25. Pháp y!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sau khi giúp bạn thân tẩy sạch hiềm nghi, Tiêu Chiến cũng không dám lơi lỏng, lập tức lao đầu vào công tác điều tra vụ án căng thẳng.

Mạc Hiểu Xảo nói chữ trên tờ ghi chú là anh ta viết, nhưng hoa không phải do anh ta vẽ, vì thế bộ phận giám chứng lần lượt kiểm nghiệm mực của chữ viết và hình vẽ, kết quả xác minh, mực dùng để viết chữ và mực trong bút nước duy nhất được chọn mua sử dụng tại 'Xảo Ngộ' về cơ bản là giống nhau, mà đóa hoa nhỏ kia là dùng mực carbon vẽ lên, nói cách khác, loại hung thủ dùng chính là bút máy (35).

"Mọi người nhìn nhìn ống đựng bút của nhau, bây giờ còn có bao nhiêu người trẻ tuổi sẽ dùng bút máy để viết chữ?". Tiêu Chiến vừa nói vừa nhanh chóng nhìn thoáng qua bàn làm việc của mỗi người, "Phòng làm việc này của chúng ta, ngay cả một chiếc bút máy cũng tìm không thấy".

"Quả thật là không thích dùng bút máy," Thiêm Thiêm nói, "mực ba hồi chảy ba hồi khô rất phiền phức, viết xong còn phải phơi một hồi, nào có thuận tiện như bút bi?".

Trúc Can phụ họa nói: "Thật ra cái anh Chiến cần phải hỏi là, bây giờ còn có bao nhiêu người trẻ tuổi viết chữ. Em cũng chỉ là trong lúc thẩm vấn khi điều tra vụ án phải ghi lại một số lời khai của nhân chứng mục kích, một năm phỏng chừng cũng viết không đến một ngàn chữ".

"Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, tập trung triển khai làm việc không giấy tờ, loại tình huống này rất phổ biến". Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến hỏi: "Cho nên chúng ta có thể cho rằng hung thủ là người trung niên, lại còn được tiếp nhận trình độ giáo dục khá cao hay không?".

Tiêu Chiến trầm tư không nói, tiểu Mẫn lại lặng lẽ giơ tay xen vào: "Nhưng mà... em nghĩ rằng cũng không thể bởi vì lý do này mà triệt để loại trừ những người trẻ tuổi, nếu như có người từ nhỏ đã luyện chữ, vẫn giữ thói quen dùng bút máy thì sao? Hơn nữa, văn hóa sử dụng sổ tay của Nhật Bản đã trở nên rất thịnh hành ở trong nước, có không ít người trẻ tuổi mang theo bút và sổ tay bên mình, để ghi chép lại cuộc sống công việc bất kỳ lúc nào".

Tiêu Chiến ngước mắt lên nhìn cô, hỏi: "Em bắt đầu chơi sổ tay rồi à?".

"Không phải em...". Tiểu Mẫn có chút xấu hổ, "Là Phùng Kế Mộc, anh ấy thường mang theo bên mình một quyển sổ tay bìa lò xo, bên trong kẹp một cây bút máy. Khi bọn em đến vườn bách thảo, anh ấy còn nhặt lá cây trên mặt đất ép trong quyển sổ kia".

"Đương nhiên không thể loại trừ những người trẻ tuổi, bởi vì hung thủ nhất định có chút quan hệ với Thiệu Cương, cầm di vật của Thiệu Cương đi gây án cũng là một loại phương thức gửi lời chào". Tiêu Chiến nói, "Đáng chú ý là mực carbon hai chữ này. Mực carbon rất tiện lợi, là sự lựa chọn hàng đầu để luyện chữ, nhãn hiệu mực hero mà chúng ta sử dụng khi còn đi học chính là mực carbon, khuyết điểm lớn nhất là dễ làm nghẹt bút, cho nên nếu sử dụng bút máy đắt tiền, khả năng kết hợp sử dụng với mực carbon không cao. Tiểu Mẫn em có thời gian hỏi thêm cảnh sát Phùng một chút, xem có phải là như vậy hay không nhé".

Tiểu Mẫn vừa đáp ứng, bên ngoài liền có người gõ cửa.

"Vương đội", người tới là Đinh Học Phủ, trên người vẫn một bộ tây trang màu xám đậm đã mặc rất nhiều năm kia, gần đây nhiệt độ xuống thấp, anh ta khoác thêm một chiếc áo len gile kẻ sọc caro, đứng ở cửa hỏi: "Trợ lý nói cậu đã tìm tôi?".

Vương Nhất Bác vội đứng dậy nghênh đón: "Pháp y Đinh, về vụ án của Phí Thần, tôi có một số vấn đề muốn thỉnh giáo, nhưng ngài gọi điện thoại là được rồi, không cần phải tự mình tới đây".

"Tôi vừa đúng lúc sang đây đưa hồ sơ, Vương đội muốn hỏi cái gì, giáp mặt nói cũng rõ ràng hơn một chút".

Tiêu Chiến liếc mắt một cái liền chú ý tới một chiếc bút máy được cài trong túi áo trước ngực Đinh Học Phủ, rất hiển nhiên Vương Nhất Bác cũng phát hiện ra, thanh niên ngữ khí thập phần ôn hòa, giống như chỉ là thuận miệng nhắc tới: "Pháp y Đinh, chúng tôi vừa rồi hãy còn đang thảo luận chuyện bút máy và mực nước, thì ra ngài cũng có thói quen dùng bút máy".

Đinh Học Phủ theo tầm mắt thanh niên nhìn túi áo trước ngực mình, "A," anh ta nói, "Dùng bút máy quen rồi, dùng bút bi rất không thuận tay. Nhưng tại sao các cậu phải thảo luận về cái này?".

Vương Nhất Bác chỉ hỏi: "Tôi có thể xem bút của ngài một chút không?".

Đinh Học Phủ rút bút máy đưa qua, Tiêu Chiến chỉ nhìn ngoài vỏ bút liền biết là loại bút hero phổ biến nhất, khi còn bé ba mẹ đều dùng loại bút này, cũng là loại bút mà thầy cô dạy lớp thư pháp bút cứng ở trường tiểu học thống nhất đề cử.

"Vỏ ngoài hao mòn có chút nghiêm trọng a," Vương Nhất Bác hỏi, "có phải dùng rất lâu rồi không?".

"Gần ba mươi năm có rồi đi, cũng đã thay qua ngòi bút và túi mực hai lần".

Vương Nhất Bác trả lại bút: "Sao không đổi cái mới?".

Đinh Học Phủ không ngay lập tức cài bút lại vào túi áo, mà cầm trên tay cúi đầu nhìn ngắm, mới nói: "Là một người bạn rất thân tặng".

Vương Nhất Bác không nói chuyện, trong phòng cũng không ai nói chuyện, vài giây trầm mặc dường như ngầm biểu thị cho sự ngạc nhiên của tất cả mọi người ở đây ---- pháp y Đinh cũng có bạn thân?.

"Nhưng người kia đã không còn nữa". Đinh Học Phủ bình tĩnh nói, "Cho nên coi như lưu lại một chút niệm tưởng đi".

Vương Nhất Bác vỗ vỗ cánh tay pháp y như an ủi, kéo đối phương mời ngồi vào ghế, nói: "Ngài ngồi xuống trước đi".


Thanh niên đã đặt ra một số câu hỏi về chi tiết phân chi, thực ra đều là hỏi về cùng một vấn đề: liệu có thể loại trừ hoàn toàn khả năng gây án của nữ nhân hay không.

Đinh Học Phủ đương nhiên nhận ra điều này, cho nên anh ta hỏi Vương Nhất Bác: "Vương đội, các cậu có phải đã có đối tượng tình nghi rồi hay không, nhưng là một nữ nhân?".

"Chuyện này tôi không thể nói, ngài biết quy tắc rồi".

Đinh Học Phủ gật gật đầu, cũng không truy đến cùng nữa, giải thích nói: "Cho dù là xét nghiệm ADN, cũng không tồn tại giá trị tuyệt đối 100%, thông thường nếu kết quả trùng khớp vượt quá 98%, chúng tôi ngầm thừa nhận là phù hợp với mẫu. Cho nên tôi không thể nói hung thủ nhất định không phải là nữ giới, tôi chỉ là nói với các cậu một sự thật hiển nhiên, độ dẻo dai và bền chắc của xương cốt, dây chằng, cơ bắp trong cơ thể con người vượt xa trí tưởng tượng của người bình thường, dưới tình huống không sử dụng máy móc, chỉ vận động bằng tay phân chi cắt rời một người trưởng thành, đòi hỏi sức mạnh cơ bắp cực kỳ mạnh mẽ, và độ bền bỉ có mức độ tương đương, phụ nữ bình thường chắc chắn khó có thể thực hiện được, nhưng không loại trừ trường hợp người phụ nữ có sức mạnh bẩm sinh, hoặc là vận động viên, có lực cánh tay mạnh mẽ, có thể làm được chuyện này".

"Rõ ràng rồi", Vương Nhất Bác nói, "Cảm ơn ngài".

Tiễn Đinh Học Phủ đi rồi, Vương Nhất Bác ngỏ lời muốn lên lầu một chuyến, không quá hai phút sau, Tiêu Chiến lấy cớ đi nhà vệ sinh cũng ra ngoài, hai người tìm một phòng họp nhỏ, trở tay khóa cửa bắt đầu kín đáo bàn bạc.

"Em vừa đọc được cái gì rồi?". Tiêu Chiến hỏi.

"Đinh Học Phủ rất có vấn đề". Vương Nhất Bác nói, "Trong lòng anh ta đang suy nghĩ, 'Bọn họ không phải đã biết rồi chứ', còn có 'Đừng bức bách hắn nữa, không hoàn toàn là lỗi của hắn đâu'. Anh ta che giấu chuyện gì đó".

Tiêu Chiến cau mày, "Bút máy của anh ta?".

"Là mực nước màu đen, em dám chắc là mực carbon, trước đây ông nội có dùng loại mực này viết nhật ký, em đã quá quen thuộc với mùi mực đó rồi". Thanh niên ngay cả thanh âm cũng có một loại cảm giác căng thẳng, "Hơn nữa anh còn nhớ không, lúc trước khi Thiệu Cương đi tìm anh ta diệt khẩu, là lấy lý do tìm bạn thân ôn chuyện cũ, anh ta nhắc đến một người bạn thân đã không còn nữa, lẽ nào chính là Thiệu Cương? Thiệu Cương dùng mưu đem phương thức diệt khẩu tẩy sạch hiềm nghi đối với anh ta, để anh ta có thể kế thừa sự nghiệp còn dang dở của mình, tiếp tục làm chuyện ác ở nhân gian?".

Tiêu Chiến không bày tỏ ý kiến, chỉ nhíu mày trầm tư, lại nghe Vương Nhất Bác nói thêm: "Cho dù là đệ tử bị nghệ nhân hoa tẩy não, người bình thường ai có thể làm được đến mức phân chi loại chuyện này? Nhưng nếu tự thôi miên bản thân trước mắt chỉ là một thi thể, còn mình thì đang giải phẫu, như vậy có phải là dễ hơn rất nhiều không?".

"Dùng cách phân chi anh cũng có nghi vấn". Tiêu Chiến rốt cuộc mở miệng nói: "Cái gọi là tẩy não và thôi miên, chẳng qua chỉ là kích thích dục vọng được cất giấu từ sâu bên trong đáy lòng người kia, tỷ như Cát Triệu Sơn, hắn hận những người phụ nữ ngoại tình, nghệ nhân hoa lợi dụng điều đó đồng thời khuếch đại hận thù trong lòng hắn, nhưng nếu hắn là người thành thật bản chất thiện lương, cho dù là một bậc thầy thông tuệ về thuật thôi miên đi chăng nữa cũng không có khả năng khống chế hắn đi giết người. Nhất định đầu tiên phải là bản thân mình có, mới có thể bị người khác lợi dụng, cho nên hung thủ sát hại Phí Thần sư tỷ, tuyệt đối là người có mối quan hệ mật thiết với Thiệu Cương, nhưng cho dù Thiệu Cương là bị vợ phản bội cũng chưa bao giờ phân chi người sống, cho nên tên hung thủ này quả thực là trò giỏi hơn thầy, thoạt nhìn càng giống hắn gây ảnh hưởng lên Thiệu Cương, chứ không phải là Thiệu Cương thu nạp hắn".

"Cũng có khả năng người chủ mưu thật sự là Đinh Học Phủ, Thiệu Cương chỉ là người chấp hành mà thôi". Vương Nhất Bác tỉ mỉ quan sát biểu tình của anh, "Anh không cho là như vậy? Em cá là pháp y không có chứng cứ ngoại phạm".

"Anh ta trước giờ không xã giao, cũng không có bạn bè, ngày nghỉ ngoại trừ tăng ca thì là trơ mặt ở nhà, thiếu chứng cứ ngoại phạm là rất bình thường". Tiêu Chiến nói, "Anh chỉ là cảm thấy mấy câu em đọc được rất kỳ lạ, càng giống như là ... anh ta đang muốn bảo vệ một người nào đó, nếu anh ta là nghệ nhân hoa chân chính, điều đầu tiên nghĩ đến hẳn là làm sao để cho mình được sạch sẽ mới đúng".

"Anh ta đang bảo vệ Thiệu Đình sao? Anh ta cảm thấy chúng ta đang dồn ép Thiệu Đình?".

Tiêu Chiến chậm rãi lắc đầu, trầm giọng nói: "Manh mối chúng ta tìm được còn quá ít, toàn bộ chỉ là suy đoán mà thôi".

Thanh niên kéo lấy tay anh, ủ trong lòng bàn tay mình nhẹ nhàng vuốt ve, an ủi nói: "Đừng lo lắng, tẩy sạch hiềm nghi cho ông chủ Mạc đã là một bước tiến lớn, chúng ta tiếp tục đi về phía trước là được rồi. Bộ phận kỹ thuật đã trích xuất toàn bộ hình ảnh của nhân viên giao hàng đã hòa lẫn cùng với cư dân tiểu khu ra ngoài từ camera giám sát rồi, có muốn đi xem không?".


Trong tay cảnh sát không có gì nhiều, ngoại trừ mảnh ghi chú kia, cũng chỉ có thiết bị giám sát của tiểu khu Phí Thần ở, bọn họ tin tưởng hung thủ sẽ không mạo hiểm trèo qua tường rào kẽm gai bao xung quanh tiểu khu, như vậy một khi bị ai đó phát hiện sẽ trở nên rất đáng nghi, hung thủ sau khi gây án lại càng có thói quen hòa mình vào tốp những người bình thường, trong lúc thần không biết quỷ không hay mà trầm lặng biến mất, cho nên Tiêu Chiến đề nghị tập trung quan sát những nhân viên giao hàng cùng với cư dân rời khỏi tiểu khu.

Mặc dù có điều kiện sàng lọc này, bộ phận kỹ thuật cũng đã cắt ra được gần ba mươi người từ băng ghi hình, trong đó hơn phân nửa là đi xe điện, cũng có tám người đi bộ ra vào.

Tiêu Chiến cẩn thận xem qua những đoạn băng ghi hình này một lần, lập tức tìm được điểm đáng ngờ.

"Số hai mươi lăm," anh chỉ vào màn hình nói, "sao có người có thể mang giày da đi giao đồ ăn?".

Kỹ thuật viên phóng to hình ảnh, phần mềm tự động nhận diện, xác nhận đồ vật mục tiêu đích thực là một đôi giày da nam. Nhân viên giao hàng đội nón bảo hiểm đeo khẩu trang, camera không quay được khuôn mặt.

"22:02, đây là băng ghi hình lúc hắn bước vào tiểu khu," Vương Nhất Bác hỏi, "còn thời điểm hắn ra ngoài đâu?".

Kỹ thuật viên điều chỉnh lướt dòng thời gian của băng ghi hình giám sát đến thời điểm 22:12, người trên màn hình mặc bộ quần áo và mang đôi giày da tương tự, mặc dù chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng, nhưng tư thế bước đi lại rất giống nhau.

"Chỉ có mười phút, không đủ thời gian gây án a". Vương Nhất Bác thấp giọng nói.

Thời điểm tiểu ca giao đồ ăn ra cửa, đúng lúc có một nam một nữ kéo tay nhau tiến vào tiểu khu, ba người đồng thời chen chúc ở cửa lối ra vào chật hẹp, tiểu ca giao đồ ăn ngoài hơi nghiêng người vào phía trong, bả vai ngoài cùng lúc va quẹt với cánh tay nam sinh. Động tác này làm cho Tiêu Chiến lập tức ấn phím tạm dừng, nói: "Nhân viên giao đồ ăn này là một người phụ nữ. Có thể sử dụng phần mềm đối chiếu chiều cao của hai người này một chút được không, anh cảm thấy người này và 22:02 không phải là cùng một người".

Đối chiếu quả nhiên kém gần mười centimet, chỉ là vấn đề góc độ bao quát từ trên cao của camera, tách ra nhìn căn bản không quan sát được chênh lệch.

Mà trên băng ghi hình của thiết bị giám sát sau đó, không còn xuất hiện nhân viên giao đồ ăn mang giày da nữa.


"Cho nên là hợp tác gây án, hung thủ là một người nam, phụ trách giết người, đồng phạm là một người nữ, phụ trách làm xáo trộn tuyến thời gian".

Hai người cầm bản sao của băng ghi hình trở lại văn phòng, chiếu cho các thành viên trong tổ xem, Vương Nhất Bác chịu trách nhiệm giải thích: "Nữ đồng phạm vào tiểu khu từ trước. 22:02 hung thủ nam cải trang thành nhân viên giao hàng đi bộ vào tiểu khu, sau khi giật điện Phí Thần nữ đồng phạm thay đổi trang bị nhân viên giao hàng của hắn, vào lúc 22:12 rời khỏi tiểu khu. Hung thủ nam ở lại hiện trường tiếp tục tiến hành phân chi và dọn dẹp, sau khi hoàn thành hẳn là sáng sớm ngày hôm sau rời khỏi tiểu khu, bởi vì nếu nửa đêm rời đi có thể sẽ để lại ấn tượng với bảo vệ ở cổng".

Thiêm Thiêm xem đi xem lại băng ghi hình nhân viên giao hàng rời khỏi tiểu khu, nghi hoặc nói: "Làm sao nhìn ra đây là một người phụ nữ? Hoàn toàn không có điểm đặc trưng giới nữ a...".

"Cậu xem《Thám tử lừng danh Conan》 thiệt là vô ích," tiểu Mẫn không nể tình không nể mặt mà chửi, "có một tập chính là nói về chuyện này. Phụ nữ trong hoàn cảnh chật chội sẽ theo bản năng bảo vệ ngực, cậu xem khoảnh khắc có người chen tới, cô ta chọn xoay người hướng vào phía trong, là để tránh bị người khác đụng phải ngực".

Thiêm Thiêm không phục lẩm bẩm: "Mấu chốt cô ta cũng không có ngực a...".

"Điều này hoàn toàn không liên quan đến việc có hay không, là một loại phản ứng bản năng của cơ thể. Còn muốn cùng Chiến ca học làm đại thám tử," tiểu Mẫn cười nhạo nói, "nhìn năng lực lĩnh ngộ này của cậu là không có khả năng rồi. Đúng rồi anh Chiến," tiểu Mẫn nói, "chuyện mực viết em đã hỏi qua Phùng Kế Mộc rồi, đúng như anh nói, mực carbon dễ làm nghẹt bút, cho nên anh ấy chưa dùng bao giờ, bút máy của anh ấy hơn một ngàn lận, không chịu nổi, nên chỉ dùng mực phi carbon nhập khẩu từ Nhật Bản".

"Cảm ơn tiểu Mẫn". Tiêu Chiến cười nói.


Hình ảnh giám sát chỉ có thể nhìn ra dáng người một nam một nữ này đều thiên gầy, làn da đều tương đối trắng, phần mềm tính ra chiều cao hai người lần lượt là một mét bảy mươi tư và một mét sáu mươi lăm. Nhưng chỉ dựa vào những thứ này để bắt hung thủ thì giống như là mò kim đáy biển, hơn nữa còn không có hướng triển khai thích hợp. Mọi người đã thức suốt cả hai đêm, ngáp liên tục tinh thần không tốt, Vương Nhất Bác dứt khoát bảo các thành viên trong tổ về nhà ngủ một giấc thật ngon, nghỉ ngơi cho khỏe rồi mới có thể đảm bảo trạng thái làm việc, nói không chừng còn có thể tìm được linh cảm khác.

Tiêu Chiến cũng mệt mỏi quá sức, ở trên xe đã ngủ thiếp đi, Vương Nhất Bác không đành lòng đánh thức anh, lái vài vòng quanh tiểu khu, cuối cùng ngẫm lại vẫn là về nhà ngủ trên giường nghỉ ngơi sẽ tốt hơn nhiều, thế là lái trở về gara đậu xe xong, hôn lên má và tai đánh thức người yêu, Tiêu Chiến giống như một con thỏ chưa ngủ đủ giấc, cụp tai mơ mơ màng màng đã bị cậu dắt về nhà.

Kết quả cậu cẩn thận mấy cũng có sơ sót, lại có thể quên tắt chuông điện thoại di động, Hiên Hiên bất thình lình gọi điện thoại tới đã đánh thức Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cùng cháu trai nhà mình nói chuyện xong, tắt chuông báo trên di động, chỉ để lại chế độ rung nhắc nhở.

"Là Hiên Hiên sao?". Tiêu Chiến nửa tỉnh nửa mê hỏi: "Cậu nhóc làm sao vậy?".

"Không sao". Vương Nhất Bác trở mình kéo người ôm vào lòng, "Ngày mai chị hai đi công tác, Hiên Hiên phải ở riêng với Nghiêm Tông một tuần, cậu nhóc hình như không quá bằng lòng".

Tiêu Chiến cọ cọ cằm cậu, nói: "Vậy để cậu nhóc đến đây đi, tụi mình chăm sóc cậu nhỏ".

"Còn phải điều tra vụ án của sư tỷ nữa, mỗi ngày đều không biết mấy giờ mới có thể tan làm, nào có thời gian rảnh chăm sóc cậu nhỏ. Không sao đâu, tiểu nam sinh dù sao cũng nên học cách chung sống với ba tương lai a". Cậu hôn lên trán người yêu một cái, ôn nhu nói: "Mau ngủ đi, sẽ không có chuyện gì đâu".

--------

(35) Bút máy (钢笔 Gāngbǐ): là loại bút bơm mực, hồi trước hay xài nhất là loại bút hero. Làm tới đây nhớ hồi nhỏ ghê, mình cũng thích viết hero lắm, hồi nhỏ ôm kè kè suốt ngày. Bây giờ mình thấy các loại bút máy càng ngày càng sang xịn mịn, mắc ghê.










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro