9. Lưỡng toàn kỳ mỹ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Bị giày vò hết lần này đến lần khác cũng đến gần hai giờ, Tiêu mãnh nam đã không còn ra được cái gì nữa, cả người vừa mệt vừa buồn ngủ vừa đau xót lại vừa sưng tấy, mà tên đầu têu khởi xướng kia vẫn không chịu bỏ qua cho anh. Xin tha thứ không hữu dụng, anh liền lẩm bà lẩm bẩm mà bán thảm, một hồi đau eo một hồi đau chân một hồi mông chuột rút, thế nhưng đối phương có thể đọc tâm, biết là anh phóng đại với ý đồ mượn cớ tìm cơ hội trốn phạt, cho nên căn bản triệt để không chút mềm lòng. Tiêu mãnh nam bị làm đến thật sự không còn cách nào khác, mới đáng thương tỉ tê lên tiếng: "Cho dù là một cái cối giã, liên tục giã cũng sẽ hỏng, hỏng rồi em sẽ không còn được giã nữa đâu nha..." làm cho Vương Nhất Bác trực tiếp cười bò ra, ôm anh đến nhà tắm tắm rửa sạch sẽ, cuối cùng mới thả anh đi ngủ.

Ngày hôm sau đương nhiên dậy không nổi, chị hai cũng đã đem Hiên Hiên đưa tới cửa rồi, Tiêu Chiến chỉ vừa mới đánh răng xong. Bạn nhỏ so với lần gặp trước lại cao hơn một chút, qua loa chào Vương Nhất Bác một cái, liền chạy đến bên cạnh anh rất thân thiết gọi: "Cậu Tiêu Chiến, hôm nay cậu sẽ dạy con một loại ảo thuật khác chứ?".

Tiêu Chiến xoa xoa đầu cậu nhỏ, cười nói: "Hôm nay không dạy ảo thuật nữa, dẫn con đến sân chơi trò chơi ngồi tàu lượn siêu tốc!".

"Thật sao? Con còn muốn chơi tàu hải tặc! Cũng muốn đi nhà ma nữa!".

"Không thành vấn đề!".

Một lớn một nhỏ từ trong nhà vệ sinh đi ra, trên bàn ăn đã bày xong điểm tâm, Tiêu Chiến thuận tay cầm ly uống một ngụm sữa, Hiên Hiên lại hỏi: "Cậu Tiêu Chiến, tư thế bước đi của cậu thật kỳ quái, là đau mông sao?".

Tiêu Chiến một ngụm sữa thiếu chút nữa phun ngược ra, ho đến cả mặt đều đỏ bừng, chị hai đúng lúc kéo con trai qua che miệng lại: "Con có đói không? Đi ăn sáng với cậu đi!".

"Con đã ăn sáng rồi a, mẹ".

"Vậy thì ăn chút đồ ăn vặt đi nè!".

"Không phải mẹ không cho con ăn vặt sao?".

Chị hai dùng sức bóp miệng con trai: "Con đừng nói nữa".


Ăn sáng xong, bốn người cùng nhau xuống lầu, Vương Nhất Bác nói: "Chỗ này không dễ gọi xe, bọn em chở chị về nhà trước, sau đó đến sân chơi sau".

"Không cần". Chị hai cười nói: "Có người chở chị tới, anh ấy đang chờ ở dưới lầu rồi".

Vương Nhất Bác không khỏi nhướng mày, "Anh ấy?".

"Là bạn trai của mẹ!". Hiên Hiên cướp lời đáp: "Họ Nghiêm, tên là Nghiêm Tông. Cậu ơi, cậu mau đi điều tra chú ấy!".

"Tra cái gì mà tra," chị hai giả vờ hung dữ trừng mắt nhìn con trai, "người ta cũng không phải là nghi phạm gây án!".

"Làm công việc gì?". Vương Nhất Bác không yên tâm lắm về mắt chọn bạn đời của chị hai nhà mình, "đáng tin không?".

"Là chủ một doanh nghiệp nhỏ, người rất nghiêm túc, hơn nữa còn không tiếc tiêu tiền cho Hiên Hiên". Chị hai nói, "Yên tâm đi lão đệ, anh ấy vẫn chưa qua hết kỳ hạn thử thách của chị".

"Sao chị vừa rồi không đưa anh ấy lên lầu vậy? Để người ta đợi dưới lầu thật thất lễ".

"Không sao," chị hai vẻ không hề gì mà nói: "Chị dẫn anh ấy đi gặp người trong nhà, sẽ khiến anh ấy lầm tưởng bản thân mình đã vượt qua thử thách rồi".

Vương Nhất Bác không nói gì, cậu vốn định trực tiếp đến gara, bây giờ nếu đã biết rồi, cũng không thể giả vờ như không biết, vì thế nhân cơ hội đưa chị hai ra khỏi tòa nhà đơn, cùng vị nam tử họ Nghiêm kia chào hỏi.

Là một vị đại thúc trung niên thoạt nhìn có vẻ rất thật thà phúc hậu, chỉnh trang coi như sạch sẽ gọn gàng, dáng người vừa phải, có chút bụng bia. Vương Nhất Bác lễ phép bắt tay đối phương, tự xưng là em trai, nhưng không đề cập đến nghề nghiệp của mình. Nghiêm Tông lái một chiếc đại Benz kiểu cũ, âu phục tuy không phải là hàng được may đo đắt tiền, nhưng cũng có thể coi như thuộc thương hiệu đẳng cấp hợp tiêu chuẩn, đồng hồ và giày da cũng thuộc phong cách tối giản, hoàn toàn phù hợp với tiềm lực kinh tế của ông chủ một doanh nghiệp nhỏ. Chẳng qua Vương Nhất Bác thật sự không coi trọng những thứ này, điều khiến cậu hài lòng nhất chính là, Nghiêm Tông cũng không mang kiểu cách của một ông chủ, cử chỉ đối với chị mình tỏ rõ quan tâm, đích thân đi mở cửa xe cho chị ấy, còn thân mật dùng tay che trên đầu đề phòng chị ấy đụng vào phía trên cửa xe. Hơn nữa trong vài giây bắt tay ngắn ngủi kia, cũng không bị mình đọc được tâm tư xấu xa gì không nên có.


Trên đường đến sân chơi, Tiêu Chiến hỏi Hiên Hiên: "Chú Nghiêm đó đối với con và mẹ con có tốt không? Con có thích chú ấy không?".

Hiên Hiên một mình ngồi ở ghế sau chơi pad, cúi đầu nói: "Tốt thì rất tốt, nhưng con không thể nói chuyện với chú ấy, chú ấy không chơi game cũng không biết ảo thuật, đá bóng với con không lâu sau liền chạy không nổi nữa rồi".

"Là mẹ con tìm đối tượng, cũng không phải là con tìm người chơi cùng". Vương Nhất Bác bắt bẻ cháu trai mình: "Yêu cầu lại còn nhiều".

"Chẳng lẽ không thể lưỡng toàn kỳ mỹ sao?". Hiên Hiên hùng hồn đầy lý lẽ, "Giống như cậu Tiêu Chiến, cậu ấy vừa là người yêu của cậu, vừa là bạn chơi cùng với con, như vậy không tốt sao?".

Tiêu Chiến tựa như một đóa hoa nở rộ, "Cho nên Hiên Hiên rất thích cậu có đúng không?".

"Con thích cậu nhất luôn!". Hiên Hiên ném pad, từ hàng ghế sau leo xuống thò tay khỏi ghế trước ôm lấy cổ anh, hỏi: "Con có thể gọi mợ không?".

"Không thể!". Tiêu mãnh nam một giây trở mặt, "Con thành thật ngồi trở về cho cậu!".

Hiên Hiên yên lặng buông tay, Tiêu Chiến yên lặng giận dỗi, chỉ có tài xế họ Vương cười nghiêng cười ngả, thập phần thiếu đánh.


Hai người mang theo một đứa trẻ ở công viên trò chơi điên cuồng đến tối, gần như đem tất cả các hạng mục kích thích chơi qua một lần, cuối cùng Hiên Hiên còn ầm ĩ muốn vào nhà ma, Vương Nhất Bác không sợ trời không sợ đất sợ nhất là xem những thứ liên quan đến ma quỷ, hiếm có khó tìm thừa nhận nỗi sợ xin tha, Tiêu Chiến vì để báo thù cho nỗi hận cái cối giã, vẫn đem người kéo vào, nhưng rất nhanh anh đã liền hối hận rồi.

Vương Nhất Bác và Hiên Hiên một trái một phải ôm lấy cánh tay anh, có chút chuyển động nhỏ liền hét loạn bám lên người anh, đường đường mãnh nam chưa từng bị ma quỷ dọa sợ, vậy mà lại bị hai tên ngốc dọa sợ không nhẹ. Thật vất vả mới đi hết lộ trình, vừa ra khỏi liền nhìn thấy, tay áo anh đều bị kéo giãn thêm hai cm, cổ áo cũng bị lôi kéo đến biến dạng rồi.

"Em nhìn nè em nhìn nè", Tiêu Chiến chỉ vào chiếc áo thun chữ T đáng thương của mình nhìn người yêu mà lên án: "Hải miên bảo bảo phiên bản giới hạn! Em đền!".

Vừa ra khỏi nhà ma, Vương Nhất Bác liền khôi phục hình tượng cool guy, cưng chiều xoa xoa vành tai anh, tựa như chú heo con vừa kêu khóc hãi hùng kia hoàn toàn không phải mình.

"Vậy bây giờ đi dạo trung tâm thương mại, nhân tiện ăn cơm tối, thế nào?".

Thế nhưng mà khi thật sự bước vào trung tâm thương mại, Tiêu Chiến lại không muốn mua quần áo nữa, "Ráng mặc vậy", anh nói, "vả lại trong nhà vẫn còn vài cái ớ".

Thanh niên cười nói: "Không cần tiếc tiền, đã nói là em đền cho anh mà".

"Em ngốc hả, tiền của em đều ở chỗ anh, em đền cho anh cũng chính là anh thanh toán, đi một vòng đến cuối cùng vẫn là anh chi tiền". Nhém chút nữa giám đốc tài chính đã mơ hồ lao thân xuống vực, người nắm quyền tỉnh táo vung tay, "Không mua nữa, đi ăn cơm!".

Ngay sau đó tiến đến KFC gọi ba phần ăn trẻ em, đồ chơi toàn bộ đều về tay Hiên Hiên. Ăn được một nửa, phía sau có người vỗ vai cậu, "Nhất Bác?".

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn qua, lại có thể là Phí Thần.

"Sư tỷ?". Cậu đứng lên, "Trùng hợp như vậy?".

"Thật trùng hợp". Phí Thần cười nói, "Chúng tôi cũng vừa kết thúc cuộc họp, đang muốn tìm chút gì đó ăn. Cố vấn Tiêu cũng ở đây à?".

Tiêu Chiến vẫy vẫy tay với cô, Vương Nhất Bác thấy bên cạnh cô còn có người, nhìn bề ngoài cảm thấy rất quen mắt, lại không nhớ tên, liền hỏi: "Vị này là?".

"À, anh ấy là trung đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự thành phố Anh Châu chúng tôi, Diệp Hồng Châu". Phí Thần quay đầu, "Diệp đội, vị này là Vương Nhất Bác, tôi đã nhắc qua với anh".

Người đàn ông vươn tay, "Ngưỡng mộ đại danh".

Nghe được ba chữ 'Diệp Hồng Châu' này, Vương Nhất Bác trong nháy mắt liền nhớ lại, kỳ thật trước đó bọn họ chưa từng gặp qua, cậu biết đối phương hoàn toàn là từ các bản tin thời sự và những lời than vãn của đồng nghiệp lúc rảnh rỗi. Tuổi tác của đối phương so với cậu lớn hơn không ít, Vương Nhất Bác vội vàng hai tay bắt lấy, rất kính cẩn hơi khom người đáp: "Diệp đội xin chào. Ngồi cùng đi, hai người muốn ăn gì, tôi đi gọi".

"Tùy tiện chọn một cái hamburger là được". Phí Thần chú ý đến Hiên Hiên, cười hỏi: "Sao lại có một bạn nhỏ?".

"Là cháu trai tôi, hôm nay nghỉ dẫn nó ra ngoài chơi".

Vương Nhất Bác đang định đi gọi món, bị Tiêu Chiến đè trở lại: "Để anh đi, em lại không có tiền".

Vương Nhất Bác nghĩ cũng đúng, ngoan ngoãn ngồi xuống.


Tiêu Chiến chân trước vừa đi, chị hai đã gọi điện thoại đến, hỏi Hiên Hiên mấy giờ về nhà. Vương Nhất Bác đại khái nói một mốc thời gian, liền đem điện thoại đưa cho cháu trai, bảo cậu nhỏ tự mình nói với mẹ.

"Mẹ". Hiên Hiên nhận lấy điện thoại, đúng sự thật báo cáo với mẹ: "Bọn con đang ăn cơm ở KFC".

Tiếp theo rõ ràng là thời gian hỏi đáp.

"Lúc đầu là ba người bọn con, bây giờ có thêm hai đồng nghiệp của cậu, một người là chú, một người là dì".

"Dạ, dì rất đẹp ... dạ, cũng rất trẻ".

"Dạ, so với cậu Tiêu Chiến trẻ hơn".

"Không đẹp bằng cậu Tiêu Chiến".

"Cậu Tiêu Chiến là đẹp nhất!".

Phí Thần nghe xong cười khanh khách, Vương Nhất Bác vừa xấu hổ lại vui vẻ, đợi cháu trai gọi điện thoại xong, lập tức hỏi: "Mấy cái này ai dạy con?".

"Cậu Tiêu Chiến đã nói, chỉ cần thừa nhận cậu ấy là người đẹp nhất thế giới, sẽ dạy con rất nhiều rất nhiều ảo thuật!".

Vương Nhất Bác: "...".


Có lẽ là bởi vì bạn nhỏ nói lời thẳng thắn không ai trách, không khí nói chuyện cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều, Phí Thần và Diệp Hồng Châu cùng bọn họ đơn giản ngắn gọn nói qua mấy vụ án trong tay đang quản lý, Vương Nhất Bác nghe ra trong đó có một hai vụ tương đối khó giải quyết, nhưng Diệp Hồng Châu xem ra không nghĩ như vậy, người đàn ông một vẻ biểu tình tự tin, trong lời nói không ngừng ám chỉ trong lòng mình đã có manh mối, việc hung thủ bị bắt giữ chỉ còn là vấn đề thời gian.

Ăn uống tán gẫu hơn một tiếng đồng hồ, Vương Nhất Bác tạm biệt nhóm đồng nghiệp, cùng Tiêu Chiến đưa Hiên Hiên về nhà chị hai, trước khi trở ra Hiên Hiên đem đồ chơi được tặng theo phần ăn chia cho Tiêu Chiến một cái, là một con minion nhồi bông nhỏ.

Vương Nhất Bác sớm đã nhìn ra Tiêu Chiến nghẹn một bụng lời không có cơ hội nói, vì thế vừa mới từ nhà chị hai đi ra, liền hỏi: "Muốn nói cái gì?".

"Cũng không có gì". Tiêu Chiến dường như có điều cần suy nghĩ thêm một chút, mới hỏi: "Diệp đội trưởng kia, có phải đang đuổi theo sư tỷ em không?".

Vương Nhất Bác hơi ngẩn ra, chợt cười nói: "Làm sao có thể, bọn họ thường xuyên hợp tác, chỉ là quan hệ đồng nghiệp".

"Tại sao không thể?". Cố vấn Tiêu cực bất mãn, "Là không có khả năng hay là người nào đó để tâm ghen a?".

"Em ghen cái gì a", Vương Nhất Bác cười leo lên ghế lái, "Em đã có người yêu đẹp nhất thế giới rồi".

Tiêu Chiến hưởng thụ mà lẩm bẩm hai tiếng, cũng ngồi lên xe, vừa thắt dây an toàn vừa nói: "Nhưng anh cảm thấy anh ta có chút kỳ quái".

"Kỳ quái?". Vương Nhất Bác trở nên sáng tỏ nói: "Có thể là bởi vì chuyện nửa năm trước đi".

"Nửa năm trước có chuyện gì?".

"Anh ta có hai đứa con, con gái ba tuổi, con trai một tuổi rưỡi, nửa năm trước trượt chân từ cửa sổ phòng ngủ rơi xuống, đều không qua khỏi".

Tiêu Chiến kinh hãi: "Cái gì?".

"Lúc đó anh ta nghỉ phép ở nhà, bởi vì gọi điện thoại theo dõi tiến độ công việc, không kịp trông chừng hai đứa nhỏ. Chuyện này khi đó đều đã lên hot search". Vương Nhất Bác nhẹ giọng thở dài, "Sau khi sự việc xảy ra, anh ta cắt cổ tay tự sát một lần, bị vợ anh ta phát hiện mới nhặt được mạng trở về. Chỉ có điều vợ chồng bọn họ có vẻ như là đã ly hôn rồi".

Tiêu Chiến trầm mặc thật lâu, Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn, cậu rất hiểu Tiêu Chiến, biết người yêu lúc này trầm mặc tuyệt đối không phải vì sợ hay đồng cảm, mà là đang hồi tưởng lại một số hình ảnh, sau đó nhanh chóng tiến hành sắp xếp tổ chức lại những suy nghĩ trong đầu, cho nên cậu không quấy rầy, vài phút sau, Tiêu Chiến hỏi: "Khẳng định là ngoài ý muốn té lầu sao?".

Trong lòng cậu trầm xuống, theo bản năng mà đạp phanh, nghiêm túc nhớ lại trả lời: "Cảnh sát thu thập được dấu chân của hai đứa nhỏ trên bệ cửa sổ của phòng ngủ, còn có dấu vân tay tụi nhỏ để lại trên khung cửa sổ khi cố trèo qua, bản thân vụ án cũng không có gì đáng ngờ".

Tiêu Chiến quay mặt sang nhìn cậu, "Em vừa nãy mới bắt tay anh ta, đúng không?".

Vương Nhất Bác gật gật đầu, "Nhưng em không đọc được nội dung gì bất thường".

"Có chút ý nghĩa ...".

Cậu nhìn người yêu lẩm bà lẩm bẩm, sau đó chậm rãi hướng mặt ra ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm bóng đêm đen đặc ngẩn người. Trong tay Tiêu Chiến còn đang cầm đồ chơi thú nhồi bông Hiên Hiên đưa cho anh, đầu ngón tay khẽ vuốt ve cái đầu tròn vo của minion, không biết đang suy nghĩ cái gì.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro