27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều ngày hôm sau, Tiêu Chiến chậm rãi tỉnh dậy, eo lưng anh đau nhứt, trong nháy mắt nhìn thấy Vương Nhất Bác đã quần áo chỉnh tề ngồi trên sô pha bên cạnh xử lý công việc.

Thấy Tiêu Chiến tỉnh lại, hắn đặt laptop xuống đi tới, sờ trán Tiêu Chiến, xem anh có sốt không.

"Em không sao." Tiêu Chiến mở miệng nói chuyện mới phát hiện giọng của mình đã khàn đến không còn gì để nói, anh ho mấy tiếng, ai oán nhìn Vương Nhất Bác. Đều tại anh đều tại anh đều tại anh!

Vương Nhất Bác sờ sờ mũi, có hơi chột dạ. Hôm qua hắn quả thật có hơi không biết tiết chế.

Hắn đỡ Tiêu Chiến ngồi dậy tựa vào đệm lưng rồi đi ra phòng ăn bưng khay cháo vào đút cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nhìn điểm tâm sáng kiểu Trung Quốc, tò mò hỏi, "Sao Paris lại có điểm tâm sáng kiểu Trung Quốc."

"Để đầu bếp Trung Quốc tới khách sạn chuẩn bị ấy."

Tiêu Chiến cạn lời, ai đến Paris lại còn muốn ăn đồ ăn giống ở nhà đâu chứ, "Nhưng mà em muốn ăn bánh sừng bò Paris."

Tiêu Chiến vừa nói đến bánh mì nhỏ mà mình thích nhất, đôi mắt vốn cao quý lễ độ lập tức to tròn sáng long lanh, lần này ngoại trừ đến tìm Vương Nhất Bác, anh còn rất mong đợi được nếm lại món Paris trong ký ức mà mình mong nhớ đã lâu, "Muốn loại rất to rất xốp ấy, tốt nhất là loại vừa ra lò của tiệm nhỏ trên đường phố lúc trước. Kì thực không được thì... nghe nói bánh sừng bò của Bulgari cũng được."

Nhìn Tiêu Chiến vẫn còn lựa lựa chọn chọn, Vương Nhất Bác dứt khoát đập tan ảo tưởng của anh, "Bé cưng em hôm nay không thể ăn, ăn chút cháo trước, cơ thể đỡ hơn rồi ăn sau."

Tiêu Chiến ghét bỏ há miệng, nuốt xuống cháo mà Vương Nhất Bác đút đến bên miệng, sau đó híp mắt, cảm giác mùi vị cũng ổn,

"Cũng được nha, cứ tưởng bọn họ làm sẽ rất khó ăn."

"Sẽ không đâu, đặc biệt mời sư phụ đến từ Triều Sán của Paris làm đó, gạo Bích Ngạnh* mà em thích nhất."

Từ gốc 碧粳米: Gạo Bích Ngạnh loại gạo tẻ hàng đầu của Trung Quốc, xuất xứ từ tỉnh Hà Bắc. Hạt gạo nhỏ dài, hơi có màu xanh lá cây, khi nấu lên có mùi thơm đặc biệt (by Ve Sa Lai)

Tiêu Chiến làm nũng mặc cả với Vương Nhất Bác, "Nhưng mà em vẫn muốn ăn bánh sừng bò."

"Không được."

Tiêu Chiến đáng thương nhìn Vương Nhất Bác, ra tuyệt chiêu, "Em muốn ăn màaa, chồng ơi xin anh đó. Yêu chồng nhất luôn."

Từ sau tối hôm qua, Tiêu Chiến đã hoàn toàn nắm được cách để trị Vương Nhất Bác, gọi mấy tiếng chồng ơi, đều làm hắn bay mất hồn phách. Dù sao kêu mấy tiếng cũng không mất miếng thịt nào, này với Tiêu Chiến dễ như trở bàn tay.

Anh vừa làm nũng Vương Nhất Bác đã chịu không nổi, nhất là gọi chồng ơi. Vương Nhất Bác buồn cười nhìn anh, "Em rốt cuộc là yêu anh, hay yêu bánh mì nhỏ. Được được được, sợ em luôn, em ăn được thì đợi chút nữa kêu họ mang lên."

Xong rồi Tiêu Chiến mới ngoan ngoãn húp cháo, hưởng thụ Vương Nhất Bác đút cho, nhưng ăn chưa bao nhiêu anh đã cảm thấy mình no rồi, sau đó đẩy cái muỗng trong tay Vương Nhất Bác ra.

Vương Nhất Bác chỉ có thể dỗ dành nói, "Bé ăn thêm vài miếng nhé."

Tiêu Chiến cau mày, "Không muốn nữa, em no rồi."

"Mới ăn được mấy miếng, ăn thêm mấy miếng, ngoan."

"Không, đem đi."

"Vậy... bánh mì nhỏ cũng không cần nữa?"

Tiêu Chiến cãi chày cãi cối, "Bụng chứa bánh mì nhỏ khác với những cái bụng khác, anh hiểu hông?"

Vương Nhất Bác cạn lời, đành phải sắp xếp người đi lấy bánh sừng bò Paris cùng với những loại bánh mì đặc sắc khác, mặc dù hắn biết đem đến rồi đoán chừng Tiêu Chiến ăn được mấy miếng là không muốn ăn nữa.

Lúc Vương Nhất Bác gọi diện thoại cho quản lý của khách sạn, Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác, trong lòng nghĩ tiếng Pháp của Vương Nhất Bác thật dễ nghe, thật gợi cảm. Tiêu Chiến liếm môi.

Chợt tỉnh ra, không đúng, bây giờ anh còn có một việc quan trọng!

Chờ Vương Nhất Bác ngắt điện thoại, Tiêu Chiến lập tức chìa tay ra về phía hắn. Vương Nhất Bác không biết Tiêu Chiến có ý gì, hắn chần chừ đem bàn tay to của mình đặt lên tay Tiêu Chiến, bị Tiêu Chiến hất ra, Tiêu Chiến tiếp tục chìa tay, hất cằm, "Điện thoại."

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn đưa điện thoại cho Tiêu Chiến, hơn nữa còn tận tâm giúp anh nhận diện khuôn mặt mở khóa.

Sau khi nhận lấy điện thoại, Tiêu Chiến liền mở album ảnh trong điện thoại, lướt tới lướt lui xem. Nhìn Tiêu Chiến cầm điện thoại lướt rất lâu, lòng hiếu kỳ của Vương Nhất Bác bị anh khơi lên, Tiêu Chiến bắt đầu kiểm tra rồi sao? Quan tâm mình? Ừm, em ấy thật yêu mình, não yêu đương của Vương Nhất Bác nghĩ như vậy.

Tiêu Chiến lướt tới lướt lui album ảnh, không tìm được thứ mà mình muốn xóa bỏ, anh nhìn về phía cửa, mặc dù Vương Nhất Bác lúc nãy đang làm việc, nhưng bây giờ phòng khách chắc là không có trợ lý ở đó đi? Kệ cha, anh nhỏ tiếng hỏi Vương Nhất Bác, "Video đâu?"

"Hả? Video gì?" Vương Nhất Bác thật sự không phản ứng kịp.

Tiêu Chiến trợn mắt nhìn hắn, "Anh tối hôm qua cái đó đó, aiya, anh đừng giả vờ nữa Vương Nhất Bác."

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng hiểu Tiêu Chiến đang nói gì, muốn hỏi mình video quay lúc làm tình hôm qua, "Không có quay. Không bấm ghi hình."

"Em lướt xem xem, không có đúng không."

Tiêu Chiến nhìn hắn với ánh mắt cực kỳ không tin tưởng, lời Vương Nhất Bác nói ở trên giường, xuống giường rồi anh đều phải đặt một dấu chấm hỏi.

"Bé cưng, thật sự không có, anh không trêu em. Anh làm gì dám, kiểu thân phận như chúng ta, ngộ nhỡ lộ ra giá cổ phiếu sẽ bị ảnh hưởng." Vương Nhất Bác vẫn là có tố chất cơ bản của gia đình giàu có, cho nên hôm qua lúc Tiêu Chiên nói hắn điên, trong phút chốc hắn thật sự muốn bấm nút ghi lại, nhưng cuối cùng lý trí giành phần thắng, vì bảo vệ hai người hắn vẫn là nhịn lại.

Tiêu Chiến bĩu môi, vứt điện thoại của hắn, "Coi như anh vẫn chưa điên hẳn."

Ngay sau đó anh lười biếng oán trách, "Hôm qua anh thật sự làm em đau rồi."

Vương Nhất Bác tiến đến xoa xoa eo anh, "Xin lỗi bé cưng, hôm qua anh quả thật quá kích động nên không kiềm được. Anh có nằm mơ cũng không ngờ đến có thể gặp phải một việc may mắn đến như vậy."

Tiêu Chiến vừa nghe hắn bộc bạch, vừa cười nhạo, "Vậy sao lúc đó anh không đến bắt chuyện với em nha."

Mặc dù Vương Nhất Bác không hề muốn nhắc đến, nhưng sự thật dù sao vẫn là sự thật, "Bé cưng, lúc đó em có bạn trai...anh đây, không tốt lắm nhỉ."

Tiêu Chiến dùng ánh mắt không ra sao nhìn Vương Nhất Bác, "Vương Nhất Bác từ bao giờ anh là người có cảm giác đạo đức như vậy rồi? Có bạn trai rồi thì anh không biết cướp ha gì? Nếu như hồi du học chúng ta ở bên nhau, thì bây giờ đến con cũng học tiểu học luôn rồi."

Trên thương trường Vương Nhất Bác cường thủ đoạt hào dùng nhiều rồi, cũng không thấy trong cuộc sống thường ngày hắn có bao nhiêu thuần khiết. Đêm hôn lễ hôm đó lúc mình rơi vào kỳ phát tình, anh thấy Vương Nhất Bác cũng không có gánh nặng gì, nên chịch thì chịch không chút do dự, thậm chí trực tiếp đánh dấu hoàn toàn, lúc đó sao không nghĩ mình có thích anh hay không đi.

*Từ gốc 强取豪夺: nghĩa là dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy/cướp lấy thứ mình muốn (by tiemmi13 wordpress)

Đầu óc Vương Nhất Bác quay vòng vòng, ồ, ra là vợ bảo mình đi cướp nha, vợ thật yêu mình, ngay cả con của bọn mình cũng nghĩ đến luôn, lúc còn đi học vợ còn muốn sinh con cho mình.

Nhưng ngoài mặt hắn vẫn không chút xê dịch, sợ Tiêu Chiến cảm thấy hắn không tử tế, chẳng qua đôi mắt đã bán đứng sự hứng phấn của hắn, "Bé cưng, em ngay con của chúng ta cũng tính đến luôn rồi?"

"Trong đầu anh đang nghĩ cái gì vậy Vương Nhất Bác, em muốn nói là anh nhát gan."

"Đâu có, khi đó em đã cầu tình yêu với bạn trai cũ, anh sợ em khóc ấy. Nếu như anh thật sự cường thủ đoạt hào, nói không chừng em sẽ khóc lắm đó."

Bạn trai cũ? Tiêu Chiến thật sự phục sát đất Vương Nhất Bác, mặc dù nhưng mà à, "Vương Nhất Bác em thấy anh thật sự ngốc rồi, anh lẽ nào không nhớ chút gì?"

"Không lẽ anh nhớ nhầm gì à?" Vương Nhất Bác cảm thấy không thể nào, hình ảnh này hắn đã ghi nhớ bao nhiêu năm.

Tiêu Chiến có chút bất lực, không biết là với mình hay với Vương Nhất Bác, hay là với vận mệnh kia đang trêu đùa hai người. "Lúc trước đứng cùng với em là Andrew anh họ Alpha con lai Trung Anh của em đó, hôn lễ của chúng ta, anh ấy có đến cùng với gia đình, đừng nói là anh không hề nhận ra nha?"

Hóa ra chỉ kém một chút thôi, là họ có thể sánh vai cùng nhau trải qua rồi. Cũng may, ông trời có mắt, mấy năm sau cuối cùng cũng trở thành người yêu.

Vương Nhất Bác thật sự có chút bối rối, có chút mờ mịt, hắn cũng thật sự là không nhận ra, hơn nữa lúc đó Alpha dưới tháp Eiffel kia đưa lưng về phía mình, hắn làm sao biết được ai là ai.

Tiêu Chiến thở dài, nhưng mà cũng không thể trách Vương Nhất Bác, trong hôn lễ anh cũng vô tri vô giác giống như Vương Nhất Bác, anh không phải là ngay cả bạn nối khố của Vương Nhất Bác cũng nhìn ra đó sao. Khi đó tinh thần của hai người đều căng thẳng, chỉ là muốn thuận lợi hoàn thành xong chức trách, đóng vai một đôi AO bạn đời yêu đương thắm thiết.

"Mấy ngày nữa anh họ cũng sắp đến Paris tìm chúng ta, anh tự nói với anh ấy đi, anh họ nhất định sẽ đánh giá cao trí tưởng tượng vô cùng phong phú của anh", Tiêu Chiến che mặt, "Cứu mạng thật xấu hổ quá đi."

Thật là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!

Ngữ khí của Vương Nhất Bác rất nhỏ, cho nên hắn làm cả buổi trời, người mà hắn ngốc nghếch ghen tuông mấy năm trời là anh họ của Tiêu Chiến, vì cái này hắn còn từ bỏ bắt chuyện với Tiêu Chiến, này là sao đây, hắn lại lặp lại một lần, "Cho nên thật ra là anh họ, không phải bạn trai."

Tiêu Chiến thật sự bị Vương Nhất Bác làm cho cạn lời nói, "Vớ vẩn, nếu em có đối tượng, em còn cầu tình yêu làm gì nữa. Khi đó em đến Paris chơi, ở đây cũng không có người quen, anh họ muốn đến Paris để gặp bạn gái nên tụ lại đi chung. Dù sao em cũng là một Omega, mẹ em khi đó không yên tâm ấy mà."

Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến, thật hối hận, hắn bực bội nói, "Sớm biết vậy lúc đó anh phải dũng cảm xông lên phía trước."

Sờ sờ mái tóc có cảm giác rất thoải mái của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cảm thấy bây giờ xoắn xuýt mấy này cũng không làm gì được, tất cả đều là an bài tốt nhất, "Được rồi mà, bây giờ cũng không muộn mà."

"Cũng đúng." Vương Nhất Bác đồng ý nói, cùng lúc lặng lẽ đặt bàn tay to lên bụng Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến thoáng cái liền hiểu ra Vương Nhất Bác có ý gì, AO bạn đời có độ phù hợp tin tức tố 95 điểm như bọn họ, không đeo bao bắn vào trong khoang sinh sản rất có khả năng sẽ mang thai, cho nên lúc đó Tiêu Chiến để hắn bắn bên trong là có ý bằng lòng sinh con cho hắn.

Tiêu Chiến đỏ mặt, ngượng ngùng nói, "Biến đi."

Vương Nhất Bác còn lâu mới biến, cười rồi hôn lên môi anh.

Hai người ở trên giường cười nói một hồi, Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến buổi tối có một buổi dạ tiệc, Hoa Quang đứng ra tổ chức, có hứng thú muốn tham gia hay không, ánh mắt hắn sáng lấp lánh, vừa nhìn là biết mong muốn Tiêu Chiến đồng ý. Nếu Omega của mình đã đến rồi, Vương Nhất Bác nhất định phải mang theo khoe khoang với giới xã giao Paris, Tiêu Chiến chính là tổng tài GH tiếng tăm lẫy lừng đấy.

Tiêu Chiến vừa định nói mình có thể ở khách sạn tăng ca đợi hắn, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Vương Nhất Bác, anh dừng một chút, nói: "Cũng được."

----------quaduanho 00:40 18/2/2024

💪💪💪 Ui mí bà tui mới xin được per của một fic thiết lập: thái thái vẽ truyện H × đại lão võng hoàng, để gáng xong bộ này rồi tới lượt em nó nhe hehe. Tự nhiên giờ gu tui kiểu mất não ngọt ngào, không nặng về tâm lý như mấy fic dị nè, bà nào muốn thư giãn thì bơi vào. Còn muốn nội tâm sâu sắc thì chắc đợi tui lên một tầm cao mới đã, giờ cân không nổi. Hiện tại thứ tui có nhiều nhất là nghị lực, và thiếu nhất là thời gian. Vậy nên thiệt sự cảm ơn sự chờ đợi của mí bà suốt mấy tháng qua, hy vọng sắp tới chúng ta sẽ gặp nhau thường xuyên hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro