Chương 24 : Hoàng Đế và Thường Dân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác lạnh lùng âm u như tượng đá đứng chắn ngang đường Tiêu Chiến. Cậu run lên... Người thật xa lạ. Không phải là Du Lang, hiền hòa, trầm ấm cũng không phải là tướng công ôm Tiêu Chiến mỗi đêm thâu:

- Đứng lại đó...

Giọng Vũ Đế vang lên lạnh lẽo. Lâm Nghi cũng thấy sợ. Nàng không như Tiêu Chiến. Nàng nhớ hắn là hoàng đế. Một khi đế vương nổi giận, hậu quả gây ra thật đáng sợ vô cùng.

- Người đâu!

Bên ngoài Cấm Vệ Quân chờ sẵn, ngay lập tức bước vào:

- Chúng thần ứng hầu bệ hạ...

- Đưa Nghi phi nương nương về Phượng Nghi cung. Không cho nương nương rời khỏi đó, đến khi nào được lệnh của ta.

- Tuân lệnh bệ hạ...

Nghi phi gần như bị giải đi. Tiêu Chiến cố theo mà không được. Cậu nhìn Vũ đế. Hắn cũng rất bình thản nhìn cậu.

- Huynh...

- Lui ra ngoài!

Vũ đế quát khẽ. Đám Cấm vệ quân còn lại nhanh chóng rời khỏi. Trong điện chỉ còn có hai người.

Tay Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác nắm chặt. Cậu cố vùng ra nhưng không thoát được. Hắn chỉ cần dùng một tay để khóa đi mọi cử động của cậu, tay còn lại Vương Nhất Bác xoay Tiêu Chiến lại, buộc cậu phải nhìn thẳng vào hắn. Gương mặt bấy giờ đối với Tiêu Chiến vô cùng xa lạ...và cũng thật đáng sợ làm sao:

- Huynh làm gì vậy? Buông ra...

-Không buông.

-Buông ra.

-Không buông!

Giọng điệu của hắn càng lúc càng lạnh. Đôi mắt chằm chằm vào Tiêu Chiến. Rồi đột nhiên hắn giữ chặt gương mặt thanh tú đối diện mình thật sát, gằn từng tiếng một:

- Ta muốn đệ phải nhớ. Người mà đệ vừa tát, không chỉ là tướng công của đệ. Hắn còn là hoàng đế.... Khi giận dữ, hắn có thể làm nhiều thứ. Hắn sẽ quăng đệ vào ngục thất, sẽ cho người giảo nhục đệ. Thậm chí....hắn có thể giết chết đệ...

- Huynh...

Người là hoàng đế. Không chỉ là tướng công của Tiêu Chiến. Cả hai không chỉ là một đôi phu thê bình thường trong dân dã. Cậu còn là bề tôi, trong khi hắn - Vũ đế đứng đầu triều nội. Là cùng một gương mặt nhưng thân phận thật khác nhau.

- Ta không quên điều đó. Huynh là hoàng đế. Đệ là Tiêu Chiến. Đệ chỉ là một hạ dân bình thường. Người có thể lấy quyền là hoàng đế mà trừng phạt đệ. Nhưng... nếu huynh ở địa vị của một tướng công đối diện với thê tử thì đệ cũng xin nói thẳng... Người xa lạ quá. Huynh không phải là Du Lang của đệ. Đệ không quen người đàn ông không tình không nghĩa đó. Người đàn ông chỉ biết làm mọi thứ để củng cố quyền vị, bất chấp mọi lời hứa. Nếu lấy phải người chồng như vậy, đệ thà làm thê thiếp của Phạm ca ở quê nhà, cũng không....A...

- Đệ dám...

Vương Nhất Bác đặt tay lên cổ Tiêu Chiến. Chỉ cần bóp mạnh một chút là cậu ngạt thở. Tiêu Chiến kêu lên hoảng hốt nhưng sau đó nhắm ghiền mắt lại. Cậu thà chấp nhận chết trong tay hắn, cũng không rút lại những lời nói thật lòng mình.

- A Chiến...

Vương Nhất Bác bỗng nới lỏng tay, kéo cậu vào lòng. Tiêu Chiến bật khóc.... Cậu không quên, mãi mãi sẽ không quên cảm giác sững sờ khi nghe câu chuyện khi nãy. Người để có được thiên hạ, lợi dụng người quan trọng với mình như thế. Lâm Nghi là một người mẹ mong chờ con, lấy đó làm niềm vui sống, trong khi người đã biết tất cả, lại có thể nhìn nàng ấy đau đớn bấy nhiêu năm.

Người là hoàng đế... Đó là chuyện hoàng đế phải làm. Tiêu Chiến đã muốn nghĩ vậy, đã muốn chạy ra khỏi đại điện để hình ảnh Vương Nhất Bác xa lạ không còn trong mắt nữa. Người vẫn mãi là tướng công điềm đạm, trầm tĩnh song hết sức thương yêu thê tử, mỗi đêm đều lấy vai làm gối cho Tiêu Chiến gối đầu.

Cậu sợ tướng công của chính mình bây giờ lắm.... Tay bỗng chợt chạm vào bụng. Lúc nãy khi đuổi theo Khánh nhi đang tung tăng chạy đùa trong Phượng Nghi cung, Tiêu Chiến thấy bụng mình hơi đau. Sau đó thái y đến cung, Tiêu Chiến thuận tiện nhờ xem qua. Thái y gương mặt rạng rỡ chúc mừng cậu... Tiêu Chiến đã có long thai. Con của cậu và Vương Nhất Bác...

Đứa bé hơn hai tháng... Có nghĩa là nó đã kết tinh từ những ngày ở trong ngôi làng nhỏ. Không phải ở trong cung... Không phải ở nơi phức tạp này.

Tiêu Chiến sung sướng vô cùng.... Nhưng sau đó lại nghĩ đến cuộc sống đầy phức tạp... Cậu có con, những phi tử khác có để yên cho cha con cậu hay không? Con của cậu, có thể bị một nguy cơ nào đó mà không được ra đời. Nơi thôn dã, các đại nương sẽ chúc mừng Tiêu Chiến, những món ăn đưa đến là từ tấm lòng của họ. Còn nơi này, toàn là những ánh mắt ganh tỵ, những nụ cười sắc như dao.

Tiêu Chiến chỉ còn một nơi tin tưởng này, mong sẽ được người trấn an, vỗ về, che chở. Nhưng sự thật được chứng kiến thật là đau đớn. Phu quân cậu là hoàng đế. Vì hoàng vị, vì ngôi thiên tử người đã làm bao nhiêu người phải đau lòng. Nghi phi không được sống bên con, tình yêu cũng bị chia rẽ bao năm tháng. Còn Tiêu Chiến, có khi nào người cũng sẽ hy sinh mình để bảo vệ vị trí hoàng đế kia không?

Đôi tay Vương Nhất Bác giờ lại nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tiêu Chiến. Hắn hôn nhẹ lên trán, giọng trở nên thật ấm áp. Hiện giờ Vương Nhất Bác mới là Du Lang cậu quen biết, là người Tiêu Chiến hết dạ tin yêu:

- Dù ta có là Vũ đế hay Du Lang thì đệ vẫn là thê tử của ta... Cái tát đó của đệ không đau đâu A Chiến ạ... Nhưng nếu người khác trông thấy, nó sẽ là một cái cớ... Ta là hoàng đế song có nhiều chuyện không thể tự mình quyết định... Ta cũng không muốn lúc nào cũng phải thủ đoạn, cũng phải tàn nhẫn, thậm chí lợi dụng người mình kính trọng nhất... Nhưng để có thể thoát khỏi sự khống chế của quần thần, của ngôi vị hoàng đế, ta buộc mình phải mạnh hơn tất cả... Lâm Nghi tỷ, Hàn đại ca, Bạch Khanh gia... Ta tin rằng, rồi họ sẽ hiểu cho ta.

Hắn lại ôm cậu vào lòng. Tiêu Chiến của hắn. Cậu đơn thuần, không thích cuộc sống hoàng cung đầy sóng gió. Hắn cũng chẳng yêu thích nó. Nhưng biết làm sao được, hắn đã chọn lựa nó. Và bây giờ càng phải mạnh mẽ hơn để bảo vệ ngôi hoàng đế. Bởi, chỉ có trong tay quyền uy tối thượng, hắn mới có thể chăm lo, mang đến hạnh phúc cho những người mà Vũ đế hắn thương yêu.

- Ngoan... Để có thể tự chủ được mọi chuyện, ta cần nhiều thời gian hơn nữa. Thê thiếp của hoàng đế thì nhiều vô kể nhưng thê tử của Du Lang thì chỉ có mình Tiêu Chiến. Ta xin đệ, hãy để ta làm những gì ta muốn. Chúng làm đệ mất tự do nhiều lắm, làm đệ khó chịu lắm, nhưng vì ta, hãy chấp nhận, được không?

Tay Tiêu Chiến thôi không còn đánh vào ngực Vương Nhất Bác nữa. Hắn cũng đã buông tay cậu ra.... Vậy mà Tiêu Chiến lại trở nên ngoan ngoãn. Cậu để cho hắn lau nước mắt, để cho hắn ôm lấy mình, cắn nhẹ môi mình.

- Đêm nay ở lại đây với ta đi A Chiến... Ở lại đây đi!

Bên cậu Vương Nhất Bác mới cảm thấy thanh thản. Bên cậu, hắn mới vứt bỏ được bao nhiêu toan tính. Chỉ bên cậu, hắn mới không đề phòng ai cả, toàn tâm toàn ý hưởng thụ những phút giây an ổn, bình lặng mà một con người cần phải có. Tiêu Chiến không phải là liều thuốc độc. Cậu chính là phần thưởng trời cao dành cho hắn, bù đắp bao ngày không được sống bình thường như một con người.

Tiêu Chiến dụi đầu trong lòng Vương Nhất Bác. Lúc nãy còn nháo nhào như thế, nhưng bây giờ lại ngoan ngoãn đón nhận những nụ hôn khắp trên môi mắt. Cậu hoàn toàn bị những lời kia của Vương Nhất Bác chinh phục. Khôn Trạch là thế, một khi đã yêu ai đó thì sẽ toàn tâm vì người ấy, mong ước cả cuộc đời được sống vì Càn Nguyên đã đánh dấu mình.

- Tướng công...

Tiêu Chiến ngượng ngùng đẩy nhẹ khi Vương Nhất Bác chầm chậm cúi xuống. Con còn nhỏ, cậu không muốn.... Vả lại tình hình của Lâm Nghi tỷ, tâm trí nào mà còn nhớ đến chuyện ái ân:

-Hửm?

-Lâm Nghi tỷ và Hàn đại ca.... Họ... họ sẽ thế nào? Họ có sao không? Đệ...

- Đừng lo quá! - Vương Nhất Bác ngẩng lên - Bảy năm trước ta đã hứa nhưng chưa làm được. Bây giờ không phải là Vũ đế, tướng công hứa với đệ... Nhất định ta sẽ giúp Lâm Nghi tỷ và Hàn đại ca hạnh phúc. Ta sẽ bảo vệ hạnh phúc của họ, dù phải đánh đổi nhiều thứ, có được không?

Tướng công đã hứa. Tiêu Chiến không tin hoàng đế. Nhưng lời hứa của tướng công thìcậu vô cùng tin tưởng. Tiêu Chiến nhắm ghiền mắt, đón nhận nụ hôn ấm áp của Vương Nhất Bác. Lâm Nghi tỷ và những người tốt sẽ luôn được hạnh phúc, dù hạnh phúc đó phải trải qua bao sự đắng cay...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro