Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Vương Nhất Bác về đến nhà, hắn nhìn thấy Tiêu Chiến ngơ ngác ngồi một mình trên chiếc ghế sô pha cạnh cửa sổ.

Phòng khách trần cao, cửa sổ sát đất có tầm nhìn rất tốt. Tân Thành là một thành phố ven biển phát triển, cảnh thành phố về đêm trải dài ra xa, giống như dãy núi rực rỡ, trùng trùng điệp điệp. Tiêu Chiến không bật đèn, bóng dáng mảnh khảnh như treo lơ lửng trên bầu trời, trước một chiếc kính vạn hoa khổng lồ.

Vương Nhất Bác đi đến phía sau, cúi người xuống, hai tay vòng ở trước ngực, hôn lên đỉnh tóc anh, "Sao không bật đèn?"

"Quên." Âm thanh của Tiêu Chiến rất nhẹ.

"Anh đã ăn gì chưa?" Vương Nhất Bác vùi mũi vào tóc anh thì thầm.

"Ừm."

Chàng trai chuyển đến trước mặt anh, quỳ một gối trên mặt đất, ngửa đầu đón lấy ánh mắt, "Công việc lần này mệt lắm sao?"

Tiêu Chiến co rúm lại, cho rằng Vương Nhất Bác đã phát hiện ra cái gì, "Sao...... hỏi như vậy?"

Hắn đặt cằm trên đùi anh, " Quần áo chưa cởi, cũng chưa tắm."

Tiêu Chiến nhận ra mình vẫn mặc bộ quần áo đi ra ngoài, chỉ cởi áo vest, không cởi cà vạt, rất khác với thói quen thường ngày. Anh chạm vào mái tóc chàng trai rồi nói: "Hôi, không thích sao?"

Vương Nhất Bác lập tức bật cười: "Em ngửi thấy," cả khuôn mặt rúc vào trong ngực anh, dùng sức hít mũi: "Hình như có chút..."

Tiêu Chiến đẩy đầu hắn muốn đứng lên.

Vương Nhất Bác ôm chặt anh trong lòng, tựa đầu vào bụng anh như một con bê con, "Trêu anh thôi, không chỗ nào hôi, rất thơm. Anh không biết anh thơm thế nào đâu, em thích muốn phát điên", như muốn trừng phạt Tiêu Chiến nói nhảm, hắn dùng bàn tay to gãi gãi trên lưng anh.

Tiêu Chiến lắc lư cơ thể muốn tránh đi, càng tránh Vương Nhất Bác càng hăng hái, ôm chặt anh vào lòng mà trêu chọc. Anh bị trêu đến nhột, trượt từ trên ghế trượt xuống, hai người lăn lộn xuống sàn nhà. Tiêu Chiến nghiêng người suýt đập đầu xuống đất, Vương Nhất Bác tay chân lanh lẹ, dùng tay đỡ lấy đầu và lưng anh, ôm toàn bộ người bảo vệ ở trong lòng.

Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn anh, con ngươi Tiêu Chiến giống như biển sâu đen kịt, trên đó xao động một chút vòng sáng màu vàng, đẹp đến mức làm cho người ta mê muội. Hắn càng đến gần, càng không nhịn được mà cúi xuống hôn anh.

Nụ hôn kéo dài, dịu dàng và trìu mến. Thật lâu sau Vương Nhất Bác mới miễn cưỡng buông tha khuôn miệng nhỏ nhắn, ánh mắt nhìn anh, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào thái dương, "Lần sau đừng khiến mình mệt mỏi như vậy nữa." Giọng nói của Vương Nhất Bác so với năm 18 tuổi trở nên trầm hơn, cũng dịu dàng hơn khiến người ta kìm lòng không được mà sa vào.

Không đợi Tiêu Chiến trả lời, Vương Nhất Bác liền chống người dậy, một tay đỡ lưng anh, tay kia xuyên qua đầu gối, nâng cả người anh lên. Tiêu Chiến vô thức choàng tay ôm lấy bả vai của hắn. Bọn họ đi xuyên qua phòng khách lớn, trở về phòng ngủ. Vương Nhất Bác đặt anh ở trên giường, mở một ngọn đèn nhỏ.

Hắn nâng chân anh lên cởi vớ, nới lỏng cà vạt, tháo hai ống tay áo, sau khi cởi khóa thắt lưng, hắn tiếp tục cởi từng nút áo sơ mi. Tiêu Chiến giống như một người lính, được cởi bỏ áo giáp từng chút một. Toàn thân anh thả lỏng, loại chăm sóc này là thói quen của Vương Nhất Bác. Hắn luôn chăm sóc anh cẩn thận giống như đối đãi với một đứa trẻ sơ sinh.

Nhiệt độ của máy lạnh rất dễ chịu, Tiêu Chiến nằm trên giường, Vương Nhất Bác bật loa Bluetooth, những nốt nhạc du dương của Bản tình ca ánh trăng chậm rãi trôi ra. Hắn lấy từ ngăn kéo đầu giường ra một chai tinh dầu, rót vào lòng bàn tay, xoa xoa bàn tay cho ấm, bắt đầu từ cổ Tiêu Chiến, xoa bóp từng chút một.

Tiêu Chiến cho rằng hắn không mặc quần áo cho anh là vì đang làm một số trò mới lạ, một lúc sau mới phát hiện thật ra Vương Nhất Bác chỉ là đang xoa bóp, rất nghiêm túc, có một mùi hương cao cấp hòa lẫn với hoa lá cỏ cây, trôi bồng bềnh trong không gian ấm áp. Đôi bàn tay khéo léo và mạnh mẽ, vững vàng nắm chặt, áp chế từ bả vai, kéo dài từng tấc đến thắt lưng căng cứng sau đó ấn vào huyệt vị nào đó. Anh cảm thấy toàn thân bị một sợi dây thừng vô hình buộc chặt, sau khi đau nhức ngược lại càng sảng khoái.

"Sao lại biết làm thứ này?" Tiêu Chiến hỏi, kỹ thuật này nhìn không giống xoa bóp ngẫu nhiên.

"Học trên mạng, thấy anh làm việc quá mệt mỏi, thường xuyên ngồi lâu, rất đau thắt lưng," giọng nói đắc ý, "Thế nào?"

Tiêu Chiến mỉm cười, thần kinh thả lỏng một chút, miễn cưỡng ừ một tiếng.

Bàn tay to của Vương Nhất Bác tiếp tục đi xuống, chà xát làm ấm tinh dầu sau đó thoa lên lưng anh. Đường cong của eo và hông giống như ngọn núi nhấp nhô giữa thung lũng, thật sự rất đẹp. Hắn lại đem quần lót đẩy xuống, ngón cái dùng sức đè lại huyệt vị ở mông, liên tục xoa bóp.

Tiêu Chiến khịt mũi, khẽ hừ một tiếng.

Trong ánh sáng mờ ảo của phòng ngủ, hương thơm ấm áp, bầu không khí mập mờ nóng lên, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nuốt nước bọt, ánh mắt dường như có suy nghĩ riêng, dừng lại ở hai cánh mông cao và khe hở sâu ở giữa mật đạo, hơi tách ra một chút chính là....

Hắn là đang ham muốn. Gần một tuần nay không gặp Tiêu Chiến, bây giờ anh đang ở ngay trước mặt, gần như khỏa thân, eo thắt, mông vểnh, chỉ cần đưa tay ra liền có thể chạm vào, đè người xuống thân là có thể chiếm hữu. Trên thực tế, hắn đã vào trạng thái nửa cương cứng, dương vật ở bên trong đũng quần cũng cảm thấy ngột ngạt.

Vương Nhất Bác thở ra một hơi, thay đổi tư thế một chút để phần thân dưới sưng tấy bình tĩnh lại. Hắn đặt một chiếc gối mềm lên hai chân bắt chéo, bảo Tiêu Chiến nằm ngửa, tựa đầu lên gối, từng chút từng chút xoa trán cùng huyệt Thái Dương cho anh.

Tiêu Chiến nhắm mắt lại, bị ấn vào rất thoải mái, toàn thân cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ, giống như sắp chìm vào giấc ngủ.

Nhiều năm như vậy, việc này đã thành thói quen, chỉ cần ra khỏi cửa nhà, rời khỏi Vương Nhất Bác, anh sẽ trở lại trạng thái căng thẳng. Công việc hào nhoáng được coi đồng nghĩa với áp lực. Anh được tôn sùng cho nên không được phép phạm sai lầm, thậm chí là không bao giờ biết mệt mỏi. Có hai lần anh làm việc không ngừng nghỉ trong hơn 15 giờ. Anh dường như đã biến thành một cỗ máy đầu ra chính xác về mặt cơ học. Thần kinh não dưới áp lực cao nhất thời không chuyển đổi được. Sau khi công việc kết thúc, trong một thời gian, anh bị chứng mất tiếng ngắn hạn, được coi là một chấn thương nghề nghiệp nghiêm trọng.

May mắn thay, thế giới lớn như vậy, phía sau anh luôn có một nơi nương tựa, ngôi nhà này, căn phòng này, một chàng trai với nụ cười trong sáng, sẽ luôn ở chỗ này chờ đợi anh. Có Vương Nhất Bác, cuộc sống của anh luôn có một chỗ dựa, cho anh hiểu thế nào là nóng lòng quay về nhà.

Ánh mắt Vương Nhất Bác một phút cũng không rời anh, nhìn chằm chằm từng biểu cảm, không hiểu sao hôm nay Tiêu Chiến trông có chút cô đơn. Sau khi xoa bóp xong, hắn lặng lẽ rời khỏi giường, nhúng một chiếc khăn nóng lau tinh dầu trên người Tiêu Chiến, sau khi lau chùi sạch sẽ, hắn nằm xuống ôm anh.

Nằm đó một lúc, hắn lại cứng rắn. Tiêu Chiến mơ mơ màng màng, cảm giác được thứ gì đẩy vào sau lưng. Anh hiểu rất rõ ham muốn của đứa nhỏ, cũng không muốn làm cho hắn khó chịu, vì thế nửa tỉnh nửa mê chạm vào nó, liền bị tay của Vương Nhất Bác nắm ngược lại, thả về trước người.

"Không làm sao?" Tiêu Chiến nhắm mắt lại, giọng nói mang theo một chút buồn ngủ mềm mại.

Vương Nhất Bác từ phía sau khẽ hôn lên cổ anh, "Một lát sẽ ổn thôi, anh ngủ đi." Nói xong, hắn đặt môi lên tóc Tiêu Chiến, nhẹ nhàng lắc đầu trái phải, vừa lắc, còn vừa kéo dài âm "Ừm ừm". Bộ dáng quá mức cưng chiều, hoàn toàn không mang theo tính dục, ngược lại giống như yêu thương một con thú cưng hay là một đứa trẻ.

Sáng sớm trời bắt đầu mưa, nghe ra được âm thanh tích tích tắc tắc. Sau trận mưa này, thành phố cũng sắp ấm lên.

Vương Nhất Bác không ở ký túc xá nữa, ăn sáng xong liền thay quần áo chuẩn bị đi học. Hắn phát hiện Tiêu Chiến không chuẩn bị nước và thuốc cho mình như mọi khi, liền tự mình đi lấy.

"Nhất Bác." Tiêu Chiến gọi hắn từ phía sau.

"Hả?" Vương Nhất Bác đang rót nước, hơi quay đầu lại.

Tiêu Chiến đi tới, Vương Nhất Bác cầm lọ thuốc lên.

Vương Nhất Bác đã bưng ly nước, tay còn lại xòe lòng bàn tay ra chờ Tiêu Chiến đưa thuốc cho mình.

Tự nhiên như vậy, quen thuộc như vậy.

Tim Tiêu Chiến đau nhói.

"Cháu... uống thuốc này, có khó chịu gì không?"

"Không có gì, "đáy mắt Vương Nhất Bác sáng ngời," Thỉnh thoảng hơi buồn ngủ."

Tiêu Chiến đặt lọ thuốc xuống, cố gắng duy trì giọng điệu như thường, "Nếu không... tạm thời không uống nữa. Ý chú là, chú sẽ nói chuyện với bác sĩ Cố sau." Tuy rằng Cố Trầm nói, cũng không xác định Vương Nhất Bác có thật sự cố ý giả "bệnh" hay không, kê đơn thuốc cũng không phải là benzodiazepine, chủ yếu là thuốc thư giãn thần kinh, sẽ không thành nghiện, tác dụng phụ cũng tương đối nhỏ.

Nhưng anh không muốn Vương Nhất Bác uống thêm nữa.

"Được, nghe lời anh." Vương Nhất Bác nở nụ cười, vòng tay ôm lấy eo người, "Anh không quên trận đấu buổi chiều của em chứ?"

"Ừm." Tiêu Chiến gật gật đầu. Vương Nhất Bác cảm thấy hứng thú với street dance nên cùng mấy sinh viên thành lập câu lạc bộ, thành lập hơn một năm, trở nên rất náo nhiệt, học kỳ này lại lên kế hoạch thi đấu giao hữu với câu lạc bộ của đại học bên cạnh, lúc không có tiết thường xuyên đến luyện tập.

Vương Nhất Bác giống như một con chó nhỏ dính người, hạ quyết tâm không muốn tách ra với chủ nhân, "Hay là anh đưa em đến trường đi, buổi sáng chỉ có hai tiết." Ý là để Tiêu Chiến đi cùng hắn. Tiêu Chiến không đáp, hắn liền được voi đòi tiên dỗ dành anh, "Rất nhiều bạn học đi học đều mang theo đối tượng."

"Đừng nói nhảm." Vương Nhất Bác đã hứa với anh sẽ không để người khác biết về mối quan hệ của họ.

Vương Nhất Bác nhướng mày nói: "Đàn anh, chỉ vậy thôi"

Tiêu Chiến cảm thấy không được tự nhiên, quay đầu lại nói: "Đàn anh.. chú đã 32 tuổi rồi."

Vẻ mặt Vương Nhất Bác nghiêm túc, "Anh không mặc âu phục, giống như 23 tuổi thôi. Em cược với anh, anh theo em đi học sẽ không ai nhận ra."

Tiêu Chiến không tranh cãi với hắn cũng không đồng tình, anh bình tĩnh nói: "Buổi sáng chú có hẹn để bàn một số vấn đề công việc, buổi chiều chú sẽ đến xem trận đấu của cháu."

"Được." Vương Nhất Bác thấy không thể thuyết phục anh nữa, lại ôm người hôn lên, liên tục cọ sát đôi môi mềm mại, liếm mút không ngừng, sau đó vùi mặt vào vai Tiêu Chiến, ngửi ngửi hương thơm nhàn nhạt," Tiêu Chiến, em yêu anh, rất yêu anh."

Giọng điệu ngọt ngào, Vương Nhất Bác cười như ăn kẹo, lại lặp lại: "Thật sự rất yêu anh, sao có thể yêu anh nhiều như vậy."

Trong hai năm, mỗi ngày hắn đều nói câu "Em yêu anh" rất nhiều lần, nói bằng miệng và làm bằng hành động. Hắn nói đi nói lại với Tiêu Chiến rằng hắn không sợ thời gian dài đằng đẵng, và hắn nguyện ý đợi nước chảy đá mòn. Như vậy ngày qua ngày, một ngày nào đó, Tiêu Chiến sẽ tin tưởng là hắn thật sự yêu anh, không liên quan đến tình thân, không liên quan bất cứ điều gì khác, chỉ là yêu anh, điên cuồng mà yêu anh.

.

.

.

Mưa vẫn rơi, Vương Nhất Bác vừa rời đi, trong nhà trở nên cực kỳ yên tĩnh. Tiêu Chiến thay một chiếc áo cổ lọ màu trắng và bộ vest len ​​màu be rồi nhanh chóng ra ngoài.

Dòng xe cộ như đàn cá xuyên qua đáy biển, cần gạt nước đong đưa lạnh lùng trên kính chắn gió, Tiêu Chiến đậu xe bên đường đối diện với một nhà thờ cũ.

Mây đen bay đè xuống thấp, bị ngọn tháp nhà thờ màu nâu đâm thủng. Cửa sổ hoa hồng hình lục giác không còn phản chiếu được ánh sáng, những thăng trầm của cuộc sống khiến nó trông như một bức tranh Gothic sắc bén.

Tiêu Chiến cầm một cái ô màu đen, cán bằng gỗ mun được mài bóng loáng, càng lộ ra ngón tay thon dài tái nhợt. Anh đi vào nhà thờ, vòng qua phía sau thánh đường, xuyên qua một đoạn hành lang không mấy sáng sủa, sau đó đến một căn phòng rất nhỏ, ở giữa một vách ngăn bằng gỗ rỗng chia căn phòng làm đôi.

Tiêu Chiến bước vào, đóng cửa cách âm lại, im lặng đọc lời cầu nguyện sau khi ngồi xuống ghế, cha xứ đã đợi sẵn.

Mỗi tháng anh đều đến phòng xưng tội này, nửa năm gần đây anh chăm chỉ hơn một chút.

Một giọng nói bình thản vang lên phía sau vách ngăn "Chúa ở trong trái tim con, xin Chúa ở cùng con, con trai, con đến để xin tha thứ. Đây là tiếng Chúa kêu gọi trong trái tim con, và bây giờ con có thể bắt đầu xưng tội."

Ánh mắt Tiêu Chiến rơi xuống, lông mi dài buông rủ, khóe môi ửng đỏ là màu sắc duy nhất trên khuôn mặt tiều tụy của anh, trên âu phục của anh còn rải rác những hạt mưa, trong hoàn cảnh trang nghiêm như vậy, có một vẻ đẹp cô đơn đang run rẩy.

"Tám năm trước, con nhận nuôi một đứa trẻ, cha mẹ nó là ân nhân của con, đã từng cứu mạng con, con đã làm tất cả những gì có thể, chăm sóc và dạy dỗ nó thật tốt." Anh giống như trần thuật tội trạng của mình, mỗi lần đến đều phải nói lại một lần.

"Con đã làm như thế nào?"

"Con rất yêu thằng bé, thật sự rất yêu nó. Chúng con đều không nơi nương tựa, sống cùng nhau, là người thân duy nhất của nhau. Sau đó có một ngày, đứa nhỏ nói, nó yêu con, không phải là loại tình yêu đối với người nhà, mà là..." Tiêu Chiến đau đớn cau mày, "Là tình yêu của người lớn. Nhưng con đã nhìn nó từ lúc sinh ra, lúc đưa nó về bên mình thằng bé mới chỉ 12 tuổi, là con nuôi dạy nó không tốt, đều là lỗi của con."

"Vậy con có biết tại sao mình lại làm sai không?"

"Có lẽ bởi vì từ khi con sinh ra giống như một sự thừa thãi. Mẹ con vì giữ cha, mà sinh ra con, nhưng con cũng không đủ tư cách làm một con bài thương thượng, cha vẫn vì sự nghiệp mà bỏ rơi bà. Con chưa từng gặp cha, trước 15 tuổi, cũng chưa từng gặp mẹ. Con sống cùng bà ngoại, bà ngoại rất nghiêm khắc. Bà rất ít khi nói chuyện với con, thậm chí rất ít khi gọi tên con, sự tồn tại của con chính là sự thất bại trong giáo dục của bà đối với mẹ...." Anh chìm vào trong hồi ức sâu xa, trong tay vẫn nắm chặt cây thánh giá.

Dừng một chút, anh nói tiếp: "Từ trước đến nay, chưa có ai dựa dẫm và cần đến con cả, chỉ có đứa nhỏ đó. Sau khi có nó, con mới nhận ra cảm giác được cần đến và dựa dẫm thật tốt, thật sự rất tốt, cho nên con đã đem quá nhiều tình cảm cho thằng bé, để bù đắp thiếu sót tình cảm của mình, đồng thời cũng khiến nó lầm đường lạc lối."

"Con có cố gắng sửa chữa mối quan hệ của mình không?"

"Có" anh liên tục nói có, âm thanh đã phát run, "Nhưng con không làm được, phản ứng của nó rất kịch liệt, con không thể mặc kệ nó, phớt lờ nó và để nó phạm sai lầm."

"Con không có biện pháp nào, không có cách nào... phải đồng ý với nó..." Anh nói không nên lời, chỉ có thể dùng sức xoa xoa cây thánh giá nho nhỏ kia, "tiếp tục quan hệ thể xác..."

"Con cho rằng nó có bệnh, đưa nó đi khám bác sĩ tâm lý, nhưng gần đây con phát hiện, có lẽ..."

Tiêu Chiến nói rất nhiều lời, cuối cùng anh gần như liên tục lặp lại "Con xin lỗi, con xin lỗi..."

"Con có lỗi với cha mẹ của nó, có lỗi với bà nội của nó, có lỗi với nó..."

Có thể nghe thấy tiếng cha xứ thở dài nhẹ nhàng sau vách ngăn. Cảm xúc sám hối mãnh liệt của người xưng tội khiến ông không đành lòng. Chờ Tiêu Chiến bình tĩnh lại một chút, ông thương cảm nói: "Con trai, sám hối của con là một hành động rất dũng cảm,. Chúa đã biết nỗi đau của con, mong con cảm nhận được sự bình an của Chúa. Đó là bằng chứng tình yêu của Chúa dành cho con, vượt qua tất cả những gì chúng ta có thể hiểu được."

"Giờ đây, nhân danh Thiên Chúa, cha tha thứ cho tội lỗi của các con, xin cho các con cảm nghiệm được lòng thương xót và sự tha thứ của Thiên Chúa, trở về với cuộc sống và trở thành một con người tốt đẹp hơn".

Tiêu Chiến bi thương nhắm mắt lại, giọng nói của cha xứ phảng phất ngày càng xa... Thanh âm kia giống như từng tiếng búa, từng nhát roi, quất vào người anh.

Anh đột nhiên cảm thấy có lẽ chính mình sẽ không bao giờ được tha thứ.

Tiếng chuông nặng nề và kéo dài vang lên trong nhà thờ, đã đến giờ Thánh Lễ. Và trong tiếng chuông vang dội, anh nghe tiếng cha xứ nói lời tha thứ cuối cùng:

"Xin Chúa ban phước lành cho con."

-TBC-

14.01.2023

🌈🌈🌈

Tác giả và người dịch không theo Đạo nên đoạn xưng tội rất mong nhận được góp ý để nội dung được hoàn chỉnh hơn. Cảm ơn các tình yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro