Chương 1: Không trật tự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

没有规矩,不成方
No rules,no order

🌈🌈🌈

"Giấy chứng nhận."

"Văn bản phê duyệt chuyển giao."

"Tên, số."

"6...203, Tiêu Chiến."

Vương Nhất Bác nhìn văn kiện trong tay, cau mày đọc lên một tiếng, sau đó thuận tay đưa nó ra ngoài cửa sổ.

Trong phòng tạm tha đặc biệt, không khí tràn ngập mùi lạnh lẽo của thuốc ức chế, nồng độ cao đến mức nhanh chóng ngưng tụ thành sương mù.

Nhân viên công tác cúi đầu đóng dấu phê chuẩn, lộ ra phía sau cổ áo quân dụng miếng dán ức chế viền trắng, bàn tay xử lý gọn gàng linh hoạt, còn kịp ngẩng đầu lên nói chuyện phím cùng Vương Nhất Bác: "Nghe nói độ tương thích của cậu và hắn ta cao đến 95%. Chúc mừng!"

Vương Nhất Bác nghe được lời này lỗ tai ù đi, vẻ mặt không tốt đáp lại: "Cám ơn."

Đón một tên tội phạm về nhà có cái gì tốt mà chúc mừng.

Một tuần trước, tất cả các Alpha độc thân có sức mạnh tinh thần đạt trên cấp độ S được đưa đến bệnh viện quân đội để kiểm tra mức độ phù hợp với pheromone của một Omega bí mật. Kết quả kiểm tra đo lường mức độ tương thích không cao hơn 30%, duy nhất chỉ có kết quả của Vương Nhất Bác lại cao đến mức vô lý.

Cậu được lấy máu nhiều lần để xác nhận trị số, sau khi trở về đơn vị, cậu bị cấp trên triệu tập và trực tiếp truyền đạt nhiệm vụ.

--- Đưa Omega ra khỏi nhà tù, mang về nhà mình, chăm sóc nghiêm ngặt và đặc biệt.

Pheromones của Alpha có tác dụng xoa dịu và đàn áp tự nhiên đối với Omega, sự phù hợp càng cao, tác dụng càng mạnh. Nói cách khác, Omega này ở lại trong nhà Vương Nhất Bác, với độ phù hợp cao tới 95%, thì so với việc nhốt trong nhà tù biệt lập trên đảo còn khó trốn thoát hơn.

"Hắn là con trai của Tiêu Tranh, tên là Tiêu Chiến."

Vương Nhất Bác mặc quân phục chỉnh tề đứng trước bàn lãnh đạo, vẻ mặt kinh ngạc trong giây lát.

Tiêu Tranh là một trong những quân nhân kiệt xuất nhất thời đại. Ông đã hy sinh vào 10 năm trước trong cuộc chiến chống bạo lực và gìn giữ hòa bình.

10 năm sau, con trai ông bị giam giữ trong nhà tù quân sự như một tội phạm.

"Ý chí của Tiêu Chiến rất cao, bởi vậy đối với việc khống chế pheromone cực kỳ chuẩn xác, tin tức tố Alpha tương xứng thấp hơn 60% gần như không có tác dụng gì đối với hắn."

"Vậy tại sao không trực tiếp cắt bỏ tuyến thể hoặc dùng thuốc để ngăn chặn pheromone của anh ta?"

Lãnh đạo đại khái là một người tri thức, bị lời nói vô tình này của Vương Nhất Bác làm cho sững sờ một giây, sau đó lại bình tĩnh thương xót đáp: "Cậu không cảm thấy làm như vậy rất vô nhân đạo sao? Cậu phải biết rằng...... Đối với một Omega mà nói, tin tức tố so với sinh mệnh còn quan trọng hơn, nếu một Omega xinh đẹp mất đi tin tức tố, hắn có thể sẽ đau buồn đến mức tự sát."

Vương Nhất Bác bất giác bị những lời này làm cho nổi da gà, chiếc gáy sau lưng cũng cứng đờ.

Cậu không biết phải nói sao với việc kỳ lạ đã được sắp xếp nên chỉ có thể ngầm đồng ý.

Phía sau cửa sắt lộ ra tiếng kim loại va chạm vụn vặt, Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ thủy tinh chống nổ, chỉ thấy ánh sáng đỏ lóe lên.

Con chip ức chế bằng kim loại được lấy ra từ sau gáy, Omega bên trong mặc đồng phục tù nhân màu xanh xám, nghiêng cổ hai lần, khớp xương phát ra tiếng lách cách giòn giã, như thể đang khởi động lại.

Tiếng máy móc nặng nề và thô lỗ, cửa sắt chậm rãi mở ra, thuốc ức chế khuếch tán nồng nặc, trong đó có một chút hương trái cây thoang thoảng bị nhấn chìm đến không thể phát hiện, thoáng qua rồi biến mất.

Vương Nhất Bác cùng nhân viên lễ tân không hẹn cùng nhìn lại, bất động quan sát vị Omega nguy hiểm mà an tĩnh này. Thân hình hắn thon dài, cho dù là ở Alpha cũng tuyệt đối không tính là thấp -- đại khái là kế thừa gien ưu việt của cha hắn, cho dù trở thành Omega, sức mạnh trong xương cốt cũng không mất đi chút nào.

Tiêu Chiến đứng cách Vương Nhất Bác năm bước, im lặng nhìn thiếu tá trẻ tuổi trước mặt, người được cho là có 95% pheromone tương thích với mình, trong lòng âm thầm phán đoán rồi mở miệng hỏi: "Cậu là Vương Nhất Bác sao?"

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào đôi mắt hơi nheo lại của Tiêu Chiến, lễ phép đáp: "Đúng vậy, từ nay về sau tôi sẽ chịu trách nhiệm giám sát cá nhân của anh."

Tiêu Chiến không có phản đối với từ "giám sát cá nhân", tiếp theo hỏi: "Đi đâu?"

"Chỗ của tôi."

Tiêu Chiến gật đầu, hơi nâng cằm, dùng con ngươi trong suốt nhìn xung quanh, cuối cùng cũng quay đầu lại.

"Tôi có thể thay quần áo trước khi đi không? Những bộ quần áo này không đẹp, tôi không muốn mặc ra ngoài."

Alpha phải học cách chấp nhận những yêu cầu vô lý của Omega, đặc biệt là đối với một Omega đáng thương và xinh đẹp đang bị còng tay. Vương Nhất Bác đợi Tiêu Chiến đi tắm ở khu tạm tha đặc biệt, sau đó tự mình lái xe đến trung tâm thương mại để mua quần áo và nhu yếu phẩm hàng ngày cho Tiêu Chiến. Cậu ta sử dụng thẻ của mình, trong đó có tiền do liên minh chi trả.

Khi về đến nhà thì trời đã tối.

"Tôi ngủ ở phòng nào?", Tiêu Chiến không hề tỏ ra khách khí, cũng không hề sợ hãi một Alpha mà mình chưa từng gặp mặt.

Nhưng thật đáng xấu hổ, Vương Nhất Bác là người quanh năm độc thân, không bao giờ nghĩ tới sẽ có một Omega không phải là bạn đời lại sống trong nhà mình nên đã đổi phòng ngủ dành cho khách thành phòng làm việc trong quá trình cải tạo.

"...Tôi sẽ ngủ trên ghế sofa..."

Tiêu Chiến không từ chối, hài lòng gật đầu, sau đó đi vào phòng ngủ chính mà không quay đầu lại. Vương Nhất Bác bị bỏ lại, đứng đó thở dài, ấm ức ôm chăn nằm co ro trên ghế sofa.

Mấy ngày nay bận rộn với các thủ tục liên quan, Vương Nhất Bác rất nhanh cảm thấy buồn ngủ, đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, nhưng đột nhiên bị đánh thức bởi mùi thơm trái cây chậm rãi đọng lại trên chóp mũi. Cậu còn chưa tỉnh hẳn đã cảm thấy thân thể bồn chồn.

Càng gần thì mùi càng mạnh, càng giúp dễ dàng phân biệt. Nó giống như một loại quả mọng nào đó, giống dâu tây, nhưng lại không quá ngọt ngào mà pha lẫn chút gì đó tự nhiên và hoang dại.

Tiêu Chiến lê dép đi tới trước sofa, tóc ướt sủng, đưa tay về phía Vương Nhất Bác: "Có thuốc trị thương không?"

Vương Nhất Bác cau mày mở mắt, kéo áo khoác từ ghế sô pha xuống, quạt quạt vài cái, "Cất pheromone của anh lại đi."

"Tôi mệt, không muốn. Không phải cấp bậc sức mạnh tinh thần của cậu rất cao sao, cũng không ảnh hưởng bao nhiêu, chịu đựng chút đi.", Tiêu Chiến lại vẫy vẫy tay.

Vương Nhất Bác xoa xoa chân ngồi dậy, "Anh làm sao vậy?"

"Vết thương, chip ức chế.", Tiêu Chiến nói ngắn gọn, giọng điệu có chút đáng thương: "Lúc tắm không chú ý, cọ xát, chảy rất nhiều máu."

Vương Nhất Bác đành phải thở dài, một tay vuốt tóc về phía sau, cam chịu chống đầu gối đi tìm thuốc cho Tiêu Chiến.

Thân là quân nhân, số lần bị thương trong một năm căn bản không tính sao cho hết. Vương Nhất Bác theo thói quen nhận thuốc từ trậm quân y liên minh, cũng thường mang một ít về nhà nhét vào trong tủ đầu giường, cũng không nhớ rõ có quá hạn hay không.

Tiêu Chiến đi theo Vương Nhất Bác vào phòng ngủ, nâng cằm nhìn Vương Nhất Bác lật tung ngăn kéo, hỏi: "Anh để thuốc ở tủ đầu giường à?"

"Không phải vậy sao?" Vương Nhất Bác đưa chai xịt cồn cho Tiêu Chiến, tiếp tục tìm thuốc bôi vết thương.

"Cái này là cái gì? Đau quá, tôi không dùng.", Tiêu Chiến ghét bỏ đem chai cồn ném trở về, hai tay đan chéo ngực," Còn có thể là gì? Đương nhiên là bỏ chút bao cao su các loại."

Vương Nhất Bác lật đến một lọ thuốc mỡ gần đây đã dùng qua, sau khi xác nhận không quá hạn, liền đứng dậy đối mặt với Tiêu Chiến, đem thuốc mỡ đưa ra.

Cậu không để ý sự khinh thường ẩn chứa trong giọng điệu của Tiêu Chiến, dù sao thì thành kiến ​​là không thể tránh khỏi.

Cậu nhớ lại tuần trước, vì muốn điều tra rõ rốt cuộc Tiêu Chiến là phạm tội gì đến nỗi ngồi tù, cậu đã tìm xem hồ sơ của Tiêu Chiến. Mực đen trên giấy trắng kèm theo con dấu đỏ chói mắt -- Cố ý sát hại Alpha.

Bốn người.

Là một Omega, Tiêu Chiến có thể giết chết bốn Alpha. Điều này thật sự quá mức điên cuồng.

Thở dài!

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến không có ý định nhận lấy chỉ có thể đưa tay về phía trước, nói: "Không phải Alpha nào cũng lăng nhăng, cũng không phải Omega nào đều ở nhà, tuân thủ kỷ luật."

Lời nói đầy hàm ý, cũng rất rõ ràng.

Tiêu Chiến không để ý đến ẩn ý của cậu, chỉ nheo mắt, đang định nói, nhưng dường như nhận ra điều gì đó, đột nhiên mỉm cười, lộ ra vài chiếc răng cửa trắng nõn trên đôi môi đỏ mọng ướt át.

Có lẽ hắn đã phát hiện ra điều gì đó thú vị, đột nhiên đưa tay lên sờ soạng sau gáy, sau đó duỗi tay ra trước mặt Vương Nhất Bác, lòng bàn tay nhuốm đầy máu.

Cùng lúc đó, mùi hương của của pheromone bùng nổ, tràn ngập căn phòng.

Vương Nhất Bác theo phản xạ lùi lại một bước, đầu óc choáng váng bởi mùi mâm xôi trong không khí. Hương vị này cực kỳ thuần hóa và dễ chịu đối với cậu, nhưng sau nhiều năm rèn luyện can thiệp pheromone, Vương Nhất Bác vẫn theo bản năng phóng thích ra tin tức tố đối kháng để giữ cho đầu mình tỉnh táo.

"Vết thương nằm trên tuyến thể của tôi, tôi không thể kiểm soát được pheromone của mình, chúng đều hòa tan trong máu.", Tiêu Chiến ủ rũ nghiêng đầu, nhưng giọng điệu lại không hề thương tiếc, thậm chí còn có chút kích động.

Cậu có muốn ngửi một chút hay không? Máu của tôi hiện tại rất ngọt."

"Anh không biết cách kiềm chế pheromone sao? Đây không phải ở trong tù, không có thuốc ức chế!", giọng điệu của Vương Nhất Bác đầy tức giận, lướt qua Tiêu Chiến, hoảng loạn đi về phía tủ lạnh ở bàn trà phòng khách.

Nếu độ tương thích cao, một bên phóng thích tin tức tố quá nhiều rất dễ khiến cho thời gian động dục của bên kia đến sớm, sau đó càng không thể kiểm soát. Nhưng bởi vì lúc này tin tức tố của Tiêu Chiến cũng không mang theo tính công kích ác ý, Vương Nhất Bác không thể nào an ủi hắn ta."

May mắn thay, cậu đã chuẩn bị trước một số chất ức chế Omega để đề phòng.

"Cậu sợ cái gì? Không phải bọn giao tôi cho cậu sao? Sao họ có thể không nghĩ đến việc tôi và cậu sẽ phát sinh quan hệ?", Tiêu Chiến rút lòng bàn tay lại, dựa vào cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng hít một hơi.

"Tôi nghĩ cậu đã bị lừa. Họ nói muốn cậu giám sát tôi, nhưng thực ra họ chỉ muốn cậu đánh dấu tôi, như vậy tôi sẽ chạy không thoát, không phải sao?"

Gân trên mu bàn tay Vương Nhất Bác nổi lên, cậu lấy trong tủ lạnh ra hai  ba mũi thuốc ức chế, vệt đỏ lan ra sau gáy nhuộm màu lên làn da trắng ngần, hô hấp cậu trở nên dồn dập, lập tức hung hăn đi thẳng về phía Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến không có ý phản kháng nên bị Alpha không mấy dịu dàng này ấn vào cửa, véo vào cánh cổ, để lộ động mạch mỏng manh yếu ớt của mình.

Hắn nhướng mi mắt trên nhìn vào đôi mắt giận dữ của Vương Nhất Bác, nheo mắt lại trước khi kim đâm vào, hỏi: "Sao tôi không ngửi được mùi tin tức tố của cậu?"

Vương Nhất Bác dùng sức đẩy chất lỏng vào, sau đó trả lời câu hỏi của hắn: "Anh không thấy lạnh sao?"

Tbc
25/11/2023

🌈🌈🌈

Trans fic này vì tìm thấy một nhân vật phản diện nhưng đầy khả ái và say đắm lòng người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro