Chương 10: "Tôi không làm phiền cậu chứ?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Linh Lang mỉm cười, xoa đầu An Điềm. "Trước đây, chị là một giáo viên dạy nhạc. Chị rất yêu công việc của mình, yêu những đứa trẻ..." Giọng cô nghẹn lại khi nhớ về những học trò bé nhỏ đã không thể sống sót qua đại dịch.

An Điềm nắm lấy tay Linh Lang, "Chị đừng buồn nữa. Chấn Minh sẽ sớm trở lại như xưa thôi."

Khu chung cư cũ kỹ, từng là tổ ấm của biết bao gia đình, nay mang một vẻ hoang tàn, đổ nát. Những bức tường loang lổ vết thời gian, những mảng sơn bong tróc như những vết sẹo chằng chịt trên gương mặt mệt mỏi của thành phố. Cầu thang bộ xiêu vẹo, tay vịn hoen gỉ, những bậc thang phủ đầy bụi bặm in hằn dấu chân của những người sống sót, đôi khi còn vương vãi những vệt máu khô đen của những kẻ xấu số.

Bên trong một căn hộ rộng rãi hơn những căn hộ khác, được trưng dụng làm nơi sinh hoạt chung, ánh đèn dầu leo lét thay thế cho ánh điện đã tắt ngúm từ lâu, hắt lên những bức tường ẩm mốc như những bóng ma kỳ dị nhảy múa.

Mùi ẩm mốc, bụi bặm hòa quyện với mùi thức ăn đơn giản, tạo nên một thứ mùi đặc trưng của sự sống lay lắt, nhưng cũng không thể át đi mùi tanh tưởi của xác chết đâu đó bên ngoài.

Những tấm nệm cũ được trải trên sàn nhà lạnh lẽo, những bộ quần áo sờn rách được treo trên dây phơi tạm bợ, những vật dụng cá nhân ít ỏi còn sót lại được đặt gọn gàng trên những chiếc kệ ọp ẹp như một lời nhắc nhở về cuộc sống đủ đầy đã mất.

Khó khăn là vậy, những người sống sót vẫn cố gắng duy trì một cuộc sống bình thường, cố gắng tìm kiếm những tia hy vọng mong manh giữa thế giới đầy chết chóc. Ông Trần, với mái tóc bạc phơ và đôi mắt hiền từ ẩn giấu sau cặp kính dày cộp, thường ngồi bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm dõi theo thành phố đổ nát. Ông kể cho An Điềm nghe những câu chuyện về quá khứ huy hoàng của Chấn Minh, về những công trình kiến trúc đồ sộ, những khu vườn xanh mát, những con phố nhộn nhịp người qua lại.

"Ngày xưa, Chấn Minh là một thành phố tuyệt đẹp,," ông Trần nói, giọng trầm ấm nhưng ánh lên một tia khó hiểu. "Những tòa nhà cao tầng lấp lánh ánh đèn, những con đường rộng thênh thang, những cửa hàng sang trọng... Tất cả đều biến mất chỉ sau một đêm."

An Điềm ngước nhìn ông, đôi mắt to tròn lấp lánh niềm tin. "Nhưng Chấn Minh sẽ lại đẹp như xưa thôi, ông nhỉ?"

Ông Trần xoa đầu cô bé, "Ông cũng hy vọng như vậy, nhóc con à."

Người mẹ trẻ với dáng người gầy gò và đôi mắt trũng sâu vì thiếu ngủ, vẫn không ngừng chăm sóc cho hai đứa con nhỏ. Cô vừa bón cho đứa con trai út một thìa cháo loãng, vừa dỗ dành: "Ngoan nào con, ăn hết cháo rồi mẹ kể chuyện cổ tích cho nghe."

Đứa bé gái lớn hơn, khoảng năm tuổi, nép vào lòng mẹ, đôi mắt to tròn nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những bóng đen của xác sống lờ mờ trong màn đêm. "Mẹ ơi, con sợ..."

Người mẹ ôm con gái vào lòng, "Đừng sợ, có mẹ ở đây rồi." Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt ánh lên sự lo lắng. "Chỉ cần chúng ta ở trong này, sẽ không có con quái vật nào có thể làm hại chúng ta."

Kế bên đó, chàng trai trẻ với chiếc chân băng bó, nằm trên giường, ánh mắt anh hướng về phía xa xăm, chứa đựng một nỗi buồn sâu thẳm. Anh nhớ lại những ngày tháng tập luyện vất vả, những giải đấu anh đã tham gia, những chiến thắng anh đã đạt được. Giờ đây, tất cả chỉ còn là quá khứ.

"Tôi sẽ không bao giờ có thể chạy được nữa," anh lẩm bẩm, giọng nói đầy tuyệt vọng.

Một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh anh, vỗ vai anh an ủi. "Đừng nói vậy, Phong. Cậu còn trẻ, sẽ có cách chữa trị thôi. Cậu phải có niềm tin."

Cậu trai nhìn người đàn ông, ánh mắt anh lóe lên sự cảm kích. "Cảm ơn anh, anh Lâm."

"Đừng khách sáo," Lâm mỉm cười hiền hậu, "Chúng ta đều là người một nhà cả mà."

"Cậu có tin không, Phong?" Kim Khuê Bân vừa bước vào, trên tay cầm một chai nước và ít bánh quy, vừa cười đùa hỏi Phong.

"Cậu xem tôi có giống người có niềm tin không?" Phong đáp lại bằng một câu hỏi ngược, nhưng khóe miệng cũng khẽ cong lên.

"Hai người nói chuyện gì mà vui vẻ thế?" Hàn Duy Thần từ ngoài bước vào, trên tay cầm một chiếc máy tính bảng. Cậu ngồi xuống bên cạnh Thạch Hữu Huyền, liếc nhìn Kim Khuê Bân với ánh mắt tinh nghịch. "Đội phó Kim lại đang tán tỉnh anh Thạch nhà ta đấy à?"

Kim Khuê Bân nhướng mày, đáp trả không chút kém cạnh: "Cán bộ họ Kim mà tán tỉnh đội trưởng Thạch chỉ có Kim Địa Hùng thôi. Sao, ghen tị à? Hay là cậu cũng muốn được tôi quan tâm đặc biệt như vậy?"

Hàn Duy Thần cười phá lên, "Tôi sợ không chịu nổi sự nhiệt tình của anh đâu. Mà này, anh Thạch, tôi vừa tìm được một thiết bị cảm biến có thể giúp chúng ta theo dõi hoạt động của xác sống hiệu quả hơn."

Thạch Hữu Huyền gật đầu, "Thật sao? Em giỏi quá."

Ông Trần im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, ánh mắt ông lấp lánh một tia tinh quái. Ông nhấp một ngụm trà, rồi chậm rãi nói: "Các cậu trẻ thật thông minh. Nhưng có những thứ, không phải cứ thông minh là có thể hiểu được đâu."

Kim Khuê Bân nhếch mép cười, quay sang Hàn Duy Thần, "Nghe thấy chưa, nhóc? Đừng có tự mãn quá."

Hàn Duy Thần lườm Kim Khuê Bân, "Tôi không tự mãn, chỉ là tôi có khả năng thôi. Không giống ai đó, chỉ biết dùng vũ lực."

"Ồ, thế cậu muốn thử so tài với tôi không?" Kim Khuê Bân nhướng mày thách thức.

"Thôi đi hai người," Thạch Hữu Huyền lên tiếng, "Đừng có gây sự nữa. Chúng ta còn nhiều việc phải làm lắm."

Cuộc sống trong khu chung cư vẫn tiếp diễn, giữa những nỗi sợ hãi và hy vọng. Mỗi người đều mang trong mình những câu chuyện riêng, những nỗi đau riêng, nhưng họ đã tìm thấy ở nhau sự đồng cảm và sẻ chia.

Trong khu chung cư, Thành Hàn Bân và Chương Hạo được phân cho hai căn hộ liền kề nhau trên tầng cao nhất, vừa để dễ dàng quan sát tình hình xung quanh, vừa để đảm bảo an toàn cho An Điềm. Căn hộ của Thành Hàn Bân được ngăn cách với căn hộ của Chương Hạo bởi một bức tường mỏng, đủ để nghe thấy tiếng động từ bên kia.

Một buổi tối, sau khi đã kiểm tra xong các lớp phòng thủ và đảm bảo an toàn cho mọi người, Thành Hàn Bân trở về căn hộ của mình. Anh mệt mỏi ngả lưng xuống chiếc ghế sofa cũ kỹ mà nhắm nghiền mắt lại.

Bỗng nhiên, Thành Hàn Bân nghe thấy tiếng động lạ từ căn hộ bên cạnh.

Tiếng động đó không lớn, nhưng đủ để Thành Hàn Bân nhận ra đó là tiếng kim loại va chạm vào nhau. Anh nhíu mày, tò mò không biết Chương Hạo đang làm gì vào giờ này. Anh lặng lẽ tiến đến bức tường, áp tai vào nghe ngóng.

Tiếng kim loại va chạm ngày càng rõ ràng hơn. Thành Hàn Bân có thể hình dung ra Chương Hạo đang luyện tập võ thuật. Anh nhớ đến những lần chứng kiến Chương Hạo chiến đấu, những động tác nhanh nhẹn, dứt khoát và đầy uy lực của cậu ta.

Thành Hàn Bân không thể kìm nén được sự tò mò, anh nhẹ nhàng mở cửa, bước sang căn hộ của Chương Hạo. Căn phòng tối om, chỉ có ánh trăng mờ ảo len lỏi qua khung cửa sổ. Chương Hạo đang đứng giữa phòng, tay cầm một thanh kiếm gỗ, tập luyện những đường kiếm cơ bản.

Thành Hàn Bân đứng lặng lẽ quan sát.

Căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có ánh trăng mờ ảo len lỏi qua khung cửa sổ, hắt lên vóc dáng mảnh khảnh của Chương Hạo đang đứng giữa phòng. Cậu chỉ mặc độc một chiếc áo thun cũ màu xám và chiếc quần thể thao đen, bộ đồ ngủ lấy được từ siêu thị bỏ hoang trước đó. Ánh trăng lướt nhẹ trên làn da trắng ngần, làm nổi bật những đường nét góc cạnh trên khuôn mặt cậu: gò má cao, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng khẽ mím chặt.

Chương Hạo đang tập luyện những đường dao cơ bản, mỗi động tác đều nhanh nhẹn, chính xác và đầy uy lực. Con dao găm lấp lánh ánh bạc trong đêm, lướt đi như một tia chớp, tạo nên những âm thanh xoẹt xoẹt sắc lạnh. Mồ hôi lấm tấm trên trán cậu, ánh lên dưới ánh trăng như những hạt pha lê nhỏ.

Mỗi động tác của Chương Hạo đều thể hiện sự tập trung cao độ và kỹ năng chiến đấu được tôi luyện qua năm tháng. Cậu di chuyển như một con thú săn mồi, uyển chuyển mà mạnh mẽ. Mỗi cú đâm, mỗi cú chém đều mang theo một sự quyết đoán và tàn nhẫn, như thể cậu đang chiến đấu với kẻ thù thực sự chứ không chỉ là không khí.

Khác xa với thường ngày, đôi mắt Chương Hạo giờ đây ánh lên một tia sáng sắc bén, tập trung, chính là ánh mắt khi cậu chiến đấu, khi cậu hoàn toàn đắm chìm vào luyện tập mà quên đi mọi thứ xung quanh, như thể không gian xung quanh chỉ còn lại cậu và con dao găm trong tay.

Thành Hàn Bân không thể phủ nhận, Chương Hạo không chỉ là một chiến binh tài năng, mà còn là một người có ý chí kiên cường và tinh thần kỷ luật cao. Sau mỗi buổi tập huấn, cho dù đã đạt chỉ tiêu khắc nghiệt, cậu ta vẫn luôn đứng một mình tập luyện thêm cho tới khi mọi người trở về hết để dùng bữa mới dừng.

Cảm nhận được có người đang theo dõi mình, Chương Hạo dừng lại mà quay người. Mắt nhìn Thành Hàn Bân đứng ở cửa, cậu có hơi bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

"Đội trưởng Thành," Chương Hạo lên tiếng, giọng nói đều đều.

"Tôi không làm phiền cậu chứ?" Thành Hàn Bân đẩy khẽ cửa hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro