Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 56

Đối với Tiêu Chiến mà nói, lưu trữ quý giá nhất trong điện thoại chính là ảnh và lịch sử trò chuyện của Vương Nhất Bác, tuy nhiên mấy cái này anh mỗi ngày đều đồng bộ lên cloud, sau khi đăng nhập lại tài khoản của mình thì lấy lại là được, điện thoại bị mất cũng có thể từ cloud khởi động chương trình tự hủy, không cần lo lắng về việc rò rỉ thông tin.

Mở weixin, tin nhắn của Joy xông pha đến trước, hàng tá công việc trong công ty cần tìm anh thương lượng. Tiêu Chiến từng cái một trả lời lại, sau đó chuyển đến weibo. Tối qua ở bên ngoài trạm xe lửa có người chụp được ảnh bọn họ ôm nhau, mặc dù Vương Nhất Bác ở ẩn nửa năm, nhưng lượng fan và độ thảo luận của cậu thay vì giảm đi lại tăng lên, anh phải kiểm tra xem hướng đi của dư luận như thế nào, tỉ mỉ cân nhắc biện pháp đối phó.

Chỉ có điều nằm ngoài dự đoán của anh, trên Internet lại có thể gió yên sóng lặng, không ai kéo chủ đề thảo luận, cũng không ai đăng bất kỳ hình ảnh nào.

"Hả?" Tiêu Chiến lướt trang chủ weibo, đột nhiên lướt đến một tin follow 'chỉ fan thấy' (38) của một đại fan cp: A a a a a a Tết đến rồi năm mới rồi, điệu thấp bảo vệ, cấm quảng trường, cấm phổ cập khoa học, tình yêu được chưng hấp chúng ta đến bảo vệ.

Tiêu Chiến tò mò ấn vào siêu thoại 'Bác Quân Nhất Tiêu', khiếp sợ phát hiện fan trong một đêm đã tăng vọt lên 95 vạn, trang chủ tung bay phất phới những bài đăng rỗng tuếch, không biết nói cái gì là cái gì "Ô ô ô ô ô ô ô ảnh quá yêu ảnh", "Quá ngọt rồi quá ngọt rồi, vì ái tình tuyệt mỹ mà rơi lệ", "Hiểu thì tự hiểu, sau khi xem xong lập tức đốt".

Weixin của Joy trả lời lại: "Tổ tông! Anh có phải là đã tìm thấy Vương Nhất Bác rồi không???".

"? Chị làm sao biết?".

"CP fan trong nhóm đã phát điên rồi có được chưa, bảo có người đã chụp được hai người, chỉ có điều mọi người đều rất ngoan, ảnh không lộ ra ngoài, cũng không ai công khai soát chủ đề, đều kêu gào phải bảo vệ, ha ha ha, lượng fans này khá thú vị".

Thì ra là như vậy. Tiêu Chiến cách màn hình cũng cười lên, mấy tiểu cô nương này còn rất dễ thương nha.

"Ngoài ra, còn có một chuyện lớn nữa, đạo diễn của《 Idol is Born》 hôm nay gọi điện thoại tới... ông ấy cũng nghe nói anh đã tìm được Vương Nhất Bác.

Tống nghệ mới 《 Đỉnh cấp bước nhảy đường phố》 của vị đạo diễn này đã chuẩn bị xong, năm sau khai máy, trước mắt trên mạng đã công bố ba vị đội trưởng, một vị sau cùng lại lần lữa chưa quyết định. Nghê Hoàng vẫn luôn quyết liệt PR, đối với tài nguyên cấp S này nhất định phải giành cho bằng được, nhưng đạo diễn bên kia tạm thời không bày tỏ thái độ. Gọi cuộc điện thoại này, là nhắm vào độ đề tài của Vương Nhất Bác, muốn mời cậu làm vị đội trưởng thứ tư.

Nếu Vương Nhất Bác không nhận, thì tất nhiên là như nguyện của Nghê Hoàng rồi.

Tiêu Chiến nghe động tĩnh từ nhà bếp truyền tới, nghĩ nghĩ nói: "Chị đem tài liệu gửi weixin cho tôi, tôi tìm cơ hội hỏi ý em ấy xem thế nào".

Nghê Hoàng hiện đang chặn đánh Tinh Hà ở mọi phương vị, dùng thủ đoạn kiểu bóp nghẹt chính là đoạt người đoạt tài nguyên. Tinh Hà mất đi đỉnh lưu chống đỡ đại cuộc, sức nặng ngôn luận ngày càng suy yếu, nếu như cục diện tiếp tục không xoay chuyển, Tiêu Chiến căn bản không cách nào hoàn thành ván cược với chủ tịch Phương.

Mà Vương Nhất Bác, chính là vũ khí tốt nhất để Tinh Hà đột phá vòng vây.

Thật ra Tiêu Chiến biết, nếu anh đưa ra yêu cầu, thanh niên nhất định sẽ thuận theo anh; nhưng lần này gặp nhau, anh cảm thấy Vương Nhất Bác có lẽ đã yêu thích loại cuộc sống có tiết tấu chậm rãi thản nhiên không màng danh lợi này, không hẳn sẽ bằng lòng trở lại vòng giải trí, anh không muốn cậu vì mình, mà có bất kỳ một chút xíu miễn cưỡng nào.




Cơm trưa Vương Nhất Bác làm ba món một canh, Tiêu Chiến ra sức tâng bốc, thổi phồng đến ba hoa chích chòe. Ăn xong Vương Nhất Bác ôm anh ngồi trên sofa tiêu thực, không bao lâu lại ủn tới ủn lui trên người anh: "Ca ca không thể chỉ khen suông ngoài miệng... hay là cho chút khen thưởng thực tế đi".

Khen thưởng là cái gì đương nhiên không cần phải nói, quần áo rất nhanh đã ném loạn trên mặt đất, sofa trở thành chiến trường lý tưởng của cuộc yêu, tiếp tục nâng đỡ sự chiếm hữu nóng bỏng và say mê đến thần hồn điên đảo.

Cả ngày ngoại trừ ăn và ngủ, hai người gần như đều đang ôm nhau, hôn môi làm tình; Vương Nhất Bác cực điểm mê muội đối với cơ thể anh, mà anh rất thích dáng vẻ mê muội của Vương Nhất Bác, thế nên phóng túng đón nhận, phân không rõ ai mới là đầu sỏ buông thả dục vọng.

Đến ngày hôm sau ra cửa tham dự hội nghị với chính quyền, Tiêu Chiến xương cốt giống như đã tan thành từng mảnh, cũng sắp không đi nổi nữa rồi. Vương Nhất Bác đỡ anh lên xe, nhìn anh ngồi vào ghế phụ lái, lúc mông chạm mặt ghế cau mày "xít" một tiếng, không khỏi vừa đau lòng vừa tự trách.

"Trách em... quá không thể nhịn được".

"Hứ".

Tiêu Chiến đỏ mặt liếc cậu, sóng nước mùa thu xao động lãng đãng lại câu đến cậu bụng dưới căng chặt. Thanh niên vội hung ác nhéo một cái lên đùi, xua đi những tâm tư cờ bay phất phới không nên có, hoài nghi bản thân có phải là mắc một loại bệnh ăn không được ca ca thì sẽ nổ tung mà chết hay không.

Địa điểm hội nghị được sắp xếp tại Trung tâm quản lý nhà nước quận Tân Thành, hai người đến hơi muộn một chút, đậu xe xong còn chưa vào phòng hội nghị đã nghe bên trong ầm ĩ thành một đoàn.

Gia quyến ưu tư kích động, một số nhân viên công quyền ở một bên trấn an. Ý tứ là công tác khai quật độ khó rất cao, các bộ ngành có liên quan sau khi đánh giá cho rằng không đủ khả năng thi hành, chỉ có thể thuyết phục thân nhân từ bỏ.

Tiêu Chiến nghe thấy liền nóng ruột, tránh thoát tay Vương Nhất Bác xông vào, dẫn đầu đối mặt với nhân viên công tác.

"Nút thắt rốt cuộc là ở đâu, anh nói cho rõ ràng".

Nhân viên công tác thực ra cũng không biết làm sao: "Khe núi mặc dù đã mở ra, nhưng một quãng đó cấu trúc địa chất không ổn định, trang thiết bị cỡ lớn một khi hoạt động đi sâu vào sẽ dễ dẫn tới sạt lở, lúc đó người vận hành có khả năng nguy hiểm đến tính mạng".

Cũng không thể vì người đã khuất mà hy sinh an nguy của người sống, Tiêu Chiến hiểu, nhưng anh bất kể như thế nào cũng muốn cứu ra hài cốt của ba Vương, đại não liều mạng tìm phương pháp lưỡng toàn.

Lúc này một vị thân nhân khác mở miệng: "Tôi đặc biệt nghiên cứu qua, hiện có một loại robot cứu trợ cỡ nhỏ, có thể điều khiển từ xa, cũng không cần ai tiến vào phía trong khe nứt!".

"...Loại robot đó một chiếc hơn mười triệu, chúng ta địa phương nhỏ tài chính eo hẹp, tiền phải tiêu ở những chỗ cần thiết nhất, mọi người thông cảm cho".

"Ý gì, chẳng lẽ người thân của chúng tôi không quan trọng hả?".

Mắt thấy căng thẳng lại dâng cao, trong hỗn loạn hai bên phát sinh xô đẩy, Vương Nhất Bác vội tiến lên che chở Tiêu Chiến, chuyện này xem ra khó mà đi bước tiếp theo, cậu muốn mang anh rời đi trước.

Nhưng Tiêu Chiến lắc lắc đầu.

"Tôi bỏ số tiền này thì có thể hay không?".

Giọng nói ôn hòa đánh vỡ cục diện bế tắc, Tiêu Chiến trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người nói với nhân viên công tác: "Tôi sẽ lập một quỹ đặc biệt dành riêng cho công tác này, bao gồm việc mua trang thiết bị và đội ngũ nhân công cần thiết, các anh thiết kế cho tôi một cái dự toán, như thế này có được không?".

Mấy nhân viên công tác đưa mắt nhìn nhau, lãnh đạo nhỏ trong số đó lên tiếng: "Thật ra trước đó chúng tôi đã tính toán đo lường qua, toàn bộ thi công đại khái phải tốn khoảng mười tám triệu, anh chắc chứ?". (~63 tỷ VND).

Ý nói, tiêu số tiền này, chỉ vì mười mấy bộ hài cốt, đáng không?.

Tiêu Chiến siết chặt tay Vương Nhất Bác, kiên định nói: "Tôi chắc chắn".

Lại trao đổi thêm một số chi tiết, nhân viên chính phủ còn phải nội bộ báo cáo lên, hẹn sau khi có quyết định sẽ thông báo.




Trên xe về nhà Tiêu Chiến bắt đầu suy nghĩ làm sao gom tiền. Dòng tiền của Tinh Hà đang eo hẹp, không có tiền dư để anh mượn tạm, mà tiền của bản thân anh toàn bộ đều dùng để mua căn biệt viện kia rồi.

Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể lấy lòng mà kéo một tay thanh niên lắc lắc: "Nhất Bác... không thì, chúng ta tạm thời đem căn nhà ở Bắc Kinh bán đi nhé?".

Vương Nhất Bác liếc nhìn anh một cái: "Anh nỡ a?".

"Không nỡ... nhưng mà bảo anh bán Tinh Hà, anh càng không nỡ". Tiêu Chiến chán nản cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nhà bán đi rồi, dù sao vẫn còn có cơ hội mua trở lại, Tinh Hà bán đi rồi thì thật sự hết rồi".

Thanh niên một tay cầm vô lăng, tay còn lại bao lấy nắm chặt tay Tiêu Chiến: "Vậy thì đừng bán, thế chấp cho ngân hàng, vay tiền đi".

"Anh cũng có nghĩ tới... nhưng mà căn nhà của chúng ta, có thể bán được hai mươi triệu, thế chấp chỉ vay được có một nửa thôi".

"Lại ký thêm 《 Đỉnh cấp bước nhảy đường phố》, hẳn là đủ rồi".

"...Hở?" Cái đầu đang rũ xuống bất thình lình ngẩng lên, thấy Vương Nhất Bác vẫn như cũ mắt nhìn phía trước lái xe, vân đạm phong khinh nói ra câu nói kia. Tiêu Chiến đầu quả tim rung động, đối với việc quay trở lại của cậu, vốn định qua hết cuối năm lại tìm cơ hội hỏi ý cậu, nhưng không ngờ, cậu dường như đã sớm đưa ra quyết định.

"Cái tống nghệ này ... ... làm sao em biết?".

"Joy nói với em".

Tiêu Chiến rầu rĩ: "Lại là cái miệng rộng này......"

Vương Nhất Bác bật cười: "Toàn nhờ vào cái miệng rộng của chị ấy, giúp em không ít việc, nếu không ca ca ngốc của em còn xoắn xuýt đến như nào đây".

Xe lái trở về nông trường, đỗ bên cạnh ngôi nhà tự xây.

Sau khi xuống xe, Tiêu Chiến bướng bỉnh mà kéo lấy thanh niên, quan sát biểu tình của cậu xác nhận: "Em thật sự bằng lòng hở? Anh không muốn em bởi vì thay anh kiếm tiền mà miễn cưỡng bản thân quay lại".

"Đồ ngốc, em vốn là muốn cùng anh về Bắc Kinh mà, dù sao cũng cần một công việc. Vũ đạo là sở trường và sở thích của em, em nguyện ý chăm chỉ cày cuốc trên con đường này, còn như những bình luận trên mạng trước kia, em một chút cũng không quan tâm".

Tiêu Chiến con ngươi xoe tròn chăm chú nhìn cậu.

"Hơn nữa, kiếm tiền có gì không tốt?" Vương Nhất Bác nhéo nhéo khuôn mặt xinh đẹp quá mức của anh, "Kiếm tiền nuôi ca ca, vốn chính là chuyện lớn hàng đầu".

"Nhất Bác!" Tiêu Chiến hưng phấn mà nhào lên, nhảy đến trên lưng Vương Nhất Bác, vững vàng nhốt chặt gà đẻ trứng vàng, tiểu kim heo của anh, "Em sắp cùng anh trở về, vòng giải trí đều sẽ náo động! Chèn ép của Nghê Hoàng, ván cược của Tinh Hà, chỗ trống mà Thẩm Lộ để mở cho chuyến lưu diễn Đông Nam Á, còn không phải tất thảy đều mặc anh khống chế sao!."

Vương Nhất Bác vững vàng cõng anh lên lầu, cũng bị kích động của anh lây nhiễm, cười nói: "Em lợi hại như vậy a?".

"Đó đương nhiên!" Tiêu Chiến ở trên mặt cậu vang dội thơm lấy một ngụm, "Chồng anh, có thể không lợi hại sao?".

Kết quả đương nhiên là, Vương Nhất Bác đích thân dốc sức chứng minh, chồng anh lợi hại ở trên giường càng lợi hại.




Ngày làm việc cuối cùng trước giao thừa, Tiêu Chiến nhận được văn kiện phản hồi từ chính quyền, hai bên chính thức đạt thành hiệp thương, chỉ cần vừa nhận được hiện kim quyên góp liền lập tức khởi động công trình cứu viện.

Ngày cuối cùng của năm, dì nhỏ muốn mời hai người đến nhà ăn cơm tất niên; Vương Nhất Bác vốn dĩ vẫn còn do do dự dự, Tiêu Chiến lại vui vẻ đồng ý, xách đầy tay quà biếu đến cửa.

Mặc dù dì nhỏ từng hồ đồ, nhắm mắt hùa theo chồng, nhưng suy cho cùng đã nuôi dưỡng Vương Nhất Bác, lại là em gái ruột của mẹ Vương, Tiêu Chiến đối với bà luôn có một phần cảm giác đặc biệt biết ơn.

Đến hôm nay, dì nhỏ sớm đã tiếp nhận mối quan hệ tình cảm của hai người, đối với chuyện lần này Tiêu Chiến bỏ tiền đào tìm hài cốt cũng vô cùng cảm động, sau khi uống chút rượu liền kéo tay Vương Nhất Bác thả vào lòng bàn tay anh: "Chiến Chiến là một đứa bé ngoan, Nhất Bác đi theo con nhất định sẽ không phải chịu khổ nữa, chị linh thiêng cũng sẽ cảm thấy mừng vui thanh thản hơn".

Tiêu Chiến mím mím môi: "Con sẽ chăm sóc Nhất Bác thật tốt".

Bữa cơm này, Vương Nhất Bác ăn đến nơm nớp lo sợ, vẫn luôn tỉ mỉ chú ý đến trạng thái của Tiêu Chiến; giờ phút này nhắc đến mẹ, thấy sắc mặt ca ca cũng không có gì khó chịu, cuối cùng cũng yên ắng thở phào nhẹ nhõm.

Cậu bắt đầu tin rằng, có lẽ ca ca đang thật sự mở lòng.

Cơm nước xong, Vương Nhất Bác muốn dẫn Tiêu Chiến ra ngoài tản bộ, dì nhỏ đưa cho cậu một chùm chìa khóa: "Dì đã giúp con mượn về".

Tiêu Chiến tò mò nhướng mày, dùng ánh mắt hỏi, đây là cái gì?.

Thanh niên thần thần bí bí mỉm cười: "Dẫn anh đến một nơi".

Hai người đeo khẩu trang, trang bị đầy đủ đi ra ngoài, Vương Nhất Bác dắt tay Tiêu Chiến, chui vào một khu vực đợi tháo dỡ có hàng rào vây xung quanh, đi được một hồi thì dừng lại bên ngoài một cửa tiệm đã ngừng kinh doanh.

"Ở đây là................."

Vương Nhất Bác khom lưng cúi người, dùng chìa khóa mở khóa cửa trên mặt đất, đem cửa cuốn bằng kim loại đẩy lên.

Tiêu Chiến không thể tin được, nhìn hai cánh cửa thủy tinh hiện ra trước mắt.

"Đến". Vương Nhất Bác đẩy mở một cánh, chuông gió treo phía sau cửa phát ra âm thanh 'đinh đang' trong trẻo, bật đèn lên, từng chiếc từng chiếc gương trang điểm và ghế xoay phân bố dọc theo vách tường hiện ra, bày biện mặc dù không hoàn toàn giống như lúc Tiêu Chiến còn làm việc, nhưng phong cách vẫn mơ hồ giữ được hình bóng của 'Phi phàm'.

Hồi ức gào thét ùa về, trong thoáng chốc xếp chồng lên hiện thực, thanh âm của Tiêu Chiến nhẹ nhàng, như thể rất sợ làm nhiễu loạn mộng cảnh: "Sao có thể còn tồn tại....."

"Sau khi anh đi, vợ chủ tiệm đã chuyển nhượng cửa tiệm, nhà tiếp theo cũng mở salon làm tóc, sửa sang không nhiều, vẫn luôn giữ như thế này, mới chính thức đóng cửa hai tuần trước".

Đây là nơi Tiêu Chiến Vương Nhất Bác lần đầu gặp nhau, khi tiểu hài mười hai tuổi đẩy mở cửa, một chớp mắt nhìn thấy đại ca ca kia, hai bánh răng số mệnh cô lập từ lúc đó khớp vào nhau, bắt đầu cộng hưởng cùng tần số.

Tiêu Chiến chậm rãi xê dịch bước chân, dọc theo cửa tiệm đi một vòng, ánh mắt tường tận quan sát từng nơi, tay lướt qua lưng ghế, khung kính, mặt bàn, trong lòng dâng trào ngàn vạn cảm xúc, anh như nhìn thấy hình bóng một đứa nhỏ, thu chân ngồi một bên vô cùng buồn chán, chỉ để đợi mình bận xong công việc, có thời gian cùng cậu chơi đùa một lúc.

"Ca ca!" Tiểu hài lúc nào cũng dốc hết sức mình, hướng về phía anh nở nụ cười thật tươi, nhiệt tình nhào tới; Tiêu Chiến theo bản năng muốn đón lấy, nhưng hình bóng đó lại thẳng tắp xuyên qua cơ thể anh, anh mãnh liệt quay đầu, đối diện với ánh mắt ngậm cười của thanh niên.

Vương Nhất Bác gõ nhẹ chóp mũi anh: "Muốn đốt pháo hoa không?".

Bây giờ khởi xướng bảo vệ môi trường, trấn nhỏ cấm đốt pháo hoa cỡ lớn, chính phủ cũng đã hủy bỏ chương trình bắn pháo hoa đêm giao thừa. Cậu kéo Tiêu Chiến đến phía sau cửa tiệm, nơi đã từng là ký túc xá học viên từ lâu đã trở thành phòng chứa đồ. Vương Nhất Bác lấy ra một hộp ngang xẹt cầm tay đã chuẩn bị từ trước, dùng bật lửa đốt một cây, tia lửa màu vàng khoa trương nở rộ, lập tức tạo nên không khí lễ tết. Cậu lại tiếp tục đốt thêm một cây đưa cho Tiêu Chiến.

"Quao, đã nhiều năm rồi anh không đốt pháo hoa". Tiêu Chiến cười rạng rỡ, nhang xẹt cầm trên tay vẫy vẫy, ánh sáng tỏa ra tứ phương, càng tôn lên đường nét khuôn mặt như hoa khoe sắc của anh, rạng ngời xinh đẹp.

Pháo hoa một cây tiếp một cây, hai người ở hậu viện rượt đuổi trêu đùa, chơi đến vui vẻ; chạy mệt rồi thì dựa vào cột nghỉ ngơi, ánh mắt của Tiêu Chiến từ chăm chú nhìn pháo hoa, chuyển đến khuôn mặt của Vương Nhất Bác.

Hồi ức vĩnh viễn sẽ dừng lại trong quá khứ, nhưng tiểu hài không chỉ là hồi ức, cậu trưởng thành rồi, lưng dài vai rộng đến bên cạnh anh, khoan dung anh, cứu rỗi anh, trở thành ngôi nhà những khi gió tuyết kéo đến, trở thành cảng tránh gió những khi mệt mỏi cần nơi tìm về.

"Nhất Bác..." Tiêu Chiến hít hít mũi, "Em sao mà tốt như vậy a... .."

Vương Nhất Bác sâu thật sâu nhìn lại anh, hoa lửa màu vàng và hình bóng của cậu hòa làm một thể, nhảy múa bên trong đôi đồng tử sâu thẳm kia: "Ca ca ngốc".

Giữa màn pháo hoa rực rỡ chói lọi, nghiêng người hôn anh.

--------

Thế là cu Bo lụm chuyến lưu diễn Đông Nam Á, chừng nào đến Việt Nam vậy cưng, để chị còn để dành tiền.

(38) chỉ fan thấy (粉见 fěn jiàn): sau một hồi ngu ngơ lăn lê bò toài trên weibo thì mình cũng tìm ra cái này là cái gì, nói đơn giản một chút đây là thông tin đăng không công khai, chọn chế độ chỉ cho follower của mình thấy.










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro