十 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bây giờ tính sao hả sếp?"

Trương Gia Duệ nhíu mài nhìn Chương Hạo đang bị sỉ vả, lại nhìn sang ánh mắt đáng sợ của Thành Hàn Bân.

"Lùi lại."

Thành Hàn Bân kéo thư ký Trương ra xa khỏi nơi đó một chút. Sau đó hắn lớn tiếng khóc ầm lên: "Anh Hạo Hạo ơi! Em muốn anh Hạo Hạo cơ!!!"

Trương Gia Duệ hơi hoảng, nhưng ngay lập tức liền phối hợp với hắn: "Bân Bân ngoan, chúng ta đi tìm anh Hạo Hạo của em nhé."

Chương Nhĩ nghe thấy tiếng khóc lớn ngày càng đến gần, cậu ta buông tóc Chương Hạo ra, đá vào bụng anh một cái: "Mày may mắn lắm Chương Hạo, để coi mày sẽ sống sót trong nhà họ Thành được bao lâu."

Nói rồi Chương Nhĩ cùng đám bạn của cậu ta quay đầu bỏ đi. Chương Hạo nằm dưới đất, bụng dạ và cơ thể đầy vết bầm tím đau điếng, anh ngửi thấy được cả mùi đất lẫn mùi phân chuột xung quanh.

Nhìn lại bộ quần áo của mình, nó đã bị nền đất làm cho bẩn thỉu, anh xót xa nhìn tay áo dính bẩn. Đây là quần áo Trần Hà mua cho anh, nhất định anh phải trân trọng nó.

Từ bao giờ đối với Chương Hạo, một cái áo còn quan trọng hơn cả chính bản thân mình.

"Anh Hạo Hạo ơi!"

Chương Hạo giật nảy, anh lồm cồm bò dậy, phủi bụi bẩn trên người mình, chỉnh lại mái tóc rối tung, cố gắng nắn dáng đi không quá vặn vẹo, cố từng hơi mà lên tiếng: '"Anh ở đây!"

Trương Gia Duệ và Thành Hàn Bân khi thấy bọn người kia rời đi mới chạy đến chỗ Chương Hạo.

Nếu như không chứng kiến cảnh ban nãy, họ sẽ không biết rằng anh vừa bị đánh. Ngụy trang giỏi như vậy, chắc hẳn đã làm rất nhiều lần.

Thành Hàn Bân xót xa nhìn nụ cười của Chương Hạo. Trước đây khi anh cười, Thành Hàn Bân cho rằng nó thật giả tạo, sau này khi thấy anh cười, Thành Hàn Bân lại cảm giác anh như một đoá hoa nở rộ.

Nhưng đoá hoa ấy dường như không thật sự vui vẻ.

Bọn họ lên xe về nhà họ Thành, Chương Hạo tắm rửa, anh nhìn những vết bầm tím trên cơ thể mình, lấy đầu ngón tay ấn lên, nhưng lại chẳng hề thấy đau đớn.

Cảnh giới đau nhất của cơn đau chính là quên mất cảm giác đau là như thế nào.

Anh quay người đi, cố giặt sạch những vết bẩn nhơ trên chiếc áo hàng hiệu đắt tiền nhưng lại không cách nào khiến nó biến mất được. Chương Nhĩ đã từng nói với anh rằng: "Kẻ bẩn thỉu thì dù có khoác lên người nhung gấm lụa là cũng không sạch sẽ hơn được."

Bây giờ Chương Hạo bắt đầu tin vào điều đó.

Anh giặt đến mức ửng đỏ cả lòng bàn tay, cuối cùng nó cũng phai mờ đi bớt. Chương Hạo thở phào nhẹ nhõm.

Anh ngả lưng lên giường, cảm nhận được cơn nhức từ phía bụng, đùi và cả bả vai, những cơn đau rất thường xuyên và quen thuộc, đến mức khiến anh chẳng muốn bận lòng nữa.

Có lẽ vì thấm mệt nên Chương Hạo sau đó đã thiếp đi rất nhanh.

.

Thành Hàn Bân ngồi ở phòng làm việc bí mật của mình, xoay bút trên tay, rồi lại cố gắng tập trung làm việc, nhưng trong đầu lại không thể ngừng nghĩ đến hình ảnh Chương Hạo bị đám người kia ức hiếp.

Khiến hắn nhói đến thấu tận tâm can.

Đột nhiên điện thoại reo lên, là thư ký Trương gọi đến.

"Có chuyện gì?"

"Tôi đã tìm ra được danh tính của đám người chiều nay rồi."

Thành Hàn Bân như sáng bừng mắt, lập tức mở hòm thư ra kiểm tra email mà thư ký Trương đã gửi.

"Theo như điều tra thì cậu Chương có học đến cấp ba rồi nghỉ, dẫu đậu đại nhưng không học nữa. Nghe thông tin từ bạn học thì cậu Chương làm rất nhiều công việc làm thêm từ nặng đến nhẹ, có lẽ để đóng tiền học phí..."

Thư ký Trương dừng lại rồi nói tiếp.

"...cấp ba thì cậu Chương học cùng với Chương Nhĩ và luôn bị Chương Nhĩ cùng đám bạn của cậu ta bắt nạt, bạo lực học đường, họ thường xuyên đánh cậu Chương và trấn lột tiền của cậu ấy."

Nghe đến đây, gân tay Thành Hàn Bân nổi lên từng đường. Thư ký Trương dường như cũng cảm nhận được sát khí phía bên kia đầu dây, nhanh chóng nói tiếp cho xong việc.

"Những người chiều nay chính là bọn họ, thông tin về thân thế thì tôi đã gửi cho anh rồi, đều là con nhà giàu nhưng quyền thế không lớn."

Không lớn ở đây là so với nhà họ Thành. Bởi vì Thành Gia là gia tộc đứng đầu trong nước.

Thư ký Trương quá hiểu tính khí của sếp mình, liền hỏi: "Sếp muốn xử thế nào?"

Thành Hàn Bân nhìn ra cửa sổ, nhìn ánh trăng liềm khuyết đêm nay bị mây đen phủ mờ: "Như cũ, nhưng ẩn danh, cảnh cáo rằng họ đã đụng đến người không nên đụng, còn về phía Chương Nhĩ thì cứ để yên, đến khi tôi nhận quyền thừa kế, tôi sẽ có cách khác để cậu ta phải trả giá."

Như cũ chính là tìm cách chèn ép công ty họ, nhẹ thì lỗ rất nhiều tiền, nặng thì phá sản. Hầu hết công ty và tập đoàn lớn nhỏ trong nước đều chịu một phần sự ảnh hưởng của Thành gia, nhà họ Thành đâu phải chỉ có mỗi một tập đoàn. Họ là gia tộc mà ai nhắc đến cũng phải kinh nể.

Thành Hàn Bân cúp máy, lại nhìn về đống thông tin trong máy tính của mình, không quan tâm lắm mà ghét bỏ xoá đi.

Chỉ còn một tuần nữa là đến cuộc họp gia tộc quan trọng mỗi mười năm một lần để chọn ra chủ gia tộc đời tiếp theo. Theo đó, chủ gia tộc đời trước có thể chỉ định người tiếp theo nối tiếp mình.

Thành Hàm Lâm chính là chủ gia tộc.

Mà Thành Hàn Bân lại là con một, vì vậy từ nhỏ đã không ít người tìm đủ cách để hãm hại hắn, nếu như hắn chết đi thì họ sẽ có cơ hội trèo lên.

Thế nên cả gia đình hắn đã cùng nhau diễn một vở kịch suốt mười bảy năm. Khiến tất cả mọi người nghĩ rằng Thành Hàn Bân vốn không có khả năng thừa kế, Thành Hàm Lâm không thể chọn hắn nên cũng quên đi ý định hãm hại hắn.

Vậy mà chính điều này cũng trở thành một bài kiểm tra rằng ai thật lòng và ai giả tạo với Thành Hàn Bân.

Trước Chương Hạo, có rất nhiều người đến vì muốn lấy lòng hắn, Thành Hàn Bân sớm nhìn ra được lòng dạ của họ nên luôn quậy cho họ sợ hãi mà chạy mất.

Hôm mà Thành Hàn Bân nghe nói sẽ cưới Chương Hạo, hắn đã định bụng sẽ khiến anh phải chạy đi như bao người khác và tự động đòi ly hôn với hắn.

Trong mắt hắn, ai cũng như ai, chẳng ai thật lòng.

Nhưng lạ thay, khi mà hắn nhìn thấy một Chương Hạo lấm lem nấp ở sau cánh cửa nhìn hắn, trong lòng hắn dâng lên một cảm xúc khó tả.

Thành Hàn Bân vốn muốn làm khó anh, nhưng chẳng hiểu sao lại luôn hành động ngược lại.

Có lẽ là bởi vì khi đó Chương Hạo đã hớt hải đi tìm hắn.
Có lẽ là bởi vì khi đó Chương Hạo đã chỉ vào vết bỏng khó coi trên mặt hắn rồi nói hắn thật đẹp với đôi mắt ngập tràn chân thành.
Có lẽ là bởi vì khi đó Chương Hạo dẫu không biết bơi, vẫn không màng nguy hiểm lao xuống hồ nước để cứu hắn.

Người này, đối xử với thế giới thật dịu dàng, nhưng thế giới này lại đành lòng vùi dập một tấm lòng nhân hậu.

Cho đến khi hắn lấy được tất cả mọi thứ, hắn sẽ ghi nhớ từng người từng điều một.

Rồi sẽ từng chút một lấy lại công bằng cho Chương Hạo.

.

ngày nào cũng có fic cho mấy bà đọc, quá là chăm chỉ 🤌🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro