biệt............................2222222

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 

Phòng luyện nhảy đèn đuốc sáng trưng, tiếng nhạc như khóc như kể, khi thì uyển chuyển khi thì trong trẻo. Trong ban đêm, trong không gian yên tĩnh, tiếng nhạc như nước chảy xuôi, vô ảnh vô hình nhưng lại có thể mị hoặc lòng người, bất tri bất giác như gột rửa linh hồn con người ta.

Hoàng Thao đứng trước mặt Cố Trường Khanh, khuôn mặt anh tuấn mang theo ý cười thản nhiên, vẻ mặt bình thản mà mê say. Anh nghiêng đầu lắng nghe tiếng nhạc, sau đó dùng giọng nói hòa hoãn, nhẹ nhàng mà nói:

-         Biết bản nhạc này không?

Có lẽ là bản nhạc này quá động lòng người, có lẽ là vì không khí quá yên tĩnh, thần kinh căng thẳng của Cố Trường Khanh dần bình ổn lại.

-         Hình như là một điệu nhạc Tango tên là “Chỉ thiếu một bước”, bản nhạc này chính là vũ khúc đính ước của Wilson tiên sinh và vợ.

Hoàng Thao cúi đầu nhìn cô cười, nhẹ giọng nói:

-         Pon Una Cabega…

Cố Trường Khanh biết đây là tiếng Tây Ban Nha, cách phát âm độc đáo cùng với giọng nói trầm thấp của anh khiến người ta có cảm giác thật đặc biệt, tựa như tiếng bùa chú.

-         Tên dịch tiếng Trung là “Chỉ thiếu một bước”, là điệu Tango nổi tiếng được ông vua không ngai Carlos Gardel  của dòng nhạc Tango ở Argentina sáng tác và biểu diễn rất thành công, là đại biểu cho đỉnh cao của vũ điệu Tango ở Argentina.

Cố Trường Khanh cười nói:

-         Không ngờ anh cũng có nghiên cứu sâu về Tango như vậy.

Hoàng Thao hơi nhướng mày, đôi mắt phượng lấp lánh dưới ánh đèn:

-         Chẳng những có nghiên cứu mà tôi còn là một tay chơi nghiệp dư với vũ điệu Tango đó! Tôi cũng từng là hoàng tử vũ đạo ở trường học đó!

Cố Trường Khanh không tin:

-         Nói cứ như thể anh là người toàn năng vô địch ấy!

-         Em không tin?

Hoàng Thao nháy mắt rồi cười cười, sau đó cởi cúc áo vest, ném áo qua một bên rồi xoay người đi đến chỗ công tắc đèn, tắt bớt ánh đèn trong phòng.

Ánh sáng dần tối lại, trong ánh sáng ảm đạm này, mọi thứ đều như bị phủ lên cảm giác thần bí khó lường.

Sau đó, Hoàng Thao xoay người chậm rãi đi về phía cô, anh mặc chiếc áo gile màu tối, áo sơ mi màu xanh lam đậm, dáng người hoàn mĩ, vẻ mặt tao nhã, bình thản.

Anh bước từng bước về phía cô, tới cách cô khoảng 2 bước chân thì dừng lại. Anh hơi khom lưng, chậm rãi vươn tay, phong độ quý tộc Anh Quốc phát huy vô cùng  nhuần nhuyễn. Anh ngẩng đầu nhìn cô cười dịu dàng, trong ánh sáng u ám, nụ cười của anh nhẹ nhàng, giọng nói trầm thấp như từng gợn sóng nhỏ đang lan rộng, tinh tế, dịu dàng và ấm áp.

-         Tiểu thư xinh đẹp, tôi có thể mời cô một điệu nhảy không.

Giờ Cố Trường Khanh đã coi Hoàng Thao như bạn bè, bạn đã mời đầy thành ý như vậy, sao cô có thể từ chối? Huống chi, lúc này quả thật cô rất cần một bạn nhảy có kinh nghiệm.

Cô mỉm cười, vươn tay đặt vào tay anh.

Tiếng nhạc từ đâu vang lên, tiếng violon cao vút mà dịu dàng, khúc nhạc du dương bắt đầu, tinh tế đến vô cùng.

Hoàng Thao tới gần cô, nắm chặt tay cô, một tay đặt lên eo cô, kéo cô lại gần, kề sát vào người anh. Cả người Cố Trường Khanh cứng đờ, không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn anh, đã thấy Hoàng Thao hơi cúi đầu, ánh mắt dây dưa trên gương mặt cô. Trong ánh đèn u ám, hai mắt anh thâm thúy mà mơ hồ, hơi thở nam tính vây lấy cô chỉ trong nháy mắt.

Tim Cố Trường Khanh khẽ đập loạn, theo bản năng phản kháng, cô định vươn tay đẩy anh ra nhưng bàn tay trên lưng đột nhiên dùng sức, một lần nữa kéo cô lại gần anh, bọn họ dựa sát vào nhau, độ ấm cơ thể anh xuyên qua quần áo mà truyền đến người cô…

Lòng bàn tay của anh nóng rực, xuyên qua lớp váy mỏng manh thiêu đốt da thịt cô, cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh.

Cảm giác xấu hổ và cứng nhắc y hệt lần đầu tiếp xúc với Lâm tiên sinh khiến Cố Trường Khanh không thể thở nổi.

-         Giờ em như con rối gỗ vậy đó…

Anh cười nói bên tai cô, hơi thở ấm áp phun lên vành tai cô khiến cô nổi hết da gà lên.

-         Nếu muốn nhảy được ra linh hồn của điệu Tango thì trước tiên phải học được cách thả lỏng bản thân, tiếp xúc cơ thể chính là đặc sắc của điệu Tango, không phải là tôi đang ăn đậu hũ của em đâu.

Anh khẽ cười nói. Cố Trường Khanh xấu hổ lầm bầm:

-         Vô nghĩa, hết bài này đến bài khác, tôi có nói gì sao?

-         Thế sao mặt em đỏ thế này?

Hoàng Thao nhìn cô đầy hứng thú.

Cố Trường Khanh buồn bực dùng sức đạp chân Hoàng Thao, Hoàng Thao hét lớn một tiếng rồi nói:

-         Tôi có thể hiểu đây là thẹn quá hóa giận không?

-         Hoàng Thao! Cố Trường Khanh trừng mắt.

Hoàng Thao bỗng nhiên lại đứng đắn:

-         Suỵt! Nghe nhạc đi, bước theo tiếng nhạc… Đừng nhìn tôi, em cứ nhìn qua bên trái đi, đúng, làm tốt lắm, cô bé ngoan, thật thông minh!

Nhất thời, Cố Trường Khanh dở khóc dở cười, nhưng qua sự trêu chọc này của Hoàng Thao, sự ngượng ngùng ban đầu cũng chẳng còn sót lại chút nào nữa.

Anh ôm cô thật chặt, hai người dựa sát vào nhau, từng bước một, anh kéo cô, lúc động lúc tĩnh, lúc nhanh lúc chậm, nhìn xung quanh.

Dưới sự dẫn dắt của anh, bước nhảy của Cố Trường Khanh dần tự nhiên hơn nhưng vẫn không thể tiến vào trạng thái quên đi hết thảy, thấp thỏm lo âu, khó có thể nhập tâm.

Bỗng nhiên, tiếng nhạc thay đổi, tiếng đàn dương cầm du dương lại cộng hưởng, như một vòng xoáy tròn, sau đó tiếng trống lại vang lên khiến tinh thần như hăng hái hơn, có thể đi chinh phục cả thế giới.

Tiếng đàn violon và kèn Acmonica dịu dàng, đan xen vào nhau, giai điệu tràn ngập tình cảm, kích động lòng người.

Nhưng chính nhờ sự biến chuyển này khiến cho Cố Trường Khanh có chút khẩn trương, chẳng những khó mà nhập tâm mà ngay cả bước nhảy tự nhiên lúc trước cũng trở nên rối loạn.

Đang lúc cô không biết nên làm sao cho phải thì bên tai cô lại vang lên một giọng hát trầm thấp.

Hoàng Thao hát lên theo nhạc:

“…Pon una cabega,

mete j o n de un d i a

de aqudlla coqueta

y bunlona mujen,

que al junan nonniendo

el amon que ant a mi ntiendo,

quem a en una hoguena

todo mi quenen”

(Tiếng Tây Ban Nha, dịch: Thiếu chút nữa là thắng, thiếu chút nữa là thắng. Người con gái lẳng lơ, vui tươi kia quấn lấy suy nghĩ của tôi. Sự mạnh mẽ, táo bạo của cô ấy phá hủy đi sự kiên nhẫn của tôi…”)

Giọng hát như ba đào, khi quay cuồng khi kích động, như mây bay cuồn cuộn, Cố Trường Khanh không ngờ, thì ra Hoàng Thao lại có giọng hát động lòng người như vậy. (Bạn Hoàng Thao có cái gì là không giỏi k để bảo nào >_<)

Tiếng hát nhẹ nhàng, du dương như bàn tay vô hình khẽ vuốt ve lấy thần kinh đang căng thẳng của cô.

Hai người dựa sát vào nhau, bước nhảy hoa lệ mà cao nhã, tư thế dây dưa, triền miên vô cùng.

            “······Ponunabega,

todanlanlocunan.

Su boca que bena,

bonna la amanguna…”

(Chỉ thiếu một bước là thắng, thiếu một bước là thắng. Tất cả sự điên cuồng đều là vì sự nhất thời hồ đồ ấy. Nhưng cô ấy chỉ khẽ hôn, bao buồn thương của tôi đều tan biến. Sự xót xa trong tâm hồn cũng biến mất…”)

Vẻ mặt Hoàng Thao nghiêm túc, ánh mắt trầm ổn, dáng người mạnh mẽ, cao lớn, tư thái hào phóng, thoải mái. Anh nắm tay cô, dẫn cô xoay tròn, bộ váy màu lam theo bước xoay mà xòe ra, tựa như đóa hoa xinh đẹp đang nở rộ, khiến người ta như hoa mắt.

Trong lúc xoay tròn, tay anh lướt qua eo, qua bụng cô, bọn họ kề sát, chân cô quấn quanh thắt lưng anh, tay anh khẽ lướt qua đùi cô, ánh mắt anh mơ hồ, vẻ mặt mê say, bọn họ dây dưa nhưng tuyệt đối không chút ái muội.

Tiếng nhạc kích động như vậy, tiếng hát êm tai như vậy. Dần dần, Cố Trường Khanh như quên đi tất cả, theo tiếng nhạc, theo Hoàng Thao mà xoay tròn, xoay tròn.

Tiếng hát của anh như đưa cô vào một thế giới diệu kì, thế giới lãng mạn, kích tình, muôn màu muôn vẻ, trời xanh mây trắng, non xanh nước biết, tiếng nhạc mạnh mẽ như ngọn núi nhỏ, anh ôm cô, nắm tay cô, dẫn cô đi chinh phục những đỉnh cao, cả quá trình đều rất nhẹ nhàng vui vẻ, kích thích vô cùng.

Hai người theo điệu nhạc, khi thì nhìn ra ngoài, khi thì lại nhìn nhau. Mỗi khi ánh mắt giao nhau, cô như có thể thấy được ngọn lửa đang bừng cháy trong mắt anh.

Anh nhìn cô, ánh mắt sâu như biển, miệng vẫn khẽ hát.

“Chỉ thiếu một bước là thắng, thiếu một bước là thắng. Nếu bị cô ấy lãng quên, tôi sống còn có gì để vui? Đau gấp trăm ngàn lần cái chết. Vì sao còn phải lưu luyến cuộc đời vô vị này…”

Tiếng nhạc thần bí, giọng hát uyển chuyển, mạnh mẽ khiến người ta si mê, khiến người ta say sưa.

Ánh mắt tiếp xúc rồi lại nhanh chóng quay đi, Hoàng Thao khẽ buông tay, Cố Trường Khanh không nhịn được mà khẽ ngửa người ra sau, mắt như hoa lên, lại cảm thấy vô cùng thích thú, giây sau anh bỗng nhiên lại dùng sức kéo cô quay về khiến cho hai người dán chặt vào nhau.

Lúc này, bọn họ vô cùng gần gũi, gần đến độ có thể nhìn thấy bóng dáng mình trong đôi mắt đối phương dưới ánh đèn u ám này, gần đến độ chóp mũi có thể chạm vào nhau.

Hai cơ thể dựa sát khiến cô cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, khiến cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng rực của anh, hơi thở của anh tản ra, bá đạo vây quanh cô.

Sau đó, giai điệu lại thay đổi, anh buông cô ra, lại dẫn cô xoay tròn, muốn tiến còn lui, muốn chống còn đón. Dưới sự dẫn dắt của anh, cô như nữ hoàng cao ngạo, lạnh lùng.

Tiếng hát vẫn tiếp tục.

“Lừa dối ơi lừa dối, chỉ một chút nữa thôi là thắng. Tôi đã thề sẽ không cố chấp đến ngàn vạn lần. Nhưng nếu cô ấy nhìn tôi với ánh mắt khiêu khích. Tôi vẫn sẽ đến bên đôi môi như lửa của cô ấy. Lại cùng cô ấy dây dưa…”

Điệu nhạc dần chậm lại, lại trở nên uyển chuyển trầm thấp, dần dần tiếng nhạc tan đi, dư âm vấn vít. Nhưng tiếng nhạc, giọng hát kia dường như vẫn còn vang vọng bên tai, kéo dài không dứt, buồn bã mất mát…

Cố Trường Khanh vẫn đắm chìm trong cảnh tượng mơ hồ huyền ảo đó, không biết mình đang ở phương nào.

Đến khi tỉnh táo lại, cô bỗng cảm khái.

Thì ra đó chính là linh hồn của điệu Tango, có thể đánh động bước nhảy của chính mình, đưa người ta đến cảnh giới quên đi tất cả.

Bỗng nhiên cảm động khó hiểu…

P/S: Nhạc với nhẽo đây ạ, dành cho các bạn muốn nghe.

Chương 250 Chừng mực

Thiên kim trở về

Tác giả: Thập Tam Xuân

Edit: Heo Con

 

Tiếng nhạc qua đi, phòng khiêu vũ bỗng nhiên yên tĩnh lại, trong ánh sáng u ám, hai người dựa vào nhau, khẽ thở dốc.

Lúc điệu nhạc chấm dứt, hai tay Hoàng Thao đặt trên eo cô, còn hai tay Cố Trường Khanh lại khoác lên vai anh, hai người dựa sát vào nhau.

Tiếng nhạc dừng, trong sự yên tĩnh ấy như có một sức mạnh kì lạ, lặng lẽ thanh lọc tâm hồn con người.

Thoáng chốc đầu óc Cố Trường Khanh như trống rỗng.

-         Trường Khanh…

Giọng nói của Hoàng Thao bỗng nhiên phá vỡ sự yên tĩnh này, có lẽ là vì vừa hát xong, giọng nói của anh có hơi khàn khàn, nhưng trong không gian yên tĩnh này lại trở nên vô cùng động lòng người.

-         Vừa rồi em nhảy rất đẹp!

Anh ôm cô thật chặt chẳng nỡ buông tay.  Cơ thể cô mềm mại, ấm áp, tản ra hương thơm ngát, thản nhiên khiến cho anh kìm lòng không đậu mà say mê. Anh bỗng nhiên hi vọng thời gian dừng lại ở giây phút này, anh có thể cứ ôm cô như vậy cho đến mãi mãi.

-         Đều nhờ công của anh…

Cố Trường Khanh vừa nói vừa ngẩng đầu, vừa khéo nhìn thẳng vào đôi mắt nóng rực của anh. Khuôn mặt anh tuấn của anh có chút mơ hồ dưới ánh sáng âm u. Hai mắt lóe ra tia sáng u ám, dường như có một cảm xúc gì đó đang dâng trào.

Cố Trường Khanh nhìn anh, lòng khẽ run lên, hai tay dùng sức đẩy Hoàng Thao ra. Nhưng đôi tay anh lại như chiếc vòng sắt khóa chặt lưng cô, chẳng những không buông tay mà ngược lại càng thêm dùng sức.

Người Cố Trường Khanh càng dựa sát vào anh, sát đến độ có thể cảm nhận được nhịp tim đập rộn rã và cơ bắp căng lên của anh.

Cô kinh ngạc nhìn anh mà anh cũng nhìn cô, ánh mắt cố chấp như vậy.

Trong ánh sáng u ám, khuôn mặt cô như được phủ lên một tầng lụa mỏng, mông mông lung lung, gương mặt trái xoan của cô như tác phẩm nghệ thuật tinh xảo nhất. Mặt mày cô giãn ra, ánh mắt như hai viên mã não màu đen, trong suốt, sáng trong, ánh sáng lấp lánh tựa như che giấu tâm sự không thể kể hết được, tình cảm chứa chan khiến người ta không nhịn được mà như đánh mất chính mình, thất hồn lạc phách.

Hương thơm ngát chỉ thuộc về cô lan tới từng trận, thản nhiên mà lại khiến người ta không thể bỏ qua. Từng trận hương thơm nhẹ nhẹ thấm vào tim gan anh, vờn quanh trái tim anh khiến cho anh không thể tìm được chính mình. Hoàng Thao chỉ cảm thấy cả người khô nóng, hơi thở càng lúc càng dồn dập, tim đập thình thịch hoàn toàn mất khống chế, cả người toát mồ hôi. Cảm giác này vừa ngọt ngào lại vừa như tra tấn.

Anh lại càng ôm chặt lấy cô hơn, ánh mắt chuyển về phía môi cô. Môi cô không quá dày cũng chẳng quá mỏng, tựa như đóa hoa đang nở, mềm mại, trơn bóng…

Càng nhìn cảm giác khô nóng càng nghiêm trọng, đồng thời miệng khô lưỡi khô, anh hơi nuốt nước miếng, hạt táo nơi yết hầu khẽ động. Cảm giác khô nóng lan tràn đến tận đáy lòng anh, nó như đang kêu gào, cắn nuốt tâm hồn anh.

Anh biết anh khao khát điều gì, anh biết anh cần gì. Hai tay anh bất giác ôm chặt, sau đó cúi đầu, chậm rãi đến bên môi cô.

Nơi mềm mại ấy là toàn bộ hi vọng của anh…

Nhưng đến lúc bờ môi anh kề sát môi cô thì bỗng nhiên cô hơi quay đầu đi, quyết đoán tránh được anh. Đồng thời, cô nhẹ nhàng nói:

-         Hoàng Thao, điệu nhảy đã chấm dứt rồi.

Đầu óc rối bời của anh như bị cái gì đó gõ vào, “ầm” một tiếng, bao nhiêu cảm xúc mạnh mẽ ấy nhanh chóng biến mất chỉ trong chớp mắt, bởi vì quá nhanh, quá mau khiến cả người anh hơi cứng đờ, đau đau.

Anh như chết lặng mà buông cô ra, miễn cưỡng cưỡng cười:

-         Quá nhập tâm…

Anh vuốt tóc như rất áy náy:

-         Ngại quá, nhất thời không rõ tình hình…

Không thể tiến thì phải mau chóng lui, lui đến khoảng cách an toàn mà cô có thể chấp nhận được, như vậy quan hệ của hai người mới có thể duy trì tiếp được.

Nếu thực sự muốn có được người con gái này thì phải biết chừng mực, như lúc này, tuyệt đối không thể liều lĩnh, nếu không sẽ bị cô đẩy đến nơi rất xa ngay lập tức, sẽ khó có thể tiếp cận. Vừa rồi suýt thì anh đã phá hoại mối quan hệ hài hòa của hai người mà bấy lâu nay anh đã tốn công xây dựng nên.

Cố Trường Khanh thấy anh nói vậy, nhớ tới khi nãy mình cũng có chút mê man, cũng có thể hiểu cho hành động vừa rồi của anh. Nghĩ rằng, có lẽ đó chính là sức hút của điệu Tango này. Hơn nữa anh không bắt ép như lần trước nên Cố Trường Khanh cũng không tức giận.

Cô lùi về sau hai bước, cười nói:

-         Thôi, tôi cũng coi như không xảy ra, anh cũng đừng để bụng.

Thấy cô không để ý thì Hoàng Thao mới thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, lòng tự cảnh cáo mình, về sau không được liều lĩnh như vậy nữa.

Cố Trường Khanh bước qua một bên cầm khăn mặt lau mồ hôi, lại đưa cho Hoàng Thao một chiếc khăn sạch rồi cười nói:

-         Hôm nay cảm ơn anh, vừa rồi tôi nhảy rất thoải mái, tôi cảm thấy dường như mình đã lĩnh hội được cái gì là linh hồn của điệu Tango rồi.

Hoàng Thao nhìn cô rồi mỉm cười:

-         Được nghe em nói như vậy, tôi cảm thấy tôi có tiềm năng làm thầy giáo dạy nhảy lắm đây!

Cố Trường Khanh cũng cười, cô thực sự rất cảm ơn anh, nếu không có anh, kế hoạch của cô có lẽ không thể tiến hành như bình thường được. Thực ra anh cũng không giải thích tường tận như Lâm tiên sinh nhưng lại có thể cuốn hút cô. Nghĩ tới nghĩ lui, hẳn là vì giọng hát của anh mà thành, là tiếng hát động lòng người của anh khiến cô có thể chìm đắm trong âm nhạc, mới tiến vào cảnh giới quên đi tất cả.

-         Không ngờ anh ngoài nhảy đẹp lại còn hát hay nữa cơ đấy!

Cố Trường Khanh thật lòng tán thưởng. Hoàng Thao vừa lau mồ hôi vừa cười nói:

-         Con người tôi luôn có hứng thú với những chuyện chơi đùa, giải trí thế này, sống một đời, ngay cả chơi cũng không biết chơi thì còn gì là thú vị?

Anh nhìn cô, hơi nhướng mày, ánh mắt sáng lấp lánh:

-         Không chỉ là ca hát khiêu vũ thôi đâu, tất cả những gì có thể chơi vui vẻ tôi đều biết.

Lần này Cố Trường Khanh cũng không dám nói Hoàng Thao bốc phét nhưng lại cảm thấy thật thần kì. Sức người hữu hạn, thời gian chẳng đủ, làm sao anh ta có thể vừa học giỏi vừa có năng lực làm việc lại có thể chơi đùa một cách cao minh như thế?

Chẳng như cô, mặc kệ là đọc sách, tennis hay làm việc đều phải liều mạng, cũng chẳng thấy có gì là quá tài giỏi…. (Chị giỏi quá thì tác giả ăn cả tấn gạch rồi chị ạ :v)

Nghĩ vậy, cô không khỏi lại liếc nhìn Hoàng Thao, mếu máo, lòng thấy không phục.

Hoàng Thao như hiểu được suy nghĩ của cô vậy, rung đùi đắc ý rồi lại thở dài nói:

-         Có đôi khi, chỉ số thông minh cao, năng lực mạnh mẽ cũng là chuyện thật bất đắc dĩ. Học cái gì cũng thế, chỉ cần học là biết, bảo người khác phải sống sao đây? Thật ra tôi cũng rất áy náy…

Khóe miệng Cố Trường Khanh giật giật, bỗng nhiên xúc động đến độ muốn đánh cho Hoàng Thao một trận.

***

Sau hôm ấy, khả năng khiêu vũ của Cố Trường Khanh đột nhiên tiến bộ lên hẳn, Lâm tiên sinh khen cô nhảy càng lúc càng có cảm giác, tuy rằng chưa đến trình độ chuyên nghiệp nhưng cũng coi là giỏi rồi.

Lâm tiên sinh hỏi cô vì sao cô lại có thể tìm được cảm giác này? Hơn nữa mỗi lần khiêu vũ đều có thể nhanh chóng nhập tâm và điệu nhạc?

Cố Trường Khanh cười cười không nói, thực ra, bí quyết chính là, một lần nhảy, cô luôn nhớ tới giọng hát của Hoàng Thao, bài hát đó của Hoàng Thao tựa như khắc sâu trong trí nhớ của cô, chỉ cần nhạc vang lên là trong đầu tự động nhớ đến tiếng hát của Hoàng Thao, thần kì như vậy đó.

Tiếng hát uyển chuyển, mạnh mẽ như nhẹ nhàng vang lên bên tai cô, nhanh chóng đưa cô vào thế giới thần kì ấy.

Nhưng chuyện này đương nhiên cô không nói ra.

Rất nhanh đã đến thời gian sang Anh. Lần này sang Anh, Cố Trường Khanh đã chuẩn bị cẩn thận, cô đưa hai trợ lí theo cùng, để Lý Giai ở nhà quản lí công ty, vạn nhất có chuyện gì xảy ra cũng có thể thông báo lại kịp thời.

Lâm tiên sinh cũng đi theo cô bởi vì anh là bạn nhảy của cô.

Trụ sở công ty Tai Weire tọa lạc ở London.

London là thành phố cảnh lớn nhất Anh, thành phố rộng lớn bậc nhất Châu Âu và cũng là một trong những trung tâm tài chính lớn nhất thế giới. Là thành phố toàn cầu, London là trung tâm văn hóa chính trị của Anh đồng thời cũng là nơi các công ty, tổ chức hàng đầu thế giới đặt trụ sở chính.

London và Bắc Kinh lệch 8 tiếng, đoàn người Cố Trường Khanh đến London thì cũng đã là nửa đêm. Mấy người đi taxi đến khách sạn đã đặt trước, thu xếp ổn thỏa rồi nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, Cố Trường Khanh và trợ lý là Vương Mẫn, Chu Lệ Lệ, Lâm tiên sinh cùng xuống nhà ăn dưới lầu dùng bữa sáng.

Mấy người vừa ngồi xuống, Cố Trường Khanh đã thấy Hoàng Thao và Jason từ bên kia đi tới.

Gặp Hoàng Thao ở đây cũng chẳng có gì là lạ. Hoàng Thao cũng được mời tới tham dự dạ tiệc, hơn nữa đây là khách sạn nổi tiếng bậc nhất London, khách nước ngoài thường chọn ở lại đây.

Đợi đến khi Hoàng Thao nhìn thấy cô, Cố Trường Khanh liền cười chào hỏi.

Hoàng Thao và Jason đi về phía cô, chào hỏi cô đôi câu, thấy cô ngồi cùng trợ lí, biết bọn họ có việc cần trao đổi nên lại qua bàn bên kia ngồi.

Chờ Hoàng Thao rời đi, Cố Trường Khanh vừa ăn sáng vừa dặn dò bọn họ về việc hẹn gặp tiên sinh Wilson. Sau đó lại nói với Lâm tiên sinh:

-         Lâm tiên sinh, dạ yến tổ chức vào tối mai, hai ngày nay anh có thể đi lại thoải mái. Chúng tôi có việc không thể đi cùng anh nhưng tôi đã mời hướng dẫn viên cho anh rồi, anh không cần lo lắng gì cả.

Lâm tiên sinh rất hài lòng với sự sắp xếp của cô, cười nói:

-         Cố tiểu thư thật có lòng, đêm mai tôi sẽ cố gắng hết sức.

Rất nhanh, trợ lí đã hẹn thời gian gặp mặt với bên công ty Tai Weire, bởi vì lần này có rất nhiều đối thủ cạnh tranh nên thời gian hẹn gặp với Cố Trường Khanh được đẩy qua sau dạ yến. Cố Trường Khanh hiểu vì công ty bọn họ không được coi trọng, Tai Weire sẽ hẹn với những công ty lớn trước, nếu không thành công thì sẽ tìm bọn họ, nếu thành công thì có lẽ cũng chẳng cần hẹn bọn họ làm gì nữa.

Tuy Tai Weire mời nhiều công ty đến như vậy nhưng trong lòng hẳn đã có tiêu chuẩn cơ bản, có lẽ đã nhắm vào công ty nào đó rồi nhưng lại hẹn nhiều công ty khác đến, đó là để gây áp lực cho đối tác. Mà những công ty nhỏ như bọn họ rõ ràng là chỉ có thể làm nền nhưng cũng không muốn bỏ qua cơ hội hẹn gặp này, có thể gặp mặt mới có cơ hội hợp tác.

Sau đó Cố Trường Khanh lại nghe được, thời gian hẹn Hoàng Thao sớm hơn Cố Thị, chứng tỏ trong mắt Tai Weire đã coi trọng Hoa Nhã hơn Cố Thị.

Cố Thị có pháp bảo chính là thị trường Trung Quốc rộng lớn, tuy rằng lần này có mấy công ty đối thủ cũng đến từ Trung Quốc nhưng Cố Thị có ưu thế của Cố Thị. Tuy nhiên, so ra thì ưu thế này vẫn kém hơn Hoa Nhã một chút.

Cố Trường Khanh biết Hoa Nhã là công ty có khả năng cạnh tranh mạnh nhất với Cố Thị trong các đối thủ đến từ Trung Quốc.

 

Hẹn thời gian gặp mặt xong xuôi, hai ngày này Cố Trường Khanh đều rảnh rỗi.

Sáng hôm đó, Cố Trường Khanh ở trong phòng đọc lại tài liệu đã chuẩn bị, đến lúc gặp mặt tiên sinh Wilson đàm phán mới càng tự tin, càng thoải mái. Cô nghĩ để thành công thì chỉ có một cách – cố gắng chăm chỉ để bù lại những thiếu sót. Cố gắng lại cố gắng, chăm chỉ càng chăm chỉ.

Hai trợ lý lần đầu đến London, tạm thời thấy không có việc gì nên xin Cố Trường Khanh cho đi ra ngoài tham quan một chút. Cố Trường Khanh thấy bọn họ đã cố gắng làm tốt bổn phận của mình thì dặn dò một hồi rồi cho bọn họ tự do hoạt động. Buổi trưa, cô gọi người mang cơm đến tùy tiện đối phó cho qua bữa.

Đến khoảng 4,5 giờ chiều, Cố Trường Khanh đọc tài liệu nhiều quá đến nỗi choáng váng đầu óc, đang nghĩ xem có nên đi ra ngoài thư giãn một chút hay không thì bỗng có người gõ cửa phòng cô.

Cửa mở ra, liền thấy Hoàng Thao dựa người vào vách tường ở bên cửa, hôm nay anh mặc quần áo thoải mái, áo sơ mi trắng khoác thêm áo lông màu xanh lam, quần lửng màu vàng. (Kinh, trên xanh dưới vàng, trên đông dưới hè, đẹp không tưởng :v). Bình thường vẫn quen nhìn Hoàng Thao ăn mặc lịch sự phong độ, hôm nay ăn mặc thoải mái như vậy lại khiến người ta cảm thấy thật nhẹ nhàng, tươi mát.

Nghe được tiếng mở cửa, anh quay đầu, nhìn Cố Trường Khanh rồi vươn tay như chào hỏi sau đó cười nói:

-         Tiểu thư, có muốn hướng dẫn viên du lịch đẹp trai miễn phí không?

Miệng Cố Trường Khanh giật giật, Hoàng Thao và Phùng Tước quả là hoàn toàn khác biệt. Đổi lại là Phùng Tước, đánh chết cũng không nói ra được những câu thế này.

(Tương lai Cố Trường Khanh phải liệt miệng vì độ tự kỉ của Hoàng Thao mất :))))

Nhớ tới Phùng Tước, tâm tình thoải mái của Cố Trường Khanh lại trở nên nặng nề, cô cẩn thận cất giấu anh vào một góc nhỏ trong tim, cố gắng gìn giữ, quý trọng.

Hoàng Thao thấy cô bỗng nhiên như có tâm sự nặng nề, vẻ mặt ngơ ngẩn, anh lớn hơn Cố Trường Khanh gần 7 tuổi, tâm tư của phụ nữ đương nhiên là cũng hiểu. Thấy vẻ mặt cô tiếc nuối như vậy, biết là không liên quan đến công việc, cũng chỉ có chuyện tình cảm mới khiến cô có vẻ mặt như vậy.

Anh khẽ thở dài một tiếng, trong lòng dù có chút ghen tuông nhưng cũng hiểu, có một số chuyện cần thời gian làm phai nhạt đi, không thể vội vã được.

Hoàng Thao xoay người nhìn cô, dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất mà nói:

-         Tiểu thư, phải tận dụng thời cơ , tôi rất thông thạo London đó…

Anh hắng giọng, sau đó hơi tới gần cô, hơi hơi cúi người nhìn vào ánh mắt cô, dùng ngữ điệu nhẹ nhàng mà đầy sự cám dỗ:

-         Tôi có thể dẫn em đi ngắm dòng sông Thames tĩnh lặng, cung điện Buckingham cổ kính, lâu đài Westminster với kiến trúc độc đáo, cầu tháp London hùng tráng, quảng trường Trafalgar… Năm đó, tôi đã đi khắp từng ngõ ngách của London này, tôi dám nói, cho dù là người sinh ra và lớn lên ở London chưa chắc đã thông thạo London bằng tôi đâu!

Nói xong, anh vỗ vỗ ngực, biểu thị mình không nói ngoa.

Dù tâm tình Cố Trường Khanh đang nặng nề cũng bị anh làm cho tức cười, đồng thời cũng bị cảnh sắc London qua miêu tả của Hoàng Thao hấp dẫn. Đây cũng là lần đầu tiên cô đến Anh, nói không muốn ra ngoài thăm thú là nói dối, Hoàng Thao từng du học ở Anh, chắc chắn là rất quen thuộc nơi này, ra ngoài một chút cũng không sai.

Cố Trường Khanh mở rộng cửa, cười nói:

-         Được rồi, anh vào đây ngồi chờ một lát, tôi đi thay quần áo.

Cố Trường Khanh nhanh chóng thay bộ váy công sở. Lần này đến Anh chủ yếu là vì chuyện công việc nên ngoài đồ khiêu vũ, Cố Trường Khanh chỉ mang theo đồ công sở.

Hoàng Thao đứng ở phòng khách, khoanh tay trước ngực, cau mày nhìn cô một hồi, lắc lắc đầu nhưng cũng không nói gì thêm.

Lúc hai người ra ngoài đã là hơn 5h.

Chẳng biết Hoàng Thao lấy đâu ra được một chiếc xe thể thao mui trần, hai người ngồi trên xe, Hoàng Thao lái xe dẫn cô đi vòng quanh London.

Thời tiết tháng 5 ở đây nhẹ nhàng dễ chịu, nhiệt độ khoảng 200C, xe thể thao lướt đi cùng với những cơn gió mát lành khiến tóc Cố Trường Khanh bay bay ra phía sau, cô nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài, cảm thấy thật thoải mái, nhàn nhã.

Hoàng Thao đi rất chậm, anh thấy vẻ mặt háo hức, thích thú của Cố Trường Khanh thì lòng cũng rất vui, cười nói:

-         Kiến trúc London phần lớn là kết quả từ thời Victoria, kiến trúc cao nhất trong nội thành là tháp bưu điện, cao 189 m.

Lúc đi qua tháp bưu điện, Hoàng Thao cố ý chỉ cho cô xem, sau đó cũng giới thiệu cho cô rất nhiều danh thắng cổ tích, như giáo đường St.Paul,  cung điện Hampton Court… Sau đó Hoàng Thao lái xe đến khu phố mua sắm trứ danh London.

Anh dừng lại ở một cửa hàng bán đồ thời trang dạo phố, kéo Cố Trường Khanh vào cửa hàng.

-         Anh muốn mua đồ sao?

Cố Trường Khanh nhìn đống quần áo rực rỡ kia mà hỏi.

Hoàng Thao chậm rãi đi trong cửa hàng, cẩn thận chọn lựa rồi đáp:

-         Không phải tôi cần mua mà là em cần mua!

-         Tôi cần mua? Sao tôi lại không biết điều này nhỉ? Cố Trường Khanh bật cười.

Hoàng Thao lấy ra một chiếc áo cổ tròn màu xanh lơ ra, ướm ướm lên người Cố Trường Khanh rồi nhíu mày:

-         Có vẻ hợp đó, hay là thử xem sao?

-         Hoàng Thao!

Cố Trường Khanh cau mày nhìn anh:

-         Tôi không cần mua quần áo!?

Hoàng Thao không quan tâm, nhét áo vào tay cô rồi xoay người cô lại, đẩy cô vào phòng thử đồ:

-         Lúc làm việc thì phải tập trung làm việc, lúc đi chơi thì nên thoải mái, tâm tình lơi lỏng mà chơi đùa, em mặc đồ như vậy, lúc nào cũng phải để ý, câu nệ, tôi nhìn còn thấy mệt thay em nữa là! Ngoan, đừng phụ ý tốt của tôi, mau đi thử đi!

Khẩu khí của anh như dỗ trẻ con khiến cho Cố Trường Khanh không biết nên nói gì, nhưng lại cảm thấy anh nói rất có đạo lí. Mặc đồ thế này đi chơi thật không thoải mái, nhưng nhìn chiếc áo màu xanh trên tay mình và áo Hoàng Thao mặc…

Cố Trường Khanh bĩu môi, quyết đoán chọn màu khác rồi mới đi vào thử. Kiểu dáng na ná, màu giống nhau, người không biết còn tưởng hai người mặc đồ đôi…

Lúc thay đồ xong, Hoàng Thao nhìn cô huýt sáo, Cố Trường Khanh xoay người nhìn mình trong gương, màu vàng nhạt khiến sức sống thanh xuân của cô hiện rõ, xinh xắn hoạt bát, tâm tình Cố Trường Khanh cũng nhẹ nhàng theo.

(Ai đã nói 13 hết cuồng màu vàng thì ra đây mà xem này :))))

Hoàng Thao đi đến bên cô cười nói:

-         Thoải mái hơn chứ!

Cố Trường Khanh nhìn anh qua gương, mỉm cười nói:

-         Cảm ơn!

Lúc ra ngoài, Cố Trường Khanh tự thanh toán, Hoàng Thao ở bên cười tủm tỉm, không hề có ý trả tiền thay cô nhưng như vậy lại khiến Cố Trường Khanh thoải mái hơn nhiều.

Hoàng Thao đã từng nói là thích cô, dường như là có tình cảm đặc biệt với cô nhưng giờ xem ra có vẻ anh đã buông xuôi, biểu hiện luôn tự nhiên thoải mái. Sự khác lạ lần trước hẳn cũng chỉ là nhất thời xúc động.

Quan hệ bạn bè bình thường như vậy mới có thể khiến cô thấy thoải mái, nếu tiến thêm một bước thì cô sẽ không thể chấp nhận nổi.

Ra khỏi cửa hàng, sắc trời đã nhá nhem, Hoàng Thao dẫn cô đến nhà hàng nổi tiếng London dùng bữa tối rồi sau đó lái xe đến cầu tháp London.

Lúc đến cầu tháp London, trời đã tối hẳn. Ánh sáng trên cầu tháp như ngọc ngà, huyền ảo diễm lệ, đèn đường dọc theo bờ sông sáng trưng, những ánh đèn đủ mọi màu sắc chiếu lên dòng sông Thames trầm tĩnh, phản xạ ra ánh sáng lấp lánh như dát vàng, cảnh đẹp không bút nào tả xiết.

Hoàng Thao dừng xe ở bên bờ sông, dẫn cô xuống xe, đi lên cầu. Ánh đèn trên cầu sáng trưng như ban ngày, hai người đi dọc trên cầu, Hoàng Thao chỉ cho cô phong cảnh ven bờ sông, bến tàu san sát, đám người nhàn nhã, tháp cầu nguy nga hùng tráng, ánh trăng trong sáng, làn gió ấm áp, bên cạnh là giọng nói ấm áp, đầy sức hút của Hoàng Thao đang kể chuyện cười, quay đầu lại là có thể nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của anh.

Tất cả, tất cả đều khiến Cố Trường Khanh cảm thấy thoải mái.

Cố Trường Khanh chỉ vào đu quay khổng lồ màu xanh ở bờ bên kia, cười nói:

-         Nhìn kìa, trông thích thật, đẹp quá đi!

Hoàng Thao nhìn nụ cười của cô, lòng lâng lâng bay bổng, anh đi về phía trước cười nói:

-         Đứng đây xem thì có gì hay? Chúng ta lên đó đi, xem hết toàn cảnh London.

Anh đi trước hai bước rồi quay đầu vẫy Cố Trường Khanh, gương mặt anh tuấn sáng bừng lên dưới ánh đèn, vô cùng chói mắt:

-         Cô nhóc à, còn đứng ngây ra đó làm gì? Tâm động không bằng hành động, muốn làm gì thì phải làm ngay lập tức mới được!

Tâm động không bằng hành động? Cố Trường Khanh mỉm cười, bước theo anh.

Nơi Cố Trường Khanh nhìn thấy chính là London Eye nổi tiếng, đó là vòng đu quay khổng lồ với 32 cabin. Mỗi cabin có thể chứa 24 người.

Hai người ngồi vào một cabin, còn lại đều là người phương Tây, thấy bọn họ thì đều mỉm cười hữu hảo, Hoàng Thao rất lễ độ mà chào hỏi bằng tiếng Anh.

Bọn họ ngồi London Eye chậm rãi mà đi lên, cảnh tượng London dần dần trở nên nhỏ bé, tầm mắt rộng mở khiến cho người ta thấy vui vẻ, thoải mái.

Cố Trường Khanh nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy những ánh đèn bên dưới tựa như những ánh sao dày đặc trên bầu trời, vùng đất trước mắt trở nên thật xa xôi, huyền bí.

-         Nhìn thấy tháp đồng hồ Big Ben đối diện không?

Hoàng Thao ngồi bên Cố Trường Khanh, chỉ vào tháp đồng hồ khổng lồ trước mắt rồi nói:

-         Đó là tháp đồng hồ Big Ben, nơi đó chính là tòa nhà quốc hội!

-         Tháp đồng hồ Big Ben? Lớn cỡ nào?

Cố Trường Khanh quay đầu lại đã thấy gương mặt của Hoàng Thao ở gần kề, mũi thẳng cằm thon, trán nhẵn mịn có mấy sợi tóc rủ, đường cong gương mặt thật đẹp.

Nghe cô hỏi, Hoàng Thao quay đầu lại nhìn cô cười cười, đôi mắt phượng ánh lên như sao sáng trên trời cao, sáng trong như ngọc.

-         Chỉ riêng kim giờ thôi đã là 2,74m, còn lại thì em cứ tự tưởng tượng đi.

-         2,74m?

Cố Trường Khanh lè lưỡi tỏ ý kinh ngạc, Hoàng Thao cười cười, vươn tay định vuốt ve gương mặt cô nhưng tay vừa vươn thì lại ý thức được không ổn, lại chậm rãi thu tay lại, nắm chặt, lòng thoáng chút tiếc nuối.

-         Đẹp quá, giống như mọi thứ đều ở dưới chân tôi vậy, cảm giác thật thoải mái.

Cố Trường Khanh quay đầu nhìn Hoàng Thao cười, nụ cười thanh thuần như hoa bách hợp khiến Hoàng Thao thoáng thất thần.

Anh nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi:

-         Em vui chứ?

Cố Trường Khanh gật đầu, nụ cười lại càng sâu:

-         Vui lắm, cảm ơn anh đã dẫn đường cho tôi.

Đồng hồ ở tháp đối diện chỉ 9h, sau đó phát ra tiếng chuông báo giờ, tiếng chuông đồng nặng nề, lanh lảnh mà lại rất êm tai, từng chút từng chút truyền đi rất xa, vấn vít trong lòng mỗi người.

Hoàng Thao chỉ cảm thấy lòng vô cùng bình an, anh nhìn về phía xa, thản nhiên cười, ánh mắt dịu dàng.

-          Chỉ cần em vui là tốt rồi….

Anh nhẹ nhàng nói.

Sáng hôm sau, Hoàng Thao đứng trước cửa sổ thủy tinh trong phòng mà thưởng thức phong cảnh cổ kính của London.

Anh nhớ lại từng đoạn kí ức ở bên Cố Trường Khanh tối qua, khóe miệng không kìm được mà bất giác mỉm cười.

Từ từ sẽ được, kiên nhẫn, kiên trì, từng chút từng chút một tiến vào tim cô. Nhất định sẽ có ngày, anh chiếm được vị trí nhất định trong lòng cô. Nhất định sẽ có ngày, cô không chút do dự mà bước về phía anh.

Từ khi anh phát hiện mình thích Cố Trường Khanh thì cũng là lúc anh biết được cô đã có người yêu, hơn nữa còn khắc cốt ghi tâm, có thể vì đối phương mà bỏ qua tính mạng, khiến cho anh rất bất đắc dĩ, thúc thủ vô sách. Nhưng sau này anh phát hiện, hai người bọn họ căn bản là không hợp, mà hai người đó biết rõ điều này rồi mà vẫn lừa mình dối người, vì thế anh lại thấy được hi vọng. Anh kết luận, hai người đó không thể bền vững.

Anh vừa chờ đợi vừa cố gắng cứu vãn lại ấn tượng của mình với cô, bất chấp hậu quả mà giúp đỡ cô, lúc cô cần ủng hộ nhất thì không chút do dự đứng về phía cô, không dùng chút thủ đoạn nào với cô, hoàn toàn để mọi thứ thuận theo tự nhiên. Tuy rằng trong quá trình, anh từng nghi ngờ, từng không chắc chắn nhưng chung quy, anh vẫn chờ được đến kết quả mà mình mong muốn.

Tiếp theo, anh sẽ từng bước từng bước dẫn dắt cô về phía mình.

Cố Trường Khanh từng nói anh âm hiểm, anh bất chấp thủ đoạn, nói rằng anh thông thạo việc tính kế. Không sai, anh thích tính kế, phân tích rành mạch từng chuyện, nắm giữ nhược điểm của đối phương, dùng thủ đoạn tương ứng để đón đầu. Anh cũng chẳng cảm thấy đây là sai. Cho dù đối xử với người trong lòng cũng khó mà không tính kế. Đây dường như đã trở thành thói quen xử sự của anh mất rồi.

Nhưng cô cũng không hiểu rằng, không phải ai, không phải chuyện gì cũng đáng để anh phải tính kế. Lúc trước, mỗi lần tính kế, anh đều thành thạo, thoải mái, hơn nữa đều có thể nắm bắt được điểm mấu chốt. Nhưng đối xử với cô, anh lo được lo mất, khó có thể bình tĩnh, tệ nhất là anh không biết điểm mấu chốt của mình là ở đâu? Anh chỉ có thể thật cẩn thận, nơm nớp lo sợ, vừa đau khổ vừa ngọt ngào, vừa thất vọng vừa hi vọng, bất đắc dĩ, chần chừ.

Anh đã từng tự hỏi bản thân, như vậy có đáng không?

Đáp án vĩnh viễn chỉ có một, đáng, đương nhiên là đáng. Bởi vì cô có thể khiến anh buồn, có thể khiến anh vui, có thể làm anh phẫn nộ nhưng lại cũng có thể khiến anh cảm thất thật ngọt ngào, có thể khiến anh bất đắc dĩ phải chịu dày vò, cũng có thể khiến anh quên đi tất cả. Cô là người duy nhất có thể nắm giữ trong tay mọi cảm xúc của anh, hỉ nộ ái ố của anh đều xoay quanh cô, người con gái như vậy, cho dù có bắt anh phải đem tất cả để tính kế anh cũng cam lòng.

Anh hít sâu một hơi rồi cười cười.

Lúc này, Jason từ ngoài đi vào.

-         Đại thiếu, đã làm theo sự sắp xếp của anh, tiết lộ chuyện công ty nước Hoàng Long hùn vốn phi pháp lúc trước cho người của Tai Weire.

Hoàng Thao quay đầu nhìn anh, hai tay đút túi quần, mỉm cười nói:

-         Tốt lắm! Xem thái độ của Tai Weire thì rất muốn tiến quân vào thị trường Trung Quốc, mặc kệ ông ta muốn hợp tác với ai thì chắc chắn cũng sẽ chọn một trong số các công ty Trung Quốc để hợp tác. Mặc dù công ty Tai Weire có kỹ thuật, có thực lực nhưng việc kinh doanh ở Trung Quốc không đơn giản, nếu có thể hợp tác với công ty có thể lực thì tất sẽ như hổ thêm cánh. Phương diện này Hoàng Long và chúng ta đều sàn sàn như nhau, chỉ cần để cho tiên sinh Wilson biết chuyện đó, nhất định sẽ không muốn mạo hiểm, phần thắng của chúng ta sẽ lại càng lớn!

Jason khó hiểu:

-         Nếu bàn về đối thủ, tôi cảm thấy đối thủ mạnh nhất của chúng ta hẳn là xí nghiệp nước nhà nước, nếu bàn về thực lực thì làm gì có ai hơn được xí nghiệp quốc doanh?

Hoàng Thao cười nói:

-         Cũng chính vì thế mà bọn họ sẽ làm cao, dựa vào tính cách của tiên sinh Wilson thì chưa chắc đã đàm phán thành công! Ngoài  công ty này ra, lại gạt bỏ cả Hoàng Long thì những công ty còn lại đều không đáng ngại!

Về phần Cố Thị, nói thật, Hoàng Thao cũng không cảm thấy đối phương có thể thắng được mình. Thực lực mạnh mẽ mới là chủ yếu, cho dù gây được ấn tượng, thiện cảm của đối phương nhưng đến cuối cùng vẫn phải bàn theo thực lực.

Giải quyết công việc, cho dù anh thích Cố Trường Khanh thì cũng không thể nào chắp tay nhường cơ hội tốt như vậy cho cô được, dù sao đây cũng chẳng phải là chuyện của riêng anh mà là của toàn bộ Hoa Nhã. Hơn nữa dù anh có buông tay thì chẳng lẽ thực lực của Cố Thị đã đủ để chiến thắng sao? Vô duyên vô cớ làm lợi cho người khác.

-         Đúng rồi, đã chuẩn bị xong quà tối nay chưa?

-         Đại thiếu yên tâm, đã chuẩn bị xong cả rồi. Jason đáp.

Hoàng Thao ừ một tiếng, hài lòng gật đầu.

Cùng lúc đó, Cố Trường Khanh, Lâm tiên sinh và hai trợ lí đang ăn sáng ở dưới lầu. Hai trợ lý chơi suốt cả ngày, giờ đang hưng phấn kể lại chuyện hôm qua. Còn Lâm tiên sinh lại im lặng ăn sáng.

Cố Trường Khanh cảm thấy Lâm tiên sinh có chút khác lạ, quan tâm hỏi:

-         Lâm tiên sinh, anh có khỏe không? Sắc mặt anh trông có chút bất ổn.

Lâm tiên sinh nhấp một ngụm café, sau đó quay đầu nhìn Cố Trường Khanh nói:

-         Tôi vẫn ổn, Cố tiểu thư cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ tham dự dạ tiệc tối nay.

-         Dạ tiệc chỉ là thứ yếu, Lâm tiên sinh phải giữ gìn sức khỏe.

Với cô mà nói, dạ yến rất quan trọng nhưng nếu vì nó mà khiến Lâm tiên sinh không màng sức khỏe bản thân thì chắc chắn cô cũng không đồng ý.

Lâm tiên sinh cười cười, hiển nhiên là rất cao hứng vì Cố Trường Khanh đã quan tâm đến mình như vậy.

Ngày hôm đó, Cố Trường Khanh và các trợ lý đều vùi đầu vào công việc, buổi trưa đều là ăn cơm trong phòng. Còn Lâm tiên sinh thì cả ngày chẳng biết đi đâu.

Lúc đến dạ yến, sắc mặt Lâm tiên sinh càng kém hơn ban ngày, Cố Trường Khanh hỏi, anh liền đáp:

-         Cố tiểu thư, tôi không sao, tối nay nhất định sẽ tham gia dạ yến.

Cố Trường Khanh thấy Lâm tiên sinh ngoài sắc mặt hơi kém thì các phương diện khác cũng đều rất bình thường. Hơn nữa kế hoạch đêm nay không có anh tham gia là không được, cũng không hỏi gì thêm.

Mấy người mặc đồ dạ hội, đi vào khách sạn tiên sinh Wilson tổ chức dạ yến.

Đại sảnh sáng bừng, tráng lệ.

Cố Trường Khanh cầm thiếp mời bước vào, lúc đi vào, phát hiện tinh anh từ khắp nơi đều tề tựu đông đủ. Những người này có cả đồng bạn hợp tác, có cả đối thủ cạnh tranh nhưng đã đến đây thì đều biểu hiện như bạn bè thân thiết lâu năm, tụ tập từng tốp nhỏ chuyện trò vui vẻ, nói nói cười cười. Cũng có người nhân cơ hội này để làm quen với mọi người, tìm kiếm cơ hội buôn bán.

Tối hôm đó, bất kể là nam hay nữ đều ăn mặc sang trọng, lịch sự, quý phái.

Cố Trường Khanh qua chào hỏi vợ chồng gia chủ trước tiên.

Vợ chồng Tai Weire đang bị một đám người vây quanh, đợi đến khi mọi người dần tản đi thì Cố Trường Khanh mới nhắm cơ hội mà chào hỏi.

Cô vươn tay về phía tiên sinh Tai Weire, lễ phép cười nói:

-         Tiên sinh Tai Weire, tôi là đại diện của tập đoàn tài chính Cố Thị đến từ Trung QUốc, Helen Cố.

Tai Weire bắt tay cô sau đó lắng nghe thư kí ở bên giới thiệu tình hình.

Nhiều công ty như vậy, Tai Weire không thể nào nhớ kĩ từng công ty một, tuy rằng cảm giác không được coi trọng nhưng Cố Trường Khanh cũng không để tâm.

Cô mỉm cười đứng bên chờ đợi, đồng thời lén đánh giá vợ chồng Tai Weire.

Wilson khoảng chừng 60 tuổi, người cao lớn, tóc hoa râm, gương mặt hơi ửng hồng, diện mạo rất nghiêm túc. Vợ ông là Julia ngồi xe lăn ở bên cạnh ông, gương mặt an bình, nhìn bà lúc này thì khi còn trẻ hẳn là một mỹ nhân.

Cảm nhận được ánh mắt của Cố Trường Khanh, Julia ngẩng đầu lên cười nhẹ với cô.

Bên kia, Tai Weire theo lời thư ký hiểu rõ tình hình rồi hàn huyên với Cố Trường Khanh đôi câu, thái độ cũng không quá nhiệt tình, hiển nhiên là cũng không coi trọng Cố Thị.

Cố Trường Khanh cảm nhận được sự lãnh đạm của ông, vẻ mặt không hề tức giận, vẫn mỉm cười như không cảm nhận được sự lãnh đạm ấy. Như thế ngược lại lại khiến Tai Weire ngượng ngùng, nói thêm đôi câu, đại ý là bảo cô cứ tự nhiên, chơi vui vẻ.

Rời khỏi chỗ đó, Cố Trường Khanh lại nắm bắt cơ hội giao thiệp thêm với một số người, vừa trao đổi danh thiếp với một người, quay đầu lại thì đã thấy người quen.

Người nọ dáng người cao lớn, gầy yếu, mặc âu phục trắng, tóc hung hung, làn da trắng như sứ, đôi mắt màu lam lộ ra sự bình thản và xa cách.

Lúc Cố Trường Khanh nhìn thấy anh, anh cũng nhìn về phía cô, lúc này đôi mắt lạnh lẽo ấy mới có chút tình cảm ấm áp.

Hai người bước gần về phía nhau, đối phương tiện tay cầm lấy hai li rượu vang trên khay của phục vụ. Đợi đến lúc hai người đến gần, anh đưa một li rượu vang cho Cố Trường Khanh.

Cố Trường Khanh thuận tay đón lấy, nhìn rượu vang trong tay anh, ngạc nhiên nói:

-         Brian, không phải là anh không uống rượu sao?

Brian lắc lắc ly thủy tinh, chất lỏng màu đỏ sậm sóng sánh theo ngón tay thon dài của Brian. Anh nhìn Cố Trường Khanh, cười nói:

-         Rượu vang thì vẫn có thể uống một chút.

Cố Trường Khanh không hỏi tiếp vấn đề này, lại nói:

-         Không ngờ lại gặp anh ở đây, gia tộc anh cũng có hứng thú với công nghiệp nước sao?

Cố Trường Khanh vốn không điều tra được chút động tĩnh gì từ phía gia tộc Sterling, chắc hắn là vì bọn họ vốn luôn làm việc rất thần bí.

-         Gia tộc nhà tôi vốn có công ty nước, kỹ thuật mới của Tai Weire rất đáng chú ý.

Brian nói đơn giản.

Cố Trường Khanh khẽ thở dài một tiếng, cười nói:

-         Xem ra cạnh tranh thật khốc liệt…

Đương nhiên cô sẽ không nổi giận, cô không có thói quen chưa đánh đã nhận thua. Hơn nữa rốt cuộc trong tay mỗi người có bao nhiêu lợi thế, phải cân đo lên mới biết được.

Brian cười cười sau đó bước sát lên mấy bước, nhẹ giọng nói vào tai cô:

-         Đừng nôn nóng, tôi nghĩ tiên sinh Tai Weire vẫn cố ý tham gia vào thị trường Trung Quốc, đối tượng hợp tác của ông ta hẳn không chỉ có một thôi đâu.

Cố Trường Khanh cũng nghĩ như vậy nhưng cho dù là thế thì đây vẫn là sự thách thức lớn cho Cố Thị.

Nhưng cô sẽ cố hết sức để làm việc.

Hai người lại hàn huyên mấy câu, Cố Trường Khanh phát hiện mọi người đều rất tôn trọng Brian, lúc đi qua Brian thì đều tỏ ý kính trọng chào hỏi anh ta còn Brian chỉ lạnh lùng đáp lễ, vẻ mặt vẫn rất kiêu ngạo. Nhưng Cố Trường Khanh lại phát hiện, hình như đây chỉ là vỏ bọc tự vệ của anh mà thôi, đó không phải là bản chất thực sự của Brian. Nếu không, sao thần thái có thể thay đổi tự nhiên đến thế?

Nhưng hai người còn chưa thân thiết đến độ có thể bàn luận vấn đề này cho nên tuy rằng Cố Trường Khanh rất tò mò, cũng không hề truy vấn.

Đang lúc hai người tán gẫu vui vẻ, bỗng nhiên trợ lý Chu Lệ Lệ của Cố Trường Khanh kích động đi đến bên cạnh kéo kéo tay cô.

Cố Trường Khanh nói với Brian một tiếng rồi theo Chu Lệ Lệ đi qua một bên.

-         Có chuyện gì thế?

Cố Trường Khanh nhìn thần sắc kinh hoảng của Chu Lệ Lệ thì lòng không khỏi trầm lại.

-         Tổng giám đốc, không hay rồi, khi nãy Lâm tiên sinh bị té xỉu trong toilet, bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh.

Chu Lệ Lệ mặt tái mét.

252

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro