Đại Lý Tự Nhật Thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: @chikococo2024
__________

Trần Thập không phải là một đứa trẻ thích chưng diện.

Ngay cả ở độ tuổi dầu đầu má phấn , Trần Thập vẫn không có nhiều hứng thú với việc ăn mặc, cậu mặc quan phục của Đại Lý Tự khi đi làm, còn bình thường thì mặc bộ y phục cũ do cậu mang về từ quê lên, rất phù hợp làm việc.

Trần Thập khi nhìn thấy những bộ y phục xinh đẹp cũng rất thích chúng, nhưng cậu vẫn không muốn sử dụng số bổng lộc tiết kiệm được để may những bộ y phục mới này.

"Thần Đô đông tây đều đắt tiền, một bộ y phục cũng có thể mua được rất nhiều thịt."

Trần Thập thực tế đánh giá như vậy.

Nhưng Lý Bính không nghĩ vậy.

Trần Thập thật thà, hắn không muốn cậu bị ức hiếp.

Lý Bính quyết định hắn sẽ đặc biệt tặng Trần Thập một bộ y phục mới, trong khi cậu đang nghỉ ngơi, Lý Bính đã đến cửa tiệm Thất Lạc Phổ, Chu lão bản là một thợ may già đã nghỉ hưu trong cung, chất liệu quần áo và cách may ở đây đều là hàng đầu. Khi lão bản nhìn thấy Lý Bính bước vào, ông đã nhiệt tình hỏi han:

"Lý thiếu khanh đó à, dạo này ngài thế nào?"

Lý Bính ra hiệu đáp lại và nói: "Mọi thứ đều tốt, phiền Chu lão bản quan tâm rồi."

"Bộ y phục mùa đông lần trước cậu mặc có thoải mái không?”

“Nó rất thoải mái và kiểu dáng đẹp mắt, lão bản không cần bận tâm."

Chu lão bản xua xua tay: “Y phục của thiếu khanh từ nhỏ đã được may ở cửa tiệm này, hẳn là phải tính toán kỹ hơn, không biết hôm nay thiếu khanh muốn xem cái gì.”

Lý Bính dạo một vòng trong cửa tiệm, trong cửa tiệm có một số loại vải được ưa chuộng, sau khi chọn lựa, Lý Bính vẫn cảm thấy hơi thất vọng, quay lại hỏi: “Còn loại vải nào khác không? Ta muốn có màu sắc nhẹ nhàng nhưng không quá rực rỡ, loại đơn giản một chút..."

Lý Bính đưa tay ra diễn tả nhưng cảm thấy có chút lúng túng, chỉ có thể nhìn lão bản như cầu cứu, hy vọng ông ấy hiểu được ý của mình.

"Tao nhã"

"Vẫn phải sống động hơn một chút."

"Hoạt bát"

“Cũng ổn nhưng thận trọng một tí”

"Đoan trang"

“Vẫn còn hơi dễ thương"

“…Thiếu khanh đang chọn y phục cho cô nương nào vậy?”

Lý Bính lỗ tai đỏ bừng, lúng túng ho khan: "A, không phải, cậu ấy là đồng liêu, ờ, bằng hữu, cấp dưới của ta."

Chu lão bản không hiểu lắm: “Cũng là công tử à?”

"Ờ, đó là thư lại của ta, cậu ấy nhờ ta mua hộ, Đại Lý Tự bận việc nên tạm thời không thể đến được.”

Chu lão bản gật đầu hiểu ý, không khỏi thở dài trong lòng, Tiểu Lý Bính đã trưởng thành, trở thành một lãnh đạo giỏi, cũng ân cần với cấp dưới giống như cha mình.

"Vị tiểu ca này thân hình thế nào? Ta tạm thời ghi nhớ, nếu có vải mới tới, ta sẽ lập tức đưa đến Lý phủ để ngài xem qua."

"Thân hình?" Lý Bính sửng sốt, câu hỏi này có chút khó trả lời, Lý Bính suy nghĩ một chút nói: "Cậu ấy so với ta nhỏ hơn, vai cũng hẹp hơn, ta đại khái có thể ôm bằng một cánh tay, cổ tay rất gầy, nhưng cũng rất nhỏ, eo..."

Lý Bính hư không lắc lắc tay: “ Đại khái như thế.”

Chu lão bản cầm bút giữa không trung, không viết, vẻ mặt hơi bối rối: “Thiếu khanh, ngài nói không chi tiết... à, không phải, cũng khá mơ hồ, ta cũng không dễ dàng ghi vào sổ được."

Lý Bính có chút khổ não, từ chối nói Đại Lý Tự vẫn còn công vụ, vẫn nên đi trước.

Chu lão bản nhìn bóng dáng rời đi của Lý Bính với vẻ mặt phức tạp, ông cảm thấy mình ngày càng không thể hiểu được cuộc sống của những người trẻ tuổi.

Lý Bính quay trở lại Minh Kính Đường thì đã muộn, chuyến điều tra ngày hôm nay có thể coi như đã hoàn thành, một đám đông đi ra, dẫn đầu là Vương Thất, Alibaba trả lời, mệt mỏi đến mức lẩm bẩm vô nghĩa một lúc lâu mà không biết mình đang nói gì, Tôn Báo đặt tay lên vai Trần Thập và hỏi Thôi Bội ngày mai còn phải đi bao xa.

Lý Bính từ phía sau nhìn chằm chằm cánh tay của Tôn Báo, ánh mắt có chút u ám không rõ ràng.

Trần Thập nhỏ con, điều này càng rõ ràng hơn khi ở cạnh những người cao lớn như Alibaba, Trần Thập cũng rất mệt mỏi vào cuối ngày,  những sợi tóc quanh tai dính vào má và những giọt mồ hôi mịn đang lấm tấm trên chóp mũi của cậu, lấp lánh và thu hút nhìn của con mèo trắng phía sau.

Buổi tối, Trần Thập thay y phục, mặc chiếc áo khoác giữa mà cậu thường mặc khi ngủ, siêng năng dọn giường cho Lý Bính.

Đêm nay hồ sơ vụ án không có nhiều, Lý Bính ngồi khoanh chân trước bàn làm việc, hồ sơ vụ án được mở ra che nửa khuôn mặt, ánh mắt dán chặt vào Trần Thập.

Vai, eo, hông và chân của Trần Thập hiện ra ngay trước mắt hắn, Lý Bính đo lường chúng một cách cẩn thận bằng mắt, nhìn chằm chằm vào chúng đến nỗi hắn không thể đo được kích thước cụ thể.

Lý Bính lắc đầu, dụi mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm.

Trần Thập cảm thấy sống lưng lạnh buốt.

Cậu chợt quay lại, Lý Bính cúi đầu, ánh mắt như đang nhìn vào một cuộn giấy.

Vụ án này, thật là một vụ án dài đấy.

Trần Thập cảm thấy hơi bối rối.

"Bính gia, sao hôm nay ngài hành động hơi kỳ lạ vậy?"

"Hả?"

"Ngài cứ nhìn chằm chằm vào ta."

Lý Bính giật mình, như mèo bị giẫm đuôi, rơi vào tình trạng hoảng loạn.

"Không có, tại sao ta lại nhìn chằm chằm vào ngươi? À... hôm nay ngươi có luyện nói không?

“Luyện nói” Trần Thập trải ra tấm trải giường, nghiêm túc nhìn Lý Bính: “Là Baba dạy ta.”

"Hắn dạy những gì?"

"Quân tử thản đảng đảng, tiểu nhân trường bi bi."

"..."

Nhìn thấy vẻ mặt thẳng thắn của Trần Thập, Lý Bính không nói nên lời, hắn nhìn cổ áo sờn rách của Trần Thập, không khỏi hỏi: "Ngươi mặc bộ y phục này bao lâu rồi?"

"Ta cũng không nhớ nữa, ta nghĩ ta đã mang nó từ quê lên và mặc nó được vài năm rồi ”.

"Kích cỡ y phục của ngươi có thay đổi qua nhiều năm không?

"Ờ, ta không béo cũng không gầy."

Lý Bính xoa cằm, mắt mèo hơi nheo lại, khó mà đoán được hắn đang nghĩ gì.

"Bính gia dạo này, thật kì lạ."

"Ngươi nói gần đây thiếu khanh cứ nhìn chằm chằm ngươi?"

Vương Thất quay người, có chút kinh ngạc nhìn Trần Thập, bát quái trong bóng tối đôi mắt sáng lên.

"Đúng vậy, không biết tại sao, gần đây ta đã làm sai chuyện gì, Bính gia không cho ta chạm vào tiểu linh miêu đó nên ta cũng không chạm vào, vì sao vẫn không vui?"

Alibaba thò đầu ra: “Có phải ngươi lén lút làm chuyện xấu bị thiếu khanh phát hiện không?”

"Ta… ta có lén lấy một ít lông mèo của ngài ấy cuộn thành từng cuộn và đưa cho ngài ấy như một món đồ chơi mới.”

"Ya! Trần Thập! Ngươi thật là lưỡng diện tam dao."

"Vớ vẩn." Vương Thất vỗ nhẹ vào Alibaba rồi đột nhiên nghĩ tới: “Có phải vì mùa xuân đã đến."

"Mùa xuân đến thì phải tặng quà."

"Ngốc!" Vương Thất nằm ở trên giường bình tĩnh phân tích: "Mèo vào mùa xuân sẽ rất nóng."

"Ngươi nói thiếu khanh đại nhân yêu Trần Thập!" Tôn Báo bỗng nhiên ngồi dậy, trên mặt vẻ mặt không thể tin được.

Vương Thất rất không vui vì bị đột nhiên cắt ngang, quay sang Tôn Báo hét lên: "Làm sao có thể? Thiếu khanh đại nhân sao có ham muốn trần tục như vậy được?"

"Mùa xuân này mèo động dục, nhưng thiếu khanh của chúng ta thì khác, ngài ấy là người mèo nên sẽ không động dục, nhưng vẫn có chút nghi thần nghi quỷ."

"A, ta biết rồi, thiếu khanh có chút thần kinh."

"Alibaba, ngươi ra câu này, ta cũng không muốn nói nữa."

Vương Thất cẩn thận lên giường, không trả lời.

Trong góc, Thôi Bội đang nằm thẳng trên giường, mở nhắm mắt mở, lặng lẽ nghe bọn họ nói.

Ngày hôm sau, mấy thành viên Minh Kính Đường  đều ra ngoài điều tra như thường lệ. Thời tiết hôm nay cực kỳ nóng nực và oi bức, nhưng Trần Thập vẫn luôn cảm thấy bất an.

"Thôi gia, hôm nay ta cảm thấy hơi khó chịu."

“Ngươi bị say nắng à?” Thôi Bội đưa khăn tay cho cậu lau mồ hôi lạnh trên đầu.

Trần Thập lau mồ hôi trên trán, cảm thấy có gì đó không đúng, quả nhiên, đêm đó khi cậu trở về ký túc xá Minh Kính Đường, đã xảy ra chuyện lớn.

"Thất gia! Ta bị mất đồ ngủ rồi!"

"Ngươi bị mất bộ đồ ngủ sao?"

Mọi người vây quanh, quả nhiên túi đồ của Trần Thập trống rỗng, chiếc áo khoác cậu thường mặc đi ngủ cũng không còn nữa. Vương Thất và những người khác nhanh chóng lục tung túi đồ của họ và phát hiện chỉ thiếu đồ của Trần Thập.

"Trần Thập, ngươi bỏ ở ngoài quên lấy sao?"

"Đúng rồi! Gần đây ta hay phơi y phục ở ngoài."

“Điều này thật kỳ lạ”

Trong khi mọi người đang bàn tán thì Thôi Bội im lặng thu dọn giường, lặng lẽ nằm xuống.

Bị mất y phục, Trần Thập vô cùng sầu não, cậu nặng nề bước đến phòng Lý Bính, trên người vẫn mặc bộ quan phục thường ngày.

Lý Bính nghe thấy tiếng bước chân của cậu, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Thập nhăn lại vì lo lắng, hắn trêu chọc nghĩ: “Trần Thập, làm sao vậy?”

"Ta bị mất đồ ngủ."

Trần Thập chán nản cúi đầu: “Đó là bộ y phục ta thích nhất.”

"Cái đó... nó cũ như vậy mà vẫn còn thích sao?"

"Đúng vậy, ta đã mặc nó rất lâu rồi, rất thoải mái."

Trần Thập thở dài, tay không ngừng làm việc nhưng quầng mắt lại hơi đỏ lên.

Mặc dù Trần Thập mặc quan phục của Đại Lý Tự và đang dọn giường cho Lý Bính, nhưng vào lúc này cậu có chút hổ thẹn nói: "Đúng là có nhiều thứ thoải mái hơn, nhưng đó là ca ca ta đã mua quà tặng sinh nhật cho ta, giờ đã không còn nữa."

Tiếng của Trần Thập càng ngày càng nhỏ, cậu biết mình không nên nói lời này trước mặt Lý Bính, vội vàng lau mắt, đặt gối xuống, gấp gáp rời đi.

"Trần Thập! Đợi đã!"

Lý Bính đưa tay qua bàn và nắm lấy cổ tay của Trần Thập, Lý Bính nói đúng, hắn có thể vòng tay ôm lấy cậu bằng một cánh tay.

Lý Bính kéo Trần Thập lại, nhưng cậu không thể nhịn được nữa, khóc nức nở.

"Trần Thập, ta đã nói, chuyện của ca ca ngươi không phải là điều cấm kỵ không thể nói ra."

Trần Thập cố gắng kìm nước mắt và gật đầu nặng nề.

Lý Bính biết rõ Trần Thập vẫn như một đứa trẻ, nếu muốn đùa với cậu một chút, Lý Bính đưa tay ra phía sau và lôi bộ đồ ngủ cũ của Trần Thập ra như một trò ảo thuật.

"Ơ! Y phục của ta."

"Nhìn bên này"

Trần Thập lại nhìn sang bên trái, phía sau tấm bình phong là một chiếc áo choàng cổ tròn màu xanh hồ, nếu nhìn kỹ thì kiểu dáng giống bộ đồng phục màu xanh lam của Lý Bính.

“Bính gia, đó là…”

"Y phục mới của ngươi"

Đôi mắt của Trần Thập sáng lên, nước mắt vẫn còn đọng trên mi, cậu ngạc nhiên đi vòng quanh bộ y phục mới.

"Cái này, cái này là cho ta sao."

Trần Thập sờ vào góc áo, chiếc áo choàng nhẹ nhàng và mịn màng, chỉ cần chạm vào là biết nó đắt tiền.

"Bính gia, ta không thể nhận, nó quá đắt."

Trần Thập mặc dù có chút không nỡ bỏ cuộc, nhưng vẫn trịnh trọng từ chối: “Bổng lộc của ta được nhận là do ngài trả, ta không thể nhận bất cứ thứ gì có giá trị.”

“Đây là bồi thường,” Lý Bính nghiêm nghị nói: “Quà sinh nhật ca ca tặng cho ngươi đã thất lạc ở Đại Lý Tự rồi phải không?”

"Vâng"

"Vả lại còn mất ở Minh Kính Đường có phải không."

"Ờ... đúng"

“Ta phụ trách Minh Kính Đường phải không?”

"Đúng"

“Đó không phải lỗi của ta sao?”

Trần Thập mở to mắt sau khi nghe thấy lời ngụy biện như vậy, cậu suy nghĩ rất lâu mà không biết phải phản bác như thế nào.

"Ờ... cái này... cái đó không thành vấn đề, nó quá đắt, ta cũng không trách Bính gia chút nào!"

Đôi má của Trần Thập hơi đỏ lên vì phấn khích, không biết vì sao, Lý Bính thấy rất dễ thương,  hắn kìm nén ý định véo má Trần Thập và suy nghĩ kỹ một lúc, rồi đột nhiên nảy ra một ý tưởng: "Trần Thập, bộ y phục này không chỉ có vậy, là lời xin lỗi của ta và ta muốn đổi lại cho ngươi ba nguyện vọng.”

"Nguyện vọng?"

"Cho dù sau này ta có nguyện vọng gì với ngươi ba điều, ngươi cũng phải hứa với tôi."

Lý Bính đắc ý nhìn cậu, khóe miệng nhếch lên, đuôi có lẽ đã giơ cao.

Trần Thập còn có chút mơ hồ, Lý Bính từ đâu đó lấy ra mấy bộ đồ ngủ chất lượng tốt: “Đầu tiên, từ nay về sau hãy ngủ với ta."

"Hả?"

Trần Thập vẫn muốn từ chối, nhưng Lý Bính đã chặn cậu lại bằng cách nói: "Tại sao ngươi chỉ nhận đồ ngủ của Trần Cửu mà không phải của ta? Trong lòng ngươi, dù sao ta cũng chỉ là một người có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào, chắc chắn là ta đã đánh giá quá cao bản thân mình rồi."

Nghe vậy, cậu ngơ ngác nằm trên giường mà không hề nghĩ đến việc nói không.
__________

Ngoi lên sau nhiều ngày lặn, mn buổi trưa vui vẻ 💗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro