Lý Bính lo sợ điều gì?《2》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: @红豆包1293

__________

Mặt dây chuyền ngọc rơi nước, Trần Thập vội vàng chạy vào bờ, cỏ dại mọc xung quanh bờ sông, trời lại tối, y làm sao tìm đây? Nguyệt Nga nhìn Trần Thập muốn lấy lên, tức giận kéo y vào giữa bờ.

"Ta ném nó đi rồi, huynh lấy lại làm gì?" Nguyệt Nga vừa tức giận vừa lo lắng.

Thấy Trần Thập ngơ ngác, Nguyệt Nga chợt thở phào nhẹ nhõm: “Mặt dây chuyền ngọc đó thật sự không đáng giá bao nhiêu tiền... huynh không cần lo lắng, trên đời có rất nhiều thiếu niên tuấn tú như vậy, bọn họ giọng nói tốt hơn giọng của huynh, không phải là ta như vậy là vì huynh đâu."

Trần Thập xấu hổ gãi đầu: "Thật xin lỗi..."

"Có phải là huynh đã có người mình thích rồi không?" Tâm tư của tiểu cô nương đến rồi đi rất nhanh, nghĩ đến những lời từ chối khác nhau của Trần Thập, cô không khỏi dò xét.

"Ta... ta đâu có." Trần Thập lập tức phản bác.

Không ngờ hành động này lại khơi dậy sự nghi ngờ của cô, Nguyệt Nga muốn tra hỏi y lần nữa thì hai người ban nãy đã quay trở lại.

Mây tan và trăng xuất hiện, Lang Muội vui vẻ chỉ về phía xa: "Đẹp quá"

Bốn người bước ra khỏi đình, cùng nhau nhìn trăng sáng.

Bên trong thắp đèn, trên bàn đã chuẩn bị sẵn đồ thêu và chỉ, Nguyệt Nga cũng mời Lang Muội ngồi xuống: "Muội và ta thi xem ai có thể xâu sợi chỉ màu này qua bảy lỗ trước để… tìm được người chồng ưng ý nhất, được không?"

Ánh sao bạc từ dải thiên hà đổ xuống, Trần Thập ngẫng đầu lên, y có thể nhìn thấy những ngôi sao trên bầu trời, dù khoảng cách trên bầu trời rất xa nhưng y cũng có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Bính gia bên cạnh, sáng sủa và sống động. Y chợt nhớ đến câu hỏi của Thất gia, hiện tại trong lòng y đã có câu trả lời.

Sau khi từ đêm thất tịch trở về, Lý Bính có một cảm giác căng thẳng, đêm đó rốt cuộc bọn họ đã nói những gì, là chuyện riêng với nữ nhi đó nên hắn không tiện hỏi Trần Thập .

Trong đầu hắn có một ý tưởng, nhưng lại không thể tâm sự với Trần Thập, Lý Bính, người được mệnh danh là "Bính yêu", không biết nó ám chỉ điều gì, chợt nghĩ đến hành động của Alibaba mấy ngày trước bỗng nhiên không nói nên lời, sao hắn không thử viết thư cho y nhỉ?

Đặt bút xuống giấy, viết đi đọc lại, hắn cảm thấy không ổn, viết dài một chút, lại thấy quá tình cảm, chỉ có mấy dòng, sợ y lại không hiểu điều hắn muốn nói.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ dần dần nghiêng đi, Lý Bính cuối cùng cũng đặt bút xuống, từ từ duỗi người, vừa định đọc kỹ hơn thì Alibaba vội vàng đẩy cửa bước vào. Trong cơn hoảng loạn, hắn cầm lên một cuốn sách ở trên bàn, tình cờ nhặt một tập tài liệu ở bên tay mình lên, giả vờ đang tập trung, giọng khó chịu: "Ngươi làm gì mà vội vàng thế?"

"Thật xin lỗi, thiếu khanh đại nhân, trong cung có lời đồn, giờ phút này đã có người ở tiền điện,  hắn nói có chuyện quan trọng muốn thỉnh cầu."

Chắc chắn là có chuyện khẩn cấp nên Lý Bính không dám do dự, lập tức đứng dậy đi theo anh. Thì ra gần đây ở đường Hà Đông thường xuyên xảy ra án mạng, người ở Thần Đô đều ngầm liên quan, bách tính đang trong tâm thế lo sợ, hoàng đế có ý định cử ba người đến tham gia tra án. Khi hắn trở về từ Quan Phong Ân sau cuộc thẩm tra, trời đã tối.

Vốn dĩ cảm thấy mệt mỏi, thấy hồ sơ vụ án trên bàn đã biến mất, Lý Bính không hề ngủ, vội vàng chạy đi nên liền lấy nó cất lại, giờ nghĩ lại, một trong những hồ sơ đó mấy ngày trước hắn xem lại có lẽ đã bị vứt đi, sau khi phân loại xong, hắn đem hết cho đám của Vương Thất.

Nghĩ đến đây, hắn liền đi thẳng đến Minh Kính Đường, quả nhiên tất cả hồ sơ vụ án đều để ở đây, Vương Thất và những người khác đều ở trong đại sảnh, nhưng vội vàng lại không biết là cái nào.

Lý Bính đột nhiên đi tới, mọi người có chút bối rối, Trần Thập liếc nhìn một cái, lập tức cúi đầu, cầm cuộn giấy trong tay không nói tiếng nào.

"Thiếu khanh đại nhân, xảy ra chuyện gì sao?" Alibaba hỏi

Lý Bính cảm thấy áy náy: “…Ừ, ở đường Hà Đông đã xảy ra mấy vụ án mạng rồi, Trần Thập, Tôn Báo, sáng sớm ngày mai hai người sẽ theo ta đến Trạch Châu."

Hai người há hốc miệng, Lý Bính bình tĩnh nhìn xung quanh, thấy mọi người không có gì khác thường, bức thư của đó vẫn chưa được phát hiện sao?

"Bây giờ đừng bận rộn nữa, hôm nay mọi người có thể nghỉ ngơi sớm."

Vương Thất do dự: “Nhưng hồ sơ vụ án này cần phải xem xét lại lần thứ hai, hơn nữa thời hạn kết thúc vụ án cũng đang đến gần, chúng ta phải nhanh lên…"

"Ta làm." Lý Bính trực tiếp ngắt lời: "Mọi người đi đi, tối nay ta sẽ hoàn thành công việc."

"Ơ" Bốn người ngơ ngác, ngoại trừ Trần Thập vẫn đang lặng lẽ cúi đầu.

Vương Thất nheo mắt lại, buổi chiều hắn nhận ra Trần Thập đang lén lút làm gì đó, ống tay áo dường như đang che giấu thứ gì, bây giờ nhìn vẻ mặt của thiếu khanh, hắn có cảm giác hai người có gì rất mờ ám.

Khi mọi người lui xuống, Thôi Bội dừng lại nói: "Thiếu khanh đại nhân nếu cần bọn ta, cứ việc gọi đến."

Vương Thất lặng lẽ kéo tay áo Thôi Bội, kéo hắn ra ngoài, nhỏ giọng phàn nàn: “Ngớ ngẩn, thiếu khanh đã lên tiếng rồi, ngươi không có việc gì làm à."

Lý Bính vừa thở phào nhẹ nhõm, phát hiện Trần Thập không có ý định rời đi.

"Bính gia, ta ở lại giúp ngài." Trần Thập nói

Lý Bính muốn từ chối, nhưng lại không nói ra được, trong ngực mơ hồ có một loại lá chắn mơ hồ, hắn tựa hồ sợ bị phát hiện, lại cũng mong đợi y ở lại. Cảm giác này thật ngứa ngáy khó chịu.

Cuối cùng Trần Thập vẫn ở lại.

Hai người không nói một lời, chỉ làm việc của mình, khi trăng lên, hồ sơ đã xử lý gần được một nửa, hắn lặng lẽ liếc nhìn Trần Thập, ngay lúc đó, cảm giác như nam nhân này có thể mê hoặc hắn,  đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Trần Thập, hắn vội vàng cụp mắt xuống, trông hắn như đang suy nghĩ kỹ lưỡng và cân nhắc cẩn thận, nhưng mu bàn tay căng thẳng và xương sống cứng ngắc lộ ra sai sót.

Trần Thập thu lại ánh mắt, một cảm giác không ngượng ngùng tự nhiên dâng lên, khóe miệng y hơi nhếch nhẹ, nhét lá thư vào tay áo giấu đi, nhặt hồ sơ vụ án đưa cho Lý Bính.

"Nếu ngươi mệt rồi thì đi nghỉ ngơi đi." Lý Bính cầm lấy hồ sơ, bầu trời bắt đầu sập tối.

Trần Thập nhìn hắn rồi lắc đầu: "Ta không mệt."

Trước khi đọc đến tập giấu thư, Lý Bính đã có một tâm trạng bất an, hơn nữa tối nay hắn phải làm xong những việc này càng sớm càng tốt, hắn không dám ngừng mà tiếp tục đọc, đến tập thứ hai, một mảnh giấy rơi ra.

Lý Bính vui mừng khôn xiết, nhưng cũng có chút buồn bã, nhưng khi hắn nhìn kỹ dòng chữ và mực in trên tờ giấy, trong chốc lát, nghĩ là chứng cứ ở vụ án.

Những dòng chữ trên tờ giấy không phải do chính hắn viết, hắn nhận ra chữ viết đó là... Trần Thập.

Mực trên đó còn mới, chỉ viết một câu: "Đồng tâm giai lão, Bính gia, sau này mỗi năm cùng nhau ngắm Khiên Ngưu Chức Nữ nhé."

Từng câu từng chữ, Lý Bính đọc đi đọc lại trong đầu, lòng vui mừng như cá bơi trong ao, đi qua đông tây, không ngừng dồn đập. Không thể che giấu cảm xúc của mình nữa, hắn đứng dậy lao về phía Trần Thập, ôm chặt lấy y trong tay.

Trần Thập ngơ ngác, hơi ấm bao trùm khắp người không thể thoát ra, nhưng cuối cùng y vẫn giữ được bình tĩnh, đặt tay lên lưng Lý Bính.

Cho đến khi y hơi khó thở vì bị siết chặt, y không nhịn được đập vào lưng Lý Bính để hắn thả ra.

Hắn chỉ thả lỏng một chút, nhưng không rút tay lại. Lý Bính gấp gáp nói: "Được rồi, Trần Thập ngươi học kém quá, bức thư nó giấu ở đâu rồi?"

Hơi thở nóng hổi phả vào tai khiến Trần Thập có chút xấu hổ: "Ta đã nhìn thấy nó khi đang sắp xếp hồ sơ vụ án rồi giấu nó trong tay áo."

Vùi đầu vào cổ Trần Thập rồi nhắm mắt lại, một lúc lâu Lý Bính lẩm bẩm: "Đồng tâm giai lão... đây là lời ngươi nói."

Trần Thập nhẹ nhàng trả lời: "Ờ... ta... thực sự muốn nuôi một linh miêu."

Lý Bính nói thêm: "Một mình ta là đủ rồi."

Cảm giác được vòng tay đang ôm quanh eo mình lại siết chặt, sự xấu hổ ban đầu của Trần Thập lúc này đã biến mất, còn gì có thể bình yên hơn khoảnh khắc này.

Cảm xúc dâng trào, một lúc sau Lý Bính cuối cùng cũng buông tay, nói: “Tại sao chúng ta không gọi Vương Thất và những người khác quay lại? Quả thực có rất nhiều hồ sơ vụ án..."

Đúng lúc này, Vương Thất đang nhàn nhã pha trà và bánh nướng đột nhiên liên tiếp hắt hơi mấy cái, không hiểu sao bốn người lại cảm thấy sau lưng có một luồng khí tức.

Thôi Bội nói: "Thiếu Thanh đại nhân thật sự không muốn gọi chúng ta đến sao?"

Tôn Báo vốn là trinh sát rất cảnh giác, là người đầu tiên nhận ra nhóm có điều gì đó không ổn, mơ hồ nghe thấy tiếng động từ hành lang cách xa bên ngoài: “Ồ khoan đã, hình như ta nghe thấy tiếng bước chân

Alibaba ăn thêm mấy cái bánh: "Đại sự không tốt."

Hắn vừa dứt lời, ngoài cửa hiện lên một khuôn mặt tươi cười thành thật và áy náy: "Thật xin lỗi, mọi người, ta quay lại để đưa lại hồ sơ."

Vương Thất kéo Trần Thập lại, to nhỏ nói: "Trần Thập, vừa rồi ngươi và thiếu khanh đại nhân đã làm gì vậy? Ta không tin hai người chỉ đang xem lại hồ sơ vụ án. Nói thật nhé, chiều nay ngươi đã giấu gì trong tay áo vậy? Chúng ta đều là huynh đệ, ngươi có biết không? Vậy cho nên chúng ta có thể thành thật với nhau được chứ?"

Trần Thập nói: "Bính gia nói là, tháng sau sẽ thưởng cho chúng ta nghỉ hai ngày."

Vương Thất bất mãn: "Đừng có đổi chủ đề."

Còn về lá thư giấu trong tay áo...

Trần Thập thân mến:

Trước khi trở về Thần Đô, ta đã tưởng tượng ra nhiều khả năng, khi gặp được ngươi, chính là sự thay đổi lớn nhất trong cuộc đời ta. Kể từ khi chúng ta gặp nhau, ta luôn đòi hỏi nhiều thứ từ ngươi, muốn ngươi trở thành nhân chứng trong vụ án yêu quái mèo, muốn ngươi làm thư lại của ta,  còn muốn nhận ngươi vào Đại Lý Tự. Ta thường thầm nghĩ rằng vì ông trời đã ưu ái cho ta và có được mối nhân duyên này nên ta chỉ có thể để ngươi ở bên cạnh ta mãi mãi.

Lúc đuổi ngươi ra khỏi Đại Lý Tự, vùa mới thích nghi, khi không có ngươi ở đây, ta liền nhớ ngươi đến không thể ngủ được, vừa mới chợp mắt tỉnh dậy liền cảm thấy tâm trí rối bời, ngươi có biết không?

Lời nói trên giấy không bao giờ có thể đạt tới tình cảm chân thật nhất, nhưng giờ đây ta chỉ có một suy nghĩ: Ta biết ơn cơ hội gặp gỡ, cảm ơn trời đất đã làm mai mối, và mong được một người tốt và cùng nhau già đi.

Lý Bính tái bút.

__________

Hai đứa viết thư cho nhau còn người rung động chính là tui 🥺❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro