Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nụ hôn đầu tiên của họ chứa đựng tất cả sự giận dữ, ghen tuông, thương tâm còn có tình yêu nồng đậm đến mức thiêu hủy hắn. Vừa chạm vào đôi môi mềm mại kia, toàn thân Vương Nhất Bác run rẩy đến phát điên, ham muốn của hắn như muốn rung chuyển cả trái đất. Không cách nào khống chế dã thú bên trong mình, hắn nắm cằm Tiêu Chiến bắt anh há miệng, nhét cả đầu lưỡi vào, hung hăng mút thật mạnh.

Tiếng nước bọt rì rầm, đinh tai nhức óc.

Tiêu Chiến mở to mắt, vừa kịp phản ứng liền bắt đầu liều mạng giãy dụa, dùng hai tay đẩy người ra. Vương Nhất Bác mạnh bạo bóp vào sau gáy, anh né được một chút lại bị ấn trở về, không phân biệt được môi của ai bị răng cắn vào chảy máu, gáy của anh bị ép vào tường, giống như con thỏ bị người ta tóm lấy đầu.

Điều này khiến Tiêu Chiến quá xấu hổ, anh tuyệt vọng tìm kiếm một hơi thở khi đưa tay lên tát Vương Nhất Bác một cái.

"Cháu điên rồi!!!"

Cái tát rất mạnh.

Tiêu Chiến thở hổn hển như sắp nghẹt thở, miệng đỏ bừng, xung quanh dính đầy nước bọt ướt át.

Vương Nhất Bác bị đánh lệch mặt sang một bên, miệng tươm cả máu. Hắn chậm rãi quay lại nhìn Tiêu Chiến, "Phải cháu điên rồi, đã sớm điên rồi". Ánh mắt hắn nóng rực, nụ cười tuyệt vọng , "Hôm nay chú mới biết sao, đã muộn rồi."

Chờ Tiêu Chiến ý thức được sự nguy hiểm trong ánh mắt kia, đã không thể trốn được nữa. Vương Nhất Bác tiến lên một bước, một tay ôm lấy eo anh. Tầm nhìn của anh đột nhiên đảo ngược, anh nhìn thấy sàn nhà bằng đá cẩm thạch màu xám, tiếp theo bị ném lên giường trong phòng ngủ.

Vương Nhất Bác nhanh chóng nhào tới, giống như thợ săn bắt thú, chế ngự anh, kéo cổ tay anh qua đỉnh đầu, ấn chặt anh xuống giường, "Cháu không muốn làm vậy với chú, nhưng vì sao chú nhất định không nghe lời. Vì sao nhất định phải tìm người khác? Chú, chú thật sự không ngoan."

Tiêu Chiến nghiến răng nghiến lợi: "Vương Nhất Bác, cháu làm gì vậy? Buông ra!"

Vương Nhất Bác lại hôn anh, tham lam mút lấy miệng anh, trong tâm trí đầy rẫy ám ảnh cuồng nhiệt. Tiêu Chiến quay đầu sang chỗ khác, nụ hôn nhỏ nhắn lại rơi vào bên hông cổ, hơi thở quá nóng bỏng, hai chân anh đạp loạn xạ, phần nhấp nhô bên dưới cũng lần lượt đứng lên.

Tiêu Chiến giãy giụa đến mức Vương Nhất Bác không thể áp chế hoàn toàn. Hắn vẫn dùng một tay giữ chặt cổ tay anh, nghiêng người về phía trước mở ngăn kéo đầu giường để lấy thứ gì đó. Một luồng ánh sáng bạc khiến Tiêu Chiến chói mắt. Đây là đầu giường bên chỗ Vương Nhất Bác nằm, đến bây giờ anh chưa từng mở ra, cũng không biết bên trong chứa thứ gì, không thể nào ngờ đứa nhỏ bề ngoài ngoan ngoãn nhưng bên trong ẩn giấu dục vọng đầy thú tính.

Tiêu Chiến nhìn mọi thứ một cách mờ mịt, còng tay bằng kim loại, chai nhựa cỡ lớn, một thứ gì đó bằng da và một hộp bao cao su.

Vương Nhất Bác cầm chiếc còng tay lên. Trong đầu Tiêu Chiến trống rỗng trong chốc lát sau đó điên cuồng vặn cổ tay, lợi dụng khoảng cách nhỏ giữa hai người, nâng đầu gối đá vào ngực Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến không dùng nhiều sức nhưng có lẽ không kịp đề phòng, cả người Vương Nhất Bác bị lật tung, văng xuống sàn nhà.

Tiêu Chiến nghe thấy một tiếng động lớn, giống như xương cốt đụng vào mặt đất. Trái tim anh đột nhiên trầm xuống. Vương Nhất Bác thật sự ngã xuống và bất động. Tiêu Chiến hoảng sợ, luống cuống xuống giường kiểm tra, tay vội vã nắm lấy bả vai hắn. Còn chưa kịp xem hắn thế nào đã bị người nhẹ nhàng kéo trở về giường. Vương Nhất Bác nhanh chóng đem dây xích còng tay vòng qua trụ giường bằng gỗ, sau đó "cạch cạch" hai tiếng, liền giam hãm hai tay của anh.

Chàng trai từ trên cao nhìn xuống.

Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác thật sự điên rồi. Lúc này anh giống như một con thú rơi vào bẫy rập, hoảng sợ đến mức máu nóng chảy khắp người, liều mạng thoát khỏi còng tay kia, thành giường rung chuyển phát ra âm thanh chói tai, cổ tay rất nhanh bị mài rách, gân xanh bên cổ đều nổi lên.

Vương Nhất Bác sợ Tiêu Chiến sẽ làm bản thân bị thương liền nắm lấy cổ tay anh, nâng thắt lưng, ôm anh vào trong lòng, cố gắng giúp anh trấn tĩnh. Tiêu Chiến vẫn giãy dụa, bất kể thế nào cũng không chịu nhượng bộ.

"ĐỪNG CỬ ĐỘNG!" Vương Nhất Bác lo lắng hét lên, hai mắt đỏ ngầu, lại đưa một cái còng tay khác đến trước mặt anh uy hiếp: "Có muốn cháu còng tay chân chú lại luôn không!?"

Tiêu Chiến nhất thời không hiểu. Anh thở dốc dồn dập, âm thanh lạnh lẽo của kim loại xuyên qua màng nhĩ, những thứ rõ ràng trước mắt khiến anh hiểu được "còng tay chân lại" nghĩa là gì, anh sẽ không tự chủ mở rộng hai chân... cái tư thế đầy nhục nhã... Tiêu Chiến thật sự bình tĩnh lại một chút, kinh ngạc nhìn khuôn mặt xa lạ trước mắt, anh cảm thấy Vương Nhất Bác thật sự sẽ làm như vậy.

Tiêu Chiến bị dọa đến mất hồn, trong cùng một lúc bị quá nhiều thứ kích thích, chưa kịp phản ứng với những thứ sắp diễn ra.

Hơi thở của Vương Nhất Bác cũng trầm xuống, dịu dàng hôn lên mặt anh, cởi từng cúc áo, "bây giờ chú đã biết cháu định làm gì rồi". Ánh mắt đó điên cuồng, có chút si mê nồng nhiệt, hắn khẩn trương chạm vào ga trải giường, "mỗi đêm nằm bên cạnh chú, cháu đều muốn làm chuyện này."

Áo sơ mi bị cởi ra hoàn toàn, để lộ bộ ngực mịn màng, ngón tay Vương Nhất Bác nhẹ nhàng lướt qua đầu ngực, quầng vú co lại một cách đáng thương, Tiêu Chiến không thể phát ra âm thanh, toàn thân không ngừng run rẩy.

Vương Nhất Bác dùng tay nâng eo anh, cởi cúc quần, dùng đôi môi nóng bỏng tham lam gặm lấy.

"...... Ưm......"

Chiếc quần ở phần dưới cơ thể bị lột bỏ, hai tay Tiêu Chiến bị còng vào thành giường, trên người chỉ còn một chiếc áo sơ mi mở rộng, cùng với đôi tất màu đen còn lại trên cẳng chân, cơ thể lúc này run lẩy bẩy. Vương Nhất Bác ôm chặt lấy người bên dưới, đói khát xoa bóp từng tấc da tấc thịt, "Chú, chú thật xinh đẹp, thật sự rất xinh đẹp."

Vương Nhất Bác chống người lên, lùi về phía sau, dùng hai tay ôm lấy đầu gối của Tiêu Chiến, dang rộng hông ra.

Hơi thở ấm áp phả vào vùng nhạy cảm. Tiêu Chiến cúi đầu nhìn thì thấy khuôn mặt Vương Nhất Bác ở nơi đó, ánh mắt thưởng thức, nghiêm túc nhìn trong chốc lát, hôn đi hôn lại từ túi tinh đến thân cây, cong mũi lên như một con chó nhỏ, "Nơi này cũng xinh đẹp."

Nơi nhạy cảm bị trêu đùa khiến Tiêu Chiến không cách nào kiềm chế mà nổi lên phản ứng, anh liều mạng khép chân lại nhưng Vương Nhất Bác vững vàng nắm lấy, kế tiếp càng xấu hổ hơn.

"Đừng..." Một âm thanh thoát ra khỏi cổ họng còn chưa hoàn chỉnh, dương vật đã bị khoang miệng ấm áp ngậm vào.

Vương Nhất Bác lần đầu khẩu giao, kỹ thuật không tính là tốt nhưng hắn thật sự chân thành, trong lòng như đốt lên một ngọn lửa ấm áp, nỗi ám ảnh về thân thể này, con người này tràn ngập bao phủ hắn. Hắn bao hàm răng lại, há tròn miệng phun ra nuốt vào, tiếng nước bọt nghe cực kỳ gợi dục.

Tiêu Chiến mím chặt môi, hai chân bị giữ chặt không thể cử động, dù có chống cự hay xấu hổ thế nào, khoái cảm thể xác là không thể tránh khỏi, toàn bộ cổ và tai anh đều đỏ bừng, "Đủ rồi... Dừng... Dừng lại..."

Vương Nhất Bác như không nghe thấy, nhận thấy sự thay đổi của người bên dưới, động tác khẩu giao càng lúc càng nhanh, bàn tay to càng ra sức xoa bóp túi tinh.

Sự kích thích quá mạnh, hai chân Tiêu Chiến run bần bật, anh ngẩng đầu lên, cố kiềm chế thanh âm trong cổ họng nhưng không cách nào che giấu, cuối cùng bắn ra ở trước mặt Vương Nhất Bác. Tinh dịch bắn ra ngoài, bắn rất nhiều, tính khí kia thậm chí còn không ngừng co giật.

Vương Nhất Bác từ dưới thân anh chống lên, khuôn mặt bởi vì khẩu giao mà đỏ bừng, cằm và gò má dính đầy tinh dịch, con ngươi sáng như ánh đèn, hôn lên trán anh, "Thoải mái chưa?"

Tiêu Chiến nhắm mắt lại, không có cách nào đối mặt tình huống này, thanh âm cất lên vỡ vụn: "Được rồi... buông...buông ra đi..."

Vương Nhất Bác ngoảnh mặt làm ngơ. Hắn đặt phần thân dưới của mình vào giữa hai chân Tiêu Chiến, "Cháu không phải trẻ con, cho nên cháu sẽ không buông chú ra nữa."

Vừa nói hắn vừa nhấc một chân đặt lên vai, bóp rất nhiều dầu bôi trơn, lăn ngón tay đẩy vào khe mông của Tiêu Chiến, một đầu ngón tay thọc vào trong huyệt khẩu. Tiêu Chiến đột nhiên bừng tỉnh, cọ mạnh ga trải giường, liều mạng lui về phía sau, còng tay cùng thành giường va vào nhau phát ra âm thanh dữ dội "Cút, cút ngay! Cút!"

Vương Nhất Bác kéo anh lại, hắn không muốn làm như vậy. Hắn yêu Tiêu Chiến và cảm thấy có lỗi với anh, dù mỗi ngày đều khao khát anh đến tột cùng, chịu đựng đến phát điên, hắn vẫn không nỡ tổn thương anh, ép buộc anh.

Hắn giống như một con báo con khỏe mạnh, móng vuốt sắc nhọn và có sức xé rách mọi thứ nhưng hắn vẫn lựa chọn phơi cái bụng mềm yếu trước người mình yêu, mong người kia nhìn thấy sự dịu dàng của hắn, thương hại tấm lòng của hắn mà yêu hắn. Nhưng Tiêu Chiến phớt lờ hắn, phụ lòng hắn, nhất định phải kích hắn đến mức này.

Hắn không thể che giấu những dục vọng này nữa.

Trong lòng Vương Nhất Bác đau nhức, càng đau, sức lực trên cánh tay càng lớn, ngón tay nóng nảy đẩy vào bên trong, không ngừng khuấy động, sự căng cứng của vách thịt khiến đầu óc hắn tê dại.

Toàn thân Tiêu Chiến đỏ bừng, từng ngón chân đều phát run, cảm giác bị dị vật xâm chiếm khiến anh vừa xấu hổ vừa sợ hãi, trong nháy mắt đôi mắt đã đục ngầu: "Lấy nó ra....lấy..."

Anh thực sự suy sụp, nước mắt trượt xuống sống mũi, tuyệt vọng lặp lại, "Làm ơn...chú... là chú của cháu...là người nhà của cháu..."

Bị dục vọng và cơn phẫn nộ khống chế, Vương Nhất Bác không còn nghe thấy gì, bản năng chiếm hữu của đàn ông nuốt chửng mọi lý trí của hắn. Hình ảnh người phụ nữ vặn vẹo ngồi trên người Tiêu Chiến lại xuất hiện trước mặt hắn. Hắn rút ngón tay ra, cởi quần của mình, đem xương hông của Tiêu Chiến bẻ thành độ cong cực kỳ xấu hổ, đỡ một thứ cứng rắn đến bầm tím, nhắm ngay miệng huyệt ướt át, ưỡn lưng đem chính mình đưa vào bên trong.

Đau đớn như xé rách, giống như cả người bị chẻ ra.

Dương vật to gấp mấy lần ngón tay, cứ như vậy xông vào. Tiêu Chiến nhíu mày đau đớn, trái tim bị nỗi sợ hãi và sự sỉ nhục bóp chặt. Anh nghiêng mặt sang một bên, không chịu rên lên một tiếng, ý thức mơ hồ không biết nỗi đau xác thịt hay tinh thần, nơi nào đau hơn.

Vương Nhất Bác bắt đầu chuyển động, mỗi cú thúc đều nóng rực, đường hầm dần dẫn mở ra, lực đẩy càng lúc càng mạnh, các túi tinh va chạm vào nhau, cặp mông tròn trịa bị thúc đến đỏ bừng. Tiêu Chiến bị hắn điên cuồng xóc nảy, tính khí trong tay hắn vẫn không ngừng xoa bóp. Giống như đêm hôm đó, Tiêu Chiến không thể nào kiểm soát, mọi thứ ướt át, dịch thể chảy khắp người.

Cho dù là ở trước mặt Vương Nhất Bác hay ở bất cứ nơi nào trong cuộc sống, Tiêu Chiến đều là người thể diện, uy nghiêm, mang theo phong thái của cấp trên. Anh là một người đàn ông 30 tuổi. Anh chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày mình bị đối xử như thế này, bị một đứa trẻ chỉ mới 18 tuổi, do chính mình nuôi dưỡng chèn ép, xâm nhập, hành hạ, tùy tiện xâm phạm như vậy.

Bên tai vang lên tiếng gầm gừ tục tĩu, tiếng thở dốc nặng nề, nhiệt độ cơ thể gần như bỏng rát, giọng nói của Vương Nhất Bác cũng nóng bỏng không kém, kèm theo tiếng da thịt va vào nhau, tình cảm sâu đậm đến cực điểm, từng câu từng chữ gọi tên anh, "Tiêu Chiến...... Tiêu Chiến......"

Hắn không ngừng vuốt ve anh mỗi khi tiến vào, cảm nhận từng sự run rẩy trên cơ thể. Như thể loại dục vọng tràn ngập này, chàng trai đã kìm nén nó quá lâu, hơi thở nóng như lửa, trán dán lên trán, âu yếm thâm tình, đem những lời chôn ở đáy lòng thốt ra, "Em yêu anh, Tiêu Chiến. Em yêu anh, thật sự yêu anh."

Hắn xuất tinh trong cơ thể anh, trên ngực, trên môi, xuất tinh khi ma sát mãnh liệt giữa eo và bụng, mỗi lần bắn ra, Vương Nhất Bác lại nói, "Anh là của em, là của em, vĩnh viễn là của em."

Một đêm quá dài, không biết họ đã làm bao lâu, ga giường ướt lại khô, vón thành một đoàn ở bên dưới. Tiêu Chiến không bắn ra được gì nữa, mỗi lần mở mắt, Vương Nhất Bác đều còn trên người anh. Tầm mắt của anh xen kẽ giữa trần nhà và khuôn mặt của của Vương Nhất Bác, bốn phía trống trãi, không có thứ gì. Anh như bị nhốt trong một cái lồng giam lấp đầy dục vọng.

-TBC-

11.01.2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro