Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên một chiếc xe bảo mẫu bảy chỗ, Tiêu Chiến ngồi ở hàng ghế thứ hai, ngoại trừ anh và tài xế, những người khác đều là người của Tướng quân, Tướng quân thực sự ngồi ở ghế phụ.

Xe khởi động, Tiêu Chiến vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lưng ướt đẫm mồ hôi. Mọi việc đều diễn ra theo đúng kế hoạch, anh không dám buông lỏng trái tim, tất cả chỉ là mới bắt đầu.

Xe rất nhanh đã đến một nhà máy bỏ hoang, mây mù lác đác trên đỉnh đầu. Tiêu Chiến xuống xe, bị đám người nửa ôm nửa đẩy về phía bức tường cao đã sụp xuống một nửa, xung quanh bốn bề yên tĩnh, dưới đế giày chỉ có tiếng sỏi đá lạo xạo. Tiêu Chiến thản nhiên nhìn xung quanh, hẳn là người của Văn Lai đã mai phục ở gần đó.

Bọn họ đang dụ cá vào lưới và anh chính là mồi câu.

Anh đưa mọi người đến nơi giấu chiếc vali trước đó. Chiếc vali màu đen được mở ra, bức tượng Naga hung dữ trong đống đổ nát tỏa ra ánh sáng vàng rực, đôi mắt của mọi người đều sáng lên, và khuôn mặt của người phiên dịch hiện lên vẻ tham lam tột độ. Tiêu Chiến tranh thủ lúc hắn thả lỏng cảnh giác, tiến lên một bước, đưa tay phải về phía hắn, nụ cười hết sức chân thành, "Hợp tác vĩ đại."

Đây là ám hiệu cuối cùng, Tiêu Chiến chỉ bắt tay với vị tướng quân thật sự. Người phiên dịch cũng rất tự nhiên đưa tay ra, khoảnh khắc tiếng súng vang lên, Tiêu Chiến nhìn thấy trong mắt hắn thậm chí không kịp hiện lên tia kinh ngạc, chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết.

Hàng chục người, trong đó có Văn Lai từ đống đổ nát lao ra. Bởi vì vị trí ngắm bắn ở góc khuất tầm nhìn nên phát súng không trúng trọng điểm, vị tướng này ngay lập tức được người của mình che chắn phía sau. Tiêu Chiến phản ứng cực nhanh, người của tướng quân không kịp bắt lấy anh, lợi dụng lúc hỗn loạn chạy trốn sau một bức tường đổ nát.

Tiếng súng ở cự ly gần khiến da đầu người ta tê dại. Hai bên bắn nhau vài phút, cánh tay của Tướng quân bị thương. Hắn hiển nhiên không nghĩ tới Du Cửu Thiên còn thiết kế cạm bẫy muốn giết người diệt khẩu, trong mắt đầy tức giận. Những lần giao đấu trước, bên Cửu Thiên vẫn là phe yếu thế mặc cho người ta ức hiếp nhưng lần này bên quân hắn bị phục kích bất ngờ, hắn nhanh chóng được người mình yểm trợ lui về phía xe.

Tiêu Chiến trong lòng trầm xuống, vốn định nhân lúc hai bên đụng độ, tình thế hỗn loạn sẽ lập tức lái xe rời đi. Anh dẫn dụ Tướng quân vào trong bẫy, nhiệm vụ đã hoàn thành, đối với Văn Thái mà nói, anh cũng không còn giá trị sử dụng, nếu ở lại, Văn Lai nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.

Chỉ có hai chiếc ô tô, Tiêu Chiến nhất định phải cướp lấy một chiếc. Văn Lai dẫn theo rất nhiều người, bao vây Tướng quân từ hai phía, tiếng súng vẫn tiếp tục nổ vang, người hai bên lần lượt ngã xuống, máu bắn tung tóe, chảy đầy trên mặt đất.

Tiêu Chiến cảm thấy như nghẹt thở, máu nóng điên cuồng dồn lên đỉnh đầu, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy người sống bị giết chết ngay trước mắt mình. Anh kìm nén mọi cảm xúc tác động lên giác quan, nhanh chóng quay mặt đi, nhìn chằm chằm vào hai chiếc xe cách đó không xa.

Phần lớn đám đông ngã xuống, tiếng súng tạm dừng một lúc, cuộc đấu súng giữa hai nhóm tiến triển thành đấu tay đôi, vị Tướng giả quấn lấy Văn Lai, khiến gã ta tạm thời vướng bận. Tiêu Chiến lấy hết can đảm, tìm thời cơ xông ra ngoài, nhác thấy thấy một bóng người nhắm hướng mình đuổi đến, anh nhanh tay mở cửa, leo lên một chiếc ô tô. Gần như ngay khi bánh xe chuyển động, Tiêu chiến nghe thấy ba tiếng súng liên tiếp.

Ngay sau tiếng súng cuối cùng vang lên, thân xe rung lắc dữ dội, ai đó đã bắn thủng lốp xe của anh, Tiêu Chiến theo bản năng cúi rạp người xuống. Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy chiếc xe đối diện, vị Tướng quân nghiêng ngả trên ghế lái, mắt mở trừng trừng, dưới mắt có một cái lỗ, máu đỏ tươi vẫn từ đó tuôn ra ngoài.

Tiêu Chiến quay đầu lại thấy Văn Lai trong tay kéo lê theo một người, là tên Tướng quân giả kia. Cổ hắn đã bị bẻ gãy, cái đầu treo lơ lửng trên cơ thể, trên mặt đất bên cạnh nằm ngổn ngang những thi thể vừa mới chết.

Cảnh tượng kinh khủng này khiến Tiêu Chiến ngừng thở trong giây lát, anh khó nhọc hít một hơi thật sâu, không khỏi nhìn về phía Văn Lai, ánh nhìn từ đôi mắt tam giác của gã hướng vào anh như tối lại, giống như một hang động u ám.

Trời bắt đầu mưa, không lớn lắm, không có tiếng sấm, chậm rãi cọ rửa cửa sổ ô tô.

Văn Lai đánh tay lái, bạo lực trong cơ thể được giải phóng, con mồi mà gã thèm khát bấy lâu nay đang ở ngay trước mặt, gã dễ dàng khống chế Tiêu Chiến, chuẩn bị nuốt anh vào trong bụng. Tất cả ham muốn đều làm chất Adrenaline tăng vọt, cả người hưng phấn mà run lên.

Xe dừng lại ở một nơi hẻo lánh, Văn Lai xuống xe, vòng ra sau mở cốp. Cơ thể Tiêu Chiến cuộn tròn ngã vào trong, hai tay bị trói ngược sau lưng, miệng nhét một miếng vải, mùi máu tươi tanh tưởi khiến anh buồn nôn.

Văn Lai nhếch miệng cười, "Bảo bối, tôi nhớ anh lâu rồi, lát nữa sẽ làm cho anh thoải mái". Gã dùng hai tay xách cánh tay Tiêu Chiến, mở cửa sau xe nhét người vào trong, Tiêu Chiến liều mạng giãy giụa, miệng bị chặn nên chỉ phát ra những âm thanh tuyệt vọng. Anh kẹp đôi chân dài vào cửa xe, đá mạnh vào đùi Văn Lai, thoát khỏi bàn tay đang khống chế mình, xoay người chạy ra ngoài.

Trời đổ mưa, anh lại bị nhốt ở trong cốp xe nửa ngày, không phân biệt rõ phương hướng, chạy được một đoạn đột nhiên dừng lại, trước mặt là một hẻm cụt, căn bản là không có đường.

Văn Lai cười nịnh nọt phía sau, "Thì ra anh thích chơi dã chiến, cũng không phải không được," Gã từng bước tới gần, tục tĩu túm lấy háng mình, "Dù sao với anh, ở đâu tôi cũng có thể cứng."

Mưa làm ướt quần áo Tiêu Chiến, áo sơ mi trắng dính vào người lộ ra màu da bên trong, Văn Lai nuốt nước bọt như sói đói, hai tay sắp chạm vào ngực anh. Tiêu Chiến lách người lại chạy ra ngoài ngõ nhỏ, Văn Lai cũng không vội đuổi theo, giống như đùa giỡn mèo con trong lòng bàn tay.

Tiêu Chiến chưa chạy được vài bước thì cảm thấy có một lực mạnh siết chặt cổ mình, Văn Lai túm lấy cổ áo sau lưng của anh, dùng sức kéo anh lại, một hàng nút phía trước bị xé toạc, đau đớn thoáng qua, là dây chuyền trên cổ bị kéo đứt, áo sơ mi mở rộng, nửa người trên cởi trần. Nước mưa lạnh lẽo đánh vào trong ngực, anh bị kéo lê không đứng dậy được, cố gắng tìm cái gì đó để bám vào nhưng chẳng có gì, chỉ có mặt đất đầy bùn đen trước mặt.

Sự kiên nhẫn của Văn Lai đã cạn kiệt, "Mẹ kiếp, đã cho anh mặt mũi mà không biết nắm lấy."

Gã kéo Tiêu Chiến đi về phía trước vài bước, trực tiếp xách người khiêng lên trên vai, miếng vải trong miệng rốt cục rơi xuống. Tiêu Chiến lớn tiếng kêu cứu, nhưng ngoại trừ tiếng mưa rơi căn bản không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại. Anh liều mạng giãy giụa, lấy khuỷu tay liên tục đập vào gáy Văn Vai, sau một lúc rốt cục có tác dụng. Văn Lai vô tình tuột tay, cả người anh từ trên vai gã ngã xuống.

Đầu của Tiêu Chiến đập phải vật gì đó trên mặt đất, anh nhất thời không đứng dậy được, trước mắt choáng váng, cặp kính cũng rơi ra, tầm nhìn mờ đi, chỉ nhìn thấy một đường nét mơ hồ. Văn Lai gãi gãi tóc, liếm một bên miệng tiến lại gần anh, "Anh nên hiểu chuyện một chút, nói thật với anh, anh trai tôi không có ý định giữ anh lại. Nếu anh phục vụ tốt, tôi sẽ cân nhắc đến việc giấu anh ở một nơi đàng hoàng, nếu anh còn dám..."

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đê tiện đó, "Văn Lai, tôi là đàn ông, tôi không muốn, anh cũng không làm được. Chẳng thà anh giết tôi ngay bây giờ."

Văn Lai cười điên cuồng như thể vừa nghe thấy một câu chuyện cười nào đó, đôi tai súp lơ giật giật một cách phấn khích: "Nói thật, tôi rất khâm phục anh. Càng ngày tôi càng thích anh, bảo bối. Nhưng tôi khuyên anh nên ngoan ngoãn, nếu không tôi không ngại lúc anh còn sống móc ruột anh ra."

Tiêu Chiến nhìn gã đến gần, tay cào xuống đất bùn lùi về phía sau, Văn Lai túm lấy bắp chân anh, dễ dàng đè anh xuống đất, dùng đầu gối chân trái trực tiếp đè lên đùi anh. Tiêu Chiến cảm thấy gân đùi đau đớn như bị xé rách, bàn tay bẩn thỉu đó xoa xoa háng anh một cái rồi lại hướng lên trên.

Sức lực của gã quá mạnh khiến anh hoàn toàn không thể phản kháng, chỉ không ngừng gào thét, cả người giống như cá nằm trên thớt, cạp quần chật hẹp chẳng mấy chốc bị kéo ra trước mắt.

Bất ngờ một cái bóng đột nhiên ập xuống, Văn Lai cảnh giác, nhanh chóng tránh sang một bên, cái bóng lướt qua đầu, đập mạnh vào vai trái, khiến gã gầm lên đau đớn.

Tiêu Chiến cố gắng mở mắt ra, thấy trong ngõ còn có một người khác, toàn thân mặc đồ đen, đội nón lưỡi trai.

Văn Lai mất cảnh giác, lăn sang một bên nửa mét, nhưng lại rất nhanh từ dưới đất vùng dậy, vừa đứng vững liền nhìn rõ đối phương. Đôi mắt dưới chóp mũ lạnh lùng, tay phải người nọ cầm một cây gậy dài nửa mét, nước mưa theo thân gậy màu bạc chảy xuống mặt đất.

Thù mới hận cũ cùng nhau xông lên đầu, Văn Lai nghiến răng nghiến lợi ước gì có thể đem cái tên gọi trên miệng nghiền nát :"Dương. Chấn." Hắn lại nhìn về phía Tiêu Chiến bên cạnh: "Anh tao đoán không sai, hai đứa mày thật sự có quan hệ."

Dương Chấn nhếch mép cười khẩy, khuôn mặt dưới vành nón u ám đến đáng sợ, trong mắt đầy sát khí. Hôm nay xuất hiện ở đây, hắn đã sẵn sàng nhấn chìm mọi thứ, "Đồ chó hoang, hôm nay sẽ là ngày chết của mày!"

Mưa còn chưa dứt, phía chân trời xanh xám, quang cảnh tối tăm, tiếng sấm nổ vang rền.

Ngọn lửa trong mắt Văn Lai như muốn nuốt trọn đối phương. Từ bên hông gã rút ra thanh kiếm Muramasa, trở tay thuận cầm kiếm liền nhào về phía trước.

Tiêu Chiến từng chứng kiến Văn Lai và Dương Chấn đấu tay đôi, nhưng thời điểm này hai người trước mắt lại hung hãn hơn lần đó rất nhiều. Bóng dáng của họ di chuyển nhanh nhẹn trong màn mưa, dưới chân nước mưa bắn tung tóe.

Cú vung gậy của Dương Chấn chiếm ưu thế về khoảng cách, thanh kiếm ngắn hiển nhiên là vũ khí giết người mà Văn Lai đã quen dùng, mấy hiệp dùng kiếm chắn trên đỡ dưới cực kỳ linh hoạt, tránh thoát đòn công kích của Dương Chấn. Đối mặt chính diện, Dương Chấn vung gậy đập vào bên hông sườn của Văn Lai, gã nhanh chóng né tránh, cánh tay và thanh kiếm găm thẳng hàng, móc gậy về phía sau. Dương Chấn thuận thế mượn lực đánh về phía trước, trở tay dùng gậy đánh mạnh vào xương sườn bên kia của Văn Lai. Ở khoảng cách gần, lưỡi kiếm của Văn Lai xẹt qua ngực trái của Dương Chấn, hai người đồng thời lùi lại, cả hai đều bị thương.

Bọn họ là kỳ phùng địch thủ, tài sức ngang nhau, trong con hẻm tối chật chội tràn ngập mùi giết chóc. Chỉ sau một khắc im lặng ngắn ngủi, hai thân ảnh lại nhanh chóng dán sát vào nhau. Chứng kiến cảnh tượng vừa rồi khiến Dương Chấn vô cùng tức giận, không quan tâm đến lực sát thương của thanh kiếm. Văn Lai lại là một tên côn đồ khát máu, cuộc tranh tài như vậy khiến gã càng thêm phấn khích. Hai người không ai quan tâm sống chết mà lao vào chém giết, dùng hết toàn lực tìm kiếm sơ hở của đối phương.

Hiệp tiếp theo Dương Chấn tìm được thời cơ tung người, vung gậy bổ xuống, đánh trúng mặt Văn Lai, máu tươi chảy ròng ròng trên trán gã. Lần này gã bị đánh đến hoàn toàn đỏ mắt, không quan sát được gì cứ thế đâm thẳng thanh kiếm về phía Dương Chấn. Dương Chấn lặp lại chiêu cũ, lại vung gậy, Văn Lai ngã xuống, trong nháy mắt gã xoay cổ tay, dùng lưỡi kiếm kẹp chặt cây gậy, cánh tay bất ngờ vung lên, hất văng vũ khí của Dương Chấn.

Văn Lai tay phải cầm kiếm, tay trái nắm chặt nắm đấm, mưu mô nở nụ cười.

Quyền pháp và thanh kiếm quá hiểm ác, Dương Chấn luân phiên phòng thủ và tấn công chặt chẽ, không cho gã đánh trúng điểm yếu, bởi vì trong khoảnh khắc sống còn này, chỉ cần một lần ngã xuống có thể không bao giờ đứng dậy được nữa. Dương Chấn thật sự không ngờ sau những lần trúng đòn trước, Văn Lai vẫn có sức chiến đấu mạnh mẽ như thế này. Dương Chấn tay không tấc sắt, gần như bị áp chế lui về phía sau, cánh tay và bả vai lại bị kiếm rạch hai đường, máu tươi theo cánh tay chảy xuống.

Vẻ mặt Văn Lai đắc ý nắm chắc phần thắng, lần thứ hai trở tay dùng kiếm chém tới, Dương Chấn đứng đối diện hắn, cánh tay bị chém trúng cũng không lui về phía sau. Khi Văn Lai lao đến gần, Dương Chấn nhanh nhẹn xoay người, trong nháy mắt biến mất trong tầm mắt của đối thủ, ngay sau đó liền xuất hiện ở phía sau gã, tay phải vung lên như lưỡi dao xé đôi màn mưa, nhằm thẳng đến cổ Văn Lai chém xuống, động tác nhanh đến mức gã không kịp ngờ tới. Văn Lai chỉ chậm nửa nhịp, lắc mình thoát ra ngoài, theo phản xạ vội chụp tay lên cổ, còn chưa cảm nhận được gì, lòng bàn tay đã dính đầy máu ấm.

Đôi mắt mở to, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa tức giận như không thể tin được, động mạch chính đã bị cắt đứt, gã hốt hoảng dùng cả hai tay ôm chặt cổ, máu nóng vẫn liên tục trào ra từ giữa các kẽ tay.

Không quá một hai phút sau, thân hình vạm vỡ cường tráng đã ngã xuống. Văn Lai nằm ngửa trên mặt đất, tay vẫn ôm chặt cổ, hai chân vô thức đạp loạn trên mặt đất, một khắc trước khi chết như giật mình nhận ra điều gì đó, khó khăn nói ra từng chữ, "Thì ra... là... mày... chính là ....mày..."

Dương Chấn bước tới, giơ lưỡi dao mỏng rỉ máu kẹp giữa ngón tay, ánh mắt nhìn xuống gã dưới làn mưa xám xịt, sắc mặt lạnh lùng như băng, khóe môi giật giật nói một câu không phát ra tiếng động.

Sau khi thấy rõ khẩu hình của hắn, Văn Lai giãy giụa vài cái, cuối cùng từ từ cứng đờ, bộ dáng chết chóc của gã vô cùng dữ tợn, hai mắt mở to trừng trừng, miệng há hốc, một dòng máu tươi chảy ra từ cổ .

Trong lúc đánh nhau, Dương Chấn nghe được xung quanh có động tĩnh nhỏ, lúc này hắn không thể gây chú ý, không có thời gian xử lý thi thể, vội vàng nâng Tiêu Chiến lên khỏi mặt đất, cẩn thận cởi dây thừng trên cổ tay anh, dìu anh chạy ra khỏi ngõ.

.

Trên đường không có nhiều người, hắn ôm chặt vai Tiêu Chiến, đi dưới mưa một lúc, cuối cùng cũng tìm được khách sạn. Dương Chấn hạ thấp vành nón, cầm lấy chìa khóa trước vẻ mặt kinh ngạc của cô lễ tân. Phòng ở lầu hai, cầu thang vừa dốc vừa hẹp, hai người cùng sóng vai đi vô cùng chật chội.

Trong một khách sạn nhỏ ở thành phố lạc hậu, căn phòng tràn ngập mùi ẩm mốc, chiếc đèn chùm mờ ảo trên đầu bị gió mưa ngoài cửa sổ lay động nhẹ.

Dương Chấn khóa cửa lại, nhìn thấy Tiêu Chiến vẫn đang ôm lấy chiếc áo rách của mình, liền ôm lấy anh: "Không có việc gì, không có việc gì nữa..." Hắn xoa xoa lưng anh nhiều lần, thấp giọng nói: "Xin lỗi, em đến muộn." Cả người Tiêu Chiến đều ướt, ở trong lòng hắn hơi run lên.

Ngực Dương Chấn quặn đau, hơi nghiêng đầu hôn lên chiếc cổ lạnh băng của anh, lại hôn lên tóc anh, hôn thật gần để trấn an anh, "Đừng sợ, em ở đây, anh an toàn rồi."

Đầu Tiêu Chiến đầu còn có chút choáng váng, ánh mắt mơ màng từ từ tập trung lại, "Sao cháu lại tới...""

"Lần trước em cài định vị trên điện thoại của anh." Dương Chấn thở phào nhẹ nhõm, "May mắn thay..."

Ôm như vậy một lúc, "Có chỗ nào bị thương không?" Dương Chấn vừa hỏi, vừa cẩn thận kiểm tra người một lần. Trên người Tiêu Chiến ngoại trừ quần áo rách rưới, cũng không có vết thương đáng kể nào, "Anh ướt hết rồi, đi tắm đi."

Đó là một căn phòng tồi tàn, gạch lát sàn và tường đều có những vết nứt, cạnh nhà vệ sinh có một bồn tắm chỉ vừa đủ chỗ cho một người, các cạnh bám đầy vảy màu vàng, ngoại trừ chiếm dụng không gian vốn nhỏ hẹp, không có tác dụng gì khác. Dương Chấn mở vòi sen ra, điều chỉnh nhiệt độ vừa phải.

Hắn lo lắng nên không để Tiêu Chiến tự tắm một mình, giúp anh cởi bỏ quần áo, để anh đứng vào trong nước, bàn tay hắn có hơi thô ráp, xoa tới xoa lui trên làn da anh. Nhiệt độ lòng bàn tay còn nóng hơn cả nước, Tiêu Chiến không khỏi rùng mình.

Từ nãy đến giờ anh vẫn mở to mắt nhìn Dương Chấn, nhìn đến mỏi cả mắt vẫn không chịu dời tầm mắt đi.

"Nhắm mắt lại." Trong tay Dương Chấn có bọt dầu gội đầu.

Tiêu Chiến ngoan ngoãn nhắm mắt lại, động tác xoa bóp rất nhẹ, nhưng cơn đau đột ngột vẫn làm cho anh rít lên một tiếng.

"Sao vậy?" Dương Chấn lập tức dừng lại, vuốt lại phần tóc sau gáy anh, lo lắng hỏi.

"Không có gì, vừa rồi té xuống, đập đầu một cái."

"Chỗ này hơi sưng," Dương Chấn nhìn kỹ, khẩn trương hỏi: "Anh có chóng mặt không? Những chỗ khác có khó chịu không?"

"Không." Tiêu Chiến lắc đầu.

Dương Chấn tránh nơi đó, tiếp tục rửa sạch bọt xà phòng.

Thật ra anh có chút choáng váng, có lẽ đầu bị thương rồi. Tiêu Chiến ngây người trong chốc lát, như thể bọn họ đã trở về căn nhà ở Tân Thành, Vương Nhất Bác cũng cẩn thận chăm sóc anh như thế này. Thời gian bọn họ gắn bó trải qua như một giấc mơ, sau khi tỉnh dậy trở nên xa xôi đến vậy.

Không, không phải là mơ. Vương Nhất Bác rõ ràng đang ở trước mặt anh, mặc kệ với tên gọi là gì, thân phận thế nào, hắn chính là người anh yêu nhất.

Nước nóng trút xuống cọ rửa cơ thể, trong phòng tắm sương mù mờ mịt, tiếng lòng Tiêu Chiến càng lúc càng rõ ràng, trong nháy mắt anh nghiêng người tới, run rẩy hôn lên môi hắn.

Dương Chấn có chút giật mình. Khác với những nụ hôn an ủi mà hắn trao cho Tiêu Chiến, cả người Tiêu Chiến áp sát vào người hắn, hai tay đan vào nhau ôm lấy cổ hắn, ham muốn cháy bỏng, đầu lưỡi nóng hổi, khao khát, dây dưa... ​​Trong lòng lại có một thanh âm kháng cự làm cho hắn né tránh.Tiêu Chiến tiến về trước một bước, hắn lại lùi về sau một bước, cho đến khi lưng đập vào bức tường gạch, khiến hắn không còn chỗ để rút lui.

Hôn nhau say đắm, hai đầu lưỡi quấn đầy nước bọt, từ khoang miệng đến đại não của Dương Chấn đều tê dại, một mảng trống rỗng mơ hồ, hai tay hắn sờ soạn trên cơ thể trần trụi của anh, dùng sức xoa xoa.

Họ hôn nhau say đắm dưới làn nước thật lâu, cho đến khi Tiêu Chiến sắp không thở nổi, cuối cùng cũng rời khỏi môi hắn. Anh lại sấn đến, đè lên người Dương Chấn, đưa tay xuống để cởi cúc quần của hắn. Dương Chấn túm lấy tay anh, anh liền hất ra, kéo đẩy vài lần vẫn không bỏ cuộc.

Dương Chấn hết cách, nắm lấy bả vai Tiêu Chiến, xoay người đè anh lên tường.

Tiêu Chiến biết mình hiện tại nhất định rất mất mặt, rất xấu hổ nhưng những thứ này đều không còn quan trọng, anh không muốn chờ thêm nữa. Anh đã phải chờ đợi rất lâu rồi.

Vương Nhất Bác từng nói yêu anh, nhưng anh lại chờ ngày Vương Nhất Bác tự mình tỉnh ngộ, chờ "bệnh" của hắn khỏi hẳn. Sau đó anh phát hiện chính mình cũng yêu Vương Nhất Bác, nhưng lại dùng phương pháp nhẫn tâm nhất để Vương Nhất Bác rời đi. Anh muốn chờ thời gian trôi qua, chờ tình yêu và tổn thương chậm rãi bình phục lại nhận được tin Vương Nhất Bác hy sinh. Về sau ông trời lại cho anh cơ hội tìm được người đã mất, anh lại phân vân nói ra tình cảm của mình. Anh muốn chờ Vương Nhất Bác lần này trở về, chờ cơ hội thích hợp...

Nhưng sau những gì đã trải qua, anh sâu sắc nhận ra tương lai không có gì chắc chắn, tốt xấu khó lường hoặc có thể cũng không có ngày mai, nên chỉ cần người này vẫn thuộc về anh, anh không muốn mình chờ đợi thêm nữa. Chính sự chờ đợi đã khiến anh bỏ lỡ hết lần này đến lần khác, để rồi thấm thía không có gì quan trọng hơn việc người yêu vẫn ở trước mặt anh, anh không muốn gì khác ngoài Vương Nhất Bác.

"Làm được không? Chú muốn làm."

Không thể đếm được bao nhiêu lần kháng cự từ Dương Chấn, đáy mắt Tiêu Chiến có ánh sáng lung lay sắp đổ, trên lông mi dài đọng những bọt nước trong suốt, xinh đẹp như vậy, lại yếu ớt như vậy.

"Anh cần nghỉ ngơi thật tốt..."

"Chú không cần, cháu còn không biết chú cần cái gì". Ngón tay Tiêu Chiến run rẩy, nắm lấy vạt áo Dương Chấn, cay đắng ra lệnh, "Thao chú."

Trong đầu Dương Chấn bối rối, nói năng lộn xộn: "Không..sẽ đau... anh sẽ..."

Tiêu Chiến cầm lấy một cái chai đựng thứ gì đó được đặt bên cạnh chậu rửa mặt rỉ sét, nói: "Dùng cái này đi."

Đó là một lọ sữa tắm kém chất lượng, phía trên in hình lá xanh và những bông hoa đỏ. Giọng Dương Chấn khàn khàn, ôm lấy gáy anh: "Anh bình tĩnh một chút... ngoan..."

Trái tim bên bờ vực sụp đổ, Tiêu Chiến không chịu nghe lời hắn, giống như một người không nói đạo lý, anh cắn môi Dương Chấn như muốn giải tỏa hận ý. Rõ ràng là môi Dương Chấn bị rách nhưng trái tim anh đau đến đỏ mắt, nằm ở trên vai người đó, giọng mũi lầu bầu nhưng vô cùng mạnh mẽ:

"Vương Nhất Bác... anh muốn em thao anh. Ngay. Bây. Giờ...!"

Sau một hồi giằng co, xiềng xích trên người anh được cởi ra trong chốc lát, nhưng lại siết chặt trên người Dương Chấn. Dương Chấn tắt vòi sen, dùng khăn tắm bao lấy người, ôm Tiêu Chiến như một đứa trẻ, mang anh đến bên giường đặt xuống. Tiêu Chiến vòng tay qua cổ hắn không buông, kéo Dương Chấn lên trên giường, xoay người cưỡi lên người hắn, trong tay anh vẫn cầm chai sữa tắm, nắp chai bật mở, mùi thơm nồng đậm lan tỏa. Dương Chấn vùng ra, muốn đứng dậy, lại bị nụ hôn của Tiêu Chiến đè xuống.

Trước kia khi bọn họ ở bên nhau, Vương Nhất Bác đều là người khống chế. Nhưng hiện tại Tiêu Chiến đang ngồi trên người hắn, phần thân dưới của họ cọ sát nhau đến mức sưng tấy, trướng đến mức bồn chồn không thể che giấu được. Tiêu Chiến cảm nhận được điều đó. Anh hôn Vương Nhất Bác một cách say đắm, đưa tay cởi thắt lưng, thô bạo mở khóa quần của hắn và lần này anh đã thành công.

Bên ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi, ánh sáng trong phòng rất tối, Dương Chấn ngẩng đầu, cả tâm hồn đều bị nụ hôn của Tiêu Chiến cuốn lấy đến mụ mị, không biết thỏa mãn hút lấy đầu lưỡi mềm mại nóng bỏng. Trong phòng tràn ngập mùi mốc ẩm ướt, nhưng không cách nào che giấu được mùi sữa tắm, giống như bùa chú, khóe mắt hắn cảm nhận được bàn tay Tiêu Chiến đang nhanh chóng di chuyển phía sau mình.

Ý thức được Tiêu Chiến đang làm gì, Dương Chấn thậm chí còn sửng sốt trong giây lát. Đây không phải là Tiêu Chiến mà hắn biết. Tiêu Chiến trước đây là người biết kiềm chế, luôn âm thầm chịu đựng, ngay cả trong khoảnh khắc cuồng nhiệt nhất, anh cũng không bao giờ muốn cưỡi trên người hắn như thế này. Phần thân dưới của hắn hoàn toàn cương cứng không thể kiểm soát, Tiêu Chiến gấp gáp dùng tay trái kéo quần lót của hắn xuống.

Dương vật tráng kiện trong nháy mắt được phóng thích, chôn vùi vào một khe hở thật sâu, vừa chạm vào điểm trơn trượt nhớp nháp giữa lớp thịt mềm mại, kháng cự căng thẳng như dây cung trong lòng Dương Chấn trong khoảnh khắc liền đứt đoạn.

-TBC-

31.01.2024

---

Bởi vì tình tiết cách mấy chương trước khá lâu, ở đây giải thích một chút câu nói của Văn Lai trước khi chết "Thì ra là mày". Ở đầu chương 5, lúc đó hai anh em Văn Thái phát hiện thi thể một người bị một vật sắc bén giết chết, nguyên nhân kỳ lạ khiến cho Văn Lai hứng thú. Giờ gã đã biết là ai làm, chỉ có điều đã quá muộn gòi.

Phong thủy luân chuyển, bé Bo có lẽ không nghĩ tới, có một ngày sẽ bị chú mình bắt nằm dưới "Thao chú đi, babe."😅

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro