờ cát, hát ru hạt muối

Hãy yên lòng, thuyền luôn nhớ biển xanh!

Mấy hôm nay trời không mây không nắng

Không có gió và cũng chẳng có thuyền

Biển buồn phiền nhớ thương thuyền ấy

Không còn hát bài ca ru ngày xưa

Biển dịu dàng thì thầm cùng cát trắng

Về tình yêu biển dành trọn cho thuyền

Và biển mong một ngày kia đầy gió

Biển lại cùng thuyền sánh bước ra khơi

2 Comments

NUOC MAT CUA BIEN

Saturday, 5. May 2007, 03:58:56

[LARGE]

Em vẫy vùng trong sóng biển chơi vơi

Biển mặn đắng khi lỡ tan vài giọt

Ở đầu môi mím chặt lúc thuỷ triều

Và em biết, em yêu biển rất nhiều

Đã từng khóc khi biển cồn sóng dữ

giọt nước mắt rơi trong chiều lộng gió

Khi biển gào lên xé nát trái tim em

Em biết nếm vị ngọt của nước mắt trái tim

Không giống nước biển đằm đằm mặn chát

Em vẫn khóc trước những điều chân thật

Lòng biển đau, cũng là trái tim đau

Muốn vỗ về cho đến mãi mau sau

Đừng mặn chát biển ơi đừng như thế[/LARGE]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#biến