Chương 9: "Đẹp chưa chắc đã là tốt"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương Hạo nhìn An Điềm, đôi mắt cậu dịu lại. Bàn tay có một số vết chai sần, bằng chứng của việc đã từng cầm vũ khí và chiến đấu trước đây nhẹ nhàng xoa đầu cô bé. "Anh không sao đâu," Chương Hạo đáp, giọng nói trầm ấm hơn thường lệ. "Cứ gọi anh là Chương Hạo."

An Điềm cười tươi, đôi mắt lấp lánh như những vì sao. "Vâng ạ, Điềm Điềm biết rồi, anh Chương Hạo!"

Thành Hàn Bân đứng từ xa quan sát hai người, ánh mắt anh có chút phức tạp. Anh vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Chương Hạo, nhưng không thể phủ nhận rằng anh ta đã cứu mạng anh và An Điềm. Hơn nữa, nhìn cách Chương Hạo đối xử với An Điềm, anh cũng cảm thấy có chút thiện cảm hơn trước.

"Ba ơi, ba thấy anh Chương Hạo có xinh không?" An Điềm bất ngờ chạy đến bên Thành Hàn Bân, kéo tay áo anh hỏi.

Thành Hàn Bân nhìn con gái, rồi lại liếc nhìn Chương Hạo đang đứng cách đó không xa. Anh khẽ nhíu mày, "Xinh?"

An Điềm gật đầu lia lịa, "Vâng ạ, con thấy anh Chương Hạo là người xinh nhất mà con từng gặp luôn đó!"

Thành Hàn Bân bật cười, xoa đầu con gái. Đúng là Chương Hạo có nét đẹp đặc biệt. Dáng người cao gầy, nước da trắng ngần, khuôn mặt thanh tú với đôi mắt sâu thẳm và hàng mi dài cong vút. Mái tóc đen tuyền của cậu được cắt gọn gàng, để lộ ra vầng trán cao và chiếc cổ thon dài. Cậu ít nói, luôn giữ vẻ lạnh lùng, xa cách, nhưng mỗi khi nở nụ cười, khóe môi cong lên như một vầng trăng khuyết, lại khiến người khác không khỏi xao xuyến.

Nhưng chắc chắn người khác ở đây không bao giờ là Thành Hàn Bân anh đây, Thành Hàn Bân chắc chắn tự nhủ với lòng mình.

"Con bé này, sao lại nói người ta xinh như vậy chứ?" Thành Hàn Bân trêu con gái, nhưng trong lòng lại không thể không thừa nhận nhận xét của An Điềm.

"Nhưng anh Chương Hạo đẹp hơn ba mà," An Điềm nói, giọng đầy tự hào.

Thành Hàn Bân nhướn mày, "Đẹp chưa chắc đã là tốt."

An Điềm không hiểu ý của ba mình, cô bé chỉ biết rằng Chương Hạo là một người tốt, đã cứu mình và ba. Vậy nên, nhóc tì quyết định sẽ làm quen với anh xinh xinh của nhóc

"Ba cho Điềm Điềm chơi với anh Hạo nhé?" An Điềm nũng nịu. "Lần trước ba nói người lớn hỏi mà không trả lời là xấu, nhưng lúc đó mình còn là người lạ mà, ba cũng dạy Điềm Điềm là người lạ có hỏi linh tinh cũng không nên trả lời đúng không ba?"

Thành Hàn Bân nhìn con gái, rồi lại nhìn Chương Hạo đang đứng cách đó không xa. Cậu ta đang chăm chú quan sát một con mèo hoang gầy gò đang rình mò thức ăn gần đó. Đôi mắt anh ta sắc bén, phản ứng nhanh nhạy, chứng tỏ bản năng chiến đấu vẫn còn nguyên vẹn dù đã mất trí nhớ.

"Được rồi," Thành Hàn Bân cuối cùng cũng đồng ý, "Nhưng con phải hứa với ba là có chuyện gì cũng phải nói với ba nhé. Chúng mình là bạn thân mà, đúng không Điềm Điềm?" Anh cười hiền, bất lực đầu hàng trước sự đáng yêu của nhóc con nhà mình.

An Điềm reo lên vui sướng, chạy đến bên Chương Hạo, ôm chầm lấy anh. "Anh Chương Hạo, anh sẽ chơi với em đúng không?"

Chương Hạo nhìn cô bé, ánh mắt anh thoáng chút ngạc nhiên, rồi một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi. "Ừ, anh hứa."

Trong khi đó, tại trạm y tế dã chiến, Thạch Hữu Huyền và Hàn Duy Thần đang kiểm tra lại hệ thống liên lạc.

"Cậu thấy hệ thống này thế nào?" Thạch Hữu Huyền hỏi Hàn Duy Thần.

"Khá ổn đấy," Hàn Duy Thần đáp, "Tôi đã nâng cấp và bảo mật nó, đảm bảo không ai có thể xâm nhập vào hệ thống của chúng ta."

Đúng lúc đó, bộ đàm trên tay Thạch Hữu Huyền vang lên tiếng nhiễu rè rè. Anh nhíu mày, cố gắng điều chỉnh tần số nhưng không có kết quả.

"Chuyện gì vậy?" Hàn Duy Thần hỏi.

"Có vẻ như tín hiệu bị nhiễu," Thạch Hữu Huyền đáp, "Có thể do thời tiết xấu."

Hàn Duy Thần lắc đầu, "Không, đây không phải nhiễu sóng bình thường. Em nghĩ có thể có một nguồn gây nhiễu nào đó gần đây."

Thạch Hữu Huyền nhìn Hàn Duy Thần, ánh mắt anh thoáng chút lo lắng. "Em có nghĩ là..."

Hàn Duy Thần gật đầu, "Có thể là một loại xác sống đặc biệt nào đó có khả năng gây nhiễu sóng."

Cả hai im lặng một lúc, suy nghĩ về khả năng này.

"Chúng ta cần phải báo cáo chuyện này cho đội trưởng Thành," Thạch Hữu Huyền nói.

"Em sẽ liên lạc với anh ấy ngay," Hàn Duy Thần đáp.

Trong lúc đó, tại một góc khác của trạm y tế, Kim Khuê Bân đang được băng bó vết thương trên cánh tay. Anh nhăn nhó vì đau, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh.

"Cậu không sao chứ?" Một giọng nói trầm ấm vang lên.

Kim Khuê Bân quay đầu lại, thấy Hàn Duy Thần đang đứng trước mặt mình, trên tay cầm một cốc nước.

"Cảm ơn," Kim Khuê Bân nhận lấy cốc nước, uống một ngụm. "Tôi không sao, chỉ là vết thương nhỏ."

Hàn Duy Thần mỉm cười, "Cậu là Kim Khuê Bân, đội phó đội A, đúng không? Tôi là Hàn Duy Thần, bạn của Thạch Hữu Huyền."

"Rất vui được gặp cậu," Kim Khuê Bân đáp lại, "Cậu là người đã giúp chúng tôi thiết lập hệ thống liên lạc sao?"

"Đúng vậy," Hàn Duy Thần gật đầu, "Tôi rất vui vì có thể giúp đỡ mọi người."

Ở một góc khác của trạm y tế, Kim Địa Hùng đang ngồi bên cạnh Thạch Hữu Huyền, ánh mắt anh không rời khỏi khuôn mặt người kia. Thạch Hữu Huyền đang cúi đầu ghi chép gì đó, đôi lông mày khẽ nhíu lại vì mệt mỏi.

"Này, Hữu Huyền," Kim Địa Hùng khẽ gọi, giọng anh có chút ngập ngừng.

Thạch Hữu Huyền ngẩng đầu lên, nhìn anh với ánh mắt thắc mắc. "Sao vậy, đội trưởng Kim?"

Kim Địa Hùng đưa tay lên, định chạm vào vai Thạch Hữu Huyền, nhưng lại rụt tay về. "Em... em có vẻ mệt mỏi quá. Có cần anh giúp gì không?"

Thạch Hữu Huyền mỉm cười nhẹ, "Không sao đâu, tôi quen rồi. Chỉ là hơi nhiều việc một chút thôi."

"Nhưng anh đã làm việc liên tục từ sáng đến giờ rồi," Kim Địa Hùng nói, giọng anh có chút trách móc, "Anh nên nghỉ ngơi một chút đi."

Thạch Hữu Huyền nhìn Kim Địa Hùng, ánh mắt anh thoáng chút cảm động. "Cảm ơn anh đã quan tâm," cậu nói, "Tôi sẽ nghỉ ngơi sau khi xong việc này."

Kim Địa Hùng không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh Thạch Hữu Huyền, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi người kia. Anh muốn nói với Thạch Hữu Huyền rằng anh lo lắng cho anh rất nhiều, nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào.

Thạch Hữu Huyền cảm nhận được ánh mắt của Kim Địa Hùng, anh khẽ mỉm cười. "Đội trưởng Kim, anh có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"

Kim Địa Hùng giật mình, lúng túng nói: "À... không, không có gì."

Thạch Hữu Huyền nhìn Kim Địa Hùng, ánh mắt anh chứa đựng một tia ấm áp. "Nếu có chuyện gì, anh cứ nói với tôi. Chúng ta là đồng đội mà."

Đội trưởng Kim nghe được câu trả lời, ngoài mặt cười hiền nhưng bên trong đẫm lệ. Hoá ra hai năm cũng chỉ đổi lại được tình đồng đội trong em ấy...

Sau khi mọi người đã ổn định, Thành Hàn Bân quyết định đưa họ đến một khu nhà an toàn đã được đội của anh kiểm soát. Đó là một khu chung cư cao tầng, đã được gia cố và trang bị đầy đủ vũ khí để chống lại xác sống.

Khu chung cư cao tầng, trước đây từng là nơi ở của hàng trăm hộ gia đình, giờ đây trở thành pháo đài kiên cố giữa lòng thành phố Chấn Minh đổ nát. Với hệ thống an ninh được gia cố, hàng rào thép gai bao quanh, và các chốt canh gác 24/7, nơi đây mang đến một cảm giác an toàn hiếm hoi trong thế giới hậu tận thế.

Thành Hàn Bân đã phân chia các căn hộ còn nguyên vẹn cho những người sống sót. Ông Trần và vợ được ở một căn hộ nhỏ nhưng ấm cúng, nơi họ có thể ngắm nhìn thành phố từ trên cao và hồi tưởng về những ngày tháng tươi đẹp đã qua. Khanh và hai đứa con được sắp xếp ở một căn hộ gần đó, để tiện cho việc chăm sóc và bảo vệ. Phong, chàng trai trẻ bị thương ở chân, được ở cùng một cựu quân y để tiện theo dõi và điều trị.

Linh Lang, sau khi được chăm sóc y tế, đã dần hồi phục sức khỏe. Cô nhanh chóng hòa nhập với mọi người, giúp đỡ những người khác và chia sẻ câu chuyện của mình. Sự lạc quan và nghị lực của cô đã truyền cảm hứng cho những người xung quanh.

"Chị Linh ơi, chị có thể kể cho em nghe về cuộc sống trước đây của chị không?" An Điềm hỏi Linh Lang trong một buổi chiều, khi cả hai đang cùng nhau chăm sóc vườn rau nhỏ trên sân thượng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro