Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                                     
Buổi sáng hôm nay tôi tỉnh dậy liền cảm thấy có chút không thích hợp.

Thôn Vũ vẫn là thôn Vũ, Bàn Tử vẫn là Bàn Tử, Muộn Du Bình vẫn là Muộn Du Bình, nhưng tôi lại cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Trước hết làm tôi cảm thấy không thích hợp chính là Muộn Du Bình.

Sáng sớm tôi ra cửa liền thấy hắn đang xách sọt tre ở trong sân, liền dọn cái băng ghế ngồi ở bên cạnh hắn xem hắn , nhưng tôi mới vừa đặt ghế xuống, liền bỗng nhiên ngửi được trên người hắn có một mùi hương kỳ lạ.

Tôi cũng không biết đó là mùi hương gì, nghe giống như người thật, như là gió tuyết ở trên núi Trường Bạch, hít vào khoang mũi có thể đem người khác đóng băng, nhưng lại rất gây nghiện.

Nếu nói theo cách khác, nó giống như tôi đối pheromone kia đã ỷ lại một khoảng thời gian, đem pheromone đó đưa vào xoang mũi khi các giác quan của toàn bộ cơ thể đều bị trộn lẫn thành một khối cảm giác.

"...... Ngô Tà."

Muộn Du Bình kêu tôi một tiếng, tôi mới hồi phục lại tinh thần, đột nhiên phát hiện khoảng cách giữa tôi và hắn rất gần nhau,còn có chóp mũi tôi chạm vào bên cạnh cổ hắn tựa như một tên biến thái vậy.

Tôi quay mặt sang chỗ khác, lập tức cũng có chút xấu hổ, liền cười với hắn một cái, sau đó cầm cái ghế lên rồi mang vào phòng.

Cả ngày hôm nay tôi cũng chưa dám cùng Muộn Du Bình nói chuyện, buổi tối Bàn Tử trở về nấu cơm, hết thảy đều bình thường.

Thẳng đến lúc tôi tính toán trở về phòng ngủ.

Phòng của tôi ở thôn Vũ ở có hai gian, một gian phòng ngủ chính một gian phòng cho khách, ngày thường tôi đều ngủ phòng ngủ chính, Muộn Du Bình ngủ ở cách vách, chúng ta rất tự nhiên mà tách ra hành động, Bàn Tử đột nhiên đã kêu tôi lại: "Ngọa tào, Thiên Chân, cậu cùng Tiểu Ca cãi nhau?"

"Cái gì?" Tôi không phản ứng lại.

Còn có người nào có thể cùng Muộn Du Bình cãi nhau sao? Trừ phi đối phương sẽ nói muốn solo với hắn, nếu không tôi cảm thấy cãi nhau cùng Muộn Du Bình hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả.

Muộn Du Bình cũng nhìn về phía hắn, Bàn Tử phỏng chừng cảm thấy chính mình mới là người ngốc nhất, nói:

"Không phải cãi nhau các người sao lại chia phòng ngủ, phòng cho khách đã lâu như vậy không dùng nữa rồi."

Mịa nó, tôi từ lúc nào cùng Muộn Du Bình ngủ cùng phòng rồi?

Tôi nhìn về phía Muộn Du Bình, Muộn Du Bình cũng mờ mịt mà nhìn tôi, tôi liền chỉ chỉ đầu óc, nói: "Bàn Tử anh có phải lớn tuổi rồi nên có vấn đề?"

Bàn Tử phi một tiếng, nói: "Đầu óc cậu mới có vấn đề! Ta nói Tiểu Ngô a, Bàn gia ta đã thấy cậu cùng Tiểu Ca ở bên nhau và kết hôn trước nhưng lại không chịu gả, chưa thấy qua lãnh chứng hay sao mà còn làm bộ không có việc gì xảy ra, hiện tại đổi ý ?"

???????

Bàn Tử nói mỗi một chữ tôi đều nghe hiểu được, nhưng là ở bên nhau là có ý tứ gì, tha thứ trình độ tiếng Trung của tôi còn không có cao như vậy.

Thấy phản ứng của tôi khác lạ, Bàn Tử liền đi tới sờ sờ trán tôi, lại sờ soạng chính mình một chút: "Không phát sốt a...... Mịa nó, nên không phải là bị Tiểu Ca lây bệnh mất trí nhớ đi."

"Anh mới mất trí nhớ." Tôi nói.

"Không tin anh hỏi Tiểu Ca, chúng ta ngủ chung một phòng sao??"

Bàn Tử nhìn về phía Muộn Du Bình.
Muộn Du Bình trầm ngâm một hồi lâu, cư nhiên gật gật đầu.

Tôi bỗng chốc bàng hoàng, chẳng lẽ ở tôi không hiểu rõ sự tình, tôi đã giữ gìn gần 40 năm trinh tiết nay cư nhiên bỗng chốc tan biến theo gió rồi?

Ngọa tào, không đến mức đi?

Tôi theo bản năng nhìn sang đũng quần Muộn Du Bình, liếc mắt một cái, nhớ mang máng trước kia ở trong mộ trần trụi đấu với Huyết thi, trong ấn tượng còn rất oai phong, này còn có thể co lại?

Bệnh gì? Bệnh liệt dương không phải danh từ sao? Hay là hình dung từ?

Muộn Du Bình bị tôi nhìn chằm chằm phi thường không được tự nhiên ,hơi nghiêng người, Bàn Tử lộ ra cay đắng trong mắt mắt : "Thiên Chân cậu đừng như vậy,còn nhớ tôi là cha cậu không''.

Tôi nói: "Mịa, anh mới mất trí nhớ ý. Anh mà là cha tôi??"

"Đi đi đi, đứa trẻ tội nghiệp." Bàn Tử xua xua tay, liền đi vào phòng cho khách.

Hắn đẩy cửa bật đèn, liền mạch lưu loát, xoay người nói với tôi: "Thiên Chân chính cậu nhìn xem cậu có phải mất trí nhớ hay không, nơi này có thể cho người ở sao?"

Tôi nhìn qua, trong phòng khách quả nhiên chất đầy đồ linh tinh,trong đó có một hộp giấy để rất nhiều lá thư, thậm chí có cả cây lau nhà và chổi trong góc, duy nhất nhất chỉ còn cái giường và lo xo giường không biết đã được bao lâu rồi, mặt trên của giường đã phủ rất nhiều bụi.

...... Chẳng lẽ thật là tôi mất trí nhớ?

Không thể nào?

Mất trí nhớ có thể thay đổi xu hướng giới tính?

Không đúng, như thế nào tôi có thể cùng Muộn Du Bình lãnh chứng?! Hai chúng tôi thân phận không phải đều là "Nam" sao? Đi Hà Lan lãnh?!

Tôi lập tức hướng về phòng, ở tủ quần áo phía dưới tìm được một hộp giấy chứng nhận.

Vừa mở ra, mắt tôi liền để ý ngay trang đầu tiên, giấy chứng nhận màu đỏ ,trên mặt giấy còn ghi ba cái chữ to: Giấy kết hôn.

Mở trang thứ nhất ra, chính là ảnh chụp tôi cùng Muộn Du Bình.

"......"

Tôi đang nằm mơ?

Tôi hung hăng nhéo má mình một phen, đau quá, không phải ảo giác.

Tôi tiếp tục xem xuống bên dưới, đột nhiên phát hiện này giấy kết hôn giống như có chỗ không đúng, giới tính kia của tôi đúng là giới tính nam nhưng ở bên cạnh có ghi một hàng chữ nhỏ: Nam Omega.

Omega?

Ký hiệu toán học? Đồng hồ?

Mà Muộn Du Bình giới tính kia cũng viết chính là: Nam Alpha.

Này lại là có ý gì !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro