74. Giằng co

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương Hạo ngờ vực không biết mình có nghe nhầm hay không, nhưng vẻ mặt của bố Thành Hàn Bân vẫn rất chân thành, thông tin hình ảnh trong tay ông vừa chi tiết lại đáng tin, bầu không khí còn nghiêm túc và trang trọng hơn cả mấy chương trình kết nối trái tim, khiến người ta không cho rằng ông đang nói đùa.

"À..." Chương Hạo chưa gặp chuyện này bao giờ, cậu ấp úng hồi lâu mới hoàn hồn, từ chối khéo: "Cảm ơn chú đã giúp cháu tìm nhiều người tốt như vậy, nhưng bây giờ cháu muốn học chuyên sâu hơn, không muốn chú tâm quá nhiều về việc này. Nên..."

Bố Thành Hàn Bân là một người truyền thống, ông không tán thành suy nghĩ của Chương Hạo: "Cứ hẹn hò với một người trước thôi, có câu lâu ngày sinh tình mà? Không hợp đổi người khác. Tiểu Chương à, với tính cách ngoan hiền của cháu, nếu không khuyên cháu, chú nghi cháu sẽ hiến dâng cả đời cho sự nghiệp rồi nhà cửa chẳng ai trông, vậy sao mà được."

Chương Hạo: "..."

Cậu có chứ, hơn nữa người kia của cậu còn thường xuyên nổi máu ghen, cậu mà tiếp xúc với người khác, chắc cả căn nhà bị nhấn chìm trong cơn ghen luôn mất. Chương Hạo chợt có xúc động muốn nói ra sự thật, nhưng nghĩ đến những rắc rối sẽ xảy ra, bèn nhịn xuống.

Từ từ sẽ hay hơn, để mẹ Thành Hàn Bân giúp khuyên nhủ một thời gian rồi mới nói với bố Thành Hàn Bân vậy. Cậu chẳng sợ mình sẽ bị gì, nhưng cậu không muốn Thành Hàn Bân xung đột lớn với người nhà vì chuyện này.

"Cháu định chờ thêm hai năm nữa, đến khi ra ngoài làm việc chính thức." Suy nghĩ một lúc, Chương Hạo lại từ chối: "Dù sao thì bây giờ chỉ mới chập chững ra xã hội, vẫn chưa ổn định."

Bố Thành Hàn Bân miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này, thế là Chương Hạo đứng dậy xin ra ngoài. Bước khỏi phòng làm việc, cậu thở phào nhẹ nhõm. Thành Hàn Bân đang đứng chờ cách phòng làm việc không xa, vừa trông thấy cậu đã ngay lập tức kéo cậu về phòng ngủ của mình.

"Bố anh nói gì với em?" Thành Hàn Bân hỏi.

"Không có gì." Chương Hạo định dời sự chú ý của Thành Hàn Bân, không muốn Thành Hàn Bân biết chuyện bố hắn định tìm thêm tình địch cho con mình: "Chăn mới của anh mềm quá, do lần trước em nói thích thay chăn nên anh đã thay cho em đúng không?"

"Chứ còn gì nữa, chẳng lẽ thay cho anh?" Thành Hàn Bân khoanh tay, híp mắt: "Đừng hòng phớt lờ chuyện này, rốt cuộc bố anh đã nói gì? Anh không giấu em mà em đã bắt đầu giấu giếm anh rồi sao?"

Trông Thành Hàn Bân có hơi tức giận, Chương Hạo hiểu suy nghĩ của hắn, chỉ mỗi mình Thành Hàn Bân thổ lộ nỗi lòng với cậu thôi thì chẳng công bằng chút nào.

"Vậy em cho anh biết, anh không được tức giận đấy." Chương Hạo nói. Thành Hàn Bân thề thốt bảo mình sẽ không nổi nóng gì đâu, bấy giờ Chương Hạo mới thú thật: "Bố anh cho em xem thông tin của rất nhiều Beta ưu tú, muốn giới thiệu cho em."

Thành Hàn Bân: "..."

Khóe miệng Thành Hàn Bân giật giật, xụ mặt đứng phắt dậy. Chương Hạo vội dùng cả tay lẫn chân ôm ghì Thành Hàn Bân: "Em từ chối rồi, chẳng phải anh nói sẽ không tức giận à?"

Thành Hàn Bân vẫn kéo theo Chương Hạo đi ra, Chương Hạo ôm chặt Thành Hàn Bân không ngừng khuyên nhủ: "Chắc chắn dì sẽ khuyên được chú thôi, đừng hành động theo cảm tính! Anh đã âm thầm dụ dỗ giăng bẫy em mấy năm trời mà, sự nhẫn nại đó đâu mất rồi?"

Thành Hàn Bân: "..."

Cuối cùng Thành Hàn Bân đã dừng bước, Chương Hạo thơm lên khóe môi hắn: "Dì sẽ khuyên được chú thôi, như em khuyên được anh vậy." Ánh mắt Thành Hàn Bân thay đổi, vươn một tay nâng cằm Chương Hạo lên hôn ngược lại cậu.

Đã nói đến vậy rồi, thật ra Thành Hàn Bân cũng chuẩn bị sẵn tinh thần chờ thêm một thời gian, nhưng người tính luôn không bằng trời tính. Hôm nay Thành Hàn Bân xuống phòng khách uống nước, định nhân tiện mang thêm một ly lên cho Chương Hạo.

Bố mẹ hắn vẫn vắng nhà, Thành Hàn Bân Thành Hàn Bân ăn mặc khá tùy ý, chỉ chiếc áo thun đơn giản và quần đùi thoải mái, có thể thấy loáng thoáng dấu răng ẩn sau cổ áo. Đó là dấu răng Chương Hạo để lại trong lúc đau, Thành Hàn Bân chẳng những không ghét mà còn thích chí lắm, lần nào cũng dụ Chương Hạo cắn mạnh hơn chút, hơn chút nữa.

Đây là huy chương mà Chương Hạo để lại cho hắn.

Thành Hàn Bân uống nước xong, đang định rót thêm một ly cho Chương Hạo thì nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc vang lên, cùng với đó là giọng chú quản gia: "Sếp Thành, hôm nay về sớm quá, để tôi vào bếp chuẩn bị cơm canh."

Tiếp đến là giọng của bố Thành Hàn Bân: "Không cần, tôi tiện đường về lấy ít đồ, sẽ đi ngay." Thành Hàn Bân nghiêng người sang, thấy bố Thành vừa bước vào nhà.

Tầm mắt của bố Thành Hàn Bân lướt ngang qua người hắn rồi gật đầu, vừa định lên trên lấy đồ thì khựng lại, quay phắt sang nhìn Thành Hàn Bân. Nói đúng hơn là nhìn vào cổ của Thành Hàn Bân.

Bố Thành Hàn Bân nào phải người trẻ tuổi chưa trải đời, nhìn vào biết ngay dấu răng đó là thế nào. Mọi việc ập đến quá đột ngột, bố Thành Hàn Bân nhìn quanh, không thấy Omega thì nổi cơn tam bành: "Đã làm chuyện đó rồi mà không dẫn người về, còn giấu gia đình nữa, bố dạy con thế nào hả! Trách nhiệm của Alpha đâu rồi!"

Thành Hàn Bân đặt cái ly trong tay xuống, chẳng thèm che lại vết cắn trên cổ mình, trả lời người bố đang tức giận với vẻ mặt điềm nhiên: "Cũng vì sợ làm vậy bố sẽ không vui đấy thôi."

"Bố không vui? Con không dẫn Omega của con về mà vứt bên ngoài, bố thấy con muốn bố tức chết..." Bố Thành Hàn Bân chưa nói hết đã cảm thấy sai sai.

Sau khi làm việc đó, pheromone của Alpha và Omega giao hòa khiến mùi pheromone của Alpha thay đổi.

Nhưng bây giờ pheromone của Thành Hàn Bân không thay đổi chút nào, vẫn là mùi cỏ cây sau mưa.

Bố Thành Hàn Bân hỏi: "Sao bố không ngửi thấy mùi pheromone của Omega kia trên người con?"

Thật ra nếu dựa theo kế hoạch, bây giờ hắn có thể nói mình bị Chương Hạo cắn lúc chơi chung chứ không phải như bố nghĩ. Cứ giấu chuyện với Chương Hạo đã, chờ khi nào mẹ khuyên được bố rồi mới đứng ra thú nhận là mình có thiện cảm với Chương Hạo, muốn theo đuổi Chương Hạo, muốn ở bên cậu.

Đây là một kế hoạch hoàn hảo và nhẹ nhàng. Thành Hàn Bân hé môi, nhưng lại nói không nên lời. Dự định và thực tế luôn sẽ khác biệt, mấy lần Thành Hàn Bân về nhà đều được mặc định là quan hệ bạn bè với Chương Hạo, hắn cũng chưa bao giờ nhấn mạnh gì với gia đình mình.

Thành Hàn Bân chợt nhận ra mình không nói dối được, hắn không thể đặt chữ "bạn bè" lên Chương Hạo được nữa. Bởi hắn chỉ muốn giữ một mối quan hệ duy nhất với Chương Hạo thôi, đó là "người yêu".

Hắn và Chương Hạo ở bên nhau là chuyện hiển nhiên, tại sao phải lén la lén lút cứ như Chương Hạo là bồ nhí vậy? Giờ đã không như xưa nữa, hắn cũng có quyền lực rồi, dù không được nhà họ Thành che chở, hắn vẫn có thể cho Chương Hạo một cuộc sống tốt đẹp, một vùng trời bình yên.

Thành Hàn Bân mỉm cười với bố mình: "Vì... người đó không phải Omega." 

Để không liên lụy Chương Hạo, Thành Hàn Bân không nói rõ ra người đó là Alpha hay Beta. Và Thành Hàn Bân chẳng lấy làm bất ngờ khi thấy sắc mặt của bố mình thay đổi.

Lần này Thành Hàn Bân xuống lầu uống nước hơi lâu, Chương Hạo lo lắng đứng dậy, xuống lầu tìm Thành Hàn Bân. Ở nhà Thành Hàn Bân cần che giấu chuyện của họ, dạo này ngày nào Chương Hạo cũng xịt nước khử mùi pheromone để át đi pheromone của Thành Hàn Bân.

Vả lại vừa tắm xong, bây giờ Chương Hạo chẳng có mùi gì, dấu vết mà Thành Hàn Bân để lại trên người cậu cũng bị giấu sau lớp quần áo, nên nhìn từ bên ngoài, cậu và Thành Hàn Bân ngoài tình bạn ra thì chẳng còn quan hệ gì nữa. Sau đó Chương Hạo trông thấy cảnh giằng co của Thành Hàn Bân và bố hắn.

Hai Alpha chẳng ai nhường ai, bố Thành Hàn Bân tái mặt, tức giận mắng: "Tôi nuôi cậu lớn như vậy là để cậu lầm đường lạc lối à? Cậu không phục, được thôi, tôi mặc xác cậu, bây giờ cậu cút khỏi đây ngay!"

Lầm đường lạc lối.

Từ này khiến Chương Hạo có dự cảm chẳng lành, trái tim như thắt lại, cậu vội nhìn sang Thành Hàn Bân.

Thành Hàn Bân bật cười: "Con không làm gì sai cả, nếu chuyện con thích một người không phải giới tính Omega khiến bố khó chấp nhận, vậy thì con đi."

Dứt lời Thành Hàn Bân ngoảnh đầu sải bước tới nắm tay Chương Hạo đang đứng cách đó không xa, định rời đi cùng cậu.

Bố Thành Hàn Bân lại giận dữ mắng: "Cậu thích đi thì cút nhanh, còn kéo Chương Hạo theo làm gì, để thằng bé lại!"

Chương Hạo: "..."

Thành Hàn Bân: "..."

Bầu không khí trở nên quái lạ, Thành Hàn Bân không còn ra sức nắm tay Chương Hạo nữa.

Chương Hạo vội nắm lại tay hắn, cố gắng hòa giải: "Chú à, để cháu nói chuyện với Thành Hàn Bân, chú giải quyết công việc của mình trước nhé?"

Bố Thành Hàn Bân – vị Alpha truyền thống thật sự tức đến đau cả đầu, cũng tạm thời không muốn nhìn mặt thằng con nổi loạn thích cãi lời của mình nữa, bèn gật đầu.

Trước khi đi, bố Thành Hàn Bân lại dặn dò Chương Hạo: "Cháu cứ mặc kệ nó, kẻo nó dạy hư cháu luôn đấy!"

"Bị con dạy hư thì đã sao?" Thành Hàn Bân lại cười nhạt.

Chương Hạo bụm miệng Thành Hàn Bân lại, dịu giọng đảm bảo mình sẽ nói chuyện đàng hoàng lại với Thành Hàn Bân trước khi bố hắn phát điên lên, bấy giờ ông mới chịu đi.

Bố Thành Hàn Bân vừa ra khỏi nhà, Chương Hạo kéo ngay Thành Hàn Bân về phòng ngủ, đóng cửa hỏi: "Chuyện gì vậy, sao tự dưng lại trở nên thế này?" Thành Hàn Bân ngồi lên ghế, kể sơ những chuyện đã xảy ra.

"... Anh thường mất bình tĩnh mỗi khi gặp chuyện liên quan tới em." Thành Hàn Bân nói. 

Nghe xong, Chương Hạo thở dài, cậu nắm tay Thành Hàn Bân vỗ về an ủi: "Em rất mong anh không xung đột với bố mẹ... Nhưng dù thế nào em cũng sẽ theo anh, anh đừng để mình chịu ấm ức." Nghĩ ngợi một lúc, Chương Hạo bổ sung: "Dù anh bị đuổi khỏi nhà, em cũng sẽ kiếm tiền nuôi anh, đừng sợ." 

Thành Hàn Bân trước mặt bố thì ngang bướng thế thôi, chứ gặp Chương Hạo là dịu xuống ngay. Hắn bật cười kéo Chương Hạo sang hôn một cái.

"Không ấm ức, chỉ cần chúng ta bên nhau, anh sẽ không ấm ức." Thành Hàn Bân sờ mặt Chương Hạo: "Nếu ông ấy biết chuyện, về nhà gây khó dễ cho em, chúng ta sẽ lập tức dọn ra ngoài."

Nhưng họ chưa thấy bố Thành Hàn Bân về, mẹ Thành Hàn Bân đã về trước, còn cho Thành Hàn Bân biết một chuyện.

"Mấy hôm nữa có bữa tiệc xã giao của giới doanh nhân, toàn nhân vật tai to mặt lớn tham dự, trước đó bố con định dẫn theo con nhưng hôm nay ông ấy không chịu nữa, chắc muốn dằn mặt con rồi." Mẹ Thành Hàn Bân nói.

"Ông ấy không dẫn thì thôi, ai thèm." Thành Hàn Bân cười nhạo.

Mẹ Thành Hàn Bân thở dài: "Hai bố con thật là, bây giờ mà xung đột, người bên ngoài sẽ suy đoán lung tung, giờ chỉ có một người đi, một người ở nhà, đoán có phải con mắc bệnh gì rồi không."

"Ai nói chỉ một người đi." Thành Hàn Bân lại hừ thêm tiếng: "Con cũng có thiệp mời mà."

Mẹ Thành Hàn Bân: "...?"

Là người chế tạo và đầu tư thiết bị phòng thân đang gây sốt toàn cầu, cũng là ông chủ công ty của sản phẩm đó, quả thật Thành Hàn Bân cũng có thiệp mời.

Vài ngày sau, hắn đến tham dự bữa tiệc đúng giờ. Bố Thành chỉnh trang lại cà vạt, thẳng lưng bước vào trong sảnh.

Những lời chào hỏi ân cần vang liên tiếp bên tai, bố Thành Hàn Bân lần lượt gật đầu chào hỏi họ.

Ông nhìn những người dẫn theo con cháu mình đến tham dự cùng, sau đó lại nhanh chóng rời mắt đi.

Đây là bài học cho Thành Hàn Bân vì dám cãi lời bố!

Đang nghĩ ngợi, ông chợt nghe thấy có người hỏi: "Sếp Thành, sếp Thành nhỏ của anh đã đến luôn rồi kìa? Đúng là cha nào con nấy, bố tài giỏi, con cũng chẳng kém!"

Bố Thành Hàn Bân: "... Sếp Thành nhỏ gì?" Người nói chuyện với ông khó hiểu: "Còn sếp Thành nhỏ nào nữa, tất nhiên là Thành Hàn Bân, con trai anh đó?"

Ông nhìn theo hướng người nọ chỉ, trông thấy Thành Hàn Bân. Bố Thành Hàn Bân thầm hít sâu, lửa giận xộc thẳng lên đầu.

Thành Hàn Bân tự ra ngoài lập nghiệp từ bao giờ, sao ông chẳng biết gì cả?

Theo lẽ thường thì Thành Hàn Bân làm chuyện trọng đại như vậy phải nói với ông chứ, trừ khi... Thành Hàn Bân đã có dự định nào đó trước cả khi lập nghiệp, công ty này là vốn liếng để nó chống đối với ông, nên mới giấu nhẹm đi không để ông biết.

Thành Hàn Bân bước đến, nở nụ cười khách sáo và cũng đầy khiêu khích, hắn vươn tay đến chỗ bố làm tư thế bắt tay.

"Cậu nhất quyết muốn ở bên cậu ta?" Bố Thành Hàn Bân gằn giọng chất vấn.

"Bố, thứ con muốn, mục đích con muốn đạt được rồi cũng sẽ vào tay con." Thành Hàn Bân trả lời một cách điềm nhiên: "Nhưng con bằng lòng buông bỏ tất cả những mục đích khác, chỉ cậu ấy là không, bố không ngăn cản con được đâu." 

Ông rất rõ tính con mình, nó chỉ dừng lại khi đã đạt được mục đích. Con trai ông chẳng nghe lời gì cả, đâu như Chương Hạo khiến người ta nhìn thôi đã yên tâm. Một đứa bé ngoan như Chương Hạo mà cũng chẳng thể kéo tư tưởng nổi loạn của thằng ranh Thành Hàn Bân này về đúng đường.

"Tôi thấy cậu bị tình yêu làm mờ mắt rồi!" Bố Thành Hàn Bân giận xanh mặt: "Sau này cậu đừng gọi tôi là bố nữa, chừng nào chia tay rồi mới được về!"

Mặt Thành Hàn Bân thoắt chốc tái nhợt, nhưng vẫn tỏ ra hờ hững: "Bố đã nghĩ vậy thì con cũng hết cách."

Bố Thành Hàn Bân dùng phép khích tướng: "Tôi đã biết cậu ta là ai, để tôi xem cậu ta chống đỡ áp lực để ở bên cậu được bao lâu?" Chắc chắn kẻ đó đã dạy hư Thành Hàn Bân, chờ kẻ đó bỏ đi rồi, Thành Hàn Bân sẽ ngộ ra thôi.

Thành Hàn Bân đanh mặt: "Bố không chấp nhận cậu ấy, vậy con và cậu ấy sẽ dọn ra ở riêng, sống thật tốt. Cậu ấy từng cứu mẹ mà bố lại ngấm ngầm làm khó dễ cậu ấy như vậy, có thấy quá đáng lắm không?"

Bố Thành Hàn Bân: "...?"

"Cậu nói... ai?" Bố Thành Hàn Bân hỏi lại.

Thành Hàn Bân: "Ngoài Chương Hạo ra còn ai vào đây, con rình rập cậu ấy mấy năm trời mà bố nhìn không ra à."

Bố Thành Hàn Bân: "..."

Bố Thành Hàn Bân tức xì khói, tiện tay vớ ổ bánh mì bên cạnh đánh Thành Hàn Bân. Khỏi bàn cãi gì nữa, chắc chắn là thằng ranh Thành Hàn Bân dạy hư Chương Hạo rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro