Chương 6: "Tôi chấp nhận."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Lời tuyên bố của Thành Hàn Bân như một tiếng sét giữa trời quang, khiến cả căn phòng chìm vào im lặng. Các thành viên đội A và B đều sững sờ, ánh mắt họ đổ dồn về phía Chương Hạo, người vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, không một chút dao động.

Kim Khuê Bân, đội phó đội A, là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng. "Đội trưởng, anh làm thế này có phải ép người quá đáng rồi không? Trung tâm thương mại Kim Hoa là một ổ dịch lớn, cho dù là một đội quân tinh nhuệ cũng chưa chắc đã hoàn thành nhiệm vụ. Vậy mà anh lại muốn Chương Hạo đi một mình, lại còn chỉ được trang bị dao găm?"

Kim Địa Hùng, đội trưởng đội B, cũng không khỏi nhíu mày. "Đúng vậy, đội trưởng Thành. Đây không phải là một nhiệm vụ đơn giản. Chương Hạo tuy có khả năng chiến đấu tốt, nhưng để một mình đối mặt với cả bầy xác sống thì quá nguy hiểm."

Thạch Hữu Huyền, đội trưởng đội C, tuy không lên tiếng nhưng ánh mắt anh cũng lộ rõ sự lo lắng. Anh biết Chương Hạo là một người có năng lực, nhưng thử thách này quá mức khắc nghiệt.

Riêng Chương Hạo, cậu vẫn im lặng, không phản ứng gì trước những lời bàn tán xung quanh. Đôi mắt cậu vẫn nhìn thẳng về phía Thành Hàn Bân, chờ đợi mệnh lệnh.

Thành Hàn Bân nhìn quanh, ánh mắt anh quét qua từng gương mặt. "Tôi biết đây là một nhiệm vụ khó khăn," anh nói, giọng anh vẫn bình tĩnh và kiên định, "Nhưng tôi tin tưởng vào khả năng của Chương Hạo. Đây cũng là một cơ hội để cậu ấy chứng minh giá trị của mình."

Anh quay sang Chương Hạo, "Chương Hạo, cậu có chấp nhận nhiệm vụ này không?"

Chương Hạo gật đầu nhẹ, không chút do dự. "Tôi chấp nhận."

Một tia ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Thành Hàn Bân. Anh không ngờ Chương Hạo lại đồng ý dễ dàng như vậy.

"Tốt lắm," Thành Hàn Bân nói, "Tôi sẽ cung cấp cho cậu một bản đồ chi tiết của trung tâm thương mại và một bộ đàm để liên lạc. Cậu có hai giờ để chuẩn bị. Sau đó, chúng ta sẽ gặp nhau tại điểm hẹn."

Chương Hạo gật đầu, rồi quay người rời khỏi phòng họp.

Kim Khuê Bân nhìn theo bóng lưng Chương Hạo, lắc đầu thở dài. "Hy vọng cậu ta sẽ ổn," anh nói.

"Tôi cũng vậy." Kim Địa Hùng nói.

Thạch Hữu Huyền im lặng, nhưng trong lòng anh cũng cầu mong cho Chương Hạo được bình an.

Thành Hàn Bân nhìn ra cửa sổ, ánh mắt anh xa xăm. Anh không biết mình đã đúng hay sai khi giao nhiệm vụ này cho Chương Hạo. Nhưng anh biết, đây là cách duy nhất để kiểm tra khả năng thực sự của người lạ mặt này.

Màn đêm buông xuống, thành phố Chấn Minh chìm trong bóng tối đặc quánh, chỉ còn lại những ánh đèn le lói từ những tòa nhà còn trụ vững. Dưới lớp màn đêm ấy, một bóng người lặng lẽ tiến về phía trung tâm thương mại Kim Hoa.

Chương Hạo nhận lệnh, nhanh chóng lên đường. Cậu di chuyển như một chiếc bóng, không tiếng động mà lướt qua những con phố vắng tanh, tận dụng bóng tối để che giấu sự hiện diện của mình.

"Chương Hạo, cậu đã đến vị trí chưa?" Giọng nói trầm thấp của Thành Hàn Bân vang lên trong tai nghe của Chương Hạo.

"Đã đến nơi," Chương Hạo đáp lại ngắn gọn.

"Tốt. Bắt đầu trinh sát đi. Hãy cẩn thận, đừng để chúng phát hiện ra cậu."

"Được."

Chương Hạo bắt đầu di chuyển quanh trung tâm thương mại, quan sát kỹ lưỡng từng chi tiết. Anh ghi nhớ vị trí của các lối vào, các cửa sổ, các điểm có thể ẩn nấp. Anh cũng chú ý đến số lượng và loại xác sống đang lảng vảng xung quanh.

"Có rất nhiều xác sống ở tầng hầm và các tầng thấp," Chương Hạo báo cáo qua bộ đàm, giọng cậu đều đều, không chút cảm xúc.

"Đã rõ. Cố gắng tìm hiểu xem chúng có điểm yếu nào không."

Chương Hạo gật đầu, tiếp tục quan sát. Cậu nhận thấy rằng, mặc dù đông đảo, nhưng lũ xác sống di chuyển khá chậm chạp và thiếu tổ chức.

"Chúng có vẻ rất nhạy cảm với âm thanh và ánh sáng," Chương Hạo báo cáo.

"Thông tin hữu ích đấy," Thành Hàn Bân đáp lại, không biểu lộ cảm xúc gì thêm, "Tiếp tục đi."

Chương Hạo lách qua một con hẻm nhỏ, tiến đến gần cửa sau của trung tâm thương mại. Cậu cẩn thận mở cửa, lẻn vào bên trong.

Bên trong tòa nhà tối om và yên tĩnh đến rợn người. Chỉ có tiếng rên rỉ khe khẽ của gió và tiếng bước chân nhẹ nhàng của Chương Hạo. Cậu di chuyển chậm rãi, cẩn thận tránh những chướng ngại vật và những vũng máu khô đọng trên sàn nhà.

Chương Hạo ghi nhớ từng ngóc ngách, từng lối đi, từng cầu thang của tòa nhà. Mỗi tầng lầu đều được cậu khảo sát tỉ mỉ, từ khu vực sảnh chính rộng lớn với những quầy hàng đổ nát, đến khu vực văn phòng yên tĩnh với những chiếc bàn ghế ngổn ngang.

Chương Hạo đặc biệt chú ý đến hệ thống điện và báo cháy của tòa nhà. Cậu kiểm tra các bảng điện, xác định vị trí các cầu dao chính và các đường dây điện, bao gồm thêm cả hệ thống báo cháy, vị trí các bình chữa cháy và các lối thoát hiểm, chính là những thông tin cần thiết cho cuộc tấn công sắp tới.

Sau hơn một giờ đồng hồ, Chương Hạo đã hoàn thành nhiệm vụ trinh sát. Cậu đã có được một bức tranh toàn cảnh về trung tâm thương mại Kim Hoa, từ bố cục, địa hình đến tình hình phân bố của xác sống. Cậu lặng lẽ rút lui, trở về điểm hẹn với đội A.

Trên đường đi, cậu liên tục cập nhật thông tin cho Thành Hàn Bân qua bộ đàm.

"Tầng hầm là nơi tập trung đông xác sống nhất," Chương Hạo báo cáo, "Có ít nhất ba lối vào tầng hầm, một ở phía trước, một ở phía sau và một ở bên hông tòa nhà. Hệ thống điện vẫn hoạt động, nhưng hệ thống báo cháy đã bị vô hiệu hóa. Tầng thứ 7 có vẻ còn người sống."

"Đã rõ," Thành Hàn Bân đáp lại, "Hãy nhanh chóng trở về điểm hẹn."

Chương Hạo tăng tốc, lướt qua những con phố tối tăm. Cậu biết rằng, thời gian không còn nhiều, cuộc tấn công sẽ sớm bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro