Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Sự vắng mặt của những người ta yêu thương còn tệ hơn cái chết, và hy vọng trong vô vọng còn khổ sở hơn tuyệt vọng" – William Cowper

031

Bốn năm trước

Hôm đó Harry có một giấc mơ rất đẹp.

Trong giấc mơ có bò bít tết béo ngậy và salad táo ngon lành. Harry mê mê mang mang muốn tỉnh lại nhưng lại quyến luyến đồ ăn ngon, không nhịn được dụi dụi gối, muốn tiếp tục giấc mơ ngon lành này.

"Potter, thức dậy."

Bò bít tết thơm ngon đột nhiên biến thành mặt Snape!

Harry bật dậy, lại phát hiện Snape đang đứng ở trước giường cậu, gương mặt đen thui đáng sợ.

"Cái tên ngu ngốc nhà ngươi bao lâu rồi chưa ăn cơm."

Harry lắc lắc đầu "Đồ ăn mỗi sáng giáo sư để đầu giường con đều ăn hết."

"Ngay cả mấy cự quái không được đi học cũng biết, một ngày phải ăn đủ ba bữa cơm! Mỗi ngày ngươi chỉ ăn một bữa sáng, đói đến xỉu là đáng." Snape tức giận gào lên.

Snape đã sớm biết dung lượng não của Harry còn không bằng chất lỏng ngu ngốc của Mandela, nhưng mà hắn không nghĩ tới nó còn ngốc hơn cả người bình thường.

Bị Snape rít gào, Harry hoảng sợ tới mức rúc người vào trong chăn. Theo phản xạ có điều kiện, thiếu niên kéo chăn lên cao, chỉ để lộ ra một đôi mắt xanh đang co rút hoảng sợ.

Không biết có phải con người ta khi bị bệnh thì sẽ dễ bị tổn thương hoặc là...đầu óc chạm mạch (!?) hay không, Harry vô tội phản bác "Còn không phải là do giáo sư rất đáng sợ..."

Snape dường như là bị lời của Harry làm cho nghẹn rồi, hắn âm trầm nhìn chằm chằm cậu, khiến Harry gần như co rúm lại muốn đem toàn bộ chăn kéo qua đầu.

032

"Ọc ọc......"

Ặc, hình như có âm thanh gì đó kỳ lạ.

Harry thình lình nhận ra đây chính là tiếng bụng mình đang kêu.

Snape thô bạo nhét cho Harry một cái khay, rốt cuộc thì Harry đã biết vì sao trong mơ mình luôn thấy thịt. Bởi vì trong phòng này đang tràn ngập mùi vị của pizza thịt nướng và phô mai.

Harry nuốt nước miếng cái ực, có chút gian nan nhìn gói đồ ăn bên tay phải còn đang đóng lại chưa mở ra, cậu có nên nói mình đã đói đến hoa mắt, không thể nhúc nhích không...

Khi Harry còn đang khó xử không biết lấy đồ ăn như thế nào thì Snape đã ngồi xuống mép giường của Harry.

Không hề nhẹ nhàng nâng Harry ngồi dậy, nhanh nhẹn cắt pizza thành những miếng vừa ăn đều nhau, rồi giống như theo một công thức có sẵn, trực tiếp làm cậu nghẹn chết.

Lúc Snape đưa chén canh vị bơ vào miệng Harry, Harry mới cảm thấy cái tình trạng sắp nghẹn chết của mình giảm đi một chút.

Harry giống như đang suy nghĩ gì đó nhìn chằm chằm Snape.

"Nếu ngươi ít nhiều còn biết phép lịch sự thì nên biết là không nên nhìn chằm chằm vào người khác." Snape không chút khách sáo chế nhạo Harry.

"Đột nhiên cảm thấy thầy đối với con thật tốt..." Harry đột nhiên trợn mắt.

"Đương nhiên cũng có thể là do con đói hôn mê nên xuất hiện ảo giác, có lẽ hiện giờ con vẫn đang nằm mơ."

Snape đột nhiên trả lời "Là vế sau."

Sau đó dứt khoát đóng cửa đi ra.

Khuôn mặt nhỏ của Harry vẫn luôn nhăn thành bánh bao, cậu nhịn không được chửi thầm ở trong lòng, chẳng lẽ người đàn ông này không nghe ra đây là một câu chuyện cười sao, một chút hài hước cũng không có.

Rõ ràng là con đang khen thầy rất tốt với con đó!

Á...... Harry bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ rồi......

033

Bốn năm sau

Harry cúi đầu thật sâu trước nhà cũ của Potter, như là một người đến viếng người chết vậy, tôn kính mà đau khổ.

Sau đó Harry đi sâu vào thung lũng Godric. Ở nơi vốn chỉ có hai bia mộ nay lại xuất hiện thêm nhiều bia mộ mới, đó là các anh hùng đối nghịch với Voldemort, phần lớn họ đều được an nghỉ ở nơi này.

Vì để kỷ niệm các anh hùng có công lớn trong chiến đấu, giới Phù thuỷ cho xây dựng một bia tưởng niệm ở đây – đây là vinh quang thuộc về Gryffindor, gần như ba phần tư con người hy sinh vì sự hoà bình của thế giới Phù thuỷ Anh quốc đều xuất thân từ cái Nhà vĩ đại này, cuối cùng họ được an táng ở thung lũng cùng tên với người sáng lập nhà.

Vô số người đi tới nơi này để tỏ lòng kính trọng và niềm thương tiếc vô hạn.

Đứng đầu ở đây chính là mộ của Dumbledore, Harry trịnh trọng cúi đầu trước nó, rồi tầm mắt dừng lại ở một phiến bia mộ bên cạnh giáo sư Dumbledore.

Khác với bia mộ bị hoa tươi phủ kín bên cạnh, ngôi mộ này lại tịch mịch hoang vắng.

Thành thật mà nói, người này đúng là làm lãng phí vị trí đắc địa, Harry khẽ vuốt lên bia mộ một chút, đầu ngón tay chạm vào mặt đá lạnh băng.

034

Đó là một bia mộ không giống những người khác, mặt trước không có để ảnh của người chết lúc còn sinh thời, trên mặt cũng không có kể lại tiểu sử dài dòng, chỉ có mấy câu ngắn gọn:

"Severus Snape

1960.1.9 – 1998.5.2, hưởng dương 38 tuổi

Hiệu trưởng Trường Hogwarts, chủ nhiệm nhà Slytherin.

Bậc Thầy Độc Dược, gián điệp, anh hùng chiến tranh" *

Mỗi một chữ viết trên các bia mộ có lẽ đều là chút ký ức ấm áp hoặc là vài lời nói.

Chỉ có bia mộ của người đàn ông kia là hoàn toàn lạnh lẽo, không có một chút ấm áp nào.

Không có đánh giá thành tựu huy hoàng, không có dài dòng tình cảm, thậm chí không có một thân nhân hay bạn bè chân chính nào có thể vì hắn mà viết vài dòng lên bia mộ kia.

Sau khi tạm biệt cha mẹ, bạn bè, Harry lại đi đến bia mộ kia, đột nhiên có một khoảnh khắc cảm thấy tức giận, nhưng lại nhanh chóng tan thành mây khói.

"Thầy đi đúng là quá sạch sẽ......"

Cậu nhỏ giọng nói với ngôi mộ kia, lời nói tựa như đang chế giễu, chỉ là gương mặt lại cứ hiện lên vẻ ôn nhu.

035

Harry đặt xuống một đoá hoa Lily—— cậu lấy ở mộ của mẹ.

Như là một trò đùa dai của trẻ con.

Trên thực tế, bản thân cậu cũng không có dự định sẽ đến nơi này viếng mộ, cho nên cũng không có chuẩn bị hoa. Harry trẻ con cười cười, cậu biết, mẹ rất thiện lương nên sẽ không trách cậu đâu.

Nhìn bia mộ chỉ có mấy dòng chữ ngắn ngủn kia, Harry nghĩ thầm, người kia căn bản sẽ không để ý mấy cái đó đâu, nhiều nhất chỉ là cười nhạo cậu thích xem vào việc của người khác.

Trong nửa phần sau của cuộc chiến, Snape giống như ác quỷ vậy, cứ huấn luyện cậu chiến đấu hết lần này tới lần khác, khiến cho cậu luôn cảm thấy tức giận và bất mãn.

Những lời châm chọc khó chịu kia luôn đúng giờ tới, nhưng hiện giờ Harry lại vô cùng hoài niệm mấy lời chế giễu của người đàn ông lạnh lùng này.

Con người luôn tới lúc mất đi mới biết quý trọng.

Mà thời gian mình cùng với người kia sớm tối ở chung, thật sự quá ngắn ngủi.

036

Harry bĩu môi bất mãn, oán giận nói với bia mộ kia "Giáo sư.... thầy thật sự không có một chút lưu luyến nào với thế giới này sao?"

Chỉ là giọng nói của thanh niên lại có chút nghẹn ngào.

Nếu hiện thực không tàn khốc như vậy, ít nhất cậu còn có thể tự lừa dối chính mình, thầy cũng không đến mức không có chút lưu luyến nào với cuộc sống.

Có lẽ, cậu còn có thể tiếp tục tự lừa mình, có lẽ thầy đã từng có chút xíu thích cậu.

Nhưng bây giờ, cậu không biết gì cả.

Cậu đoán, thầy thật ra không quá thích cậu, thầy chỉ là không thể để con của Lily phải bất lực như vậy thôi.

037

"Harry?"

Một giọng nữ khàn khàn đột nhiên cất lên làm Harry giật mình.

"Angelina? Chị cũng tới đây sao...?" Harry cất giọng hỏi, theo bản năng liếc qua vị trí Angelina đang đứng – đó là mộ của Fred. Cậu chợt nhớ, Angelina là bạn gái của Fred.

Angelina bây giờ không còn sức sống như trước nữa, mà ngoài dự đoán có chút tiều tuỵ.

Harry theo phản xạ nhớ tới vị nữ đội trưởng Quidditch hung dữ cường đại, tràn đầy hăng hái năm đó.

Dường như cô gái này vẫn luôn là một người kiên cường, cuộc hôn nhân hạnh phúc của cô với George khiến người ta gần như đã quên, đã quên lúc trước cô là người yêu của ai.

Cậu liếc cái bụng nhỏ hơi hơi phồng lên của Angelina "Chúc mừng chị, đã sắp lên chức mẹ rồi."

"Cảm ơn em". Nhắc tới con, Angelina nhu hoà cười cười, chỉ là hốc mắt vẫn ửng đỏ như cũ.

Harry do dự một chút, tuy rằng cảm thấy không thích hợp, nhưng cậu vẫn nói ra.

"Nói thật, lúc em biết chị gả cho George em đã rất kinh ngạc."

"Ít nhất tụi chị còn có thể cùng nhau hoài niệm về Fred......" Angelina dường như cũng không để ý, hào phóng thừa nhận giữa hai người bọn họ không có cái gọi là tình yêu, "Người mất thì cũng đã mất, còn sống thì phải cố sống tốt."

Giọng của Angelina thật thoải mái, chỉ là trong lời nói kia lộ vẻ cô đơn, Harry có thể hiểu được.

Harry cúi đầu nhìn nhìn tên bia mộ trước mặt.

Chính là cái lão khốn này, vào lúc cậu trải qua mùa đông tịch mịch dài đằng đẵng thì cho cậu ấm áp, lại ở lúc huy hoàng sáng lạn nhất mà rời khỏi cậu, từ đó cho dù mùa xuân có rực rỡ thế nào, cậu cũng không thể cảm thấy ấm áp nữa.

Sau khi Angelina rời đi, Harry đột nhiên nghĩ tới lúc Angelina sinh con, có phải chị ấy cũng sẽ kể chuyện xưa của bác George cho con của chị ấy nghe không?

Sau này con của Angelina cũng sẽ giống George, cũng sẽ giống Fred, cũng sẽ biết mẹ của nó năm đó yêu mến bác Fred như thế nào.

Harry nghĩ đến cảnh tượng đó thì mỉm cười, thật ra kết thúc như vậy chưa chắc không phải là mỹ mãn.

Ít nhất còn có cái tưởng niệm, so với cậu không có gì thì tốt hơn nhiều.

038

Bốn năm trước

"Potter, ra ăn cơm."

Từ sau khi Chúa cứu thế đói xỉu ở lớp học bế quan bí thuật, Snape bắt đầu giám sát sinh hoạt hằng ngày của bạn học Harry, giờ ăn cơm, giờ ngủ, giờ học, tất cả đều dựa theo thời gian biểu chính xác đến từng giây.

Harry chỉ có thể nói, không hổ là bậc thầy độc dược, nếu không thì sao có thể căn từng giây chuẩn như vậy?

Sau ba ngày tiếp thu lịch sinh hoạt nghiêm ngặt, bạn học Harry rốt cuộc không chịu nổi nữa, uể oải nhấc tay kháng nghị.

"Snape... Giáo sư, có thể để con phụ trách nấu cơm không?"

Snape sửng sốt một lát, dường như nhớ lại mấy ký ức lúc học bế quan bí thuật, nhìn thấy cuộc sống thời thơ ấu của Harry, không tự chủ được hạ mi, nhưng mà ngoài miệng vẫn rất sắc bén.

"Đương nhiên, tay nghề nấu cơm của vị giáo sư độc dược hèn mọn này làm sao thoả mãn được Chúa cứu thế hay soi mói của chúng ta. Nhưng tất nhiên ta còn ước gì có thể lược bớt khoảng thời gian này, xét thấy gần đây ta đã vào thời điểm bận rộn,"

Hắn ác ý cười nhạo "vậy thì những việc này từ nay về sau liền giao cho Chúa cứu thế của chúng ta, ngăn kéo thứ ba bên tay trái trên giá sách có tiền Muggle, ta cảm thấy trò hẳn là sẽ không mua mấy cái đồ ăn rác rưởi bỏ đi."

Nói xong, Xà Vương của chúng ta ưu nhã xoay người rời đi.

Harry bĩu môi "Em còn không phải vì muốn tiết kiệm thời gian của cả hai chúng ta sao, thật dữ mà....".

Sau đó, bạn học Harry nhìn nhà bếp của vị giáo sư độc dược già cỗi, tìm thấy ngăn kéo vô cùng "phong phú" tiền muggle.

Chúa cứu thế chớp chớp đôi mi xinh đẹp, xem ra cậu đã xem thường trình độ giàu có của giáo sư độc dược của cậu rồi.

Harry từ phía trong rút ra một xấp tiền lớn, thay dép lê chuẩn bị đi mua đồ, có vẻ như cậu sẽ phải tiếp nhận trọng trách của mấy gia tinh nuôi trong nhà đây.

Vì thế hai người cứ như vậy phân chia rất tốt vấn đề việc nhà.

039

Bốn năm sau

Harry đang đọc thư, khi lấy ly cũng không ngẩng đầu lên, kết quả là không cẩn thận làm vỡ cái ly.

Cậu thuần thục phóng ra một cái bùa "khôi phục như lúc cũ" và một cái "dọn dẹp"

Tất cả phục hồi như cũ.

Harry không thích thay đổi đồ vật mà cậu đang dùng.

Bởi vì khi đổi món đồ cũ, dùng sẽ không quen, con người phần lớn đều như thế, mà đặc biệt Harry còn là người hoài cổ.

Đối với đồ vật còn như thế, huống chi là người.

Thật ra xâm nhập vào sinh hoạt của một người rất đơn giản, xét cho cùng, cũng chỉ là ngày này qua ngày khác, năm này sang năm nọ tích lũy thời gian thôi.

040

"Cộp cộp cộp."

Harry theo thói quen gõ cửa phòng chế độc dược của giáo sư, đương nhiên cậu cũng đã quen với việc người đàn ông bên trong luôn đóng cửa không ra.

"Giáo sư, bữa tối muốn ăn cái gì."

"Tùy tiện."

Thật ra ngày nào giáo sư cũng cách cánh cửa gào lên như vậy, nhưng Harry vẫn thích mỗi ngày tới hỏi một câu.

Không biết có phải là do cậu thích phương pháp làm giáo sư tức giận này, hay chỉ đơn thuần là thói quen thôi.

Thói quen là thứ đáng sợ nhất.

Harry nhún vai.

"Harry, với tư cách là giáo sư của ngươi, ta kiến nghị ngươi tốt nhất nên ăn nhiều cà chua một chút, mặt khác, không cần đưa hết cà rốt cho ta, bởi vì ta cũng không thích!"

Không biết từ khi nào, phòng làm việc đột nhiên mở ra, lộ ra khuôn mặt không thể nào làm người khác thích được của Snape, lúc này đang treo nụ cười giả đặc trưng của Slytherin.

"Con luôn ước rằng giáo sư có thể quên nhắc nhở con." Harry đáp lại với sắc mặt tương tự, chỉ là thanh âm kia nghe như bị siết chặt từ kẽ răng.

Cửa phòng làm việc đóng lại thật mạnh.

Một khắc sau khi đóng cửa lại, hai người đứng sau hai bên cánh cửa vốn đang treo nụ cười lạnh nhạt, bỗng chốc trở nên ấm áp mười phần.

------------

* Alisia: dù ngắn thật, nhưng với 38 năm ngắn ngủi có thể thấy giáo sư có thành tựu vĩ đại như thế nào. Harry có thể hốt được giáo sư cũng coi như phúc lợi khi làm Chúa cứu thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hp#snarry