Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Vương Nhất Bác ra khỏi thang máy, đúng như dự đoán, hai vệ sĩ của Du Mạn Mạn đang đợi cách đó vài bước. Hai năm trước Du tiểu thư vừa ra khỏi biệt thự vài trăm mét đã bị bắt cóc. Sau khi được cứu trở về, Du Cửu Thiên đã sắp xếp cho cô một nơi ở an toàn hơn, ra vào đều có vệ sĩ đi theo.

Cửa thang máy ở cuối bên trái đại sảnh Bằng Lan, một hành lang không quá sâu, đặt bảng hiệu "Không phận sự miễn vào", các vệ sĩ đứng ở nơi này chờ Du Mạn Mạn. Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn về phía đại sảnh, người đến đón hắn lên tàu cũng đã đợi sẵn.

Hắn rất tự nhiên đi về phía nhóm vệ sĩ. Hai người nọ theo bản năng đứng thẳng, nhìn về phía sau lưng Vương Nhất Bác, chỉ thấy A Khôn đang kéo theo một cái vali lớn.

"Hai cậu vất vả rồi," Vương Nhất Bác móc bao thuốc lá từ trong túi ra, xốc lên, tự mình rút ra một điếu ngậm lên miệng, lại thuận tay đưa cho mỗi người bọn họ một điếu. Vệ sĩ là một nghề vừa nguy hiểm vừa phải chịu đựng người khác. Mặc dù chưa từng gặp nhau, Vương Nhất Bác đoán bọn họ hút thuốc, quả nhiên hai vệ sĩ rất tự nhiên nhận lấy, "Cảm ơn anh Chấn."

Vương Nhất Bác mỉm cười giơ tay chỉ lên trên lầu: "Mạn Mạn đang ngủ, các cậu đợi thêm một lát." Lời nói rất khách khí, hai người đều có chút nịnh nọt, một người nhanh chóng lấy bật lửa ra, châm một điếu thuốc cho hắn. Vương Nhất Bác nghiêng đầu, phía dưới khuôn mặt có một vết son, rất nhạt, chỉ là đường viền, khi đến gần mới có thể nhìn thấy. Nó giống chút dấu vết cuối cùng của cô gái sau nụ hôn say đắm, lại ôm lấy khuôn mặt người, để lại một nụ hôn.

Hai người nọ lập tức hiểu ra, gật đầu lia lịa, cũng không biết là tay run hay hồi hộp mà châm lửa cũng không xong. Vương Nhất Bác tiếp nhận bật lửa, tay che ngọn lửa, mạnh mẽ hít hai hơi, vòng khói từ giữa lòng bàn tay lượn lờ bốc lên, hắn gật đầu cũng không buông bật lửa xuống. Vệ sĩ cao hơn Vương Nhất Bác một chút, tư thế khom lưng hay giơ cánh tay như vậy, cho dù là động tác hay thái độ, rất có ý tứ nịnh người.

Cửa thang máy phía sau mở rộng, một bóng người mặc đồng phục nhân viên vệ sinh vụt qua, hai người đang khom lưng châm thuốc, cũng không chú ý.

Theo lời hướng dẫn của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đi ra từ một cửa sau kín đáo của Bằng Lan, vòng qua một ngã tư nhỏ, nhanh chóng bắt xe, lao tới điểm xuất phát cách đó không xa. Anh cởi bỏ bộ đồng phục vệ sinh màu trắng, thở ra một hơi thật sâu.

Hôm nay anh không nên đến Bằng Lan. Những ngày này Vương Nhất Bác cùng Ngô Thủ Quân diễn tập toàn bộ hoạt động trên đảo. Song song đó Ngô Thủ Quân chu đáo bố trí thêm lực lượng, và đã hoàn thiện xong kế hoạch cuối cùng. Tiêu Chiến sợ Vương Nhất Bác lại có chuyện giấu anh cho nên yêu cầu được dự thính. Tiêu Chiến giết chết Tướng quân, điều này giúp rút ngắn đáng kể thời gian lên đảo, có thể xem là trợ lực phi thường cho toàn bộ chiến dịch. Năng lực và tư cách của anh được Ngô Thủ Quân tuyệt đối công nhận. Và quan trọng là, cho dù hắn không đồng ý cũng không thay dổi được quyết định của anh. Đối với Tiêu Chiến, anh và Vương Nhất Bác sớm đã cùng một mạng, không thể tách rời.

Nếu một người đã quyết tâm đồng sinh cộng tử với một người, vậy trên đời này không có quyền lực nào có thể ngăn cản.

Mọi chuyện ban đầu diễn ra suôn sẻ nhưng không ngờ Du Mạn Mạn lại bất ngờ xuất hiện...

Vương Nhất Bác ngồi tàu cao tốc khởi hành từ bến tàu thành phố Cảng. Hắn được đưa đến một hòn đảo không tên cách đó 200 hải lý sau đó sang tàu. Tàu ra đảo đã cập bến, vẻ ngoài của con tàu không có gì đặc biệt so với loại chở khách bình thường. Thân tàu màu xanh đậm, không có logo của Cửu Thiên, tổng cộng có hai tầng, kích thước không bằng một phần năm con tàu Mạn Tinh Hào.

Trên boong tàu, Du Cửu Thiên được mọi người vây quanh, dáng vẻ như hoàng đế, Văn Thái và Phùng Minh cũng ở bên cạnh. Vương Nhất Bác và Văn Thái vừa mới kết thù, chuyện kiểm tra vết thương không lâu sau mọi người của Cửu Thiên đều biết, hiện tại gặp nhau cũng vẫn mang dáng vẻ thù địch.

"Mày ở phòng nào?" Vương Nhất Bác cố ý khiêu khích.

"Liên quan gì đến mày?" Văn Thái cau có.

"Tránh xa mày một chút, khéo lại bị làm phiền", Nhác thấy Tiêu Chiến lên thuyền, trong lòng Vương Nhất Bác mới cảm thấy nhẹ nhõm, lúc này hắn mới an tâm nở nụ cười, "Không bằng Tiêu tổng ở giữa chúng ta đi."

.

Ánh chiều tà màu mật ong phủ kín mặt biển, sóng gợn dập dờn giữa biển trời, lấp lánh tựa như vàng vụn.

Con tàu khởi hành, phòng của Vương Nhất Bác ở tầng một, thuyền trưởng là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, nước da ngăm đen, vóc dáng thấp bé, cơ bắp rắn chắc. Theo thông tin hắn thu thập được trước đó, người đàn ông này tên là Hồ Bưu, thuyền phó là con trai gã. Hai người này có nhiệm vụ lái tàu ra đảo, nhiều lần bị Tướng quân truy đuổi và chặn đánh nên vết thương lớn nhỏ chằng chịt trên cơ thể. Điều này cho thấy họ là những tay lái tàu lão luyện, cũng là những kẻ liều mạng.

"Cậu về nghỉ ngơi đi, không cần canh gác." Vương Nhất Bác dặn dò A Khôn, sau đó lách người vào trong, đóng chặt cửa phòng lại.

Đó là một căn phòng nhỏ, hắn đẩy chiếc vali màu đen cạnh cửa vào phòng ngủ bên trong, nhẹ nhàng đặt nó xuống, xoay ổ khóa, nắp trên rộng thùng thình bật lên, bên trong có một người phụ nữ tay chân bị trói nằm cuộn tròn.

Du Mạn Mạn vẫn đang hôn mê, Vương Nhất Bác đã khoan vài lỗ nhỏ dưới đáy vali để tránh thiếu oxy. Hắn đưa tay kiểm tra hơi thở của cô, rất ổn định, chỉ là vẫn bất tỉnh vì lúc nãy bị đánh ngất.

Vương Nhất Bác thở dài một hơi, cảm thấy không thoải mái. Du Mạn Mạn đột nhiên mất khống chế, hắn không có thời gian dàn xếp chuyện cuả cô, sắp xếp ở chỗ nào cũng không kịp, mang lên tàu là phương án cuối cùng, dù mạo hiểm, nhưng lúc đó đã không còn cách nào khác.

Thời gian trôi qua từng giây, Vương Nhất Bác nhạy bén phát hiện, tốc độ tàu nhanh hơn rất nhiều. Tàu gồm có hai chiếc, bên ngoài có vẻ bình thường nhưng chắc chắn đã qua cải tạo, Hồ Bưu kia thoạt nhìn không dễ đối phó. Đáng lý lúc này hắn phải mau chóng đi đến buồng lái, tìm bản đồ điện tử, định vị vệ tinh, tìm mọi cách ghi chép lại lộ trình, nhưng hắn lại bị một người phụ nữ hôn mê giữ chân.

Hắn lấy điện thoại di động ra, sau khi lên thuyền tín hiệu vẫn trống không, trên bàn tròn nhỏ đặt cạnh tường có một chiếc bộ đàm, điều này chứng tỏ chiếc thuyền này có tín hiệu, chẳng qua được cài đặt ở tần số đặc biệt, những thiết bị liên lạc khác đều không thể kết nối. Vừa rồi hắn tận mắt nhìn thấy Tiêu Chiến đi vào gian phòng đối diện, cách hắn hai cánh cửa, trước mắt hẳn là an toàn...

Du Mạn Mạn dần dần tỉnh lại, trong tầm mắt nhìn thấy trần nhà thấp, cô nhận ra mình đang ở trên tàu, nhanh chóng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, rất giống lần ở Mạn Tinh Hào. Chỉ là lần đó cô ngây thơ, lần này nhìn thấy gương mặt Vương Nhất Bác, phản ứng đầu tiên chính là phẫn nộ.

"...Ư...Ư.....!!" Cô muốn nói, nhưng miệng bị bịt chặt, tay chân đều bị trói.

Vương Nhất Bác ngồi ở bên giường, trên mặt không có quá nhiều cảm xúc, "Bây giờ cô tạm thời an toàn, tôi có thể để cô nói chuyện nhưng nếu cô hét lên, tôi sẽ lập tức bịt miệng lại, không cho cô cơ hội nói nữa."

Du Mạn Mạn mở to hai mắt, trong mắt vừa xa lạ vừa hoảng sợ, khó khăn gật đầu.

Vương Nhất Bác lấy miếng vải mềm trong miệng cô ra.

Cô ho khan vài tiếng, trông rất khó chịu, khóe mắt đỏ hoe, lần cuối cùng bị đối xử như vậy, là hai năm trước lúc cô bị bắt cóc. Trớ trêu thay, người trói cô lần này là người đã cứu cô lần trước.

Vương Nhất Bác dùng tay nâng cô lên một chút, dựa vào đầu giường, cầm ly nước ở một bên đưa lên miệng cô.

Du Mạn Mạn oán hận nhìn hắn, hoàn toàn bất động.

Vương Nhất Bác tự nhủ đây là người từng bị tổn thương nên cố gắng hạ giọng, mặc dù nghe vẫn có chút lạnh lùng: "Nước trắng, không uống sao?"

"..."

Vương Nhất Bác đặt ly xuống.

Du Mạn Mạn vùng vẫy với đôi tay và đôi chân bị trói: "Con tàu này đang đi đâu?"

"Cô không cần biết, mọi chuyện đều không liên quan tới cô, ngoan ngoãn ở lại chỗ này, tôi sẽ không làm hại cô."

"Nếu tôi không nghe lời thì làm sao?"

Người đàn ông trước mặt quay đầu lại, trong mắt lóe lên một tia băng giá khiến trái tim Du Mạn Mạn run lên. Vương Nhất Bác trước kia đối với cô cũng sẽ lạnh nhạt, nhưng không phải thái độ này, lạnh đến mức cô không thể không tin lời hắn, chỉ nghe Vương Nhất Bác nói: "Ném xuống biển, vậy là xong."

Những lời này quả thực chỉ là hù dọa. Trong thời điểm căng thẳng như vậy, không thể để cho Du Mạn Mạn cản trở. Hắn vốn có một khuôn mặt xấu xa, ẩn nấp trong bóng tối, lúc cần thiết lấy ra, tận dụng nó một chút.

"Dương Chấn, tại sao anh lại làm như vậy với tôi? Tôi chưa từng yêu ai như thế này nhưng anh lại lợi dụng tôi. Có phải lợi dụng xong là anh đá tôi đi phải không?" Du Mạn Mạn khóc nức nở. Cô vô tội, cô thật sự không biết chuyện gì xảy ra, đến giờ phút này còn chất vấn Dương Chấn có yêu cô hay không.

"Tôi không có lợi dụng cô. Tôi đã nói rất rõ là tôi không yêu cô", Vương Nhất Bác thản nhiên thú nhận. Hắn có thể không cần giải thích nhưng đối với tình cảm này hắn vẫn muốn cho cô một câu trả lời "Trước đây tôi đã nói rồi. Tôi và cô, chúng ta vĩnh viễn không có kết quả."

"Anh không yêu tôi," Ánh mắt Du Mạn Mạn đột nhiên tối sầm, cố chấp truy hỏi, "Hay là không yêu phụ nữ?"

Vương Nhất Bác không trả lời. Đàn ông hay phụ nữ, không quan trọng, quan trọng là trên đời này chỉ có một Tiêu Chiến. Biển rộng sông dài, chỉ cần một vốc nước ngọt của riêng mình, nếu không phải là người hắn yêu, cả đại dương mênh mông trong mắt hắn đều trở nên trống rỗng.

Những thứ này Du Mạn Mạn sẽ không hiểu được, Vương Nhất Bác cũng không muốn giải thích, hắn cầm miếng vải mềm trước mắt đứng dậy nói: "Xin lỗi."

Du Mạn Mạn giống như một con thú sợ hãi, vùng vẫy với chân tay bị trói chặt, "Nếu cha tôi phát hiện ra, ông ấy sẽ không để anh yên, cha tôi...". Có lẽ Du Mạn Mạn cũng không thể ngờ rằng Du Cửu Thiên chỉ cách cô một tầng thuyền mỏng. Ánh mắt Vương Nhất Bác bỗng nhiên tối sầm lại, dùng tấm vải chặn miệng cô.

Vương Nhất Bác từ phòng đi ra, bình thản đi vòng quanh hai vòng nhằm thăm dò kết cấu con tàu. Chiếc Sunshine Cruise này đã được cải tạo, sản xuất ở Na Uy, có thể chứa được 100 người. Hắn nằm vùng hai năm, chính là chờ đợi thời khắc này. Vương Nhất Bác không chỉ quen thuộc loại tàu này, còn nhanh chóng tìm được buồng lái. Hắn đến gần cửa trượt, bên trong có người nói chuyện, giống như giọng của Hồ Bưu. Sắc trời còn sớm, hắn đứng đó một lát, phát hiện có người đang đến, đành phải tránh đi, trở về phòng trước.

.

Thành phố Hồng Kông, cuộc họp cấp cao của Công an tỉnh.

Sắc mặt Ngô Thủ Quân đặc biệt nghiêm trọng. Vương Nhất Bác mang Du Mạn Mạn đi, tuy rằng hiện tại không có cách nào khác nhưng đây là tình huống phát sinh bất ngờ, hoàn toàn làm rối loạn nhịp độ của chiến dịch. Kế hoạch hoàn hảo nhất là Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến sau khi lên đảo thuận lợi trở về. Nhiệm vụ của cảnh sát phải đảm bảo hai người họ rút lui an toàn, sau đó bắt đầu bắt giữ nhóm người buôn ma túy và tiêu diệt hòn đảo.

Ông cũng biết mọi việc có thể không suôn sẻ, mạng lưới che chắn tín hiệu của hòn đảo kia vô cùng chặt chẽ. Phía cảnh sát đã nhiều lần lắp đặt thiết bị theo dõi trên tàu của Cửu Thiên nhưng sau một thời gian mọi kết nối đều bị ngắt, ngay cả tín hiệu vệ tinh cũng không theo dõi được. Vương Nhất Bác lần đầu lên đảo không chắc chắc ghi nhận được đầy đủ lộ trình, nếu như lần đầu thất bại thì sẽ phải đợi cơ hội thứ hai.

Nhưng hiện tại lại xảy ra chuyện của Du Mạn Mạn, hơn nữa sợ dây chuyền trong tay Văn Thái có thể "kích nổ" bất cứ lúc nào, lần này chính là cơ hội duy nhất của bọn họ, nếu một kích không trúng...... Ngô Thủ Quân không dám nghĩ đến hậu quả. Bên cạnh đó ông cũng vô cùng lo lắng cho sự an toàn của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến.

Cuộc họp kéo dài suốt ba giờ, kế hoạch cuối cùng là Ngô Thủ Quân dẫn đầu đội, xin hợp tác với Interpol, thành lập một đội tiên phong nhỏ, vượt qua lãnh hải của các nước Đông Nam Á, tới tuyến đường theo dõi xa nhất, ẩn nấp ở điểm gần mục tiêu nhất, một khi thời cơ chín muồi, tiến hành bắt giữ trước thời hạn.

.

Vương Nhất Bác bỏ thêm một ít thuốc ngủ vào bữa trưa của Du Mạn Mạn, tới gần nửa đêm, xác nhận cô đã ngủ say, mới lại ra ngoài. Hắn đi lên cầu thang cuối hành lang dẫn lên boong tàu tầng hai, động tác nhẹ nhàng dứt khoát, rất nhanh đến vị trí mũi thuyền, một tay giữ lan can, chân dài nhảy về phía khoảng không, cả người nửa treo trên không trung, sau đó tay kia lại nhẹ nhàng chống lên trần thủy tinh trên buồng lái. Hặn lặng lẽ nằm đó không phát ra tiếng động, ánh mắt giống như một con báo đen nằm rạp trong bóng tối, cẩn thận quan sát tình hình bên trong.

Con tàu bước vào giai đoạn định tốc, ở trước đài điều khiển chính là con trai của Hồ Bưu, Hồ Bưu ngồi ở phía sau, nghiêng đầu ngủ gật. Sự chú ý của Vương Nhất Bác đều tập trung trên màn hình rộng lớn, ngoại trừ hiển thị hình ảnh 3D trạng thái thân tàu và giám sát các bộ phận thiết bị then chốt, quả nhiên còn có hệ thống định vị chiếm nửa mặt màn hình. Hắn suy đoán không sai, ở đây sử dụng radar, sonar còn có hải đồ điện tử biến hóa trong thời gian thực. Tình huống trên biển thay đổi khó lường, so với trên đất liền phức tạp hơn, thuyền trưởng già dặn cũng phải dựa vào những thiết bị hiện đại này.

Gió ở đầu thuyền thổi qua, giống như một bàn tay vô hình, kéo hắn lắc lư. Hắn nắm chặt lan can, đang muốn dùng sức lật ngược trở về, hai ngọn đèn đỏ nhấp nháy đập vào tầm mắt.

Hắn không quay lại phòng mình, nhìn chung quanh hành lang trống trải rồi mở cửa phòng 109.

"Cô ấy thế nào rồi?" Tiêu Chiến có chút lo lắng.

"Tạm thời không có vấn đề."

"Tìm được bản đồ đường đi chưa?"

"Nó ở trên bảng điều khiển trong buồng lái

"Vậy chỉ cần dụ người bên trong ra, chụp lại là được."

"Không được, trong buồng lái có cảm biến hồng ngoại." Mặc dù chúng được đặt ở vị trí kín đáo, nhưng Vương Nhất Bác rất nhạy cảm nhận ra, hơn nữa còn lắp đặt hẳn hai cái.

Điều này có nghĩa là tất cả các thiết bị điện tử, kể cả những chiếc máy ảnh pinhole bí mật nhất, chỉ cần được bật lên là sẽ bị phát hiện. Hai người im lặng trong giây lát... Không thể liên lạc và bị ngắt kết nối với thế giới bên ngoài, chức năng khoa học kỹ thuật trở thành vật trang trí, hiện tại lại có thêm một Du Mạn Mạn, mọi chuyện khởi đầu không mấy suôn sẻ.

Tiêu Chiến có chút thẩn thờ, Vương Nhất Bác đau lòng, sờ sờ mặt của anh, "Không sao, còn có chuyến về, chờ lên đến đảo, chúng ta nghĩ biện pháp ứng biến..."

"Anh có thể ghi nhớ. "Tiếu Chiến đột nhiên nói.

"Cái gì?" Vương Nhất Bác nhất thời không hiểu.

"Bản đồ lộ trình, cho anh 10 phút, "Anh có chút kích động, ánh mắt sáng lên," Không cần, chỉ cần 5 phút, anh có thể ghi  nhớ lộ trình."

Tiêu Chiến giỏi nhất trong việc sàng lọc, phân chia, chuyển đổi và ghi nhớ chính xác những thông tin lộn xộn trong thời gian ngắn. Anh ấy là chuyên gia trong lĩnh vực này. Trí óc của anh giống như một công cụ cực kỳ tinh vi. Vương Nhất Bác không bao giờ nghi ngờ khả năng của anh, nhưng nó không phải là một tấm bản đồ điện tử đơn giản, thông tin trên đó quá khổng lồ, hành trình hàng nghìn hải lý, tọa độ lớn nhỏ, địa hình thủy văn, những thông tin vô dụng có thể gấp chục lần thông tin hiệu quả...

Tiêu Chiến thấy hắn không tên tiếng, cho là Vương Nhất Bác không có lòng tin với mình, vẻ mặt chắc chắn lặp lại, "Tin tưởng anh, chỉ cần cho anh xem qua, anh có thể ghi nhớ nó."

-TBC-

08.02.2024

(*) Sonar (sound navigation and ranging): đây là một kỹ thuật sử dụng sự lan truyền âm thanh chủ yếu ở dưới nước. Điều này sẽ giúp liên lạc, tìm đường di chuyển hay phát hiện các đối tượng ở dưới đáy nước, trong nước, trên mặt nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro