Chương 201 - 210

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDIT: HANNNURLUVE

Mị xin khẳng định mị dịch truyện này sẽ có một số câu khác với bản gốc do nếu dịch nguyên bản gốc sẽ khó hiểu câu văn không mượt nên có một số chỗ mị dịch khác để phù hợp văn phong hiện tại. Xin cảm ơn.

Xin nhắc lại không giống bản gốc 100%

...

Chương 201: Nói Gì Nghe Nấy

Khi Vân Thái rời đi, Trương Nhật Sơn đưa cho nàng một tấm thẻ.

-"Trong thẻ này là toàn bộ tài sản của ta, ngươi giúp ta chuyển cho Ngô Tà. Còn đủ hay không, ta cũng không có cách."

Vân Thái mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn nhận lấy tấm thẻ.

-"Đa tạ sư thúc ạ."

-"Ngoài ra, giúp ta chuyển lời với Ngô Tà, ngày mai hắn tốt nhất dẫn theo nhiều người, vạn nhất muốn quậy lên, cũng bình yên vô sự mà lui. Còn nữa, mặc kệ bọn họ nháo khách sạn Tân Nguyệt thành cái dạng gì, tôi cũng sẽ không ra tay giúp đỡ bất kì ai."

-"Nếu như tộc trưởng gặp phải nguy hiểm gì đó, ngài chẳng lẽ cũng không chịu ra tay?"

-"Nha đầu ngốc, bản lĩnh tộc trưởng đại nhân, tôi có thể không biết sao. Yên tâm, bọn họ sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu. Trên đời này, chỉ có hắn đánh người khác, ai lại có bản lĩnh trêu chọc hắn đâu."

Vân Thái suy nghĩ cũng có đạo lí, liền cáo từ rời phòng.

Dưới lầu, Doãn Nam Phong và Hoắc Tú Tú nhìn thấy Vân Thái xuống, Tú Tú hỏi trước:

-"Vân Thái tỷ tỷ, chị ra rồi, chuyện xong rồi?"

Vân Thái gật đầu.

-"Xong rồi. Tú Tú muội muội, chúng ta đi thôi."

Lại cười nói với Doãn Nam Phong:

-"Làm phiền ngài rồi, Doãn tổng."

-"Đừng khách sáo."

Nhìn theo hai cô nương rời khỏi cửa lớn, Doãn Nam Phong lại gõ cửa Trương Nhật Sơn.

-"Lão bất tử. Anh còn ổn không?"

-"Nếu là lão bất tử, đương nhiên sẽ không dễ chết. Cô sao không vào?"

Doãn Nam Phong đẩy cửa vào.

-"Lão bất tử, không dễ dàng gì mới gặp được người Trương gia, anh sao không để Vân Thái cô nương ở lại ăn một bửa cơm rồi đi?"

Trương Nhật Sơn nghe lời này, chỉ biết cười khổ, thầm nghĩ, mình đưa toàn bộ tài sản cho nha đầu kia đem đi, nào có tiền mời người ta một bữa cơm chứ.

-"Cơm khách sạn Tân Nguyệt, tôi làm sao mời được. Một bình trà rẻ nhất giá hơn 1000 tệ."

-"Lão bất tử, anh đừng có ở trước mặt tôi than nghèo, tài sản của anh, tôi có thể không rõ. Sao ngay cả một bửa ăn cũng mời không được hả."

Trương Nhật Sơn đương nhiên không thể nói tài sản của mình bị Ngô Tà đào mất, đành phải nói sang chuyện khác.

-"Cô không tò mò, tại sao Vân Thái tới tìm tôi sao?"

-"Tôi còn không biết anh sao, chuyện cậu không muốn nói, tôi dù hỏi thế nào, cũng hỏi không ra. Anh nếu muốn nói, tôi không cần hỏi, anh cũng sẽ nói thôi."

-"Cô thật là hiểu tôi."

...

Sau khi Vân Thái rời khách sạn Tân Nguyệt, bắt taxi đến nhà Bàn Tử.

Tú Tú vốn dĩ nói muốn kêu người đưa nàng đi, nhưng nàng chết sống không chịu để người đưa.

Cho dù quan hệ của nàng và Tú Tú tốt đến đâu, cũng không thể chuyện gì cũng làm phiền người ta. Huống hồ, chuyện bọn Ngô Tà ngày mai muốn làm, tạm thời không thể để Tú Tú biết, để tránh thêm phiền toái.

Vân Thái vừa xuống xe, đã nhìn thấy Bàn Tử, thì ra hắn đã sớm đứng ở đâu chờ Vân Thái muội tử.

-"Bàn ca!"

-"Muội tử, em tới rồi, làm ca ca nhớ chết em rồi."

Bàn Tử ôm chặt Vân Thái không chịu buông Vân Thái, đối với người yêu nhau say đắm thì một ngày không gặp như cách ba thu. Hai người họ mấy ngày không gặp, phải đếm ra cách trở bao nhiêu xuân thu a.

-"Sư thúc bọn họ đâu?"

-"Ngô Tà với Tiểu Ca đang ở nhà anh cuốc đất kìa, đúng rồi, còn Hắc Hạt Tử nữa."

-"Cuốc đất? Bàn ca, trong Bắc Kinh còn có đất trồng trọt sao?"

-"Hử, anh nói cuốc đất, ý là đánh bài á, không phải đi cuốc đất thật đâu."

-"Thì ra là như vậy. Tộc trưởng vậy mà cũng chơi đánh bài hả?"

-"Không quan trọng nha, có thể học mà. Hắn đối với Thiên Chân, đó thật là nói gì nghe nấy. Anh cũng nghĩ rằng, hắn sẽ không theo bọn anh làm mấy chuyện hết sức nhàm chán này đâu. Không ngờ tới, Thiên Chân nói một câu, hắn thực sự bắt đầu chơi theo."

Chương 202: Tứ Đại Kim Cang

Vân Thái đến nhà Bàn Tử, quả nhiên phát hiện Ngô Tà, Trương Khởi Linh, Hắc Nhãn Kính ba người đang chơi đánh bài, Ngô Tà với Hắc Hạt Tử hai thầy trò kêu to không ngừng, Trương Khởi Linh lại không kêu một tiếng.

Ngô Tà ánh mắt tinh tường, nhìn thấy Vân Thái và Bàn Tử trở về trước tiên.

-"Vân Thái tới rồi!" Ngô Tà

Vân Thái hành lễ với Trương Khởi Linh và Ngô Tà, Ngô Tà nói với Bàn Tử:

-"Bàn Tử, cậu qua đánh dùm tôi một lát đi."

Bàn Tử biết hắn và Vân Thái có chuyện muốn nói, cũng liền đồng ý một tiếng, ngồi xuống chỗ của Ngô Tà.

Ngô Tà và Vân Thái đi vào trong một phòng khác, nhỏ giọng hỏi cô:

-"Gặp được Trương Nhật Sơn không?"

-"Gặp được rồi. Hắn nói ngày mai nếu muốn quậy lên, cũng chỉ có thể không ra tay."

-"Tôi muốn chính là những lời này của hắn."

Kiếp trước, hắn cũng không biết Trương Nhật Sơn, cũng không biết hắn lúc đó cũng ở trong khách sạn Tân Nguyệt.

Lần này, Ngô Tà biết tới sự tồn tại của Trương Nhật Sơn, đồng thời cũng biết thân phận Trương Khởi Linh, đương nhiên muốn hảo hảo lợi dụng một phen, bằng không không phải là tác phong của Ngô Tiểu Phật gia rồi.

Vân Thái lấy tấm thẻ ra giao cho Ngô Tà.

-"Đây là Trương Nhật Sơn nói con chuyển lại cho ngài, nói là toàn bộ tài sản của hắn, nếu ngày mai vẫn không đủ dùng, thì chỉ có thể làm theo cách của ngài rồi."

Ngô Tà nghe lời này, lúc đó liền sửng sờ.

-"Hắn nói như vậy thật hả?"

-"Dạ, ngài nói chuyện chúng ta, có phải làm có chút quá đáng không?"

Ngô Tà không ngờ đến, biểu ngữ Trương Khởi Linh có thể hữu hiệu như vậy, 

Lần trước, Trương Nhật Sơn nhiều nhất là không ra tay giúp, chung quy là trốn bọn họ, không dám ra mặt luận anh hùng với Trương Khởi Linh.

Lần này Vân Thái trực tiếp làm rõ thân phận đi tìm hắn, vạy mà có thể làm hắn đem toàn bộ tài sản của mình quyên góp đưa ra. Xem ra, Trương gia này, vẫn là có chỗ đáng khen nha.

-"Không nghĩ hắn có thể hào phóng như vậy, điều này nằm ngoài dự đoán của tôi. Nhưng mà, dù sao mọi người cũng không phải người ngoài, không có gì đáng xấu hổ hết."

Ngô Tà không chút khách sáo lấy thẻ cất vào túi.

-"Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, số tiền trong này đủ dùng, khách sạn Tân Nguyệt có thể thoát được một kiếp. Nếu trời không chiều lòng người, từ trên trời rơi xuống một con khỉ, vậy thì không còn cách nào khác hết!"

-"Ngài là lo, ngày mai sẽ có người mua càng nhiều tiền hơn xuất hiện sao?"

-"Trong 49 thành, dưới chân thiên tử, người giàu có quá nhiều, nhưng cảm thấy hứng thú với thứ này, ngoại trừ người trong nghành chúng ta, e rằng người ngoài ngành cũng không nguyện ý trả giá cao như vậy. Chỉ hi vong tôi lo xa thôi."

-"Đúng rồi, Nhật Sơn sư thúc còn nói, ngày mai bảo ngài dẫn nhiều nhân thủ thêm á, vạn nhất muốn động thủ, phần thắng sẽ lớn hơn một chút."

-"Hắn thật là quan tâm an nguy tộc trưởng đại nhân các cô nha. Nhưng mà, nhân thủ của tôi ở Trương Sa hết rồi, bây giờ muốn kiếm người cũng không kịp. Không sao, cô nhìn ba người trong phòng đó, cộng thêm tôi, bốn người chúng tôi có thể đội thiên quân vạn mã của hắn, là đủ rồi."

-"Sư thúc, vẫn còn một người sống ở đây, ngài quên rồi sao?"

-"Ai, cô nói bản thân mình hả."

Ngô Tà cười nói.

-"Việc đánh đánh giết giết này, không thích hợp với con gái bọn cô đâu. Tốt hơn là cô đừng đi."

-"Như vậy sao được. Bảo vệ tộc trưởng, là nhiệm vụ sư phụ giao cho con. Con cần phải ở bên tộc trưởng mới được."

-"Tuy nhiên, cô mới vừa đi một khách sạn Tân Nguyệt một chuyến, đã gặp Doãn Nam Phong và Trương Nhật Sơn. Nếu cô đi cùng với chúng tôi đi quậy khách sạn Tân Nguyệt, bọn họ không phải sẽ lập tức đoán ra, chuyện này có quan hệ với Trương Nhật Sơn sao?"

-"Nhưng mà, trong khách sạn đó có mười mấy tên côn đồ. Chỉ có bốn người các anh, con không yên tâm nha."

-"Có đôi khi, nhiều người cũng chả làm được gì. Chúng tôi mặc dù chỉ có 4 người, nhưng chịu không nổi là cao thủ nha. Bốn chúng tôi, giống như tứ đại kim cang, có thể lấy một địch mười, Tiểu Ca và Hạt Tử thậm chí có thể lấy một địch trăm. Khách sạn Tân Nguyệt có mấy chục người, sợ hắn làm gì!"

Chương 203: Tam Đại Hộ Pháp

Sáng sớm hôm sau, Trương Khởi Linh, Ngô Tà, Bàn Tử và Hạt Tử bốn người đã đến cửa khách sạn Tân Nguyệt.

Ngô Tà đi ở đằng trước, dù sao thì chuyện hôm nay, là chuyện giữa hắn và Hoắc lão thái thái, hắn mới chính là chủ.

Hắn hôm nay mặc bộ âu phục hàng hiệu mới mua cùng Bàn Tử và Trương Khởi Linh ở Vương Phủ Tỉnh(*), sống lưng thẳng, quần áo ngay ngắn, bước đi kiêu ngạo. Rất giống dáng vẻ con cháu nhị thế tổ(*).

(*)王府井 (Wangfujing) là một trong những con phố sầm uất bậc nhất ở thủ đô Trung Quốc, thu hút đông khách du lịch Bắc Kinh ghé thăm.

(*)Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp

Càng huốn hồ, phía sau hắn là ba bộ tây trang giày da, vệ sĩ đeo kính râm, đặc biệt là Muộn Du Bình và Hắc Hạt Tử, dáng người khí thế, kết hợp với bộ đồ phẳng phiu, vẻ mặt lãnh đạm, kính râm không nhìn thấy ánh mắt, quả thực hiệu quả!

Muộn Du Bình bên trái, Hắc Hạt Tử bên phải, Bàn Tử ở giữa, đi theo đằng sau Ngô Tà.

Mấy tháng nay, cuộc sống trôi qua quá thoải mái, lại thêm hài lòng về chuyện tình cảm. Cho nên, Bàn Tử tăng cân nhanh chóng, mặc bộ đồ này trên cơ thể đầy đặn của hắn, vốn dĩ hàm ý khá có chút không ổn lắm. Nhưng không chịu nổi bên cạnh hắn có hai soái ca bao ngầu, dẫn đến thu hút hầu hết tâm điểm chú ý của mọi người. Bởi vậy, rất ít người để ý đến trong đội này có Bàn Tử.

Hôm nay bởi vì có buổi đấu giá, cho cửa khách sạn Tân Nguyệt kiểm tra rất nghiêm ngặt.

Bảo an ở cửa nhìn thấy bọn Ngô Tà đi lại, khí thế bất phàm, đương nhiên không dám chậm trễ, nhưng vẫn lịch sự ngăn họ lại: "Vị tiên sinh này, chào ngài, hôm nay khách sạn có buổi đấu giá, không có thư mời không thể vào. Xin mời ngài đưa thư mời."

Không đợi Ngô Tà mở miệng nói chuyện, Bàn Tử liền ồn ào nói.

-"Thư mời cái gì, khách sạn không phải là nơi ăn uống thôi sao? Sao nhiều chuyện vậy! Gọi lão bản mấy người ra đây, nói Ngô Tiểu tam gia tới rồi, kêu hắn mau ra đón!"

"Đây là quy tắt của khách sạn, tôi cũng chỉ là phụng mệnh hành sự, vị gia này, xin ngài đừng làm khó tiểu nhân nữa."

Bàn Tử còn muốn nói, lại bị Trương Khởi Linh bên cạnh giữ vai lại.

-"Bàn Tử, đừng nói nữa." Trương Khởi Linh

Chỉ thấy hắn không biết từ đâu lấy ra một tấm thẻ, đưa tới trước mặt bảo an.

-"Cái này có thể chứ?" Trương Khởi Linh

Trương Khởi Linh khí thế kinh người, mặc dù thanh âm không cao, nhưng giọng nói rõ ràng mang theo sự tự tin không thể nghi ngờ.

Bảo an kia cũng là người từng trải, đã quen với việc nhìn thấy đủ loại người ra vào khách sạn, người có khí thế mạnh mẽ như Trương Khởi Linh, chưa từng nhìn thấy được mấy lần.

Hắn đã gặp qua nhiều, bất quá chỉ là loại phô trương thanh thế, tát vào mặt kiểu người như Bàn Tử.

Vệ sĩ giống như Trương Khởi Linh, là lần đầu tiên thấy.

Hắn lại nhìn chính chủ vẫn luôn im lặng nãy giờ, phát hiện mặc dù trên mặt hắn vẫn luôn cười, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt, trong đôi mắt to xinh đẹp, ánh mắt lại sâu không lường được, làm người ta suy nghĩ không biết trong lòng hắn đến tột cùng đang nghĩ gì.

Cho tới bây giờ, Ngô Tà vẫn không chịu mở miệng chút nào, chỉ là nụ cười trên mặt, càng ngày càng dọa người mà thôi.

Bảo an vội đem tầm mắt rời khỏi người hắn, quay sang tên bảo tiêu cao lớn bên phải.

Hắc Hạt Tử thong thả lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp, đưa tới trước mặt bảo an.

-"Vị bảo an đại ca này, tôi thấy anh ấn đường phát đen, chỉ sợ nội trong vài ngày nửa sẽ xảy ra tai nạn đổ máu, có muốn hóa giải không? Trên này có phương thức liên hệ của tôi, tôi có thể giảm giá 20% cho anh!"

Bảo an vừa nghe, sao tên gia hỏa này không giống bảo tiêu, giống bọn bịt bợm giang hồ hơn.

Mấy người này thật là lạ.

Hắn không lấy tấm danh thiếp của Hắc Hạt Tử, cũng không phản ứng nói chuyện gì, mà trả lại tấm thẻ trong tay Trương Khởi Linh, vẫy vẫy tay, để bọn họ đi vào.

Chương 204: Quản Tốt Miệng Đi

Bàn Tử vừa đi, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm:

-"Xem ra, vẫn là Tiểu Ca lợi hại nha. Tiểu Ca, anh lấy thẻ này đây ra vậy?"

Trương Khởi Linh không để ý đến Bàn Tử, chỉ đi theo sau Ngô Tà, yên lặng bước vào trong.

Tấm thẻ này dĩ nhiên là Trương Nhật Sơn hôm qua nhờ Vân Thái đưa, Ngô Tà đưa cho Trương Khởi Linh giữ.

Vốn dĩ a, đây cũng là đồ của Trương gia, giao cho Trương Khởi Linh mới là đạo lí hiển nhiên.

Bất quá, chuyện này Ngô Tà không có nói cho Bàn Tử biết, Vân Thái cũng không nói trước mặt Bàn Tử.

Huynh đệ mười mấy năm, Ngô Tà biết rõ tính khí Bàn Tử, chỉ sợ hắn khoe khoang ra, không cẩn thận lỡ miệng nói ra, khiến Trương Nhật Sơn gặp rắc rối.

Vân Thái thân là người Trương gia, cũng có tự giác của người Trương gia, tộc trưởng phu nhân nói, Bàn Tử không biết giữ miệng, sợ hắn thất thố nói ra ngoài, trước đừng nói chuyện này cho hắn biết, Vân Thái liền không nói.

Giống như đời trước, bọn Ngô Tà được đưa đến chỗ sát cửa sổ lầu 1 ngồi.

Bàn Tử nhìn nhân viên đưa menu lên chửi mẹ:

-"Cmn, này không phải cướp tiền sao? 7000 tệ một bình trà!"

Hắc Nhãn Kinh cũng ồn ào theo:

-"Các cậu lần đầu tới, không biết nơi này giá thị trường. Tôi theo Hoa Nhi gia tới đây ăn cơm vài lần. Tới chỗ này một chuyến, không tiêu 6 con số, thì coi như chưa đến khách sạn Tân Nguyệt!"

-"6 con số? Má ơi, thật không hổ là địa điểm tiêu thụ hàng đầu ở thủ đô Bắc Kinh nha! Bàn gia tôi, phục rồi!"

Khi hai người họ đang nói chuyện, Ngô Tà đã gọi phục vụ:

-"Một bình trà, hai dĩa hạt dưa."

Ngô Tà chỉ vào bình trà 7000 tệ trên menu nói với phục vụ.

"Vâng, mấy vị xin chờ một lát."

Nghe Ngô Tà hào phóng như vậy, bình trà 7000 tệ, mắt cũng không chớp một cái, Bàn Tử trở nên phấn khích.

-"Thiên Chân, được nha, nói, có phải cậu ở sau lưng tôi, lét lút phát tài hay không. Sao giờ hào phóng vậy, bình trà 7000 tệ này, nói uống liền uống nha!"

Hạt Tử cũng ồn ào theo.

-"Tôi nói đồ đệ nha, cậu nếu thực sự có tiền, dù sao cũng phải hiếu kính sư phụ trước đi chứ."

Thấy hai tên gia hỏa này thấy tiền là sáng mắt, Ngô Tà cạn lời, chỉ đành đẩy cho Trương Khởi Linh:

-"Tôi làm sao có tiền hả, đây đều là tiền của Tiểu Ca á."

Nhìn thấy hai người lại muốn hả miệng nói gì, Ngô Tà sợ bọn họ tiết lộ thân phận Trương Khởi Linh, liền nhắc nhở họ nói:

-"Hai người bớt tranh cãi đi, đã quên trước đó, tôi nói gì với các cậu sao? Khách sạn Tân Nguyệt này, độ sâu này, các cậu yên tĩnh một chút đi, đừng gây rắc rối cho tôi nữa."

Bàn Tử nghe Ngô Tà nói xong, vội che miệng mình lại, sợ bản thân không cẩn thận nói ra gì đó khó thu hồi lại.

Đêm qua, Ngô Tà đặc biệt mở một cuộc họp nhỏ, trịnh trọng nói các vấn đề cần chú ý khi đến khách sạn Tân Nguyệt hôm nay. Mấu chốt quan trọng trong đó, chính là quản tốt miệng mình, ngàn vạn không được nói ra một số bí mật quan trọng mà chỉ mấy người họ mới biết được, tỷ như thân phận Trương Khởi Linh, tỷ như bọn họ muốn cướp quỷ tỉ.

Bời vì, thính nô khách sạn Tân Nguyệt, có đôi tai rất thính. Giọng nói của cậu dù nhỏ đến đâu, cũng không thoát khỏi đôi tai của các nàng.

Ngô Tà đã sớm nhận ra cách bọn họ gần nhất là thính nô, kéo Bàn Tử, chỉ cho hắn xem, Bàn Tử bừng tỉnh đại ngộ, dùng mật mã gõ vừa mới học được giao tiếp với Ngô Tà:

-"Thiên Chân, cậu nói người đàn bà kia chính là thính nô?"

-"Đúng. Bàn Tử, cậu chú ý chút đi."

-"Được. Cậu cứ yên tâm đi."

Hai người gõ gõ mặt bàn ở bên này, quan sát động tĩnh thính nô này, quả nhiên phát hiện cô ta đang nhìn qua đây.

-"Hảo gia hỏa. Đôi tai này thật là thính! Đều nghe được tất cả." Bàn Tử

Chương 205: Tiểu Hoa Giá Đáo

Thính nô mặc dù nghe thấy tiếng gõ của Ngô Tà và Bàn Tử, nhưng vì nghe không hiểu gì, rất nhanh liền chuyển sự chú ý sang nơi khác.

Hắc Hạt Tử nghảnh trái nhìn phải, cũng chú ý tới chỗ thính nô, dùng khẩu hình nói với Trương Khởi Linh:

-"Trương câm, Ngô Tà với Bàn Tử đang gõ cái quái gì vậy?"

Trương Khởi Linh hiếm khi để ý tới hắn một lần, dùng khẩu hình nói:

-"Mật mã gõ."

Hắc Hạt Tử sửng sốt, mật mã gõ là cái quỷ gì. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nó có lẽ là phương thức giao tiếp được ba người này tạo ra. Cậu đừng có nói, nếu là dưới mặt đất, phương thức giao tiếp này thật sự có ích hơn hét toáng lên.

Phục vụ bưng trà và hạt dưa lên, Bàn Tử hỏi phục vụ:

-"Hạt dưa bao nhiêu tiền một dĩa?"

"'Tiên sinh, hạt dưa và điểm tâm là miễn phí."

-"Ra vậy thì tốt, thêm hai dĩa hạt dưa đi. Chúng tôi có 4 người, dù sao cũng phải mỗi người một dĩa chứ."

"Dạ được, tiên sinh." Phục vụ lễ phép đi xuống, một lúc sau, bưng hai dĩa hạt dưa lên.

Ngô Tà thấy cách thức của Bàn Tử, cảm thấy có chút mất mặt, nhưng cũng không ngăn hắn lại. Dù sao hơn một lát nữa sẽ xé rách mặt với khách sạn Tân Nguyệt, cái mặt này, muốn hay không, cũng như vậy thôi.

Chỉ là không biết, Trương Nhật Sơn bây giờ, có phải ở một bên lặng lẽ quan sát động tĩnh mấy người này không.

Ngô Tà ngẩng đầu, nhìn lên trên lầu, phát hiện phòng bao trên lầu, đã chật kính người, hiển nhiên đều là những vị khách đến tham gia buổi đấu giá.

Chắc là Hoắc lão thái thái đã sớm đến rồi, không biết ở phòng bao nào, có đang bí mật quan sát mình.

Ngay khi mấy người đang cắn hạt dưa uống trà, tán gẫu về mấy chủ đề không liên quan, Giải Vũ Thần mặc áo sơ mi hồng thần không biết quỷ không hay xuất hiện bên cạnh họ.

-"Yo, các cậu đến sớm vậy!"

Giải Vũ Thần trên mặt cười, lời nói ra lại vô cùng lạnh lùng, như thể mấy người này, không phải là bạn của hắn, mà là kẻ thù của hắn.

Hạt Tử nhìn thấy Giải Vũ Thần, liền biết chuyện không tốt rồi, lời nói dối của hắn bị vạch trần nhanh như vậy.

Hắc Hạt Tử vốn dĩ là theo Giải Vũ Thần về Giải gia, nhưng hôm qua nhận được cuộc gọi của đồ đệ Ngô Tà, nói có chuyện rất quan trọng, cần hắn giúp đỡ. Nhưng điều kiện trước mắt là, chuyện này không được cho Tiểu Hoa biết.

Hạt Tử trái lo phải nghĩ, giữa việc đắc tội Hoa Nhi gia, và đắc tội đồ đệ mình.

Cuối cùng vẫn là hạ quyết tâm, mình chỉ có một đồ đệ bảo bối thôi, bây giờ có chuyện, mình là sư phụ, đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.

Vì thế, hắn nói dối Tiểu Hoa, nói tạm thời nhận một công việc nhỏ, muốn rời Bắc Kinh vài ngày...

Hạt Tử có tật giật mình, vừa thấy Tiểu Hoa lộ diện, liền đột ngột đứng dậy.

-"Hoa Nhi gia, sao cậu tới đây?"

Giải Vũ Thần lạnh lùng nhìn hắn.

-"Cậu là cọng hành nào, đầu tỏi nào, tôi đi đâu, không lẽ còn phải báo cáo với cậu sao?"

Hạt Tử vừa nghe, thiếu chút dọa đái trong quần.

Xem ra Tiểu Hoa giận thật rồi, phiền toái này lớn vậy, vội vàng kéo hắn qua một bên, nhỏ giọng giải thích nói:

-"Hoa Nhi gia, tôi biết, không nói thật với cậu, là tôi không đúng. Nhưng tôi nhận việc, là sự thật."

Giải Vũ Thần liếc nhìn mấy người có mặt ở đây, từ Ngô Tà, Trương Khởi Linh, đến Bàn Tử, cuối cùng là ánh mắt tới trên người Hắc Nhãn Kính.

-"Cậu nhận việc, là làm bảo tiêu cho Ngô tiểu tam gia hả? Hạt Tử, cậu thật đúng là càng sống càng có tiền đồ nha!"

Chương 206: Diễn Phải Cho Tới

Ngô Tà thấy sư phụ tại vì mình, mới chọc tức Tiểu Hoa, vội lại hòa giải.

-"Tiểu Hoa, chuyện này, đều tại tôi. Cậu ngàn vạn đừng giận Hạt Tử, là tôi kêu hắn âm thầm tới, không cần nói cho cậu biết. Không ngờ, trùng hợp vậy, cậu cũng tới rồi."

Ngô Tà vừa nói, vừa kéo ghế ra, để Tiểu Hoa ngồi bên cạnh mình.

Giải Vũ Thần cũng không khách sáo với hắn, mặt lạnh ngồi xuống ghế, nhìn Ngô Tà một cách lạnh lùng, nói một cách mỉa mai:

-"Tại sao tôi phải tức giận với hắn, sao lại trách cậu được a. Các cậu có liên quan tới tôi sao?"

-"Tiểu Hoa, cậu đừng nói như vậy mà, tôi bồi cậu còn không phải không được sao?"

Ngô Tà hạ thấp người nói những lời tốt đẹp với Tiểu Hoa, Hạt Tử cũng lại gần, bộ dáng đáng thương mà giải thích với Tiểu Hoa.

-"Hoa Nhi gia, chuyện là như vầy, Tiểu tam gia ra giá đủ cao, tôi mới miễn cưỡng nhận chuyện này. Cậu xem, giờ uống bình trà 7000 tệ, hạt dưa ăn miễn phí, một lát có thể mở rộng tầm mắt, nhìn khách sạn Tân Nguyệt đấu giá bảo bối gì. Việc tốt như vậy, đi đâu tìm được chứ."

-"Nếu là như vậy, cũng vừa hay, tôi hôm nay cũng một mình tới, không mang theo bảo tiêu. Tiểu tam gia, có thể cho tôi mượn bảo tiêu của cậu dùng không?"

Ngô Tà vừa nghe yêu cầu này liền bó tay.

-"Tiểu Hoa, tiền công Hạt Tử, tôi đã trả đủ, bây giờ cậu tới cướp người, chỉ sợ không thích hợp lắm đâu ha?"

Giải Vũ Thần lấy trong túi ra một tấm thẻ đen, đưa đến tay Ngô Tà nói:

-"Cậu trả cho hắn bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả cậu gấp đôi."

Giải Vũ Thần nói chuyện, nháy mắt với Ngô Tà, Ngô Tà hiểu ý, giả vờ thẹn thùng nhận tấm thẻ.

-"Nếu Tiểu cửu gia hào phóng như vậy, vậy tôi đây cung kính không bằng tuân lệnh. Hạt Tử, cậu theo Tiểu cửu gia đi."

Hắc Nhãn Kính thấy, đồ đệ bảo bối thấy tiền sáng mắt, nhanh như vậy liền bán mình đi, lập tức dở khóc dở cười.

-"Tiểu tam gia, tính toán giỏi nha, không hổ là Ngô gia Tam gia dạy ra. Kiểu gì cũng kiếm được lời từ đây, lợi ích thực tế cũng bị cậu lấy được! Hoa Nhi gia, chúng ra đi!"

Nhìn Hắc Nhãn Kính đi theo Giải Vũ Thần quay đầu liền đi, nụ cười trên mặt Ngô Tà dần dần cứng đờ.

Bàn Tử chăm chú xem diễn đến hăng say, nhìn thấy dáng vẻ của Ngô Tà, vội thu lại vẻ mặt hả hê khi người gặp nạn, gõ bàn:

-"Thiên Chân, đừng quên, ba người chúng ta đang diễn kịch."

Ngô Tà cũng đưa tay gõ nhẹ bàn, trên mặt vẫn là bộ dáng rầu rĩ không vui.

-"Diễn kịch thì sao chứ? Cho dù Tiểu tam gia là diễn viên, cũng là một diễn viên chuyên nghiệp, diễn cũng phải cho tới mới được!"

Bàn Tử cười trừ với Ngô Tà, tùy tiện mà nói:

-"Thiên Chân, Hạt Tử kia nếu không biết điều, cậu cũng đừng chấp nhặt với hắn. Yên tâm, có tôi và Tiểu Ca ở đây, tuyệt đối sẽ không để cậu mất mặt đâu."

Trương Khởi Linh cũng nói một câu với Ngô Tà:

-"Yên tâm."

-"Cậu xem, Tiểu Ca đã nói vậy rồi, cậu giờ có thể yên tâm rồi đi."

-"Tôi có gì không yên tâm chứ. Không đề cập Tiểu Hoa và Hạt Tử. Các cậu vẫn là giúp tôi để ý chút, xem người hẹn chúng ta, rốt cuộc đang ở phòng bao nào."

Bàn Tử làm bộ nhìn lên lầu nửa ngày, không nhìn thấy người mua Dạng Thức Lôi ở đâu, lại nhìn thấy phòng bao của Tiểu Hoa và Hạt Tử.

-"Thiên Chân, các cậu nhìn, Hoa Nhi gia dẫn Hạt Tử lên lầu kìa. Xem ra, bọn họ cũng là người mua trong buổi đấu giá hôm nay. Trách không được Hoa Nhi gia lại tức giận như vậy."

Chương 207: Lưu Ly Tôn Tử

Ngô Tà nhìn theo tay Ngô Tà chỉ, cũng nhìn thấy Tiểu Hoa và Hạt Tử trong phòng bao trên lầu, còn không đợi nói gì, lại nghe thấy bên ngoài một trận ồn ào.

Ngay sau đó, một âm thanh truyền tới: "Tiểu tam gia!"

Ba người đồng thời nhìn về phía cửa, nhìn thấy một ông già bằng một nửa người lớn, theo sau là hai bảo tiêu, chậm rãi đi đến.

Bàn Tử nhíu mày nói:

-"Lưu Ly Tôn, Tôn Tử này vậy mà cũng tới rồi!"

-"Tôn Tử này lại là cái gì vậy?"

Ngô Tà làm bộ không biết, giả vờ hỏi Bàn Tử.

-"Thiên Chân, cậu đừng xem thưởng Tôn Tử này. Trong giới chơi đồ cổ ở Bắc Kinh, ông ta giống như một mũi tên chỉ đường vậy. Ông ta xuất hiện ở đâu, thì ở đó chắc chắn có hàng tốt."

-"Không phải chỉ là một kẻ buôn bán ngọc đểu thôi sao?"

-"Yo, Thiên Chân, cậu biết Tôn Tử này hả?"

-"Không biết, chỉ là từng nghe Tiểu Hoa nhắc tới thôi."

-"Xem ra, Hoa Nhi gia với Tôn Tử này có chút không hợp nha!"

Hai người đang một xướng một họa, một câu một câu nói về Tôn Tử.

Không chỉ thính nô, ngay cả bản thân Lưu Ly Tôn cũng từ từ bước vào, cũng nghe nhất thanh nhị sở.

Nhưng ông ta lại trông không hề tức giận, mà mặc kệ đi đến bên cạnh bàn bọn họ, nói với Ngô Tà: "Dạo gần đây, trong giới không có tin tức gì của Ngô Tam Tỉnh. Ông ta đi đâu rồi?"

Ngô Tà ngồi vững trên ghế, thậm chí còn không thèm nhìn Lưu Ly Tôn một cái, hắn cắn hạt dưa, lại uống một ngụm trà, mới chậm rì rì mà nói:

-"Chú ba tôi từ trước đến nay là rồng thần thấy đầu không thấy đuôi(*), chú ấy không muốn người khác biết tin tức của mình, vì vậy sẽ không có ai tìm thấy chú ấy."

(*)(神龙见首不见尾) là một câu thành ngữ, tùy ngữ cảnh mà ám chỉ những người giỏi giang có hành tung bí ẩn, hay những sự việc, con người mờ ám, bất định.

Lưu Ly Tôn vừa nghe lời này, có chút kinh ngạc: "Tôi nghe nói ông ta chết rồi, có chuyện này không?"

Ngô Tà chưa kịp trả lời, Bàn Tử đột nhiên đứng dậy, đập mạnh xuống bàn, chén trà trên mặt bàn lay động.

-"Tôn Tử, ngậm cái miệng thúi ông lại! Tam gia là nhân vật, ông muốn gặp là có thể gặp được sao!"

"Vương Bàn Tử, đừng có tưởng thân với Ngô gia Tiểu tam gia, thì liền ghê gớm. Nơi này không có chỗ để cậu nói chuyện đâu." Lưu Ly Tôn trước đây biết Bàn Tử, hơn nữa hai người vẫn luôn có hiềm khích, tự nhiên sẽ không sợ hắn.

Mắt thấy Bàn Tử sắp mất khống chế, Trương Khởi Linh từ từ đứng dậy, hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lưu Ly Tôn, từng chữ nói ra:

-"Lời vừa rồi, là ông nói?"

"Cậu lại là người nào?" Lưu Ly Tôn bị khí thế Trương Khởi Linh dọa sợ, nhưng lại không chịu thua kém, chỉ đành kiên trì nói.

Trương Khởi Linh lại không hề để ý tới hắn, lại từ từ ngồi trở lại, cầm chén trà nóng lên, từ từ nhấp một ngụm. Bàn Tử nhân cơ hội mở miệng nói:

-"Lưu Ly Tôn Tử, ông ngay cả Trương câm tiếng tăm lừng lẫy, cũng không biết, còn dám nói mình trong giới chơi đồ cổ sao? Tôi thấy nha, ông vẫn nên nhân lúc còn sớm đóng cửa hàng cút về nhà ôm vợ đi."

Lưu Ly Tôn đương nhiên nghe nói tới đại danh Trương câm, nhưng hắn chưa thấy qua người thật. Cho nên, hôm nay Trương câm một thân tây trang ngồi trước mặt hắn, hắn cũng không nhận ra, mới quậy ra trò cười lớn như vậy.

Lưu Ly Tôn chỉ vào Trương Khởi Linh hỏi Bàn Tử: "Hắn thật sự là... Trương câm?" Âm thanh hắn rõ ràng có chút run rẩy.

Bàn Tử cười nói:

-"Còn có thể là giả sao. Không tin, ông cứ việc ra tay thử xem, xem xem hắn có thể vặn gãy cổ ông không. Còn nữa, nếu Tam gia nghe được sau lưng ông ấy có người dám chửi rủa, thì lưỡi người này cũng không thể giữ nổi."

Chương 208: Tin Tưởng Ngô Tà

Lưu Ly Tôn nhìn Trương Khởi Linh đã ngồi trở lại chỗ cũ, lại thấy Bàn Tử như hổ rình mồi, cuối cùng chuyển mắt tới Ngô Tà vẫn chưa từng đứng dậy, cười theo nói: "Cháu trai, tôi vừa rồi, tôi chỉ là nói đùa với cậu một chút, cậu đừng xem là thật ha."

Ngô Tà lạnh lùng nói:

-"Ai là cháu trai ông? Chú ba tôi vẫn khỏe, làm phiền người trong giới phải nhớ thương rồi! Nếu sau này tôi lại nghe được, có người ở sau lưng hắn chửi rủa, không cần hắn động thủ, tôi sẽ cắt đầu lưỡi hắn, cho Tiểu Mãn Ca nhà chúng tôi làm đồ nhắm!"

Lưu Ly Tôn không chiếm được bất kì lợi từ Ngô Tà, đang định dẫn người đi, lại thấy phục vụ đi tới, nói với bọn Ngô Tà: "Ba vị, có khách quý mời các vị lên lầu hai."

Ngô Tà vững vàng ổn định mà đứng dậy, đi theo phục vụ, Trương Khởi Linh và Bàn Tử theo sau hắn.

Hai người một béo một gầy, một nóng một lạnh, một động một tĩnh, các khách quý tập trung ở khách sạn Tân Nguyệt, quả thật là một đôi bảo tiêu thu hút sự chú ý.

Trên đường lên lầu, không biết thu hút bao nhiêu ánh nhìn.

Lưu Ly Tôn nhìn bóng ba người đi xa, lén lau mồ hôi lạnh trên trán. Sau đó, mới đi theo ba người ở xa, cũng lên lầu hai, vào phòng bao của mình.

Một màn ở đại sảnh tầng một, bị Tiểu Hoa và Hạt Tử trên lầu nhìn thấy từ đầu tới cuối.

-"Ngô Tà này, thật đúng là có bản lĩnh nha, ngay cả Lưu Ly Tôn Tử này cũng dám trêu!" Giải Vũ Thần

-"Hoa Nhi gia, cậu có xích mích với Lưu Ly Tôn hả?"

-"Xích mích thì không có, chỉ là nhìn hắn không vừa mắt thôi."

-"Ồ, đó là vì bạn thân từ nhỏ của cậu bênh vực kẻ yếu ha."

-"Đừng nhắc tới tiểu tử Ngô Tà với tôi, tôi bây giờ nhìn hắn không vừa mắt."

Hắc Nhãn Kính nhìn một cái, cũng không dám nói nhiều nữa, chỉ đành ngậm miệng. Nhưng hắn vẫn có chút lo cho Ngô Tà.

-"Cậu nói Ngô Tà muốn gặp vị khách quý kia, rốt cuộc là địa vị gì?" Hắc Nhãn Kính

-"Không biết, cũng không muốn biết."

...

Ba người Ngô Tà đi theo phục vụ đi đến tầng hai, dừng lại trước phòng bao 'Thái Hà Đường'.

Phục vụ giải thích với bọn họ về nguyên nhân có tên Thái Hà(*) Đường này: "Dây ấu quấn tay người, nước điểm màu son phấn. Xót đâu làn váy ướt, chỉ tiếc hương sen xanh. Căn phòng này mượn tên từ bài thơ 'Từ xa thấy người đẹp hái sen' của Lưu Hiếu Xước. Ba vị, chính là nơi này, Mời."

(*)采荷 là hái sen.

Sau khi phục vụ đi, Bàn Tử nói thầm với Ngô Tà:

-"Khách sạn Tân Nguyệt này, đang bày vẽ gì ở đây thế?"

-"Có thể là quy tắc của họ."

Bàn Tử nói với Trương Khởi Linh:

-"Tiểu Ca, chúng ta xếp đội hình cho tốt, hôm nay phải giữ thể diện cho Tiểu tam gia của chúng ta đấy."

Trương Khởi Linh không nói gì, lại đưa tay cài lại nút áo vest, xác nhận không có vấn đề gì, mới nói với hai người: 

-"Được rồi."

-"Thiên Chân, nhớ kĩ, hai chúng tôi bây giờ là tùy tùng của cậu. Sau khi vào phòng, tất cả quyết định đều theo một mình cậu, cậu phải gánh vác tốt chút nha."

Bàn Tử có chút không yên tâm Ngô Tà, sợ hắn lát nữa lộ ra sự nhát gan, làm hỏng việc, vội nhân cơ hội dặn dò hắn.

Trương Khởi Linh đã chứng kiến cách mà Ngô Tà dạy dỗ đám người Vương Bát Khâu, biết Ngô Tà có thể đối phó được, nói với Bàn Tử:

-"Tin tưởng Ngô Tà."

-"Được, Tiểu Ca, tôi nghe cậu. Tiểu tam gia, chúng ta vào thôi."

Bàn Tử và Trương Khởi Linh một trái một phải, hai người giúp Ngô Tà đẩy cửa, Bàn Tử đưa tay ra tư thế mời:

-"Tiểu tam gia, mời."

Ngô Tà lại nói câu:

-"Được, Tiểu Bàn Tử."

Chương 209: Trông Thấy Quen Mặt

Sau khi ba người bước vào, đầu tiên nhìn thấy hai bảo tiêu, giống như là môn thần, đứng trước tấm bình phong, Ngô Tà mở miệng hỏi:

-"Vị nào là người mua Dạng Thức Lôi?"

Một giọng con gái truyền tới từ sau bức bình phong.

-"Bên này."

Giọng nói rất quen tai, Ngô Tà dĩ nhiên biết là Tú Tú.

Hai bảo tiêu mở tấm bình phong, quả nhiên khuôn mặt Tú Tú lộ ra.

Ngô Tà giả bộ rất ngạc nhiên.

-"Tú Tú, sao em lại ở đây?"

Tú Tú hiển nhiên là biết Ngô Tà tới, cho nên cũng không lộ ra quá nhiều kinh ngạc cũng không ngạc nhiên, mà là nhàn nhạt nói:

-"Ngô Tà ca ca, đi theo em."

Ngô Tà đi theo Tú Tú vào trong, Hoắc lão thái thái một đầu tóc trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt Ngô Tà.

-"Bà nội, người đến rồi ạ."

Hoắc Tiên Cô ngẩng đầu, quan sát Ngô Tà.

Ngô Tà đi đến đối diện Hoắc lão thái thái dừng lại, Trương Khởi Linh và Bàn Tử một trái một phải, giống như Đầu Đà béo(*), đứng hai bên hắn.

(*)胖头陀 một nhân vật trong phim Lộc Đỉnh Ký kiếm muốn lòi con mắt nhưng chỉ biết tới đây thôi à ai có coi phim này nói mị biết nha.

Tú Tú giới thiệu với bọn Ngô Tà:

-"Vị này là bà nội tôi, người khác đều gọi bà là Hoắc Tiên Cô, các anh gọi Hoắc lão thái thái là được rồi."

Hoắc lão thái thái quan sát Ngô Tà một lúc lâu, nhưng không nói gì.

Ngô Tà cũng quan sát bà, gần 40 năm không gặp, năm đó Hoắc Tiên Cô bộ dáng thước tha, bây giờ đã sớm gần đất xa trời, tóc trắng xóa, nếp nhăn đầy mặt, nhưng khí chất kiêu ngạo trên người, một chút cũng không thiếu.

Trương Khởi Linh tuy rằng không nhớ Hoắc Tiên Cô trong quá khứ, nhưng đã nghe Ngô Tà nói, biết trong lần hoạt động trộm mộ lớn nhất lịch sử đó, mình và Ngô Tà giả trang làm Quan Căn còn có Hoắc lão thái thái trước mắt đều tham gia.

Bọn họ từng suy luận qua, bởi vì Ngô Tà và Trương Khởi Linh diện mạo không thay đổi, cho nên cho dù Hoắc lão thái thái không nhận ra họ, cho nên Hoắc lão thái thái cho dù không nhận ra bọn họ, chắc là cũng sẽ thấy quen mặt đi.

Chẳng qua, hôm nay Trương Khởi Linh mặc đồ lịch sự, khác rất nhiều so với quần áo những năm 1960, lại thêm hắn đeo kính râm trông ngầu hơn, lại xuất hiện với thân phận bảo tiểu Ngô Tà, Hoắc lão thái thái chắc là không chú ý đến hắn. Không nhận ra Trương Khởi Linh, cũng là điều bình thường.

Quả nhiên, Hoắc lão thái thái càng nhìn Ngô Tà, càng cảm thấy quen thuộc, nhưng chỉ là không nhớ ra, gặp hắn ở đâu mà thôi.

Ngô Tà lần này không chủ động đến trước mặt bà ta tự rước lấy nhục, mà là cười mỉm đứng ở đó, cùng Hoắc lão thái thái đối mắt nhìn nhau.

Cả căn phòng rơi vào im lặng, không có ai phát ra âm thanh nào, dường như nghe được tiếng kim rơi.

Ngô Tà và Hoắc lão thái thái đối đầu với nhau, ai cũng không chịu mở miệng, ai cũng không muốn mất thế thượng phong.

Ngô Tà nắm chắc trong lòng, không có sao, hắn biết, cứ tiếp tục như vậy, khẳng định người mở miệng trước không phải là mình.

Hoắc lão thái thái càng nhìn càng sợ hãi, cháu trai Ngô lão cẩu, trẻ tuổi như vậy, giữ được bình tĩnh như thế, kiên nhẫn như vậy. Càng quan trọng là, bản thân tại sao cảm thấy đối mặt với tiểu tử này, có một cảm giác kinh hồn bạt vía, hắn mặc dù đang cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt, làm người suy đoán không ra.

Bà cảm thấy Ngô Tà không chỉ là thấy quen mặt, hơn nữa khí chất hắn tỏa ra, đứng ở đó, tỏa ra hào quang, có một loại cảm giác quen thuộc không giải thích được.

Hắn rốt cuộc là ai? Thật sự là cháu trai Ngô lão cẩu sao?

Bàn Tử chờ đến mất kiên nhẫn, hắn lấy tay đẩy kính râm, vừa định nói. Lại nghe thấy Tú Tú là người phá vỡ sự im lặng đáng sợ trước.

-"Bà nội, vị này là Ngô Tà ca ca đến từ Hàng Châu."

Hoắc lão thái thái nghe thấy cháu gái giải vây cho mình, liền thuận thế hỏi nàng:

-"Ồ? Làm sao, các con quen nhau?"

Chương 210: Ngô Tiểu Phật Gia

-"Dạ, bà nội, cháu và Ngô Tà ca ca còn có Tiểu Hoa ca ca biết nhau từ khi còn nhỏ ạ!"

-"Bà Hoắc, chào ngài, tôi là Ngô Tà, lúc ở nhà, thường nghe bà nội tôi nhắc đến ngài, bà nói bà biết ngài từ khi còn nhỏ, nhiều năm không gặp hết sức nhớ nhung. Kêu tôi khi gặp ngài, nhất định phải thay bà chào ngài một tiếng."

-"Thì ra cậu là cháu của lão cẩu đó, thảo nào tôi nhìn quen quen. Thật hiếm thấy bà cậu vẫn còn nhớ tôi, bà ấy có khỏe không?"

-"Phiền ngài nhớ đến, bà nội tôi thân thể vẫn khỏe mạnh."

Hoắc lão thái thái mặc dù ngoài miệng nói lời khách sáo, nhưng lại không có chút ý định để Ngô Tà ngồi xuống nói chuyện.

Lúc này Ngô Tà biết mỗi cái ghế ngồi bên phải là có ý gì, cho nên cũng không vội ngồi xuống, cái đèn kia, nếu như có thể không thắp, cậu vẫn không muốn thắp đâu.

Phòng bao của Giải Vũ Thần, đang ở đối diện phòng bao Hoắc gia, hắn và Hắc Hạt Tử nhìn bọn Ngô Tà vào phòng bao, nhưng vẫn luôn bị Hoắc lão thái thái gạt sang một bên, trong lòng không khỏi bắt đầu sốt ruột dùm Ngô Tà.

-"Hạt Tử, cậu nói, Ngô Tà và Hoắc lão thái thái cấp bật ai cao hơn ai?"

-"Theo lý, Hoắc lão thái thái tung hoành giang hồ mười mấy năm, lại vẫn luôn là đương gia Hoắc gia, luận về kinh nghiệm thủ đoạn, hẳn là không kém Ngô Tà, nhưng cậu cũng biết, tên của đồ đệ tôi giống như hắn, rất là tà tính, không phải chỉ là lý thuyết suông. Cho nên nha, chưa đến cuối cùng, kết quả thực đúng là khó nói."

-"Nghe nói ông nội Ngô Tà và bà nội Tú Tú, khi còn trẻ, từng có một đoạn ân oán gút mắc, chỉ sợ lão thái thái một khi giấm chua nổ ra, sẽ liên lụy tới Ngô Tà chỉ là cá trong chậu!"

-"Chuyện này, tôi có từng nghe nói qua. Nghe đâu, Hoắc Tiên Cô và bà nội Ngô Tà khi còn trẻ tình như tỷ muội, nhưng sau đó lại cùng thích Cẩu ngũ gia... cuối cùng Hoắc Tiên Cô tình trường thất ý, gả xa đến Bắc Kinh."

-"Hạt Tử, cậu có nghe được bọn họ đang nói gì không?"

-"Hoa Nhi gia, ngài cũng đáng giá tôi cao quá đi. Mặc dù tai tôi so với người bình thường, nhạy hơn một chút, nhưng cách xa như vậy, tôi cũng không nghe rõ bọn họ nói gì hết á. Nhưng có một số người có thể nghe được."

Hắc Nhãn Kính nói chuyện, nhìn ra ngoài đại sảnh tầng một, quả nhiên nhìn thấy thính nô đang báo gì đó với Doãn Nam Phong.

-"Nếu tôi có đôi tai thính như cô ấy, thì có thể nghe được bọn họ nói gì rồi." Hắc Nhãn Kính

-"Thôi đi, Hạt Tử, người ta được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, cậu vẫn là dẹp đi."

Kì thật nhất cử nhất động của mấy người bọn họ, đã sớm bị Trương Nhật Sơn thu vào trong mắt. Hắn nhìn Ngô Tà bọn họ vào đại sảnh tầng một, nhìn thấy Trương Khởi Linh mặc vest đeo kính râm làm bảo tiêu giữ thể diện cho Ngô Tà, không khỏi nở một nụ cười đã mất từ ​​​​lâu.

Mười mấy năm trôi qua, tộc trưởng đại nhân đối với Ngô Tà (Quan Căn) sự nuông chiều đó không thay đổi một chút nào, ngay cả khi hắn sớm đã không nhớ mấy chuyện cũ, nhưng một khi đã gặp người này, trong mắt hắn sẽ không thấy người khác nữa.

Khi thấy Giải Vũ Thần mượn cơ hội đưa thẻ của mình cho Ngô Tà, Trương Nhật Sơn nhớ lại chuyện mình gặp phải. Ngô Tà này cũng không biết có ma lực gì, làm bọn họ chủ động đem tài sản và tính mạng đều giao cho hắn còn không oán không hận.

Chờ đến khi thiết tam giác hợp lực đối phí Lưu Ly Tôn, Trương Nhật Sơn đột nhiên dường như hiểu ra gì đó.

Tác phong và sức ảnh hưởng của Ngô Tà, cùng Phật gia năm đó, sau mà giống hệt. Không lẽ sau này là Trương Đại Phật gia kế tiếp, cửu môn lại xuất hiện một Ngô Tiểu Phật gia. Sau đó, để hắn dẫn dắt cửu môn thoát khỏi thế bị động?

...

2023.07.25


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro