biển trào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

đối với người khác, biển là nguồn cung cấp hơi nước để tạo ra mưa cho khí quyển còn đối với khuê biển là em để em thả hồn tâm trạng mình vào đó , là nơi để em gào khóc vì sự bất công cuộc đời cũng là nơi em muốn thả hơi thở cuối cùng . ấy thế mà chỉ một chữ "đời" biển không còn là nơi chứng kiến những lần em thất vọng , em đau khổ nữa mà giờ đây biển là nơi em đứng chờ người con trai ấy về , chẳng biết là bao lâu nhưng mà cứ đợi

"này, lại đợi cậu ta à?"

câu nói lặp đi lặp lại mà chẳng bao giờ ngừng của tú bân- người bạn chơi chung từ hồi mẫu giáo của em . những lúc nghe câu hỏi bâng khua ấy em chỉ cười nhạt không thì là cười khẩy . ừ thì đợi nhưng mà khi nào về thì ai biết được? "anh ta" bảo đợi thì đợi, biết là câu đợi ấy kéo dài từ 4 năm trước rồi . người ta nói có người yêu là người canh giữ "mắt biển" thì đợi bao giờ mới về, nghe nực cười thế mà em cũng tin .nếu tình yêu là thứ để dễ buông bỏ thế thì đâu có chữ "đời"? đâu có người tương tư gieo vần vào những câu chữ để mà than trách, để mà bi lụy? tình yêu là thứ vốn có còn con người là điều phức tạp nhất mà tạo hóa sinh ra . hai thứ đấy có chết thì cũng chẳng thay đổi được hai chữ "tồn tại"

biển thì vẫn còn ở đấy, còn người thì chẳng thấy đâu. em ghét thậm những câu nói hắn buông vào đêm em tuyệt vọng, ghét cả chữ chờ . hắn có biết đâu những đêm mưa to gió bấc, em tuyệt vọng đến nhường nào. em thừa biết vào lúc biển cuộn sóng tràn cũng là lúc "người" thả thân xác vào biển để lại nỗi đau không nguôi cho kẻ thao thức. tổ quốc cần hắn canh giữ, em cũng vậy . em cũng cần một người  canh gác một tâm hồn cháy vá. hiền ơi, hiền đi rồi ai là người khâu lại vết rỉ máu đây?

ngày hiền ra đi, biển chẳng cuộn trào mạnh mẽ như mọi ngày cũng chẳng ầm ầm tiếng sóng. phải chăng thứ mang màu xanh thẳm kia cũng tiếc cho em? tiếc người chắp vá tâm hồn, tiếc người ôm em vào lòng mỗi buổi sớm mai . khuê biết chẳng ngăn nổi ích kỉ giữ người mình thương nên ngày hắn nghe theo tiếng gọi của tổ quốc canh giữ "ngọn đuốc sáng đèn" mang tên hải đăng, em quyết định không tiễn . hiền không nói không rằng cũng quay đi . chẳng lẽ tiễn người thương khó đến vậy sao? không khó chỉ là không nỡ

đời con người ta hay ích kỉ chia sẻ cho người khác vậy nên em mới không nỡ nếu em mà tiễn thì tổ quốc có ghét em không khi em giữ hiền ở lại? giữ một món đồ còn khó ai nói chi giữ người . tìm đâu ra người hằng đêm nghe câu chuyện hài mà chẳng buồn cười, tìm đâu người mang ánh mắt si tình ấy

từng phút từng giờ thì cứ trôi , em lo ngại rằng tình yêu ấy cũng tan biến dần theo thời gian

biết bao giờ lại được gọi hai tiếng "hiền ơi"?

bài nhạc đêm thanh vắng còn nghe dở , bao giờ thì được nghe lại...

chớp mắt, cái lạnh lại tới . những cơn mưa rả rích cũng nhớ trời mà rơi từng hạt

"lại đến cái mùa đông thứ tư rồi đấy, rồi khi nào nó về?"- câu hỏi mà năm nào vào tháng 11, thiên nhuân anh trai khuê cũng thắc mắc

về á? đến biển thương em mấy cũng có nào hồi đáp em để mà em hay

"ừm, em cũng chẳng rõ . chắc là khi nào trời yên biển lặng, cái ngày tổ quốc, biển cả trả em ấy lại thì em ấy về"

thiên nhuân cười, chẳng phải là cậu quá ngốc để hiểu mà là câu trả lời năm nào cũng giống năm nào của em trai mình . ai mà chẳng thừa biết cái ngày ấy thì đến chết cũng làm gì có . cậu tiếc thay cho một kiếp hoa tàn

ngày xưa, khuê là đóa hoa đán của cái làng chài biển này đấy. ai ai cũng cười cũng gọi khuê như thế , đến cả hiền cũng gọi khuê thế mà . dòng thời gian trôi đi, khuê thì vẫn là bông hoa sáng nhất làng chỉ tiếc là hoa này thiếu vắng đi mất bóng người sở hữu, vắng đi mất người nguyện canh gác cả đời . người canh gác ấy giờ không phải là canh hoa nữa mà là canh "mắt ngọc biển cả", canh ngọn đèn đuốc phát sáng ban đêm giúp người ra khơi tìm được đúng hướng đi khi di chuyển trên biển . người bận canh gác ngọn đèn rồi thì ai canh gác tâm hồn em?

năm thứ tư người chẳng trở về, biển cũng buồn mà chẳng cuộn sóng

gió hiu hắt đem từng cơn lạnh lẽo, còn đâu người sưởi ấm mỗi đông về, còn đâu người nghe những câu chuyện phiếm

hỡi ơi, đời người hết tình, hết sức thì chết. chết không hẳn phải là trái tim chẳng còn đập, ý thức, kỉ niệm rơi vào dĩ vãng mà chết là khi không nhớ, không thương một người . đời người vốn dĩ là một bản tình ca buồn , nếu chẳng còn thương thì đâu phải là sống

lúc nào cũng thế , em hỏi trời, hỏi biển tiếc là chẳng có hồi đáp . người ra đi còn người ở lại thì sao . những lúc ấy, em chỉ cười khẩy lẩm bẩm hai chữ "bất công thật đấy" . mặc dù ngờ được chữ "đời" nhưng em nhiều lúc vẫn nói thế

cuối đông, cái rét như muốn tạt gáo nước lạnh buốt đến tê tái vào lòng người

em vẫn đợi phó mặc xác thịt héo mòn theo sự bạc bẽo của thời gian

trời là gì, biển là gì em khó còn sức để mà trả lời . em ghét biển chẳng trả người lại cho em . lắm đêm nhiều mộng, em trăn trở

"biển lấy hiền đi rồi, biển có trả lại hiền cho em không?"

câu hỏi mãi tan biến trong màn đêm vắng người không tiếng hồi âm

có vẻ biển đã nghe được lòng em

tháng 12, hiền về

ngày hiền về, trời chẳng nổi giông, biển chẳng trào sóng . tất cả yên ả, bình dị khiến con người ta thấy sợ . trước cơn giông nào trời chẳng yên, mây chẳng tạnh?

hiền về

hiền thì vẫn thế, vẫn thân hình rắn rỏi, vẫn mái tóc đen tuyền

"em về rồi"

hiền về rồi, hiền về với em rồi . bốn năm chờ đổi lấy bóng người em yêu nhưng sao vẫn có gì đó khiến khuê ngập ngừng, chẳng dám tiến cũng chẳng lùi

hiền về, kí ức rơi vào dĩ vãng, đôi mắt được khuê ví như cả "đồi sao", giờ cũng vô hồn . phải chăng cái nắng, cái gió nơi hải đảo làm mờ đục đôi mắt ấy?

và từ "đời" lại xuất hiện

hiền gác canh nơi hải đảo trong lần không may hiền bị tai nạn . tai nạn không quá lớn nhưng nó cướp đi mất kí ức bên cạnh người thương

ngày hiền về, khuê lẳng lặng đứng xa . người thì về rồi nhưng hiền thì chẳng còn là hiền nữa

em hận, em gào . đời là cái thá gì? Sao phải lấy chút vụn may mắn cuối cùng của em?

bất chấp kí ức rơi vào đêm vực thẳm, em chạy đến bên người . người ánh mắt vô hồn nhìn biển phó mặc em ôm . kí ức có thể mất nhưng cái gì người ta gọi là cảm giác thì vẫn còn . hiền có thể chẳng nhớ, chẳng biết em nhưng hiền vẫn còn tiềm thức mà . cứ vậy, hai kẻ xa lạ lại va vào đời nhau lần nữa . vỡ một lần , nhưng đâu thể vỡ lần nữa

tròn hai năm kể từ khi hiền trở về . kí ức trôi về nơi sâu thẳm nhưng đâu còn quan trọng . sóng có thể trôi thì vẫn còn biển trả lại người cho khuê mà . người thì không còn nhớ nhưng người vẫn còn thương em, vẫn ôm em vào lòng mỗi buổi sớm mai

bài tình ca buồn phát đã hết

chuyện tình ta cũng đến hồi kết

"nếu ông trời cho em nói một lần nữa thì em sẽ nói câu em yêu anh"

pháo nổ giòn góc trời, tiệc linh đình đông đúc người

tay trao nhẫn, hẹn thề bên nhau cả đời . hiền và khuê mãi là đôi đẹp nhất làng Lâm

......

-------------------

à nhon~ tui đã cơm bách gùi đây hehee . Mấy bà đi học lại thế nào rùi? Tui đã bỏ quên chíc acc này lâu quá rồi huhu TT không biết còn ai nhớ tui nữa hem ( •̀ ω •́ )✧

tuy hơi bận bịu với những năm tháng cuối cấp nhma tui sẽ cố gắng chăm hơn . Nếu không có gì thay đổi lịch ra fic sẽ là tứ 2 hàng tuần nhé trừ khi tui bận với lịch khảo sát thi cử, nếu tui bận thì tuần đó nghiễm nhiên sẽ có fic nhé mng :33

 Em bé Love? vẫn đang trong quá trình chỉnh sửa chứ tui hong có bỏ quên em nó đâu 

Hết ùi . Tặng bông hoa nèee🌷🙆‍♀️💗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro