Chương 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2.

Zhang Hao bất chợt nhận ra thời khóa biểu của anh cùng với bạn cùng phòng kí túc xá không hề giống nhau. Anh đăng ký lớp học buổi sáng còn Sung Hanbin đăng ký lớp học buổi chiều, vì vậy thời gian gặp mặt của bọn họ rất ít, hầu như chỉ có vào buổi tối thì Zhang Hao mới nhìn thấy được mặt bạn cùng phòng

Giống với trước đó đã từng nói, Sung Hanbin là một người khá rụt rè, còn vướng tật nói lắp cho nên mỗi lần nghe cậu nói chuyện Zhang Hao phải rất kiên nhẫn cùng bình tĩnh. Anh biết những người như Sung Hanbin cần có bạn bè bên cạnh để tâm sự, cũng lờ mờ đoán ra được cậu ấy có rất ít bạn. Thỉnh thoảng Zhang Hao hay dẫn đám anh em của mình đến phòng ký túc xá, đương nhiên trước đó Zhang Hao đã phải hỏi qua ý kiến của Sung Hanbin rồi, nhưng anh chưa từng nhìn thấy Sung Hanbin dẫn bạn về bao giờ.

Kì thực mà nói Sung Hanbin cũng không quá nhất thiết phải dẫn bạn về kí túc xá của bọn họ, nhưng bản năng hiếu kì của Zhang Hao bắt anh phải quan sát nhất cử nhất động xuất phát từ Sung Hanbin nhiều hơn nữa.

Đứa em thân thiết trong hội của Zhang Hao - Kim Gyuvin nói với anh rằng lớp nó cũng có một đứa y hệt Sung Hanbin (khi ngồi nghe anh than thở về bạn cùng phòng nhút nhát ra sao) và cậu ta không thể có lấy một người bạn. Người giống như Sung Hanbin đều như thế cả, cùng mắc chứng sợ xã hội và ngại giao tiếp.

"Nhưng mà anh đáng yêu mà đúng hem?" Zhang Hao giở giọng đáng yêu, "Cậu ấy sẽ mở lòng mình với anh mà phải hem?"

Gương mặt Zhang Hao vốn dĩ đã rất xinh đẹp, cộng thêm hiện tại lại bày ra vẻ mặt này khiến Kim Gyuvin cùng Ricky phải ôm tim cảm thán. 

Chẳng ai biết ở trong quá khứ hai đứa nó từng là tình địch, ngay từ khi vào trường đại học đã công khai theo đuổi Zhang Hao. Sinh viên tại trường vẫn luôn nhìn thấy có hai cái đuôi nhỏ lẽo đẽo đi theo anh mọi lúc mọi nơi, thiếu điều đến chuyện ăn uống ngủ nghỉ của anh hai đứa cũng muốn quản. Bất quá đến một ngày Kim Gyuvin cùng Ricky lại đột nhiên từ bỏ, bởi vì bản thân chúng nó cảm thấy đàn anh Zhang Hao thích hợp để làm bạn hơn, mặc dù đôi lúc cũng không thể nhịn được mà dấy lên chút rung động nho nhỏ. 

"Làm gì có ai đáng yêu bằng anh đâu?" Ricky đưa ra một câu hỏi khẳng định, "Bọn em luôn khen anh đáng yêu mọi lúc mọi nơi luôn đó?"

Kim Gyuvin ngồi bên cạnh nó nhanh chóng gật đầu phản ứng theo, "Nếu có người nào đáng yêu hơn anh thì phải qua con mắt kiểm duyệt của bọn em."

Nghe được những lời này Zhang Hao ngay lập tức gượng người ngồi dậy, "Thế hở?"

Thật ra thì Zhang Hao cũng biết bản thân mình trông như thế nào, từ bé đến lớn đi đến đâu cũng được người khác ưu ái dành lời khen ngợi. Nhưng con người ta thường phải có đôi chút tham vọng, tuy rằng người thích Zhang Hao chẳng hề ít, anh vẫn muốn ai đó nhập cuộc cùng bọn họ.

"Chứ còn gì nữa?" Ricky cao giọng, "Nhưng mà sao anh phải quan tâm bạn cùng phòng của mình thế? Thích cậu ta rồi à?"

Thích á?

Zhang Hao nghiêng đầu ngẫm nghĩ, anh ít khi thích người khác chỉ thông qua lần gặp gỡ đầu tiên lắm. Với lại kiểu người trong tưởng tượng của anh so với Sung Hanbin thì hoàn toàn khác xa, hoặc có thể nói, Sung Hanbin không phải người tình trong mộng của anh. Zhang Hao thích con trai đeo kính, chứ chẳng hề thích cái kính trên mặt Sung Hanbin. Nó quá to, quá dày, gần như che hết khuôn mặt cậu.

Có một lần Zhang Hao tò mò hỏi mượn Sung Hanbin quả kính của cậu, đến khi đeo lên mới chân chính trở nên hối hận. Ối giời ôi trời long đất lở, thế giới sắp diệt vong rồi. 

Từ dạo ấy Zhang Hao liền cách xa cái kính của Sung Hanbin hàng trăm mét, bắt buộc phải nhìn thì mới nhìn, không bắt buộc thì anh chỉ dám cúi gằm mặt nhìn đôi chân dài ngoằng của Sung Hanbin. Ựa, chân của Sung Hanbin xem ra còn có thần hơn cái kính của cậu.

"Mày khoải." Kim Gyuvin giơ tay đụng nhẹ vào đầu Ricky làm cậu mất thăng bằng, "Zhang Hao chỉ đang hỏi chúng ta cách làm thân với bạn cùng phòng của ảnh thôi, dù sao đến tận bây giờ anh ấy mới chuyển vào kí túc xá."

Đáng nhẽ ra sinh viên năm ba thì không được phép đăng kí chỗ ở ở kí túc xá nữa, bất quá Zhang Hao đúng thật là ngoại lệ. 

Bởi vì anh mới được mọi người bầu làm Hội trưởng Hội sinh viên.

Lý do tưởng chừng vô cùng khó khăn, nhưng đối với người có chức có quyền giống Zhang Hao thì quả thực dễ như trở bàn tay

"Anh chỉ muốn, nói sao ta," Zhang Hao xoa đầu, "Chỉ muốn làm thân với cậu ấy thôi á."

Bản năng mách bảo Zhang Hao rằng bạn cùng phòng kí túc xá của anh có bí mật đang cất đi không thể để cho ai biết, mà vừa vặn anh lại là người thích khám phá thứ mới mẻ, cho nên Zhang Hao rất muốn tìm ra được rốt cuộc Sung Hanbin đã lén che giấu cái gì. Nếu là chuyện nhỏ thì Zhang Hao hoàn toàn có thể giúp cậu che giấu nó, nhưng còn nếu là chuyện lớn thì, chậc, Zhang Hao còn phải xem xét.

Thân là Hội trưởng Hội sinh viên, Zhang Hao tự ý thức được trách nhiệm đang đè nặng lên đôi vai của anh. Anh phải lắng nghe ý kiến của mọi người nhiều hơn, biết tường tận mọi chuyện mới có thể xử lý hộ bọn họ một tay. Vì vậy, Zhang Hao mượn cớ này để tiếp cận Sung Hanbin, giúp cậu tái hòa nhập cộng đồng.

Nhỡ đâu một ngày nào đó trong tương lai Sung Hanbin sẽ giống người khác thoải mái bay nhảy, sau đó cậu sẽ tìm đến Zhang Hao nói lời cảm ơn thì sao?

Kim Gyuvin yên lặng uống nước, chẳng rõ có nghe ra được lý do của Zhang Hao hay không, "Để làm thân với một người có nhiều cách mà, chỉ cần biết được bạn cùng phòng của anh thích gì và ghét gì, từ đấy cố ý làm ra những chuyện mà cậu ấy muốn."

Zhang Hao nghe xong liền gật đầu, "Nhưng phải làm thế nào mới có thể biết được những chuyện đó?"

"Chỉ cần quan sát cậu ấy nhiều hơn một chút là được," Kim Gyuvin thâm thúy giải thích, "Đối xử với cậu ấy phải thật dịu dàng, cẩn thận lắng nghe từng câu từng chữ mà cậu ấy nói xong rồi phân tích ra thành hàng trăm ngữ cảnh, còn có, nhất định không thể tùy ý tức giận với cậu ấy."

 Tự ti nhìn chung chính là việc tự xem thường và đánh giá thấp bản thân so với người khác, thường là về mặt tâm lý hoặc thể chất. Tự ti có thể chia làm nhiều mức độ tùy theo sự tác động của nó đối với tâm lý của người mắc phải nó. Khiêm tốn là tốt, tuy nhiên quá khiêm tốn thì lại là một phạm trù khác. Những người có mặc cảm tự ti thường khiêm tốn một cách quá mức, thậm chí  không quá mức cần thiết để bọn họ biến thành như vậy. Khi họ được khen, họ không dám nhận mình xứng đáng với lời khen đó, dù sự thật họ đã bỏ qua nhiều công sức và tâm huyết để tạo ra thành quả.

Kim Gyuvin tiếp tục nói: "Hãy luôn luôn nhấn mạnh rằng anh sẵn sàng lắng nghe bạn cùng phòng của anh mọi lúc, sẽ luôn bao dung cho cậu ấy cho dù cậu ấy có điểm nào chưa tốt hoặc làm anh phật lòng."

Zhang Hao cùng Sung Hanbin là hai người xa lạ vô tình bị ông trời sắp đặt ở cùng một chỗ. Trái ngược hoàn toàn với sự tự ti của Sung Hanbin, thì những người như Zhang Hao thường được kẻ khác ngưỡng mộ nhiều hơn là ghen ghét. Tài năng cộng hưởng với khả năng lãnh đạo đã rèn giũa Zhang Hao ngay từ khi còn nhỏ, cho nên có thể nói Zhang Hao rất tự tin vào đường đi nước bước của mình. Bất quá, khen Zhang Hao như vậy cũng không phải là muốn dìm Sung Hanbin xuống.

Mỗi người đều có một cái tài riêng, Sung Hanbin cũng vậy. Cậu giỏi, điều đó không ai có đủ khả năng để phủ nhận, bằng chứng là thông qua mỗi kì thi Sung Hanbin đều đứng vị trí thứ nhất. Nhưng nếu Sung Hanbin có đủ sự tự tin để kiểm soát năng lực của bản thân thì cậu ấy sẽ còn tiến xa hơn nữa trong tương lai. 

Đã là nhân tài thì không thể bỏ lỡ, Zhang Hao tự cho rằng lời nói của anh là đúng.

Cho nên Zhang Hao mới tốn công tìm cách cởi bỏ những khúc mắc trong lòng Sung Hanbin. Nhưng Zhang Hao không kịp thời nhận ra được, Sung Hanbin là người đầu tiên khiến anh dụng tâm nhiều đến như vậy.

Ricky cảm thấy anh trai cậu có chút kì quái, đột nhiên trở nên quan tâm quá mức bạn cùng phòng mặc dù bọn họ mới gặp mặt chưa được bao lâu. 

Đầu giờ chiều Zhang Hao tạm biệt Kim Gyuvin cùng Ricky để trở về kí túc xá. 

Anh đi từng bước vô định, ở trong đầu thì cứ suy nghĩ liên miên từng câu của Kim Gyuvin miết. Ban nãy tuy rằng Zhang Hao nghe rất nghiêm túc, bất quá để mà nói chỉ trong một sớm một chiều lập ra được kế hoạch thay đổi Sung Hanbin thì rất khó. Căn bản là anh không biết trước đấy Sung Hanbin là loại người như thế nào, cậu tự ti từ nhỏ hay là khi lên đại học mới biến thành dáng vẻ này. Muốn giải đáp cái gì trước hết cần phải có lý do chính đáng, hiện tại mà chạy đi hỏi Sung Hanbin thì thật sự có chút kì quặc. 

Con người Sung Hanbin đã khép kín như vậy, Zhang Hao không nghĩ cậu sẽ sẵn sàng kể lể với người lạ như mình.

"Phải làm sao đây?" Zhang Hao cẩn thận ngẫm nghĩ, chẳng phát hiện bản thân mình đã vô tình nói tuột ra.

"Anh anh anh muốn làm gì ạ?"

Bên tai anh vang lên một giọng nói, làm Zhang Hao ngay lập tức giật bắn người, toàn thân anh da gà da vịt thi nhau nổi lên.

Mà người vừa gây ra chuyện đứng ngây ngẩn bên cạnh nhìn chằm chằm vào anh, trên tay cậu còn cầm thêm mấy quyển sách nữa.

"Em làm anh hết hồn," Zhang Hao xoa xoa lồng ngực bị động đập thình thịch, "Hanbin à, nếu em đang ở đằng sau thì phải nhắc anh một tiếng chứ."

Sung Hanbin duỗi tay lên chạm nhẹ vào lưng anh, từ từ di chuyển lên xuống, "Em  em xin lỗi, anh không sao chứ?"

Không sao, chỉ là suýt đi chầu trời thôi, Zhang Hao suy nghĩ một đằng nói một nẻo, "Ờm, anh vẫn ổn."

Bàn tay Sung Hanbin vô cùng ấm nóng, vuốt ve thân thể Zhang Hao tạo ra nhiệt độ cảnh cáo đầy ám muội.

"Lần lần tới em sẽ chú chú ý hơn." 

Sung Hanbin lắp bắp trả lời, sau đó rời xuống bàn tay đang đặt trên người anh để lấy chìa khóa ra mở cửa.

Cậu không biết, Zhang Hao đang ở đằng sau quan sát tấm lưng rộng lớn của cậu, trong lòng anh lặng lẽ suy tính đủ trò.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro