Phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TÊN TRUYỆN: BÌNH MINH RỒI SẼ ĐẾN [ P4/04 ]
Tác giả: 棠棠

Đề cử: Cà pháo muối dưa

Edit: Z

Truyện được thực hiện và đăng tải tại page: Trạm Xe Cuối Cùng

Link: https://www.zhihu.com/question/336301929/answer/2478439847

10

Quý Bạch đi ra, anh nói trong nhà không còn gì, anh muốn dẫn chúng tôi đi ăn ngoài.

Quý Dao hoan hô và đề nghị chúng tôi đến quán ăn mới mở gần đó.

Một nhóm ba người chúng tôi đến quán ăn.

Vì mới mở nên không khí của quán rất sôi động.

Chúng tôi tìm một chỗ cạnh cửa sổ và ngồi xuống.

Quý Bạch đặt bát đũa trước mặt chúng tôi, anh cầm thực đơn gọi món.

"Xíu mại, sủi cảo nhân trứng cua, thịt nướng..."

Anh gọi toàn những món tôi thích ăn.

Quý Dao bất đắc dĩ bĩu môi, liếc nhìn tôi và Quý Bạch, rồi lại thở dài.

"Hứ, anh có vợ rồi thì liền quên mất em gái, toàn gọi đồ Diệu Diệu thích ăn thôi."

Quý Bạch đóng thực đơn lại, gõ lên đầu Quý Dao: "Ai nói? Sủi cảo trứng cua là món em thích ăn, Diệu Diệu không thích trứng cua."

Tim tôi như ngừng đập, sao Quý Bạch lại biết rõ sở thích của tôi như vậy.

Anh ấy nhìn tôi nói tiếp: "Còn nữa, Diệu Diệu còn chưa phải chị dâu của em."

Khóe miệng Quý Dao giật giật, "Anh à, anh phải cố lên nhé."

"Anh biết rồi." Quý Bạch bình tĩnh gật đầu, đặt tô xíu mại đến trước mặt tôi.

Ánh mắt anh ấy dán chặt vào mặt tôi, tôi ngồi ăn mà mặt đỏ bừng tim đập thình thịch.

...

Nhờ sự giúp đỡ của Quý Bạch, một tuần sau tôi đã nộp bản thảo đúng hẹn.

Nhà sản xuất đã đọc đi đọc lại bản thảo nhiều lần, ông ấy liên tục gật đầu khi đọc nó.

"Được, Thẩm Diệu, viết như vậy tốt lắm, đàn ông như tôi đọc xong cũng đỏ mặt."

Đúng vậy, tôi, một con cẩu độc thân, cả tuần nay bị Quý Bạch chọc ghẹo nhiều đến mức đầu tôi quay vòng vòng.

Quý Bạch giống như hải vương lão làng đã từng trải qua bao cuộc chiến.

Nhà sản xuất rất vui mừng, ông ấy đã tăng lương cho tôi và cho tôi nghỉ thêm một tuần nữa.

Nói trắng ra là ông ấy để tôi sử dụng kỳ nghỉ để tìm cảm hứng.

Tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi siêu thị mua quà cho Quý Bạch.

Sau khi vào trung tâm mua sắm, lúc tôi đi ngang qua cửa hàng cho Mẹ và Bé thì tình cờ nhìn thấy Lý Nam Nam xách một cái túi đi ra.

Khi nhìn thấy tôi, cô ta sửng sốt một lúc rồi lập tức nở một nụ cười đắc thắng.

"Yo, thật là trùng hợp."

Cô ta tiến lên một bước, chặn đường tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cô ta, cô ta không trang điểm, mí mắt hơi sưng, hốc mắt còn đỏ ngầu.

Có vẻ như khoảng thời gian này cô ta không được nghỉ ngơi tốt.

Lý Nam Nam giơ tay nhẹ nhàng đặt ở trên bụng, "Thẩm Diệu, tôi mang thai rồi, đứa trẻ là của Điền Lỗi."

Tôi sững người một lúc, cau mày, rồi vươn vai.

Tôi bình tĩnh nói: "Vậy thì xin chúc mừng".

Thái độ quá mức bình tĩnh của tôi chọc giận Lý Nam Nam, cô ta tiến lên một bước chỉ vào bụng mình, "Tôi và Điền Lỗi là kết tinh của tình yêu, Thẩm Diệu, Điền Lỗi sẽ không quay đầu lại tìm cô nữa, cô bỏ cuộc đi."

Giọng điệu cô ta thiếu sự tự tin.

Cô ta sợ, sợ rằng Điền Lỗi sẽ bỏ rơi cô ta và lại quay lại bên tôi.

Tuy nhiên, tôi không quan tâm đến tên khốn Điền Lỗi đó nữa, bởi vì tôi đã có Quý Bạch.

Sau khi xác định được tấm lòng của mình, tôi cười nói: "Yên tâm, tôi sẽ không bao giờ quay lại nhặt r.á.c để ăn đâu."

Nói xong tôi xoay người rời đi.

Những lời nói của tôi hoàn toàn kích thích dây thần kinh mỏng manh của Lý Nam Nam, cô ta nắm lấy cánh tay tôi và kéo tôi thật mạnh.

"Thẩm Diệu, cô mắng tôi."

Trên đời này kiểu người vô liêm sĩ đều có nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy có người như Lý Nam Nam.

Lý Nam Nam liều mạng kéo tôi, tôi khẽ hất tay cô ta, Lý Nam Nam nhân cơ hội đó lập tức ngã ngửa ra sau.

Cô ta ôm bụng kêu to: "Giết người rồi."

11

"Giết người, có người muốn giết con tôi." Lý Nam Nam ngã xuống đất và hét lên.

Cô ta còn cố tình tát vào mặt mình vài cái khiến mặt đỏ lên và sưng tấy.

Tôi đứng tại chỗ, khuôn mặt lạnh lùng nhìn cô ta giả trân.

Càng ngày càng có nhiều người tụ lại hóng hớt, Lý Nam Nam càng hét lớn hơn.

Sau đó, bảo vệ đến và đưa hai chúng tôi đến đồn cảnh sát.

Điền Lỗi chạy đến trước, khi Lý Nam nhìn thấy Điền Lỗi, cô ta lập tức đứng dậy và lao vào vòng tay anh ta.

"Anh ơi, cô ấy đánh em, cô ấy còn muốn giết con của chúng ta."

Lý Nam Nam khóc đứt ruột đứt gan, cơ thể cô ta không ngừng run rẩy, như thể cô ta đã bị oan ức rất nhiều.

Điền Lỗi quay đầu lại và nhìn về phía tôi với vẻ hoài nghi, anh ta mấp máy môi vài lần trước khi gọi tên tôi.

"Diệu Diệu, sao em có thể làm ra loại chuyện như vậy?"

Tôi ngồi trên băng ghế, khóe miệng nhếch lên.

Tôi không còn lời nào để nói và cũng chẳng muốn giải thích.

Thấy tôi không nói gì, Điền Lỗi càng trừng mắt.

Anh vỗ nhẹ vào lưng Lý Nam Nam, "Nam Nam, em đừng sợ, anh nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em."

Lý Nam Nam dựa vào trong ngực Điền Lỗi, ra sức gật đầu: "Anh à, em tin anh."

Dáng vẻ yếu ớt này hoàn toàn khác với người đàn bà chua ngoa vừa la hét lúc nãy.

Điền Lỗi đẩy Lý Nam Nam ra khỏi vòng tay của anh ta, quay đầu lại, giơ tay lên cao và định tát vào mặt tôi.

Ngay khi tôi định đánh trả, ai đó đã nhanh hơn tôi một bước.

Quý Bạch sải bước tới trước mặt tôi, nắm lấy tay Điền Lỗi, dùng sức đẩy anh ta ra, kéo tôi vào lòng.

Điền Lỗi loạng choạng, lùi lại vài bước và cố gắng ổn định cơ thể.

"Cậu là ai?" Anh ta đỏ mắt trừng Quý Bạch.

Quý Bạch cười lạnh nói: "Tôi là bạn trai của Thẩm Diệu."

Điền Lỗi sửng sốt một chút, nhìn tôi hét lớn: "Thẩm Diệu, cô dám cắm sừng tôi."

Chếc tiệt, tôi thực sự muốn bóp cổ tên khốn Điền Lỗi đó cho đến chết.

Quý Bạch nắm chặt tay tôi, đứng bên cạnh tôi, gương mặt anh lạnh lùng đến nỗi Điền Lỗi không dám lên tiếng.

Quý Bạch khinh thường nói:" Tôi biết anh là một tên vô lại, không nghĩ tới ngay cả s.ú.c vật cũng không bằng."

Rồi Quý Bạch lại nhìn Lý Nam Nam, "Cô biết ai đã làm điều đó trước đúng chứ? Tôi sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý."

Lý Nam Nam run lên vì sợ hãi.

Quý Bạch kéo tôi ra ngoài.

Vài ngày sau, tôi nhận được điện thoại xin lỗi từ Lý Nam Nam.

Cô ta đã khóc và cầu xin tôi rất nhiều, hy vọng rằng tôi có thể nói Quý Bạch rút đơn kiện.

Tôi cười khẩy và từ chối, dù sao khi hãm hại tôi cô ta cũng đâu có nhân từ.

Sau đó, khi tôi nói chuyện với Quý Dao, tôi phát hiện ra rằng Điền Lỗi đã chia tay với Lý Nam Nam.

Điền Lỗi nói rằng không nên có vết nhơ nào trong cuộc đời anh ta, và Lý Nam Nam là vết bẩn lớn nhất trong cuộc đời anh ta.

Lý Nam Nam vác cái bụng bầu đến công ty của Điền Lỗi, quậy long trời lở đất.

Danh tiếng của Điền Lỗi rất tệ và anh ta bị mất việc.

Sau khi Lý Nam Nam đạt được mục đích của mình, cô ta liền đi phá thai.

Quý Dao kinh ngạc, nói hai người bọn họ quả thật là một đôi trời sinh, tra nam tiện nữ.

Sau khi tôi bình tĩnh lắng nghe, trong lòng tôi thậm chí không có một chút gợn sóng nào.

Điền Lỗi và Lý Nam Nam dường như là ký ức kiếp trước của tôi.

Quý Dao nói xong, vỗ vỗ trán nói: "Đúng rồi, suýt chút nữa quên mất chuyện hôm nay."

Cô ấy nhìn tôi cười nói: "Cục cưng, ngày mốt là sinh nhật của anh trai em, chị định tổ chức như thế nào đây."

Tôi quay đầu chớp mắt với Quý Dao, "Bí mật."

12

Quý Dao bất mãn bĩu môi, vươn tay chọc nhẹ vào trán tôi.

"Hứ bây giờ chị lại chơi trò bí mật với em."

Tôi cười cười, khoác vai Quý Dao, "Em không biết giữ lời, nếu chị nói cho em biết thì còn gì là bí mật."

Quý Dao bất đắc dĩ thở dài, giơ hai tay lên, "Được, vậy em chờ xem biểu tình ngạc nhiên của anh trai vậy."

Tôi nháy mắt với cô ấy, chắc chắn sẽ ngạc nhiên.

Ba ngày sau, sinh nhật Quý Bạch.

Hôm đó, sau khi bố trí căn nhà xong, tôi trốn trong hộp quà.

Đúng vậy, tôi muốn tặng bản thân mình như một món quà cho Quý Bạch.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, người tôi ướt đẫm mồ hôi, tôi không dám lau vì sợ lớp trang điểm trên mặt sẽ bị phá hỏng.

Tôi hồi hộp chờ đợi.

Tôi nghe thấy tiếng mở cửa, là tiếng bước chân của Quý Bạch.

Tôi vui mừng khôn xiết, nín thở cầm pháo hoa giấy trong tay, vểnh tai lên nghe động tĩnh của Quý Bạch.

Quý Bạch gọi tên tôi, "Diệu Diệu, em có nhà không?"

Tôi không dám phát ra tiếng, tiếng bước chân của Quý Bạch chỉ cách hộp quà có mấy bước.

Trong lòng tôi nghĩ đến những con số, tính toán thời gian, chờ Quý Bạch đi tới bên cạnh chiếc hộp.

Tôi đưa tay, đẩy chiếc hộp ra và từ bên trong đi ra.

"Sinh nhật vui vẻ, Quý Bạch." Tôi kéo pháo hoa giấy lên.

Bùm một tiếng, tờ giấy màu nổ tung giữa không trung, bay khắp trời.

Tôi nhắm mắt hét lên: "Hôm nay em là quà sinh nhật của anh. Anh ngạc nhiên không?"

Xung quanh im lặng, và tôi nghe thấy tiếng cười của Quý Dao.

Tôi mở mắt ra, thấy Quý Bạch đứng trước mặt tôi, đầu anh ấy phủ đầy những mảnh giấy màu.

Quý Dao đang đứng phía sau anh với một chiếc bánh sinh nhật lớn, trong khi cha mẹ của hai người họ đang cởi giày ở cửa.

Nhiều người, nhiều cặp mắt, tất cả đều nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

Tôi thực sự muốn thắt cổ tự tử.

Khi tôi xấu hổ nhanh chóng chui vào hộp.

Tôi nghe thấy tiếng cười của Quý Bạch, anh mở hộp ra, xoa đầu tôi, dịu dàng nói.

"Diệu Diệu, đây là món quà tốt nhất mà anh đã nhận được trong cuộc đời của mình, cảm ơn em."

Nói xong, anh nghiêng người hôn lên môi tôi.

Mặt tôi càng đỏ hơn.

Quý Bạch ôm tôi ra khỏi hộp.

Tôi vùi mặt vào lòng Quý Bạch, thông qua kẽ hở tôi thấy cha mẹ anh đã rời đi rồi.

Quý Dao giơ ngón tay cái với tôi, "Chị, chị giỏi lắm, chị giỏi lắm, hahaha."

Cô ấy ôm bụng cười ha hả và khi tôi nghĩ về sự cố đáng xấu hổ của mình bị Quý Dao cười suốt ba năm, tôi lại cảm thấy chán nản.

Quý Dao đặt bánh lên bàn rồi cũng rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại tôi và Quý Bạch.

Trong mắt Quý Bạch lộ ra ý cười, nhịn không được lại hôn tôi một cái.

Anh ghé vào tai tôi thì thầm: "Khi nào anh có thể mở quà?"

Vừa nói, anh vừa xé quần áo của tôi.

Tôi đỏ mặt thều thào "Chờ tối nay đi, em sẽ nghe theo anh".

Đôi mắt đen láy của Quý Bạch trong nháy mắt tối sầm lại, anh ôm tôi đi vào phòng ngủ.

"Anh không thể đợi được."

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn chiếc bánh kem trên bàn và hét lên: "Anh có nên ước một điều ước trước không?"

"Điều ước đã thành hiện thực, không cần."

Hóa ra anh ấy đã thực sự thích tôi lâu như vậy, may mắn thay, chúng tôi đã đến bên nhau.

Chúc mừng sinh nhật tình yêu của tôi.

-----Toàn văn hoàn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh