Chương 461 - 470 (Xuyên Về 1976)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDIT: HANNNURLUVE

Mị xin khẳng định mị dịch truyện này sẽ có một số câu khác với bản gốc do nếu dịch nguyên bản gốc sẽ khó hiểu câu văn không mượt nên có một số chỗ mị dịch khác để phù hợp văn phong hiện tại. Xin cảm ơn.

Xin nhắc lại không giống bản gốc 100%

...

Chương 461: May Mà Bàn Tử Không Đi

Cửa tuy không lớn, nhưng nó rất khác với những cách cửa trơ trọi khác. Điều dễ nhận thấy nhất là họa tiết đám mây tinh xảo được chạm khắc trên cửa, hơn nữa họa tiết đám mây ở giữa, thực chất là một con rồng.

Không sai, quả thật là rồng chứ không phải rắn hay bất cứ thứ gì khác.

-"Tiểu Ca, cửa này khắc rồng, mà không phải kì lân của Trương gia các anh."

Trương Khởi Linh cười đáp:

-"Đây là cửa chuyên dụng của Thiếu Chủ."

Ngô Tà lập tức hiểu ra.

-"Anh cũng là sau khi nhìn thấy cánh cửa, mới biết hả?"

Trương Khởi Linh gật đầu.

-"Tôi từng thử, cửa không mở được."

Ngô Tà thầm nghĩ, tổ tiên Trương gia xây cửa này ở đây trừ mình ai cũng không mở được, rốt cuộc là có dụng ý gì. Không lẽ họ từ mấy ngàn năm trước, đã biết mình có thể xuyên không, sau Thanh Đồng Môn ở núi Trường Bạch, rốt cuộc có bí mật gì? Mình cứ như này xuyên tới xuyên lui, không lẽ cũng là người khác sắp xếp hết?

Nhưng cậu nghĩ lại, cho dù biết rõ đường là người khác sắp xếp, cậu cũng phải đi. Ai bảo cậu không yên tâm Tiểu Bình Tử của cậu chứ?

-"Tiểu a, rãnh máu trên cửa chắc là con rồng đi?"

Trương Khởi Linh gật đầu, có chút lo lắng nhìn Ngô Tà.

Ngô Tà nhìn rồng tượng trưng cho sự uy phong hoàng gia, có chút bất an nói:

-"Sao tôi cảm thấy chuyện này có chút dọa người vậy? Thôi vậy, mặc kệ, mở cửa rồi nói. Cửa này từ sau khi xây xong, hẳn là vẫn chưa từng mở. Chúng ta chắc là những vị khách đến thăm đầu tiên đi."

Nói xong, lại tự giễu cười.

-"Này không phải nói điêu. Ở đây trừ lão tử, ai cũng không vào được trừ phi trên thế gian không còn tồn tại Cơ Vô Tà."

Ngô Tà nói xong, lấy con dao nhỏ ra, muốn cắt cổ tay mình, nhưng bị Trương Khởi Linh kịp thời ngăn lại.

-"Tiểu Tà, đợi một chút, để tôi giúp cậu."

Trương Khởi Linh cản Ngô Tà lại nói.

-"Rãnh dẫn máu rất nông, không cần dùng quá nhiều máu..."

Trương Khởi Linh nhẹ cầm cổ tay phải Ngô Tà, tay kia cầm dao nhỏ, rạch nhẹ một đao trên cổ tay, máu rất nhanh đã chảy ra, Trương Khởi Linh đem cổ tay chảy máu lại gần con rồng, từng giọt từng giọt máu nhỏ xuống thân con rồng.

Quả nhiên như Trương Khởi Linh nói, rãnh máu rất nông, một lát đã nhỏ đầy thân con rồng. Con rồng lúc này, nhìn trông như phượng hoàng dục hỏa trùng sinh, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tung cánh bay cao niết bàn trùng sinh vậy.

-"Tiểu Ca, chúng ta có lộn không, đây rốt cuộc là rồng hay phượng hoàng vậy? Nếu nhìn kĩ thì như một con phương hoàng trông giống rồng, mà máu tôi chỉ sợ cũng không đủ dùng."

Trương Khởi Linh đang bận băng bó vết thương cho Ngô Tà, hắn làm sao chịu để Ngô Tà lãng phí hơn dù chỉ một giọt máu!

-"Yên tâm, là rồng hay phượng, dù sao cũng đều là cậu."

Hai người đang nói chuyện, thì nghe tiếng trục cửa chuyển động, cửa đá đóng trăm ngàn năm, cứ như vậy từ từ mở ra trước mắt họ.

-"Tiểu Ca, anh đoán đúng rồi, cửa này đúng là vì tôi mà xây."

Ngô Tà có chút hứng phấn nói, cũng không rối rắm xem trên cửa khắc là rồng hay phụng nữa.

-"Trước đừng động, vết thương băng bó xong hẵng đi."

Chờ đến khi Trương Khởi Linh cẩn thận băng bó vết thương trên cổ tay Ngô Tà, họ mới nhấc chân bước vào.

Con đường bên trong vô cùng chật hẹp, hai người sánh vai có chút chật, Ngô Tà chỉ đành đi sau Trương Khởi Linh một bước, theo sau hắn, hai người một trước một sau đi vào.

Ai bảo cậu hứa với Muộn Du Bình, phải ngoan ngoan trốn sau lưng hắn, để hắn bảo vệ mình chứ? Ai bảo mình vẫn còn bị thương chứ?

Trương Khởi Linh thấy người này hiếm khi tự giác như này, cười nhạt. Lại nghe thấy Ngô Tà cảm khái:

-"Mấy ngày nay không gặp Bàn Tử, đúng là có chút không quen mà. Nếu Bàn Tử đi chung với chúng ta, chắc chắn là đặc biệt náo nhiệt. Chỉ là đáng tiếc!"

Trương Khởi Linh không hiểu:

-"Đáng tiếc cái gì?"

-"Đáng tiếc hắn không nghe lời, sống chết không chịu giảm cân. Đường này chật như vậy, nếu hắn vào, đi tới đây bị kẹt lại, chẳng phải rất phiền sao? Tiểu Ca, còn nhớ tôi từng nói với anh chuyện ở địa cung Nam Hải Vương không?"

-"Ừm, cậu nói chúng ta với Bàn Tử ba người bò trên con đường chưa xây xong, Bàn Tử xém bị kẹt lại."

Trương Khởi Linh nghĩ đến tình cảnh đó, không khỏi quay đầu lại, mỉm cười với Ngô Tà, nụ cười khỏi phải nói có bao nhiêu quyến rũ, làm Ngô Tiểu Phật Gia nhìn đến ngẩn người.

Ngô Tà đưa tay phải sờ mặt Muộn Du Bình, dùng giọng trêu ghẹo con gái nhà lành:

-"Bình Tử thúi, bớt câu dẫn lão tử đi! Bằng không..."

Câu tiếp theo, Ngô Tà hơi xấu hổ không nói ra, Trương Khởi Linh lại yếu ớt tiếp lời:

-"Bằng không thế nào?"

-"Bằng không, lão tử sẽ tán anh thật mạnh!"

Ngô Tà giả vờ hung ác nói.

Chương 462: Lại Gặp Vẫn Ngọc

Hai người đi con đường chật hẹp tầm mười mấy phút, con đường đột nhiên trở nên rộng rãi hơn nhiều.

Ngô Tà chạy nhanh hai bước, sánh vai đi với Trương Khởi Linh.

-"Tiểu Ca, chúng ta có phải đi hướng tới giường quan tài không?"

Theo suy đoán trước đó của họ, vẫn ngọc của Trương Gia Cổ Lâu, hẳn là bên dưới giường quan tài lớn, mới làm cho thi thể đặt trong quan tài trên giường giữ tình trạng không thối rữa.

Trương Khởi Linh gật đầu.

-"Đằng trước không xa thì đến rồi."

Ngô Tà có chút khó hiểu hỏi:

-"Tiểu Ca, sao anh biết rõ vậy? Không lẽ trước kia từng đến hả?"

Trương Khởi Linh lắc đầu, chỉ la bàn trong tay, nói với Ngô Tà:

-"Tôi không phải dựa vào cảm giác."

Ngô Tà đoạt lấy la bàn, phát hiện la bàn này rất cổ, hơn nữa mình trước đây chưa từng thấy Trương Khởi Linh dùng thứ này, liền nghĩ đến có thể là đồ trong mật thất.

-"Anh lấy trong mật thất?"

Trương Khởi Linh gật đầu.

Quả nhiên không ngoài Trương Khởi Linh dự đoán, họ đi thêm mấy phút, liền đến một không gian trống trải không thấy giới hạn.

-"Tiểu Ca, ở đây không nhỏ hơn Tây Vương Mẫu cung. Cũng không biết vẫn ngọc ở đâu?"

Trương Khởi Linh chỉ lên đỉnh đầu, không ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào la bàn:

-"Bên trên."

Ngô Tà ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy không biết trên nóc có bao nhiêu thạch động, có thứ đọng lại ở bên trên rất giống vẫn ngọc ở Tây Vương Mẫu cung. Độ cao thì chỉ cao hơn Tây Vương Mẫu cung chứ không hề thấp, trông vẫn ngọc này có lớn có nhỏ, giống như muốn so khối này lớn hơn khối kia một chút.

-"Tiểu Ca, vẫn ngọc này so với Tây Vương Mẫu cung còn to hơn rất nhiều ha."

Trương Khởi Linh cũng ngẩng đầu nhìn, thấy miệng động trên đỉnh đầu đen hun hút, nói:

-"Cho nên, thi thể đặt ở trên có thể không thối rữa, mà thi thể Tây Vương Mẫu giả thì không được."

-"Tiểu Ca, chúng ta là ý tưởng lớn gặp nhau. Nhưng mà, anh nói xem, nhiều vẫn ngọc như này, họ kiếm ở đâu ra vậy?"

-"Vẫn ngọc chắc là vốn có ở đây."

Ngô Tà suy nghĩ, cũng đúng ha, cho dù bản lĩnh tổ tiên Trương gia và Tây Vương Mẫu có lớn đi chăng nữa, khoa học kĩ thuật thời xưa lạc hậu, cũng không thể chuyển một thứ lớn như này vào trong núi sâu được, nói vậy thì, điều duy nhất có thể là, vẫn ngọc vốn ở đây, họ chỉ đúng lúc phát hiện thôi.

Không lẽ thật sự là trùng hợp, chỉ là đúng lúc?

-"Tiểu Ca, tôi chợt nghĩ tới một vấn đề. Anh nói sau Thanh Đồng Môn ở núi Trường Bạch, cái gọi là bí mật chung cực, liệu có liên quan đến vẫn ngọc này không?"

Trương Khởi Linh dừng bước, nhìn Ngô Tà.

-"Anh còn nhớ bản đồ vẽ trên bức bình phong mà Trương Đại Phật Gia phát hiện không? Nếu mỗi điểm trên bản đồ đều có vẫn ngọc, những điểm này người Trương gia làm sao mà biết được chứ?"

-"Cậu là nói, những bí mật đều liên quan đến đằng sau Thanh Đồng Môn?"

Ngô Tà dường như vô ý nói:

-"Ừ, có cơ hội chúng ta đi núi Trường Bạch một chuyến."

Trương Khởi Linh lại không để ý chuyện râu ria này, mà nhìn lối vào vẫn ngọc còn cao hơn Tây Vương Mẫu cung, suy nghĩ làm sao mới có thể leo vào.

Ngô Tà thấy Bình Tử không trúng chiêu của mình, cũng không nhụt chí, dù sao thì chuyện cậu hạ quyết tâm muốn làm. Muộn Du Bình muốn cản cũng không cản được, nhiều nhất chỉ có thể bất đắc dĩ cùng mình đi mạo hiểm mà thôi.

Nghĩ đến đây, cảm giác tự hào bộc phát như xoay người từ người ở thành ông chủ. Ngô Tà thầm nghĩ, không bao lâu nữa, mình còn chỉ có thể trơ mắt nhìn Bình Tử thúi vào Thanh Đồng Môn, bây giờ thì hoàn toàn ngược lại, mình muốn vào hắn cũng không làm được gì, chỉ có thể ngoan ngoãn cùng đi!

Chương 463: Lại Vào Vẫn Ngọc

Ngô Tà ngẩng đầu nhìn vẫn ngọc trên đầu, cau mày nói:

-"Tiểu Ca, này cũng cao quá rồi đi! Không lẽ lão tổ tông Trương gia các anh, cho rằng Thiếu Chủ tôi biết bay hả?"

Trương Khởi Linh lại cười an ủi cậu:

-"Tôi có thể giúp Thiếu Chủ một tay."

Ngô Tà nghe câu này, liền lấy lại tinh thần, sao cậu quên mất chuyện này chứ.

-"Tiểu Ca, anh có thể nhảy lên?"

Trương Khởi Linh gật đầu.

-"Tôi thử trước xem."

Nói xong, hắn lùi về sau mười mấy bước trước, dừng bước, nói với Ngô Tà:

-"Tôi sẽ thả dây thừng xuống."

-"Được."

Ngô Tà biết, cho dùng mình gắng hết sức, sợ cũng không thể nhảy cao như vậy. Cậu phát hiện cơ thể này, trẻ thì có trẻ, nhưng nói về sức bật và lực nhảy lên, căn bản không thể so với Trương Khởi Linh. Chuyện này, không phục đúng là không được.

Huống chi vết thương sau lưng cậu vẫn chưa khỏi hắn, cũng chịu không nổi cử động quá mạnh.

Sau khi Trương Khởi Linh chuẩn bị xong, trước là chạy lấy đà, rồi nhảy lên, vững vàng nhảy đến lối vào vẫn ngọc.

-"Tiểu Ca, anh ổn không."

Ngô Tà nhìn không rõ tình hình Trương Khởi Linh, vội kêu lên.

Tiếng Trương Khởi Linh rất nhanh truyền đến.

-"Tôi không sao, Tiểu Tà, cầm dây thừng, tôi kéo cậu lên."

Vừa dứt lời, một sợi dây thừng rơi xuống, Ngô Tà buộc sợi dây thừng lên eo mình, sau đó hai tay nắm chặt dây thừng, kêu:

-"Tiểu Ca, tôi chuẩn bị xong rồi."

Tay Trương Khởi Linh dùng sức, kéo Ngô Tà từng chút từng chút một lên, lúc sắp đến, hắn đưa tay ra, trực tiếp túm Ngô Tà lên.

Trải qua một trận cử động, Ngô Tà cảm thấy vết thương trên lưng ẩn ẩn đau. Cậu sợ Trương Khởi Linh lo, tỏ vẻ bình tĩnh, không dám biểu hiện ra một chút khác thường nào. Nhưng Trương Khởi Linh sao mà không hiểu Ngô Tà, sao có thể không nhìn ra cậu khó chịu.

-"Tiểu Tà, tôi xem vết thương cậu."

Trương Khởi Linh ngăn Ngô Tà đang chuẩn bị đi vào vẫn ngọc.

Ngô Tà có chút vô lực, chẳng lẽ Muộn Du Bình này còn có thuật đọc tâm? Nhưng nếu đã bị hắn nhìn thấu, cậu cũng lười diễn nữa.

-"Vết thương sau lưng tôi, đúng là có hơi đau, nhưng vết thương đã không sao rồi, không nứt ra nữa đi?"

Ngô Tà nói sẽ không nứt ra, trong lòng lại có chút không chắc.

Trương Khởi Linh vội vén áo khoác trên người cậu lên, cầm đèn pin chiếu vào nhìn tình hình vết thương sau lưng cậu, chỉ thấy trên băng gạc trắng, quả nhiên có thấm chút máu, xem ra vết thương thật sự nứt ra rồi, chỉ là không biết tình hình bên trong rốt cuộc nghiêm trọng bao nhiêu.

-"Tiểu Tà, có phải rất đau không? Vết thương nứt ra rồi."

Ngô Tà kêu lên một tiếng:

-"Trời ạ, sao lại nứt ra rồi, thật đúng là họa đến dồn dập."

-"Đừng động, tôi mở băng gạc ra nhìn xem, có máu thấm ra rồi."

Ngô Tà ngoan ngoãn ngồi xổm không động, để tiện cho Trương Khởi Linh kiểm tra vết thương.

Trương Khởi Linh tháo từng lớp băng gạc, chờ đến khi nhìn thấy vết thương, cuối cùng thở phào một cái. Cũng may, chỗ nứt ra không lớn, tình hình cũng không nặng.

Nhưng hắn cũng không thể ăn ngay nói thật với Ngô Tà, để tránh người này một lát ra ngoài, sẽ không chịu kiêng dè vết thương trên lưng mà chạy tìm đường chết.

Ngô Tà phát giác sự trầm mặc của Trương Khởi Linh, liền hỏi hắn:

-"Tiểu Ca, rốt cuộc tình hình thế nào rồi, anh mau thẳng thắn với tôi đi. Nhìn anh như này, tôi còn tưởng bản thân sắp không xong rồi."

Trương Khởi Linh cân nhắc nói:

-"Tiểu Tà, vết thương nứt ra rồi, cậu nhịn một chút, tôi băng lại vết thương cho cậu, rất nhanh sẽ không đau nữa."

-"Chỗ nứt ra lớn không?"

Ngô Tà chưa từ bỏ ý định hỏi.

-"Gần giống vết thương ban đầu."

Ngô Tà nghe vậy, không khỏi run run một chút.

-"A, nghiêm trọng vậy hả? Tiểu Ca, sau khi chúng ta ra ngoài, tìm chỗ ở lại an toàn một khoảng thời gian trước, rồi hẵng hoạt động, nếu không vết thương này lại nứt ra lần nữa, cái mạng nhỏ của tôi sợ là khó đảm bảo."

Lời này trong ý muốn của Trương Khởi Linh, hắn đương nhiên gật đầu.

Chương 464: Xuyên Qua Thời Không

Sau khi Trương Khởi Linh băng bó vết thương cho Ngô Tà xong, hai người một trước một sau bước vào vẫn ngọc.

Ánh sáng đèn pin chiếu vào dù không rõ lắm, nhưng vẫn đủ soi sáng con đường phía trước của họ.

Con đường này không biết dài bao nhiêu, họ đi rất lâu, vẫn chưa đến cuối đường.

-"Tiểu Ca, vẫn ngọc này rốt cuộc lớn cỡ nào vậy, sao đi mãi vẫn chưa đến vậy?"

Trương Khởi Linh quay đầu lại, lo lắng hỏi:

-"Tiểu Tà, có phải mệt rồi không?"

Ngô Tà có chút cáu kỉnh nói:

-"Không đến nỗi mệt, chỉ là ở trong này lâu quá, cảm giác có hơi áp lực thôi."

Nói đến đây, Ngô Tà chợt nhớ đến lúc mình vào vẫn ngọc ở Tây Vương Mẫu cung. Cậu lúc đó, cũng không biết bên kia vẫn ngọc, là một thời không khác, cho nên không ngừng đi về phía trước, lúc đó cũng đi rất lâu, mới ra khỏi vẫn ngọc, đến thời Tây Chu...

Nghĩ đến đây, Ngô Tà xua tay, nói:

-"Bỏ đi, tiếp tục đi thôi, tôi ước tính chiều dài vật lí của vẫn ngọc này, không hề dài. Sở dĩ chúng ta đi chưa ra, hẳn là có liên quan đến sự thay đổi thời không."

Ngô Tà nhìn Trương Khởi Linh cười tủm tỉm nói:

-"Tiểu Ca, lần trước trong vẫn ngọc ở Tây Vương Mẫu cung, tôi vừa ra đã đến thời Tây Chu, cũng không biết lần này đi ra, sẽ đến thời nào nữa?"

-"Cậu muốn đến thời nào nhất?"

Ngô Tà suy nghĩ nói:

-"Tốt nhất là năm 1976, trước khi đội khảo cổ của bọn dì Văn Cẩm đến Ba Nãi, chúng ta có thể đến nhà sàn của anh ở, trong lúc nghỉ ngơi, sẵn tiện ôm cây đợi thỏ. Chờ đội khảo cổ đến, lại nghĩ cách trà trộn vào. Anh thấy sao?"

-"Nhưng mà, nơi đó có thể có người ở."

-"Sợ gì, cho dù có người ở đó, thì người kia cũng là anh."

Ngô Tà giả vờ không hiểu sự lo lắng của Trương Khởi Linh, cười xấu xa.

Trương Khởi Linh cau mày nói:

-"Tôi của lúc đó, có thể không nhớ rõ cậu."

Vừa nghĩ đến chứng thất hồn khó ưa của Trương Khởi Linh, Ngô Tà thấy đầu hơi đau, nhưng miễn cưỡng cười nói:

-"Không sao đâu, anh cũng không phải lần đầu quên tôi, tôi sớm đã quen rồi. Chỉ cần tôi còn nhớ rõ anh là được rồi. Tiểu Ca, yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng khiến anh nhớ ra tôi thôi."

Trương Khởi Linh thấy vẻ mặt của Ngô Tà, tuy biết rõ cậu vì quá khứ của mình mà khó chịu đau lòng, nhưng trong lòng vẫn có chút cảm thấy chua xót.

Khi hắn ý thức được, mình thế mà ăn giấm mình của quá khứ, liền có chút ngượng ngùng, vội chuyển câu chuyện khác, để tránh bị Ngô Tà nhìn ra manh mối:

-"Tiểu Tà, cậu có từng nghĩ tới vấn đề thời gian hai bên vẫn ngọc không bằng nhau."

Vấn đề này Ngô Tà đúng là có từng suy nghĩ. Dựa theo thời gian lần trước vào vẫn ngọc, với thời gian bên xuyên qua, hai bên đối chiếu, cậu phát hiện thời gian sau khi bước vào thời không nhanh hơn nhiều so với thời gian của thế giới ban đầu.

Lần trước quá trình ba ngàn năm, cậu chỉ dùng mười mấy ngày đã trở lại. Lần này nếu như thật sự đến năm 1976, cho dù ở bên kia tám năm hay mười năm, thì đối với thế giới 04 mà nói, chẳng qua chỉ là sớm nở tối tàn, dừng không được bao lâu.

-"Yên tâm, Tiểu Ca, chúng ta rất nhanh sẽ trở lại, cũng không để lỡ quay về tìm Bàn Tử nói chuyện đâu."

Trương Khởi Linh nghe lời này của Ngô Tà, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, hắn thế mà cũng có chút nhớ Bàn Tử nói nhiều kia. Sau này đi đến đâu, cũng nên dẫn gia hỏa này đi theo.

Hai người vừa đi vừa nói, bất tri bất giác, đã đi được một khoảng rất dài.

Trương Khởi Linh chợt thấy ánh sáng đằng trước có sự thay đổi, nhận ra họ chắc là đã đến lối ra, liền nói với Ngô Tà đằng sau:

-"Tiểu Tà, chúng ta sắp đến rồi."

Ngô Tà ngẩng đầu nhìn, đúng như Trương Khởi Linh đoán, liền vui mừng kêu lên:

-"Tiểu Ca, chúng ta đến rồi, thật tốt quá, chúng ta đến rồi."

Hai người không hẹn mà bước nhanh hơn, rất nhanh đã đến thế giới bên ngoài vẫn ngọc.

Chương 465: Hai Tiểu Ca

Ngô Tà vốn tưởng là, khi họ đi ra, chắc là còn ở gần Trương Gia Cổ Lâu, ít nhất còn ở trong núi. Nhưng trong phút chốc cậu và Trương Khởi Linh ra khỏi vẫn ngọc, liền đơ ra.

Nhìn thấy trước mắt hình như là căn phòng sắp xếp quen mắt, còn có một nam nhân nét mặt lạnh lùng và kinh ngạc, Ngô Tà cảm thấy mình đúng là gặp ma sống rồi.

Trương Khởi Linh mới từ Mêdog đến Ba Nãi không bao lâu, sáng sớm đang chuẩn bị xuống giường, bỗng phát hiện trong phòng mình có nhiều thêm hai người đến.

Hai người này giống như từ trên trời rơi xuống, không vào từ cửa, cũng không nhảy vào từ cửa sổ, càng không phải từ nóc nhà rơi xuống, ngược lại giống như thoắt cái từ mặt đất chui lên vậy. Càng làm hắn cảm thấy khó mà tin nổi là, một trong hai người này giống y đúc mình, người còn lại nhìn có chút quen, nhưng lại nhớ không ra đã gặp ở đâu.

Ba người cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ nhìn cả buổi trời, vẫn là Muộn Du Bình phản ứng trước, hắn tiến lên một bước, đem Ngô Tà bảo vệ đằng sau mình, đôi mắt đen huyền, quan sát mình của ba mươi năm trước.

Ngô Tà sợ hai Tiểu Ca một lời bất hòa mà đánh nhau, vội đi ra từ sau lưng Trương Khởi Linh, khoát tay với Trương Khởi Linh trên giường:

-"Tiểu Ca, xin chào, tôi là Ngô Tà, anh có phải quên tôi rồi không?"

Trương Khởi Linh nhìn dáng vẻ tươi cười đó, trong lòng liền động một cái, nụ cười này, còn có đôi mắt biết cười, sao lại quen như vậy?

Mười năm qua, Trương Khởi Linh ở Mêdog, bình thường rất ít giao tiếp với người ngoài, cho dù sau đó đến Ba Nãi, trừ khi lên núi đi săn, hắn cũng rất ít khi tiếp xúc với người trong làng. Có thể nói, mười năm Ngô Tà rời đi, hắn sống một cuộc sống đơn độc, ngay cả tộc nhân Trương gia, cũng mất liên lạc.

Bởi vì mấy năm trước trong một lần mất trí nhớ, hắn đã quên triệt để Ngô Tà.

Ngô Tà biết rõ lần này gặp lại, Tiểu Ca sẽ quên mất mình, nhưng khi cậu thật sự đối mặt với sự thật này, trong lòng lại lạnh lẽo vô cùng.

Muộn Du Bình nhìn ra sự đau lòng của Ngô Tà, đem người kia kéo vào trong lòng mình, nhẹ ôm lấy vai cậu, trấn an hắn nói:

-"Tiểu Tà, hắn không nhớ cậu. Nhưng, sau này sẽ không vậy nữa."

Ý còn dang dở của Muộn Du Bình là, tuy rằng tôi của trước đây, không chỉ một lần từng quên mất cậu. Nhưng tôi hứa với cậu, tôi của sau này sẽ vĩnh viễn nhớ cậu!

Ngô Tà vuốt lông mày đẹp đẽ của Muộn Du Bình, cười nói:

-"Tiểu Ca, tôi không phải đau lòng vì mình. Là đau lòng vì anh đó. Tôi biết, anh vẫn luôn không muốn quên tôi đi, nhưng vẫn không chống lại được sự an mòn của chứng thất hồn. Vừa nghĩ đến chuyện này, tim tôi liền rất đau rất đau."

Trương Khởi Linh nhìn hai người này đang ở trước mặt mình thân mật như vậy, trong lòng thế mà có chút khó chịu, nhưng hắn lại không hiểu, mình có lí do gì không vui chứ, không lẽ là vì hai người này quấy rầy mình? Nghĩ đến đây, hắn đứng dậy xuống giường, rồi hỏi Muộn Du Bình:

-"Ngươi là ai?"

Người này không chỉ giống hệt mình, hơn nữa trên lưng cũng có Hắc Kim Cổ Đao y hệt, quan trọng nhất là, người tên Ngô Tà, gọi mình và nam nhân này, đều là "Tiểu Ca". Không lẽ người này là anh em sinh đôi với mình?

Tính cảnh giác của Trương Khởi Linh vốn dĩ rất cao, nhưng hai người này vào đây đã nửa ngày, nhưng thay vì suy nghĩ chống lại hắn lại không cầm Hắc Kim Cổ Đao treo trên tường bên giường. Trừ phi hắn cảm thấy hai người này đối với mình không có ý xấu, đó là sau lưng Muộn Du Bình là Tiểu Hắc Kim, khiến hắn ý thức được hai người này hẳn là bạn không phải địch.

Huống chi, người có thể cầm vũ khí như Tiểu Hắc Kim, bản lĩnh nhất định cũng không tệ. Dù cho mình động thủ trước, cũng không nhất định có thể so chiêu với người này.

Mà người này tự xưng là Ngô Tà, tuy trông lịch sự con người tao nhã vô hại, nhưng Trương Khởi Linh lại nhìn ra, người này bề ngoài hòa nhã, có một trái tim cố chấp mà nhiệt huyết. Mà người có tâm địa như này, há có thể là kẻ đầu đường xó chợ? Cho nên, cho dù động thủ, lấy hai chọi một, hắn cũng không có chút phần thắng nào!

Chương 466: Tôi Là Trương Khởi Linh

-"Tôi là Trương Khởi Linh."

Muộn Du Bình năm 2004 nói với Trương Khởi Linh năm 1976.

Trương Khởi Linh nghe lời này, càng thêm nghi ngờ, nhíu mày, nhưng không tiếp tục truy hỏi.

Ngô Tà nhìn hai người này giương cung bạt kiếm, vội đứng ra giảng hòa.

-"Tiểu Ca, chuyện là thế này. Thật ra hai người các anh là cùng một người. Chỉ là, anh là Tiểu Ca của bây giờ, hắn là Tiểu Ca của ba mươi năm sau. Cho nên, các anh mới giống nhau như vậy."

Trương Khởi Linh ánh mắt chuyển sang Ngô Tà, hỏi:

-"Ba mươi năm sau?"

-"Đúng, chúng tôi từ ba mươi năm sau xuyên đến đây."

-"Chúng ta trước đây từng gặp?"

Trương Khởi Linh cuối cùng cũng hỏi ra sự nghi ngờ ban đầu của mình.

Ngô Tà nghe câu này, khiến Ngô Tà nhớ đến tình cảnh năm 1966 lúc họ chia xa, cậu rất muốn biết, mười năm đó, Tiểu Bình Tử của cậu sống thế nào.

Ngô Tà không trả lời câu hỏi của Trương Khởi Linh, mà hỏi hắn:

-"Tiểu Ca, lần trước anh mất trí nhớ là mấy năm trước?"

Trương Khởi Linh không chút suy nghĩ, đáp:

-"Sáu năm trước."

Hắn không biết người này sao lại biết chứng thất hồn của mình, cũng không biết người kia rốt cuộc có phải là mình của tương lai, hắn chẳng qua là đối mặt với người này, vô thức không muốn nghi ngờ cậu, giống như cảm thấy như vậy là không nên.

Ngô Tà lại quan tâm hỏi:

-"Vậy anh từ khi nào rời Mêdog đến Ba Nãi?"

Trương Khởi Linh vốn muốn hỏi Ngô Tà, sao cậu biết tôi trước đây ở Mêdog, nhưng không hỏi ra, chỉ thành thật trả lời câu hỏi của cậu:

-"Mấy tháng trước."

Muộn Du Bình nhìn thái độ của Ngô Tà như thể cậu đang nói chuyện rất lâu với mình của trước đây, nhưng họ vừa mới từ Trương Gia Cổ Lâu ra, trên người Ngô Tà vẫn mang theo vết thương, lại nhiều ngày chưa được ăn một bửa cơm đàng hoàng, liền nói với Ngô Tà:

-"Tiểu Tà, trên người cậu có vết thương, cần phải nghỉ ngơi."

Nói xong, liền dìu Ngô Tà đến cạnh giường, giúp cậu cởi giày, để cậu lên giường nghỉ ngơi. Động tác tự nhiên giống như họ đang ở nhà mình, Đương nhiên, đây vốn là nhà của họ, mấy tháng trước, còn từng sống ở nhà sàn.

Bất quá, tình cảnh này trong mắt Trương Khởi Linh, liền có chút giống tu hú chiếm tổ. Nhưng hắn dĩ nhiên không vì vậy mà tức giận, mà quan tâm tình trạng vết thương của Ngô Tà.

-"Vết thương của cậu, không sao chứ?"

Ngô Tà cười đáp:

-"Không sao, đã đỡ hơn rồi. Tiểu Ca, chúng tôi đã rất nhiều ngày không ăn một bửa cơm đàng hoàng rồi, bây giờ vừa mệt vừa đói, anh ở đây có gì ăn không?"

Trương Khởi Linh nghe Ngô Tà nói đói rồi, liền đáp:

-"Tôi đi nấu cơm."

Liền rời khỏi phòng, lập tức ra ngoài.

Ngô Tà nhìn bóng lưng của hắn, cười với Muộn Du Bình:

-"Tiểu Ca, anh của trước đây, sao lại đáng yêu như vậy!"

Trương Khởi Linh lại có chút mất hứng nói:

-"Thiếu Chủ, tôi của bây giờ, không đáng yêu?"

Ngô Tà nhìn ra Bình Tử ngốc đang ghen với chính mình, cười phụt một tiếng.

-"Bình Tử ngốc, anh có phải ghen với chính mình không. Sao anh có thể đáng yêu như vậy hả. Tôi có phải là căn bản không nên dẫn anh cùng về không."

Muộn Du Bình nhớ đến mục đích chuyện này, đè nén không vui trong lòng, tủi thân nói:

-"Thiếu Chủ, cậu có phải không thích tôi nữa không?"

Ngô Tà đối với việc Muộn Du Bình nhỏng nhẽo, là không thể cưỡng lại nhất. Cậu nhìn Bình Tử này lại làm thế, biết rõ là kế, nhưng cũng không nhịn được sờ tóc hắn, dỗ dành:

-"Tôi lúc nào từng nói không thích Tiểu Bình Tử nữa chứ, ngoan."

Ngô Tà vừa dùng giọng dỗ em bé xong, liền đổi giọng không thể nghi ngờ:

-"Tiểu Ca, người trong làng này, đều là hậu nhân Trương gia, tính cảnh giác tất nhiên sẽ không thấp. Cho nên, không thể để họ nhìn thấy hai anh giống nhau xuất hiện. Chúng ta phải nghĩ cách mới được."

Chương 467: Bảo Vệ Tốt Ngô Tà

Khi Trương Khởi Linh bưng một chén cháo rau bước vào, phát hiện Ngô Tà đã ngủ rồi, mà nam nhân giống mình cũng đang ngồi ở cạnh giường ngủ gật.

Giấc ngủ của Muộn Du Bình vẫn luôn rất nông, vì vậy Trương Khởi Linh vừa mở cửa, hắn liền tỉnh lại, nhưng đợi cho Trương Khởi Linh đến trước mặt, mới giả vờ bị đánh thức, chỉ Ngô Tà trên giường, ra hiệu Trương Khởi Linh không cần đánh thức cậu.

Trương Khởi Linh nhẹ đặt bát cháo xuống, sau đó hai người ăn ý ra ngoài.

Hai người họ vừa ra khỏi phòng, Ngô Tà đang ngủ say trên giường mở mắt ra. Ánh mắt cậu chuyển qua chén cháo để trên bàn, khóe miệng lộ ra nụ cười đạt được mưu kế.

Cậu lười ở giữa hòa giải hai Muộn Du Bình, dù sao lời nên nói cậu đều đã nói hết rồi. Để hai người họ dùng cách của bản thân quyết định, rốt cuộc ai dịch dung thành thân phận khác, ai làm chính mình đi.

Ngô Tà ngửi thấy mùi cháo thơm, nước miếng suýt thì chảy ra. Sau nhiều ngày ăn bánh quy nén, lại ngửi thấy mùi cháo trắng, vậy mà lại cảm thấy thơm như vậy.

Cậu để chân trần chạy xuống, bưng bát cháo rau trên bàn lên, lại trở lại trên giường, dựa đầu giường, ôm bát cháo, ăn thong thả.

Đợi đến khi hai Muộn Du Bình trở lại, Ngô Tà đã ăn xong cháo trong bát, đang cười híp mắt nhìn hai gia hỏa mặt mũi bầm dập, ung dung mở miệng:

-"Dô, nhanh như vậy đã quyết thắng bại rồi? Các anh rốt cuộc ai lợi hại hơn dạ?"

Muộn Du Bình nhìn cái bát không trên đầu giường, liền biết Ngô Tà đã ăn cháo xong rồi, cầm bát lên, nói:

-"Tôi đi múc cơm cho cậu."

Ngô Tà nhìn bóng lưng hắn có chút luống cuống, thầm nghĩ, không lẽ Tiểu Ca của ba mươi năm sau, đánh không lại Tiểu Ca của ba mươi năm trước? Nói vậy thì, công phu của hắn thụt lùi rồi?

Một con mắt của Trương Khởi Linh bị Muộn Du Bình đánh bầm tím, Ngô Tà nhìn có chút đau lòng:

-"Tiểu Ca, mắt của anh tốt nhất là chùm đá một chút đi, như vậy sẽ nhanh khỏi."

Trương Khởi Linh ừ nhẹ một tiếng, nói:

-"Thật ra, hắn so với tôi lợi hại hơn."

Ngô Tà nghe lời này, chợt hiểu ra suy nghĩ của Muộn Du Bình, hắn lần này tuy cùng mình đến, nhưng không muốn bản thân can thiệp quá nhiều, chỉ là muốn ở cạnh mình bảo vệ mình mà thôi. Bình Tử ngốc này, thật là ngốc đến đáng yêu mà.

-"Nói vậy, hắn cố ý thua anh?"

Trương Khởi Linh gật đầu.

-"Hắn nói gì với anh?"

-"Bảo vệ tốt Ngô Tà."

Quả nhiên, chuyện Muộn Du Bình tâm tâm niệm niệm, chỉ có vấn đề an toàn của Ngô Tà. Bởi vậy, hắn không tiếc thất bại một lần, cố ý thưa mình của ba mươi năm trước. Vì thế, hắn tự nguyện cố nén sự ghen tuông xuống.

Không đợi Ngô Tà hỏi lại, Muộn Du Bình đã bưng cơm quay lại, trừ một bát cháo, trên tay kia, còn bưng một chén dưa muối. Hắn đặt đồ ăn xuống bàn, nói với Ngô Tà:

-"Tiểu Tà, qua ăn cơm đi."

Trương Khởi Linh đứng dậy ra ngoài.

Ngô Tà lười biếng xuống giường, Trương Khởi Linh thấy cậu không mang giày, liền ấn người này xuống giường, giúp cậu mang giày.

-"Dưới đất lạnh, nhớ mang giày."

Chẳng bao lâu nữa, Ngô Tiểu Phật Gia oai phong một cõi, thế mà thành đứa bé cuộc sống không thể tự lo được, mang giày còn cần người khác nhắc? Nếu để Bàn Tử nhìn thấy, khẳng định sẽ cười nhạo cậu cả buổi, đáng tiếc Bàn Tử không có ở đây, không có ai cãi với cậu.

Ngô Tà ngồi cạnh bàn, kéo chén cơm, đút Trương Khởi Linh một miếng.

-"Tiểu Ca, sao anh lại giả thua?"

Muộn Du Bình cười đáp:

-"Tôi chỉ phụ trách bảo vệ tốt cậu. Chuyện khác, giao cho hắn đi."

Ngô tà dùng tay nâng cằm Muộn Du Bình, dùng giọng lả lơi:

-"Tiểu mỹ nhân, anh không ghen với bản thân sao?"

Chương 468: Đội Khảo Cổ Đến Rồi

Từ ngày đó trở đi, Ngô Tà liền thành thành thật thật trốn trong nhà sàn Trương Khởi Linh dưỡng thương, Muộn Du Bình và Trương Khởi Linh thay phiên đi dò la tin tức.

Trong mấy ngày nay, ba người rất nhanh hiểu nhau. Trương Khởi Linh cũng kể cho bản thân nhớ về những chuyện Ngô Tà từng trải trong qua mấy năm kia, Ngô Tà biết được hắn quả nhiên nghe lời mình, ở Mêdog trốn khỏi mười năm hỗn loạn, trong lòng cảm thấy vui mừng.

Những ngày đó, hắn tuy nghe Muộn Du Bình kể hồi phục được một ít kí ức lúc đó, nhưng vẫn có chút không yên tâm. Bây giờ nghe thấy Trương Khởi Linh mới từ Mêdog đến Ba Nãi, cuối cùng mới yên tâm.

Nửa tháng sau, vết thương sau lưng Ngô Tà đã khỏi hẳn. Cùng lúc đó, đội khảo cổ Trần Văn Cẩm lãnh đạo cũng đến làng rồi.

Muộn Du Bình dịch dung thành một chàng trai dân tộc Dao bình thường, chạy đi dò la tin tức, lại bị Trần Văn Cẩm bắt lại dẫn đường, đương nhiên người dẫn đường đội khảo cổ mời không chỉ một người, còn có Bàn Mã trẻ tuổi. Không biết có phải Muộn Du Bình lấy thân phận người Trương gia với cha A Quý, cũng chính là lão trưởng làng lúc đó, dù sao lão trưởng làng cũng không vạch trần bí mật Muộn Du Bình không phải người trong làng.

Sau khi Ngô Tà biết tin này, liền hỏi Muộn Du Bình:

-"Tiểu Ca, canh không sợ lão trưởng làng sẽ vạch trần lời nói dối của anh hả? Chung quy anh cũng không phải người trong làng mà?"

Muộn Du Bình cười:

-"Không đâu. Hắn biết tôi là người của Trương gia bổn gia phái đến."

-"Hahaha, hắn nếu biết anh chính là Tộc Trưởng Trương gia, biết đâu sẽ càng niềm nở. Nhưng mà, chúng ta ở đây còn có Trương Đại Tộc Trưởng, cho nên chỉ đành uất ức anh rồi, Tiểu Ca."

-"Trương Khởi Linh cũng ở trong đội."

Hai người tâm linh tương thông, rất nhiều chuyện nói ít hiểu nhiều.

Nếu trong đội khảo cổ có Khởi Linh Trương gia, cho dù là thật hay giả, họ nếu lại dùng tên Trương Khởi Linh, sẽ khiến Trương Khởi Linh kia chú ý, cho nên chỉ có thể đổi tên trà trộn vào đội khảo cổ.

Ba ngày sau, dưới sự trợ giúp của lão trưởng làng, Ngô Tà và Trương Khởi Linh gặp được Trần Văn Cẩm thủ lĩnh đội khảo cổ. Trương Khởi Linh lúc này lấy lại tên thật của mình – Trương Minh Sơn, sử dụng thân phận bà con xa thân thích của lão trưởng làng, còn đang học đại học, học chuyên ngành Khảo Cổ Học, đúng lúc được nghỉ trở về, liền nghe thấy trong làng có đội khảo cổ, nên muốn tiếp thu thêm kiến thức, hơn nữa không cần bất kì thù lao gì của đội khảo cổ.

Đối với cách nói của lão trưởng làng, Trần Văn Cẩm tuy bán tính bán nghi, nhưng vẫn đồng ý gặp mặt chàng trai này, vốn chỉ muốn gặp một mình Trương Minh Sơn, nhưng không ngờ cùng hắn đến, còn có một chàng trai tên Tề Vũ. Nói chuyện một lúc, mới phát hiện, Tề Vũ này, lại là người Tề gia của Lão Cửu Môn, còn đi theo Tề Bát gia học được bản lĩnh đoán mệnh xem phong thủy, có thể nói là chiếm được chân truyền của Bát gia.

Bên trong lời nói, Trần Văn Cẩm phát hiện, hai người này đều không phải học sinh đơn giản như vậy, Trương Minh Sơn là một sinh viên chuyên ngành Khảo Cổ Học, thế mà đối với kết cấu cổ mộ mỗi thời Trung Quốc cổ đại đều vô cùng hiểu biết.

Mà Tề Vũ không chỉ thông thạo phong thủy biết đoán mệnh, cậu đều hiểu biết đối với mỗi loại cổ mộ, mà so với mình người xuất thân là thế gia đạo mộ còn chuyên nghiệp hơn chút.

Dĩ nhiên, Tề Vũ cũng là thế gia đạo mộ, nhưng bản lĩnh của Tề Bát gia, không phải chỉ đều từ sách mà ra, nếu nói suông thì còn được, nếu muốn hạ mộ thật, không biết sẽ như thế nào. Nhưng Tề Vũ này lại không giống, những lời hắn buộc miệng nói ra, nhìn như vô ý, nhưng lại có giá trị nhất, nói rõ người này khẳng định là môt cao thủ giới hạ mộ thâm tàng bất lộ.

Nghĩ đến đây, Trần Văn Cẩm vốn còn đang do dự, cuối cùng quyết định. Nàng muốn giữ lại hai người họ, một là vì nhiệm vụ lần này khó khăn, nàng thật sự không nắm chắt phần thắng, thêm hai người giúp đỡ, có lợi không hại. Hai là nàng muốn tìm cơ hội kiểm tra rõ ràng hai người này. Để tránh đả thảo kinh xà thả hổ về rừng.

Cứ như vậy, làm như nhân viên ngoài biên chế, cho phép họ tham gia hoạt động khảo cổ lần này.

Chương 469: Hiểu Lầm

Sau khi đội khảo cổ vào làng nghỉ ngơi vài ngày, do Bàn Mã và Muộn Du Bình hai người dẫn đường vào núi. Ngô Tà lấy tên giả là Tề Vũ và Trương Khởi Linh lấy lại tên thật cũng đi theo đến bên hồ dưới chân núi Dương Giác.

Những năm 1970, vực sâu Thập Vạn Đại Sơn ở Quảng Tây hoang vu hơn so với ba mươi năm sau. Lúc đó trên núi còn có rất nhiều dã thú, thợ săn trong làng, mỗi lần vào núi đều có thể thu hoạch không ít.

Người trong đội khảo cổ, đa số đều là người khảo cổ học chân chính, không có biết võ công, đối với mục đích thật của lần này, cũng không hiểu, họ chỉ là nhận lệnh cấp trên, tới kiểm tra trong hồ, nghe nói trong nước còn có thủy quái rất lớn, vô cùng dọa người.

Vì lo lắng cho sự an toàn của nhân viên trong đội, Trần Văn Cẩm kêu Bàn Mã và Muộn Du Bình ở lại. Bàn Mã cách vài ngày sẽ dẫn mấy người thợ săn về làng một chuyến, vận chuyển tiếp tế cho đội khảo cổ.

Tuy thợ săn trong làng đồn, nói trong hồ có yêu quái, không thể xuống nước. Nhưng người trong đội khảo cổ, đều kiên định theo chủ nghĩa vô thần, không tin vào truyền thuyết yêu ma quỷ quái gì đó. Họ vẫn thường xuyên thay phiên lặn xuống dưới hồ quan sát.

Ngô Tà và Trương Khởi Linh cũng theo đội khảo cổ xuống nước mấy lần. Nhưng thiết bị lặn lúc đó lạc hậu, họ vẫn luôn không thể lặn xuống được độ sâu hơn, cũng không thể phát hiện được làng Dao cổ dưới nước.

Chuyện khảo cổ dưới nước vẫn luôn không có tiến triển, Trần Văn Cẩm dứt khoát dẫn người vào núi khảo sát. Trong những người nàng dẫn theo, bao gồm vài người Tề Vũ, Trương Minh Sơn, Hoắc Linh, người dẫn đường vừa hay là Muộn Du Bình đóng giả người Dao.

Trước khi vào núi, họ đã ở chỗ này gần một tháng. Ngô Tà và Trần Văn Cẩm cũng đã thân hơn. Không biết từ khi nào, Trần Văn Cẩm hình như rất tín nhiệm Ngô Tà, rất nhiều chuyện mà nhân viên chính thức trong đội, gồm cả Hoắc Linh, đều không biết rõ, nhưng nàng lại nói cho Ngô Tà biết.

Ngô Tà nhìn ra được, lúc cậu gặp Trần Văn Cẩm, nàng đối với mình có nghi ngờ. Cậu đoán không ra Trần Văn Cẩm loại bỏ sự nghi ngờ đối với mình từ khi nào, nhưng cảm thấy Trần Văn Cẩm hễ có việc gì thì cũng không giấu cậu. Không lẽ nàng coi mình thành chú ba rồi? Cho rằng mình là chú ba dịch dung thành?

Vì để xóa bỏ sự nghi ngờ của Trần Văn Cẩm đối với mình, Ngô Tà cố ý bắt chước một số thói quen làm việc và cách nói chuyện của Ngô Tam Tỉnh, người khác nhìn không ra, nhưng cậu tin Trần Văn Cẩm chắc chắn sẽ vì vậy mà nghi ngờ thân phận thật sự của mình. Nhưng cậu không ngờ được là, Trần Văn Cẩm sẽ trực tiếp coi mình thành chú ba, chuyện này hình như có chút mất kiểm soát rồi.

Ngô Tà nhớ trong quyển nhật kí Tiểu Ca ghi, yên lặng ghen vì mình. Khó trách Tiểu Ca sẽ vì vậy mà ghen. Tuy mình vô ý, nhưng đối phương bất đắc dĩ có tình, dù tình này chỉ là hiểu lầm, nhưng người ngoài nhìn vào, thì không phải như vậy.

Từ sau khi phát giác hiểu lầm này, Ngô Tà liền cố gắng tránh ở riêng với Trần Văn Cẩm, một là tránh cho Tiểu Ca hiểu lầm, hai là cậu bây giờ cũng không thể làm rõ thân phận, lại không muốn lừa gạt dì Văn Cẩm, liền phải tránh mặt chút.

Thật ra Trương Khởi Linh lúc này, căn bản không có tinh lực quản chuyện giữa Ngô Tà và Trần Văn Cẩm, vì hắn cũng bị người khác tia trúng, người này dĩ nhiên là Hoắc Linh.

Tướng mạo Trương Khởi Linh, bất kể là đặt ở thời đại nào, thì cũng đều rất được con gái yêu thích. Trần Văn Cẩm vì trong lòng sớm đã có Ngô Tam Tỉnh, cho nên đối với Trương Khởi Linh không hề có hy vọng hão huyền.

Nhưng Hoắc Linh thì khác, nàng so với Trần Văn Cẩm nhỏ hơn mấy tuổi, bây giờ vẫn là tiểu cô nương mới biết yêu, điều kiện trong nhà lại tốt hơn người khác, khó tránh có chút tâm cao khí ngạo, dù từ nhỏ đến lớn, bên cạnh không thiếu con trai vây quanh, nhưng xưa nay đều không để trong mắt.

Bây giờ khó khăn lắm mới gặp được tìm được người hợp với mình, lại vô cùng cao lãnh. Hoắc Linh hỏi hắn mười câu, hắn nhiều lắm trả lời một hai câu, vẫn là kiểu trả lời một câu không vượt quá ba từ.

Chuyện này nếu là một cô gái da mặt mỏng, có lẽ đã sớm bỏ cuộc giữa đường rồi.

Nhưng tiểu thư Hoắc gia Hoắc Linh, căn bản không biết cái gì gọi là biết khó mà lui, nàng luôn luôn chỉ biết không sợ khó khăn.

Vì thế, Ngô Tà thường xuyên nhìn thấy Hoắc Linh theo sau Trương Khởi Linh, ân cần tha thiết hỏi đông hỏi tây...

-"Đúng là oan gia ngõ hẹp mà, vậy mà cũng dám tranh nam nhân với Ngô Tiểu Phật Gia, chán sống rồi!"

Chương 470: Đưa Tang

Không chờ Ngô Tiểu Phật Gia đánh ghen với tình địch, thì nhận được thông báo của Trần Văn Cẩm, nói ngày hôm sau vào núi khảo sát. Mà người nàng chọn, trừ Ngô Tà và Trương Khởi Linh, còn có Hoắc Linh và Trương Khởi Linh giả, ngoài ra còn có mười chàng trai cơ thể khỏe mạnh.

Phần lớn người trong đội khảo cổ, chủ yếu là những kiểu thư sinh nho nhã yếu đuối, thì ở lại bên hồ, tiếp tục xuống nước quan sát.

Khi Ngô Tà thấy tổ hợp trong đội, liền hiểu ý đồ của Trần Văn Cẩm. Xem ra, nàng biết cách vào Trương Gia Cổ Lâu. Lần này họ đi không phải đội khảo cổ, mà là đưa tang.

Đúng như dự đoán, sáng sớm hôm sau, lúc họ xuất phát, mấy chàng trai đó, khiêng một cỗ quan tài bằng gỗ vào núi.

Quan tài không lớn, vô cùng thuận lợi, có lẽ là để tiện cho việc vào núi, đặc biệt cải tạo lại cho nhẹ hơn.

Trần Văn Cẩm dường như đối với con đường ở đây vô cùng hiểu rõ, dẫn họ quẹo tới quẹo lui, lại đi qua một hang động chật hẹp, trực tiếp vào Trương Gia Cổ Lâu dưới đất.

Chuyện còn lại, với suy đoán trước đó của Ngô Tà không khác gì mấy. Họ lợi dụng hệ thống lắp đặt đơn giản, chuyển quan tài ban đầu đặt trên giường đến thạch thất chứa đầy hộp gỗ, rồi đem quan tài đó đi.

Họ vốn muốn đem quan tài ban đầu chuyển ra ngoài, treo đầu dê bán thịt chó, giả cho là thứ bên trong, là tư liệu khảo cổ lấy được, để che giấu mục đích thật sự của chuyến đi này.

Nhưng họ đánh giá thấp cơ quan trong cổ lâu. Lúc họ định chuyển quan tài trong thạch thất ra ngoài, hệ thống phòng trộm của cổ lâu tự động kích hoạt, hầu hết mọi người kể cả Trương Khởi Linh giả, đều bị bột chất kiềm làm bị thương, sống không bằng chết.

Mà Trần Văn Cẩm và Hoắc Linh tựa như sớm đã có chuẩn bị, lúc bột chất kiềm vừa phun ra, liền thoát khỏi hiện trường, thậm chí cũng không để ý đến sự sống chết của hai người Ngô Tà và Trương Khởi Linh.

Ngô Tà vội kéo Trương Khởi Linh trốn vào trong mật thất sau quan tài. Lần này cậu đã rút ra được bài học của lần trước, trực tiếp cắt ngón tay, vẫy máu của mình lên người Mật Lạc Đà đối diện, để bọn chúng nhận chủ, sau đó thuận lợi vào mật thất mà tránh được một kiếp.

Chờ đến khi hai người cuối cùng cũng thoát được một kiếp, Ngô Tà nhớ chuyện trước khi xảy ra, mới phát hiện, Trần Văn Cẩm và Hoắc Linh vốn có cách để mọi người an toàn rút lui, nhưng không làm, mà chọn hi sinh mọi người trừ hai người các nàng. Xem ra, nàng đã xác nhận, mình không phải chú ba, nên không bảo vệ mình nữa.

Về phần Hoắc Linh tại sao lại vứt bỏ Trương Khởi Linh, Ngô Tà lại nghĩ không ra, nên hỏi Trương Khởi Linh:

-"Tiểu Ca, tôi thấy Hoắc Linh kia đối với anh có chút tâm tư mà. Vậy sao nàng chỉ lo cho bản thân chạy trốn, mà không quan tâm sự sống chết của anh?"

Trương Khởi Linh lại ngay thẳng đáp:

-"Tôi từ chối cô ta."

Ngô Tà nghe lời này, tâm trạng chợt trở nên vô cùng vui mừng.

-"Tiểu Ca, không ngờ, anh làm việc cũng khá dứt khoát đó. Nhưng mà, có thể chính là vì anh quá thẳng thắn, tổn thương lòng tự trọng của cô nương nhà người ta, mới khiến nàng có ý định giết anh."

Trương Khởi Linh nhìn chăm chú ánh mắt Ngô Tà hỏi:

-"Ngô Tà, cậu không lo cho hắn sao?"

Hắn trong miệng Trương Khởi Linh, đương nhiên là bản thân ba mươi năm sau, cũng chính là Muộn Du Bình giả làm người Dao dẫn đường. Muộn Du Bình cũng theo Trần Văn Cẩm vào núi, nhưng Trần Văn Cẩm không để hắn vào Trương Gia Cổ Lâu, mà để hắn ở bên ngoài hang động đợi.

Ngô Tà biết, Muộn Du Bình nếu đợi lâu không thấy mình ra ngoài, chắc chắn sẽ muốn vào tìm mình, bởi vậy không hề lo lắng.

-"Tiểu Ca, anh với Bình Tử thúi kia, ngày nào cũng ghen với bản thân, có thú vị không? Nếu tôi nói không lo cho hắn, có lẽ anh cũng sẽ không tin. Nhưng mà, hắn biết đường vào và đường ra, chắc là rất nhanh sẽ đến tìm chúng ta. Chúng ta ở đây nghỉ ngơi một lát, rồi hẵng đi."

Ngô Tà vì sợ Muộn Du Bình lo, nên không ở trong mật thất quá lâu, cậu đoán khí độc bên ngoài đã hết, mở cửa đá thông đến giường quan tài.

Muộn Du Bình đang đứng ngoài cửa đá, dáng vẻ vội vã, xem ra thời gian của hai người họ vừa khớp.

...

2024.06.08

Nay mị thi xong, tuần sau lại thi nữa, nên là sắp tới sẽ đăng chương mới chậm chút nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro