Biết bao nhiêu nước ở ngay gần nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHỒNG tôi ăn có vẻ rất ngon lành. Nhưng tôi không nghĩ anh ấy đói. Tay đặt trên bàn, anh vừa nhai vừa đăm đăm ngó về phía cuối phòng. Thi thoảng anh liếc nhìn tôi rồi lại ngoảnh đi ngay. Anh lấy khăn bàn chùi mồm. Nhún vai và lại tiếp tục ăn.

"Tại sao em lại nhìn anh trừng trừng thế?" anh nói. "Chuyện gì vậy?" anh đặt chiếc dĩa xuống, hỏi.

"Em nhìn anh trừng trừng ư?", tôi nói và lắc đầu.

Chuông điện thoại réo.

"Đừng trả lời,"anh nói.

"Có thể là mẹ anh gọi," tôi nói.

"Để xem xem," anh nói.

Tôi nhấc máy, nghe. Chồng tôi ngừng ăn. "Đã bảo mà," anh nói khi thấy tôi đặt ống nghe xuống. Anh lại bắt đầu ăn. Rồi, vứt khăn ăn lên đĩa. Anh nói: "Mẹ kiếp! Tại sao mọi người không yên phận ai biết việc người nấy thôi nhỉ? Anh đã làm gì sai trái, nói anh nghe xem! Đâu phải chỉ có một mình anh ở đó. Bọn anh đã bàn nhau và cùng quyết định. Bọn anh không thể lộn lại: bọn anh ở cách chỗ đậu xe những chín cây số. Đừng có lên giọng phán xử bọn tôi. Nghe chưa?"

"Anh thừa biết," tôi nói.

Anh nói, "Tôi biết cái gì, Claire? Nói thử tôi nghe, tôi cần phải biết cái gì nào? Tôi chẳng biết gì ngoài một điều." Anh đưa mắt nhìn tôi với vẻ đầy hàm ý. "Cô ta đã chết," anh nói. "Và tôi cũng ân hận như bất cứ ai. Song biết làm sao, cô ta chết rồi."

"Đó là vấn đề," tôi nói.

Anh giơ hai tay lên trời. Anh đẩy chiếc ghế lùi khỏi bàn. Anh lấy thuốc lá, cầm một lon bia đi ra sau nhà. Tôi thấy anh ngồi xuống ghế xếp và lại cầm tờ báo lên.

Tên anh ở đó trên trang nhất. Cùng với tên các bạn anh.

Tôi nhắm mắt lại và bíu lấy thành bồn rửa bát. Rồi gạt tay một cái, hất tất cả bát đĩa xuống đất.

Anh không nhúc nhích. Tôi biết là anh đã nghe thấy. Anh nghển đầu như vẫn lắng tai. Nhưng ngoài ra không có cử động nào khác. Cũng chẳng buồn ngoảnh lại.

ANH và Gordon Johnson, Mel Dorn và Vern Williams thường cùng chơi bài poker, bowling và câu cá với nhau. Hằng năm, họ câu cá suốt mùa xuân sang đầu hạ trước khi bị ngáng trở bởi những cuộc thăm hỏi của họ hàng bà con. Họ là những người đứng đắn, chu đáo với gia đình cũng như trong công việc. Họ có con trai, con gái cùng học một trường với Dean, con trai chúng tôi.

Thứ Sáu tuần trước, mấy ông chủ gia đình rủ nhau về mạn sông Naches. Họ để xe ở chân núi và đi bộ đến chỗ định câu cá. Họ mang theo túi ngủ, đồ ăn thức uống, bài và rượu whiskey.

Họ bắt gặp cô gái trước khi dựng lều. Mel Dorn phát hiện thấy cô. Trần truồng. Mắc kẹt giữa những cành cây từ bờ sông chòi ra là là mặt nước.

Mel gọi những người kia tới xem. Họ bàn nhau xem nên làm thế nào. Một người trong bọn – ông chồng Stuart của tôi không nói đích danh là ai – đề nghị quay về nhà ngay lập tức. Những người khác dụi dụi mũi giày vào cát, chần chừ không muốn. Họ viện cớ nào là mệt, nào là đã muộn, vả lại, cô ta chả đi đâu mất mà sợ.

Cuối cùng họ cứ tiếp tục dựng lều. Họ đốt một đống lửa và uống whiskey. Khi trăng bắt đầu lên, họ bàn chuyện cô gái. Một người nêu ý kiến là chỉ phải giữ cho cái xác khỏi trôi đi. Họ lấy đèn pin và trở lại chỗ bờ sông. Một người – hình như là Stuart – lội xuống tận nơi. Anh túm lấy ngón tay cô ta kéo vào bờ. Anh lấy một đoạn thừng nilông cột vào cổ tay cô và quấn đầu kia vào một gốc cây.

Sáng hôm sau, họ làm bữa điểm tâm, uống cà phê và whiskey rồi mỗi người một ngả kiếm chỗ câu. Tối đến, họ nấu cá, nấu khoai tây, uống cà phê, uống whiskey rồi mang nồi xoong bát đĩa xuống sông rửa ở chỗ cô gái.

Sau đó, họ đánh bài. Có lẽ chơi đến lúc không nhìn thấy nữa. Vern Williams đi ngủ. Nhưng những người kia tiếp tục trò chuyện. Gordon Johnson nói là mẻ cá hồi họ câu được khí rắn vì nước lạnh ghê gớm.

Hôm sau, họ dậy muộn, uống whiskey, câu một lát, hạ lều, cuộn túi ngủ, thu xếp đồ rồi lên đường trở về. Họ dừng xe ở trạm điện thoại công cộng đầu tiên. Chính Stuart cầm máy nói chuyện trong khi những người kia đứng ngoài nắng, nghe. Chồng tôi cho quận trưởng cảnh sát biết tên từng người. Họ chẳng có gì phải giấu. Họ không xấu hổ. Họ nói họ sẽ chờ đến khi có người tới để chỉ dẫn cụ thể và ghi lời khai của họ.

KHI Stuart về đến nhà, tôi còn đang ngủ. Nhưng tôi thức giấc khi nghe tiếng anh ở trong bếp. Tôi thấy anh dựa vào tủ lạnh, tay cầm một lon bia. Anh quàng cánh tay nặng nề ôm tôi, xoa xoa lưng tôi. Vào giường, anh vuốt ve tôi rồi chững lại như mải nghĩ một điều gì khác. Tôi quay lại với anh và dạng chân ra. Sau đó, anh vẫn thức, tôi nghĩ thế.

Sáng hôm sau, anh dậy trước tôi. Tôi đồ rằng để xem có gì trong báo không.

Ngay sau tám giờ, chuông điện thoại bắt đầu reo.

"Quỷ tha ma bắt!" tôi nghe thấy anh la.

Điện thoại lại reo.

"Tôi chẳng có gì bổ sung thêm vào những điều tôi đã nói với quận trưởng cảnh sát!"

Anh dập ống nghe xuống.

"Có chuyện gì thế?" Tôi hỏi.

Bấy giờ anh bèn kể cho tôi nghe những gì tôi vừa kể lại với các bạn.

TÔI quét dọn chỗ bát đĩa vỡ rồi ra ngoài. Lúc này, anh đang ngả lưng trên cỏ, tờ báo và lon bia nằm trong tầm tay.

"Stuart, chúng mình lái xe đi dạo một tí, nên chăng?", tôi nói.

Anh xoay người nhìn tôi. "Chúng mình mang theo ít bia nhé", anh nói. Anh đứng lên và xoa mông tôi khi đi ngang qua.

"Đợi anh một chút", anh nói.

Chúng tôi đi qua thành phố không nói gì với nhau. Anh dừng xe ở một siêu thị ven đường và lấy bia. Tôi thấy một chồng báo lớn ngay bên trong cửa. Ở bậc trên cùng, một bà béo vận váy hồng đang chìa một que kẹo cam thảo cho một bé gái. Rồi chúng tôi qua Everson Creek và rẽ vào khu cắm trại. Dòng suối chảy dưới chân cầu và đổ vào một con hồ rộng cách đó vài trăm mét. Tôi có thể thấy họ ở đó. Tôi có thể thấy họ đến đó câu cá.

Biết bao nhiêu nước ở ngay gần nhà.

Tôi hỏi, "Tại sao các anh phải đi xa thế?"

"Đừng làm anh cáu", anh nói.

Chúng tôi ngồi trên một chiếc ghế băng ngoài nắng. Anh mở hai lon bia cho anh và tôi. Anh nói, "Thư giãn đi, Claire."

"Chúng nói là chúng vô tội. Chúng còn nói là chúng đã bị điên đầu."

Anh nói, "Ai?" Anh nói, "Em đang nói chuyện gì vậy?"

"Anh em nhà Maddox. Chúng giết một cô gái tên là Arlene Hubly ở nơi em lớn lên. Chúng cắt đầu cô ta vứt xác xuống sông Cle Elum. Chuyện xảy ra hồi em còn là một thiếu nữ."

"Em sắp làm anh cáu đấy", anh nói.

Tôi nhìn dòng suối. Tôi nằm ngay đó, mắt mở, mặt úp xuống, trừng trừng nhìn lớp rêu dưới đáy, chết cứng.

"Anh không hiểu em bị làm sao", anh nói trên đường về nhà. "Em càng lúc càng làm anh phát cáu."

Tôi không biết trả lời anh ra sao.

Anh cố tập trung chú ý vào con đường xa lộ. Nhưng mắt cứ liếc hoài tấm gương chiếu hậu.

Anh thừa biết.

STUART ngỡ rằng anh đã để tôi ngủ sáng nay. Nhưng tôi đã dậy từ trước khi đồng hồ báo thức réo. Tôi nằm sát tận mép giường, cách xa đôi chân lông lá của anh, nghĩ ngợi miên man.

Anh đưa Dean đi học rồi cạo râu, mặc đồ và đi làm. Hai lần anh ngó vào trong phòng ngủ và hắng giọng. Nhưng tôi vẫn nhắm nghiền mắt.

Trong bếp tôi thấy mảnh giấy anh để lại. Ký: Yêu em.

Tôi ngồi trong góc bếp ăn điểm tâm, uống cà phê và in lại một vệt tròn trên mảnh giấy. Tôi cầm tờ báo, xoay dọc xoay ngang trên bàn. Rồi tôi kéo lại gần và đọc xem nó nói gì. Cái xác đã được nhận dạng, và trao trả cho gia đình. Nhưng người ta đã khám nghiệm tử thi, nhét vào một số thứ, cắt, cân, đo, rồi lại nhét vào khâu lại.

Tôi ngồi hồi lâu, tay cầm tờ báo, ngẫm ngợi. Rồi gọi điện dành một ghế ở hiệu làm đầu.

TÔI ngồi dưới chiếc máy sấy tóc, một quyển họa báo để trong lòng và để Marnie làm móng cho tôi.

"Mai tôi phải dự một đám tang", tôi nói.

"Nghe mà buồn", Marnie nói.

"Đó là một vụ giết người", tôi nói.

"Chết kiểu ấy là bất hạnh nhất", Marnie nói.

"Tôi với nạn nhân không phải là chỗ thân thích", tôi nói. "Nhưng chị biết đấy."

"Tôi sẽ làm cho chị kiểu phù hợp", Marnie nói.

Đêm hôm ấy, tôi ngủ trên sofa và sáng hôm sau, tôi dậy trước tiên. Tôi pha cà phê và chuẩn bị bữa điểm tâm trong khi anh cạo mặt.

Anh hiện ra ở chỗ cửa bếp, khăn mặt vắt trên vai trần, nhìn đăm đăm.

"Cà phê đây", tôi nói. "Trứng sẽ xong ngay trong vòng một phút nữa."

Tôi đánh thức Dean dậy và ba chúng tôi ăn. Hễ Stuart nhìn tôi là tôi lại quay sang hỏi Dean còn muốn thêm sữa, thêm bánh mì, vân vân... nữa không.

"Trong ngày hôm nay anh sẽ gọi điện cho em", Stuart vừa mở cửa vừa nói.

Tôi nói, "Có lẽ hôm nay em không có nhà đâu."

"Thôi được", anh nói. "Không sao."

Tôi chọn trang phục thật cẩn thận. Tôi đội thử một cái mũ và ngắm mình trong gương. Tôi viết mấy dòng cho Dean:

Con yêu, chiều nay mẹ mắc chút việc, sẽ về muộn. Con cứ chơi trong nhà hoặc ở sân sau cho đến khi nào bố hoặc mẹ về nhé.

Yêu con, Mẹ.

Tôi nhìn dòng cuối và tôi gạch đít hai chữ Yêu con. Rồi tôi thấy hai chữ sân sau. Không biết có gạch nối ở giữa không nhỉ?

TÔI lái xe về vùng nông thôn, qua những cánh đồng lúa mì, củ cải, qua những vườn táo, qua những đám gia súc đang gặm cỏ. Rồi cảnh vật thay đổi, nông trại nhường chỗ cho lều lán, những đống gỗ thế chỗ những vườn cây. Rồi núi và mé tay phải, mãi tít bên dưới, thỉnh thoảng tôi nhìn thấy dòng sông Naches.

Một chiếc tải nhỏ màu xanh lá cây xuất hiện đằng sau tôi và cứ bám theo tôi suốt mấy cây số. Mấy lần tôi đột ngột hãm cho xe đi chậm lại, hy vọng hắn sẽ vượt lên. Rồi tôi tăng tốc độ. Nhưng cũng không đúng lúc. Tôi siết chặt vô lăng đến đau tay.

Đến một đoạn đường thẳng và vắng, hắn vượt lên. Nhưng hắn đi sóng đôi với tôi một quãng, gã húi tóc "cua", mặc áo lao động màu xanh lơ. Chúng tôi đưa mắt sang nhìn nhau. Rồi hắn vẫy tay, bấm còi và phóng vượt lên trước.

Tôi hãm chậm lại, tìm một nơi đỗ. Tôi cho xe chạy lại đó và tắt máy. Tôi có thể nghe thấy nước sông chảy dưới hàng cây. Rồi tôi nghe thấy tiếng chiếc xe tải nhỏ quay lại.

Tôi khóa cửa xe và cho kính lên.

"Cô không sao chứ?" hắn nói. Hắn gõ vào cửa. "Ổn chứ?" Hắn tì tay vào cửa xe và áp mặt vào kính.

Tôi trừng trừng nhìn hắn. Tôi còn biết làm gì khác.

"Mọi sự trong đó ổn cả chứ? Làm sao mà cô phải khóa chặt cửa cố thủ vậy?"

Tôi lắc đầu.

"Hạ kính cửa xe xuống." Hắn ngoắt đầu nhìn xa lộ rồi lại nhìn tôi. "Hạ kính cửa xe xuống nào!"

"Làm ơn," tôi nói, "tôi phải đi."

"Mở cửa ra," hắn nói, làm như không nghe thấy tôi nói gì. "Khéo không chết ngạt trong ấy đó."

Hắn nhìn xoáy vào ngực tôi, chân tôi. Rành là thế.

"Này cưng," hắn nói. "Anh đây chỉ muốn giúp cưng thôi mà."

QUAN tài đã đậy nắp và phủ đầy những vòng hoa. Tôi vừa kiếm được chỗ ngồi xuống thì đại phong cầm bắt đầu cử. Mọi người tiếp tục vào và tìm chỗ ngồi. Có một chú bé mặc quần đỏ chói và áo sơmi vàng cộc tay. Một cánh cửa mở và tang quyến vào, đi thành tốp tiến đến một chỗ che rèm bên cạnh. Mọi người ngồi xuống, những dãy ghế cọt kẹt. Liền đó, một người đàn ông đẹp trai tóc vàng trong bộ đồ đen đẹp đứng lên yêu cầu chúng tôi cúi đầu. Ông đọc kinh cầu nguyện cho chúng tôi, những người còn sống, và sau đó đọc kinh cầu nguyện cho linh hồn người vừa quá cố.

Cùng với những người khác, tôi tiễn qua áo quan. Rồi tôi đi ra những bậc thềm trước cửa trong ánh nắng chiều. Một bà đằng trước tôi tập tễnh bước xuống các bậc thềm. Đến vỉa hè, bà ta ngoái lại.

"Ừm, họ tóm được nó rồi", bà nói. "Nếu đấy có thể là một niềm an ủi. Họ bắt được nó sáng nay. Tôi nghe đài thông báo tin này trước khi đến đây. Một thằng ở ngay trong thành phố này."

Chúng tôi đi mấy bước nữa trên vỉa hè nóng bỏng. Nhiều người đã khởi động xe. Tôi đưa tay bíu lấy cột thu tiền đậu xe. Những cái mui xe bóng loáng, những cái chắn bùn bóng loáng. Đầu tôi quay cuồng.

Tôi nói, "Bọn sát nhân ấy, chúng có bè có bạn. Chẳng biết thế nào mà lường."

"Tôi biết con nhỏ này từ hồi nó còn bé xíu", bà kia lại nói. "Nó thường sang bên tôi và lần nào tôi cũng nướng bánh cho nó vừa xem tivi vừa ăn".

VỀ đến nhà, tôi thấy Stuart ngồi ở bàn với một ly whiskey trước mặt. Trong một phút hoảng loạn, tôi ngỡ có điều gì đã xảy đến với Dean.

"Nó đâu rồi?" tôi hỏi. "Dean đâu?"

"Ngoài kia", chồng tôi đáp.

Anh cạn ly và đứng dậy. Anh nói, "Anh nghĩ anh biết em đang cần gì."

Anh quàng một cánh tay ôm ngang eo tôi, bàn tay kia bắt đầu cởi khuy áo khoác rồi anh tiếp tục cởi khuy áo sơ mi của tôi.

"Cái gì trước làm trước", anh nói.

Anh còn nói một điều gì khác. Nhưng tôi không cần nghe. Làm sao tôi có thể nghe được cái gì khác khi mà tai tôi bao nhiêu nước chảy?

"Đúng thế", tôi nói, tự tay cởi nốt khuy áo. "Trước khi Dean trở vào. Nhanh lên."

- Hết -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro