01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhiều khi em nghĩ, em đã quen anh ở đâu đó rồi," Sung Hanbin nói, tự bật cười với suy nghĩ của chính mình, đôi mắt híp lại thành vầng bán nguyệt lấp lánh. "Anh có chắc là chúng ta chưa từng gặp nhau không, Hao?"

Nụ cười của Sung Hanbin làm anh hiểu ra người kia chỉ đang nói đùa.

Zhang Hao cũng cười, nhìn Sung Hanbin cười thực sự rất dễ bị lây nhiễn, "Ý em là sao hửm?" anh đáp lại bằng một câu hỏi.

"Em không biết nữa, như kiểu... ở một cuộc đời khác? Ở một vũ trụ khác, ở một năm nào đó khác, một hành tinh khác, một đất nước khác," cậu luyên thuyên một loạt những thứ có thể và sự im lặng hiện hữu khi cậu dừng lại, nhưng không quá lâu. "Anh có nghĩ như vậy không, hay chỉ có mình em thôi?"

Zhang Hao toe toét cười và không trả lời cậu. Ít nhất là bằng lời nói. Thay vào đó, anh nghiêng người nhìn về phía cậu, tầm mắt hai người ngang nhau.

Đây là lần đầu tiên trong tất cả các kiếp sống của cậu trước đây, Sung Hanbin dường như nhận thức được điều gì đang diễn ra giữa họ. Mà thực ra cậu chỉ đang đùa, như mọi lần khác, đoán mò về những giả thuyết mà bản thân còn không nắm hết được lượng kiến thức khổng lồ về chúng. Nhưng phần nào đó ích kỉ trong Zhang Hao mong Sung Hanbin thực sự có ý đó trong lời nói vừa rồi.

Trên thực tế, Sung Hanbin không bao giờ đổi thay, cậu luôn là điều gì đó xa vời mà Zhang Hao chẳng thế chạm tới được, dù cậu đang ở nơi này, ngay bên cạnh anh.

Cả hai đang nằm ngửa, mắt hướng lên trần nhà, đầu sát bên đầu và cơ thể ở hai phía đối diện. Những cuốn vở ghi chép và cả bài tập về nhà chưa được động đến ngổn ngang khắp căn phòng, nhưng họ chẳng quan tâm.

Đây là niềm an ủi ấm áp đối với Zhang Hao.

Một thoáng hiếm hoi mà anh có thể để bản thân mình thư giãn, bỏ qua những âm thanh ồn ào lộn xộn luôn dấy lên trong trí não. Một cõi vĩnh hằng với những giọt nước mắt và tiếng thét vang vọng ngự trị trong đầu người con trai, không bao giờ để anh hít thở yên bình. Nhưng cùng với Sung Hanbin thì khác, Zhang Hao cảm thấy cuộc đời có chút dễ dàng hơn với mình khi có người kia ở bên.

Sự tĩnh lặng kéo dài đến một lúc nào đó, khi hơi thở của Sung Hanbin trở nên nhẹ nhàng và đều đều, Zhang Hao tự hỏi người kia có phải đã ngủ quên rồi hay không.

"Hanbin ơi," Zhang Hao gọi cậu. Anh thấy lông mi của Sung Hanbin khẽ rung, đôi mắt vốn đang nhắm nghiền của cậu từ từ mở ra. Cậu nhìn về phía anh khi nghe thấy tên mình và chớp chớp mắt để xua đi cơn buồn ngủ, "Giả sử, nếu mà em có thể sống mãi mãi, em có ở bên anh cho đến tận cùng của thời gian không?"

Và Sung Hanbin cần chưa đến một giây để đáp lại, đột nhiên nom tỉnh táo vô cùng, "Đương nhiên rồi, anh. Em nguyện ở bên anh cả cuộc đời này."

Ồ, liệu Zhang Hao có biết Sung Hanbin đang nói thật không nhỉ.

Cho dù là vậy, sự vĩnh hằng đối với hai người bọn họ, thực sự rất khác nhau.

 ☪︎

Đối với Zhang Hao, Cái Chết hoàn toàn không phải một sự lựa chọn. Anh luôn tránh sự hiện hữu của nó theo bản năng vốn có, ngay cả khi không có chủ ý làm vậy. Và khát khao lớn nhất trong anh chỉ là bỏ lại tất cả, khép chặt đôi mi và mãi mãi chìm sâu vào giấc ngủ.

Đó là sự dày vò của anh, là gánh nặng muôn thuở đè lên đôi vai anh. Zhang Hao là một sinh vật bất tử. Bị nguyền rủa phải sống dù từng người đã lần lượt rời đi.

Sống cùng một cuộc đời, trong cùng một cơ thể. Vĩnh viễn về sau.

Và anh sống đủ lâu để hiểu rằng, sai lầm lớn nhất mà mình có thể mắc phải chính là gắn bó thân thiết với con người. Cơ mà, Zhang Hao sẽ chẳng khác gì một tên ngốc nếu không tự tuân theo những lời khuyên nhủ và quy tắc đã đặt ra.

Cho đến một ngày, anh gặp một cậu trai.

Và cậu trai ấy chính là số phận của anh.

Đó là năm 1938. Sau hàng thập kỷ tồn tại, anh đã không còn đếm ngày tháng nữa. Nhưng năm ấy đặc biệt đáng để Zhang Hao lưu giữ lại.

Mọi chuyện bắt đầu khi Zhang Hao, một giáo viên Mỹ thuật vừa được chuyển đến ngôi trường mới, va phải ai đó ngay giữa hành lang.

"Ôi, tôi xin lỗi, tôi không cố ý va vào cậu đâu," người kia nói. Hai người cuống quýt khi đồ của Zhang Hao đều đã yên vị dưới nền đất. Khi anh chuẩn bị cúi xuống để thu nhặt lại mọi thứ, người lạ trước mặt đã quỳ xuống, cầm lên từng mảnh giấy và những cuốn sổ.

Zhang Hao đứng đó nhìn con người đang lúi húi dưới chân mình.

Mái tóc đen thẳng thớm, trang phục sáng màu, áo blazer sành điệu, ống quần bó sát, giày bóng loáng, gương mặt điển trai. Hắn ta thực sự rất thu hút.

"Của cậu đây," hắn chất đống những đồ đưa cho Zhang Hao và mỉm cười. Nụ cười sẽ bám theo anh hết lần này đến lần khác. Và mãi mãi.

"Cảm ơn," Zhang Hao khẽ nói và nhận lại đồ của mình.

"Không có gì. Chắc cậu không phải học sinh đâu nhỉ?"

Zhang Hao mất một khắc để nhận ra rằng mình phải trả lời câu hỏi mà không được chỉ chăm chăm vào khuôn mặt điển trai của người kia. "K- không phải, tôi là một giáo viên. Giáo viên Mỹ thuật mới. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm."

"Ồ, vậy cậu chính là người giáo viên mới kia! Chào mừng! Cậu có cần tôi giúp sắp xếp đồ đạc không?"

"Tôi sẽ rất biết ơn. Nhân tiện, tên của tôi là Zhang Hao."

"Sung Hanbin. Rất vui được gặp cậu, Zhang Hao-ssi," và trước khi bọn họ có thể nói thêm điều gì, chuông đã reo báo hiệu tiết học sắp bắt đầu. "Chà, chúng ta nên đi thôi. Tôi có thể giới thiệu qua phòng làm việc của giáo viên nếu cậu muốn."

Theo thời gian, Zhang Hao biết rằng Sung Hanbin sẽ luôn tỏ ra tốt bụng và lịch thiệp như vậy đối với anh. Ở mọi vấn đề trong cuộc sống của anh, ở thời khắc họ chia sẻ những chuyện lông gà vỏ tỏi, hay đơn giản là trao nhau những câu từ thân mật khi giới thiệu bản thân với người kia lần thứ mười một; Khi nhắc đến Zhang Hao, Sung Hanbin luôn đem tất thảy những điều tốt đẹp mà đối đãi.

Khoảng thời gian đó vô cùng vui vẻ và đáng quý đối với Zhang Hao. Đó là kiếp sống đầu tiên của Sung Hanbin mà họ dành thời gian bên nhau, cùng làm nên một điều gì đó có ý nghĩa.

Khi đó, những xúc cảm ấy chẳng có định nghĩa cụ thể. Đó là cảm giác ấm áp vì tìm được nơi mình thuộc về, cảm giác nhẹ nhõm khi được vô tư chạm vào người đó chẳng cần lo nghĩ, nó ngấm vào gốc rễ trái tim và cả tận sâu bên trong, nơi còn khăng khít hơn thế.

Suy cho cùng, đây mới là lần đầu tiên họ ở bên nhau, và tất nhiên không có ai sớm nhận ra và coi đó là tình yêu. Cũng chẳng ai tường tận việc tâm hồn hai con người đã hoàn thiện lẫn nhau. Nhưng, cảm xúc vẫn còn đó.

Vào một đêm nọ, Sung Hanbin nhìn thẳng vào mắt Zhang Hao và bảo, "Anh cũng có cảm giác ấy giống em chứ, Hao hyung?"

Zhang Hao chưa bao giờ nhìn thấy một Sung Hanbin như thế này; đôi mắt hắn quá đỗi ngây thơ và thuần khiết. Như thể Sung Hanbin khi đó trở về làm một đứa trẻ, đứng trước mặt Zhang Hao, cầu xin sự chấp thuận cho điều gì đó, hy vọng câu trả lời sẽ là, được.

Zhang Hao là người lớn hơn ở đây, và tất nhiên anh chẳng từ chối họ Sung điều gì, "Anh cũng mang những xúc cảm ấy. Anh có."

Hai người đang ở bên ban công nơi căn hộ của Sung Hanbin. Đến thăm chỗ của hắn, dành ra hàng giờ ở đây để uống rượu, bông đùa và tận hưởng khoảnh khắc với sự hiện diện của đối phương sớm đã trở thành thói quen của Zhang Hao.

Họ trao nhau nụ hôn đầu tiên vào đêm đó, trên chiếc ban công này.

Rất nhanh chóng và thuần khiết. Đơn giản là môi chạm môi một cách lặng lẽ. Sung Hanbin vẫn mở mắt, ngắm nhìn Zhang Hao khép đôi mi và như trao đi tất thảy vào nụ hôn, nhưng đột nhiên, hắn sợ hãi khi phải làm điều tương tự. Sung Hanbin nhận ra mình chẳng thể đáp lại anh.

Hai đôi môi đột ngột tách ra. Sung Hanbin giật mình rời khỏi Zhang Hao như thể bị điện giật, chạm lên môi mình để kiểm chứng xem cảm giác ấm áp còn vương ở đó hay không. Vừa rồi, họ thực sự đã làm điều đó. Hắn loạng choạng lùi về phía sau, ngày càng xa Zhang Hao.

Bốn bức tường trống trơn như bao vây lấy Sung Hanbin.

Ngay ngày hôm sau, có gì đó giữa họ đã thay đổi.

Tuần sau đó, Sung Hanbin chuyển công tác tại một ngôi trường khác, ở một thành phố khác. Khoảng cách lớn dần, bức tường cũng dày thêm. Sung Hanbin đến Andong.

Năm sau đó, Zhang Hao nhận được tin Sung Hanbin đã tử trận trên chiến trường. Nơi đó đã xảy ra chiến tranh.

Ngạc nhiên là, Zhang Hao không lường trước được nó sẽ đau đến vậy, nhưng đây cũng coi như một bài học kinh nghiệm.

Zhang Hao đã học được bài học đường đời đầu tiên của mình.

⋆。 ゚☁︎。 ⋆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro