63. Đại học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm ấy, Chương Hạo và Thành Hàn Bân ngủ chung. Chương Hạo đã đeo quà của Thành Hàn Bân, dây chuyền kim loại dán sát nơi lồng ngực, bề mặt mát lạnh đã được thân nhiệt ủ ấm.

"Tôi tặng sợi dây chuyền đó cho cậu là để đề phòng khi chúng ta học khác trường, nhỡ cậu xảy ra chuyện tôi lại không tìm được." Thành Hàn Bân nói.

"Tôi biết." Ngập ngừng một lúc, Chương Hạo vẫn không nhịn được, ướm hỏi: "Chẳng lẽ còn ẩn ý khác sao?"

Thành Hàn Bân: "..."

Hắn nghẹn họng, chợt nghe tiếng Chương Hạo cười khẽ.

"Cậu lo lắng cho tôi, tôi hiểu mà." Chương Hạo vân vê mặt dây chuyền: "Nên tôi sẽ luôn đeo nó, cậu cứ yên tâm."

"... Ừ." Thành Hàn Bân xoay người, cố nén xúc động muốn bộc bạch nỗi lòng, chỉ vỗ nhẹ lên đầu Chương Hạo.

Ngày điền nguyện vọng dần kề, Chương Hạo và Thành Hàn Bân cũng bắt đầu chuẩn bị. Thật ra với số điểm của họ, nộp vào trường nào cũng sẽ được duyệt thôi, chẳng lo sẽ bị rớt xét tuyển.

"Tôi nghĩ không nhất thiết phải học cùng trường, cậu thấy sao?" Chương Hạo hỏi. Thành Hàn Bân nhíu mày: "Cậu muốn vào trường nào, ngành gì?"

Chương Hạo đã có dự định từ lâu, nhưng cậu không đáp ngay, chỉ hỏi: "Còn cậu? Cậu nói trước đi." Thành Hàn Bân nhìn Chương Hạo với dáng vẻ cậu không nói tôi cũng không nói.

Ti vi trong phòng khách đang chiếu buổi phỏng vấn với bố Thành Hàn Bân. Ban đầu họ vừa mở vừa điền nguyện vọng, bấy giờ có một câu hỏi được đưa ra.

"Tổng giám đốc Thành, dạo này đề tài yêu đương tự do giữa các giới tính đang rất được ủng hộ, bất kể giới tính nào, việc kết hôn sinh con đều nên được chấp thuận, không thể kỳ thị vô lý, anh có suy nghĩ gì về việc này? Nếu con trai anh kết hôn với người không phải Omega, anh có chấp nhận được không?" 

Bố Thành mặc vest sang trọng được cắt may thủ công, nghe phóng viên hỏi thế thì nhíu mày.

"Tôi không quan tâm bên ngoài thảo luận thế nào về vấn đề này, nhưng trong nhà tôi tất nhiên giữ vững quan điểm kết đôi AO. Nhà chúng tôi không chấp nhận con dâu có giới tính nào khác ngoài Omega." Vẻ mặt của bố Thành Hàn Bân vô cùng nghiêm túc.

Có lẽ phóng viên không ngờ bố Thành Hàn Bân lại trả lời thẳng thừng như vậy, dù sao thì bây giờ quan điểm tự do yêu đương đang rất sốt.

Cô rất đỗi ngạc nhiên, bèn hỏi tiếp: "Nếu nhé, nếu như con trai anh yêu phải Alpha hoặc Beta, anh sẽ làm thế nào?"

"Không có nếu, con trai tôi là người nhận thức rất rõ vấn đề." Bố Thành đáp: "Mất đi vật chất, nhiều mối tình đều sẽ đổ vỡ, thế giới này thực tế vậy đấy. Nếu nó thật sự chọn một Alpha, tôi sẽ cho nó thấy, khi nó không còn quyền lực và tiền tài rồi, người yêu còn ở bên nó nữa không."

Phỏng vấn về đề tài này chấm dứt, Chương Hạo nhìn lén Thành Hàn Bân. Cậu tưởng Thành Hàn Bân sẽ nhíu mày giận dữ, nhưng bất ngờ là cậu ấy vẫn điềm nhiên, chỉ nhìn thoáng qua ti vi vài lần rồi rời mắt về.

Có phải điều này đã gián tiếp chứng tỏ rằng Thành Hàn Bân không hề có ý định tìm nửa kia là Alpha hoặc Beta? 

Thành Hàn Bân nhận thấy ánh mắt của Chương Hạo, nhướng mày: "Cậu nhìn tôi làm gì, tôi không làm cậu chủ nhà giàu thì không chơi với tôi nữa à?"

"Sao thế được? Nhỡ cậu bị làm khó không tìm được việc, tôi sẽ nuôi cậu." Dứt lời, Chương Hạo thấy ngờ ngợ: "Là sao, cậu thật sự làm trái ý bố cậu à?"

"Tôi vốn đã chẳng phải là người nghe lời rồi, ông ấy nói vậy tôi càng muốn làm trái ý ông ấy." Thành Hàn Bân không trả lời thẳng, chỉ đáp: "Người như bố tôi, lời nói chỉ có giá trị khi cậu đứng ngang hàng với ông ấy thôi, nếu tôi không muốn nghe lời ông ấy, con đường duy nhất là tự mình xoay sở, lúc đó không biết sẽ đi đâu nhặt ve chai đây."

"Yên tâm, tôi nuôi cậu, không để cậu nhặt ve chai đâu." Chương Hạo cảm thấy trách nhiệm trên vai chợt trở nên nặng nề, cậu cũng có cơ hội được giấu người đẹp trong nhà sao? Đã thế còn là một Alpha vừa to lại tài giỏi thế này.

"Cậu chọn ngành gì? Đừng để tốt nghiệp rồi bị bố tôi phát hiện, sau đó phá hỏng con đường sự nghiệp của cậu." Thành Hàn Bân nói.

Đã đến nước này, Chương Hạo cũng nói ra mong muốn của mình: "Tôi định học y." Thành Hàn Bân nhíu mày: "Mệt lắm, cũng có rủi ro nữa."

"Tôi biết." Chương Hạo đáp khẽ.

Cậu biết sẽ mệt chứ, kể từ khi chăm sóc người mẹ bị bệnh hồi bé, cậu biết rằng đối mặt với một người bệnh chẳng phải chuyện nhẹ nhàng gì.

Nhưng dù thế, cậu vẫn muốn thử. Chỉ cần giảm thiểu được tỷ lệ người bệnh qua đời, có mệt cũng đáng.

"Tôi muốn học ngành y của trường đại học X, đó là nơi đào tạo y học hàng đầu trong nước, còn cậu?" Chương Hạo hỏi.

"Tôi... định vào trường cạnh cậu." Thành Hàn Bân đáp: "Ngành khoa học kỹ thuật bên kia tốt hơn, tôi muốn lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, vào đó cũng thích hợp."

Chương Hạo thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì gần, hết một năm bắt buộc ở ký túc xá, chúng ta có thể dọn ra ở chung."

Chương Hạo nghĩ ngợi, bổ sung thêm: "Cần tiền cứ nói thật với tôi, lên đại học tôi cũng sẽ làm thêm, tiền lương chia một nửa cho cậu."

"Một nửa? Vậy tôi cần ở nhà nấu cơm giặt giũ cho cậu rồi, ôi." Thành Hàn Bân giả vờ than thở: "Không làm việc, cậu định xem tôi như chim hoàng yến nuôi trong lồng sắt à." Chương Hạo giả vờ tức giận muốn đánh Thành Hàn Bân, Thành Hàn Bân cười né tránh.

Sao hắn có thể để Chương Hạo sống những tháng ngày khó khăn cơ nhỡ chứ. Hắn không hề định bước đi một mình, cũng chẳng muốn thách thức gì bố mẹ, hắn chỉ mong mình có thể cho Chương Hạo một tương lai hạnh phúc nhất.

Một tương lai không còn muộn phiền, chỉ cần yên tâm ở lại bên cạnh hắn.

Kỳ nghỉ hè thoải mái tươi vui đã qua, Chương Hạo cảm giác như chỉ mới chớp mắt thôi mà hè đã kết thúc, đến ngày học quân sự. Thành Hàn Bân và Chương Hạo dọn hành lý vào trường đại học của mình.

Năm nhất đại học bắt buộc ở ký túc xá, Chương Hạo được phân vào ký túc xá Beta với những bạn cùng khóa. Một phòng ký túc xá bốn người, lúc Chương Hạo đến, ba người kia đã có mặt.

Với gia thế nhà Thành Hàn Bân, tất nhiên sẽ có người kéo va li giúp. Thành Hàn Bân để họ xếp gọn đồ đạc của mình, còn hắn thì đưa Chương Hạo đến ký túc xá trước. Chương Hạo và Thành Hàn Bân vừa đi vừa xem bản đồ, đến ký túc xá một cách suôn sẻ, lên phòng. 

Cửa đang mở rộng, Chương Hạo nghe thấy tiếng ai đó vang lên: "Này, tôi nói các cậu trước, các cậu đừng thích tôi đấy, tuy Beta có thể ở bên nhau, nhưng tôi chỉ thích nữ Beta thôi chứ không cặp với nam Beta đâu."

Một giọng nói khác tiếp lời: "Đừng tưởng bở, tuy tôi thì nam nữ gì cũng được, nhưng chuyện này phải xem tình cảm, đâu phải chỉ cần đúng giới tính là thích ngay chứ, cậu căng thế làm gì?"

"Haiz, trước khi tới đây tôi còn ảo tưởng có người đẹp ở chung ký túc xá rồi bắt đầu một mối tình ngọt ngào, bù đắp cho quãng thời gian cấp ba thiếu thốn tình yêu của tôi, giờ xem ra không thể rồi."

"Vậy thôi, tôi có mang quà vặt và đặc sản đến nè, mọi người ăn thoải mái, từ hôm nay chúng ta là anh em tốt của nhau. Chúng ta chỉ làm bạn chứ không yêu đương nhé."

Thành Hàn Bân dừng bước, nhíu mày hỏi Chương Hạo: "Bạn cùng phòng cậu bừa bãi vậy, mới đến trường ngày đầu đã nói chuyện này?"

Chương Hạo: "... Thật ra cũng không phải bừa bãi."

Khác với Alpha và Omega sẽ tìm giới tính khác, đa số Beta đều chọn Beta làm bạn đời, nên chuyện bạn cùng phòng ký túc xá kết hôn nhau chẳng có gì mới mẻ cả, cũng có nhiều trường hợp phát triển tình yêu với bạn cùng phòng.

Đây là nguyên nhân mà rất nhiều Beta sẽ nói thẳng với nhau về quan điểm yêu đương của mình ngay từ lần đầu gặp mặt.

Thành Hàn Bân kéo va li của Chương Hạo, gân xanh trên mu bàn tay nổi cả lên.

Nhìn căn phòng ký túc xá mình chưa đặt chân vào, hắn chỉ ước cho có thiên thạch rơi xuống đánh sập nơi này luôn đi, để sinh viên năm nhất được ra ngoài ở.

Sao ký túc xá Beta lại thế chứ, Chương Hạo vào đây có khác gì một miếng thịt tươi ngon béo bở dâng tận miệng bọn thú hoang đâu?

"Không sao, tôi chỉ thích nữ Beta thôi, nói rõ với họ là được." Dứt lời, Chương Hạo bước vào ký túc xá.

Căn phòng bỗng chốc yên ắng lạ thường.

Bất kể là cậu trai mũm mĩm đang trải drap giường, hay anh chàng cao gầy đang soi gương vuốt gel lên tóc, hoặc nam sinh đeo kính nằm trên giường đọc nội quy trường, tất cả đều đồng loạt nhìn sang.

"Chào mọi người." Chương Hạo chào hỏi: "Tôi là người cuối cùng của phòng ký túc xá chúng ta, Chương Hạo."

Câu nói của cậu như đã đánh vỡ kết giới quái đản nào đó, bầu không khí nơi này lần nữa sôi động hẳn lên.

Động tác trải drap giường của cậu trai mũm mĩm trông nhã nhặn hơn hẳn, anh chàng cao gầy đang vuốt tóc cũng đứng lên, hăng hái nói: "Chào cậu chào cậu, giường cậu ở trong kia, để tôi dẫn cậu sang đó nhé, tôi trải giúp cậu luôn, một mình làm lâu lắm."

Qua giọng nói, có thể đoán được đây là người vừa nói chỉ thích nữ Beta, không cặp với nam Beta.

Chương Hạo cười lúng túng: "Cảm ơn cậu nhưng không cần đâu, bạn tôi sẽ giúp tôi."

Bấy giờ tầm mắt mọi người mới rời khỏi Chương Hạo, chuyển sang chàng trai đang đứng sau lưng cậu. Đó là một chàng trai có dáng người cao ngất, ngoại hình và khí chất gần như đã chẳng còn vẻ ngây ngô nữa mà bắt đầu giống một người đàn ông trưởng thành.

Tuy họ là Beta không ngửi được pheromone, nhưng vẫn cảm nhận rất rõ áp lực mà chàng trai này mang lại.

"... Trông cậu ấy chẳng giống Beta chút nào." Anh chàng cao gầy lẩm bẩm.

"Ừ, cậu ấy là Alpha." Chương Hạo giải thích.

Thành Hàn Bân thấy họ thở phào, tuy không nói ra nhưng vẫn có bầu không khí khó tả nào đó đang bao trùm căn phòng.

Một Alpha, xem ra chỉ là bạn bè bình thường của Chương Hạo thôi, sẽ không ảnh hưởng đến việc họ theo đuổi Chương Hạo. Thành Hàn Bân chợt nghĩ đến một chuyện, siết chặt tay cầm va li.

Hồi cấp ba, hắn có thể viện cớ yêu đương cản trở việc học hành của Chương Hạo để đuổi hết những kẻ có ý đồ tiếp cận cậu.

Nhưng bây giờ, rời khỏi mái trường cấp ba vào đại học, hắn còn lý do gì nữa đây?

Vả lại tiếp tục lấy cớ học hành thì nực cười quá, người vừa học hành vừa yêu đương đầy rẫy ra đó, mới tốt nghiệp đã tức tốc đi đăng ký kết hôn kia kìa.

Chương Hạo chỉ được phép thuộc về hắn, bị hắn đánh dấu, trở thành bạn trai của hắn.

Hắn cần tìm một cách, mặc kệ lý do gì, dù chỉ là cái cớ hay lời thật lòng đều phải khiến Chương Hạo thành bạn trai mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro