5 Chương Tiếp Theo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Binh Lâm Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 4: Phá Cục
Chương 493: Gia Cát bình nam sách.

Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn truyện: metruyen.com
(¯''•.¸(¯''•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•''¯)¸.•''¯) ​




Chương 493: Gia Cát bình nam sách

Sau khi Lưu Bị bất đắc dĩ phải tiếp nhận sự thật vô vọng đoạt lấy Ba Thục, đã dẫn quân quay trở về huyện Công An, nhưng đối với Lưu Bị mà nói, hiện tại không chỉ là vô vọng đoạt Ba Thục, hơn nữa ông cũng không ngóc đầu dậy nổi ở Kinh Nam nữa.

Lưu Cảnh đã đưa ra điều kiện dùng Kinh Nam để trao đổi với Quan Vũ, vấn đề không nằm trên người Quan Vũ, mà là nằm ở thái độ của Lưu Cảnh.


Lưu Cảnh rõ ràng đã đưa ra yêu cầu thu hồi Kinh Nam, cho dù không có Quan Vũ, hắn cũng dùng vũ lực đoạt lấy sáu quận của Kinh Nam là Hành Dương, Vũ Lăng, Linh Lăng, Quế Dương, còn có hai tiểu quận Tương Đông và Lâm Hạ, đây là cơ nghiệp cuối cùng của Lưu Bị, nếu Lưu Cảnh muốn thu hồi, vậy thì ông phải làm gì bây giờ? Chẳng lẽ thật sự chỉ có thể đi Giao Châu?
Dọc đường Lưu Bị sầu lo ảo não, trưa hôm nay, cuối cùng ông đã chỉ huy quân đội đến huyện Công An, cổng thành, Gia Cát Lượng đã dẫn đầu các quan đi ra ngoài nghênh đón, lúc này, Gia Cát Lượng đã nhận được tin tức Quan Vũ cướp thuyền thất bại bị bắt.

Tuy rằng Quan Vũ không làm theo mưu kế của ông đợi trời tối đổ bộ tập kích rồi mới cướp thuyền, mà là dùng phương thức đánh thăm dò trên bộ, kết quả cho đối phương cơ hội chuẩn bị, cho nên thất bại bị bắt, nhưng Gia Cát Lượng không muốn vì vậy mà trốn tránh trách nhiệm của mình.

Nhưng điều khiến Gia Cát Lượng càng thêm chán nản chính là kế hoạch Ba Thục hoàn toàn thất bại, khiến cho đại kế chiếm đoạt Ba thục, ba phần thiên hạ tan thành bọt nước.
Nói cho cùng là thực lực của bọn họ không đủ, sau khi lui về phía nam Trường Giang, bọn họ không còn cơ hội tham gia trận đấu chiến lược, cũng không thể kiếm chác từ đại chiến Xích Bích.

Chính là nhờ vào chiến lợi phẩm của đại chiến Xích Bích, đã giúp Lưu Cảnh nhanh chóng mạnh mẽ, từ đó mà đánh bại dã tâm của Giang Đông, đối với tình thế nguy hiểm trước mắt, trong lòng Gia Cát Lượng hiểu rõ, y cũng biết, y cần phải nói với Lưu Bị cho ra lẽ.

- Vi thần Gia Cát Lượng tham kiến chủ công!

Gia Cát Lượng đi lên trước, thi lễ thật sâu với Lưu Bị.

Lưu Bị mệt mỏi khoát tay:
- Tiên sinh không cần đa lễ, Bị có rất nhiều lời muốn nói với tiên sinh, chúng ta vào thành trước đi!

- Mời chủ công lên xe!

Lưu Bị mang quân đội giao cho Trương Phi, ông lại trèo lên xe ngựa, mang theo Gia Cát Lượng cùng nhau ngồi xe vào thành.

Bên trong xe ngựa, Lưu Bị nhìn xuyên qua cửa sổ của xe ngựa ngắm tòa thành Công An mới sửa sang, đây là đô thành do ông mới thành lập, có rất nhiều nhà ở vẫn chưa xây xong, dân cư trong tân đô thành quá nửa là người đến từ Giang Lăng, bọn họ lòng đầy hy vọng muốn xây dựng gia viên mới của chính mình.

Từng đám trẻ con vui vẻ từ bên cạnh xe ngựa của ông chạy qua, trên nóc nhà của người dân đang lượn lờ khói bếp, mười mấy người phụ nữ đang tụ lại bên cạnh một cái giếng nước giặt áo vo gạo, tiếng cười không ngừng truyền đến, tất cả đều bừng bừng sức sống như thế, đáng tiếc, Lưu Bị không thể không vứt bỏ.

Lưu Bị thở một hơi thật dài, trong ánh mắt tràn đầy quyến luyến đối với tòa thành trì này.

Trở về quan phòng của mình, Lưu Bị lệnh cho tất ca thân vệ đều lui ra, tròng phòng chỉ còn lại hai người là ôngg và Gia Cát Lượng, trầm tư giây lát, Lưu Bị liền mở miệng phá vỡ sự trầm mặc trong phòng.

- Đây bức thư Lưu Cảnh tự tay viết ở Tỷ Quy gửi cho ta, Quân sư xem qua một chút đi!
Lưu Bị mang bức thư của Lưu Cảnh giao cho Gia Cát Lượng, Gia Cát Lượng tiếp nhận bức thư im lặng đọc qua một lần, y xếp bức thư lại, nói:

- Thỉnh cầu thứ nhất của Lượng, là mong Chủ công thu hồi chức Quân sư của Lượng, trừng trị Lượng vì trách nhiệm bại trận ở Giang Lăng, Lượng nguyện lấy thân phận mạc liêu tiếp tục phò tá Chủ công.

Lưu Bị lắc lắc đầu, thở dài nói:

- Giang Lăng bại trận không liên quan đến tiên sinh, viện quân của Tư Mã Ý đuổi đến đúng lúc, cũng là do nhị đệ chưa thể quán triệt sách lược đêm đoạt thủy trại của Quân sư mà thành ra cớ sự này, nếu nhất định phải nói đến trách nhiệm, thì phải là trách nhiệm của ta, ta không cấp đầy đủ quân quyền cho tiên sinh.
Gia Cát Lượng đang muốn mở miệng, Lưu Bị lại khoát tay chặn lại cắt lời y, có chút không vui nói:

- Bây giờ chính là lúc chúng ta gặp gian nan, hy vọng Quân sư cùng ta đồng tâm hợp lực, cùng nhau vượt qua cơn nguy nan, đừng tạo áp lực cho ta nữa.

Trong lòng Gia Cát Lượng thầm than, y đành phải khom người thi lễ:

- Lượng nguyện cúc cung tận tụy, vì Chủ công phân ưu giải nạn.

- Được rồi! Tiên sinh nói thử xem, đối với phong thư này của Lưu Cảnh ta nên ứng đối như thế nào?

Gia Cát Lượng trầm tư chốc lát, nói:
- Ý đồ Lưu Cảnh đoạt Ba Thục đã rõ như ban ngày, nhưng hắn cũng không quá mức vội vàng, thần đoán hắn sẽ nghỉ ngơi lấy lại sức một thời gian ngắn, lại động thủ với Ba Thục, nếu thần đoán không sai, hắn nhất định sẽ lợi dụng mẫu thuẫn của sỹ tộc Đông Châu và bản địa Ba Thục mà kích phát nội loạn ở Ích Châu, lấy cớ cho hắn tiến quân Ba Thục, nhưng trước khi tiến vào Ba Thục, hắn nhất định sẽ đoạt lấy Kinh Nam.

Lưu Bị chán nản ngồi xuống, lúc trước chỉ là bản thân ông đoán Lưu Cảnh sẽ đoạt Kinh Nam, nhưng ít nhiều ông vẫn ôm một tia hy vọng.

Mà bây giờ là chính miệng Gia Cát Lượng nói ra, ý nghĩa đã khác, Lưu Bị giống như bị phán xử cực hình, sắc mặt sạm lại, vẻ mặt chán nản cực kỳ, sau một lúc lâu, ông mới khàn giọng hỏi:
- Tức là không có chút hy vọng nào sao?

Gia Cát Lượng lắc lắc đầu:

- Vỗn dĩ Lưu Cảnh hy vọng Giang Đông đánh chiếm Kinh Nam, sau đó hắn lại đoạt lại từ tay Giang Đông, dù sao cũng là đất phong của Lưu Kỳ, nhưng thần đoán y sẽ yêu cầu triều đình phân rõ phạm vi Kinh Châu, có lẽ là phong cho hắn làm Thái thú Quế Dương, vậy thì sẽ có thể danh chính ngôn thuận mà tiến binh rồi.

Lời nói này dường như đã trở thành một cơn gió xuân trong trời đông giá rét, khiến tâm tình héo úa của Lưu Bị lập tức lại lóe lên một chút sinh cơ, ông vội vàng hỏi:

- Quân sư cho rằng Tào Tháo sẽ đáp ứng chứ?
Một lúc lâu sau Gia Cát Lượng vẫn nói không ra lời, y cũng cảm thấy được sự kỳ vọng và chờ mong của Lưu Bị, y không đành lòng nói thẳng làm tổn thương Lưu Bị, đành phải lấy trầm mặc để ứng đối, Lưu Bị ngẩn người một chút, cười khổ nói:

- Có lời gì Quân sư cứ việc nói thẳng, ta vẫn chưa đến mức yếu đuối như vậy.

- Kỳ thực Tào Tháo phong Chủ công làm Giao Châu Mục, cũng đã ngầm đồng ý cho Lưu Cảnh nắm giữ sáu quận Kinh Nam, chỉ là Lưu Cảnh bận tâm đến sức ảnh hưởng của Lưu Kỳ, mới chậm chạp không động thủ, nhưng điều này không có nghĩa hắn không cần Kinh Nam, dùng Quan tướng quân để đổi lấy Kinh Nam, cũng là một loại thái độ của hắn, nhìn ra được hắn không muốn dùng vũ lực đối với Kinh Nam.

- Vậy ta còn bao nhiêu thời gian?
Lưu Bị trầm giọng hỏi.

- Việc này cần đàm phán với Lưu Cảnh, nếu đàm phán tốt, có thể tranh thủ được thời gian nửa năm, dù sao hắn cũng cần thời gian chuẩn bị.

Lưu Bị không nói gì, ông khoanh tay chậm rãi đi đến trước tấm bản đồ treo trên tường, chăm chú nhìn thật lâu vào Giao Châu, trong ấn tượng của ông từ trước đến nay, Giao Châu là nơi hoang man, ông căn bản không nghĩ sẽ có một ngày mình sẽ đi nơi đó.

Nhưng bây giờ ông đã bị rồi, có thể coi như là nơi hoang man, bây giờ cũng đã bị ba đại thế lực chiếm cứ, Lưu Bị ông còn chỗ để chen chân vào sao?

Gia Cát Lượng cũng đi đến trước bản đồ, khẽ than thở:
- Có lúc thần cũng rất bội phục tầm nhìn của Lưu Cảnh, rõ ràng là hắn có thể tiêu diệt chúng ta, nhưng hẫn lại không làm vậy, mà đẩy chúng ta đến Giao Châu, hắn muốn lợi dụng lực lượng của Chủ công thống nhất Giao Châu, kinh doanh Giao Châu, tương lai hắn có thể trực tiếp tiếp nhận một Giao Châu từ trong tay Chủ công không còn hoang man mà đã trở nên giàu có.

Lưu Bị cười lạnh một tiếng:

- Hắn nghĩ rất hay, nhưng hắn làm được sao?

Gia Cát Lượng mỉm cười:

- Kỳ thực tuy Lĩnh Nam nằm ở một góc nhỏ, nhưng có được nền tảng do Nam Việt Vương Triệu Đà vì hậu nhân mà tạo nên, Chủ công hoàn toàn có thể xưng hùng một phương, thành lập đế nghiệp, không nhất định phải đi Ba Thục, chúng ta có thể tạo ra chiến thuyền, huấn luyện giáp sỹ, chờ đợi thời cơ, đợi Trung Nguyên suy yếu mỏi mệt, chúng ta liền có thể cưỡi sóng đạp gió, bắc chinh Trung Nguyên, cũng có cơ hội xây dựng sự nghiệp.

Hùng tâm tráng chí trong lòng Lưu Bị lại dần bùng cháy lên, có lẽ ông đã không còn cơ hội trở về Trung Nguyên, nhưng con cháu ông có thể kế thừa sự nghiệp, nhất định có thể thực hiện lý tưởng của mình.

Nghĩ đến đây, Lưu Bị lại lòng đầy tự tin nói:

- Trong ba đại thế lực ở Giao Châu, chúng ta có thể từ chỗ Ngô Cự hạ thủ, thần có quen biết với Ngô Cự, hơn nữa Ngô Cự ủng hộ Kỳ công tử, chỉ cần chúng ta từ chỗ Ngô Cự luồn vào, chúng ta có thể vững chân ở Giao Châu.
Bất giác, bọn họ đã không nói về Kinh Nam nữa, mà chuyển đề tài đến Giao Châu, Gia Cát Lượng cũng không quá xem trọng sự lạc quan của Lưu Bị, cho dù Lưu Bị và Ngô Cự có giao tình sâu hơn, cho dù Ngô Cự ủng hộ Lưu Kỳ như thế nào, nhưng y sẽ không tổn hại đến lợi ích cá nhân của mình, y không thể đem quận Thương Ngô hai tay dâng lên.

Gia Cát Lượng trầm tư giây lát, nói:

- Chủ công là Giao Châu Mục do triều đình bổ nhiệm, mặc kệ là Ngô Cự, Lại Cung hay là Sỹ Nhiếp, bọn họ đều không, trên mặt đạo nghĩa, Chủ công chiếm được ưu thế, sau đó chúng ta vẫn còn một vạn năm ngàn quân, mạnh hơn Ngô Cự và Lại Cung, yếu hơn Sỹ Nhiếp, chúng ta có thể chi ra mà đánh, như tằm ăn rỗi.

Lưu Bị chắp tay cười nói:
- Nguyện lắng tai nghe!

Gia Cát Lượng dùng một thanh gỗ chỉ lên quận Úc Lâm trên bản đồ, nói:

- Từ Linh Lăng đi xuống, đứng mũi chịu sào chính là quận Úc Lâm của Lại Cung, tên Lại Cung nãy dã tâm bừng bừng, là đối địch của Ngô Cự, cho nên đầu tiên chúng ta phải nuốt chửng y, hơn nữa thần biết rằng người này hữu dũng vô mưu, thần vạch ra một kế nhỏ thì có thể chiếm lấy sáu ngàn quân của y mà không tổn hại một sợi tóc.

Lưu Bị vô cùng hứng thứ, liền vội vàng nói:

- Xin Quân sư hãy nói tiếp!
Gia Cát Lượng lại chỉ vào quận Thương Ngô cười nói:

- Ngô Cự có năm ngàn quân, còn chúng ta đã có hai vạn, lúc này ngoài mặt Chủ công cùng y nghị hòa, trấn an y, mà đội quân của chúng ta chỉ cần đuổi đến trước khi Sỹ Nhiếp cứu viện, lấy thế sét đánh không kịp bịt tai mà công hạ thành trì, thần nghĩ Ngô Cự ngoại trừ đầu hàng Chủ công, y đã không còn lựa chọn nào khác.

Lưu Bị chậm rãi gật đầu:

- Quân sư quả nhiên cao minh, vậy Sỹ Nhiếp phải đối phó thế nào?

Gia Cát Lượng thản nhiên nói:

- Sỹ Nhiếp có hai vạn quân, gia tộc của y ở Giao Châu có căn cơ rất sâu, có chút phiền toái, nhưng chúng ta chỉ cần thời gian một năm thì có thể tiêu diệt được y, mấu chốt ở chỗ phạm vi thế lực của Sỹ Nhiếp, đây là nhuộc điểm lớn nhất của y.

Gia Cát Lượng dùng thanh gỗ chỉ chỉ vào quận Nam Hải, lại hướng quận Giao Chỉ, cười nói:

- Chủ công không phát hiện ra sao? Quân đội và căn cơ của Sỹ Nhiếp đều nằm ở phía tây quận Giao Chỉ, nhưng nơi có nhân khẩu nhiều nhất, nông canh phát đạt nhất lại là vùng Phiên Vũ của quận Nam Hải ở phía đông, đó là đô thành lúc trước của Triệu Đà.

Mà Giao Chỉ và Phiên Vũ chỉ cần liên tiếp đi qua quận Cao Lương và quận Hợp Phố, chúng ta chỉ cần con đường từ Cao Lương đến Hợp Phố, Phiên Vũ sẽ nằm trong tay, Sỹ Nhiếp chỉ có thể từng bước lùi về phía nam Giao Chỉ, không còn lương thực do Phiên Vũ cung cấp, Sỹ Nhiếp làm sao nuôi sống hai vạn quân của y, chỉ cần giằng co một năm Sỹ Nhiếp sẽ không chịu nổi nữa.

Lưu Bị thở dài một tiếng:

- Quân sư không bước chân khỏi cửa, liền có kế sách bình nam, đủ an ủi lòng ta, ta quyết định ngày mai sẽ phái sứ giả đi Kinh Châu, nói chuyện ngon ngọt với Lưu Cảnh, tranh thủ thời gian nửa năm chuẩn bị, ngoài ra, hy vọng hắn có thể sớm ngày thả nhị đệ ra.

Gia Cát Lượng trầm ngâm một chút, nói:

- Hay là để cho vi thần đi đi! Thần nghĩ chỉ cần mang một người giao cho Lưu Cảnh, thì có thể thuyết phục hắn thả Quan tướng quân ra.
- Ai?

Lưu Bị quay đầu lại hỏi.

Gia Cát Lượng khẽ thở dài:

- Người vi thần nói chính là Lưu Kỳ.





Các bạn có thể qua đây để đọc truyện: , and like this.Cả nguồn sống bỗng thu bé lại vừa bằng 1 Vim VimĐại BossĐược thích:90,427CreditsBinh Lâm Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 4: Phá Cục
Chương 494: Gia Cát đi sứ.

Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn truyện: metruyen.com
(¯''•.¸(¯''•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•''¯)¸.•''¯) ​




Chương 494: Gia Cát đi sứ

Lúc này không trở về Tương Dương, mà đang ở Giang Lăng chờ đợi Lưu Bị và tin tức của Tư Mã Ý, tuy rằng lúc trước hắn đã hứa trả lại quận Kiến Bình và quận Nghi Đô cho Lưu Chương, nhưng đây chỉ là một lời hứa ngoài miệng, không phải là vô điều kiện.

Sự gian nan trong cuộc tấn công Tỷ Quy khiến Lưu Cảnh không thể mua dây buộc mình lần nữa, đem Tỷ Quy và Vu Thành khó khăn lắm mới công hạ giao cho Lưu Chương, cho nên điều kiện của hắn khá hà khắc, cần Lưu Chương hiệp trợ hắn đoạt lấy Hán Trung.


Đương nhiên, một khi Lưu Chương hứa xuất binh Hán Trung, hắn cũng có thể nói ngon ngọt với Ba Thục, trước tiên đem quận Kiến Bình cũng tức là Vu Thành trả lại cho Ba Thục, nhưng điều kiện tiên quyết là chỉ có thể để quân của Bàng Hi đóng quân.

Đoạt lấy Ba Thục, đối Kinh Châu thực lực mạnh mẽ mà nói không khó, cái khó là hắn cần phải tìm được một cái cớ đầy đủ, trong lịch sử, Lưu Bị được cái cớ là Lưu Chương chủ động mời quân đội của y vào Thục.

Hiện tại Lưu Chương không thể lại mời quân Kinh Châu vào Thục, cho nên, tìm được một cái cớ thích hợp, đối với Lưu Cảnh mà nói rất quan trọng.

Mặc dù đây là thời đại tôn sùng thực lực, nhưng triều đình chưa vong, chính trị đạo nghĩa cũng quan trọng như vậy, nếu không Tào Tháo cũng không cần phải hiệp Thiên Tử lệnh chư hầu.

Trời vừa sáng, dưới sự hộ vệ của mấy chục thân binh, Lưu Cảnh đi đến trước một khu nhà ở phía bắc thành Giang Lăng, nơi đây bị quân đội nghiêm mật trông giữ, nơi đây giam giữ hai cha con Quan Vũ.

- Tình hình bọn họ như thế nào?

Lưu Cảnh hỏi một tên quan quân phụ trách canh giữ.

- Hồi bẩm Châu Mục, tình hình của bọn họ rất tốt, tâm trạng rất ổn định, phần lớn thời gian Quan tướng quân đều đọc sách.

Lưu Cảnh gật gật đầu, đi vào trong căn nhà, lại thấy Quan Bình đang luyện kiếm trong sân, Lưu Cảnh dừng bước, khoanh tay đứng một bên xem Quan Bình luyện kiếm.
Xem một lát, Lưu Cảnh mỉm cười nói:

- Kiếm thế cương mãnh có thừa, nhưng mềm dẻo lại không đủ, đây không phải là đạo bền vững!

Quan Bình thu kiếm lại, quay đầu lại thấy Lưu Cảnh, ánh mắt của y lập tức lãnh đạm, lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người bỏ đi.

Mặc dù quan hệ của bọn họ đã từng rất tốt, nhưng lúc này, Quan Bình bất kể như thế nào cũng không thể ôn lại chuyện xưa với Lưu Cảnh, dù sao bọn họ cũng là kẻ thù, mà y còn là tù binh.

Lưu Cảnh không gọi Quan Bình lại, mà nhìn y nhanh chân bước đi, Lưu Cảnh lắc lắc đầu, đi vào nội viện, lại thấy cửa phòng đang mở, Quan Vũ đang cầm một quyển sách, ngồi ở trước chậu than chăm chú đọc sách.

Lưu Cảnh mỉm cười:

- Đã quấy rầy Quan tướng quân rồi phải không?

Quan Vũ ngẩng đầu, thấy Lưu Cảnh đi vào, y liền đứng dậy cười ha ha:

- Hóa ra là Lưu Châu Mục đến, thất lễ!

So với sự lạnh lùng của Quan Bình, Quan Vũ lại hiểu chuyện hơn, y biết rằng Lưu Cảnh thiện đãi cha con bọn họ như thế, vốn không coi họ là kẻ thù, y mời Lưu Cảnh vào nhà, xua tay cười nói:
- Mời Châu Mục ngồi!

Lưu Cảnh cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh chậu than, y thân thiết nói với Quan Vũ:

- Quan tướng quân có khó khăn hay yêu cầu gì, cứ việc căn dặn thủ vệ, bọn họ nhất định sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của Tướng quân.

Quan Vũ thản nhiên nói:

- Làm một tên tù binh, có thể được đãi ngộ tốt như thế này, ta đã rất thỏa mãn, nếu có thể nói, có thể cho ta một quyển sách nữa không?

Lưu Cảnh mỉm cười:
- Việc này thì dễ thôi, ta quay về căn dặn thuộc hạ mang đến vài quyển sách cho Quan tướng quân, ngoài ra, Quan tướng quân có thư nhà gì, ta có thể thay Tướng quân đưa đến Công An.

Lưu Cảnh vừa nói xong, chỉ nghe trong sân truyền đến âm thanh lạnh lùng của Quan Bình:

- Không dám cực khổ đại giá của Lưu Châu Mục, thư nhà vẫn là miễn đi! Miễn cho người nhà xem được tin tức không chân thật.

Quan Vũ giận dữ, quát:

- Nghiệp chướng, sao ngươi dám vô lễ như thế, còn không mau qua đây nhận lỗi!
Lưu Cảnh khoát tay, ngăn cơn giận của Quan Vũ lại, cười nói:

- Nghĩa Võ huynh luôn luôn có tính tình như thế, ta sẽ không tức giận huynh ấy làm gì, Quan tướng quân cũng không cần trách móc nặng nề như vậy.

Quan Vũ hung hăng trừng mắt liếc nhìn con trai mình một cái:

- Nếu ngươi không muốn xin lỗi, thì không cần ở chỗ này làm ta xấu mặt, cút ra ngoài!

Quan Bình vốn định nhắc nhở phụ thân không được bị lời nói của Lưu Cảnh mê hoặc, vì vậy mà trúng kế của hắn, không ngờ lại bị phụ thân hung hăng mắng một trận, y mang vẻ mặt xấu hổ, lui xuống.
Quan Vũ thở dài nói:

- Nói đến cái tên nghịch tử này của ta cũng đã ba mươi tuổi rồi, lại không hiểu chuyện, tùy hứng mà làm xằng, đem so với Châu Mục, quả thật kém quá xa, có lúc ta cũng cảm thấy kỳ quái, người và người sao lại chênh lêch nhau nhiều như thế?

- Quan tướng quân nói lời này là sai rồi, Nghĩa Võ tướng quân bản tính thuần hậu, đối đãi với người khác chân thành, chỉ là vì lập trường khác nhau, cho nên mới có thành kiến với ta, còn nữa, năm đó ở Tân Dã, Nghĩa Võ tướng quân từng giải vây giúp ta, ta sẽ không quên ân nghĩa năm đó, xin Quan tướng quân đừng lo lắng.

Nếu Lưu Cảnh nói như thế, Quan Vũ cũng nhẹ lòng, y trầm ngâm một chút lại hỏi:
- Không biết Châu Mục tính xử lý cha con chúng ta như thế nào?

Lưu Cảnh cười cười:

- Quan tướng quân nói quá lời rồi, xin Quan tướng quân cứ yên tâm ở lại, ta nghĩ không bao lâu, Lưu Hoàng Thúc sẽ đón Quan tướng quân và Nghĩa Võ huynh trở về.

Mặt Quan Vũ biến sắc, giọng điệu trở nên lạnh lùng:

- Hay là Châu Mục muốn lấy cha con chúng ta trao đổi với đại ca ta cái gì hả?

Lưu Cảnh ngửa đầu cười phá lên, hắn thu lại tiếng cười, cũng lạnh lùng nói:

- Quan tướng quân cũng không khỏi quá coi thường Lưu Cảnh ta rồi, bất cứ lúc nào ta cũng có thể tập kết mười vạn đại quân, chiến thuyền ngàn chiếc, xin hỏi hơn một vạn quân của Lưu Hoàng Thúc có thể cầm cự được bao lâu? Ta có cần phải dùng Quan tướng quân trao đổi với Lưu Hoàng Thúc cái gì không?

Quan Vũ im lặng y biết rằng lời của Lưu Cảnh nói là đúng sự thật, lấy thực lực hiện tại của Kinh Châu, tiêu diệt bọn họ chẳng qua chỉ là chuyện nhấc tay một cái, y cũng không biết vì sao Lưu Cảnh chậm chạp không động thủ.

Lúc này Lưu Cảnh lại nói:

- Sở dĩ ta không dụng binh đối với Kinh Nam, là vì không muốn để dân chúng Kinh Nam phải chịu nỗi khổ chiến tranh nữa, ta có thể thẳng thắn nói cho Quan tướng quân biết, ta sẽ nam hạ Kinh Nam, nếu Lưu Hoàng Thúc là Giao Châu Mục, ông có thể đi Giao Châu, ta sẽ không ngăn cản, về phần Quan tướng quân, ta sẽ không khuyên Quan tướng quân đầu hàng, ta sẽ thành toàn cho nghĩa khí của Lưu Quan Trương, tuy nhiên nếu bị bắt trong chiến tranh, vậy thì phải chiếu theo quy củ, Quan tướng quân có thể trở về, nhưng Lưu Hoàng Thúc nhất định phải trả một cái giá đắt.

Thăm Quan Vũ, Lưu Cảnh trở về quận nha, vừa mới đi không bao lâu, một tên thân binh phía sau chạy đến như bay:

- Châu Mục xin dừng bước!

Lưu Cảnh ghìm chặt dây cương, quay đầu lại hỏi:
- Chuyện gì?

- Khởi bẩm Châu Mục, sứ giả của Công An đã đến, là Quân sư Gia Cát Lượng của Lưu Bị.

Thân bịnh lại đến gần thấp giọng nói với Lưu Cảnh:

- Gia Cát Lượng còn mang đến một người, hình như là Kỳ công tử.

Tin tức này khiến cho Lưu Cảnh giật mình, hắn biết rằng Lưu Bị sẽ phái sứ giả đến, hắn ở Giang Lăng nguyên nhân cũng là vì đợi sứ giả của Lưu Bị, Gia Cát Lượng đến cũng chẳng có gì lạ, nhưng hắn lại không ngờ Lưu Kỳ sẽ trở về.

Tâm niệm của Lưu Cảnh xoay chuyển cực nhanh, hắn lập tức ý thức được Lưu Bị đã quyết định rút khỏi Kinh Nam, cho nên Lưu Kỳ đối với ông đã không còn ý nghĩa, Gia Cát Lượng muốn dùng Lưu Kỳ để đổi lấy Quan Vũ.

Nhưng Gia Cát Lượng lại dám trực tiếp đem Lưu Kỳ theo, không có bất kỳ hiệp nghị ước định nào, Gia Cát Lượng cũng không khỏi quá tự tin rồi, Lưu Cảnh cười lạnh một tiếng.

Lúc này, đúng lúc Lý Nghiêm từ đối diện đi lại, Lý Nghiêm vì làm mất Tỷ Quy, bị Lưu Cảnh giáng xuống làm Quận thừa Nam Quận, Hoắc Tuấn cũng bị giáng làm Biệt bộ Tư mã, nhưng vào thời khắc mấu chốt Lý Nghiêm đã đoạt lại bến thuyền Tỷ Quy, ngăn cản Lưu Bị ở bờ sông bên kia, sau cùng đã vì quân Kinh Châu đoạt được Tỷ Quy và Vu Thành lập được công lớn, cho nên tuy rằng Lưu Cảnh giáng y làm Quận thừa, nhưng vẫn là chuẩn bị đề bạt y trong việc đoạt lấy Ích Châu.
- Vi thần tham kiến Châu Mục!

Lưu Cảnh mỉm cười:

- Vừa lúc sứ giả của Lưu Bị đến bến thuyền, xin Lý quận thừa hãy thay ta đến nghênh đón, được chứ?

Lý Nghiêm vội vàng chắp tay nói:

- Ty chức nguyện vì Châu Mục phân ưu.

Lý Nghiêm trở mình lên ngựa, mang theo mấy tên tùy tùng chạy ra ngoài thành, Lưu Cảnh thấy y đi xa, rồi mới ra lệnh cho thân binh dưới trướng:
- Về quận nha trước, chờ khách đến viếng thăm!

Một đoàn người giục ngựa gấp gáp chạy về phía quận nha.

Huyện Công An cách Giang Lăng không xa, cũng chỉ hơn một canh giờ đi theo đường thủy, tuy rằng thuyền của Gia Cát Lượng cập vào bến thuyền dân dụng, nhưng lúc này Giang Lăng đề phòng nghiêm ngặt, cho dù là thương nhân cũng không thể dễ dàng vào thành.

Gia Cát Lượng trên bến thuyền kiên nhẫn chờ đợi, không lâu sau, Lý Nghiêm dẫn theo vài tên tùy tùng cưỡi ngựa gấp gáp chạy tới, y vội chạy lên trước, xoay người xuống ngựa cười nói:

- Đã để Gia Cát tiên sinh đợi lâu.
Gia Cát Lượng cười ha ha:

- Hóa ra là Lý thái thú, thất kính, không biết Châu Mục có trong thành Giang Lăng không?

- Bây giờ ta đã không còn là Thái thú nữa, tạm thời đảm nhiệm chức Quận thừa.

Lý Nghiêm giải thích một câu, lại nói:

- Châu Mục ở trong thành, đặc biệt lệnh cho ta tới đón tiếp tiên sinh, xin mời tiên sinh đi theo ta.

- Ha ha! Làm phiền Quận thừa rồi.
Gia Cát Lượng cũng không cưỡi ngựa, đi theo Lý Nghiêm chậm rãi đi vào trong thành, vừa đi Gia Cát Lượng dường như không có việc gì, hỏi:

- Ta nghe nói Tư Mã quân sư đã đi Thành Đô, trở về hay chưa?

- Việc này không rõ lắm, có lẽ Quân sư ở quận Kiến Bình, gần đây sự tình bên kia rất nhiều, cực kỳ phức tạp, cần người đắc lực chỉnh lý.

- Vậy cũng được!

Không lâu sau, hai người đã đến quận nha, trong nha một có quan phòng tạm thời của Lưu Cảnh, hai tên thân vệ trước cửa thấy Lý Nghiêm và Gia Cát Lượng đã đến, liền bẩm báo:
- Khởi bẩm Châu Mục, Gia Cát tiên sinh đến rồi.

- Mời vào!

Lưu Cảnh đang đứng trước sa bàn xem xét địa hình Ba Thục, quay đầu lại đã thấy Gia Cát Lượng tiến vào, liền sảng khoái cười nói:

- Gia Cát tiên sinh đã lâu không gặp rồi nhỉ? Hình như đã khỏe mạnh hơn khi ở Giang Hạ thì phải.

Gia Cát Lượng thi lễ thật sâu:

- Khổng Minh cảm tạ Châu Mục quan tâm.
Lúc này, Gia Cát Lượng đã nhìn thấy sa bàn Ba Thục, ánh mắt không khỏi sáng lên, y cùng từng suy xét chế tác sa bàn Ba Thục, nhưng vì khó khăn quá nhiều mà không làm được gì, y biết rõ chế tác sa bàn Ba Thục khó khăn, lại thấy hiện vật trước mắt, cũng khiến y hiểu rõ thêm quyết tâm muốn đoạt lấy Ba Thục của Lưu Cảnh.

Y chậm rãi đi đến trước sa bàn, im lặng nhìn chăm chú một lúc lâu, y phát hiện tất cả quan ải đều được ghi chú nhân số của quân phòng thủ và danh tính của chủ tướng, tình báo cực kỳ tỉ mỉ, khiến y càng thêm kinh hãi, cuối cùng Gia Cát Lượng mới thở dài nói:

- Có chiếc sa bàn này, Châu Mục đoạt lấy Ba Thục, có thể nói là dễ như trở bàn tay.

Lưu Cảnh cười:
- Ta biết Hoàng Thúc cũng từng muốn đoạt Ba Thục, đáng tiếc đã không còn cơ hội, không biết Gia Cát tiên sinh có thể chỉ giáo cho ta kế sách đoạt Ba Thục hay không?

Gia Cát Lượng trầm tư chốt lát, nói:

- Đoạt Ba Thục nên sớm không nên muộn, Tào Tháo binh lực mệt mỏi, chính là thời cơ đoạt lấy Ba Thục, tốt nhất là vào năm sau, bỏ quan cơ hội sang năm, một khi quân Tào đoạt được Hán Trung, thì đoạt Ba Thục sẽ khó khăn.

Lưu Cảnh gật gật đầu, thời cơ mà Gia Cát Lượng nói rất hợp với ý của hắn, hắn lại hỏi:

- Nhưng Lưu Chương cũng có mười vạn Thục binh, lại có ưu thế địa lợi, tiên sinh cảm thấy ta nên dùng chiến thuật gì có hiệu quả nhất?






Các bạn có thể qua đây để đọc truyện: , and like this.Cả nguồn sống bỗng thu bé lại vừa bằng 1 Vim VimĐại BossĐược thích:90,427CreditsBinh Lâm Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 4: Phá Cục
Chương 495: Gặp lại Lưu Kỳ.

Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn truyện: metruyen.com
(¯''•.¸(¯''•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•''¯)¸.•''¯) ​




Chương 495: Gặp lại Lưu Kỳ

Gia Cát Lượng không khỏi cười khổ một tiếng:

- Lưu Châu Mục thân kinh bách chiến, mưu lược hơn người, lại có Giả Hủ, Tư Mã Ý làm quân sư, chuyện nhỏ nhặt như thế này vẫn cần thỉnh giáo một người thôn dân sơn dã như Khổng Minh này hay sao?


- Tiên sinh khách sáo rồi, đại tài của tiên sinh Lưu Cảnh hiểu rõ nhất, vẫn mong tiên sinh vui lòng chỉ giáo.

Nói xong, Lưu Cảnh thi lễ với y thật sâu.

Gia Cát Lượng không còn cách nào, đành phải nhặt thanh gỗ lên chỉ vào sa bàn nói:
- Lúc trước phương án mà tại hạ dâng lên cho Hoàng Thúc là tập trung binh lực công phá đất Ba, lợi dụng mẫu thuẫn của Nghiêm Nhan và Bàng Hi tiêu diệt từng tên một, đoạt lấy binh lực của ba quận là quận Ba Đông, Ba Quận và quận Ba Tây, như thế, binh lực của Hoàng Thúc liền có thể đạt đến năm vạn, có năm vạn binh lực, thì có thể xuôi theo Dân Giang bắc thượng, đánh thẳng vào Thành Đô, nhiều nhất là ba tháng sẽ chấm dứt được chiến dịch Ích Châu, nhưng thực lực quân Kinh Châu mạnh mẽ, còn có thủy quân làm mũi nhọn, thế thì không cần dùng kế sách của tại hạ, có thể trực tiếp phân binh làm hai đường.

Gia Cát Lượng lại chỉ thanh gỗ vào Trường Giang:

- Đại quân có thể đi thuyền xuất phát từ Giang Lăng, dọc theo Trường Giang tây tiến, sau mười ngày có thể đến Ngư Phục, lấy Ngư Phục làm trọng địa hậu cần, một mạch đánh thẳng lên phía bắc, từ quận Quảng Hán đoạt lấy Thành Đô, một đường khác vẫn là thủy lộ, từ Trường Giang men theo Dân Giang bắc thượng, phúc địa Ba Thục kênh rạch chằng chịt, vô cùng thích hợp cho thủy quân tác chiến, đây là ưu thế của quân Kinh Châu, phải tận dụng tốt, hai đường tiến công Thành Đô như thế này, nhiều nhất là hai tháng, chiến sự Ba Thục liền có thể chấm dứt.

Tuy rằng Lưu Cảnh thỉnh giáo Gia Cát Lượng cũng có phân nửa là muốn đùa cho vui, nhưng Gia Cát Lượng đề xuất tiến công Ba Thục bằng thủy lộ, đây quả thật là phương án Lưu Cảnh không ngờ đến, đề nghị này giúp hắn sáng tỏ thông suốt, nếu tiến quân theo đường thủy, vậy thì vấn đề phức tạp khi vận chuyển lương thực liền có thể giải quyết rồi.

Lúc này Gia Cát Lượng lại cười nói:

- Kỳ thật lấy thực lực của Kinh Châu, đoạt lấy Ba Thục không khó, khó khăn là ngồi vững ở Ba Thục, muốn vững gót chân ở Ba Thục, thì nhất định phải giải quyết vấn đề sỹ tộc Đông Châu, kỳ thực trong tay Châu Mục có đất Kinh Châu, vậy thì đã dễ dàng giải quyết, có thể tiến hành "Vận động hồi hương", dùng đất đai ở Kinh Châu đổi lấy đất đai Ba Thục của sỹ tộc Đông Châu, lại miễn thuế phú, vấn đề này đã giải quyết được một nửa, tương lại Châu Mục đoạt được Quan Trung Tam Phụ, lại đem một nửa sỹ tộc Đông Châu còn lại đưa đến Tam Phụ, vừa có thể giải quyết vấn đề nhân khẩu của Tam Phụ không đủ, vừa có thể trừ đi cái gốc rễ làm cho Ba Thục bất ổn, có thể nói là một công đôi việc.

Phương án của Gia Cát Lượng và phương án cua Tư Mã Ý không mưu mà hợp, Lưu Cảnh không kìm nổi cười phá lên:

- Lời vàng ngọc của tiên sinh, Lưu Cảnh xin đa tạ!
Gia Cát Lượng lại mỉm cười:

- Đã nói xong chuyện của Ba Thục, chúng ta có nói đến chuyện của Kinh Nam một chút được không.

- Mời tiên sinh ngồi!

Lưu Cảnh mời Gia Cát Lượng ngồi xuống, lại lệnh cho binh sỹ dâng trà, lúc này Gia Cát Lượng mới lấy ra một phong thư, đưa cho Lưu Cảnh:

- Đây là thư do đích thân chủ công nhà ta gửi cho Châu Mục, mời Châu Mục xem qua.

Lưu Cảnh tiếp nhận phóng thư mở ra đọc, trong thư Lưu Bị cam đoan sẽ rút quân khỏi Kinh Nam, nguyên đưa Lưu Kỳ làm vật thế chấp để đổi lấy cha con Quan Vũ, ngoài ra hy vọng cho y thêm thời gian nửa năm để chuẩn bị, Lưu Cảnh trầm tư giây lát, liền nói:

- Lưu Hoàng Thúc tính mùa hè năm sau sẽ đi Giao Châu sao? Mùa hè nóng bức, đất Giao Châu dễ sinh chướng khí, lúc đó xuôi nam có thể không sáng suốt lắm!

- Chúng ta tính mùa xuân sang năm sẽ nam hạ, đầu tiên sẽ công hạ quận Úc Lâm, cần một khoảng thời gian để chuẩn bị, cho nên Hoàng Thúc mới đề xuất ra kỳ hạn nửa năm, đây chỉ là kỳ hạn trễ nhất, có lẽ sẽ không cần đến thời gian nửa năm.

Lưu Cảnh gật gật đầu:

- Ta hy vọng lần này Lưu Hoàng Thúc xuôi nam, sẽ không mang theo dân chúng Kinh Nam.

- Việc này xin Châu Mục yên tâm, lúc trước chúng ta di dân đi Vũ Lăng, đã chết không ít người, chúng ta đã rút ra bài học, tuyệt sẽ không mang theo dân chúng nam hạ, làm như vậy ngược lại sẽ trở thành gánh nặng trong việc hành quân.

Nói xong, Gia Cát Lượng lại đầy mong chờ nhìn Lưu Cảnh, y hy vọng Lưu Cảnh có thể đáp ứng điều kiện của bọn họ đề ra, đổi cha con Quan Vũ trở về đối với bọn họ rất quan trọng, không chỉ liên quan đến tình nghĩa của Lưu Bị, quan trọng hơn là đại tướng của bọn họ thiếu thốn trầm trọng, chỉ còn lại hai người Trương Phi và Trần Đáo, gấp gáp cần phải có cha con Quan Vũ ra trận tác chiến.

Lưu Cảnh ngẫm nghĩ một chút, liền cười nói:
- Theo lý, ta nên tin tưởng vào lời hứa của Hoàng Thúc, cũng nên tiếp nhận thành ý đưa Kỳ công tử trở về, nhưng ta còn có một yêu cầu nho nhỏ, hy vọng Lưu Hoàng Thúc có thể làm thay ta .

- Xin Châu Mục cứ nói!

Lưu Cảnh chậm rãi nói:

- Chính là việc giả mạo thân phận của ta, điều này làm ta rất phiền não, ta hy vọng Lưu Hoàng Thúc có thể chính thức thừa nhận sự thật, phải thay ta làm sáng tỏ cho danh dự của ta, nhất là gia tộc của ta, hy vọng Hoàng Thúc có thể làm được điều này, nhược bằng không, cho dù ta đáp ứng điều kiện của ông, đại tướng dưới trướng ta cũng sẽ không đáp ứng.
Gia Cát Lượng lập tức gật đầu đáp ứng:

- Điều này không thành vấn đề, tại hạ sẽ thỉnh Hoàng Thúc lập tức làm sáng tỏ, nói lời xin lỗi với Châu Mục, xin Châu Mục hãy tin tưởng vào thành ý của chúng ta.

- Lời nói của Gia Cát tiên sinh đương nhiên là ta sẽ tin, ngoài ra, nếu Hoàng Thúc đoạt Giao Châu, ta sẽ toàn lực ủng hộ việc buôn bán của hai châu, toàn lực ủng hộ Hoàng Thúc buôn bán ở Giao Châu, ta nghĩ, điều này đều có lợi với hai bên.

Nói đến đây, Lưu Cảnh cười đầy thâm ý, mặc dù Gia Cát Lượng biết được ý đồ chân chính của Lưu Cảnh, nhưng y cũng không thể không cảm tạ một cách chân thành, bọn họ chiếm lĩnh, việc kinh doanh ở Giao Châu quả thật cần Kinh Châu ủng hộ.
Gia Cát Lượng không nán lại Kinh Châu bao lâu, y liền trở về huyện Công An ngay trong đêm, song phương ước định, trong vòng một tháng sẽ phóng thích cha con Quan Vũ, và trước tháng tư năm sau, Lưu Bị nhất định phải xuất binh đến Giao Châu, để đáp lại việc Lưu Bị chủ động nhượng ra Kinh Nam, Lưu Cảnh cho Lưu Bị thời gian nửa năm.

Màn đêm buông xuống, Lưu Cảnh khoanh tay đi đến trước một tòa tiểu viện nằm phía sau quận nha, binh sỹ đứng đầy trong sân, vừa đến cửa, đã nghe tiếng rống biến thái của Lưu Kỳ:

- Rượu đâu! Rượu của ta ở đâu? Mau mang rượu đến cho ta!

Lưu Cảnh không khỏi nhíu mày, tiếng rống này vô cùng thô tục, giống như tửu quỷ nổi điên, Lưu Cảnh đi vào sân, chỉ thấy mấy ả nha hoàn đang bưng bình rượu đứng ngoài cửa, ai cũng không dám vào, hắn cảm thấy có chút kỳ quái, hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Một ả nha hoàn tiến lên thi lễ, nức nở nói:

- Bẩm báo Châu Mục, vừa rồi bọn nô tỳ đi vào đưa rượu, công tử uống rượu, còn muốn làm xằng, bọn nô tỳ không dám vào nữa.

Lưu Cảnh quay đầu nói với tên đội trưởng:

- Sau này không cho nha hoàn đưa rượu đến nữa, sai binh sỹ đưa rượu cho y, ngoài ra, cũng phải giảm lượng rượu lại, không được phóng túng cho y nữa.
- Tuân mệnh!

Lưu Cảnh thầm thở dài một tiếng, đi vào phòng, trong phòng mùi rượu gay mũi, xung quanh lộn xộn, khắp nơi đều là mảnh vỡ của bình rượu, chiếc bàn nhỏ cũng bị lật tung lên, các loại thức ăn cũng rơi vãi đầy đất, chỉ thấy Lưu Kỳ ngồi trong một góc, cầm một bình rượu tu ừng ực.

Lưu Cảnh đi đến trước mặt Lưu Kỳ, quả thật hắn không tin vào mắt mình, dáng người của Lưu Kỳ vốn đã như một cái sào trúc, bây giờ lại càng gầy guộc hơn , giống như một bộ xương khô, hai mắt lộ ra ngoài giống như cá thòi lòi, mặt phù đến thảm hại, toàn bộ sắc mặt có vẻ tái nhợt như xác chết, cả người tràn đầy một hơi thở chết chóc, đây là bộ dáng điển hình bị tửu sắc vét hết sinh lực, trông có vẻ thọ mệnh đã không còn lâu nữa.
Khó trách Lưu Bị muốn trả y trở về, nếu y chết ở Kinh Nam, Lưu Bị sẽ không thể ăn nói với người ngoài, lại còn bày ra một thành ý, không hổ là Hoàng Thúc lòng dạ đen tối!

Lúc này, Lưu Kỳ lại điên cuồng hét lên một tiếng như tên điên:

- Rượu của ta sao còn chưa tới, còn nữ nhân nữa, nữ nhân của ta đâu rồi?

Căn bản y vốn không thấy Lưu Cảnh đang ở trước mặt y, Lưu Cảnh thấy y thần trí đã không còn rõ ràng, trong lòng khẽ thở dài, ngồi xổm trước mặt y trầm giọng hỏi:

- Ngươi còn nhớ ta không?
Lưu Kỳ chậm rãi ngẩng đầu, chăm chú nhìn thẳng vào Lưu Cảnh, ánh mắt trống rỗng, không lộ chút thần thái.

- Ngươi là ai?

Lưu Kỳ bỗng nhiên hung tợn hỏi:

- Hình như ta quen ngươi!

- Ta là Lưu Cảnh, người còn nhớ không?

- Lưu Cảnh Lưu Cảnh!

Ánh mắt của Lưu Kỳ bỗng trừng lớn, lộ ra vẻ mặt càng hung tợn hơn:
- Hóa ra là ngươi, ngươi cướp đi chức vị Châu Mục của ta, hại chết phụ thân ta, tên khốn kiếp này, ta phải giết ngươi, ta phải giết ngươi!

Lưu Kỳ vừa rống vừa kêu, nhưng làm cách nào y cũng không đứng lên được, âm thanh cũng càng lúc càng yếu, cuối cùng cả người đều nằm rạp trên mặt đất, nói trong mê man:

- Ta phải giết ngươi, giết ngươi!

Lưu Cảnh lắc lắc đầu, ngay cả một chút thông cảm cũng biết mất, rơi vào kết quả như vậy, ngoại trừ trách bản thân y mù quáng, còn có thể trách ai, Lưu Cảnh xoay người đi ra khỏi phòng, căn dăn thân binh:

- Lập tức phái người đưa y đi Tương Dương, đồng thời phong tỏa tin tức.
Thời gian đã là hạ tuần tháng mười hai, không khí tân niên ở các nơi của Kinh Châu cũng càng lúc càng nồng đậm, hơn nữa đây chính là cái tân niên đầu tiên của người dân sau khi hồi hương, càng có ý nghĩa đặc biệt.

Trong thành Tương Dương treo đầy đèn lồng, từng nhà đều dọn dẹp phòng ốc, chuẩn bị tế phẩm, rất nhiều trẻ con đều sốt ruột được mặc quần áo mới, kết thành từng đám chơi đùa trên đường phố.

Ngày hôm nay cũng có ý nghĩa đặc biệt đối với phủ trạch của Lưu Cảnh, trong nhà đã có thêm một người phu nhân, Đào Trạm căn dặn gia nhân phải chuẩn bị chúc mừng tân niên này tốt một chút.

Theo phong tục, cái tân niên đầu tiên sau khi Tôn Thượng Hương thành hôn phải là trở về nhà mẹ đẻ, nhưng phong tục này đối với nàng rõ ràng là không thực tế, nàng chỉ có thể viết cho mẫu thân một lá thư thật dài, lại mời họa sư vẽ một bức họa về cuộc sống tại nơi ở mới, phái người gửi cho mẫu thân, cũng coi như là một sự an ủi đối với người thân.

Tôn Thượng Hương đã dần quen với cuộc sống mới, mặc dù Đào Trạm đối với nàng chiếu cố có thừa, sắp xếp cho sinh hoạt từng ly từng tý, nhưng Tôn Thượng Hương vẫn không vui, điều này cũng khó trách, dù sao ngày đầu tiên nàng vừa theo chồng trở về nhà mới, chồng liền dẫn quân xuất chinh, đi một cái đến hơn một tháng, khiến trong lòng nàng vô cùng lạc lõng.

Tôn Thượng Hương ngồi trong thư phòng của mình, chán chường ngắm nhìn một thanh đoản kiếm, đây là một thanh kiếm do Lưu Cảnh sai thân binh mang về, trên chuôi kiếm có khắc hai chữ "Lãnh Điện", nghe đâu chính là danh kiếm mà Viên Thiệu cất giấu.
Tôn Thượng Hương giỏi về thưởng thức danh kiếm, đây đúng là một thanh bảo kiếm cực tốt, có thể đứng sánh với ba thanh danh kiếm đứng đầu trong những thanh kiếm mà nàng cất giữ.

Tuy rằng đây phải là một việc khiến nàng cực kỳ hứng khởi, nhưng Tôn Thượng Hương lại không vui lắm, nàng quan sát đánh giá thanh bảo kiếm một hồi, liền vứt nó sang một bên.

Lại thuận tay nhặt lên một túi dao găm nhỏ, từng thanh dao găm sắc bén giống như món đồ chơi trong tay nàng, phóng ra, cắm chính xác vào một chiếc ván gỗ ngoài ba trượng.

Lúc này, nàng bộng nhiên bực bội cùng ném tất cả dao găm, vừa lúc nha hoàn của nàng đi vào phòng, suýt nữa đã phóng trúng nha hoàn, dọa cho nha hoàn biến sắc.

Tôn Thượng Hương lập tức đứng lên, liên tục hỏi:

- Có tin tức quân đội trở về sao?

Nha hoàn lắc đầu:

- Tạm thời chưa có tin tức!

Tôn Thượng Hương ngẩn người một chút, lại ỉu xìu ngồi xuống, nàng chống tay lên má thở dài một tiếng, tự nhủ một cách oán hận:

- Tên trứng thối này rốt cuộc đến chừng nào mới trở về?
Một tiếng cười khúc khích, thị nữ bên cạnh nàng không kìm nổi che miệng cười ra thành tiếng, Tôn Thượng Hương trừng mắt nhìn:

- Cười cái gì?

- Em đi theo tiểu thư nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy tiểu thư nhớ nhung một người.

- Nói bậy!

Tôn Thượng Hương bỗng dưng đỏ bừng mặt:

- Ta đâu có nhớ hắn, chỉ là ta cảm thấy nhàm chán, muốn hắn dẫn ta đi ra ngoài một chút, nhưng không có nhớ nhung gì cả.
Bỗng nhiên nàng lại giật mình cảm thấy mình giải thích hơi thừa, giấu đầu hở đuôi, trong lòng nàng càng theo xấu hổ, vỗ bàn một cái quở người thị nữ:

- Còn dám nói lung tung, xem ta dạy bảo em thế nào!

Thị nữ bị dọa đến mức le lưỡi, cúi đầu cười thầm.

Lúc này, ngoài của truyền đến tiếng bẩm báo của nha hoàn:

- Nhị phu nhân, trưởng phu nhân đã đến!





Các bạn có thể qua đây để đọc truyện: , and like this.Cả nguồn sống bỗng thu bé lại vừa bằng 1 Vim VimĐại BossĐược thích:90,427CreditsBinh Lâm Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 4: Phá Cục
Chương 496: Tiểu biệt tựa tân hôn.

Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn truyện: metruyen.com
(¯''•.¸(¯''•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•''¯)¸.•''¯) ​




Chương 496: Tiểu biệt tựa tân hôn

Trưởng phu nhân dĩ nhiên chính là Đào Trạm, chỉ nghe một tiếng ngọc bội chạm vào nhau, Đào Trạm bước nhanh đến, cười nói:

- Nhị muội có rảnh không?


Gần hai tháng nay, các nàng ở chung với nhau rất hòa thuận, điều này dĩ nhiên là có liên quan đến việc Lưu Cảnh không có ở trong phủ, nhưng quan trọng hơn là cũng liên quan đến tính cách của Tôn Thượng Hương, nàng bình sinh sợ phiền phức, đối với mấy việc vặt vãnh trong phủ không có một chút hứng thú, chuyện gì cũng không quan tâm, hơn nữa nàng tâm tư đơn thuần, thẳng thắn bộc trực, Đào Trạm cũng rất thích nàng, xem nàng như muội muội của mình.

Lại cảm thấy nàng lấy chồng xa tận Kinh Châu, một thân một mình, không khỏi càng thêm thương hại nàng, không có việc gì thì tìm nàng hàn huyên tâm sự, hai người cũng dần quen thuộc với nhau, nói chuyện cũng không còn gò bó nữa.

Tôn Thượng Hương bộ dạng uể oải nói:

- Đại tỷ hấp tấp đi vào, có chuyện gì vậy!

- Hôm nay trong nhà bận quá, một mình tỷ làm không xuể, muội đến giúp tỷ một tay nhé.

Đào Trạm nói xong, liền kéo nàng sang một bên, vừa đi vừa cười nói:

- Đừng có mặt ủ mày chau như thế, đợi lát nữa có người đem đèn lồng đến, muội treo một chiếc, tỷ sẽ sai Nhị nương giúp muội.
- Đại tỷ à, việc cỏn con này, tỷ giao cho Nhị nương làm không phải là được rồi sao, làm tốt thì thưởng, làm không tốt thì trừ vào tiền công, cam đoan là bà ta sẽ không cần tỷ quan tâm, muội cũng không cần quan tâm.

Đào Trạm cười nói:

- Kỳ thực là tỷ muốn tìm một chút chuyện cho muội làm, tỷ vừa mới nhận được tin tức, trưa nay Tướng quân sẽ trở về, chúng ta phải treo đèn lồng lên trước.

Trong lòng Tôn Thượng Hương vui sướng vô cùng, hóa ra là phu lang hôm nay đã trở về rồi sao? Cô gái ngốc nghếch kia sao lại không nghe được, nàng lập tức phấn khởi, hớn hở cười nói:

- Đợi chút muội lấy một cây côn, ai treo đèn mà tỏ ra lười nhác, muội sẽ đánh kẻ đó, bảo đảm bọn họ sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Đào Trạm bất đắc dĩ đành cười khổ một tiếng:

- Bà cô của ta ơi, đây là treo đèn lồng, không phải luyện binh, treo không tốt, gọi bọn họ treo lại là được, không cần mang gậy gộc ra đánh đâu.

Tôn Thượng Hương cũng chớp chớp mắt cười nói:

- Muội cũng chỉ nói đùa thôi, sẽ không lấy côn đánh bọn họ đâu, nhưng mà, muội thật tình muốn đánh cái tên kia.

- Nếu như là đánh chàng ấy, tỷ hoàn toàn ủng hộ muội.
Hai người cười đùa một hồi, nhanh chân đi về phía cửa lớn.

Thời gian đã gần trưa, cửa lớn, mấy tên gia đinh cũng đang khẩn trương treo tám chiếc đèn lồng, tuy đèn lồng ở cửa lớn rất được coi trọng, nhưng gia đinh treo đã nhiều năm, sớm đã thông thạo.

Nhưng hôm nay bọn họ lại ra quân gặp bất lợi, đây đã là lần treo thứ tư rồi, ba lần trước bọn họ đã cảm thấy rất tốt, nhưng Nhị phu nhân vẫn không hài lòng, lần nào cũng sai bọn họ treo lại, bọn họ đã làm hơn nửa canh giờ rồi.

Tuy trong lòng oán giận, nhưng không ai dám nói ra, bọn họ đều biết vị Nhị phu nhân này chính là Công chúa Giang Đông, ở Giang Đông nổi danh lợi hại, không trêu chọc được, ba tên gia đinh mồ hôi nhễ nhại, đang treo chiếc đèn lồng cuối cùng.

Trên một con sư tử đá bên cạnh cửa lớn, Tôn Thượng Hương tay cầm một cây côn bằng gỗ táo, nhàn rỗi gõ gõ vào con sư tử đá, cặp mắt liếc qua liếc lại không ngừng, sao vẫn chưa về, nàng đã đợi hơn một canh giờ, trong lòng đã không kiên nhẫn được nữa.

- Phu nhân, bọn nô tài đã treo xong rồi, người xem xem có được không!

Ba tên gia đinh dè dặt hỏi.

Tôn Thượng Hương cũng không thèm nhìn tới đèn lồng, đang muốn thuận miệng nói "Không được, treo lại!", nhưng lúc này, từ xa xuất hiện một đội kỵ binh, đang chạy đến hướng này, lời đã đến miệng, nàng liền sửa lại:
- Được rồi, đi đi!

Ba tên gia đinh lập tức như trút được gánh nặng, vội vàng hấp tấp chạy vào trong phủ, từng tên đều chạy rất nhanh, lúc này, Tôn Thượng Hương đã tháy rõ, người dẫn đầu chính là Lưu Cảnh, nàng nhẹ nhàng cắn môi một cái, khóe mắt lộ ra xuân sắc, nàng chợt xoay người nấp sau cửa.

Lưu Cảnh rốt cuộc cũng đã trở về phủ của mình, nghĩ đến việc đoàn tụ với gia đình, tâm tình của hắn cũng cực kỳ vui vẻ, xoay người xuống ngựa, bước nhanh lên bậc tam cấp, các thân binh cũng đều xuống ngựa, ngoài cửa lớn lập tức náo nhiệt hẳn lên.

Lúc này, Lưu Cảnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua đèn lồng, cười nói:
- Đèn lồng hôm nay hình như đặc biệt chỉnh tề nhỉ!

- Này!

Phía sau bỗng truyền đến một tiếng mắng yêu:

- Tên ăn xin từ đâu đến, ở đây không có gạo, đi đến nhà khác đi!

Âm thanh truyền đến, một cây côn đập vào bả vai hắn, giống như đuổi ăn xin, Lưu Cảnh xoay người lại, nắm lấy cây côn, chỉ thấy Tôn Thượng Hương nhìn hắn, cười mà như không, trong lòng Tôn Thượng Hương liền trở nên nóng bỏng, cũng không màng đến đám thân binh phía sau, hắn kéo cây côn lên trước, bắt lấy cổ tay trắng như tuyết của nàng, tay còn lại ôm eo nàng, giữ nàng trong lồng ngực, cười hi hi, nói:
- Hôm nay không cần gạo, hôm nay ta chỉ cần người, cô nương theo ta bái đường nhé!

Tôn Thượng Hương không ngờ lại đùa giỡn mình trước mặt nhiều người như thế, gương mặt nàng lập tức đỏ bừng, trong lòng xấu hổ vô cùng, liền vội vàng giãy ra khỏi Lưu Cảnh chạy vào trong phủ.

Nhưng chạy được mười mấy bước, nàng lại dừng chân, liếc nhìn cảm thấy Lưu Cảnh đã vào cửa, mà thân binh vẫn chưa đi vào, nàng bắt lấy cơ hội này, quay đầu lại liếc nhìn hắn đầy vẻ phong tình, trong ánh mắt nàng tràn đầy sự ám chỉ, nàng xoay hông bước nhanh vào hậu trạch.

Ám thị kia của nàng khiến trong lòng Lưu Cảnh lập tức nóng lên, hăn quay đầu nói với thân binh:
- Tất cả đều trở về phòng nghỉ ngơi đi! Chuẩn bị ăn cơm.

Mọi người vui mừng đi về phía bên hông trạch viện, Lưu Cảnh lại tăng tốc, đuổi theo bóng lưng của Tôn Thượng Hương.

Trong phòng, Tôn Thượng Hương ôm chặt cổ của chồng, hai người môi lưỡi chạm nhau, cũng không biết đã hôn bao lâu, hai người mới dần dần khôi phục lại khỏi sự kích thích.

Lòng Lưu Cảnh sớm đã tan chảy, với tay vào trong váy nàng, mặc sức vuốt ve da thịt mơn mởn mà đàn hồi của nàng, Tôn Thượng Hương cả người nóng hổi như muốn nhũn cả ra, hai mắt đắm chìm trong mê say, nàng cúi đầu thở dốc nói bên tai Lưu Cảnh:

- Phu lang, đêm nay chàng nhất định phải bồi tiếp thiếp cho tốt nha!

Đúng lúc này, ngoài cầu thanh truyền đến tiếng bước chân, dọa cho Tôn Thượng Hương vội đẩy Lưu Cảnh ra, khẩn trương sửa sang lại quần áo xốc xếch, trong lòng Lưu Cảnh có chút căm tức, thấp giọng quát hỏi:

- Là ai?

Chỉ nghe thấy âm thanh khiếp đảm của một ả nha hoàn:

- Lão gia, phu nhân mời lão gia đi dùng cơm trưa.
- Ta biết rồi, ngươi đi đi!

Nha hoàn đi rồi, Lưu Cảnh lại ôm Tôn Thượng Hương vào lòng, muốn hôn lên đôi môi của nàng, lúc này Tôn Thượng Hương đã tỉnh táo lại, nàng khẽ vươn tay, ngăn cái miệng của Lưu Cảnh lại, cười nói:

- Có chuyện gì tối nay chúng ta lại từ từ mà hàn huyên tiếp, bây giờ chúng ta đi ăn cơm, tiện thể gặp mặt hai nương tử khác của chàng, còn có con của chàng.

Nàng lại gạt phăng cánh tay của Lưu Cảnh đang choàng sau lưng nàng, hờn dỗi:

- Chàng còn dám bắt nạt thiếp, bà cô này sẽ một đao cắt chàng.

Lưu Cảnh cười ha ha:
- Được rồi! Tối nay lại cùng nàng luyện đấu vật.

Tôn Thượng Hương lườm hắn một cái, nhưng trong lòng lại vui mừng như sắp nổ tung ra, nang một tay kéo chiếc váy, một tay kéo tay Lưu Cảnh xuống dưới lầu, tiếng cười khanh khách như chuông reo:

- Đi mau lên! Thiếp cũng chưa ăn điểm tâm, sắp chết đói rồi.

Tân niên cứ đến như bình thường, trời còn chưa sáng, Lưu Cảnh đã sớm rời khỏi giường, hôm nay là ngày mồng một, cũng là ngày hiến tế, tuy rằng Lưu Cảnh đối với tộc tế cũng không coi trọng lắm, lúc ở Giang Hạ hắn cũng liên tiếp hai năm không tham gia tộc tế, khi đó hắn có thể lấy cớ chuẩn bị chiến tranh, nhưng bây giờ thì không được, hắn thân là Châu Mục một châu, lại trở thành tộc trưởng, hắn cũng không thể coi thường tộc tế.

Từ đường của gia tộc tọa lạc ở phía đông ngoại viện, khi Lưu Biểu làm tộc trưởng, Lưu Cảnh cũng tham gia tộc tế mấy lần, nhưng lúc đó thành viên gia tộc rất đông, quy mô to lớn, nhưng hôm nay lại vô cùng vắng vẻ, tộc nhân chỉ có hai người, Lưu Cảnh và Lưu Hổ, Lưu Cảnh và Lưu Hổ, thêm cả gia quyến của bọn họ, chẳng qua cũng chỉ hơn sáu bảy người.

Từ đường đã có quản sự sắp xếp xong xuôi, tế phẩm và nhang đèn đều đã chuẩn bị, trên thực tế, Lưu Cảnh chỉ đến cử hành một nghi thức đơn giản.

Chưa đến canh năm, Lưu Cảnh đã mang theo thê tử Đào Trạm và Tôn Thượng Hương ngồi xe ngựa chậm rãi đi đến trước từ đường, Tôn Thượng Hương lần đầu tham gia lễ hiến tế của gia tộc Lưu thị, nàng có vẻ hơi khẩn trương, từ nhỏ nàng đã sợ phải tham gia tộc tế của gia tộc, có thể trốn thì trốn, nhưng hôm nay dường như không trốn được.

Trong xe ngựa, nàng đứng ngồi không yên nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy lần muốn hỏi Lưu Cảnh một câu, nhưng cuối cũng vẫn cắn môi im lặng.

Đào Trạm cảm thấy sự khẩn trương của nàng, liền cầm tay nàng thấp giọng cười nói:

- Kỳ thực ta cũng là lần đầu tiên đến đây, lúc trước lễ hiến tế ở Giang Hạ rất đơn giản, chỉ bày bàn thờ, hành lễ là được, không có nghi thức phức tạp như thế này.

- Vậy tại sao hôm nay phải làm khổ như vậy?
Tôn Thượng Hương rốt cuộc cũng không kìm nổi mà hỏi, nàng liếc nhìn Lưu Cảnh:

- Giống như trước kia không được sao?

Lưu Cảnh lại không trả lời nàng, Đào Trạm tức giận đẩy Lưu Cảnh một cái:

- Vị đại gia tai điếc này, Thượng Hương đang nói chuyện với chàng đấy!

Lúc này Lưu Cảnh mới quay đầu lại bất đắc dĩ nói:

- Thành thật mà nói, trước kia ta có thể không tham gia thì cũng không tham gia, nếu không cũng sẽ không bày bàn thờ để ứng phó làm gì, nhưng hiện tại thì không được, trên làm dưới theo, nhiều ánh mắt dòm ngó như thế, hoàng thất Hứa Đô cũng phái một vị hoạn quan đến, cũng may không nhiều người lắm, ta có thể làm đơn giản một chút.

Lúc này, xe ngựa đã đến cửa lớn của từ đường, dừng lại trước bậc tam cấp, Lưu Cảnh xuống xe ngựa trước, lại đỡ Đào Trạm và Tôn Thượng Hương đi xuống.

Cả nhà Lưu Hổ đã đến trước, thê tử Tô thị của Lưu Hổ và tỷ tỷ y Lưu Cúc tiến lên váy chào Đào Trạm, Lưu Cúc là trưởng tỷ của Lưu Hổ, khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, dáng vẻ vô cùng mỹ miều, nàng vốn là thê tử của Hoắc Đốc huynh trưởng của Hoắc Tuấn, thành hôn chưa đến một năm, Hoắc Đốc liền lâm bệnh qua đời, Lưu Cúc liền thủ tiết ở nhà, đã bảy tám năm.

Tuy rằng thời nhà Hán không khuyến khích nữ nhân thủ tiết, nhưng bởi vì Lưu Cúc vẫn chưa tìm được người thích hợp, nên chưa tái giá, nàng một lòng muốn gả cho một anh hùng thiên hạ võ nghệ cao cường, vốn dĩ Triệu Vân là thích hợp nhất, Lưu Cảnh cũng một lòng muốn tác hợp cho họ, tiếc rằng Triệu Vân không thích nàng, mối hôn sự này liền không thể tác thành, chỉ có thể tìm một vị hôn phu khác cho Lưu Cúc.

Lưu Cúc và Tô thị đã thấy Tôn Thượng Hương, nữ nhân với nhau rất nhanh sẽ vừa nói vừa cười, các nàng chùng nhau vào phòng của gia quyến, ở đó thay áo chờ đợi.

Lưu Hổ dẫn theo một vị hoạn quan đi lên trước, giới thiệu cho Lưu Cảnh:

- Vị này là Mễ nội thị từ Hứa Đô đến.

Vị Mễ nội thị này tuổi tầm ba mươi, dáng người hơi béo, dung mạo tuấn mỹ, trông khá giống nữ nhân, y liền tiến lên quỳ xuống thi lễ với Lưu Cảnh:

- Lão nô Mễ Ứng bái kiến Châu Mục!

Lưu Cảnh vội vàng nâng y dậy cười nói:

- Mễ nội thị dọc đường cực khổ rồi, Thánh Thượng hiện tại vẫn ổn chứ?

Mễ hoạn quan đứng lên thở dài nói:

- Thánh Thượng bị Tào Tháo ức hiếp, sống một ngày dài bằng cả năm, luôn ngóng trông Châu Mục có thể sớm ngày suất quân bắc phạt, bình định gian thần, trả lại trời đất Đại Hán tươi đẹp.
Lưu Cảnh gật gật đầu:

- Tào tặc thế lớn, không phải một ngày là có thể diệt trừ, chúng ta sẽ từ từ đến, xin Mễ nội thị chuyện cáo Thánh Thượng, xin người bảo trọng long thể, cuối cùng sẽ có một ngày trời quang mây tạnh.

- Lão nô nhất định sẽ chuyển cáo lời nói của Châu Mục cho Thánh Thượng.

Lưu Cảnh liếc mắt ra hiệu cho Lưu Hổ, Lưu Hổ hiểu ý, liền nói với Mễ hoạn quan:

- Đã sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thay áo trước, chuẩn bị lễ hiến tế, có gì sẽ trở về nói tiếp.
- Xem ta hồ đồ chưa, thời gian tuyệt đối không thể chậm trễ, Châu Mục xin mời!

Lưu Cảnh cười cười, bước nhanh vào phòng thay áo.





Các bạn có thể qua đây để đọc truyện: , and like this.Cả nguồn sống bỗng thu bé lại vừa bằng 1 Vim VimĐại BossĐược thích:90,427CreditsBinh Lâm Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 4: Phá Cục
Chương 497: Mễ nội thị đến từ Kinh Thành.

Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn truyện: metruyen.com
(¯''•.¸(¯''•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•''¯)¸.•''¯) ​




Chương 497: Mễ nội thị đến từ Kinh Thành

Nghi thức tộc tế có thể dài có thể ngắn, chủ yếu là xem cấp bậc và quy mô của lễ hiến tế, tỷ như lễ hiến tế ở tông miếu của hoàng thất, quy mô long trọng, ít nhất phải tốn thời gian hơn hai canh giờ, nhưng đối với lễ hiến tế chỉ có hai người Lưu Cảnh và Lưu Hổ, tất nhiên chỉ là một hình thức ngắn gọn mà thôi, không đến một khắc đã kết thúc.


Sau khi lễ hiến tế kết thúc, Đào Trạm và Tôn Thượng Hương, thê tử Tô thị của Lưu Hổ cùng với Lưu Cúc trở về phủ trạch trước, mà Lưu Cảnh thì ở trong căn phòng bên cạnh từ đường, tiếp kiến vị sứ giả hoạn quan Mễ Ứng đến từ Nghiệp Đô, Mễ Ứng là một trong mười vị sứ giả hoạn quan do hoàng thất phái ra lần này, sứ mệnh công khai của bọn họ là đôn đốc hoàng tộc các nơi làm tốt tộc tế vào năm mới.

Nhưng Mễ Ứng cũng là tiêu thư đồng cùng lớn lên với Hán Đế Lưu Hiệp, là người thân cận và tín nhiệm nhất của Lưu Hiệp, y đến đây mang một hàm nghĩa rất sâu, hàm nghĩa này đương nhiên Lưu Cảnh hiểu rõ.

Trong phòng đã được nhóm lên một chậu than, than cháy bập bùng, khiến trong phòng ấm áp như mùa xuân, Lưu Cảnh mời Mễ Ứng ngồi xuống, Lưu Hổ thì ngồi bên cạnh, kỳ thực Lưu Hổ cũng không muốn tham gia buổi gặp mặt như thế này, nhưng Lưu Cảnh nhất định muốn giữ y lại, Lưu Hổ cũng không còn cách nào để trốn tránh.

Mễ Ứng liếc mắt nhìn Lưu Hổ, âm thanh the thé cười hỏi:

- Hôm nay Hổ tướng quân không có bận việc gì hay sao?

Ngụ ý của y chính là muốn Lưu Hổ rời khỏi, Lưu Cảnh lại cười nói:
- Mễ nội thị không cần lo lắng, đây là huynh trưởng của ta, có việc gì cứ nói, không sao cả.

Mễ Ứng bất đắc dĩ, đành phải rút từ trong búi tóc một tờ giấy đưa cho Lưu Cảnh:

- Đây là bức thư Thánh Thượng đích thân viết cho Châu Mục, Tào tặc trong cung phòng bị nghiêm ngặt, thư tín bình thường khó có thể mang ra, chỉ có thể viết ra một tờ giấy, xin Châu Mục đừng chê là vụng về.

- Điều nay ta có thể hiểu được!

Lưu Cảnh tiếp nhận tờ giấy, mở ra đọc thử, trên mặt giấy chi chít những chữ nhỏ, Lưu Cảnh từng thấy Y Đai Chiếu, biết đây chính là thư thân bút của Lưu Hiệp, chỉ có thề nội dung rất bi thương, khẩn cầu hắn sớm ngày xuất binh bắc thượng, diệt trừ Tào tặc, khôi phục giang sơn Hán thất, hàng chữ cuối cùng lại khiến Lưu Cảnh giật mình kinh hãi, không Lưu Hiệp lại đề xuất, nguyện ý mang ngôi vị Hoàng Đế nhường lại cho Lưu Cảnh.

Lưu Cảnh lắc lắc đầu, thở dài:

- Lưu Cảnh nào có tài đức gì, dám dòm ngó đến bảo đỉnh của Hán thất, xin nội thị hãy chuyển cáo đến Thánh Thượng, làm con cháu Lưu thị, khôi phục Hán thất là nhiệm vụ của Lưu Cảnh thần, nhưng Lưu Cảnh thần không có bất kỳ ý nghĩ không an phận nào cả, chỉ cần có thể diệt trừ Tào tặc, thần nhất định sẽ khôi phục quân quyền, giúp Thánh Thượng một lần nữa quân lâm thiên hạ, giúp thiên hạ lại được nhận hoàng ân mênh mông, thần nguyện lĩnh một đội quân tây chinh, vì Thánh Thượng mở mang bờ cõi.
Mễ Ứng cuống quít xua tay:

- Lưu Thánh Thượng nói ai làm Hoàng Đế là chuyện tương lai, ngài chỉ khẩn cầu Châu Mục có thể sớm ngày bắc phạt, diệt trừ Tào tặc, chớ đề xã tắc Hán thất trầm luân vào sự hủy diệt.

- Ta biết!

Lưu Cảnh không chút hoang mang trầm giọng nói:

- Xin hãy chuyển cáo với Thánh Thượng, Lưu Cảnh nhất định sẽ làm hết sức, tuyệt sẽ không phụ sự phó thác của Thánh Thượng.

Lưu Cảnh bảo Lưu Hổ đi sắp xếp cho Mễ Ứng đi nghỉ ngơi trước, hắn có chút tâm sự, khoanh tay đứng trước cửa sổ nhìn tuyết đọng trên cành cây, trời đã sáng, một luồng ánh sáng mặt trời xuyên qua nhánh cây chiếu vào cửa sổ, ánh sáng vàng óng chiếu trên mặt Lưu Cảnh, khiến cho khuôn mặt đầy đường nét của hắn có vẻ kiên cường kỳ lạ.

Lúc này Lưu Hổ đi vào gian phòng, thi lễ nói:

- Ty chức đã sắp xếp xong xuôi cho Mễ nội thị.

Lưu Cảnh quay đầu lại cười nói:

- Đây là từ đường, chỉ tính theo thân tình, không cần để ý đến chức vụ, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.
Lưu Hổ là tâm phúc Lưu Cảnh tín nhiệm nhất, y tích lũy công lao được thăng làm Giáo úy, nhờ chiến trường và cuộc sống nhiều năm tôi luyện, Lưu Hổ không còn là to đầu ngốc nghếch năm đó, y im lặng gật đầu, ngồi xuống đối diện Lưu Cảnh, Lưu Cảnh cười hỏi:

- Huynh trưởng của huynh có tin tức gì không?

Huynh trưởng của Lưu Hổ chính là Lưu Bàn, năm đó khi thu phục Trường Sa, Lưu Bàn không chịu đầu hàng Lưu Cảnh, vứt bỏ chức quan đi Giang Lăng, sau lại được Lưu Bị bổ nhiệm làm Thái thú Hoành Dương, Lưu Hổ lắc đầu:

- Một năm nay chúng ta không có thư từ qua lại.

- Hẳn lã sẽ không bao lâu nữa, huynh ấy sẽ gặp phải một sự lựa chọn mới, ta hy vọng huynh ấy có thể trở về Kinh Châu.

Lưu Hổ sau một lúc lâu mới ôn tồn bảo:

- Ta cũng hy vọng như vậy.

Hai người trầm mặc, Lưu Cảnh lại liếc nhìn Lưu Hổ, cười hỏi:

- Hình như huynh có tâm sự à?

Lưu Hổ thở dài:

- Ta tận mắt thấy đệ đi từng bước đến ngày hôm nay, gian khổ trong đó ta hiểu hơn ai khác, chẳng lẽ tương lai đệ thật sự muốn giao quyền cho con rối kia sao?
Điều Lưu Hổ nói chính là thái độ lúc nãy của Lưu Cảnh, tương lai đem quyền lực giao cho Lưu Hiệp khiến trong lòng y vẫn canh cánh không thôi, Lưu Cảnh mỉm cười:

- Hóa ra huynh là vì chuyện này mà không vui.

- Đương nhiên, giang sơn mà chúng ta dùng mạng để đổi lấy, dựa vào cái gì mà cấp cho con rối vô dụng kia?

Lưu Hổ tức giận nói.

Lưu Cảnh thản nhiên cười:

- Vừa rồi trong thư Lưu Hổ có nói, nguyện ý nhường ngôi vị Hoàng Đế cho ta, nếu như lời này không phải là lời thăm dò của y, vậy thì câu cuối cùng phải là nói về Tào Tháo.

Lưu Hổ giật mình kinh hãi:

- Ý đệ là, tên Mễ Ứng này là giả?

- Giả lại không phải giả, y đúng là nội thị Lưu Hiệp sủng ái nhất, quan hệ của y với Lưu Hiệp không giống bình thường, huynh không nhìn ra sao?

Lưu Cảnh mang theo một nụ cười trào phúng, nói:

- Y thiếu chút nữa đã gọi ra tên của Lưu Hiệp, người này hóa trang một chút, quả thật còn xinh đẹp hơn nữ nhân bình thường, không phải là giả mạo.
- Ghê tởm!

Lưu Hổ hung hăng hừ một tiếng, y lại nói một cách nghi hoặc:

- Chẳng lẽ y chính là người của Tào Tháo sao? Nhưng y đã rút tờ giấy từ trong búi tóc mà.

- Huynh quá ngây thơ rồi!

Lưu Cảnh lạnh lùng nói:

- Từ Nghiệp Đô đến đây ít nhất phải nửa tháng, y cần gì phải giấu mãi trong búi tóc, y cố ý làm như vậy, nếu như y lấy lá thư từ trong ngực, ngược lại ta sẽ không hoài nghi, đây gọi là giấu đầu hở đuôi, có một chuyện huynh phải nhớ kỹ, Lưu Hiệp phái một nhân vật tâm phúc như vậy đến Kinh Châu, Tào Tháo tuyệt sẽ không mắt nhắm mắt mở.

- Ta đã hơi hiểu rồi!

Lưu Hổ lại thở dài một tiếng:

- Nhưng đạo lý đơn giản như vậy, tại sao Lưu Hiệp lại không hiểu?

- Lưu Hiệp không phải là không hiểu Tào Tháo, mà là y không hiểu tên Mễ hoạn quan này, người ở lâu trong thâm cung, thường sẽ bị một chút đồ làm mờ mắt.
Vào thời của Lưu Biểu, ngày mồng một phải cử hành đại hội bá quan, quan viên các nơi của Kinh Châu đều tụ tập ở Tương Dương, tại chủ điện châu nha khí thế to lớn bái kiến Châu Mục.

Thực tế đây chính là triều kiến vào năm mới của triều đình, rõ ràng là đã vượt quyền, đến khi Lưu Cảnh lên thay, nghi thức này đã chính thức bị hủy bỏ.

Lý do của Lưu Cảnh rất đơn giản, năm mới, nhà nhà đều phải bái tế tổ tiên, quan viên các quận huyện đi Tương Dương không thể tham gia tộc tế, trái với luân lý.

Cho nên Lưu Cảnh liền hủy bỏ đại hội bá quan Lưu Biểu lập ra gần mười năm, đương nhiên, việc báo cáo công tác là cần thiết, khoảng giữa tháng hai và tháng ba, quan lại các quận huyện phải lục tục đến Tương Dương báo cáo công tác.
Tuy rằng hủy bỏ đại hội bá quan, nhưng không phải là ngày nay Lưu Cảnh có thể thảnh thơi, nghỉ ngơi trong nhà, đoàn tụ gia đình.

Trên thực tế, ngày này hắn càng thêm bận rộn, phải đi thăm hỏi một vài nhân vật quan trọng, những đại tộc Kinh Châu thâm căn cố đế như Khoái Lương, Thái Huấn, Bàng Đức công, còn có những quan lớn của Kinh Châu như Giả Hủ, Từ Thứ, còn phải đến quân doanh khao binh sỹ, đến nhà các tướng sỹ tử trận an ủi thê nhi phụ mẫu của bọn họ.

Không chỉ như thế, nếu như gặp được một vài sự việc đặc biệt, thường sẽ chiếm mất thời gian nửa ngày của hắn, giống như lúc này, Lưu Cảnh hồi phủ thay y phục, nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị đi quân doanh khao binh sỹ, nhưng khi hắn vừa bước ra khỏi thư phòng, một tên thân binh chạy vào, bẩm báo ở cửa:
- Khởi bẩm Châu Mục, có người từ Hán Trung đến!

Tin tức này khiến Lưu Cảnh quên cả việc nghỉ ngơi, lập tức ra lệnh:

- Dẫn y đến gặp ta!

Có người từ Hán Trung đến, ắt là tin tức của Mạnh Đạt đã đến, đây cũng là tin tức mà Lưu Cảnh đang chờ, Mạnh Đạt là quân cờ quan trọng nhất ở Hán Trung, có liên quan đến sự thành bại của cả chiến lược Ba Thục của hắn.

Không lâu sau, thân binh dẫn một người đàn ông trẻ tuổi đi vào, người này là đệ đệ của Mạnh Đạt, tên là Mạnh Ưu, cũng là một người có đầu óc, ở Ba Thục đảm nhiệm chức thư tá cho Trương Tùng, cùng theo huynh trưởng đầu hàng Lưu Cảnh, được phong làm Chủ bộ, lại theo huynh trưởng đi Hán Trung, y vào phòng quỳ xuống hành lễ:

- Tham kiến Châu Mục!

Lưu Cảnh khoát tay cười nói:

- Mạnh chủ bộ cực khổ rồi, mời ngồi xuống rồi nói!

Mạnh Ưu ngồi xuống, có thân binh mang trà lên cho y, y uống một ngụm trà nóng, lúc này mới cười nói:

- Cách đây không lâu huynh trưởng thay Dương Tùng áp hàng đi Trường An, nửa đường gặp bộ hạ của Mã Siêu hóa trang thành thổ phỉ cướp bóc, kết quả huynh trưởng dẫn mười mấy người hộ vệ đánh bại hơn một trăm tên cướp, đem hàng hóa bán ra, lại thu về một lượng hoàng kim không ít, càng có ý nghĩa hơn là trong đội ngũ có người của Dương Tùng sắp xếp, y đề nghị với huynh trưởng lén chia chác hoàng kim, liền bị huynh trưởng nghiêm khắc cự tuyệt, y mật cáo Dương Tùng, Dương Tùng khen huynh trưởng là người trung nghĩa, xem như tâm phúc.

Lưu Cảnh gật đầu khen:

- Huynh trưởng ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng, ta biết y là một nhân tài, ở đâu cũng có thể làm nên đại sự, tương lai sách lược Hán Trung thành công, ta nhất định sẽ trọng dụng huynh đệ các ngươi.

Mạnh Ưu mừng rỡ trong lòng, cúi người nói:
- Nguyện vì Châu Mục phục vụ quên mình!

Lưu Cảnh mỉm cười nói:

- Nói một chút về sự tình ở Hán Trung đi.

Mạnh Ưu ngẫm nghĩ một lát liền nói:

- Nói ra thì, Trương Lỗ quản lý Hán Trung cũng rất tốt, dân phong thuần hậu, không nhặt của rơi trên đường, dân chúng tương đối giàu có, kỳ thực việc này chủ yếu là nhờ sự giúp đỡ của Dương Tùng.

Lưu Cảnh lại có chút hiếu kỳ, hắn nhớ Đào Lợi từng nói với hắn, năm đó dẫn Tây Lương Mã Vận đến Giang Hạ, là đi theo đường Hán Trung, mấu chốt là phải đút lót ngàn vàng cho Dương Tùng, cho nên Dương Tùng liền tạo cho Lưu Cảnh một ấn tượng cực kỳ tham ăn hối lộ:

- Làm cách nào mới được Dương Tùng trợ giúp?

Lưu Cảnh cười nói.

- Dương Tùng này rất coi trọng tiền bạc, một mặt bản thân y khá là tham lam, nhưng mặt khác y lại cực kỳ giỏi buôn bán, biết cách làm giàu, buôn bán giữa Ba Thục và Quan Trung, mua rẻ bán đắt, vì Hán Trung tích lũy một lượng lớn của cải, cho nên Trương Lỗ mới có thể vô cùng coi trọng y, y đề nghị thế nào thì làm theo thế ấy.

Lưu Cảnh đã hơi hiểu rõ, nếu như Dương Tùng chỉ là một kẻ tham tiền ngu xuẩn, Trương Lỗ cũng sẽ không nghe lời y như vậy, tham tiền là bản tính vốn có của con người, nhưng Dương Tùng ắt có chỗ hơn người, hơn nữa kẻ hám tiền tài tuyệt sẽ không cho phép người khác dòm ngó đến tiền tài của mình, cũng chính là Mạnh Đạt cự tuyệt việc đút lót, mới chiếm được tín nhiệm của Trương Tùng.

Lưu Cảnh trầm ngâm một lát lại nói:

- Hiện tại các ngươi đã chiếm được sự tín nhiệm của Trương Tùng, nhưng không cần quá sốt ruột, cứ từ từ, trước tiên hãy dốc sức làm việc, đợi đến sau khi có được sự tín nhiệm hoàn toàn của Dương Tùng, lại hành sự theo kế hoạch.

- Nhưng sự tình đã có biến hóa!

Mạnh Ưu khom người vội vàng nói:
- Trương Vệ đệ đệ của Trương Lỗ đã đưa ra đề nghị đoạt lấy Thượng Dung, Trương Lỗ đã hơi động lòng.

Tin tức đột ngột này khiến Lưu Cảnh giật mình kinh hãi, sao Trương Lỗ lại nghĩa đến việc đoạt Thượng Dung? Hắn chắp tay sau lưng đi hai bước, lập tức ra lệnh cho thân binh:

- Mau đi mời Giả quân sư và Tư Mã quân sư đến, nói có chuyện quan trọng cần bàn bạc.

- Còn Từ trưởng sử nữa, cũng mời đến đây đi.

Lưu Cảnh thêm vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#binh#lam