Chương 1: Phân biệt rõ ràng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài cửa sổ xe mưa rả rít không ngừng. Cả bầu trời u ám, khiến lòng người nặng trĩu.

Ở ghế sau, Bạch Triều lo lắng bất an. Xe đi được nửa đường, cậu ta liền không nhịn được gọi Tiêu Chiến một tiếng.

"Anh không sợ chút nào sao?"

Bên kia ghế, Tiêu Chiến đang nhìn chằm chằm vào hạt mưa đọng trên kính chắn gió, nghe thấy lời này liền quay đầu lại: "Sợ?"

"Anh và tôi", Bạch Triều giơ tay chỉ qua lại: "Chúng ta, đều phản bội cậu ta."

Phản bội, một lời buộc tội nghiêm trọng như vậy lại không đủ sức nặng với đôi tai Tiêu Chiến. Anh nhếch khóe miệng: "Cũng phải đối mặt."

"Đúng vậy, chúng ta chuyển công tác sang Trung Ưu, cùng ngành với cậu ta, sớm muộn gì cũng gặp. Nhưng anh......"

Bạch Triều muốn nói lại thôi nhưng Tiêu Chiến hiểu được ý của cậu. Chi nhánh ở Mỹ tuy rằng nhỏ nhưng là một thế giới riêng, cách xa tập đoàn. Từ khi gia nhập Trung Ưu, Tiêu Chiến liền được cử sang nước ngoài 3 năm, nay sắp được thăng chức làm phó tổng giám đốc chi nhánh, vậy tại sao anh phải quay về đây để khuấy động vũng nước đục này.

"Tôi có chuyện muốn làm, nhất định phải quay về tập đoàn."

"Nhưng anh vừa trở về, liền tiếp nhận thu mua công ty của cậu ta...... Cậu ấy, cậu ấy có thể vẫn chưa biết đó là anh.

Nếu biết, không chừng sẽ gộp oán cũ lẫn thù mới."

Tiêu Chiến cười khổ lắc đầu, tầm mắt một lần nữa chuyển hướng về cửa sổ xe, nhìn vào khoảng không giữa trời và đất."

"Tôi đã chuẩn bị tinh thần rồi."

Xe dừng ở bên ngoài khuôn viên tập đoàn Dao Quang, bảo vệ cũng không cho đi vào. Tài xế thò đầu ra, cố gắng nói chuyện: "Chúng tôi là từ tập đoàn Trung Ưu tới họp."

Nhân viên bảo vệ xua tay: "Không nhận được thông báo biển số chiếc xe này."

"Chúng tôi đã báo biển số xe trước rồi", Tài xế có chút sốt ruột," Trời đang mưa, mong anh sắp xếp một chút."

"Xin lỗi! Nếu không có thông báo hành chính, xe của khách không được phép vào."

Bảo vệ không chịu cho vào, tài xế muốn tranh cãi nhưng Tiêu Chiến đã ngăn anh ta lại: "Không sao, chúng ta tự đi vào."

"Nhưng mà, trên xe không có ô."

"Không quan trọng."

Tiêu Chiến mở cửa bước xuống xe, Bạch Triều cũng đi theo, bọn họ đưa chứng minh thư theo quy định sau đó bảo vệ yêu cầu điền vào mẫu đơn. Hôm nay Tiêu Chiến không đeo kính áp tròng nên không nhìn rõ chữ, Bạch Triều liền thay mặt anh điền thông tin, ở cột người liên hệ viết xuống ba chữ "Vương Nhất Bác".

Giữa cổng chính và tòa nhà văn phòng là một con đường lớn, hai bên trồng cây, cành cây rậm rạp, lá cây bện thành một hàng ô, trong mắt Tiêu Chiến là một mảng xanh mờ ảo. Anh không chút trở ngại đi về phía trước. Năm đó, hầu như mỗi ngày Tiêu Chiến đều tản bộ trên con đường này, nhắm mắt lại cũng biết tổng cộng phải đi bao nhiêu bước.

Ba năm xa cách không thể làm phai mờ ký ức, mỗi một bước đi, âm thanh trong đầu càng thêm sống động.

"Ối!"

"Tổ tông à, có thể nhìn đường đàng hoàng được không?

"Con đường của em toàn ổ gà, còn trách anh?"

"Ba em đặc biệt đặt những viên gạch nhỏ màu xanh đầy phong cách này."

"Ba em và anh cùng rơi xuống nước..."

"Được được được, em cam đoan, chờ em chính thức tiếp nhận công ty, em sẽ cho cạy hết gạch, lát sàn."

"Ha ha, Vương Nhất Bác, em thật không có nguyên tắc nha."

"Ông ấy là cha em, anh là tổ tông của em, tính ra ông ấy cũng phải nghe lời anh."

Ba năm trôi qua, những viên gạch xanh nhỏ dưới chân cuối cùng cũng không đổi thành sàn và hiện giờ cũng không còn ai che chở cho từng bước chân của Tiêu Chiến nữa.

Bước vào tòa nhà văn phòng, quầy lễ tân không có người trông coi. Cửa kính dẫn vào thang máy yêu cầu xác minh dấu vân tay, Bạch Triều tự nhủ rồi bước tới: "Anh nghĩ xem vân tay của chúng ta còn có thể sử dụng được không?"

Thử một chút, quả nhiên báo lỗi. Cậu ta một mình rút tay về: "A, lúc nghỉ việc khẳng định đã bị xóa, tự dưng nghĩ cái gì không biết."

Lúc này, cô gái ở quầy lễ tân vội vàng chạy tới nói: "Ngại quá, tôi vừa có việc phải vào nhà vệ sinh."

Tiêu Chiến mỉm cười: "Không sao."

Cô gái không biết bọn họ, lúc Tiêu Chiến cùng Bạch Triều nghỉ việc cô còn chưa tới Dao Quang công tác, thấy ngực treo thẻ khách, liền quét vân tay cho bọn họ đi vào.

Trong thang máy, Bạch Triều cảm thán: "Trước kia chỗ tiếp tân đều có hai người, lão Vương tổng nói, tiếp tân là mặt tiền của công ty, lúc nào cũng không thể rời đi."

"Nhiều người sẽ có nhiều chi phí, tôi hiểu."

"Dao Quang...... Sao lại đi tới bước này.", Bạch Triều có chút khổ sở," Tiêu Chiến, anh nói xem, chúng ta là đồng phạm sao?"

Sau phản bội, cậu ta lại dùng từ đồng phạm. Khóe miệng Tiêu Chiến cay đắng lại nghe thấy chính mình đờ đẫn đáp lại thứ thanh âm máy móc: "Là thị trường thay đổi, Dao Quang chống đỡ không được với bối cảnh cạnh tranh mới, cậu là lựa chọn lên bờ, chẳng qua là tự bảo vệ mình."

Bạch Triều không nói lời nào nữa.

Thang máy lên tới tầng 6, hai người quen đường cũ tìm được phòng họp lớn nhất, hẳn các vị trí quản lý cốt lõi của Dao Quang đã có mặt.

Tiêu Chiến ấn tay nắm cửa, Bạch Triều đường đường là một thanh niên lại cư nhiên tránh né sau lưng Tiêu Chiến. Trong nháy mắt cửa đẩy ra, mọi người trong phòng đều nhìn về phía anh, trong tưởng tượng của Tiêu Chiến, trong đó hẳn sẽ có một trong những đôi mắt sắc bén nhất có thể cắt anh thành từng mảnh.

Cho dù có mặc áo tàng hình, chính anh cũng không trốn được.

"Tôi là người đàm phán của tập đoàn Trung Ưu, Tiêu Chiến, và đây là cộng sự của tôi, Bạch Triều."

Lời giới thiệu vừa xong, phía đối phương đã có người mỉa mai: "Trong phòng họp này, có ai còn chưa biết các cậu."

Tiêu Chiến nheo nheo mắt, không ai mời bọn họ ngồi, anh liền tự mình đi đến chiếc ghế trống bên cạnh bàn.

Sau khi ngồi xuống, Bạch Triều đưa tay chạm vào vai anh, thấp giọng nói: "Cậu ta không có ở đây."

Tiêu Chiến lúc này mới giương mắt, đánh giá phòng họp một vòng. Hình ảnh các gương mặt không rõ ràng, nhưng anh vẫn mơ hồ nhận ra, người vừa mới nói chuyện chính là một vị phó tổng lớn tuổi của Dao Quang, những người khác đang ngồi là người phụ trách các bộ phận, đều từng cùng cộng tác với anh hai năm qua.

Tuy nhiên, khi đó mọi người ở Dao Quang không biết mối quan hệ thực sự giữa anh và tiểu Vương Tổng, chỉ biết rằng Vương tổng rất tin tưởng vị sư huynh ở trường đại học này, hai người mỗi ngày như hình với bóng.

Tất nhiên, cũng có một số lời đồn thổi, nhưng khi Tiêu Chiến rời đi, cũng không còn ai nhắc đến.

Tiêu Chiến ổn định lại tinh thần: "Khi nào thì Vương tổng đến?

"Vương tổng sẽ không đến", vị phó tổng vẻ mặt khinh thường, "Cậu ta dặn dò tôi truyền đạt, sẽ không bán công ty cho Trung Ưu."

"...Theo tôi được biết, giai đoạn đầu Trung Ưu đã cử người liên lạc với Vương tổng, hai bên đã đạt được thỏa thuận bằng lời nói."

"Anh cũng nói đó chỉ là lời nói. Bây giờ chúng tôi đổi ý rồi, không được sao?"

Trái tim Tiếu Chiến dâng lên một nỗi tê dại.

Giao dịch mua bán công ty không phải chuyện nhỏ, nhất định sẽ không đùa giỡn. Vương Nhất Bác đột nhiên đổi ý, cự tuyệt tham dự cuộc họp, là bởi vì... biết người phụ trách là anh sao?

"Vương tổng ở đâu? Tôi muốn gặp cậu ấy?"

Vị phó tổng cười nhạo một tiếng, lười giả vờ lễ nghi thương vụ: "Tôi thật không hiểu nổi, các người lấy đâu ra mặt mũi gặp Vương tổng?"

Dao Quang không phải là một công ty lớn trong ngành thông tin điện tử, nhưng ban lãnh đạo vô cùng đoàn kết, cho dù mấy năm nay kinh doanh xảy ra vấn đề, bộ phận nòng cốt cũng hiếm khi rời đi.

Chỉ có một người là Tiêu Chiến, một người là Bạch Triều. Hôm nay vừa vặn hai con sói mắt trắng quay về chốn cũ.

"Được rồi, các người về đi."

Vị phó chủ tịch trực tiếp ra lệnh đuổi khách, liền có người mở cửa phòng họp.

Dây dưa thêm không có ý nghĩa, Tiêu Chiến đứng dậy nói một tiếng "Tạm biệt" rồi ném cho Bạch Triều một ánh mắt. Hai người đi tới cửa, Tiêu Chiến vừa bước ra, Bạch Triều lập tức quay người đóng cửa lại.

"Các ngươi làm gì vậy? Tránh ra!"

Bạch Triều ngăn cản mọi người bên trong: "Tiêu Chiến, tôi giữ chân bọn họ, anh đi nhanh lên."

Tiêu Chiến lập tức chạy đến khu vực điều hành, bỏ lại phía sau tiếng ồn ào nhốn nháo, bước đi quá vội vàng, tầm mắt nhìn không rõ, vô tình đập đùi vào góc bàn làm việc, nhưng không sao cả, anh cũng không thấy đau. Càng đến gần văn phòng của Vương Nhất Bác, tim của anh càng đập kịch liệt, chỉ đi một đoạn đường ngắn ngủi mà có cảm giác như đang chạy nước rút cả ngàn mét.

"Cộc cộc."

Gõ hai lần, vang bên tai không biết là tiếng gõ cửa hay là nhịp tim, Tiêu Chiến nhất thời không nghe thấy tiếng trả lời nên vội vàng đẩy cửa vào.

Một bóng người mặc vest đang đứng bên cửa sổ nói chuyện điện thoại, động tĩnh ở cửa khiến người đó khẽ quay đầu lại.

Ba năm nay, Tiêu Chiến vẫn như siêu nhân bay về phía trước, đặt hết mục tiêu này đến mục tiêu khác, giành chiến thắng hết bước này đến bước khác, dần dần mơ hồ khái niệm về thời gian. Nhưng vào lúc này, khi bóng dáng Vương Nhất Bác rơi vào tầm mắt, anh đột nhiên cảm thấy hóa ra ba năm nay dài đằng đẵng như vậy.

Vương Nhất Bác...

Hốc mắt Tiếu Chiến nóng bừng, cũng chỉ dám ở trong lòng lớn tiếng gọi tên người đó. Anh cũng không nhìn thấy vẻ mặt của Vương Nhất Bác, đại khái là không biết có biểu tình gì, bởi vì Vương Nhất Bác thậm chí không cắt ngang cuộc điện thoại, giọng nói trầm thấp không nhanh không chậm mà nói với người ở đầu dây bên kia: "Được, em cứ quyết định, buổi tối chỗ cũ."

Đối phương đại khái hỏi cậu có bận không, chỉ nghe cậu ta nói: "Không bận, lát nữa sẽ đến đón em."

Tiêu Chiến ngơ ngác đứng ở cửa văn phòng, tầm nhìn rõ ràng mơ hồ, nhưng gương mặt của Vương Nhất Bác lại hiện lên rõ ràng trong tâm trí. Những chi tiết mắt không nhìn thấy rõ, trái tim đều thay anh bổ sung.

"Được rồi, gặp lại sau, tạm biệt."

Nghe thấy lời kết thúc, Tiêu Chiến vội vàng lau mắt.

Vương Nhất Bác tắt điện thoại di động, xoay người lại, ánh mắt giống như dừng ở trên người anh, lại giống như không có.

"Có chuyện gì?"

Đã lâu không gặp, cậu ấy càng trưởng thành, cũng càng sắc bén, giọng điệu giải quyết công việc bất ngờ khiến Tiêu Chiến mất cảnh giác.

Cậu thậm chí không gọi tên anh, cũng không hỏi anh trở về khi nào. Thời khắc gặp lại sau 3 năm, dường như việc này là một chuyện bình thường đối với Vương Nhất Bác.

"Rốt cuộc là chuyện gì?"

Đôi tay đang buông xuống bên cạnh vô thức nắm chặt, Tiêu Chiến không ngừng nhắc nhở mình tỉnh táo một chút, anh phải quản lý tốt cảm xúc, vụ thu mua lần này rất quan trọng, phải đàm phán thành công.

Anh điều chỉnh hơi thở một vài lần để đẩy những từ khó nói ra khỏi cổ họng.

"Tôi...... đại diện cho Trung Ưu đến đàm phán việc thu mua."

"...... Phó tổng Triệu không nói cho anh biết sao?

"Tôi muốn nói chuyện trực tiếp với cậu."

"Ý của tôi đã biểu đạt rõ ràng, Dao Quang sẽ không bán cho Trung Ưu, chúng ta không có gì để nói.

"Vì sao? Vì sao thay đổi chủ ý?"

"Đây là việc của tôi, không cần giải thích với anh.", Vương Nhất Bác giống như có chút không kiên nhẫn, đi tới bàn làm việc ấn nút điện thoại bàn," Thông báo tài xế đến đây, lập tức xuất phát."

Hành động này chính là không định nói nhảm với Tiêu Chiến nữa. Vương Nhất Bác đi tới cửa phòng làm việc, mặt đối mặt nhìn nhau. Tiêu Chiến cuối cùng có thể thấy rõ đôi mắt kia, ngày xưa có bao nhiêu ấm áp, bây giờ có bấy nhiêu lạnh lùng.

"Xin lỗi, tôi có hẹn. ", cậu vô cảm nhìn anh," Nhường đường."

Tiêu Chiến quay mặt đi, lùi lại hai bước, anh phải thừa nhận rằng dù có bao nhiêu tâm lý phòng thủ thì chúng cũng sẽ dễ bị tổn thương trước hiện thực, dù anh có chuẩn bị tốt đến đâu cũng không có nghĩa là trái tim anh không cảm thấy đau.

"Nhất Bác...... Chỉ nói vài câu được không?"

Từ "Nhất Bác" phát ra từ miệng anh, mang theo chút khẩn cầu. Ánh mắt Vương Nhất Bác càng lạnh hơn, tay đóng cửa lại, lướt qua anh đi về phía thang máy.

Vương Nhất Bác đã sử dụng văn phòng này từ khi còn là tổng trợ lý, từ khi lên làm tổng giám đốc cậu cũng không chuyển đến phòng của Vương Hoán. Trước đây Tiêu Chiến đã ở trong đó vô số lần, nhưng bây giờ câu thậm chí không cho phép anh vào nữa.

Sau một hồi ngơ ngác, Tiêu Chiến mới phản ứng lại và đuổi theo Vương Nhất Bác.

"Phương án thu mua Trung Ưu rất có thành ý, trong ngành tuyệt đối không tìm ra công ty thứ hai."

"Không có hứng thú."

"Nhưng theo tôi được biết, chuỗi tài chính Dao Quang có chút vấn đề."

"Đây là chuyện của tôi, không phiền anh lo lắng."

Tiêu Chiến thật ra muốn hỏi, có phải vì anh mà cậu không tiếp nhận Trung Ưu phải không? Nhưng lời nói đến miệng vài lần, lại khó khăn nuốt xuống.

Câu hỏi này quá buồn cười và tự phụ, anh không có cách nào nói ra.

"Ít nhất...... Để tôi trình bày phương án chi tiết cho cậu."

"Tôi không có thời gian."

Cửa phòng họp cuối cùng cũng mở ra, phó chủ tịch cùng ban quản lý xông về phía thang máy với vẻ mặt tức giận: "Gọi bảo vệ đuổi hai người này đi!"

Bạch Triều cúi đầu, tụt lại ở phía sau đám người đó.

Góc thang máy ồn ào nhốn nháo, Tiêu Chiến mơ hồ nghe thấy Vương Nhất Bác thở dài.

"Được rồi, bọn họ có ý đợi thì để họ đợi, đợi đủ rồi thì tự mình đi."

Khi thang máy đến, Vương Nhất Bác mặt không biểu cảm bước vào bên trong.

Tiêu Chiến bất đắc dĩ lên tiếng lần cuối: "Vậy khi nào cậu xong việc? Tôi chờ cậu trở về."

Vương Nhất Bác không trả lời, cũng không nhìn anh nữa.

Cánh cửa chậm rãi chặn bóng người lại, Tiêu Chiến cảm giác như một mảnh trái tim mình bị xé toạc làm đôi, cái chân va vào góc bàn đột nhiên đau nhức. Vương Nhất Bác cứ như vậy rời đi sao? Cậu ta hoàn toàn coi anh như một tai họa và không muốn ở lại thêm dù chỉ là một phút.

Hình ảnh trong trí nhớ lại không khống chế được chạy ra.

"Vương Nhất Bác, đến lúc anh phải quay lại làm việc rồi."

"Còn năm phút nữa, để em ôm thêm một lát."

"Em, không được, anh như vậy làm sao họp được?

"Hừ - Tổ tông à, đừng nhúc nhích, nếu không sẽ càng thảm hơn."

Thì ra người yêu nhau có bao nhiêu nồng đậm cũng sẽ bị ngăn cách bởi không gian và thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro