Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày sau, thành phố Cảng.

Tiêu Chiến đi theo Du Cửu Thiên, cùng mấy người mặc âu phục trắng đen đi qua tiền sảnh phủ cờ trắng, tiến vào nhà tang lễ tràn ngập hương khói.

Sau khi bái tế, Văn Thái đi lên phía trước, Du Cửu Thiên thấp giọng an ủi vài câu. Cái chết của Văn Lai không phải không có trong dự liệu của Du Cửu Thiên. Việc ám sát Tướng quân vốn là chuyện không nắm chắc, ai chết cũng không bất ngờ, mất đi một mãnh tướng, trong lòng lão cũng cảm thấy đáng tiếc. Nhưng điều lão coi trọng nhất vẫn là kết quả ám sát có thành công hay không.

Văn Thái ngược lại với lão. Hắn không ngờ Văn Lai có đi mà không có về. Đứa em ruột lớn lên cùng nhau từ nhỏ, lúc đi là một người hoạt bát, trở về biến thành thi thể lạnh như băng. Câu nói "Sống sót trở về" phảng phất như lời tiên tri, cứ ở trong đầu hắn không ngừng vang vọng. Văn Thái không thể nào tin, đó chính là lần trò chuyện cuối cùng giữa hai anh em.

Ngày biết được tin tức, Văn Thái bắn gãy cái bàn bằng da ngựa Anh quốc trong văn phòng, tiếng súng ước chừng vang lên vài phút. Thi thể của Văn Lai trở về rất khó coi. Văn Thái đến nhà xác của nhà tang lễ nhìn thấy một bộ thịt đông lạnh, hắn phát cuồng lên tại chỗ.

Lúc này đôi mắt như rắn độc ấy luôn quấn chặt lấy một người. Tiêu Chiến trở lại Cảng thành được ba ngày, hôm nay hắn mới nhìn thấy người, trong tang lễ của em trai mình.

Theo lời của những người đưa Văn Lai trở về, ngày hôm đó bọn họ đã giết hết người của Tướng quân. Lẽ ra phải rời khỏi biên giới và trở về Hong Kong càng sớm càng tốt, nhưng Văn Lai nói có việc cần xử lý, sau đó đưa Tiêu Chiến đi. Đến thời gian ước định vẫn không thấy cả hai trở về, bọn họ liền ra ngoài tìm, phát hiện thi thể của Văn Lai trong một con hẻm tối, liền lập tức báo cho Văn Thái và mang thi thể Văn Lai cùng các vật phẩm xung quang về theo chỉ thị.

Văn Lai có thể bình an vô sự trong trận giao tranh với Tướng quân, nhưng lại chết một cách bí ẩn trong một con hẻm và Tiêu Chiến là người cuối cùng nhìn thấy Văn Lai. Thực sự Văn Thái có quá nhiều nghi vấn không giải thích được.

Hôm nay là ngày đưa tang, Du Cửu Thiên được cung kính mời ngồi ở ghế chính.

"Tiêu Chiến," Văn Thái khoanh tay đi đến, "Em trai tao chết như thế nào?"

Tiêu Chiến mặc âu phục màu đen, không thắt cà vạt, cổ áo sơ mi đen lộ ra một đoạn cổ tái nhợt, một đôi mắt thụy phượng nhìn thẳng Văn Thái, lạnh lùng thốt ra vài chữ: "Tôi không biết."

Ánh mắt Văn Thái trở nên dữ tợn, "Rốt cuộc trong hẻm đã xảy ra chuyện gì, là ai giết nó?"

Tiêu Chiến làm như không nghe thấy, lặp lại từng chữ: "Tôi. Không. Biết."

"Mày là người cuối cùng nhìn thấy nó, bây giờ tao muốn mày cho tao một lời giải thích."

Tiêu Chiến liếc nhìn bức ảnh đen trắng ở giữa nhà tang lễ, cười lạnh: "Anh không nghĩ là anh cũng nên cho tôi một lời giải thích sao? Văn tiên sinh quên mất đã hứa với tôi những gì trước đó? Rất nhiều đàn em của anh ở hiện trường đã tận mắt chứng kiến em trai của anh đối xử với tôi như thế nào. Tôi không chết ngạt trong cốp xe, có thể nói là mạng tôi lớn."

Văn Thái chằm chằm nhìn Tiêu Chiến, trong ánh mắt đó có thể thấy hận thù không hề che giấu. Tiêu Chiến quả thực bị Văn Lai trói hai tay, ném vào cốp xe mang đi trước mặt nhiều người. Sau đó anh trở lại Hong Kong trong tình trạng hôn mê hai ngày dưới sự giám sát của Du Cửu Thiên. Căn cứ theo những lời anh nói, hôm đó chiếc xe đột ngột thắng gấp, đầu anh đụng vào một vật cứng trong cốp xe rồi bất tỉnh. Bác sĩ cũng chứng thực sau gáy anh có một cục máu đông, là do va chạm tạo thành, những thứ này cũng không thể nào làm giả được.

Cho nên Tiêu Chiến đối với việc bên ngoài xe đã xảy ra chuyện gì, Văn Lai gặp người nào, tất cả đều không biết.

Nghe có vẻ giống như một sự trùng hợp bất thường nhưng không thể tìm ra sơ hở.

"Mày thật sự không nghe, không nhìn thấy bất cứ cái gì sao?" Văn Thái không cam lòng, hắn một chút cũng không tin.

Tiêu Chiến rũ mắt xuống, dùng ánh mắt khinh thường nhìn Văn Thái. Anh vốn đã cao ngạo, bây giờ trông càng khinh bạc hơn: "Tôi thật sự hy vọng được tận mắt chứng kiến hắn chết như thế nào. Hay là nói, tôi thật sự hy vọng đã có thể tự tay giết hắn."

Văn Thái không thể nhịn được nữa, túm lấy cổ áo Tiêu Chiến, cổ áo sơ mi bị kéo ra, "Vì sao mày hận nó như vậy? Nếu như theo mày nói, nó căn bản không làm gì mày, vì sao lại hận nó? Có phải mày che giấu cái gì không?"

"Tại sao tôi lại ghét hắn?" Tiêu Chiến lạnh lùng lặp lại lời nói của Văn Thái ,"Vậy tôi phải hỏi anh, anh đã ra lệnh gì cho người anh em tốt của mình? Nếu Tướng quân chết, không cần phải giữ lại mạng của tôi. Nếu hôm đó hắn không chết, thì kẻ chết chính là tôi." Anh liếc nhìn đôi tay trên cổ áo, khớp xương trắng bệch, "Tôi muốn hỏi, tại sao các người lại ghét tôi đến vậy? Tôi đắc tội gì với các người? Văn tiên sinh, Văn Lai vẫn chưa giết được tôi, cho nên bây giờ anh muốn giết người diệt khẩu?"

Bên trong nhà tang lễ hoàn toàn yên tĩnh, Du Cửu Thiên đương nhiên cũng nghe được những lời này, ánh mắt lành lạnh không biểu lộ cảm xúc, Phùng Minh bên cạnh cũng tỏ ra như không quan tâm.

Giằng co một lúc Văn Thái buông tay ra, Tiêu Chiến sửa sang lại quần áo, cúc áo rớt một cái, cổ áo lại lộ ra một mảng da trắng nõn không tì vết.

Văn Thái rất nhanh lấy lại tinh thần, cho dù Tiêu Chiến có ăn miếng trả miếng, nói năng không thương tiếc, hắn cũng không cho rằng bản thân Tiêu Chiến có năng lực giết chết Văn Lai. Điều hắn muốn tìm hiểu chính là rốt cuộc Tiêu Chiến biết những gì.

Hắn giơ cánh tay lên trước mắt Tiêu Chiến, trên cổ tay có một chiếc vòng cổ và một mặt dây chuyền hình chữ nhật, trong giọng nói của Văn Thái có chút nguy hiểm: "Mày có biết cái này không?"

Tiêu Chiến nhìn miếng kim loại lắc lư trước mặt. Trước đó anh và Vương Nhất Bác đã suy đoán ra rất nhiều khả năng. Về chiếc xe kia, lúc Vương Nhất Bác quay lại hiện trường đã quan sát qua. Bởi vì đó là xe cướp được của phe Tướng quân, cho nên đàn em của Văn Lai đối với chiếc xe này cũng không có ấn tượng đặc biệt. Hơn nữa lúc đó xe đậu khá xa con hẻm, khi bọn họ đưa xác Văn Lai đi cũng không tìm kiếm chiếc xe, nên giả thuyết Tiêu Chiến còn bị kẹt trong cốp xe là khả thi.

Khả năng xấu nhất là chiếc vòng cổ này cùng với thi thể của Văn Lai đã rơi vào tay Văn Thái, Tiêu Chiến không lập tức lên tiếng, dựa vào biểu tình của Văn Thái mà phán đoán.

Tấm quân bài kia được làm vô cùng tinh xảo, do chính tay Vương Nhất Bác năm đó tự mình thiết kế, đặt làm ở cửa hàng thủ công Đức, trên thế giới chỉ có duy nhất một cái. Bề ngoài tấm quân bài kín kẽ, trừ khi biết được công tắc, nếu không rất khó mở ra và phát hiện bức ảnh bên trong.

Một vài giây trống rỗng chớp nhoáng không đủ để đưa ra phán đoán chính xác, Tiêu Chiến lại không thể im lặng không trả lời. Anh che giấu sự bất an trong lòng bằng một giọng điệu rất bình tĩnh: "Chưa từng thấy qua."

Hiện tại anh chỉ có thể đánh cược, nếu như Văn Thái đã xem qua ảnh chụp, hẳn là hắn sẽ không phản ứng như vậy.

Văn Thái nhìn chằm chằm vào mặt anh, dường như cũng đang phán đoán, nét mặt Tiêu Chiến luôn tỏ ra bình tĩnh.

Lúc này Phùng Minh mới lên tiếng: "A Thái, chuyện của Văn Lai là ngoài ý muốn, tất cả mọi người đều cảm thấy thương tiếc. Cửu gia hiểu rõ cảm giác của cậu, nhất định sẽ cho tiếp tục điều tra. Lần này người của chúng ta chết và bị thương không ít, Tiêu Chiến cũng bị thương, cậu làm việc không nên quá xúc động," Ông dừng một lát, trong giọng nói cũng có chút do dự, "Hiện tại dù sao đám Nha La vẫn là hiềm nghi lớn nhất."

Một kết luận rất không hợp lý, Nha La không có lý do và động cơ chạy sang biên giới giết người, nhưng vào lúc này là một kết luận có khả năng cao nhất.

Bởi vì vết thương chí mạng của Văn Lai là do dùng một loại dao cực mỏng và lợi hại cắt đứt động mạch cổ, máu chảy hết ra ngoài trong thời gian ngắn. Văn Thái từng gặp qua loại vết thương này, ngay tại một nhà máy xử lý nước thải. Một năm trước, người của Nha La đến cướp hàng của Cửu Thiên, hai bên nổi lên xung đột, sau đó hắn cùng Văn Lai đến hiện trường, phát hiện loại thủ pháp giết người kỳ quái này. Lúc ấy Văn Lai còn cảm thấy hứng thú, luôn muốn biết là loại hung khí gì gây nên.

Những vết thương như vậy cũng chưa từng xuất hiện trở lại sau đó.

Trong lòng Văn Thái có một ngọn lửa không ngừng thiêu đốt, sắp thiêu rụi thân thể hắn. Hắn sắp sửa mất khống chế, lại không thể thoát ra ngọn lửa này. Trực giác nói cho hắn biết, cái chết của Văn Lai còn ẩn chứa bí mật đằng sau đó, giống như dòng nước ngầm ẩn sâu dưới đáy biển. Hắn có thể cảm nhận được sức mạnh từ đáy biển nhưng không thể đẩy lùi những con sóng cuồn cuộn bên trên, cảm giác này khiến người ta bức bối đến phát điên.

Tiêu Chiến ngồi xuống ở một hàng ghế phía sau Du Cửu Thiên. Nhà tang lễ to như vậy, từng hàng ghế ngồi trắng như tuyết. Những vị khách bình thường đến phúng viếng ở một khu khác, gần như chật kín. Tiêu Chiến nhìn lại bức ảnh chụp đen trắng đặt trước linh đường. Anh nhớ lại buổi chiều hôm đó mưa to như trút nước, hình ảnh Văn Lai từng bước về phía anh, nỗi sợ hãi cùng tuyệt vọng trong nháy mắt đó, khiến cho anh cảm thấy có lẽ sau này người nằm đây là phải là anh, và có lẽ không có sau này nữa.

Sau đó Vương Nhất Bác xuất hiện, giống như trong đêm đen nhiều năm trước, như cứu tinh từ trên trời rơi xuống, hắn lại lần nữa đến cứu anh.

Tiền sảnh có một trận xôn xao nho nhỏ, lá cờ phướng trong linh đường tung bay như bị con sóng lớn màu trắng cắt ngang, có người đang bước vào. Mọi suy nghĩ bị cắt đứt.

Chỉ ba ngày không gặp, Vương Nhất Bác giống như hoàn toàn thay đổi thành một người khác. Tuy rằng hắn mặc quần áo chỉnh tề nhưng nhiều chỗ lộ ra vết thương đỏ sậm, còn có những vết thương ở trên đầu. Lúc này Tiêu Chiến mới hiểu được vì sao hắn cạo tóc ngắn như vậy. Hai mảnh vảy máu đã khô dán lên mái tóc ngắn, vết thương nhìn thấy rợn người, khiến cho người ta gần như chân thật nhìn thấy hiện trường tai nạn.

Nhịp tim hỗn loạn vang, bên tai Tiêu Chiến có chút ù ù, cảm giác hơi choáng váng. Lúc này anh không thể biểu hiện ra điều gì khác thường, cũng không thể để Vương Nhất Bác biết về cục máu đông trong đầu mình. Trong thoáng chốc, anh nắm chặt lòng bàn tay, móng tay ngắn tròn cắm sâu vào da thịt mềm mại.

Sống không thấy người chết không thấy xác, biến mất suốt sáu ngày, Vương Nhất Bác vừa về Hong Kong đã tới gặp Du Cửu Thiên.

"Cửu gia." Vương Nhất Bác đứng trước mặt Du Cửu Thiên.

Du Cửu Thiên dùng đôi mắt sắc bén đánh giá hắn một chút, môi mỏng mím lại, cả người toát ra khí tức u ám.

"Dương Chấn, mấy ngày nay cậu đã đi đâu?" Người hỏi chính là Phùng Minh.

"Sau khi tôi ngã xuống núi thì ngất đi, tỉnh lại ở bệnh viện, có một đội leo núi đi ngang qua, là bọn họ cứu tôi."

"Đội leo núi nào?"

Vương Nhất Bác báo tên, "Đội trưởng tên Lư Phi, anh ấy phát hiện ra tôi đầu tiên."

"Người của cậu đã xuống tìm kiếm. Không có một vết máu nào xung quanh thậm chí trên chiếc xe cậu lái."

"Tôi phát hiện thắng xe không nhạy liền nhanh chóng nhảy khỏi xe, xe lao xuống núi, tôi rơi ở giữa sườn núi, sau đó không nhớ gì nữa" Vương Nhất Bác tự nhiên nói," Nếu lúc đó tôi ở trên xe, nói không chừng đã chết, hôm nay không thể đứng ở chỗ này."

Điều này cũng trùng khớp với những gì A Khôn nói. Ngày đó xe của Vương Nhất Bác đột nhiên tăng tốc, xông về phía một khe núi, mọi người nhất thời chưa kịp phản ứng, cũng không ai theo kịp hắn, lúc nghe thấy âm thanh va chạm, xe đã sớm lao khỏi tầm mắt, bên vách núi chỉ có bánh xe tung lên một lớp bụi cao.

Khi họ đến chân núi, chiếc xe đã bị đập nát đến mức không thể nhận dạng còn Vương Nhất Bác thì không thấy bóng dáng.

Vốn là hắn tìm được đường sống trong chỗ chết, là chuyện đáng ăn mừng nhưng giọng điệu của Phùng Minh lại không hề thân thiện, thậm chí còn có chút tra hỏi. Du Cửu Thiên ngước mắt lên, tạm thời kết thúc cuộc đối thoại giữa hai người, "Thắp một nén hương cho Văn Lai."

Vương Nhất Bác đi đến giữa linh đường, có người đưa lên ba nén nhang, Văn Thái ở bên trái hắn, tiến lên một bước, người nhà hoàn lễ, hai người mặt đối mặt, đồng thời khom người. Mấy ngày nay Văn Thái đều đang điều tra nguyên nhân cái chết của Văn Lai, cũng không lưu ý tới những thứ khác, căn bản không quan tâm Dương Chấn sống hay chết. Giờ phút này người đứng ở trước mặt hắn, vết thương chồng chất, cảnh tượng này đột nhiên trùng hợp với một hình ảnh chợt thoáng qua trong trí nhớ.

Bốn mắt nhìn nhau, hắn nhìn thấy đôi mắt hạ tam bạch của Dương Chấn, trong đầu nháy mắt hiện lên một ý niệm, ý niệm này rất hoang đường, rất nhiều chỗ không giải thích được, giống như mặt hồ bằng phẳng đột nhiên gợn sóng, từng tầng từng tầng khuếch tán trong đầu Văn Thái, khiến hắn không thể bỏ qua nó.

Văn Thái có chút mơ hồ, chiếc vòng cổ quấn quanh cổ tay, mặt dây chuyền quân bài rơi vào lòng bàn tay, khí tức nồng nặc, ngón tay vuốt ve mép kim loại bóng loáng.

"Dương Chấn," Văn Thái đột nhiên lên tiếng, nghiêng đầu hỏi: "Lần cuối cùng mày nhìn thấy Văn Lai là khi nào?"

Vương Nhất Bác nhìn hắn, thản nhiên đáp: "Không nhớ."

"Nhưng tao nhớ". Trong mắt Văn Thái hiện lên sự đau đớn và ác ý, "Lần cuối cùng tao nhìn thấy nó, nó vẫn đứng trước mặt tao, hứa với tao rằng nó sẽ sống sót trở về, nhưng cuối cùng nó đã không thể trở lại. Nó bị giết, bị người ta cứa vào cổ rồi ném ra đường mà không để lại một lời. " Hắn tiến lại gần một bước và nói:" Khi nó chết, mày lại biến mất."

Vương Nhất Bác lạnh lùng đứng đó, không trả lời.

"Lần đầu tiên có người bị cắt cổ, là lúc mày làm mất hàng, bọn tao đều cho rằng là người của Nha La làm, nhưng lúc đó không chỉ có người của Nha La, còn có mày. Mày là người phụ trách giao dịch lần đó, hiện tại vết thương tương tự xuất hiện trên người Văn Lai, mày lại vừa vặn mất tích ở một nơi khác."

"Như thế thì sao?" Vương Nhất Bác hỏi, giọng trầm hơn.

Văn Thái hai mắt đỏ ngầu, không còn chút lý trí nào, gầm lên: "Là mày giết em trai tao."

"Mày tưởng tượng nhiều quá rồi đó, tại sao tao phải giết nó? Cho tao một cái lý do. Tụi tao có thù hận sâu sắc nào sao?" Vương Nhất Bác nhếch môi, "Nó là đai vàng vô địch quyền Anh. Lần trước mày cũng nhìn thấy tao không thể thắng được nó. Lúc tốt đã không thắng được, lại mang theo những vết thương này chạy đến biên giới giết người? Nó dễ bị giết như vậy sao? Văn Thái..." Vương Nhất Bác nén cười, " Tao biết mày đang buồn, ăn có thể ăn bậy nhưng nói thì không được nói bậy."

Văn Thái rất không khách khí mà kéo vai hắn, để lộ sợi dây chuyền trên cổ tay, "Tao không tin lời mày, ai chứng minh được mày bị thương sau khi rơi xuống núi. Trừ khi bây giờ để tao kiểm tra vết thương."

Vương Nhất Bác cười lạnh nói: "Mày cho rằng mày là ai? Con mẹ nó không phải mày điên đến mức này rồi hả? Văn Thái, mày nóng lòng chôn cất em trai quý giá của mày, sao mày không đi chung luôn đi."

Tiêu Chiến ngồi cách đó không xa, toàn bộ sống lưng đều căng thẳng, từng câu từng chữ đều lọt vào tai rõ ràng. Anh từng nhìn thấy vết thương trên người của Vương Nhất Bác, vết kiếm của Văn Lai, Văn Thái nhất định nhận ra.

Hai người giằng co, vị Phật lớn Du Cửu Thiên này còn ngồi ở đó, người chung quanh cũng không dám cử động. Linh đường tĩnh mịch, cờ trắng bay phất phới, ảnh chụp đen trắng phóng đại của Văn Lai treo ở đó. Một lát sau, ánh mắt Du Cửu Thiên dừng lại, nhìn hai người một cái, ra hiệu:

"Cởi đồ hắn ra."

-TBC-

03.02.2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro