Bình Tà Couple

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Muộn Du Bình nói: "Anh không thấy kỳ lạ sao? Sau khi đến nơi này, dường như tất cả chúng ta đều trở nên nóng nảy, ngay cả Ngô Tà cũng nổi giận."

[Vân Đỉnh thiên cung (hạ) chương 7]

2.

Đi thêm được một lát, Bàn Tử đột nhiên quay đầu lại hỏi tôi: "Cậu nói thật cho tôi biết, cậu với Tiểu Ca kia có quan hệ đặc biệt gì vậy?"

Tôi bị câu hỏi của Bàn Tử làm sặc cả nước, không biết trả lời như thế nào, sau mới nhận ra mình hiểu nhầm rồi, cậu ta hỏi một đằng, tôi lại tưởng một nẻo. :))

[Vân Đỉnh thiên cung (hạ) chương 39]

3.

Trong đầu tôi đột nhiên nảy lên một ý nghĩ kỳ quái, chẳng lẽ đó là nhà của Tiểu Ca? Lẽ nào hắn biết mình không thể quay về được nữa nên mới nhờ người đem chìa khóa nhà gửi cho tôi? Coi như để lại tài sản cho tôi?

[Xà Chiểu quỷ thành (trung) chương 6]

4.

Đây là nơi nào? Chẳng lẽ đúng là một cái hầm ngầm? Muộn Du Bình bảo tôi sang đây để xem dưa cải hắn muối đã ngấm đến đâu rồi chắc?

[Xà Chiểu quỷ thành (trung) chương 9]

5.

Đúng lúc đó, bên cạnh bỗng có thứ gì nhúc nhích, thần kinh của tôi đã đến mức cực hạn, suýt bị hù chết. Vừa định cử động, chợt có một bàn tay vươn ra, miệng tôi lập tức bị bịt kín, cơ thể cũng bị kẹp chặt không thể động đậy. Tôi cố gắng dùng sức vùng vẫy mấy cái nhưng thứ đang giữ lấy tôi quá mạnh, làm tôi không nhúc nhích được chút nào, đồng thời lại nghe bên tai có người nhẹ giọng quát: "Yên nào!"

Tôi vừa nghe tức khắc giật mình, không giãy dụa nữa, lòng rối như tơ vò.

Tuy chỉ nói có vài chữ, nhưng tôi đã nhận ra ngay người kia là ai.

Giọng nói ấy chính là của Muộn Du Bình.

[Xà Chiểu quỷ thành (trung) chương 43]

6.

Nhưng sự thật là hắn đang bịt miệng tôi, trong bóng tối, tôi muốn rên cũng rên không nổi, muốn cựa cũng cựa không xong, hơn nữa lại có cảm giác khí lực của hắn không chút lơi lỏng. Rõ ràng hắn không định buông ra mà cứ tiếp tục ôm ghì lấy tôi như vậy. Tôi đương nhiên không thoải mái tí nào, nhưng vừa cố sức giãy ra một cái thì hắn lại càng đè chặt hơn, làm tôi suýt nghẹt thở.

[Xà Chiểu quỷ thành (trung) chương 44]

7.

Chiếc xe kia căn bản không có ý định chờ tôi, cửa xe dường như sắp đóng lại đến nơi nhưng không ngờ lại có ai đó cản giữa chừng, nhờ vậy tôi mới miễn cưỡng nhảy lên được.

...

Hắc Nhãn Kính cười khan hai tiếng, dựa vào cái đệm nỉ, ngồi đó châm thuốc rồi nhìn Muộn Du Bình nói: "Anh đây là tự chuốc lấy phiền phức đấy nhé. Lúc nãy không cho cậu ta lên xe có phải xong rồi không? Bây giờ anh bảo phải làm thế nào đây?"

[Xà Chiểu quỷ thành (trung) chương 15]

8.

Im lặng hồi lâu, Muộn Du Bình uống một ngụm trà Tô Du đã nguội ngắt, rồi chợt nói với tôi: "Ngô Tà, cậu đi theo làm gì? Đúng ra cậu không nên để mình bị cuốn vào, chú Ba của cậu đã vì cậu mà làm không biết bao nhiêu việc, cái vũng lầy này cậu không bước qua được đâu."

Tôi bỗng nhiên lặng đi một chút, vô thức đếm đếm một hồi, bốn mươi mốt chữ, hắn mà lại nói một câu dài đến như vậy, quả là hiếm có. Tôi nhìn vẻ mặt của hắn, nhìn hoài nhìn mãi cũng không thấy được gì thêm.

[Xà Chiểu quỷ thành (trung) chương 18]

9.

Hắn tiếp tục nói: "Tôi là một người không có cả quá khứ lẫn tương lai, tôi làm tất cả mọi chuyện cần làm là vì muốn tìm cho ra mối liên hệ giữa tôi với thế giới này, tôi từ đâu tới đây, tôi vì sao lại ở nơi này?", hắn nhìn tay mình, thản nhiên nói, "Cậu có thể tưởng tượng, nếu trên thế giới này có một người giống như tôi đột ngột biến mất, sẽ không có ai phát hiện, giống như ta chưa từng tồn tại trên thế giới này, một chút dấu vết cũng không lưu lại phải không? Nhiều khi tôi nhìn vào gương vẫn thường hoài nghi chính mình có thật sự tồn tại hay không, hay chỉ là một ảo ảnh mang dáng vẻ con người."

Tôi nói không nên lời, suy nghĩ một lát mới đáp lại: "Anh đừng có nói khoa trương như vậy, nếu anh biến mất, ít nhất còn có tôi phát hiện ra."

[Xà Chiểu quỷ thành (trung) chương 18]

10.

Tôi lần mò qua giữ anh ta lại, không cho anh ta cử động, anh ta liền tránh xa tôi một chút nhẹ nhàng nói: "Tiểu Ca bị cắn, tôi phải lập tức đi cứu cậu ta, cậu đợi ở đây ngàn vạn lần đừng có cử động, khi nào gặp lại nói sau!"

Tôi nghe xong trong đầu tựa như có một tiếng nổ lớn, thầm nhủ không thể nào, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Bàn Tử đã bước ra ngoài. Toàn thân tôi cứng đờ tại chỗ, cảm thấy trời đất dường như đảo lộn.

[Xà Chiểu quỷ thành (hạ) chương 23]

11.

Tinh thần vừa sực tỉnh, bấy giờ chúng tôi mới nghe được thanh âm Bàn Tử truyền lại từ đằng xa, mắng: "Hai người khanh khanh ta ta làm gì ở đó? Có biết tôi đây kêu hết mấy lần rồi không? Các người rốt cuộc có muốn ăn cơm hay không hả?"

[Xà Chiểu quỷ thành (hạ) chương 27]

12.

Muộn Du Bình nằm ở đó, Bàn Tử tiêm cho hắn ít thuốc an thần, lát sau hắn dần dần chìm vào giấc ngủ.

Tôi nhìn dáng vẻ của hắn, trong lòng cảm thấy cực kỳ buồn bã, khó chịu muốn chết.

[Mê Hải quy sào chương 17]

13.

Chỉ thấy một ánh đèn pin rọi tới chỗ đó, chúng tôi nhìn theo, thấy Muộn Du Bình trong dáng vẻ hoảng hốt hiếm có. Hắn thấy tôi không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm, kế bên hắn là ông lão.

[Âm sơn cổ lâu, chương 9]

14.

Cảm giác không thể suy nghĩ thấu đáo trong lòng càng lúc càng nặng nề, vừa nghĩ đến Muộn Du Bình, trong lòng liền hạ quyết tâm. Không phải đã nhận lời giúp hắn sao? Nếu hắn biến thành ma nước, cùng lắm tôi chết đi cũng thành ma nước như hắn, nhóm ba con ma nước ở với nhau cũng sẽ không đến nỗi quá cô đơn. Nếu không nhờ hắn cứu tôi mấy lần thì tôi đã chết từ lâu rồi, bây giờ vì hắn mà mạo hiểm một chút, sao lại không được? Mạng của tôi đáng giá đến vậy sao?

[Âm Sơn Cổ Lâu, chương 33]

15.

Vừa định nói gì đó, đột nhiên trong khe nứt truyền ra một thanh âm như tiếng trẻ con, sắc lạnh vô cùng. Đồng thời, một đôi tay nhỏ xíu vươn ra chụp mạnh lấy cổ tôi.

Tốc độ quá nhanh, không ai phản ứng kịp, tôi bị kéo về phía khe nứt, người đập mạnh vào vách đá.

Muộn Du Bình phản ứng còn nhanh hơn Phan Tử, lập tức lao sang chụp lấy tôi, một tay vung dao găm đâm vào khe nứt, đâm thăng vào cổ tay của đôi qay kia, đâm đến cái thứ ba thứ đó mới chịu buông tay.

[Âm Sơn cổ lâu chương 47]

16.

Hắn khẽ dựa vào thạch bích sau lưng, thản nhiên nói: "Tôi với anh ta không đi được nữa."

"Anh lại mơ mơ màng màng nói bậy cái gì thế hả?", tôi mắng.

Hắn bỗng nhiên nhìn tôi cười cười: "May mà tôi không hại chết cậu..."

Tôi sững sờ. Người hắn run lên, phun ra một ngụm lớn máu tươi.

"Anh...", đầu óc tôi ông một tiếng.

Hắn vẫn nhìn tôi cười, đầu dần dần hạ xuống. Hắn ngồi ở đó giống như là đang nghỉ ngơi. Nhưng, bốn phía lại hoàn toàn yên tĩnh.

[Âm Sơn cổ lâu chương 49]

17.

Đang suy nghĩ bây giờ nên làm gì, bỗng nhiên Muộn Du Bình từ phía sau bóp nhẹ lên vai tôi.

Cũng vừa đúng lúc, tôi thoải mái rụt cổ lại, thầm nói tên này còn có lương tâm phát hiện mà giúp tôi mát xa, chợt nghe hắn nhẹ giọng nói: "Cậu nhìn xem."

[Âm Sơn cổ lâu chương 55]

18.

Muộn Du Bình không trả lời cô, ngược lại quay sang nói với tôi: "Đưa tôi về nhà!", nói rồi đi thẳng ra ngoài không thèm quay đầu lại.

[Cung Lung Thạch Ảnh chương 15]

19.

Muộn Du Bình vẫn không tỉnh lại. Tôi cõng hắn lên lưng, cột chặt vào trên người.

[Đại Kết Cục (hạ) chương 4]

20.

"Dậy đi, về đến nhà rồi!", tôi vỗ vỗ mặt hắn.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy rất buồn cười. Tôi quay sang Bàn Tử, cười toe toét: "Anh nhìn Tiểu Ca xem!"

[Đại Kết Cục (hạ) chương 3]

21.

Rất thích thuyền nghĩa là sao? Là nhãn hiệu máy tính nào à? Tôi liền nói: "Được rồi, ngoan, chúng tôi đi ra ngoài sẽ mua cho anh..."

[Đại Kết Cục (hạ) chương 10]

22.

Lúc tôi đã gần như tuyệt vọng, chợt nghe thấy tiếng động từ bên ngoài, kế đó, tôi không ngừng vùng vẫy, rồi cả người bị kéo ra khói hố tuyết. Tôi há miệng thở dốc, chỉ thấy Muộn Du Bình đang túm cổ áo tôi, gắng sức kéo tôi ra khỏi đống tuyết.

Mắt tôi vẫn bị phủ lên một mảng màu hồng, tương đối mơ hồ. Tôi nhìn hắn, không phải là hắn vẫn luôn quanh quẩn gần đây chứ. Tôi hỏi: "Sao anh quay lại đây?"

Hắn nhìn tôi, lại nhìn đỉnh vách núi rồi nói với tôi: "Tôi nghe thấy tiếng cậu kêu cứu."

[Đại Kết Cục (hạ) chương 28]

23.

Muộn Du Bình vì cứu tôi mà bị gãy xương cổ tay, tôi hiện giờ không có quá nhiều lựa chọn.

Nếu tôi không thể cùng hắn trở ra thì chỉ có thể cùng hắn đi vào trong đó, đi mãi đi mãi cho đến khi nào hắn đánh ngất tôi mới thôi. Nếu không việc này thật không biết giải quyết thế nào.

[Đại Kết Cục (hạ) chương 28]

24.

"Chuyện này tùy ý anh thôi. Nếu anh thực sự đánh ngất tôi, tôi cũng chẳng có gì để nói, nhưng tôi muốn anh biết một điều, nếu anh cần một người cùng anh đi đến cuối đường, tôi sẽ không từ chối.", tôi nói, "Tôi muốn đi cùng anh, đây là điều tôi tự mình quyết định, vậy nên anh đừng có nhiều lời."

[Đại Kết Cục (hạ) chương 28]

25.

Tôi nhận lấy quỷ ấn, hắn tiếp lời: "Mười năm sau, nếu còn nhớ đến tôi, cậu có thể mang theo vật này đến trước cửa Thanh Đồng, cửa sẽ tự động mở ra. Sau cánh cửa đó, cậu có thể sẽ gặp lại tôi."

[Đại Kết Cục (hạ) chương 29]

26.

Muộn Du Bình gật gật đầu, tôi liền hỏi hắn: "Chuyện này có gì đó không đúng, theo lời ước hẹn thì bây giờ đúng ra phải đến lượt ai?"

"Cậu", Muộn Du Bình đáp.

[Đại Kết Cục (hạ) chương 29]

27.

"Vậy là anh...", tôi rất ít khi cùng hắn trò chuyện nghiêm túc như vậy nên cảm thấy cực kỳ xấu hổ, đành phải theo hắn câu được câu chăng mà hỏi.

"Tôi tới từ biệt cậu", hắn nói, "Sau khi mọi chuyện đã kết thúc, tôi chợt nhận ra cậu chính là mối liên hệ duy nhất của tôi với thế giới này."

[Đại Kết Cục (hạ) chương 25]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro