Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Tà nhìn đánh giá trên bàn đầy đủ các loại món ăn, là mới làm, còn có khói ấm áp bốc lên.

Trương Khởi Linh thấy y trừng mắt, cũng không động thủ, liền cầm lấy chén cháo trắng đưa đến trước mặt y.

"Ăn đi."

Y cầm lấy muỗng sứ, múc một khẩu cháo trắng để vào trong miệng. Một ngụm, hai ngụm... Liền thấy đế.

Trương Khởi Linh nhìn bộ dạng ăn ngấu nghiến của Ngô Tà, khoé miệng hơi hơi gợi lên. Hắn cầm lấy ly sữa bò, đẩy đến người trước mặt.

Nhìn thứ nước màu trắng bên trong ly, ngửi ngửi, nghi ngờ nhấp thử một ngụm, lại uống một ngụm to.

"Ừng ực~ ừng ực~" uống một ly sữa bò, Ngô Tà cảm thấy dạ dày được lấp đầy, sờ sờ bụng, đối Trương Khởi Linh nói.

"Đây là thứ gì, uống thật ngon."

"Sữa bò." hắn vừa nói vừa phóng vào chén của Ngô Tà một con tôm đã được bóc vỏ, lại thêm một cái bánh bao.

Tuy Ngô Tà có chút no, nhưng là mỹ thực y không thể bỏ qua, một miếng lại một miếng, xử lý hết toàn bộ thức ăn trên bàn.

"Tiểu... Tiểu Ca." Ngô Tà không biết tên của hắn, cơ hồ buột miệng thốt ra.

Lần đầu tiên bị gọi một cái tên bình dân hóa như vậy, thế nhưng hắn không hề cảm thấy không khỏe, mà lên tiếng.

"Ân."

"Tiểu Ca, ta nghĩ... Ta phải đi."

Ngô Tà có chút do dự, nhưng vẫn là quyết định rời đi nơi này, sấn mọi việc còn trong vòng khống chế, rời đi người nam nhân này, trực giác mách bảo chính mình hẳn là rời đi.

Nắm ly rượu trong tay dừng một chút, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh của Trương Khởi Linh có chút hoảng hốt, ánh mắt hỗn loạn một chút né tránh.

"Nếu ngươi không có nguyện vọng, ta đây vẫn là quyết định đi tìm Tam thúc." Nói rồi, liền đứng lên "Cảm ơn ngươi quần áo cùng như vậy nhiều đồ ăn ngon, chờ tìm được Tam thúc, ta sẽ đem trả lại quần áo."

Trương Khởi Linh dần dần cúi người về phía trước, ánh mắt trở nên âm trầm. Hắn nghĩ không muốn Ngô Tà rời đi.

"Có."

"A? Cái gì? Có cái gì?"

Ngô Tà khó hiểu nhìn Lão Muộn chỉ nói một chữ, không đầu không đuổi.

"Có nguyện vọng."

"Ngươi có nguyện vọng? Là cái gì nguyện vọng?" Người này cũng thật kỳ quái, lúc lại không, lúc lại có, Ngô Tà nghĩ.

"Còn chưa tới thời điểm."

"Em ở lại chỗ tôi, hoàn thành nhiệm vụ, lại chờ Tam thúc của em."

Nhìn người không có động tác, Trương Khởi Linh thập phần kiên nhẫn mà bổ sung.

"Chỗ tôi nơi này có rất nhiều mỹ thực, còn có rất nhiều nơi thú vị, em còn không có thưởng thức qua."

Nội tâm Ngô Tà đang giãy giụa, nhìn đồ ăn trên bàn, thân thể lại rất thành thật mà ngồi xuống, tay không nghe lời mà cầm lấy một con tôm, cắn xuống một ngụm lại một ngụm, hai má phình phình.

Cứ như vậy, Ngô Tà thành công đem mình bán đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro