Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến ngồi yên thật lâu, sau đó chậm rãi mở máy tính, tìm thấy tập tin "Bà Xã". Lúc anh không ở nhà, Vương Nhất Bác sẽ xem video tình ái của bọn họ và tự sướng. Trước kia cho dù đứa nhỏ dỗ dành thế nào, Tiêu Chiến cũng không chịu xem.

Hai năm, họ đã thực sự làm điều đó rất nhiều lần, chỉ nhìn vào những hình thu nhỏ đó đã khiến anh cảm thấy xấu hổ. Anh theo dõi ngày tháng, dừng lại tại thời điểm đầu tiên họ ở bên nhau, những đầu ngón tay lạnh lẽo vô thức chạm vào trong những tập tin đó.

Ngay trên sô pha trong phòng khách, là buổi sáng, Vương Nhất Bác hẳn là vừa chạy bộ về, sau lưng còn lấm tấm mồ hôi. Đứa nhỏ túm lấy cổ áo sau lưng anh, cởi áo phông ra. Trên camera giám sát, anh bị Vương Nhất Bác nhấc bổng lên, ném vào sô pha, sau đó đè lên người anh, quần ngủ bị hắn kéo xuống, áo ngủ tơ tằm bị vén thật cao, toàn bộ sau lưng Vương Nhất Bác bao lấy anh, anh không thấy rõ vẻ mặt của mình, chỉ thấy cánh tay mình ôm chặt và hai chân mở rộng.

Màn dạo đầu rất ngắn, Vương Nhất Bác hành hạ anh một lúc, sau đó với tay lấy một cái chai trên bàn trà.

Họ phóng đãng đến mức, chất bôi trơn, bao cao su và thậm chí một số đồ chơi tình dục có thể được tìm thấy khắp mọi nơi trong nhà, bình thường như một cái ly nước hay một cái điều khiển từ xa.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào hình ảnh kia, sắc mặt tái nhợt, càng chống cự càng không thể dời mắt đi. Anh đã từng xem qua AV, nhưng khi nhân vật chính là chính mình, sự kích thích và tác động không thể so sánh với bất kỳ AV trần trụi nào khác.

Sau khi Vương Nhất Bác khuếch trương cho anh xong, quần thể thao còn treo trên đùi, cái mông liền gấp không nhịn được mà bắt đầu kích động, chậm rãi đẩy được mười lần, sau đó động tác rõ ràng trở nên mãnh liệt hơn.

Tiêu Chiến nhìn thấy chân mình quấn quanh eo Vương Nhất Bác, thật không biết xấu hổ, cánh tay từ cổ Vương Nhất Bác trượt xuống, cào mạnh trên bờ vai rộng tạo nên những vết xước màu đỏ chói, sau đó bàn tay anh vuốt ve qua lại, cử chỉ âu yếm như vậy, hoàn toàn giống như vuốt ve tình nhân. Lúc làm tình, anh sẽ kìm lại tiếng la hét của bản thân, nhưng những hành vi theo tiềm thức này, chính anh cũng chưa bao giờ biết.

Mặt anh từ trắng bệch chuyển sang đỏ bừng, không còn dũng khí nhìn nữa. Trong ảnh họ đột nhiên thay đổi vị trí, Vương Nhất Bác đang ngồi trên ghế sofa, ôm lưng anh áp vào trong ngực, hắn nâng anh lên bằng cả hai tay, cong đầu gối của anh, hạ thân điên cuồng cắm thẳng.

Làm tình từ phía sau là cách khiến anh cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhưng anh không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó anh sẽ thấy mình như thế này, toàn thân, từ mặt đến cơ thể, bị giám sát không chút dè dặt.

Anh nhìn thấy khuôn mặt sưng tấy vì dục vọng, đôi mắt nheo lại và mờ đi, giống như một con thú đang động dục, như thể từng mảnh da thịt run rẩy đang tận hưởng niềm vui giao hợp. Anh tùy ý để cho chàng trai phía sau dùng động tác đáng xấu hổ như vậy bẻ cong chân anh, tiến vào bên trong một cách thỏa thích, không hề nhìn thấy sự nhục nhã hay phản kháng trên gương mặt mình. Lúc cao trào, anh thậm chí còn lén lút rúc vào ngực Vương Nhất Bác như một người vợ vừa đa tình vừa thỏa mãn.

Góc nhìn giám sát từ trên xuống giống như con mắt của Chúa. Anh cho rằng sau cánh cửa đóng chặt sẽ không có ai biết, nhưng mỗi lần bọn họ ở trong căn nhà này, coi thường mối quan hệ luân thường đạo lý, chú cháu gian tình, tất cả đều bị nhìn thấu.

Tiêu Chiến rốt cuộc không cách nào xem được nữa, khép máy tính lại, mím chặt miệng, ngực phập phồng đau đớn. Anh cảm thấy mình không phải đang khóc, nhưng chất lỏng ấm áp không ngừng len giữa những ngón tay.

Hóa ra Vương Nhất Bác đã nói đúng. Con người có thể nói dối, nhưng thân xác thì không, hóa ra anh đã yêu đứa nhỏ từ rất sớm, vì nội tâm hèn nhát nên anh luôn phủ nhận và trốn tránh. Anh cố chấp nhận định là Vương Nhất Bác bị bệnh, đưa hắn đi khám và yêu cầu hắn uống thuốc. Trong hai năm, anh đã yêu cầu một người khỏe mạnh uống những loại thuốc đó hàng ngày.

Hóa ra đây mới là sự thật. Hóa ra người bị bệnh là anh, bẩn thỉu cũng là anh.

.

.

.

Thời tiết càng ngày càng nóng, công viên được quy hoạch đẹp mắt, từ cổng chính đi ra phía Bắc, hoa phượng nở rộ suốt dọc đường, cuối đường là một công viên nước nhỏ. Tiêu Chiến rất thích con đường này, vào chạng vạng tối, ráng chiều sẽ sơn cả bầu trời thành màu đỏ cam, Vương Nhất Bác cũng thường xuyên cùng anh tản bộ.

"Không phải anh thích nhất mùa này sao? Không ra ngoài đi dạo một chút à? Mấy ngày nữa sẽ rất nóng." Vương Nhất Bác mở to mắt cún, dính dính người ở một bên dỗ dành, gần đây Tiêu Chiến cả người đều mệt mỏi, thường xuyên buồn ngủ.

Một ngày nọ, Vương Nhất Bác nghe thấy anh gọi điện cho Eva và yêu cầu hủy bỏ một số lịch làm việc. Eva dường như bày tỏ rằng tất cả đều là những công việc quan trọng phải đặt trước, điều này sẽ ảnh hưởng lớn đến danh tiếng của anh. Tiêu Chiến thản nhiên đáp lại: "Hủy bỏ hết, trước khi anh thông báo, em cũng không cần sắp xếp lịch trình khác."

Vương Nhất Bác vẫn luôn hy vọng Tiêu Chiến đừng bận rộn như vậy, sợ bản thân sẽ quá mệt mỏi, nhưng trạng thái này của Tiêu Chiến cũng rất bất thường. Phiên dịch viên rất ghét việc thay đổi ý định vào phút cuối, mặc kệ đối với người khác như thế nào, đối với anh, trong công việc thậm chí có thể nói là nghiêm khắc.

Tiêu Chiến vẫn không muốn ra ngoài, Vương Nhất Bác đi theo anh từ phòng khách đến phòng ngủ, chọc tức anh như một đứa trẻ, nhất quyết đòi ăn tôm hùm và sườn do anh nấu. Tiêu Chiến không chịu nổi nên đồng ý rồi thay quần áo, đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn.

Cách nhà họ 2 km có một cửa hàng Citysuper, thực phẩm tươi sống vận chuyển bằng đường hàng không đặc biệt tươi ngon, hai người thường xuyên đến đó. Vừa lên xe, Vương Nhất Bác phát hiện Tiêu Chiến lái xe sang một con đường mới.

"Không đến chỗ cũ sao?"

Tiêu Chiến gượng gạo ừ một tiếng.

Đó là một siêu thị Ole hơi xa đường chính, Vương Nhất Bác đẩy xe mua sắm đi trước những dãy kệ rực rỡ, chọn một số đồ mà họ thường dùng, thỉnh thoảng quay lại hỏi ý kiến của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến luôn ở phía sau cách hắn hai ba bước.

Đi ngang qua khu vực bán đồ dùng cho nam, Vương Nhất Bác tiện tay cầm hai hộp bao cao su, là loại bình thường bọn họ sẽ dùng, ném vào trong xe.

"Đừng mua cái này, kỳ lắm." Tiêu Chiến đột nhiên lạnh lùng nói.

Vương Nhất Bác nhận ra sự khẩn trương của anh, muốn trấn an anh: "Đàn ông mua cái này rất bình thường."

Tiêu Chiến lùi lại nửa bước, giống như một con chim xù lông, "Hai người đàn ông mua là chuyện bình thường sao?"

Vương Nhất Bác không phải nhất định muốn mua, chỉ cảm thấy thái độ của Tiêu Chiến hơi thái quá, "Ai sẽ cảm thấy không bình thường? Nơi này một ngày bán bao nhiêu hộp, thu ngân thậm chí còn không nhìn vào nó."

Hai người bọn họ bề ngoài nổi bật, đứng ở trước kệ bán bao cao su nói như vậy, người đi ngang qua có liếc mắt một cái, Tiêu Chiến cầm lên hai cái hộp ném cho Vương Nhất Bác, "Cháu muốn mua thì thanh toán riêng."

Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, đem đồ đạc thả lại kệ hàng, nhanh chóng đi theo. Hắn biết Tiêu Chiến để tâm cái gì, trước kia hắn cũng đều rất phối hợp, lúc này hối hận đã chọc Tiêu Chiến không thoải mái.

Hắn đi theo Tiêu Chiến như một con chó nhỏ, gọi tên anh không trả lời, chỉ có thể gọi chú ơi, chú à, khi không có gì thì tìm chuyện để nói. Đi ngang qua khu hải sản, nhân viên cửa hàng giúp họ vớt tôm hùm, Vương Nhất Bác cố ý đứng rất gần, túm lấy hai cái râu của nó vui vẻ té nước chỉ để chọc người vui vẻ. Tiêu Chiến nhìn bộ dạng đáng thương của hắn, rốt cuộc sắc mặt cũng trở lại bình thường.

Hai người mua một xe đẩy lớn đựng các loại đồ linh tinh, đi đến quầy thu ngân, Vương Nhất Bác đột nhiên nói quên mua đồ uống, Tiêu Chiến đang đứng đợi hắn thì điện thoại di động vang lên.

Anh lấy ra xem, do dự một chút rồi nhấn nút tiếp nhận cuộc gọi .

"Anh Chiến, đã lâu không gặp." Giọng Vu Mộc Tình rất nhẹ nhàng, "Gần đây anh thế nào rồi?"

Tiêu Chiến đáp với giọng lịch sự và lạnh lùng thường ngày: "Rất tốt, em thì sao?"

"Em cũng rất tốt. Có thể nói chuyện trực tiếp với anh vài câu được không?" Người kia dừng lại một chút, "Em vừa đi ngang qua siêu thị...nhìn thấy anh."

"..."

"Anh đừng hiểu lầm, em không có ý gì khác, em... em đã đính hôn rồi, chỉ là có mấy lời muốn nói, có thể làm phiền anh một lát không." Vu Mộc Tình cũng không thay đổi, nói chuyện với anh luôn có chút rụt rè, cho dù không hoàn toàn cần thiết.

Hai năm trước, Vương Nhất Bác ghen đến phát điên. Tiêu Chiến chân thành xin lỗi sau đó nói lời chia tay với cô, lúc đó cô gái đã khóc rất thương tâm. Tuy rằng bọn họ chỉ có một tháng hẹn hò ngắn ngủi, gặp nhau chỉ có vài lần nhưng tình cảm không có gì vướng mắc. Dù sao Vu Mộc Tình cũng không làm gì sai, chuyện này Tiêu Chiến luôn cảm thấy có lỗi.

"Được rồi, em ở đâu?" Tiêu Chiến ngước mắt lên, nhìn thấy Vương Nhất Bác một tay xách một tá đồ uống đi về phía anh.

Đối phương nói gì đó, Tiêu Chiến cầm điện thoại di động chỉ chỉ ra ngoài siêu thị, Vương Nhất Bác tưởng là điện thoại công việc nên tự nhiên gật đầu.

Tiêu Chiến bước ra ngoài, đi được vài bước, quay lại nhìn thì thấy Vương Nhất Bác đang đẩy xe mua hàng và đặt đồ lên quầy thu ngân.

Sân thượng nhỏ tầng hai của trung tâm thương mại có một khu nghỉ ngơi, bãi cỏ nhân tạo, đặt rải rác mấy bộ bàn ghế bằng mây.

Tiêu Chiến ngồi đối diện Vu Mộc Tình, thời tiết rất tốt, trời xanh mây trắng, gió ôn nhu lướt nhẹ qua mặt.

"Anh Chiến, thật trùng hợp, không nghĩ đến có thể gặp anh ở đây, chúng ta đã lâu không gặp." Vu Mộc Tình nhìn Tiêu Chiến, đã lâu rồi họ không liên lạc với nhau, giọng điệu của cô khá hoài niệm, chính mình cũng không phát hiện.

"Ừm, đã gần hai năm rồi." Tiêu Chiến bình tĩnh nói: "Chúc mừng em."

"Cảm ơn."

"Em tìm anh là...?"

"Không có gì." Vu Mộc Tình có chút xấu hổ, "Trùng hợp nhìn thấy hai người... Có vài lời muốn nói với anh..."

Tiêu Chiến hơi ngẩn người, đột nhiên có chút chột dạ.

"Lúc chia tay em đã muốn nói, nhưng lúc ấy thân phận không thích hợp, bây giờ em nói những lời này không phải muốn khiêu khích gì cả. Em biết anh rất quan tâm cậu ấy, em chỉ cảm thấy, cậu ta... ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn anh thật sự rất..." Cô cố gắng tìm từ để hình dung, "Rất khác, không phải ánh mắt của một đứa trẻ nhìn người lớn, anh hiểu không?"

"Em muốn nói gì?"

"Anh chưa bao giờ nghi ngờ điều đó sao?" Vu Mộc Tình tiếp tục nói: "Lần đó ở nhà anh, em nhìn ra cậu ấy là nhằm vào em. Em trở về suy nghĩ thật lâu, sau đó anh chia tay với em, chúng ta cũng không gặp lại nhau. Cho tới hôm nay, vừa rồi em nhìn thấy hai người, rốt cục hiểu được vì sao cậu ta đối với em có lại thù địch như vậy". Cô nhớ lại ngày đó Vương Nhất Bác ngoan cố diễn xuất, còn hùng hổ dọa người, có chút không cam lòng nhưng người ngoài cuộc rõ ràng tỉnh táo hơn, "Cậu ấy không phải chỉ xem anh là như một người chú...... Cậu ấy thật sự không bình thường!"

Sắc mặt Tiêu Chiến đột nhiên tối sầm: "Cô Vu, tôi rất vui khi thấy cô bây giờ mọi chuyện đều ổn." Anh không chịu được có người dùng từ này để miêu tả Vương Nhất Bác nên đứng dậy với vẻ mặt đầy xúc động, trong giọng nói có chút áp bức, "Nhưng nếu như, cô nói muốn gặp tôi chỉ để nói xấu một đứa trẻ, xin cô thứ lỗi."

"Cậu ta đã 20 tuổi rồi, còn là đứa trẻ gì nữa? Chỉ có anh xem cậu ấy là đứa trẻ thôi! Ánh mắt cậu ta nhìn anh, cho dù người nào cũng có thể nhìn ra được," Vu Mộc Tình vội vàng giữ chặt cánh tay Tiêu Chiến, "Em thật sự không có ác ý, cũng không phải muốn níu kéo cái gì, em chỉ là muốn nói... Anh Chiến, anh có biết có bao nhiêu người yêu thích và ngưỡng mộ anh không? Anh tốt như vậy, hoàn mỹ như vậy...em thật sự không muốn nhìn thấy anh..."

Cô có chút sợ, lại giống như bất chấp tất cả, "Nhìn thấy anh bị cậu ta hủy hoại!"

Tiêu Chiến có chút vội vàng, không đợi được thang máy, đi xuống cầu thang thoát hiểm. Anh quay lại tìm Vương Nhất Bác, trong lòng mang theo tức giận, còn có một chút tâm tình phức tạp, đi đến tầng phụ, gần như lao ra khỏi cánh cửa kim loại nặng nề.

Mãi cho đến khi nhìn thấy Vương Nhất Bác từ xa, anh mới bình tĩnh lại. Cậu bé ôm hai chiếc túi lớn, đứng vững vàng đợi anh ở lối ra siêu thị.

Khi còn bé anh từng dạy hắn, nếu như nhất thời đi lạc, tìm không thấy anh, không nên chạy loạn cũng không nên hoảng hốt, đứng tại chỗ chờ, anh nhất định sẽ trở về tìm hắn. Qua rất nhiều năm, Vương Nhất Bác vẫn luôn nhớ lời anh dặn.

Tiêu Chiến từ xa nhìn hắn, rõ ràng trưởng thành tốt như vậy, cái gì cũng ưu tú, chỉ cần đứng ở nơi đó liền tỏa sáng. Hắn còn trẻ như vậy, tương lai có quá nhiều cơ hội tốt đẹp, lại bởi vì chính anh, trên lưng vác thêm bao nhiêu lời nghị luận của cuộc đời.

Trong lòng anh chợt dâng lên một nỗi chua xót. Tiêu Chiến không biết phải làm sao, chân như bị đóng đinh, nhất thời không đi về phía hắn. Anh bị câu nói "bị hủy hoại" của Vu Mộc Tình thức tỉnh. Nhưng anh biết, không phải Vương Nhất Bác hủy hoại anh, chính anh đã hủy hoại cả cuộc đời của hắn.

.

Buổi cơm tối Tiêu Chiến lại uống rượu, gần đây uống rất nhiều, hầu như lần nào cũng say. Vương Nhất Bác thuyết phục rất lâu, dứt khoát lấy ly rượu của anh ra, nâng mông ôm người, có chút hung dữ ôm trở về giường trong phòng ngủ.

"Trong một tháng không được uống rượu." Vương Nhất Bác ra lệnh như một tên bạo chúa.

Tiêu Chiến theo men say mông lung cười, "Phản rồi... còn dám quản chú...", giọng nói lầu bầu, "Vương Nhất Bác, chú già rồi sao..."

Trái tim Vương Nhất Bác mềm nhũn, vuốt mặt anh, "Đương nhiên là không."

Tiêu Chiến híp mắt, giống như trẻ con tránh ra khỏi tay hắn, khổ sở lắc đầu, "Sao chú lại già như vậy...... Nếu có thể trẻ lại 10 tuổi thì tốt rồi..."

"Nói nhảm, anh không già chút nào. Em luôn mong ước có thể đuổi kịp anh", Vương Nhất Bác nắm tay anh, dịu dàng hôn lên từng đầu ngón tay.

Tiêu Chiến không trả lời, chậm rãi mở mắt nhìn hắn, đôi mắt trống rỗng, lồng ngực phập phồng, một lúc sau mới nhắm mắt lại, tựa như đang ngủ.

Ánh mắt Vương Nhất Bác dịu dàng nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Tiêu Chiến: "Em sẽ cùng anh từ từ già đi."

Buổi tối ở câu lạc bộ có một sự kiện, hắn xem thời gian, cũng sắp đến giờ. Tiêu Chiến ngủ rất yên tĩnh. Sự kiện này có thể kéo dài đến hai giờ, hắn kéo chiếc chăn lụa mỏng đắp lên người anh, thầm nghĩ để cho người ngủ một giấc thật ngon.

Tiêu Chiến chỉ ngủ được hai mươi phút liền tỉnh. Anh nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc, vẫn muốn uống rượu nên loạng choạng đứng dậy đi tìm.

Chai rượu tối qua đã bị Vương Nhất Bác giấu ở đâu đó. Anh đi đến tủ rượu lấy chai mới, tay phải cầm rượu và ly, tay trái cầm con dao cá ngựa. Trước đó anh đã uống khá nhiều, dép lê trên chân cái còn cái mất, lảo đảo trượt chân một cái, liền ngã xuống sàn, theo bản năng là che chở rượu trong ngực, tay trái liền chống đỡ trên mặt đất một chút.

Dao trong tay xốc lên, lưỡi dao sắc bén trong nháy mắt liền cắt rách da lòng bàn tay, Tiêu Chiến nhìn nơi đó tuôn ra máu đỏ tươi, có chút mờ mịt, có lẽ bị cồn làm cho tê liệt, không cảm thấy đau bao nhiêu.

Anh ngồi trên mặt đất, nhìn máu tích tụ trong lòng bàn tay, nhỏ từng giọt từng giọt rơi xuống sàn, trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ hoặc ham muốn kỳ lạ. Tiêu Chiến nhặt con dao cá ngựa dính đầy máu lên, nhẹ nhàng đặt lên động mạch cổ tay trái.

Nơi đó kết nối mạnh mẽ với trái tim, lưu lượng máu dồi dào, chỉ một cái siết nhẹ, máu sẽ phun ra ngay lập tức.

Chỉ bằng cách này, anh có thể chấm dứt tất cả. Những mối quan hệ mờ ám, sự ăn năn và tự trách mình vô tận, tình dục sa đọa và nghiện ngập, tất cả đều có thể kết thúc. Anh không cần phải hủy hoại người mình yêu nhất, không cần mỗi ngày sống trong tội lỗi và đấu tranh mà không nhìn thấy điểm cuối cùng.

Anh bị cảm giác giải thoát này quyến rũ, tay phải chậm rãi dùng lực, gần như chết lặng, không cảm nhận được đau đớn hay sợ hãi, chỉ có khát vọng cứu rỗi mãnh liệt, trong lòng chỉ có một giọng nói: Hãy kết thúc đi, hãy để mọi chuyện kết thúc đi.

.

Trong phòng bệnh, Vương Nhất Bác ngồi bất động, hai mắt đục ngầu, rất lâu mới cử động một chút, hắn ngơ ngác nhìn người đang nằm trên giường bệnh.

Ngày hôm qua hắn rời đi không lâu, chẳng biết vì sao luôn cảm giác có chút bất an, tâm thần không yên, còn chưa tới trường liền quay trở về cho đến khi mở cửa vào nhà —

Đó là hình ảnh mà suốt đời hắn không bao giờ quên được.

Trái tim đột nhiên tê liệt như bị điện giật, lập tức lan xuống tứ chi, ngũ quan, miệng há hốc nhưng cổ họng không phát ra được âm thanh, giống như một người câm bị tra tấn, cắt thịt thành từng mảnh lại không thể nào kêu lên đau đớn.

Hắn ngã xuống đất, ôm thân thể trong vũng máu, khoảnh khắc cuộc gọi cấp cứu được kết nối, mỗi lời nói như xé nát trái tim, hắn khàn giọng hét lên: "Cứu... cứu! Cứu với!"

Tiêu Chiến nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hàng mi yếu ớt khẽ run lên, khó khăn mở mắt.

Vương Nhất Bác đột nhiên bừng tỉnh, nước mắt chảy dài trên mặt, hắn nghiêng người qua, cẩn thận từng li từng tí nhìn người. Hắn rất muốn ôm hoặc chạm vào người đó, nhưng chỉ nín thở, nhẹ nhàng cầm ngón tay Tiêu Chiến, thanh âm khàn khàn không thể nghe thấy, "Anh tỉnh rồi."

Tiêu Chiến ngơ ngác một lúc, sau đó đoán được chuyện gì đã xảy ra, giống như năm đó 10 tuổi, bây giờ đã 32 tuổi, anh lại làm ra chuyện như vậy.

Anh nhìn Vương Nhất Bác khóc đến khàn giọng, biết mình làm hắn sợ hãi, muốn lau nước mắt cho hắn, sức lực giơ tay cũng không có, chỉ có thể cuộn tròn ngón tay trong lòng bàn tay ấm áp kia.

Vương Nhất Bác hai tay ôm lấy tay anh, giống như ôm một giọt nước hay một làn khói, nức nở nghẹn ngào, "Tại sao... phải dùng phương thức này trừng phạt em, nếu như anh không còn nữa, em thật sự không sống nổi một ngày."

"Anh có chuyện gì có thể nói với em, tất cả em sẽ nghe anh, tại sao phải làm như vậy..." Hắn đột nhiên dừng lại, không có mặt mũi nói tiếp. Hồi tưởng lại hai năm qua, không phải Tiêu Chiến chưa từng nói, thật ra vẫn một mực nói cho hắn biết, rằng anh không yêu hắn.

Đôi mắt của Vương Nhất Bác sưng lên như sắp chảy máu, trên cằm còn lúng phúng vài sợi râu, "Em xin lỗi, em không nên ép buộc anh, em chỉ... chỉ là..."

Chỉ là nghĩ anh cũng yêu em.

Hắn gục đầu vào tay Tiêu Chiến, chân thành sám hối. Hắn từng tin chắc vào tình yêu của Tiêu Chiến dành cho mình và tin vào tình cảm của chính mình nên đã làm những việc đó, hết lần này đến lần khác để lại dấu ấn của mình trên cơ thể và trái tim anh. Hắn đã làm tất cả những gì có thể để yêu Tiêu Chiến, bảo vệ anh, lấy lòng anh, thậm chí còn giả vờ làm bệnh nhân, ngoan ngoãn uống thuốc. Hắn nghĩ rằng một ngày nào đó Tiêu Chiến sẽ chấp nhận hắn. Cho đến giờ phút này hắn mới biết được tất cả chỉ là ảo giác, những thứ ôn nhu và mềm mại kia, từ trước đến nay đều không liên quan đến tình yêu. Người hắn yêu đến tận xương tủy, chẳng thà tình nguyện buông tha sinh mệnh chỉ để kháng cự hắn. Toàn bộ thế giới của hắn đều sụp đổ.

"Em sai rồi, tất cả chỉ là mộng tưởng của em, hóa ra anh vẫn luôn đau khổ như vậy. Tiêu Chiến, em biết rồi, hiểu rồi. Em sẽ không bao giờ làm điều gì tổn thương anh, thật sự sẽ không.... cầu xin anh đừng như vậy nữa... cầu xin anh... đừng tàn nhẫn như vậy..."

Hắn gục mặt xuống giường, hai vai run rẩy kịch liệt. Một người đàn ông to lớn như vậy mà lại khóc nức nở như một đứa trẻ, nghĩ đến hình ảnh Tiêu Chiến nằm trên vũng máu, cả người hắn đau đớn như bị xé nát ra.

Giống như người chết đuối chộp lấy khúc gỗ trôi dạt, hắn không ngừng hứa hẹn: "Em hứa với anh sẽ sống thật tốt, sẽ không phụ lòng anh. Em sẽ rời nhà đến sống trong kí túc xá, cái gì em cũng hứa với anh..."

Hắn nói rất nhiều, nói đến mức không còn biết mình đang nói gì nữa. Hắn chỉ muốn Tiêu Chiến thấy những gì anh hy vọng. Hắn vẫn nắm chặt tay Tiêu Chiến, cửa phòng bệnh có tiếng bước chân, giống như muốn đẩy cửa tiến vào, Tiêu Chiến bỗng nhiên rụt tay lại, mặt quay sang hướng khác.

Cho đến khi tiếng bước chân lại đi xa, Vương Nhất Bác vẫn còn sửng sốt: "Anh... chán ghét em đến vậy sao?"

Tim rất đau, đau đến không còn cảm giác, đau đến cuối cùng nước mắt cũng cạn khô, hắn không tin rằng đó là giọng nói của chính mình.

"Tiêu Chiến, em hứa với anh, em sẽ không bao giờ yêu anh nữa."

Như thể chính tay mình xé nát trái tim mình, hắn cắt ra thứ cuối cùng có thể cho đi, run rẩy hồi lâu xin người yêu một liều thuốc sau cùng để sống sót.

"Anh cũng hứa với em, không bao giờ làm chuyện như vậy nữa, không bao giờ nữa, có được không?

Âm thanh đó quá đau đớn, nỗi đau lan vào trong lòng Tiêu Chiến, bóp nát từng tấc thần kinh của anh. Anh đau đến không chịu nổi, muốn nói điều gì đó để an ủi hắn, muốn vuốt ve đầu cậu bé, muốn nói cho hắn biết...Thật ra anh chỉ không muốn hắn phải mang trên lưng nghị luận của người đời, nói cho hắn biết khi con dao kia cắt xuống anh cũng nhận ra đó là một ý niệm sai lầm.

Nhưng có ích gì? Phía trước vẫn còn một con đường không thấy tương lai. Thế giới không thể dung thứ mối quan hệ của họ. Họ đã ở bên nhau 8 năm, bám lấy nhau, vướng víu vào nhau. Tình yêu và dục vọng của họ đều quá mức nồng đậm. Tiêu Chiến phát hiện ra rằng tình yêu và ham muốn này đến từ hai phía nhưng lại không thể dây dưa. Nếu hôm nay Vương Nhất Bác đã buông xuống thì đó không phải là kết thúc tốt đẹp hay sao.

Anh ngơ ngác nhìn trần nhà nhợt nhạt, đau đớn nhắm mắt lại, một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt, dùng hết sức lực, mới chậm rãi nói một từ:

"Được!"

-TBC-

Phần lớn cốt truyện ở quá khứ đã kết thúc trong chương này, sau này sẽ có một số đoạn ngắn, tất cả đều là những đoạn rời rạc, chủ yếu là ô tô và những thứ tương tự.

🌈🌈🌈

Chiếc fic đã đi được nửa chặng đường. Cảm ơn cả nhà đã động viên Ven trong thời gian vừa qua. Mỗi nút like và comment đều là động lực cho Ven tiếp tục. Lần nữa cảm ơn cả nhà. Chương sau cùng Ven quay lại chống mafia nghen.

Cảm ơn chị anhdao đã hổ trợ em beta trong những chương gần đây. Iu chị ❤️❤️❤️.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro