[BIGBANG fanfic] Cai' keo.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: kwonphunhan trẻ đẹp thông minh

Disclaimer: Luôn ao ước một trong 2 thằng ku sẽ thuộc về mình

Rating: K

Pairing: G-TOP

Category: siêu nhảm, siêu hâm, siêu vớ vẩn (đây có thể gọi là 1 thể loại không?)

Summary: Tất cả bắt đầu từ một cái kẹo...

__________________________________________________ ______________________________________

Tôi ngồi chễm chệ trên cái sofa trong phòng khách. TV đang chiếu oang oang một chương trình hoa hậu gì đó trong thập cẩm đủ các loại hoa hậu bây giờ. Hình như đang đến phần thi áo tắm, mấy cô chân dài đang diện những bộ trống trên hở dưới đi lại ưỡn ẹo trên bãi biển... Này này, đừng nghĩ tôi "35" nên mới xem mấy cái đó nhá. Chỉ là tò mò thôi, chứ có cho tôi cũng chả thèm, tôi đã là một thằng đàn ông có vợ hẳn hoi rồi mà. So với mấy cái cô kia thì vợ tôi hơn đứt là cái chắc. Kia kìa, nàng đấy.

Yong-Yong-của-tôi (nhấn mạnh là CỦA TÔI nhá, ai dám xía vô giành thì coi chừng) đang cặm cụi tô tô vẽ vẽ gì đó ở góc nhà, mà 90% là mấy bộ cánh màu mè hoa hòe hoa sói mà nàng mong một ngày nào đó sẽ...cho tôi mặc.

Cặp môi hồng hồng vẽ ra một nụ cười toe toét khoái chí, còn đôi mắt trong veo của nàng ánh lên một sự say mê kì lạ.

Phải nói là nàng thích tô vẽ ghê gớm, từ nãy đến giờ vẽ hết mấy chục tờ...bản thảo sáng tác của tôi rồi cơ đấy (vì nàng tôi sẵn sàng hy sinh tất cả), mặc kệ cả con Gaho nhăn nhúm đang liếm lấy liếm để cái má trắng hồng phúng phính nữa. Dà, tự nhiên tôi ghen với cái con Giẻ Rách này ghê gớm. Tại sao nó được nàng yêu thương, ôm ấp rồi cả hôn hít cứ như là...chồng nàng không bằng, trong khi chồng chính thức là tôi đây lại phải tối ngày cun cút theo nàng như một con cún. Cái sự đời thạt là phức tạp. Bây giờ tôi chỉ muốn đá bay con Gaho đó ra khỏi nàng, nàng là của tôi cơ mà.

Thế là tôi lò dò bước đến gần nàng, gần, gần, gần hơn nữa, gần hơn nữa nữa...Khều khều.

- Yong Yong à?

- Dạ? Hyung? - Nàng ngước lên nhìn tôi với ánh mắt ngây thơ vô đối, làm tôi suýt nghẹt thở mà lăn ra bất đắc kì tử

Tôi liếm môi, không giấu được sự thèm thuồng lộ liễu (ôi tớ không biết phải dùng cái từ gì nữa nên..)

Chụt.

Thế là tôi hun chóc lên môi nàng một phát rõ kêu. Hà, đúng là môi vợ thân yêu có khác, vừ mềm lại vừ thơm. Hôm nay hình như nàng không dùng son dưỡng mùi chanh nữa mà lại có mùi chocolate. Kệ, không sao, miễn là mùi của nàng thì tôi thích tất.

Trái ngược với tôi đang cười hề hề khoái chí, nàng lại nhìn tôi với một đôi mắt long la long lanh, hình như còn...ươn ướt?

Thôi chết tôi rồi! Từ ươn ướt nó chuyển sang ầng ậng, rồi bắt đầu có nước chảy ra.

Thế là nàng khóc, khóc, khóc, khóc bù lu bù loa rồi chạy vào phòng, đóng cửa cái rầm trước ánh mắt ngỡ ngàng cùng vẻ mặt đần thộn của tôi.

Tôi vừa làm cái gì à?

__________________________________________________ _________________________________

Đến bữa ăn, có vẻ nàng vẫn chưa nguôi giận. Trời ơi, thức ăn mà còn không làm cho nàng vui thì chắc tôi phải gây ra tội gì nặng lắm. Yong Yong ăn được có đúng... 4 bát rồi buông đũa, đứng dậy ra ngoài. Young Bae có vẻ ngỡ ngàng khi không phải xới cơm liền tay 6, 7 bận cho nàng như mọi bữa. Thằng Dae béo thì có vẻ khoái chí khi không còn người giành ăn với mình. Chỉ có thằng cu Ri, còn nhỏ mà khá hiểu sự đời, rướn đôi mắt thâm xì thâm xịt của nó sang nhìn tôi đầy dò xét. Tôi chỉ còn biết cắm cúi mà ăn cho xong bữa, ra vẻ "ta đây không liên quan".

Mà đúng thật, tôi đã làm gì nên tội cơ chứ?

__________________________________________________ ____________________________________

Ăn xong, tôi lại nằm ườn ra sofa mặc kệ thằng Ri la choi chói rằng đến phiên tôi rửa bát. Cái thằng thật là...tôi còn tâm chí đâu mà rửa với chả bát cơ chứ. Tôi đang sốt hết cả ruột đây này. Không biết vợ yêu đi đâu mà bây giờ vẫn chưa về nữa. Vợ tôi xinh đẹp nổi bật thế, lang thang ngoài đường giờ này lỡa gặp mấy fan cuồng hay bạn du côn chuyên chòng ghẹo con gái nhà lành thì khổ. Tôi đang định bụng đi ra ngoài tìm thì...

Cạch

Vợ tôi đã mở cửa vào nhà. Khuôn mặt xinh đẹp không còn những vệt nước khô tèm lem nữa, nhưng cũng chẳng thấy nụ cười hớn hở mọi bữa đâu cả. Nàng vẫn lầm lì xì ra khói, thậm chí còn chả thèm chào hòi tôi câu nào mà bỏ một mạch về phòng. 

Đã thế, ba thằng nhóc kia lại còn thêm dầu vào lửa, thằng Bae trông hiền lành mà lại là đứa đầu têu:

- Mại dô mại dô, đặt cược lí do vì sau Yong yong tại giận TOP hyung nào! TOP hyung đi bồ, ba chục.

Ri đụt xí xớn hưởng ứng:

- Em! Em! TOP hyung không cho hyung ăn chung yangeng, 4 chục.

Thằng Ú cũng chen vô:

- Em! TOP hyung lén bôi Olay Total Effect chống nhăn da cho con Gaho, 1 quyển Doraemon.

Aish, thật là hết chịu nổi mà. tôi thấy thật hối hận khi ngày xua dại dột vào chung nhóm với mấy thằng quỷ sứ đội lốt thiên thần này. Tôi phải đi hỏi cho ra nhẽ mới được.

Tôi mon men đến bên cánh của trắng đóng im ỉm, định bụng sẽ phá của xông vào cho nó giống trong mấy cái phim hành động Mĩ tôi hay coi.

Rầm.

Các bạn đang nghĩ là tiếng cánh cửa hun tường?

Hay là tiếng cửa hun... mặt tôi?

Nhầm to rồi!

Cứ thử tưởng tưởng thế này nhé. Một con khủng long dùng hết sức bình sinh...húc đầu vào một cánh cửa...không khóa.

Và theo cái môn Vật lý, nhờ cái quán tính và cái định luật "Vạn vật hấp dẫn" quái quỷ gì đó mà toàn thân con khủng long bay với vận tốc ánh sáng xuống thẳng cái...sàn nhà.

Nhưng cũng hên, nhờ thế mà nàng chịu quay ra nhìn tôi. Nàng quấn một cái chăn trắng toát, mặt hướng vào tường, bỗng từ từ quay đầu ra làm tôi liên tưởng đến mấy con ma tóc dài, miệng ngậm dao hay thình lình quay mặt ra dọa trẻ con trong mấy phim ma Hàn Quốc (dạo này tôi xem TV hơi quá liều). Tất nhiên, tóc vợ tôi không dài, miệng cũng không ngậm dao nhưng làm tôi chẳng kém ma. Nàng chỉ liếc tôi đúng một cái rồi lại ngúng nguẩy...úp mặt vào tường.

Haiz. Tôi đứng dậy, xoa xoa bộ mặt đẹp zai sáng láng của mình, lon ton bò đến cạnh nàng.

- Yong Yong à!

Im lặng

- Yong Yong ơi!

Không nhúc nhích

- Yong Yong đáng yêu của hyung

Từ từ quay lại

Giờ thì tôi có thể nhìn rõ đôi mắt đỏ hoe, sưng húp của nàng, thiệt là tội nghiệp.

- Yong Yong khóc hả?

Gật gật

- Yong Yong giận hyung à?

Gật gật

- Vì hyung hun Yong hả?

Gật gật, rồi lắc lắc

- Ủa chứ là tại làm sao?

Vợ tôi lại bắt đầu thút tha thút thít (ôi trời)

- Ư hức...hôm...hôm trước appa đi Mĩ...

Tôi nhớ lại, ừ đúng, hôm trước đúng là bố Yang có đi Mĩ, nhưng mà chuyện đó liên quan gì ở đây?

-Hô...hôm nay bố về...hức hức...bố cho em một cái kẹo chocolate...hức...ngon lắm...

Chocolate à? Tôi nhớ lại mùi chocolate của vợ tôi sáng nay

-Ư...nó rất thơm và ngọt...hức hức

Ôi vợ ơi, nó thơm và ngọt thì có liên quan gì mới được chứ

-E...em không dám nhai...chỉ dám ngậm thôi...

Tôi sắp mất hết cả kiên nhẫn với câu chuyện vòng vo tam quốc của nàng

-Như...nhưng mà lúc hyung hun em...em...em giật mình nên nuốt mất rồi...oa oa oa...cái kẹo của em...oa oa...em nhớ nó lắm...

Khi tôi hiểu ra vấn đề thì nàng òa lên khóc, còn tôi chỉ muốn phá ra mà cười trước cái lí do hết sức "to tát" của nàng. Nhưng bây giờ tôi mà cười chăc sẽ bị đuổi khỏi nhà mất. Phải thể hiện là một người đàn ông mẫu mực biết chia sẻ với phụ nữa chứ (phụ nữ á?). Tôi ôm bờ vai nhỏ run run của nàng vào lòng, xoa xoa mái tóc mềm mại thơm mùi dâu tây.

- Thôi nào, Yong Yong ngoan, đừng khóc nữa, để bao giờ hyung mua đền cho em

- Hức... nhưng vùa nãy em đi hỏi rồi, không có chỗ nào bán cả...

- Vậy hyung sẽ sang Mĩ mua cho em

- Nhưng hyung còn phải ở nhà để đi biểu diễn với em chứ

À ờ, có thế tôi cũng không nghĩ ra. Chậc, phải làm sao đây?

Aha, tôi biết rồi!

- Yong Yong này...

-Gì cơ ạ?

- Hyung nghĩ ra cách lấy lại kẹo cho em rồi...

- Cách gì cơ ạ? Hyung nói mau đi - Nàng lay lay tay tôi

- Thì...hyung sẽ... hút nó ra cho em...

- Hút? là sao cơ ạ? - Hình như nàng vẫn chưa hiểu thì phải, thật là ngây thơ quá mà

- Thì...là hyung dùng miệng để...hút nó ra cho em - tôi cười cười

Nàng gục gặc đầu, chăc là hiểu rồi đấy.

Nhưng phản ứng sau cái "hiểu" đó lại là...

- Á, không được không được, không được đâu

- Có gì mà không được, hyung sẽ lấy lại cho em mà..

- Không không, em khồng cần nữa...

- Không sao đâu, lại đay mau nào

- AAA, hyung thật là cơ hội...

Vậy là một buổi tối không bình yên lại bắt đầu trong căn hộ nho nhỏ của Big Family

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#g-t