Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân giới.

"A_______"

Ngô Tà rơi xuống một cái giường lớn. Y híp mắt nhìn xung quanh đánh giá, một gian phòng rộng rãi đơn giản, đồ vật được sắp xếp gọn gàng, nhìn xuống trương giường lớn thái quá.

Nơi này... Đây là chỗ ở của Tam thúc? Cái kia Phan Tử đâu?

"Rắc___" cửa phòng tắm mở ra.

Thình lình xảy ra tiếng vang, Ngô Tà kinh khởi giật mình một cái, y chậm rãi hướng về nơi phát ra âm thanh.

Một nam nhân thân trên để trần lộ ra cơ ngực trắng nõn nhưng lại săn chắc, khối cơ bụng tám múi làm người nhìn ngưỡng mộ, thân dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm, mặt vô biểu tình mà mở cửa.

Hắn đạm nhiên nhìn đến Ngô Tà như vậy một người kỳ quái...

Mà Ngô Tà lúc này mới nhìn được đến khuôn mặt của người này. Y kinh ngạc không thôi, miệng bất giác gọi.

"Kỳ Lân Đại Nhân!"

Chỉ thấy nam nhân nhíu mày, lắc đầu.

"không đúng, ngài ấy không ở Mộc Linh Sơn mà chạy đến nhân gian làm gì?" y lẩm bẩm.

"Cậu là ai? Sao lại ở đây?" âm thanh trầm thấp vang đến bên tai, y nghe thấy âm thanh quen thuộc không khỏi nghi ngờ.

"Ngài, ngài thật sự không phải là Kỳ Lân Đại Nhân?"

Nam nhân một lần nữa lắc đầu.

"Vậy, ngươi là thân tín của Tam thúc ta sao?"

Nam nhân lắc đầu tỏ vẻ không phải.

"Hả... Vậy đây là nơi nào?"

"Nhà của tôi." Nam nhân thành thật trả lời.

"Không phải, ta muốn hỏi chính là địa danh."

"Bắc Kinh."

Bắc Kinh... Cái tên này Ngô Tà từng nghe Tam thúc nhắc đến. Ai... quan trọng là người đầu tiên hắn gặp lại không phải là Phan Tử.

Ngô Tà nhìn người giống người trước mặt, nghĩ: 'Được rồi, tùy tiện đáp ứng hắn một cái nguyện vọng là xong rồi, chỉ mong hắn ý nguyện là ăn bữa cơm, hay tìm bạn gái gì đó...'

Nhìn hắn giống Kỳ Lân Đại Nhân như vậy chắc cũng không phải người xấu... Y tính toán trực tiếp nói cho người nam nhân này thân phận của mình cùng mục đích, nếu hắn ý nguyện đơn giản vậy thì tốt rồi, bất quá nếu thật sự không thể thực hiện, đành chạy lấy người, đi tìm Tam thúc cầu cứu.

Ngô Tà trịnh trọng ngồi trên giường.

"Xin chào, ta tên Ngô Tà. Xin hỏi vị này, ngươi tên là gì a?"

Chính là người kia một tiếng cũng không có. Đi đến bên giường, cầm lấy quần áo đã chuẩn bị từ trước, cũng không thèm để ý có người ở đây liền mặc vào.

"Ngươi, ngươi..."

Ngô Tà một mặt xấu hổ quay đi, trong lòng đã chạy như điên, muốn chửi đông chửi tây. 'Được! Ngươi không muốn nói thì thôi! Ta sẽ kêu ngươi Muộn Du Bình, tên Muộn Du Bình chết tiệt!'

Y hít vào một hơi thật sâu, giả vờ bình thản mà nói.

"Ta không phải người phàm, ta là Cửu Vĩ Hồ Ly."

Một giây, hai giây, ba giây... Như thế nào không có phản ứng, người này có phải bị ngốc hay không?

Tiểu hồ ly muốn phát điên rồi! Như thế nào sẽ có người muộn đến như vậy, một câu đều không nói, kia trên mặt cũng không có chút biểu tình.

Liền ở nội tâm còn đang gào thét, y nghe được một thanh âm.

"Ngô Tà."

"Ân?"

Theo bản năng Ngô Tà phản ứng đáp, tuy người có muộn một chút, nhưng thanh âm lại cực kì dễ nghe. Y cũng không biết có phải vì giống với người kia hay không?

"Cậu là Hồ yêu."

"Cái gì Hồ yêu thật khó nghe, là Cửu Vĩ Linh Hồ." Ngô Tà không vừa ý đính chính lại.

"Vì sao cậu lại tới đây?"

Ngô Tà từ tốn giải thích "Thời điểm ta từ yêu giới đến nhân giới xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, vốn dĩ ta là muốn tới chỗ của Tam thúc ta, thúc ấy muốn giúp ta độ kiếp thành tiên. Nhưng mà không cẩn thận ngã một cái, liền đến đây. Ta tới nhân giới là để hoàn thành một điều công đức cuối cùng, chính là ta phải hoàn thành tâm nguyện của ngươi, như vậy ta liền có thể thành tiên. Có điều hiện tại ta không có pháp lực, lại không thể liên lạc đến Tam thúc, chỉ có hoàn thành nguyện vọng của ngươi, ta mới có thể trở về Yêu giới." Một hơi nói nhiều như vậy, Ngô Tà cảm thấy cổ họng đều khô khốc.

"Cho nên, nguyện vọng của ngươi là cái gì? Mau mau nói cho ta biết đi, ta giúp ngươi hoàn thành."

Trương Khởi Linh nhìn tiểu hồ ly trước mặt quơ tay múa chân giảng thuật tình hình, động tác cùng biểu tình như vậy có chút đáng yêu. Khoé miệng không khỏi giơ lên, lộ ra vẽ tươi cười.

Ngô Tà nhìn người cười đến ngây ngốc, cho dù nụ cười kia chỉ chợt lóe qua, lại thật sự rất đẹp.

Trương Khởi Linh xem đôi mắt không chớp của Ngô Tà, biết y đang nhìn chính mình sững sờ, tâm tình trở nên phi thường tốt, thì ra nhan sắc của hắn đối với yêu hồ còn có chút giá trị.

"Cậu muốn hoàn thành nguyện vọng của tôi?"

Một đạo thanh âm đánh vỡ Ngô Tà đang ngốc lăng, y xấu hổ mặt đỏ bừng, nếu lúc này dưới mặt đất có một cái lỗ y đã chui vào rồi.

"Kia, kia, cái kia." Ngô Tà nuốt nước miếng, ánh mắt lảng tránh hướng sang một bên.

"Nguyện vọng của ngươi là gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro