291=297

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phương Hữu Lợi đặt chiếc điện thoại di động đã nóng sực lên bàn, khóe miệng bất giác cong lên. Trái tim bao ngày qua thấp thỏm bất an dường như đã có được sự an ủi nên cảm xúc nội tâm cuối cùng đã trầm tĩnh lại, đột nhiên cảm thấy nhớ Trình Vận vô cùng.

Ngày mai là có thể gặp được.

Ông đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bụng, phía trên đã không còn bị dán băng dính nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết tiểu phẫu. Ông không muốn Trình Vận nhìn ra được vết này. Bác sỹ đã nói, mặc dù đã làm thủ thuật nhưng không nhất định có thể tái sinh, ông không muốn cho chị hy vọng rồi lại một lần nữa làm cho chị thất vọng.

Phương Hữu Lợi xoa xoa đầu mày, mặt mày tươi cười lên giường đi ngủ.

Bình An không biết rằng bà mai bé con là cô còn chưa kịp cố gắng quay vần thì Trình Vận người ta đã tự mình thấu hiểu, ngày hôm sau vừa từ Hongkong về trước tiên đến công ty báo danh, xong thì đã đi tìm Phương Hữu Lợi ngay.

Phương Hữu Lợi khó khi nào được phóng túng chính mình nên cũng không cùng Trình Vận ra ngoài ăn cơm mà về thẳng nhà, hai người đắm mình trong thế giới đầy ấm áp ngọt ngào của riêng hai người.

Điện thoại di động tất cả đều tắt, mặc kệ ai gọi đều không nghe.

Bình An vốn định hẹn Trình Vận ăn cơm, ai biết gọi điện thoại nửa ngày mà chẳng gọi được cú nào, lúc gọi cho Phương Hữu Lợi thì cũng gặp tình huống y chang. Nếu còn không rõ đây là tình huống gì thì cô cũng quá ngu ngốc rồi.

Buổi tối lúc Nghiêm Túc về nhà, Bình An cùng anh ăn xong bữa tối thì một hai đòi phải về nhà mình để thăm dò tin tức.

"Em về lúc này sẽ làm kỳ đà cản mũi là cái chắc!" Nghiêm Túc buồn cười nói.

"Cả một ngày rồi nha, có lời gì cần nói thì cũng phải nói xong rồi chứ." Bình An nhăn mũi, cô rất tò mò không biết rốt cuộc ba và Trình Vận thế nào rồi.


Nghiêm Túc cưng chiều sờ sờ đầu cô, hôn lên môi cô một cái, cười nói, "Tin anh đi, với ba em mà nói, một ngày tuyệt đối không đủ, huống chi họ đã không gặp nhau lâu như vậy rồi. Ngày mai hãy gọi điện thoại sang hỏi thì hơn, nhé?"

Bình An chu chu cái miệng nhỏ nhắn, miễn miễn cưỡng cưỡng gật gật đầu, "Được rồi, vậy thì chờ ngày mai thôi."

Từ sau khi mang thai, vợ yêu càng ngày càng giống như một đứa bé, có đôi khi còn làm nũng hoặc cắm cảu bắt bẻ anh nho nhỏ. Anh chẳng những không cảm thấy phiền mà ngược lại càng cảm thấy cuộc sống thật mỹ mãn, ước gì thương yêu cô thêm nhiều một chút.

"Hôm nay khẩu vị có ổn không? Hình như vừa rồi em ăn không được bao nhiêu." Nghiêm Túc ôm cô ngồi vào trên đùi mình, hai tay che lấy bụng cô. Đây là tư thế mà dạo gần đây anh thích nhất, giống như được ôm hết bảo bối mà anh yêu quý nhất vào lòng.

"Hôm nay khá tốt, đỡ hơn hôm qua một chút." Bình An miễn cưỡng tựa vào vai anh, ôm cổ anh thì thầm. Cô đã mang thai hơn hai tháng, hồi đầu vốn vẫn tốt, tự dưng mấy ngày trước vừa ngửi thấy mùi thịt mỡ liền buồn nôn, buổi sáng thức dậy còn nôn oẹ, vô cùng khó chịu. Nghiêm Túc còn lo lắng hơn cả cô, dù đến công ty nhưng vẫn thường xuyên gọi điện về hỏi tình huống của cô thế nào.

Nghiêm Túc đưa tay ôm lấy cái bụng còn bằng phẳng của Bình An, rồi như bất giác mà dời lên phía trên, nhẹ nhàng xoa nắn bộ ngực đã trở nên đầy đặn hơn so với lúc trước, bụng đột nhiên trở nên nhộn nhạo.

Kể từ sau khi Bình An mang thai, anh luôn ở trong tình trạng ngày ngày ôm mỹ nhân trong ngực mà không dám hành động thiếu suy nghĩ, vì Bình An và đứa bé, dù thế nào anh đều có thể nhịn xuống dục vọng cơ thể.

"Ưm..." Bình An không kềm được một tiếng rên nhẹ, giật mình bất an ngẩng đầu oán trách nhìn anh, "Anh làm em đau."

Bị vợ yêu kêu một tiếng ngọt mềm kiều mỵ như vậy, có là Thánh cũng không cưỡng nổi.

Nghiêm Túc cúi đầu hôn lấy môi cô, nụ hôn sâu xa mà triền miên, ngón tay động tình nắm lấy nhụy hoa trên ngực cô nhẹ nhàng kích thích.

Bình An cảm giác được dục vọng nóng bỏng của Nghiêm Túc đang cương cứng chọc vào bắp đùi mình thì trong lòng mềm nhũn, ôm thật chặt lấy cổ Nghiêm Túc mà thở hổn hển khe khẽ.

"Bình An, Bình An..." Nghiêm Túc muốn ôm lấy thật chặt vợ yêu mềm mại như nước trong lòng, nhưng lại không dám dùng sức, chỉ có thể thở hổn hển buông cô ra, "Đứng lên đi, anh đi tắm!"

Rõ ràng sắp sửa không kềm lòng được nữa mà vẫn còn kiên quyết đến thế mà buông cô ra, do sợ tổn thương đến cô sao?

"Ông xã à, anh rất khó chịu đúng không?" Bình An cười trộm trong bụng. Bác sỹ đã dặn họ, trong ba tháng đầu mang thai phải kiêng chuyện phòng the, cho nên Nghiêm Túc vẫn rất khắc chế. Cô đương nhiên cũng hiểu sự nhẫn nại của anh, chẳng qua lúc này nhịn không được muốn đùa giỡn anh một tí thôi.

"Không được quậy. Đứng lên!" Mặt Nghiêm Túc tỏ rõ vẻ căng thẳng, hạ giọng quát một câu.

Bình An cũng không sợ con cọp giấy này, cắn cắn nhay nhay cằm của anh cười nói, "Không nhịn được rồi, vậy giờ làm sao đây. Bác sỹ nói ba tháng đầu không được đó nha. Vậy anh còn phải chờ chừng mười ngày nữa đó, ráng lên nhe!"

Nghiêm Túc giận đến bật cười, nhéo mạnh trên ngực cô một cái, "Đứng lên, không chịu đứng là anh xử lý em đó."

"Xem anh dám xử em thế nào nào?" Bình An dùng đùi cọ xát hạ thân của anh, cười hì hì hỏi.

"Quỷ này..." Nghiêm Túc vừa bực mình vừa buồn cười, ôm ngang người cô lên, nhẹ nhàng thả vào trên giường, "Bà trẻ à, anh sợ em rồi. Chờ đi, sau này em sẽ biết tay."

Bình An cười khanh khách.

Nghiêm Túc vọt vào phòng tắm tắm nước lạnh, lúc đi ra đã hầu như bình ổn được nỗi bức bối trên người. Bình An đang dựa vào đầu giường đọc sách, nhìn thấy anh ra ngoài thì cười hề hề gian xảo.

"Lại nghĩ ra trò xấu gì nữa phải không?" Nghiêm Túc nằm xuống cạnh cô, cười hỏi.

"Em đang nghĩ có phải ba và Chị Vận nên kết hôn rồi hay không. Phải tổ chức hôn lễ thế nào đây? Ừm, ngày mai phải hỏi hai người đó cho rõ mới được." Bình An thao thao bất tuyệt, ước gì mình được tự tay tổ chức hôn lễ cho Phương Hữu Lợi và Trình Vận.
Nghiêm Túc cốc trán cô một cái, "Làm như ba sẽ để cho em lo lắng mấy chuyện hôn lễ vậy? Em bây giờ như vậy, đừng có mà mơ."

Bình An không vui càu nhàu, "Em bây giờ như vậy là sao? Em có thể ăn có thể uống có thể đi có thể nhảy, sao lại không thể tổ chức hôn lễ cho ba em chứ?"

"Ngoan, đến giờ ngủ rồi. Ba muốn kết hôn lúc nào còn chưa biết, em ở đây lo bò trắng răng." Nghiêm Túc dịu dàng dụ dỗ, vỗ nhè nhẹ lưng cô.

"Nghiêm Túc, liệu anh có đi tìm phụ nữ khác không?" Bình An vùi vào lòng Nghiêm Túc nhưng vẫn chưa có cảm giác buồn ngủ. Đã lâu lắm rồi cô không còn nghĩ đến chuyện kiếp trước, nhưng mấy năm qua cô thỉnh thoảng lại nhớ đến chuyện sau khi kết hôn với Lê Thiên Thần không lâu thì anh ta đã giấu cô ngoại tình. Không phải cô còn chưa buông bỏ được sự thù hận đã qua, mà chỉ là có chút lo lắng nho nhỏ thôi.

Phụ nữ mang thai thì cảm xúc thường trở nên nhạy cảm và đa nghi ấy mà.

"Sao lại đột nhiên hỏi cái này?" Nghiêm Túc kinh ngạc cúi đầu nhìn cô, chẳng lẽ có ai đó nói hưu nói vượn gì bên tai cô? Kể từ sau khi xác định quan hệ với Bình An, anh chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có bất kỳ quan hệ mập mờ nào với phụ nữ khác. Anh rất quý trọng cô và tình cảm của cô, cũng biết rõ ranh giới cuối cùng của cô là gì.

Anh không muốn mất cô, cũng chẳng có hứng thú với cuộc sống phóng đãng trước kia, cho nên đối với những phụ nữ cố ý tiếp cận anh đều rất lãnh đạm. Chẳng lẽ những phụ nữ kia gây sự với Bình An?

"Em chỉ hỏi vậy thôi. Không phải người ta hay nói lúc vợ mang thai thì đàn ông dễ ngoại tình nhất đó sao?" Bình An cười nói.

"Đồ ngốc!" Nghiêm Túc buồn cười sờ sờ mặt cô, "Đừng nghĩ lung tung, trừ em ra anh không cần ai hết."

Môi Bình An cong thật cao, nhắm mắt lại, "Ừ."

Con người ta khi trong tâm trạng an tâm thoải mái thì chất lượng giấc ngủ cũng sẽ trở nên đặc biệt tốt, một buổi tối này Bình An ngủ rất sâu. Cô đã được sống lại một đời, tuy phải nói là không thay đổi số mệnh được quá nhiều để bản thân trở nên ghê gớm lợi hại, nhưng ít ra cô cũng đã đi một con đường hoàn toàn khác. Mặc dù ngẫu nhiên cũng nhớ đến những chuyện không vui kiếp trước, nhưng đối với cuộc sống hiện tại, cô đã cảm thấy thỏa mãn.

Người mà cô yêu thương vẫn ở cạnh cô, cuộc sống kiếp này so với kiếp trước hạnh phúc hơn rất nhiều. Cô còn có điều gì mà không hài lòng?

Nghiêm Túc nhìn vợ yêu ngay cả lúc ngủ cũng nở nụ cười thì cũng không kềm được mà khẽ cười lên.

Cả đêm mộng đẹp, hôm sau, Nghiêm Túc đi làm trong ánh mắt dõi theo của Bình An.

Bình An còn chưa kịp gọi điện thoại cho Trình Vận thì Trình Vận đã gọi lại trước cho cô. Biết được Trình Vận hiện đang ở nhà mình cùng với ba, Bình An lập tức bảo sẽ qua ngay.

Hôm nay Phương Hữu Lợi tiếp tục không đi làm, lúc Bình An về tới nhà thì thấy Trình Vận đang mặc quần áo ở nhà loay hoay trong bếp, liền kềm lòng không đậu mà cười đầy mập mờ với Phương Hữu Lợi, "Ba, ba với chị Vận ở nhà suốt cả ngày à?"

"Ừ." Phương Hữu Lợi mặt không đổi gật đầu.

"Thế giới của riêng hai người đúng là hạnh phúc chứ?" Bình An tiếp tục cười híp cả mắt mà làm bà tám.

Phương Hữu Lợi liếc xéo cô một cái, "Sắp sửa làm mẹ rồi mà còn y như con nít thế còn ra thể thống gì nữa. Ngồi xuống đi."

"Ba, ba đang xấu hổ đấy à?" Bình An ôm cánh tay Phương Hữu Lợi, chả sợ ông sẽ phát giận chút nào, "Đây có phải chứng tỏ là chuyện tốt của ba và chị Vận sắp đến rồi không?"

Phương Hữu Lợi còn chưa trả lời, Trình Vận đã từ trong bếp bước ra, trong tay cầm một dĩa táo và cam cắt sẵn, vừa đi tới vừa nói, "Bình An, em giờ không thể đi lung tung khắp nơi được, phải ngoan ngoãn ngồi nhà dưỡng thai."

"Em biết, chẳng qua vì em quan tâm chị với ba đấy thôi." Bình An cười nói.

Phương Hữu Lợi tức giận dí dí ngón tay vào trán Bình An, "Thế này mà đòi làm mẹ người ta."

Bình An chu miệng, "Cho dù con làm mẹ thì cũng vẫn là con gái của ba mà."

Trình Vận nở nụ cười, trao đổi ánh mắt cùng Phương Hữu Lợi.

Phương Hữu Lợi yêu chiều vỗ vỗ tay Bình An, "Ba có chuyện này muốn nói với con, à..." Phương Hữu Lợi chần chờ một chút, sắp xếp lại câu chữ xem nên mở miệng thế nào.

Bình An hết nhìn ông lại nhìn sang Trình Vận, đại khái cũng đoán được là chuyện gì nên mắt sáng lên long lanh, hưng phấn kích động chờ câu nói kế tiếp của Phương Hữu Lợi.

"Bọn ba định kết hôn, à, tuổi hai người cũng không xê xích gì lắm." Phương Hữu Lợi nói một cách khô khan, cảm thấy nói với chính con gái của mình chuyện mình sắp kết hôn thì cũng có hơi mắc cỡ.

Bình An ráng nín cười, "Đúng là nên kết hôn. Ba, hôn lễ nhất định phải tổ chức long trọng..."

"Bình An, hai chúng tôi định tổ chức đơn sơ thôi, mời bạn bè thân thích cùng ăn một bữa cơm là được, không cần thiết phải làm cho long trọng." Trình Vận cắt ngang Bình An đang thao thao bất tuyệt, nói ra ý tứ của hai người.

"Hả? Vậy sao được, chuyện vui như thế đương nhiên phải làm cho náo nhiệt chứ." Bình An nói.

"Bọn ba tự náo nhiệt được rồi, những chuyện kia ứng phó sơ sơ cho xong thôi." Phương Hữu Lợi vốn cũng muốn vì Trình Vận mà cử hành một hôn lễ long trọng, nhưng bản thân Trình Vận lại không thích, cho nên tất cả đều theo ý chị.

Bình An thất vọng than một tiếng, "Được rồi, chỉ cần hai người thích là tốt rồi. Vậy hôn lễ định vào ngày nào?"

"Ngay tháng sau." Phương Hữu Lợi nói. Báo lỗi chương Bình luậnBạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.Truyện Full - online, chữ, . Website luôn cập nhật những bộ thuộc các thể loại đặc sắc như , , hay một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng. - - Việc Phương Hữu Lợi và Trình Vận kết hôn vốn nên thông báo cho bạn bè cùng thân thích hai họ, nhưng Phương Hữu Lợi và anh Hai Phương Hữu Kiệt đã không còn lui tới, người vai trên trong nhà cũng không còn, nên hoàn toàn không cần đa lễ đa tiết. Còn Trình Vận thì đã không còn quan hệ với Trình gia từ lâu, hiện giờ chị một thân một mình nên hiển nhiên càng thêm dễ dàng.

Bọn họ mời hai ông bà cụ Nghiêm gia đến làm nhân chứng buổi hôn lễ. Chỉ đơn giản tuyên thệ, trao đổi nhẫn, ký tên, từ nay hai người chân chính thành vợ chồng, tương thân tương trợ, có họa cùng chia có phúc cùng hưởng.

Vốn tưởng rằng đã từng này tuổi, đã trải qua nhiều tình cảm gập ghềnh thế rồi nên đến một khắc cuối cùng này chị cũng sẽ có thể bình tĩnh đối mặt, nhưng khi Phương Hữu Lợi đeo chiếc nhẫn lên ngón tay chị, nhẹ giọng nói về sau sẽ chung vai gánh vác tất cả cùng chị, sẽ chăm sóc chị cả đời, Trình Vận vẫn không kềm được mà rơi nước mắt như mưa.

Cả đời này chị có hai đoạn tình cảm không được người nhà chấp nhận, mỗi một lần chị đều cố ý tiến về phía trước, cố chấp theo đuổi hạnh phúc bản thân. Lần đầu tiên, chị thương tích đầy mình, tuyệt vọng mà quay về. Lần thứ hai, hẳn cũng là lần cuối cùng, chị rốt cuộc đã nắm bắt được hạnh phúc trong tầm tay.

Cho dù vẫn không được người nhà chấp nhận như trước, chị cũng đã cập được bến bờ bình yên.

Trình gia chưa bao giờ đem đến cho chị ấm áp và hạnh phúc. Hạnh phúc của chị thì chị phải tự thân cố gắng.

"Chủ Tịch Phương, Phương Phu nhân, chúc mừng hai người. Chúc hai người trăm năm hạnh phúc." Hàn Á Lệ cầm ly sâm banh đi tới, chân thành chúc mừng Phương Hữu Lợi cùng Trình Vận. Là bạn thân của Trình Vận, chị cũng được mời đến tham gia bữa tiệc nhỏ này, thấy Trình Vận và Phương Hữu Lợi cùng đứng chung một chỗ, chị thật lòng cảm thấy vui mừng.

Chuyện hạnh phúc nhất đời chính là tìm được một người đàn ông thích hợp lại yêu mình.

"Cám ơn!" Trình Vận ôm nhẹ Hàn Á Lệ, bởi vì vừa mới rơi lệ, mắt của chị có hơi đỏ lên.

"Phải hạnh phúc đó." Hàn Á Lệ hơi hơi nghẹn ngào, mỉm cười nhìn Trình Vận.

Trình Vận mỉm cười gật đầu, "Mình sẽ."

"Ba, Chị Vận, chúc mừng chúc mừng, về sau con về bên ngoại thì lại có thêm người cưng chiều rồi." Bình An xung phong giúp chiêu đãi khách, chẳng qua số lượng khách mời không nhiều, hơn nữa đều là người quen, nên có thể thoải mái để cho mọi người tự do hoạt động, dù sao mọi người cũng chẳng khách sáo. Lúc này cô kéo Nghiêm Túc lại đây tìm vợ chồng Phương Hữu Lợi.

Hàn Á Lệ cười, "Vẫn gọi là chị Vận à, phải kêu Dì Vận hoặc mẹ chứ."

Bình An le lưỡi, "Chưa lập tức đổi được mà."

Thật sự mà nói, muốn cô gọi Trình Vận là mẹ thì không có khả năng, không phải vấn đề về tuổi tác, mà là mẹ của cô chỉ có một. Mặc dù ký ức về mẹ ruột đã dần dần phai nhạt, nhưng Bình An vĩnh viễn nhớ rõ mẹ đã yêu thương mình sâu đậm dường nào.

Cô cũng yêu mẹ như vậy, cho nên, mẹ của cô chỉ có thể là Viên Lệ Hoa.

Trình Vận nguýt Hàn Á Lệ một cái, cười nói, "Chỉ là một tiếng xưng hô, gọi thế nào chả được."

Chị cũng không cách nào chấp nhận được Bình An và Nghiêm Túc sẽ gọi chị một tiếng mẹ... Quá là mất tự nhiên.

Phương Hữu Lợi nhìn con gái cưng và người yêu đều ở bên cạnh, trong lòng cảm thấy một nỗi thỏa mãn đã lâu không có, "Gọi cái gì đều được, dù sao cũng là người một nhà, không cần thiết phải xét nét."

Trình Vận cùng Bình An nhìn nhau cười, ăn ý bỏ qua đề tài này.

"Chủ Tịch, Bà Phương, chúc mừng hai người. Chúc hai người đầu bạc răng long." Tới phiên Hồng Dịch Vũ, người khoác tay anh cùng đi tới là Khổng Thu Hinh.

"Cám ơn." Trình Vận cười, "Đừng khách sáo, hôm nay không phải là bữa tiệc chính thức, mọi người cứ coi như là một cuộc gặp mặt nho nhỏ mà vui hết mình đi."

Hồng Dịch Vũ vẫn cảm thấy thật có lỗi với Trình Vận. Nếu không vì em gái anh, Trình Vận và Lương Phàm sẽ không chia tay. Nhưng hôm nay thấy Trình Vận hạnh phúc đứng cạnh Phương Hữu Lợi, nỗi áy náy trong lòng anh không hiểu sao liền biến mất. Có lẽ tách ra khỏi Lương Phàm thì Trình Vận mới có hạnh phúc. Hơn nữa, cho dù không có Mẫn Nhi thì cũng sẽ có người khác.

Tất cả đều đã trôi qua, tương lai mới là điều quan trọng nhất.

Đột nhiên cảm thấy dường như có một ánh mắt nóng bỏng dừng ở người mình, Hồng Dịch Vũ quay đầu nhìn sang, thấy ngay Bình An đang nhìn lom lom vào nơi tay anh và Khổng Thu Hinh kết nối với nhau. Mặt anh lập tức nóng lên, lúng túng ho nhẹ một tiếng, "Bình An..."

Khổng Thu Hinh quen biết Bình An đã nhiều năm nên nhìn ánh mắt lấp lánh đầy gian tà của Bình An thì hiểu ngay, lập tức nói ngay trước khi Hồng Dịch Vũ kịp mở miệng, "Bình An, cậu có chuyện cần bàn với mình phải không? Đến đây, tụi mình sang bên kia nói đi."

Bình An liếc xéo cô một cái, cô bé đang thẹn thùng đây mà!

"Cậu thông đồng với Hồng Dịch Vũ từ bao giờ thế? Lạ nhỉ, sao trước kia tớ không cảm thấy hai người có gian tình nhỉ? Hai người ai chủ động trước? Phát triển đến trình độ nào rồi?" Bình An bị Khổng Thu Hinh lôi vào trong nhà, vừa đi miệng vừa tía lia không ngừng.

Khổng Thu Hinh tức giận trợn mắt nhìn cô, "Cậu mới kết hôn chưa bao lâu mà đã biến thành bà tám rồi, dông dài nhiều chuyện quá."

Bình An ngắt nhéo Khổng Thu Hinh, "Cậu mới là bà tám, tớ đây chỉ gọi là sự tò mò bình thường của nhân loại thôi."

Thật ra cô vẫn cảm thấy Tiểu Thu và Hồng Dịch Vũ rất xứng đôi, trước đây từng có ý tưởng tác hợp bọn họ, chẳng qua vừa lúc trong nhà xảy ra quá nhiều chuyện nên quên mất đấy thôi. Không ngờ hai người đã tự tiến tới với nhau rồi.Thấy Khổng Thu Hinh sau khi chia tay với bạn trai thanh mai trúc mã giờ có thể một lần nữa rộng mở trái tim để đón nhận một đoạn tình cảm khác, Bình An thật tâm vui mừng thay cô ấy.

"Mình với anh ấy... cũng vừa mới bắt đầu thôi. Cậu đừng cười đó." Khổng Thu Hinh giơ tay lên muốn vỗ bộp Bình An một cái, nhưng sực nhớ Bình An bây giờ là phụ nữ có thai nên lại thả tay xuống, "Tại nghĩ anh ấy cũng không có ai, nên cứ thế mà bắt đầu."

Bình An cười đến không thấy tổ quốc, "Ừ, không có ai không có ai, đại ca Hồng vô cùng tốt, phải biết quý trọng đấy."

Khổng Thu Hinh hừ một tiếng, "Đúng là anh ấy rất tốt, nhưng cái cô em kia của anh ấy lại... quá tầm thường. Không phải tớ ác cảm với Hồng Mẫn Nhi mà nói vậy đâu. Mấy hôm trước Hồng Dịch Vũ dẫn tớ đi gặp cô ta. Vừa mới gặp mặt thì không có gì, Hồng Mẫn Nhi thật tôn trọng anh trai, cũng rất lễ phép với tớ. Thế mà anh cô ta vừa xoay người đi chỗ khác thì cô ta đã lập tức đổi sắc mặt rồi, còn hỏi có phải vì tớ coi trọng nhà cô ta nên mới cố ý mồi chài Hồng Dịch Vũ không. Con mẹ nó, nhà cô ta có cái gì để tớ thèm muốn, nếu không phải vì Hồng Dịch Vũ thật sự không giống cô ta, tớ đã chẳng thèm tiếp túc qua lại với anh ấy."

Hồng Mẫn Nhi? Bình An nhíu nhíu mày, "Hồng Mẫn Nhi lúc chưa vào giới giải trí không phải như thế, mà là một cô gái rất đơn thuần."

"Không thể đổ lỗi cho giới giải trí được. Định lực bản thân cô ta không đủ, hơn nữa còn không biết tự chủ. Nói thật, cho dù trước đây cô ta không đi vào giới giải trí thì tính cách chắc cũng không kém hiện tại là bao nhiêu." Khổng Thu Hinh xì một tiếng, không hề che giấu việc mình ghét Hồng Mẫn Nhi.

Bình An cố xoa dịu, "Dù thế nào, cô ta cũng là em của anh Hồng, cậu bao dung một chút đi. Dù sao tương lai cậu và cô ta cũng đâu có ở chung với nhau."

Khổng Thu Hinh nói, "Cô ta đừng động đến tớ thì tớ cũng sẽ không gây sự với cô ta làm gì. Tớ sẽ không chia tay với Hồng Dịch Vũ vì cô ta đâu."

"Đúng á, cậu chì lắm mà!" Bình An buồn cười nói.

Tuy hôn lễ giữa Phương Hữu Lợi cùng Trình Vận được cử hành đơn giản nhưng vẫn không tránh được việc truyền thông đưa tin. Trước đó hai người đã phải đứng nơi đầu sóng ngọn gió mà chịu đựng không ít áp lực, lần này xem như ván đã đóng thuyền nên lại càng thêm bình thản. Người ta muốn nói gì là chuyện của họ.

Riêng Trình Bính Khôn lại vô cùng giận dữ. Dù ông ta đã cắt đứt quan hệ cha con với Trình Vận, nhưng ông ta vẫn cho rằng Trình Vận sẽ không dám thẳng thừng đối nghịch với mình, cho dù có sống chung với Phương Hữu Lợi thì cũng không dám kết hôn. Ai nào ngờ, Trình Vận hiện tại chẳng những kết hôn, mà ngay cả thiệp báo tin cũng không gửi về nhà một cái. Điều này hoàn toàn không xem ông ta và Trình gia vào đâu!

Vì vậy, vào ngày thứ ba sau khi Phương Hữu Lợi và Trình Vận kết hôn, Trình Bính Khôn tự thân đến cửa.

Lúc này, Trình Vận đang chuẩn bị hành lý, chị và Phương Hữu Lợi quyết định đi Châu Âu hưởng tuần trăng mật, xế chiều hôm nay sẽ khởi hành. Không ngờ Trình Bính Khôn lại tự mình tới cửa.

"Sao? Không biết là ai à?" Trình Bính Khôn trừng mắt nhìn Trình Vận, nổi giận đùng đùng vì chị thế mà lại không mời ông ta vào nhà.

"Ông có việc gì sao?" Trình Vận thản nhiên nhìn Trình Bính Khôn, phỏng đoán xem lần này ông ta xuất hiện có mục đích gì.

"Không có chuyện gì thì không thể đến đây được sao? Mày bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, ngay cả kết hôn cũng không cần báo về nhà. Nghĩ là tao không có biện pháp gì với mày phải không?" Trình Bính Khôn cả vú lấp miệng em quát lên.

Trình Vận không nhịn được nở nụ cười mỉa mai, "Nếu tôi với Trình gia không có bất cứ quan hệ gì, thì quyết định của tôi có cần ông hoặc ai đó trong Trình gia đồng ý không?"

"Mày..." Trình Bính Khôn giận dữ, "Bất kể kiểu gì, trong người mày vẫn chảy dòng máu họ Trình."

"Họ Trình!" Trình Vận lạnh lùng nhìn ông ta, "Cả đời này ông chưa từng làm một người cha tốt với tôi dù chỉ một ngày, bây giờ cũng đừng có tới đây bày đặt tỏ ra ông quan tâm đến tôi. Tôi có phải là con gái ông hay không đối với ông mà nói hoàn toàn chẳng quan trọng mấy. Hiện tại tôi sống rất tốt, nếu như ông muốn tới đây phản đối cuộc hôn nhân của tôi, vậy thì đã quá muộn."

"Mày..." Trình Bính Khôn bị chọc cho giận điên, giơ tay lên muốn đánh Trình Vận.

"Ai thế em?" Nghe được âm thanh trao đổi, Phương Hữu Lợi từ phòng khách đi ra, khiến Trình Bính Khôn phải dừng động tác, "Thì ra là Ông Trình đến đây. Không vào ngồi chút à?"

Trình Vận bình tĩnh nói, "Ông ấy phải về ngay."

Trình Bính Khôn nén giận, ánh mắt sắc bén nhìn Phương Hữu Lợi. Đây không phải là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy người đứng đầu Đại Tập Đoàn này, nhưng lại là lần đầu tiên dùng loại ánh mắt bắt bẻ soi mói này nhìn người khác, "Chủ Tịch Phương, không cần phải khách sáo. Hôm nay tôi chỉ đến đây xem đứa con gái bất hiếu này thôi, cũng thuận tiện nói một tiếng, cuộc hôn nhân này của các người tôi không tán thành lắm, lý do phản đối chắc không cần tôi nhiều lời Chủ Tịch Phương cũng có thể hiểu."

Phương Hữu Lợi vẫn giữ sắc mặt tự nhiên nhìn Trình Bính Khôn, chờ ông ta nói tiếp.

"Chẳng qua..." Trình Bính Khôn thở dài, "Đây là con gái tôi lựa chọn, tôi có phản đối cũng vô dụng. Chủ Tịch Phương, hy vọng ông có thể đối xử tốt với nó, cho dù chúng tôi đã thoát ly quan hệ cha con, nhưng nếu ông làm chuyện thật có lỗi với nó, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho ông đâu."

"Xin ông yên tâm, tôi sẽ thật tình quý trọng Vận nhi." Phương Hữu Lợi cầm lấy tay Trình Vận, cười mà bảo đảm với Trình Bính Khôn.

Trình Bính Khôn hừ một tiếng, "Vậy cứ thế đi!" Nói xong, cũng không thèm nhìn Trình Vận một cái, xoay người liền rời đi.

"Ông ta làm vậy là..." Trình Vận ngạc nhiên nhìn bóng lưng của Trình Bính Khôn, ông ta làm thế nghĩ là quan tâm đến chị đó sao?

Phương Hữu Lợi ôm chị vào lòng, dịu dàng nói, "Thật ra thì ông ấy rất quan tâm đến cô con gái này."

"Ừ!" Trình Vận cắn môi cười cười, cảm thấy một dòng nước ấm chảy qua nơi đáy lòng. Báo lỗi chương Bình luậnBạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.Truyện Full - online, chữ, . Website luôn cập nhật những bộ thuộc các thể loại đặc sắc như , , hay một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng. - - Chỉ chớp mắt mà nửa năm đã trôi qua, cuộc sống của mọi người trôi qua nhẹ nhàng mà bình thản.

Bình An đã mang thai tám tháng, càng ngày càng tiến gần đến ngày sinh. Mọi người ai cũng trong tâm trạng hồi hộp chờ mong, bởi thật sự là bụng của Bình An lớn đến khoa trương. Tám tháng qua, cô mỗi ngày đều ăn được ngủ được, nhưng trừ bụng ra thì những chỗ khác lại không thêm được bao nhiêu thịt. Nhìn cô vẫn dáng người mảnh khảnh mà lại vác một cái bụng khổng lồ thế kia, cuộc sống của Nghiêm Túc trôi qua trong những ngày nước sôi lửa bỏng.

Thai này là sinh đôi...

Dòng họ Nghiêm dường như không có ca sinh đôi nào, nếu thật sự muốn lần ngược dòng thì phải tới mấy đời trên Nghiêm lão gia mới có một cụ tổ nào đó sinh đôi. Di truyền kiểu này thì cũng cách quá xa đi.

Hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất mỗi ngày của Bình An chính là ở nhà, ăn và ngủ, nếu không thì ra ngoài vườn hoa tản bộ, hoặc là làm một chút vận động hô hấp chuẩn bị cho việc sinh nở sắp tới.

Thật ra bản thân cô thì thấy chả có gì, chẳng qua bụng lớn hơn nên hành động có chút bất tiện thôi, những chuyện khác thật sự vẫn y như cũ. Nhưng Nghiêm Túc và ba cô, mà nói chung là tất cả mọi người, đều cứ ước gì đóng khung cô lại, không cho cô làm cái này, không cho cô làm cái kia. Bây giờ cô có muốn tự lái xe ra ngoài dạo một vòng cũng không được. Cô thật lòng cảm thấy hai người đàn ông này cẩn thận đến quá đáng, bởi cô từng nghe nói có vài phụ nữ có thai còn vác bụng bự đi lên núi cơ đấy.

Bình An làm động tác duỗi người hô hấp cuối cùng xong thì thở phào nhẹ nhõm cầm khăn lông để cạnh lên lau mồ hôi, lúc muốn đứng lên thì Dì Liên đang trong bếp chuẩn bị cơm trưa vội vàng chạy ra, "Cẩn thận cẩn thận, để Dì đỡ con."

"Dì Liên, tự con làm được mà." Bình An bật cười. Dì Liên là do ba gọi tới để chăm sóc cô. Mọi người đều cho rằng cô bây giờ không thích hợp vào bếp và làm việc nhà, mà ở nhà một mình thì cũng không ổn, nên mời Dì Liên vốn đã xin nghỉ về chăm cháu nội tới đây chăm sóc cô.

Có thể nói, Bình An là do Dì Liên chăm sóc từ nhỏ đến lớn. Bây giờ cô sắp làm mẹ, Dì Liên sao đành lòng rời đi, nên dĩ nhiên lập tức nhận lời tới chăm sóc cô.

Nghiêm Túc càng không có ý kiến. Anh vốn muốn tìm người tin được đến chăm sóc Bình An, giờ được thế thì còn gì bằng. Dì Liên quen thuộc tính nết của Bình An, đồng thời có thể 'trấn áp' được cô, nên tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất.

"Cẩn thận một chút. Dì biết tự con có thể, nhưng mọi sự cứ cẩn thận vẫn hơn." Dì Liên giúp một tay đỡ Bình An đứng lên, lấy cho cô một ly nước chanh, "Con đó, sắp làm mẹ tới nơi rồi mà vẫn y như con nít vậy."

"Trong mắt Dì Liên con vĩnh viễn là một đứa bé." Bình An cười nói.

Dì Liên nhẹ thở dài, "Thời gian trôi qua nhanh thật. Dì còn nhớ lúc mẹ con mới vừa mang thai con thì rất cao hứng, mới bầu ba tháng thôi mà đã mua một đống quần áo và đồ chơi rồi. Không ngờ chỉ một chớp mắt mà đứa bé như con cũng đã sắp làm mẹ. Nếu phu nhân còn sống thì thật vui biết bao."

"Dì Liên, mẹ sẽ thấy, mẹ nhất định sẽ rất vui, hơn nữa cũng sẽ phù hộ chúng con." Bình An vuốt ve cái bụng, cô có thể cảm nhận được tâm trạng của mẹ lúc mang thai cô. Đó là một nỗi mong đợi đầy hạnh phúc.

"Haiz, giờ ngoài con ra chắc chẳng còn ai nhớ tới phu nhân." Dì Liên lau nước mắt nơi khóe mắt, trong lòng cảm thấy bất bình thay cho Viên Lệ Hoa.

Bình An cười cầm tay Dì Liên, "Sao lại thế được. Không phải chỉ mình con nhớ tới mẹ mà ba cũng nhớ. Mẹ vẫn sống ở trong lòng ba và con mà."

Cô biết, Dì Liên thật ra rất bất bình với việc ba tái hôn. Không phải là Dì không muốn nhìn thấy nửa đời sau của ba có một bạn đồng hành, mà là vì nhìn thấy ba đối xử với Trình Vận cũng giống như với mẹ cô trước kia nên trong thâm tâm cảm thấy bất bình dùm mẹ.

Đây là một dạng tâm lý rất phức tạp. Rõ ràng không ghét Trình Vận, cảm thấy chị là một cô gái tốt, nhưng con người ta trong lòng đều có một cán cân thiên vị, mà ở trong lòng Dì Liên thì Viên Lệ Hoa xếp vị trí thứ nhất. Cho nên bất kể Trình Vận có tốt bao nhiêu thì so ra vẫn kém Viên Lệ Hoa.

"Không phải dì không thích Trình Vận, ông nhà sống cùng cô ấy thì trở nên vui vẻ rất nhiều. Dì chỉ sợ về sau ông nhà sẽ quên phu nhân, quên con." Dì Liên thương cảm nhìn Bình An, lo lắng sau này nếu Trình Vận có con thì không biết liệu ông Phương có lạnh nhạt với Bình An không. Mặc dù Bình An đã lấy chồng nhưng dù sao đi nữa với Dì Liên cô vẫn là bảo bối độc nhất vô nhị của Phương gia à nha.

"Sẽ không đâu. Dì Liên, Dì yên tâm, ba sẽ không thể nào quên mẹ." Không có ai hiểu rõ ba cô hơn cô. Kể từ sau khi mẹ qua đời, cô và ba sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, nên cô rất rõ ràng ba nhớ thương mẹ sâu đậm thế nào, cho dù là Trình Vận cũng sẽ không thể thay thế được vị trí của mẹ ở trong lòng ba.

Dì Liên cười cười, "Vậy là tốt rồi. Con đói bụng không, cơm trưa xong rồi, con ăn cơm trước đi."

Bình An cười gật đầu, "Dạ!"

Mới vừa đi tới bàn cơm thì Nghiêm Túc đã về đến. Gần hai tháng qua, Nghiêm Túc thường xuyên bớt thời gian buổi trưa để về nhà ăn cơm cùng cô. "Hôm nay hai cục cưng có ngoan không?" Nghiêm Túc bỏ áo khoác, rửa tay xong thì ngồi xuống cạnh Bình An, cúi đầu hôn lên má cô một cái, bàn tay đặt trên bụng cô.

Bình An cười nói, "Đá mấy cái, hôm nay rất ngoan."

"Nếu không ngoan, chờ sinh ra rồi anh sẽ đánh đòn tụi nó." Nghiêm Túc đe dọa. Hai vợ chồng cũng không biết hai cục cưng này là trai hay gái. Anh hy vọng là con gái, nhưng anh lại có dự cảm hy vọng này sẽ thất bại thảm hại.

"Nào có ai làm ba giống anh không, con còn chưa ra đời đã muốn đánh chúng rồi." Bình An nhân lúc Dì Liên xoay người đi múc cơm thì ra sức nhéo Nghiêm Túc một cái, tức giận trợn mắt nhìn anh.

Nghiêm Túc cười ha ha, "Như thế gọi là giáo dục sớm, sau này tụi nó mới ngoan ngoãn."

Bình An vừa bực mình vừa buồn cười lắc lắc đầu.

"Đúng rồi, đây là thiệp cưới Khâu Thiếu Triết mới đưa tới hôm nay. Anh ấy sắp kết hôn." Nghiêm Túc đưa thiếp mời cho Bình An xem, phía trên in một đôi con trẻ đang cười vui vẻ.

"À ha, Lâm Tĩnh cuối cùng cũng chịu đồng ý lời cầu hôn của anh ấy à?" Bình An cao hứng mở ra thiệp mời, thấy hai cái tên quen thuộc, đáy lòng cô có hơi cảm khái.

Mấy năm qua, Khâu Thiếu Triết thật sự thay đổi rất nhiều, bất quá trong cả ngàn người bạn mà anh ta quen biết luôn có vài người bạn xấu cứ cố ý gán ghép đàn bà cho anh. Lâm Tĩnh nhiều lần giận đến mức muốn chia tay với anh ta, bất quá mỗi lần cuối cùng đều là một cuộc sợ bóng sợ gió.

Nếu ban đầu cô không kịp kêu Khâu Thiếu Triết đi cứu Lâm Tĩnh... Vậy tất cả mọi việc đã không được như ngày hôm nay!

Thật tốt! Cô không chỉ thay đổi vận mệnh của mình, mà cũng thay đổi vận mệnh của người khác. Còn có điều gì khiến cô cảm thấy vui vẻ hơn thế này đâu?

"Hôn lễ vào tháng sau. Anh lo cho sức khỏe của em nên còn chưa đáp ứng anh ấy." Nghiêm Túc nói.

"Phải ha, tính ra chỉ cách ngày sinh có năm ngày mà thôi. Chắc không sao đâu." Bình An nhìn ngày ghi trên thiệp, thật sự cũng hơi lo Nghiêm Túc và ba sẽ không cho cô đi.

Nghiêm Túc nói, "Chúng ta gọi điện thoại chúc mừng hai người là được rồi."

"Đến lúc đó xem lại nhé." Bình An vẫn còn ôm hy vọng nho nhỏ, "Giờ chỉ còn thiếu mỗi cặp Hồng Dịch Vũ và Khổng Thu Hinh thôi."

Kỷ Túy Ý và Tiếu Tiếu đều có bạn trai đang chuẩn bị bàn chuyện kết hôn, bên cạnh Vi Úy Úy hình như cũng có Hộ Hoa Sứ Giả, Diệp Hiểu Vân và Phương Dương đang yêu đương... Năm nay thật sự là một năm ngọt ngào tình yêu nha.

Nhưng rồi cuối cùng Bình An vẫn không thể đến dự hôn lễ của Khâu Thiếu Triết và Lâm Tĩnh. Cô sinh sớm hơn ngày dự tính ba ngày.

Cơn đau bụng sinh của Bình An bắt đầu lúc nửa đêm. Cô đang ngủ ngon lành thì ai ngờ hơn hai giờ khuya thì bị đau mà tỉnh dậy. Cô còn tưởng là không có gì, nhưng rồi càng lúc càng đau. Nghiêm Túc nằm cạnh cũng bừng tỉnh, thấy mặt Bình An đầy mồ hôi thì lập tức căng thẳng, "Bình An, sao vậy?"

"Đau, hơi đau!" Bình An thở hổn hển một lúc, nắm tay Nghiêm Túc thật chặt, "Có thể là sắp sinh."

"Anh đưa em đi bệnh viện!" Nghiêm Túc lập tức đứng lên, nhanh chóng mặc quần áo rồi bế Bình An lên.

Vu Tố Hà từ Mỹ về chờ Bình An sinh bị tiếng động đánh thức, lập tức ra ngoài xem chuyện gì, mới vừa bước ra khỏi phòng thì gặp ngay Nghiêm Túc đang ôm Bình An xuống lầu.

"Bình An muốn sinh hả?" Vu Tố Hà gấp gáp lo lắng hỏi.

"Dạ, con đưa Bình An đi bệnh viện trước." Nghiêm Túc nói.

Vu Tố Hà vội vàng nói, "Mẹ lập tức đến ngay." Bà vội vàng trở về phòng, thay quần áo xong lại sang phòng trẻ cầm đồ dùng hằng ngày trước đó đã chuẩn bị tốt chạy đi bệnh viện.

Dì Liên thì nhanh chóng thức dậy nấu cho Bình An món súp cô thích.

Nghiêm Túc đưa Bình An đến bệnh viện, bác sỹ chủ nhiệm đã chờ sẵn ở đó.

"Đây chỉ mới bắt đầu thôi, nước ối còn chưa có vỡ, phải đợi tiếp. Giờ hít thở sâu, giữ năng lượng cho cơ thể." Bác sỹ Lý hiểu rất rõ tình trạng sức khỏe của Bình An, cũng biết Bình An mang thai đôi mà lại là con đầu lòng, có khả năng không dễ dàng sinh nở thuận lợi.

Bình An vốn vẫn rất trấn định, nhưng đến giờ khắc này cô lại hơi hồi hộp.

Không thể lo lắng, không thể lo lắng! Cô lặng lẽ tự nhủ thầm, nhất định phải thuận thuận lợi lợi sinh con ra.

Đau bụng sinh kéo dài hơn hai giờ, trong thời gian này Bình An còn ráng nhịn đau uống một chén súp, ăn điểm tâm Dì Liên mà chuẩn bị cho cô, để tránh việc lát nữa sinh nở lại không còn hơi sức.Ước chừng lại thêm nửa tiếng nữa thì đau bụng sinh càng lúc càng gần nhau hơn, bác sỹ Lý kiểm tra, "Nước ối vỡ rồi, chuẩn bị sinh."

Bình An căng thẳng, siết chặt lấy tay Nghiêm Túc.

Nghiêm Túc đã mặc quần áo vô khuẩn vào, cùng theo Bình An vào phòng sinh. Anh dịu dàng cúi đầu nhìn cô, "Đừng sợ, anh ở ngay đây, luôn bên cạnh em."

Bình An nuốt nuốt nước miếng, hít thở thật sâu.

"Đau quá..." Cô cắn chặt khớp hàm. Thật sự rất đau.

Nghiêm Túc nghe Bình An kềm không được mà kêu đau thì ruột gan đều xoắn lại, giận mình sao không thể chịu tội thay cô, "Bình An, đau thì cắn tay anh đi."

Bình An lắc lắc đầu, một tay bắt lấy thật chặt tay Nghiêm Túc.

"A..."

"Hít sâu, hít sâu, rặn đi!" Bác sỹ Lý cũng hết sức chăm chú, nếu có thể sinh thường thì tốt nhất.

Bình An thấy Nghiêm Túc còn tỏ ra lo lắng hơn cô thì đột nhiên trấn định lại, hô hấp dần dần đuổi kịp theo nhịp của bác sỹ.

"Rất tốt!" Bác sỹ Lý gật gật đầu.

Có hộ sinh đưa tay nhẹ nhàng xoa bóp liên tục trên bụng Bình An.

"Lại rặn mạnh!" Bác sỹ Lý kêu.

Không biết qua bao lâu, khi Bình An cảm giác như mình đã dùng hết hơi sức toàn thân thì một tiếng khóc trẻ con khiến cô bừng tỉnh.

"Còn một bé nữa, bà Nghiêm, chúng ta lại cố gắng nào!" Bác sỹ Lý khích lệ Bình An.

Một tiếng khóc vang dội kia giống như đã rót thêm một lực lượng vô tận cho Bình An, chỉ hơn hai phút sau, đứa bé thứ hai cũng ra đời.

"Chúc mừng ông Nghiêm bà Nghiêm, là hai cậu bé trắng trẻo mập mạp." Bác sỹ Lý thở phào nhẹ nhõm, chúc mừng Nghiêm Túc cùng Bình An.

Nghiêm Túc cúi đầu hôn lên môi Bình An một cái, cười nói, "Quả nhiên là hai tên oắt thối!"

Bình An cười suy yếu. Cô thật sự rất mệt mỏi.

Bởi vì Bình An đi sinh lúc rạng sáng nên họ không thông báo cho Phương Hữu Lợi và hai ông bà cụ, đến lúc trời sáng mới báo tin tốt này cho mọi người.

Khi Phương Hữu Lợi và Trình Vận nhận được điện thoại thì lập tức chạy đến, hai ông bà cụ Nghiêm gia cũng đến ngay sau đó để thăm hai cậu cháu cố này.

Hai cậu bé, một cậu năm cân hai lượng (2,3kg), một vừa đúng năm cân (2,2kg).

Bởi Bình An mất nhiều sức, sau khi ăn một chút thì đã thiếp ngủ, những người khác vây quanh hai cục cưng bé xíu nhìn ngắm.

"Giống ba hay giống mẹ?" Nghiêm lão gia cười hỏi.

"Giờ sao nhìn ra được, phải lớn thêm chút nữa mới thấy rõ." Nghiêm lão phu nhân cười đến nhắm tịt cả mắt, khỏi phải nói trong lòng có bao nhiêu vui mừng.

"Hai đứa bé trông giống nhau như đúc à!" Trình Vận yêu thương nhìn bọn trẻ.

"..."

Người nhà nói gì Nghiêm Túc đã không chú ý nghe tiếp, anh đi tới trước giường Bình An, nhìn khuôn mặt có hơi tái nhợt của cô mà đau lòng.

Đau như vậy, một lần là đủ rồi.

Anh đau lòng nếu cô phải đau thêm lần nữa! Anh cúi đầu, hôn lên trán cô.

Lông mi Bình An khẽ động đậy, tự nhiên tỉnh lại, thấy ánh mắt dịu dàng quan tâm của Nghiêm Túc thì nở nụ cười, "Bọn trẻ đâu?"

"Để anh kêu y tá ôm tới cho em nhìn." Nghiêm Túc thấp giọng nói.

Hai đứa bé đều đang ngủ, lúc được ôm đến cạnh Bình An thì lại đột nhiên tỉnh lại, cái miệng nhỏ nhắn xệ xuống như muốn khóc. Bình An vừa định dỗ thì một bé liền òa khóc lên, thế là bé còn lại cũng oe oe khóc theo.

Giống như đang tranh tài xem ai khóc to hơn, Bình An dỗ cách nào cũng không bé nào chịu ngừng.

"Chắc đói bụng rồi." Y tá nói.

Mắt Bình An sáng lên, "Ôm lại đây, tôi cho chúng bú."

Nhưng chắc vì thân thể còn quá suy nhược nên làm cách nào cũng không ra sữa, Bình An rất thất vọng.

"Đừng lo, thường mới sinh xong không có sữa ngay đâu. Mai lại thử lần nữa." Y tá an ủi cô.

"Cứ để bọn trẻ uống sữa bột trước đi." Nghiêm Túc sờ sờ đầu cô, cho dù cô có sữa cũng không đủ cho hai cậu bé bú cùng một lúc.

Bình An không thể làm gì khác hơn đành gật đầu, lưu luyến không rời nhìn cô y tá ôm hai đứa bé ra ngoài.

Phương Hữu Lợi cùng những người khác nối nhau vào phòng, ai cũng quan tâm hỏi thăm Bình An cảm thấy thân thể thế nào.

"Con không sao, nghỉ ngơi một chút là khỏe." Bình An cười nói, nhìn thấy người nhà mà cô yêu thương đều ở đây, cô cảm thấy thật hạnh phúc.

"Vậy mọi người về đây, để Bình An nghỉ ngơi cho thật tốt. Nghiêm Túc, con cũng phải đi nghỉ đi." Phương Hữu Lợi nói.

Chỉ trong chốc lát, trong phòng chỉ còn lại Bình An và Nghiêm Túc.

Nghiêm Túc thâm tình nhìn cô, hai tay nắm lấy tay cô, "Bà xã, vất vả cho em."

"Em yêu anh." Cho nên tất cả những điều này đều đáng giá.

"Bảo bối, anh yêu em!" Nghiêm Túc cúi đầu hôn đôi môi cô. Bảo bối đã mang đến cho anh vô số niềm vui này đã là một bộ phận không thể thiếu trong sinh mệnh của anh.

Bình An nhẹ nhàng nhắm mắt lại, môi cong lên một đường cong thật đẹp.

Cuộc sống sẽ tiếp tục, mà cô, sẽ tiếp tục hạnh phúc.

Từ sau khi cô được trọng sinh, cuộc sống đã mang lại cho cô tất cả những điều mà cô mong muốn.

----------oOo---------- Báo lỗi chương Bình luậnBạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.Truyện Full - online, chữ, . Website luôn cập nhật những bộ thuộc các thể loại đặc sắc như , , hay một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng. - - "Anh đồng ý cũng được, mà không đồng ý cũng thế. Anh phản bội tôi mà giờ còn muốn tôi tiếp tục sống với anh? Lê Thiên Thần, anh làm cho tôi ghê tởm. Tôi sẽ nói rõ với ba chuyện này..."

Lê Thiên Thần kinh ngạc nhìn Phương Bình An, nghe cô đòi ly hôn bằng một giọng kiên quyết xưa nay chưa từng có thì không hiểu sao trong thâm tâm lại thấy kích động. Nhưng nghĩ lại, đây chẳng phải là kết quả mà hắn vẫn hằng chờ mong đấy sao? Chẳng phải hắn đã mong sớm được giải thoát khỏi cô công chúa suốt ngày cứ bám dính lấy mình này mà sống một cuộc sống thật sự của riêng mình đó sao?

Hắn còn đang do dự nên không kịp ngăn cản, Phương Bình An đã tông cửa ra khỏi nhà.

Ly hôn... Lê Thiên Thần từ từ ngồi xuống sofa. Lúc này còn chưa phải là thời điểm để ly hôn! Phương Hữu Lợi chắc chắn sẽ không để cho con gái mình chịu uất ức, đến lúc sự việc lòi ra thì chắc chắn hắn sẽ không còn được trọng dụng, nói không chừng còn có thể bị đuổi ra khỏi Tập đoàn Phương Thị!

Không thể ly hôn!

Lê Thiên Thần lập tức lấy di động ra gọi cho Đỗ Hiểu Mị, "Hiểu Mị, Bình An biết chuyện anh có tình nhân, nhưng còn chưa biết là ai. Em điện cho cô ấy, khuyên cô ấy đừng kích động. Hiện tại anh chưa thể ly hôn. Chưa phải lúc!"

Lúc đó, Đỗ Hiểu Mị đang ngay gần biệt thự của họ, đã tận mắt thấy Phương Bình An lái xe phóng đi.

Ả cười nói với Lê Thiên Thần, "Yên tâm, cứ giao cho em!"

Giờ chưa phải lúc ly hôn, thế thì khi nào? Ả đợi bao lâu nay chẳng phải chỉ chờ một ngày như thế này đó sao? Không phải lúc thì làm cho nó đúng lúc!

Lê Thiên Thần nghe Đỗ Hiểu Mị nói vậy liền thở một hơi dài nhẹ nhõm, bắt đầu không ngừng gọi điện thoại cho Phương Bình An.

Nhưng cô không chịu tiếp điện thoại của hắn.

Cho tới nay, Bình An vẫn sống ỷ lại vào hắn, giờ đột nhiên xảy ra chuyện này chắc chắn là chịu không nổi rồi. Liệu cô có về nhà không? Lê Thiên Thần tự mình chạy tới Phương gia, lại biết được Bình An hoàn toàn không về đây.

"Các con có chuyện gì thế?" Phương Hữu Lợi vừa nghe nói con gái trễ thế này mà còn một mình chạy ra ngoài thì mặt lập tức sầm xuống, cực kỳ lo lắng cho cô.

Lê Thiên Thần áy náy cúi đầu, hắn đương nhiên là không dám nói ra sự thật rồi, "Tụi con... cãi nhau một trận, cô ấy giận nên chạy ra ngoài."

"Con cãi nhau với nó!" Phương Hữu Lợi quát, "Giờ là mấy giờ rồi, bộ con không nhịn nó chút được à?"

"Con xin lỗi, ba." Lê Thiên Thần càng thêm áy náy, mặt lộ vẻ lo lắng.

"Sao còn không đi tìm!" Phương Hữu Lợi tức giận muốn mắng hắn, nhưng nghĩ lại giờ có nói gì cũng vô dụng, nên nhanh chóng tìm ra Bình An cái đã.

Cha vợ con rể tìm khắp các nơi mà Bình An có khả năng sẽ đến nhưng vẫn không thể tìm được cô. Ngay lại lúc bọn họ đang vô cùng lo lắng, Đỗ Hiểu Mị gọi cho Lê Thiên Thần, nói Phương Bình An bị tai nạn xe phải vào bệnh viện.

Lê Thiên Thần vừa nghe vậy thì người lạnh hết phân nửa, hắn đột nhiên cảm thấy một nỗi sợ hãi và đau lòng khó hiểu.

"Sao?" Thấy Lê Thiên Thần khác thường, Phương Hữu Lợi nghiêm khắc hỏi.

"Bình An vào bệnh viện!" Lê Thiên Thần lí nhí trả lời.

Phương Hữu Lợi đanh mặt lại, nhìn Lê Thiên Thần một lúc, "Đi bệnh viện!"

Đến bệnh viện, ngoài Đỗ Hiểu Mị ra còn có phóng viên các tòa soạn báo và tạp chí bu đầy ngoài cửa, bị Đỗ Hiểu Mị mời bảo vệ bệnh viện cản lại.

Đám phóng viên vừa nhìn thấy Lê Thiên Thần và Phương Hữu Lợi thì lập tức ào lên vây quanh, mồm năm miệng mười hỏi, "Ông Lê, về chuyện vợ ông tìm trai bao bên ngoài ông có ý kiến gì không?"

"Ông Phương, con gái ông nửa đêm đến quán bar uống say, lại bị người ta nhìn thấy cặp kè với đàn ông lạ, xin hỏi ông phát biểu thế nào?"

"Ông Lê, ông sẽ ly hôn với vợ chứ?"

"Ông Phương, con gái ông xưa nay luôn sống phóng đãng à? Cái đó có liên quan nhiều với việc do trong nhà chỉ có một phụ huynh nên không sâu sát tính tình của cô không?"

...

Cả Phương Hữu Lợi và Lê Thiên Thần khi đột nhiên nghe phóng viên hỏi những câu hỏi này thì trong lòng cực kỳ kinh hãi, đồng thời có cùng suy nghĩ, Bình An đã xảy ra chuyện!

Lê Thiên Thần cũng đồng thời nghĩ, có phải trò này là do Đỗ Hiểu Mị cố ý sắp xếp hay không? Ả muốn làm gì? Dù hắn có muốn ly hôn với Bình An thật, nhưng chưa bao giờ nghĩ là sẽ dùng biện pháp hủy hoại cô thế này. Tối hay Đỗ Hiểu Mị đã làm gì Bình An?

Hai người hoảng thần cố gắng tránh thoát đám phóng viên, nhanh chân đi đến phòng cấp cứu của Bình An.

Đỗ Hiểu Mị đang đứng chờ trước cửa phòng bệnh, nhác thấy họ thì lập tức tiến lên đón, ôm chặt lấy cánh tay Phương Hữu Lợi nghẹn ngào nói, "Bình An bị đám phóng viên phóng xe đuổi theo nên lạc tay lái xảy ra tai nạn, bác sỹ đang phẫu thuật cấp cứu."

Phương Hữu Lợi hít một hơi thật sâu, "Tóm lại chuyện gì đã xảy ra khiến phóng viên đuổi theo xe Bình An?"

"Bình An trong quán bar uống rượu, uống rượu xong thì cùng... cùng một người đàn ông ở trong xe... bị phóng viên thấy được." Đỗ Hiểu Mị cúi đầu, hạ giọng nói ra, mắt làm như lơ đãng liếc mắt nhìn Lê Thiên Thần một cái.

Lê Thiên Thần kinh ngạc trợn mắt nhìn ả.

"Làm gì có chuyện Bình An lại hành động như thế!" Phương Hữu Lợi quát to lên, bỏ tay Đỗ Hiểu Mị ra, phẫn nộ nhìn Lê Thiên Thần, "Anh với Bình An cãi nhau vì chuyện gì? Nếu chỉ là chuyện nhỏ, nó sẽ không tức đến bỏ nhà đi. Nói!"

"Ba!" Lê Thiên Thần áy náy kêu một tiếng, "Bình An giận con dạo này không có thời gian ở bên cô ấy, nên cho là con có tình nhân..."

"Vô liêm sỉ, anh không biết giải thích rõ với nó sao? Tốt nhất anh nên cầu nguyện Bình An đừng xảy ra chuyện gì!" Phương Hữu Lợi giận đến tức cả ngực, trong lòng vừa sợ vừa đau. Con gái cưng mà ông nâng niu từ nhỏ đến lớn giờ lại phải chịu nỗi phỉ báng oan ức như vậy, bảo sao ông nhẫn nhịn cho được.

Lê Thiên Thần lẩm bẩm, "Bình An nhất định sẽ không có việc gì."
Đợi hơn hai tiếng, cuối cùng Bình An mới được đẩy từ phòng cấp cứu ra. Bác sỹ nói mạng sống đã không còn nguy hiểm, chỉ có chấn động nhỏ nơi não, nứt xương tay, cần nằm viện an dưỡng.

Nhìn thấy trên người con gái đầy các vết thương ngoài da lớn lớn nhỏ nhỏ, trái tim Phương Hữu Lợi co thắt đau đớn.

"Bình An sẽ không tỉnh lại ngay đâu, anh muốn về nhà nghỉ chút không?" Đỗ Hiểu Mị hỏi Phương Hữu Lợi.

"Anh ở trong này với nó." Phương Hữu Lợi cứng ngắc từ chối.

Lê Thiên Thần nói, "Ba, con đi gọi cho các tòa soạn báo, chuyện Bình An đêm nay không thể đăng báo."

Lời này vừa ra khỏi miệng hắn, ánh mắt giống như lưỡi kiếm sắc bén của Đỗ Hiểu Mị quét về phía hắn. Nếu Phương Hữu Lợi mà không có mặt ở đây hẳn ả đã xông tới lắc cho hắn tỉnh. Lúc này mới giả vờ tỏ ra tình thâm ý trọng có phải là quá muộn rồi hay không.

Lúc này Phương Hữu Lợi lại giống như sực nhớ tới điều gì, sâu sắc nhìn Bình An một cái, "Chuyện này giao cho anh, ba có việc khác cần làm trước."

Nói xong, ông lập tức gọi điện thoại cho trợ lý bảo lái xe đến bệnh viện đón mình.

Đỗ Hiểu Mị đi ra theo, "Em đi với anh."

"Không cần, em ở trong này chăm sóc Bình An đi." Phương Hữu Lợi nói.

Trong phòng bệnh lúc này chỉ còn lại Bình An còn chưa tỉnh, và Lê Thiên Thần cùng Đỗ Hiểu Mị đang đưa mắt nhìn nhau.

"Chuyện này có liên quan với em không?" Lê Thiên Thần chỉ vào Bình An, lạnh giọng hỏi Đỗ Hiểu Mị.

"Nếu không làm vậy, chúng ta còn phải chờ tới bao giờ mới có thể đạt được mục đích?" Đỗ Hiểu Mị không hề có chút ý hối hận nào. Ả còn đang nghĩ mình xuống tay quá nhẹ, sao không trực tiếp làm cho Phương Bình An bị tai nạn xe mà chết luôn cho rồi.

Một ngọn lửa giận hừng hực xông lên đầu Lê Thiên Thần, nếu không vì lý trí vẫn nhớ nơi này là bệnh viện, hắn đã lớn tiếng mắng ả, "Em làm vậy sẽ hủy đời Bình An, biết không?"

Đỗ Hiểu Mị cười lạnh, "Đến giờ mà anh còn đau lòng cho nó à?"

Lê Thiên Thần ngẩn ra. Đau lòng cho Bình An sao? Hình như có một chút! Nhìn Bình An mặt không còn giọt máu nằm như chết trên giường như vậy, hắn thật sự cảm thấy đau lòng và áy náy.

"Chúng ta đã không có đường lui, nếu không làm như vậy, chúng ta sẽ toi đó." Đỗ Hiểu Mị nói, "Sớm hay muộn gì Phương Hữu Lợi cũng sẽ biết chuyện giữa hai chúng ta, bên phía anh đã làm được gì rồi?"

Bọn họ còn phải nghĩ biện pháp để khống chế toàn bộ Tập đoàn Phương Thị trong tay.

"Bình An bị vậy, Phương Hữu Lợi chắc chắn sẽ chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm đến công ty, đây là cơ hội cực tốt cho chúng ta." Mặt Đỗ Hiểu Mị hiện lên vẻ âm độc, "Anh nhất định phải nắm chắc thời cơ đó."

Lê Thiên Thần nhìn nhìn Bình An, lại nghĩ đến chí lớn của hắn, thâm tâm lại bắt đầu dao động.

Cưới Phương Bình An, hắn có thể một bước lên mây, nhưng khi hắn bị người ta mỉa mai là bám váy phụ nữ mới có tiền đồ như vậy, hắn lại bắt đầu hận Bình An vì cô đã làm cho hắn chịu nỗi nhục nhã này.

Vừa nghĩ đến cảm giác của hắn khi bị người khác cười nhạo, trái tim của Lê Thiên Thần lập tức cứng rắn lại.

Ngày hôm sau, xì căng đan Phương Bình An ban đêm uống say rồi yêu đương vụng trộm với đàn ông lạ trên xe bị báo chí ầm ầm tung ra gây rúng động toàn thành. Phương Hữu Lợi đọc đến những tin này lúc trong văn phòng. Ông vừa họp xong đang định đến bệnh viện thăm con, giờ đọc thấy những tờ báo này thì tức giận đến tái mét mặt mày, lập tức kêu Lê Thiên Thần tới.

"Đây là cách anh làm đây hả? Anh bảo giao việc này cho anh, giờ thế này là sao?" Phương Hữu Lợi tức giận hỏi, quăng mớ tạp chí lên mặt Lê Thiên Thần.

Trên mặt Lê Thiên Thần lúc này đều là nét thống khổ, "Hôm qua con tự mình đến gặp Tổng Biên tập của từng tờ báo, họ đều đồng ý hết rồi. Ai ngờ giờ lại lật lọng..."

"Anh! Chẳng được tích sự gì!" Phương Hữu Lợi mắng.

Lê Thiên Thần cắn chặt răng, đi rót một ly nước cho Phương Hữu Lợi, nhân lúc Phương Hữu Lợi nổi nóng không chú ý đến liền đổ bao thuốc bột cầm trong tay vào ly nước, "Ba, ba đừng nóng, con nhất định sẽ nghĩ cách."

Phương Hữu Lợi tiếp nhận ly nước từ tay hắn, uống ực một hơi đến hết, "Tôi đến bệnh viện đây."

Ông đứng lên, mới vừa đi đến cạnh cửa thì đột ngột cảm thấy mắt hoa lên, lảo đảo vài bước, ngực đột nhiên co thắt đau đớn. Ông quay đầu nhìn về phía Lê Thiên Thần, "Anh cho tôi uống gì đó?"

Lê Thiên Thần thấp giọng, "Ba, đây chỉ là thuốc ngủ bình thường. Ba cứ ngủ chút đi, chuyện này cứ giao cho con. Ba đã không ngủ một ngày đêm rồi."

Đồng tử mắt Phương Hữu Lợi nở lớn, lập tức như không hít thở được. Cảm giác này giống y như mỗi lần uống thuốc huyết áp do Đỗ Hiểu Mị đưa cho, có điều không mạnh như vậy.

Cảm tưởng như giác quan bị phóng đại vài lần.

"Ba!" Lê Thiên Thần giống như cuối cùng cũng phát hiện có điều bất thường, vội vàng đỡ lấy Phương Hữu Lợi.

"Mày..." Phương Hữu Lợi gian nan thốt ra, "Đây là..."

Một câu nói còn chưa dứt, rốt cuộc không còn cơ hội nói ra nữa.

Lê Thiên Thần trợn to mắt, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Phương Hữu Lợi dù đã tắt thở nhưng vẫn không nhắm lại.

Thuốc có vấn đề...

Không phải thuốc ngủ ư?

Hắn giết người? Báo lỗi chương Bình luậnBạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.Truyện Full - online, chữ, . Website luôn cập nhật những bộ thuộc các thể loại đặc sắc như , , hay một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng. - - Lê Thiên Thần nhanh chóng đỡ Phương Hữu Lợi đến sofa nằm xuống, vuốt tay khép lại mắt ông, dùng nước rửa sạch cái ly, rồi mới mở cửa văn phòng kêu to với Trợ lý Chủ tịch Hồng Dịch Vũ, "Chủ Tịch phát bệnh tim, mau kêu xe cấp cứu!"

Hồng Dịch Vũ nghe vậy lập tức chạy vào, thấy Phương Hữu Lợi giống như bị hôn mê bất tỉnh thì nói ngay, "Xe cấp cứu sẽ không kịp, chúng ta tự chở Chủ Tịch đến bệnh viện ngay."

"Đúng!" Lê Thiên Thần gật gật đầu, cõng Phương Hữu Lợi lên, "Anh chạy trước mở đường đi."

Hồng Dịch Vũ không hề nghi ngờ hắn, hai người hợp sức đưa Phương Hữu Lợi đến bệnh viện cấp cứu. Nhưng đã không còn kịp! Bác sỹ tuyên bố, Phương Hữu Lợi đã không còn cứu trị được nữa.

Tin dữ này khiến nhân viên toàn Tập đoàn Phương Thị cực kỳ bất an.

Phương Bình An giờ còn trong bệnh viện, Chủ Tịch lại qua đời, một tập đoàn to như vậy sẽ do ai đứng ra lèo lái đây?

Lúc này, trừ Lục Vân Đình và Lý Thiệu Hỉ ra thì hầu hết các thành viên HĐQT đều hy vọng Lê Thiên Thần sẽ là người đứng ra nhận trách nhiệm lãnh đạo. Lê Thiên Thần là con rể của Phương Hữu Lợi, cũng coi như người nhà họ Phương, lúc này đứng ra chèo chống thì vô cùng danh chính ngôn thuận.

Lê Thiên Thần vừa phải duy trì cho Tập đoàn hoạt động ổn định, mà hậu sự của Phương Hữu Lợi cũng dừng trên vai hắn, nên hắn có cớ để bận rộn ngược xuôi mà không tới bệnh viện thăm Bình An.

Hắn không dám gặp mặt cô.

Người luôn ở trong bệnh viện với Bình An vẫn là Đỗ Hiểu Mị. Lê Thiên Thần dù biết Đỗ Hiểu Mị là một kẻ đầy dã tâm, nhưng không thể ngờ rằng ả lại ác độc đến thế, chỉ trong một ngày đã thiếu điều hại chết cả hai cha con họ Phương cùng một lượt.

Ngay cả gặp mặt ả hắn cũng không muốn, bởi chỉ cần vừa nhìn thấy Đỗ Hiểu Mị là hắn nghĩ ngay đến việc mình cũng là đồng phạm hại chết cha vợ.

Nhưng cho dù hắn muốn tránh xa, không có nghĩa là Đỗ Hiểu Mị sẽ không xuất hiện trước mặt hắn.

Từ Nhà Tang lễ đi ra, Lê Thiên Thần liền nhìn thấy Đỗ Hiểu Mị õng ẹo tựa vào xe hắn, vẻ mặt như cười như không nhìn hắn.

Lê Thiên Thần đi tới, nhanh chóng mở cửa xe ấn ả vào trong, "Cô còn mặt mũi mà xuất hiện ở đây à?"

"Sao lại không? Chúng ta làm nhiều việc như vậy chẳng phải vì để có ngày hôm nay hay sao?"

"Gói thuốc cô đưa tôi không phải là thuốc ngủ, mà là thuốc hại chết cha vợ tôi, đúng không? Trước giờ cô vẫn cho ông ấy uống thứ này?" Lê Thiên Thần đâu có ngu, cơ thể Phương Hữu Lợi xưa nay rất tốt, giờ đột nhiên xảy ra nhồi máu cơ tim thì chắc chắn là do Đỗ Hiểu Mị giở trò ma quỷ.

Đỗ Hiểu Mị đốp lại, "Lão không chết thì chúng ta sẽ không thể sống cùng nhau, em làm vậy là do tình thế bắt buộc."

Lê Thiên Thần lạnh lùng, "Cô nghĩ rằng tôi và cô bây giờ có thể quang minh chính đại qua lại với nhau? Cô từng là tình nhân của Phương Hữu Lợi, tôi với cô sống chung thì người khác sẽ nghĩ gì đây?"

"Anh muốn quăng em đấy à?" Mắt Đỗ Hiểu Mị đầy vẻ lo lắng.

"Tôi không thể ly hôn với Bình An ngay lúc này được, nếu không sẽ chẳng thể ngồi yên chỗ trong Phương Thị được đâu." Lê Thiên Thần nói.

Đỗ Hiểu Mị đột nhiên đưa tay vuốt vuốt mái tóc dài quyến rũ, "Nếu vậy anh không cần phải lo, Phương Bình An biến mất rồi."

Lê Thiên Thần quay phắt sang nhìn ả, "Cô nói thế nghĩa là sao?"

"Là vậy chứ sao. Sáng nay Phương Bình An tỉnh lại, khi biết được mình đã khiến cho cha tức chết thì nhân lúc em không chú ý liền chạy khỏi bệnh viện. Mất tích." Đỗ Hiểu Mị nhún vai, giọng thoải mái như đang nói chuyện thời tiết hàng ngày. Ả đương nhiên sẽ không nói cho Lê Thiên Thần biết là cái con đ. thối Phương Bình An kia đã bị ả cho vào bệnh viện tâm thần, cả đời này đừng hòng mà quay trở ra ngoài đời.

"Cái gì?" Lê Thiên Thần khiếp sợ trừng Đỗ Hiểu Mị, "Đỗ Hiểu Mị, cô cố ý, đúng không? Cô cho là không có Bình An, tôi sẽ lấy cô sao? Cô đừng nằm mơ giữa ban ngày! Cô điên à! Tôi cảnh cáo cô, đừng làm chuyện ngu xuẩn nữa. Nếu kéo luôn tôi chết chùm thì tôi không để yên cho cô đâu."

"Kéo anh chết chùm? Người giết chết Phương Hữu Lợi là anh mà. Anh tự tay đưa ly nước kia cho lão uống, có liên quan gì đến tôi đâu? Lê Thiên Thần, chúng ta ai cũng không rời được nhau, nếu anh muốn bỏ tôi, tôi cũng sẽ cho anh biết tay." Đỗ Hiểu Mị cười lạnh.

"Cô..." Lửa giận nơi đáy mắt Lê Thiên Thần bốc ngùn ngụt nhưng hắn vẫn cố nén lại, "Xuống xe!"

Đỗ Hiểu Mị cũng không tức giận, nghe lời xuống xe, cười nói, "Anh đã là Chủ Tịch Tập đoàn, giờ anh có quyền có thế, còn sợ gì ai chứ?"

Lê Thiên Thần không để ý đến ả, lập tức lái xe rời đi.

Phương Bình An mất tích một cách khó hiểu, người ngoài đều đồn rằng vì cuộc sống phóng đãng của cô khiến Phương Hữu Lợi tức giận đến đột quỵ qua đời nên giờ cô ôm nỗi áy náy trong lòng, không còn mặt mũi gặp mọi người nên đã chạy trốn ra nước ngoài. Lê Thiên Thần thì trước mặt người khác đều ra vẻ nghĩa trọng tình thâm, đau khổ lên TV khẩn cầu vợ mình mau chóng quay về nhà, hắn tuyệt đối không quan tâm đến những việc cô đã làm.

Bình An bị nhốt trong bệnh viện tâm thần mỗi khi nhìn đến khuôn mặt buồn nôn kia của Lê Thiên Thần thì đều tức giận đến điên cuồng, vừa hét to vừa cầm đồ vật ném về phía TV.

Lê Thiên Thần! Đỗ Hiểu Mị! Chúng mày là đồ rác rưởi! Tao có thành ma thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho chúng mày!

Lễ tang Phương Hữu Lợi kết thúc thuận lợi. Phương Bình An là con gái duy nhất mà vẫn không hề lộ diện khiến đánh giá của người ngoài về cô càng ngày càng nghiêm khắc. Ngược lại, Lê Thiên Thần nhận được rất nhiều lời bình phẩm tốt đẹp, ai nấy đều cho rằng con rể mà làm được đến trình độ này là đã quá đủ rồi.

Đương nhiên, Lê Thiên Thần có được một hình tượng tốt như vậy thì việc hắn trở thành người thừa kế chính thức của Tập đoàn Phương Thị gần như là danh chính ngôn thuận.

Nhưng, là anh trai ruột của Phương Hữu Lợi, Phương Hữu Kiệt lại cảm thấy không có lý do gì mà lại giao hết tài sản Phương gia cho một người mang họ khác như vậy, huống chi hiện tại Bình An lại biến mất không biết tung tích. Trừ khi tìm được Phương Bình An, nếu không tài sản của Phương Hữu Lợi không thể đưa cho Lê Thiên Thần được.

Lê Thiên Thần không ngờ đến việc khi không ở đâu lại nhảy ra một con kỳ đà cản mũi như vậy. Ngay tại lúc tranh cãi về việc ai sẽ nhận di sản đã náo loạn đến người người đều biết, luật sư đại diện của Phương Hữu Lợi cầm di chúc xuất hiện.Trước giờ Lê Thiên Thần chưa từng nghe đến việc Phương Hữu Lợi có lập di chúc nên lúc này trong lòng vừa mừng vừa sợ, đoán già đoán non không biết Phương Hữu Lợi có để lại công ty cho hắn hay không, dù sao trước giờ ông vẫn trọng dụng hắn đến vậy cơ mà.

Nội dung di chúc rất đơn giản.

Phương Hữu Lợi để lại toàn bộ cổ phiếu và tài sản cho con gái duy nhất, Phương Bình An, cũng nói rõ rằng, nếu trong vòng một năm mà con gái ông không đến ký tên lên tờ di chúc này, vậy ông sẽ đóng góp hết cho quỹ từ thiện.

Không để lại một xu một cắc nào cho Lê Thiên Thần hay những người khác.

Đây không phải là sự thật! Lê Thiên Thần là người đầu tiên nghi ngờ tính chân thật của tờ di chúc này. Nhưng ký tên xác nhận trên di chúc ngoài luật sư ra còn có hai nhân chứng là Lý Thiệu Hỉ và Lục Vân Đình, đây quả thật là di chúc mà một năm trước Phương Hữu Lợi đã tự mình lập ra.

Nếu Phương Bình An vẫn không xuất hiện, như vậy, toàn bộ tài sản của Phương gia đều được quyên góp cho các tổ chức từ thiện.

Rốt cuộc, Lê Thiên Thần còn thật sự cử người đi tìm Phương Bình An.

Đỗ Hiểu Mị cũng không ngờ Phương Hữu Lợi còn để lại một chiêu cuối cùng như vậy, hiện tại chỉ có mình ả biết Phương Bình An đang ở nơi nào, cũng chỉ có ả mới biết Phương Bình An thật ra không điên. Nếu thả cô ra, vậy chắc chắn ả liền xong đời.

Ngày đó, ả đã nói hết với Phương Bình An, ai ngờ đó lại là tự tay đào sẵn huyệt mộ cho mình. Nếu biết sớm Phương Hữu Lợi còn để lại một chiêu như vậy, lúc đó ả đã không thẳng thắn mọi sự với con oắt chết tiệt kia.

Giờ phải làm sao? Làm sao đây?

Lê Thiên Thần vốn định tìm đến Đỗ Hiểu Mị để bàn bạc, nhưng khi thấy ả cứ nhấp nhổm không yên thì liền cau chặt mày, "Cô nghĩ gì đó? Có phải biết Bình An ở đâu hay không?"

Đỗ Hiểu Mị nhìn hắn, "Tôi biết, nhưng..."

Lê Thiên Thần giãn nở mặt mày, "Cô biết cô ấy ở đâu? Đi, chúng ta đi tìm cô ấy. Bình An còn chưa biết chuyện giữa chúng ta, cũng không biết Phương Hữu Lợi chết thế nào. Chỉ cần tôi cam đoan sau này nhất định sẽ sống tốt với cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ nguôi ngoai. Bây giờ trừ tôi ra cô ấy cũng không còn có ai để dựa vào..."

Nhìn Lê Thiên Thần hưng phấn cứ như là đúng rồi, sắc mặt Đỗ Hiểu Mị càng lúc càng khó coi, "Quá muộn, nó biết hết rồi."

"Cái gì? Là sao?" Cảm xúc đang vút cao của Lê Thiên Thần lập tức bị chặn lại, nghi hoặc nhìn Đỗ Hiểu Mị.

"Tôi nhốt nó vào bệnh viện tâm thần, vì nghĩ nó không có khả năng trở ra nên... nói hết cho nó rồi." Đỗ Hiểu Mị tức giận hét lên.

Lê Thiên Thần tức giận đến mức hai mắt như phun ra lửa, nhấc chân đạp Đỗ Hiểu Mị, "Đồ ngu!"

"Tôi đâu biết Phương Hữu Lợi cuối cùng vẫn..." Đỗ Hiểu Mị cắn cắn môi uất hận. Lão già mắc dịch, đến cuối cùng vẫn để lại tất cả cho con gái của lão! Uổng công ả sống với lão biết bao lâu nay, thế mà kết quả thì sao, trong thâm tâm lão, ả còn thua cả cái móng tay của Phương Bình An.

"Giờ phải làm sao? Phải nghĩ ra cho được một biện pháp nào đó. Lục Vân Đình sẽ mời họp HĐQT, đến lúc đó... Đến lúc đó chắc chắn sẽ đá thẳng tôi ra ngoài." Lê Thiên Thần phiền muộn bước lòng vòng trong phòng khách.

"Anh muốn gặp Phương Bình An sao?" Đỗ Hiểu Mị hỏi.

Đến gặp Bình An? Bình An chắc chắn sẽ xé xác hắn! Hắn phản bội cô, còn giết chết ba cô. Bây giờ hắn còn chưa chuẩn bị tâm lý để đối mặt với cô.

"Chờ mọi việc... qua rồi, tôi sẽ đến gặp cô ấy. Cô đừng giày vò cô ấy, bảo bác sỹ đối xử với cô ấy tốt một chút." Lê Thiên Thần dặn dò xong thì liền rời đi.

Lê Thiên Thần rời đi không bao lâu, Đỗ Hiểu Mị đã bị cảnh sát bắt giữ.

Hóa ra hôm đó, sau khi Bình An gặp tai nạn, Phương Hữu Lợi cảm thấy sự việc quá kỳ lạ nên mang theo Hồng Dịch Vũ tự mình đi một chuyến đến gặp Cục Trưởng Cục Cảnh sát, yêu cầu cảnh sát bí mật điều tra vụ việc này.

Sau khi điều tra, cảnh sát phát hiện chiếc xe bị tai nạn của Bình An đã bị người ta động tay động chân, đúng lúc tối hôm đó có người ở bên ngoài quán bar nhìn thấy một thanh niên lén lút quanh xe Bình An. Theo lời tố giác, cảnh sát bắt tên kia lại, mới biết là do Đỗ Hiểu Mị đưa tiền sai hắn phá hoại.

Về phần người đã chú ý và tố giác chi tiết này cho cảnh sát, bởi vì người đó đại khái là nhân viên tạp vụ của quán bar nên thường gặp mặt cô, và biết chiếc xe kia là của Phương Bình An.

Không ai ngờ được, người nọ sở dĩ chú ý tới xe của Bình An là vì anh ta có ấn tượng sâu sắc với Bình An, nếu không vì thấy vẻ mặt cô ảm đạm khác hẳn với trước đây thì anh ta cũng đã không cố ý nấn ná bên ngoài quán bar.

Sau khi Đỗ Hiểu Mị bị bắt, bởi thân phận không còn như xưa nên Lê Thiên Thần cũng không thể trở thành Chủ Tịch Tập đoàn Phương Thị. Hắn vốn nghĩ Đỗ Hiểu Mị nhất định sẽ cung khai ra hắn, nhưng không ngờ ả lại một mình nhận hết mọi tội danh.

Nhưng chuyện hắn và Đỗ Hiểu Mị yêu đương vụng trộm cũng không giấu được lâu. Hắn không thể không rời khỏi Thành phố G, từ đó về sau phải nhìn sắc mặt người khác mà sống.

Một năm sau, khi nghe được tin Phương Bình An qua đời, hắn không kềm được mà khóc rống lên.

Suốt một năm qua, hầu như ngày nào hắn cũng mơ thấy Bình An. Cô như dòng máu đã rót vào sinh mệnh hắn, không cách nào tẩy xóa được.

Thì ra, cô đã tồn tại trong đáy lòng hắn, chứ không phải như hắn nghĩ rằng hắn chỉ đang lợi dụng cô. Hóa ra, không có Bình An, hắn chẳng là gì cả! Tất cả mọi tự tin và vinh quang của hắn đều đến từ chính vợ mình.

Ha ha, hắn còn tưởng mình là nhân tài cơ đấy. Thật ra hắn cũng chỉ là người bình thường thôi.

Cả đời này... đã không có Phương Bình An, hắn nhất định chỉ có thể tầm thường mà sống. Báo lỗi chương Bình luậnBạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.Truyện Full - online, chữ, . Website luôn cập nhật những bộ thuộc các thể loại đặc sắc như , , hay một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng. - - Nghiêm Túc cảm thấy vô cùng buồn bực!

Trong mắt người khác, cuộc sống hiện tại của anh là hạnh phúc mỹ mãn, không còn mong ước gì hơn nữa.

Sự nghiệp thành công, vợ trẻ đẹp, đã vậy còn sinh cho anh một cặp sinh đôi ai gặp cũng yêu. Anh còn cầu gì nữa?

Nhưng vấn đề ở đây là... Đừng nhìn hai tên oắt con người gặp người thích hoa gặp hoa nở kia mà lầm, cứ hễ về đến nhà thì chúng chính là hai thằng quỷ con không hơn không kém. Không biết có phải vì gien di truyền tốt quá hay không mà rõ ràng chúng mới chỉ là con nít ba tuổi đầu thôi thế mà đã hiểu được làm sao để đối nghịch với ông già của chúng.

Không phải anh không yêu con, nhưng hai thằng quỷ con này cứ suốt ngày tranh giành với anh. Đôi khi anh và Bình An đang định thân thiết một chút thì bọn nó lại đột ngột xuất hiện, khiến anh ấm ức vì không thể gô cổ nhốt quách chúng vào chỗ nào đó cho khuất mắt.

"Mẹ, tụi con phải sang nhà ông ngoại à?" Anh lớn Phương Thụy Nghi chòi đạp hai cẳng chân ngắn ngủn, leo lên sofa ngồi vào cạnh Bình An, mở đôi mắt to tròn nghiêng sang nhìn mẹ.

"Ba cũng phải đi hả?" Em trai Nghiêm Thụy Hàn cầm máy chơi game nằm bò toài trên thảm lông dê trên sàn nhà, đầu cũng không thèm ngẩng lên, hỏi.

Hai thằng bé này lúc mới sinh ra thì trông có vẻ giống Bình An, thanh tú nhỏ nhắn thật đáng yêu. Nhưng khi lớn dần lên, mặt mày đã nẩy nở thì càng ngày càng giống Nghiêm Túc, đặc biệt là đôi mắt, nhìn rất đẹp. Còn về phần tính cách...

Tiểu Nghi khá hoạt bát. È hèm, "hoạt bát" có vẻ là cách nói giảm nói tránh, thật ra nếu thằng bé này mà sống tại nông thôn thì chắc chắn sẽ là chúa tể rừng xanh. Rất hoang dã, trèo cao chui thấp, lại hiểu được cách lấy lòng người lớn bách phát bách trúng. Ngay cả Phương Hữu Lợi và hai ông bà cụ Nghiêm gia cũng chưa nhìn ra bản chất chúa tể này của nó, mỗi lần nó nghịch ngợm mà gặp rắc rối thì họ đều nhanh chóng ra mặt che chở, thương yêu không mắng nó một câu nào. Trong nhà chỉ có mỗi Nghiêm Túc là trị được nó.

Còn về phần Hàn Hàn, mới thoạt nhìn thì là một đứa bé rất tĩnh lặng. Nhưng điều đó không có nghĩa là nó rất nhu thuận đâu nhá. Bình An cảm thấy thằng bé này có tiềm chất của một kẻ ghê gớm không vừa đâu.

Cô vốn định sinh ra hai đứa bé vừa nghe lời vừa đáng yêu à nha...

"Mẹ phải đi công tác với ba nên hai con sang nhà ngoại ở hai ngày. Có ông ngoại chơi với các con, còn có bà ngoại xinh đẹp nấu các món ăn ngon mà tụi con thích nữa, hai con phải ngoan đó nhe." Bình An ôm lấy đứa lớn, hôn chụt một cái lên khuôn mặt mềm mại trắng nõn của nó.

Tiểu Nghi nhíu nhíu mày, "Mẹ, con đâu phải là con nít, đừng có lúc nào cũng hôn lên mặt con thế!"

Bình An trợn tròn mắt. Ba tuổi chẳng lẽ không phải là con nít à?

Hàn Hàn ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt to đen sáng ngời, "Mẹ, ba lại giật dây kêu mẹ bỏ lại tụi con chứ gì?"

"Ba mẹ phải đi công tác, không phải vứt bỏ các con..." Bình An đàng hoàng nghiêm nghị giải thích, "Tụi con không thể hiểu lầm ba mẹ vậy được."

"Vậy lúc nào ba mẹ sẽ sinh thêm hai đứa cho tụi con chơi vậy?" Hàn Hàn lệch đầu hỏi.

Bình An toát mồ hôi hột. Sinh ra để chơi á? "Sao lại muốn hai đứa?"

"Anh một cái, con một cái." Hàn Hàn vươn hai ngón tay, nghiêm trang phân trần.

"Con chơi với anh là được rồi." Bình An khép tạp chí lại, đúng là tư duy trẻ con quá khó lý giải, "Đi, chúng ta đi ra ngoài dạo một chút đi."

Nên dời lực chú ý của chúng đi là tốt nhất...

Đến tối lúc Nghiêm Túc đi làm về, Bình An đã chuẩn bị xong bữa tối, hai đứa nhỏ đã ngồi ngay ngắn trước bàn cơm, một tay cầm đũa một tay cầm thìa vẻ rất ngoan ngoãn đáng yêu.

"Mời ba ăn cơm!" Nghiêm Túc rửa tay xong ngồi xuống, hai thằng bé lập tức ngoan ngoãn mời cơm.

"Ngoan, ăn cơm đi." Nghiêm Túc hài lòng gật gật đầu.

Bình An ngồi xuống cạnh Nghiêm Túc, "Hôm nay công việc thế nào?"

Nghiêm Túc cúi đầu hôn cô một cái, "Bình thường, chỉ có vài cuộc họp ngắn."

"Loại hình ảnh này không thích hợp xuất hiện trước mặt tụi con lắm đâu, ba, tụi con còn chưa trưởng thành à nha." Tiểu Nghi cắn đũa, mở to mắt nhìn Nghiêm Túc.

"Đúng vậy, không tốt cho việc phát triển khỏe mạnh về thể xác và tinh thần của tụi con." Hàn Hàn đồng ý gật gật đầu.

Hai thằng oắt thối này! Nghiêm Túc vừa buồn cười vừa tức giận mắng thầm trong bụng.

"Ăn cơm nhanh đi, mấy bữa nữa sẽ cho tụi con đi nhà trẻ!" Nghiêm Túc hất mặt, nghiêm giọng nói.

"Ba, ba không thể lợi dụng việc mình là người lớn để bắt nạt tụi con. Tụi con yêu cầu được đối xử công bằng." Tiểu Nghi không phục kêu lên.

Nghiêm Túc cười gật gật đầu, "Thế nào mới tính là công bằng?"

"Bỏ phiếu biểu quyết, ai tán thành tụi con đi nhà trẻ thì giơ tay." Hàn Hàn líu lo.

"Mười tám tuổi mới có quyền bỏ phiếu, ở đây chỉ có ba với mẹ là phù hợp yêu cầu. Như vậy, giờ bắt đầu biểu quyết." Nghiêm Túc giơ tay lên.

Bình An liếc mắt nhìn Nghiêm Túc một cái, rồi lại nhìn sang hai đứa con đang dùng ánh mắt sáng ngời trong suốt nhìn cô. Ánh mắt của bọn trẻ thật sinh động đáng yêu làm sao, khiến cô gần như muốn mềm lòng. Nhưng...

"Cũng đến lúc hai đứa cần đi nhà trẻ rồi, ở đó sẽ có rất nhiều bạn chơi với các con."

"Ê, ba ăn gian." Hai đứa lập tức kháng nghị, "Tụi con cũng có quyền bỏ phiếu chứ bộ. Tụi con phản đối."

Nghiêm Túc cười cười, y như một con cáo già vừa xơi xong thịt gà, "Bỏ phiếu được thông qua. Được rồi, giờ ăn cơm thôi, không được xét lại."

Hai thằng bé mếu máo. Thật ra không phải hai cậu không muốn đi nhà trẻ, chẳng qua tâm lý kháng cự của trẻ em nổi lên đấy thôi. Hơn nữa, hai cậu cũng hiểu được là ba muốn đưa các cậu đi nhà trẻ là vì muốn đẩy các cậu ra xa để độc chiếm mẹ đây mà.Buổi tối, hai nhóc con muốn Bình An kể chuyện cổ tích. Bình thường, chỉ cần đọc hai ba truyện thì chúng đã ngủ ngay, chẳng biết đêm nay tinh thần hai đứa đặc biệt hưng phấn hay sao mà Bình An đã đọc đến buồn ngủ rũ ra rồi mà tinh thần bọn chúng còn vô cùng sáng láng, muốn tiếp tục nghe chuyện nữa.

"Đêm nay đọc đến đây thôi, mau ngủ đi." Cuối cùng, Bình An hết kiên nhẫn sau khi đã đọc tới mười câu chuyện, bảo hai đứa lập tức nằm xuống ngủ.

"Mẹ ngủ chung với tụi con đi, không thôi tụi con ngủ không được." Hai thằng bé làm nũng, một trái một phải ôm lấy cánh tay Bình An.

Bình An nhìn hai khuôn mặt đáng yêu như thiên sứ, trái tim mềm nhũn như muốn chảy nước, "Rồi, mẹ ngủ với tụi con, mau nằm xuống đi."

Vì thế, ba mẹ con nằm chung trong cái giường rộng hai mét, Bình An bị nhét vào chính giữa rồi hai đứa ôm hai bên, ôm thật chặt như sợ Bình An bị cướp đi mất vậy.

Rất nhanh, Bình An đã đi vào giấc ngủ.

Tiểu Nghi và Hàn Hàn liếc mắt nhìn nhau, cùng vươn hai tay be bé mũm mĩm ra, "OK."

Nghiêm Túc đợi trong phòng thật lâu mà không thấy Bình An vào, cuối cùng không đợi được nữa mà đến phòng trẻ con để xem sao, nhác thấy tình hình bên trong thì khóe miệng bất giác giần giật một chút.

Anh nhẹ chân đi qua, sau khi thấy hai thằng con đã ngủ say bên cạnh Bình An thì mới tức giận khẽ hừ một tiếng, khom lưng cẩn thận ôm Bình An lên.

Nếu lúc trước sinh con gái thì tốt rồi, chắc chắn sẽ không suốt ngày tranh giành với anh!

Hai bé con đã ngủ say nên hoàn toàn không phát giác được rằng mẹ mà bọn chúng cố gắng chiếm lấy đã bị Nghiêm Túc lén lút ôm đi.

"Ủa, Nghiêm Túc hả?" Bình An bị ôm về phòng, mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy Nghiêm Túc bên cạnh thì ậm ừ hỏi, "Hai đứa ngủ chưa?"

Nghiêm Túc ôm cô vào trong lòng, một tay nhéo nhéo bộ ngực đầy đặn của cô, khàn khàn nói, "Ừ, ngủ rồi."

"Nè, muốn sinh thêm em bé cho tụi nó không? Em thấy tụi nó hình như thích lắm." Bình An vòng tay ôm hông Nghiêm Túc, thấp giọng hỏi.

Nghiêm Túc nghĩ đến khuôn mặt tái nhợt của Bình An lúc vừa sinh xong lần trước thì lập tức lắc đầu, "Hai đứa quỷ con này là đủ rồi."

"Nhưng mà..."

"Vẫn muốn có thêm à?" Nghiêm Túc xoay người đặt cô bên dưới, "Cưng à, sinh thêm một đứa nữa thì thế giới riêng của tụi mình sẽ chẳng còn đâu."

Hiểu rồi, thế giới riêng của hai vợ chồng cũng rất quan trọng!

Ngày hôm sau, đưa hai bé đến nhà ông ngoại xong, Nghiêm Túc liền cùng Bình An lấy việc công làm việc riêng đi công tác. Hai người sống hai ngày trong thế giới ngọt ngào của hai vợ chồng xong mà vẫn còn luyến tiếc.

Cho tới bây giờ, Bình An chưa từng rời khỏi hai bé quá một ngày, nên hai ngày qua tuy thật thư thái nhưng cô vẫn canh cánh về hai đứa con. Sau khi về, nhìn thấy ánh mắt ấm ức của bọn nhỏ, khỏi phải nói trong lòng cô áy náy đến nhường nào, nên yêu cầu gì mà bọn chúng đề ra cô đều lập tức đáp ứng.

Bao gồm dẫn chúng đến Disneyland ở Hongkong chơi vài ngày. Nghiêm Túc ngồi bên cạnh nghe thấy thế thì khóe miệng bắt đầu rút gân. Anh vất vả lắm mới rút ra được hai ngày để đi chơi với Bình An, giờ nếu lấy thêm vài ngày nữa để đi Hongkong thì hoàn toàn không có khả năng.

Hai thằng quỷ con này nhất định là cố ý đây!

Hai ngày sau, Bình An phải đến Tập đoàn Phương Thị dự họp cổ đông. Tuy cô đã không còn làm việc tại Phương Thị nữa nhưng vẫn còn là cổ đông lớn và thành viên HĐQT, có một vài hội nghị không thể trốn được.

Tiểu Nghi và Hàn Hàn còn chưa được gửi đi nhà trẻ, hai bảo mẫu của hai bé đúng lúc này một người xin nghỉ phép, người kia xin từ chức, Nghiêm Túc đành phải mang hai đứa đến công ty với anh, cho chúng chơi trong văn phòng.

Đây không phải là lần đầu tiên hai bé đến Nghiêm Thị, thư ký và trợ lý của Nghiêm Túc đều đã gặp qua hai bé cưng đáng yêu này nên vừa thấy hai bé đến đây thì lập tức lấy đồ ăn vặt bình thường được giữ khư khư như giữ của ra mời, nghe Tiểu Nghi và Hàn Hàn luôn miệng hết khen chú đẹp trai lại nịnh cô xinh đẹp thì đều tiếc sao không thể cướp mang về nhà mà cưng chiều cho đã.

Nghiêm Túc thì hiểu hai nhóc hơn ai hết nên khi nhìn thấy ngay cả Đường Sâm cũng bị chúng lừa quay mòng mòng thì chỉ có cười thầm trong bụng.

Vất vả lắm mới điều được nhóm trợ lý và Đường Sâm ra ngoài công tác, hai thằng bé lúc này mới cười tủm tỉm ngồi ở sofa đếm chiến lợi phẩm.

"Tổng Tài, đây là lịch làm việc hôm nay." Một lát sau, cửa phòng được gõ rồi mở ra, một cô thư ký mặc vest văn phòng dáng người nóng bỏng đi vào, mắt không rời Nghiêm Túc.

Đây là thư ký mới tới, thư ký cũ đã từ chức.

"Ah, đây là con của Tổng Tài đúng không, giống Tổng Tài như đúc à, thật đáng yêu quá đi." Thư ký gợi cảm nhìn thấy hai bé trai sinh đôi đang ngồi trên sofa ăn đồ ăn vặt và chơi game thì lập tức bày ra một nụ cười tự cho là vô cùng thân thiết vừa tiến đến gần.

Nghiêm Túc chỉ thản nhiên quét mắt liếc cô ta một cái, cảm thấy không thể nào hít thở nổi với mùi nước hoa nồng nặc trong không khí.

"Dì à, mùi nước hoa trên người dì nồng quá đi, mũi của em con rất mẫn cảm, dì đừng lại gần." Tiểu Nghi nhíu mày nhìn bà cô đang muốn tiến tới làm thân với hai cậu vừa liếc mắt đưa tình với ba, biết ngay cũng chẳng phải là người tốt gì, hơn nữa nụ cười này giả tạo quá, nhìn phát ghét.

Khóe mắt cô nàng thư ký gợi cảm giật vài cái, "Bé à, gọi chị thôi, không phải dì đâu nha."

"Dì nhìn còn già hơn mẹ con, sao lại không gọi là Dì?" Khuôn mặt Hàn Hàn đầy vẻ hoang mang nhìn cô thư ký, trông ngây thơ đáng yêu vô cùng.

Già hơn mẹ chúng? Làm gì có! Tuy không giỏi giang bằng, nhưng dù gì đi nữa mình cũng phải ngon hơn một bà nạ dòng hai con chứ!

"Thư ký Trương, cô ra ngoài trước đi, ở đây không còn việc gì." Nghiêm Túc cố nén cười mở miệng. Thư ký này rất không thích hợp làm việc tại đây, chắc phải kêu Bộ phận Nhân sự tìm thư ký mới cho anh mới được.

Thư ký Trương vốn chưa từ bỏ ý định, cô ta còn muốn lấy lòng hai đứa bé, như vậy biết đâu cơ hội tiếp cận Tổng Tài có thể lớn hơn một chút, nhưng... hai đứa bé này hình như không dễ dụ lắm thì phải.

"Hẹn gặp lại Dì nhá." Tiểu Nghi và Hàn Hàn cùng đồng loạt mở miệng. Báo lỗi chương Bình luậnBạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.Truyện Full - online, chữ, . Website luôn cập nhật những bộ thuộc các thể loại đặc sắc như , , hay một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng. - - Hai anh em sinh đôi cuối cùng cũng đi nhà trẻ.

Ở nhà trẻ có rất nhiều bạn nhỏ, hai anh em không ngờ là sẽ có nhiều bạn sàn sàn tuổi mình như vậy nên lập tức cảm thấy rất mới mẻ, không khóc không ăn vạ, mỗi ngày đều ngoan ngoãn để Bình An đưa đến nhà trẻ.

Thấy hai con ngoan ngoãn nghe lời như vậy, Bình An đương nhiên rất vui. Vì hai đứa bé này mà cô vẫn chưa đi làm lại, giờ cuối cùng cũng đã có thời gian, cô cũng nên ngẫm nghĩ xem kế tiếp muốn làm gì.

Nhưng mà...

Hai bé sinh đôi đi nhà trẻ ngày thứ năm, cô giáo còn gọi điện thoại cho cô khen hai cậu bé rất nghe lời khiến ai cũng thích, lúc các bé khác khóc quậy thì hai anh em còn biết giúp cô dỗ bạn đừng khóc. Tóm lại, hai bé song sinh thông minh lanh lợi, ai gặp cũng thích, hầu như cô giáo nào cũng yêu hai đứa.

Con mình được hoan nghênh như vậy nên Bình An âm thầm đắc ý vô cùng. Không hổ là do cô sinh ra, gien tốt!

Hai bé song sinh đi nhà trẻ ngày thứ mười, cô giáo lại gọi điện thoại cho Bình An, báo là Tiểu Nghi đánh bạn. Khi hỏi rõ nguyên nhân, Tiểu Nghi nói là cậu bé kia ăn hiếp em trai mình nên cậu đánh không thương tiếc. Bây giờ mẹ của cậu bé kia đến trường học, muốn mời Bình An qua đó phân xử.

Ăn hiếp Hàn Hàn ấy hả? Bình An nghĩ mà muốn toát mồ hôi hột, cô chưa hề nghĩ dù chỉ một giây một phút rằng ai đó sẽ ăn hiếp được con mình, nhưng rồi cô vẫn không do dự mà lái xe đến trường học ngay.

Đến trường mới biết, thì ra Tiểu Nghi đánh con của Ôn Triệu Mẫn.

Ôn Triệu Mẫn là anh Hai của Ôn Triệu Dung, tự dưng bỏ nhà biến mất vài năm mà không ai biết vì sao, sau khi quay về thì lại tranh quyền đoạt sản với chính em trai mình. Ôn Triệu Dung vốn cũng không muốn tranh quyền với anh mình trong công ty, nhưng lại bị ép đến không còn biện pháp nào khác. Sau đó, được Nghiêm Túc âm thầm hỗ trợ, Ôn Triệu Dung ngồi vững tại vị trí Tổng Giám Đốc Công ty Vật liệu Xây dựng Kỳ Phong. Đến hiện tại, Ôn Triệu Mẫn còn chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn đẩy bật em trai mình ra khỏi công ty, hoàn toàn không nhớ tới thời điểm anh ta ích kỷ quăng lại công ty đằng sau mà biến mất tăm mất dạng, ai đã đưa Công ty VLXD Kỳ Phong từ trong bước bấp bênh gần bờ vực phá sản lên con đường hồi sinh.

Đây là lần đầu tiên Bình An nhìn thấy vợ của Ôn Triệu Mẫn, cũng không biết có phải là cái cô diễn viên vẫn nghe nói đó hay không, nhìn rất xinh đẹp, bảo dưỡng cũng tốt lắm, chẳng qua dường như có vẻ không dễ hòa hợp lắm.

"Nghiêm phu nhân, cô nhìn đi, con cô đánh con tôi ra vầy nè. Tuổi còn nhỏ mà đã ra tay nặng như vậy, đúng là không có gia giáo gì hết." Ôn phu nhân vừa thấy Bình An đến thì lập tức oang oang trách mắng liền miệng.

Bình An nhìn nhìn cậu bé đứng cạnh Ôn phu nhân, trông cậu to khỏe hơn Tiểu Nghi nhiều, hơn nữa còn đang bạnh cổ trừng mắt người khác nhìn rất hung ác. Thế mà lại bị đánh đến tét khóe miệng.

"Tiểu Nghi, con đánh bạn hả?" Bình An làm như không nghe câu "không có gia giáo" của Ôn phu nhân, cúi đầu hỏi con mình.

Tiểu Nghi ngẩng đầu, đường hoàng nghiêm nghị nói, "Con đánh, Ôn Thụ Ba ăn hiếp em trai."

"Nói xạo, con tôi có ăn hiếp ai đâu." Ôn phu nhân lập tức mắng.

"Bạn ấy không chỉ ăn hiếp em mà còn ăn hiếp mấy bạn khác nữa." Tiểu Nghi không ngẩng đầu nhìn mẹ con họ Ôn, mặt mày vẫn nghiêm nghị nói ra.

"Hàn Hàn, con kể xem chuyện gì xảy ra?" Bình An lại hỏi thằng em.

"Con với Tiểu Vi đang chơi xếp gỗ, bạn ấy đá đổ xong còn giật tóc Tiểu Vi, làm cho Tiểu Vi khóc." Hàn Hàn lí nhí, biểu hiện rất ấm ức.

Cô giáo đứng bên cạnh thấy vậy thiếu chút nữa thì đã đưa tay kéo cậu bé đáng yêu vào lòng mà dỗ dành cho bé bớt buồn.

Bình An nghe xong đầu đuôi mới cười nhìn Ôn phu nhân, "Ôn phu nhân, con nít chơi với nhau thì khó tránh khỏi va chạm, con tôi đánh con cô là con tôi không đúng, tôi xin lỗi cô. Nhưng dù sao chuyện này ai cũng có sai, cô nói đúng không?"

Ôn phu nhân cười lạnh, "Con tôi có đánh con cô tét miệng đâu, Nghiêm phu nhân, cô đâu thể nói suông như vậy."

"Ôn phu nhân, thật ra Tiểu Ba bất cẩn tự té sấp xuống mà, các bạn xung quanh đều thấy." Có cô giáo đứng cạnh hỗ trợ khuyên bảo, cái bà Ôn phu nhân này tính tình rất khó ứng phó.

"Cô làm cô giáo kiểu gì vậy? Có phải hễ có người quà cáp cho cô nhiều hơn thì bênh họ chằm chặp không? Con tôi bị đánh đến thế này chẳng lẽ là giả à?" Ôn phu nhân ghi thù Phương Bình An bởi cô từng giúp Ôn Triệu Dung đối phó với chồng cô ta, nên cách nói chuyện tự nhiên cũng vô cùng chối tai.

Hai cô giáo đứng bên vô cùng xấu hổ.

"Anh con thấp hơn Ôn Thụ Ba nhiều, có hai anh con gộp lại cũng không bằng một Ôn Thụ Ba, Dì à, anh con sao đánh lại con Dì được." Hàn Hàn lệch cái đầu nho nhỏ, sợ hãi nhìn hai mẹ con họ Ôn.

Đúng vậy, con mình to lớn dềnh dàng thế mà lại bị một thằng bé nhỏ gầy chỉ bằng phân nửa nó đánh cho bầm dập, nói ra chẳng những quá mất mặt mà người ta cũng không tin thằng bé kia sẽ vô duyên vô cớ đánh con mình.

Sắc mặt Ôn phu nhân rất khó xem, cô ta trừng mắt nhìn Hàn Hàn, "Mặc kệ thế nào, các người phải xin lỗi!"

"Xin lỗi thì có thể, con tôi đánh bạn là không đúng, nhưng con cô ăn hiếp bạn trước, như thế hai bên đều phải xin lỗi lẫn nhau. Ôn phu nhân, cô thấy đúng vậy không?" Bình An cười tủm tỉm nói. Con mình nên cô hiểu rất rõ, cô tin Tiểu Nghi sẽ không ra tay đánh bạn trước, nếu bắt Tiểu Nghi phải xin lỗi trước một cách không công bằng, đừng nói là vì cô thương con mà đúng là cô thật sự làm không được.

"Đúng là nói năng vô lý hết sức. Tiểu Ba, chúng ta đi, mẹ đổi trường khác cho con!" Ôn phu nhân kéo tay con, thở phì phì tức giận đi ra khỏi văn phòng.

Gặp dạng phụ huynh không hiểu lý lẽ thế này, cô giáo cũng thật bất đắc dĩ.

"Nghiêm phu nhân..."

Bình An cười cười, nhíu mày nhìn Tiểu Nghi, "Tiểu Nghi, nói thật cho mẹ nghe, chuyện gì xảy ra?"

Tiểu Nghi cúi đầu, lí nhí, "Ôn Thụ Ba toàn ăn hiếp tụi con, không cho các bạn khác chơi với tụi con, còn không cho các bạn nói chuyện với tụi con nữa."

"Nghiêm phu nhân, chuyện này hôm nay chúng tôi mới được biết. Tiểu Nghi và Hàn Hàn đều rất ngoan ngoãn, Tiểu Ba thì có hơi nghịch ngợm một chút." Cô giáo phân trần.
Bình An nhớ tới thái độ của Ôn phu nhân, thầm thở dài một tiếng trong lòng, đúng là không giống như trong tưởng tượng nha.

Không ai phát hiện Tiểu Nghi và Hàn Hàn trao đổi ánh mắt với nhau. Chỉ có hai đứa mới biết được, sở dĩ Ôn Thụ Ba té dập mặt là vì bị hai anh em chúng gài bẫy, bằng không sao chúng có thể đánh thắng được cái thằng cao to như thế.

Dạo này Bình An cảm thấy khẩu vị không được tốt lắm, hơn nữa rất ham ngủ. Cảm giác quen thuộc lại xa lạ này làm cho cô thấy khó mà hiểu được.

Đừng nói là có nha? Cô với Nghiêm Túc vẫn có tránh thai mà! Không đúng, tháng trước "người quen" hình như không có tới...

Hai tháng trước cô với Nghiêm Túc đi công tác, hình như... không có tránh thai?

Bởi lúc đó là thời kỳ an toàn nên cô không để ý. Càng nghĩ càng không đúng, cô đưa hai con đến trường xong thì lập tức đến bệnh viện kiểm tra.

Vốn tưởng là báo động giả, ai dè lại là thật!

Buổi tối, sau khi Nghiêm Túc về nhà và biết bà xã mang thai thì nhất thời không thể nói rõ cảm xúc lúc này của mình là gì, chỉ sờ sờ bụng Bình An rồi dùng ngữ khí vô cùng kiên định nói, "Lần này nhất định là con gái!"

Khi Tiểu Nghi và Hàn Hàn biết trong bụng mẹ có em bé, hai thằng bé vui mừng nhảy cẫng lên hoan hô, rồi ngoan ngoãn dựa vào người Bình An, hai tay nhỏ bé nhẹ nhàng đặt trên bụng mẹ, "Mẹ, em bé bên trong là em gái, chắc là em gái nhỉ?"

Tóm lại tụi con muốn có bao nhiêu em gái đây...

Năm tháng sau, Bình An đi siêu âm màu, đúng là đã không làm cho mọi người thất vọng. Cục cưng thật sự là con gái.

Nghiêm Túc cao hứng đến cười không khép miệng được.

Mỗi buổi tối, hai con trai cũng quấn quýt cạnh Bình An suốt, lải nhải đòi kể chuyện cổ tích cho em gái nghe. Lần nào cuối cùng cũng bị Nghiêm Túc xách mỗi tay một đứa quăng về phòng trẻ.

Sau ba tháng nữa, Bình An thuận lợi sinh ra một cô con gái.

"Mẹ, sao em xấu quá à, nhăn nheo y như con khỉ nhỏ á." Tiểu Nghi và Hàn Hàn châu đầu cạnh giường, mở to hai đôi mắt sáng rực nhìn cục cưng đang nằm cạnh Bình An, thấy sao em gái này chẳng giống như hai cậu tưởng tượng gì hết.

Nghiêm Túc cả giận, "Mới sinh em bé nào chẳng thế, em gái tụi con sau này chắc chắn sẽ là Hoa Hậu!"

Tiểu Nghi và Hàn Hàn thật cẩn thận vươn hai tay nhỏ bé nhẹ nhàng chọc chọc vào hai má em gái một chút. Mềm ghê ta nơi! Y như kẹo bông gòn vậy.

Hai cậu vội vàng giật tay về, sợ đâm xấu em gái.

Bình An nhìn động tác đáng yêu của hai thằng con, nhịn không được mà nở nụ cười.

Thật lâu thật lâu về sau, Tiểu Nghi và Hàn Hàn vẫn vô cùng hối hận mình đã nói em gái giống khỉ con. Em gái làm gì có giống khỉ đâu, là cọp cái thì có...

Còn Bình An thì cứ băn khoăn mãi, con gái sắp hai tuổi của mình tính cách giống ai thế không biết?

Mấy tháng đầu thì con gái mũm mĩm như cục bột, ngoan ngoãn đáng yêu khiến ai cũng yêu thương tận xương, nhưng dần dà lớn lên thì tính cách thật sự càng ngày càng giống như một ông trời con.

Chắc là tại vì Nghiêm Túc cưng chiều đến coi trời bằng vung đây!

Còn có hai ông anh trai nữa. Hồi đầu thì ghét bỏ em gái vì em nhìn khó coi quá, sau đó khi thấy em gái càng ngày càng đáng yêu thì hầu như ngày nào cũng giành giật với Nghiêm Túc để được ôm em, có đôi khi ba cha con còn cãi nhau vì em...

Cho nên phải nói chứ, ba người đàn ông trong nhà – tạm thời cứ xem hai thằng quỷ bảy tuổi cũng là đàn ông đi – đều cưng chiều em gái đến muốn gì được nấy, chắc chắn đã nuông chiều tính cách của em đến kỳ cục luôn.

Bất quá, người mà em gái thích nhất không phải là các anh cũng không phải là ba, mà là mẹ.

Ai cũng nói con gái là tri kỷ của mẹ, lời này chẳng sai chút nào!

Được rồi, chính Bình An cũng rất yêu con gái, bộ dạng xinh đẹp đáng yêu không nói, mà còn thích quấn quýt bên cô suốt ngày, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng lại biết nói ngọt, ai nhìn mà không thích đây? Huống chi, đây lại là bảo bối mình 9 tháng mang nặng đẻ đau.

Con gái thì phải được cưng chiều, chỉ cần dạy dỗ cho tính cách đừng điêu ngoa bốc đồng là được, còn muốn làm ông trời con thì cứ làm đi, sau này lớn lên mới không bị ăn hiếp, chỉ có thể ăn hiếp người khác mà thôi... À ha, sau này có chuyện để xem à nha.

Bất quá, dưới con mắt của hai ông anh sinh đôi, em gái nào chỉ là ông trời con không thôi đâu, khi trưởng thành nó chắc chắn sẽ là nữ vương, với tính cách ngang ngược khí thế kia ai sẽ dám đối nghịch với nó?

Còn bé Nghiêm Nghiên thì nghĩ sao?

Làm ông trời con cũng tốt, nữ vương cũng có sao? Bé chính là đại tiểu thư độc nhất vô nhị tại Nghiêm gia đó nha, ai dám bắt nạt bé, bé chắc chắn sẽ trả lại đầy đủ cả vốn lẫn lời!

Dù sao đã có ba và hai anh, còn có nhiều Cô Dì Chú Bác yêu bé như vậy, chỗ dựa lưng của bé hơi bị to à nha!

A, đúng rồi, nghe nói anh Hai và anh Ba trước kia nói bé xấu như con khỉ con phải không, bé còn chưa tính sổ với hai anh đó!

***TOÀN VĂN HOÀN*** Báo lỗi chương Bình luậnBạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.Truyện Full - online, chữ, . Website luôn cập nhật những bộ thuộc các thể loại đặc sắc như , , hay một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng. - -


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro