Chap 1: Cuộc Xuyên Không Định Mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên bờ xuối trong vắt như nước cất đã qua sữ lý cẫn thận trong khu rừng hoang vắng, 1 tuyệt thế mỹ nhân khoảng 8 tuổi có ngũ quan tinh xảo dụ người, với cặp mắt phượng cùng đôi con người vàng kim cao quý, kết hợp cùng nốt chu sa dưới khéo mắt, dưới cặp môi nhỏ nhắn hồng phấn diễm lệ mà đáng yêu cũng xuất hiện một nốt chu sa thứ 2, hồng y thêu mạn châu sa hoa tinh xảo, cũng đặc biệt tiết kiệm vải mà éo may trung y và quần, khiến đôi chân ngắn tinh xảo trắng noản lộ hết ra ngoài, mặc dù ngoại bào hỏa diễm kia rất dầy và nhiều mảnh, nhưng kêu ngươi không mang quần, khoe chân cũng thiếu thốn sự che chỡ ở chổ kia như vậy mà chạy lủng lẳng ra ngoài, ngươi làm được sao?

Nhìn ảnh mỹ nhân phản chiếu dưới mặt nước, tâm hồn nhỏ bé của Mặc Gia không hiểu sao lại tổn thất nặng nề, không phải do dung mạo cùng tran phục, mà la do "Ta xuyên không rồi sao?" Vì sao hắn biết hắn xuyên không?

Đơn giản vì cái thế giới đầy rẫy chất hóa học của hắn còn tồn tại mặt nước mà cứ như chiếc gương lớn này sao, hình ảnh rất sắt nét a, làm hắn nhớ lạ một tập phim Doremon nào đó.

Mặc Tiểu Gia hắn vốn là một người rất bình thường cuộc sống lại cực kỳ màu sắc, 1 tháng đi rút tiền 1 lần, 1 tuần đi đến nhà bác sĩ thân yêu của hắn 1 lần, vòng xoáy 1 ngày là: sáng-vệ sinh-ăn sáng-lên mạng-ăn trưa-ngủ-tắm-lên mạng-ăn cơm chiều-lên mạng-ăn cơm tối-lên mạng-ngủ balablabal...

Rõ ràng là muôn màu muôn vẻ a, khi mấy cô y tá nghe hắn kể về cuộc đời ngay lập tức gươm gướm nước mặt nói 'thật là một cuộc ống muôn màu' cơ mà. Mặc Tiểu Gia lại thương cảm suy nghĩ về nhân sinh cuộc đời của mình.

Bên bờ xuối vắng lặng, mặt nước trong vắc như gương, chim chóc con nào con nấy vốn tụ tập thành đàn, lại cứ như gặp hung thú mà chạy tán loạn, bên bờ xuối là một vị mỹ nhơn đang diễn tấu 60 sắc thái với mỗi lần đổi là 0,01 giây, hiệu ứng kinh dị đẳng cấp, cực sát phong cảnh.

Sau khi dạo một chút về khu rừng, giế vài con quái vật xấu xí cùng yếu xìu(thật ra là mấy con heo rừng, mẻ nói vậy cho thêm không khí kịch liết thui==), Mặc Gia lại phát hiện ngoại trừ mông to hơn vài vòng, chân đẹp hơn tí xíu, mặt cũng mị hoặc hơn tí xíu, cùng bộ trang phục rất ích thích thị giác trên người, hắn cư nhiên thừa kế thiên phú sức mạnh lẫn trang bị của nhân vật tron game a,mặc dù cứ như bị trở lại lv1 nhưng dù sao cũng là sức mạnh a, người đời có câu 'dù là muỗi thì thịt vẫn nhiều hơn virut' không làm người thường xem như may mắn.

Hắn vốn là 1 trạch nam thiện lương như thiên sứ, ấm áp như mặt trời(chòi ơi nhiệt độ bề mặt của mặt trời là 5.778 K nga),ngày ngày cày game chỉ cầu lv max, max rối thì bỏ game kiếm game khác mà cày, sau khi lv max cái game đối kháng, nhập vai, theo phong cách Đông Tây(cái này có nghĩa là phong cách hợp giữa phương Tây và phương Đông, nó làm biến nên ra Đông Tây như thế lầy ==) kia tên "Chả Biết Nói Gì", cái game đó thiệt khó mà lên lv a, hắn cày chăm chỉ hết 3 tuần cơ đấy, ôi thời gian quý báo của hắn a, sau khi lv max, hắn quả thật là cứ như được an nghĩ mà thả người rôi lạc, lại quên bén là cái ghế dựa mất óc nên sài ghế phổ thông, thế là đầu xuống đất mông lên trời, mà oanh liệt xuyên không.(hèn chi bị thần game ghét, chắc ảnh đi mét anh thần xuyên không,thế là mi xuyên nốt)

Mon phai hắn chọn là Mị Hoặc phái, chức năng: tăng máu, cổ vũ, tuyệt chiêu{Thao Túng Của Sắc Đẹp} tên gì mà tỡm phết,

"A!"

"A!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

Từ trong khu rừng già hoang vắng xuất hiện hai tiếng hét kinh ngạc, liệu số phận của khu rừng này sẽ như thế nào sau khi bị sự tàn phá của chủ nhân hai tiếng hét này?

Dòng YY của tác giả

Tác giả: Xin chúc mừng ngươi đã thu nhận được 2 cái cực phẩm!

Thần rừng:*khóc không ra nước mắt*ta van ngươi a, ngươi rước bọn này đi mau mau a!!!!!!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro