25-26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

25.

Cuối cùng lần đánh nhau đó cũng không bị khiển trách gì. Không rõ là thầy giáo kia bị mẹ Tiêu dọa sợ, hay là được Lão Điền đứng ra nói đỡ cho nữa. Thằng to con hiển nhiên cũng chẳng tới xin lỗi Vương Nhất Bác. Còn Vương Nhất Bác, hiển nhiên cũng chẳng bao giờ nhắc chuyện này. Quả bóng kia dù sao cũng là nhắm vào Tiêu Chiến mà ném tới, chẳng qua là ném lệch đi một chút mà thôi.

Từ năm 13 tuổi Bùi Kiệt đã theo Tiêu Chiến đi đánh nhau, cũng đã thắng trận trở về không biết nhiêu trận lớn nhỏ rồi. Đám thiếu niên đánh nhau mặc dù không nặng nhưng cũng chẳng nhẹ, chí ít thì cũng không chết người được. Ngày hôm đó Tiêu Chiến ném quả bóng xong đấm một cú, linh hồn nhỏ bé của Bùi Kiệt cũng suýt bị anh đấm cho bay mất tiêu. Nó thề là thậm chí thấy mắt Tiêu Chiến đằng đằng sát khí. Hên là quả bóng chưa đập trúng Vương Nhất Bác, bằng không thì có lẽ cũng không đơn giản chỉ là gãy mũi chảy máu vậy thôi đâu.

"Có cần phải tức giận đến mức đó không mày?" Cuối tuần Bùi Kiệt cùng Tiêu Chiến đi học lớp bổ túc. Tan học xong, vừa hay muốn chạy qua lớp Vương Nhất Bác, rủ nhau đi ăn hamburger.

Tiêu Chiến chỉ khẽ hừ một cái, "Chẳng nhẽ tao không được giận?"

"Không phải là không được, nhưng mà phản ứng của mày sợ hết hồn á." Bùi Kiệt gãi đầu, "Nếu không phải đại ca tao kéo mày lại, tao cũng tóm không nổi mày."

Tiêu Chiến lúc đó quả thật rất giận, nhưng mà sau đấy nghĩ lại thì cũng không hiểu sao mình lại giận đến thế. Nhưng trong đầu anh lúc đó chỉ nghĩ được mỗi một chuyện là 'dám đánh Vương Nhất Bác, ông đây liều mạng với mày!'

"Đại ca! Sau này nếu có người đánh tui, đại ca sẽ giống như anh Chiến hôm qua, ra mặt bảo vệ phải không?" Bùi Kiệt hai mắt lấp lánh nhìn Vương Nhất Bác chờ một cái gật đầu, kết quả cậu ghét bỏ nhìn nó, đáp, "Không."

Lòng Bùi Kiệt tan nát rơi đầy trên đất "Vậy nếu đánh Tiêu Chiến thì sao?"

Vương Nhất Bác ngẩng phắt lên, nhíu mày, "Ai dám?"

Bùi Kiệt bị khí phách cùng khuôn mặt đẹp trai đánh úp, hoàn toàn hiểu sai hết ý tứ của câu nói đó. Thật ra ý của Vương Nhất Bác là, nhìn xem Tiêu Chiến dữ như thế, ai đánh nổi?

Tiêu Chiến hiển nhiên cũng chẳng hiểu được sâu xa gì cho cam, cho nên chẳng sửng sốt gì. Vương Nhất Bác cũng chẳng hay biết lời của mình đã bị người khác hiểu sai, nói xong chỉ tiếp tục cúi đầu lấy khoai chiên chấm sốt cà chua bỏ vào miệng.

Bùi Kiệt ghé tai Tiêu Chiến thì thầm, "Đại ca của tao quả nhiên là Vương bá..."

Tiêu Chiến: "...Tao có thấy nói sai chỗ nào đâu?"


*


Ăn xong, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đi dọc đường lớn về nhà. Tiêu Chiến đi phía sau, cảm thấy hình như cậu lại cao thêm một chút, không biết từ bao giờ đã cao ngang ngực anh rồi. Tiêu Chiến đột nhiên rất muốn hỏi cậu nhóc một chút. Giả sử có đứa nào ngây thơ muốn đánh anh thật, liệu cậu có thay anh đánh trả không?

Nhưng chợt cảm thấy hỏi như thế hình như có hơi kì quái, thế là cũng chẳng hỏi nữa...

"Vương Nhất Bác!"

"Sao?"

Tiêu Chiến chạy tới vài bước, sóng bước bên cậu, "Sao từ trước đến nay không gọi một tiếng anh Chiến vậy? Gọi một tiếng anh Chiến anh nghe xem nào?"

Vương Nhất Bác dùng ánh mắt như đang nhìn một tên biến thái mà nhìn anh, "Làm gì đó?"

Tiêu Chiến biết là trước đây mình hay đùa giỡn Vương Nhất Bác, lắm khi còn đùa quá trớn. Thành ra bây giờ anh nói cái gì thì thằng nhóc cũng cảm thấy anh không có ý tốt.

Tiêu Chiến: "Thằng nhóc này đề phòng anh như thế làm gì hả? Cả năm nay cũng không bắt nói thích anh Chiến nữa rồi, gọi một tiếng anh Chiến khó thế à? Anh Chiến vì nhóc đánh một trận suýt thì bị kỉ luật á."

Vương Nhất Bác dừng bước, nhìn anh. Mím môi nửa ngày, cuối cùng cũng thỏa hiệp, "Anh Chiến ..."

Tiêu Chiến không ngờ cậu lại gọi thật, nhất thời không kịp phản ứng.

Một kiếp 'cool boy' của Vương Nhất Bác cứ thế đi tong, thế nhưng không ngờ là Tiêu Chiến lại là người đỏ mặt. Không phải chỉ là hơi hồng lên, mà là đỏ lựng từ gò má đến tận tai. Vương Nhất Bác thấy thế đột nhiên cảm thấy như vừa tìm được miền đất mới, nổi hứng muốn trêu đùa, lại gọi thêm một tiếng, "Anh Chiến à?"

Tiêu Chiến xua tay, "Được rồi, được rồi, bỏ qua xưng hô này đi."

"Sao thế? Không phải anh bảo muốn nghe tôi gọi thế à? Hả anh Chiến?"

Giờ lại đổi thành Vương Nhất Bác đuổi theo trêu đùa Tiêu Chiến. Quả nhiên là vật đổi sao dời. Ban đầu anh quả thật không ngờ Vương Nhất Bác sẽ xài chiêu này. Từ lúc quen biết tới giờ cũng đã hai năm, Vương Nhất Bác chưa bao giờ xưng hô với anh cho nghiêm chỉnh, có lúc còn gọi thẳng tên luôn. Tiêu Chiến dỗ thế nào cậu cũng không gọi. Mẹ Vương cũng nói cho mấy lần, thế nhưng Vương Nhất Bác xưa nay vẫn luôn ngoan ngoan vẫn lời lại chưa bao giờ chịu nghe theo chuyện này. Ai nói mặc ai, dù sao thì cậu vẫn cứ nhất định thích làm gì thì làm.

Hôm nay xem ra cậu nhóc quả thật bị chuyện đánh nhau của Tiêu Chiến làm cho cảm động rồi, thế nên mới thuận theo anh một lần. Vốn là không có ấp ủ bất cứ hy vọng nào, chỉ là Tiêu Chiến đùa giỡn quen thói hôm nay lại đùa thêm một chút thôi. Anh còn thấy hơi có lỗi, hình như mình cũng hơi lợi dụng cậu 'cool boy' này rồi. Nhưng sự thật chứng minh là anh đã nghĩ quá nhiều. Cool boy hôm nay đã mở khóa kĩ năng mới: bí quyết để không bị trêu chính là trêu ngược lại, thi xem da mặt ai dày hơn.

"Đủ rồi đó Vương Nhất Bác, đã nói đừng gọi nữa mà!"

"Kia là con dế à? Anh Chiến ơi!"

"Gọi tên đi, gọi Tiêu Chiến là được... ông nội ơi!"

"Không được đâu? Anh Chiến! Anh Tiêu Chiến à!"

"A!!!!"

Thế nhưng bạn học Tiêu Chiến bị đuổi theo trêu đùa như thế, tuy có ngượng ngùng nhưng lại có hơi vui vẻ. Cool boy đã bắt đầu gọi anh là anh Chiến rồi đó!


*


Tới dưới lầu, Tiêu Chiến rốt cục mới nhớ ra chuyện mình định hỏi, "Vương Nhất Bác, hỏi thật nhé. Nếu ngày nào đó có người đánh anh, nhóc có đánh trả lại cho anh không?"

"Sẽ đánh."

Nếu như có thể, tôi mong rằng mình có thể bảo vệ anh, không ai bắt nạt anh được. Cũng giống như bao lần anh từng bảo vệ tôi vậy.



26.

Nửa học kì sau của lớp 12, nhà trường yêu cầu học sinh khối 12 phải ở lại trường, mỗi tuần chỉ về nhà một lần. Mẹ Tiêu thi thoảng sẽ lại nấu mấy món ngon rồi để Vương Nhất Bác thuận đường mang qua cho Tiêu Chiến. Đi đưa cơm mấy lần, các bác bảo vệ cũng đều quen mặt cậu hết cả. Nếu không phải vì trường có quy định không cho người ngoài vào, có lẽ các bác đã sớm trực tiếp mở cửa cho cậu nhóc đi vào luôn.

Qua cổng trường, Tiêu Chiến nhận túi đồ từ tay cậu, "Lần này có gì thế?"

"Là mẹ tôi cho anh, bảo là lớp 12 hẳn là mệt mỏi, học nhiều nghĩ nhiều, phải bồi bổ..."

Anh mở túi, bên trong là một hộp thủy tinh, đựng đầy quả óc chó đã được bóc cẩn thận. Tiêu Chiến có hơi cảm động, nhưng lại không dám thể hiện ra, giả vờ thổ một câu, "Thật giống như đang thăm tù..."

Vương Nhất Bác: "Anh, ở trong đó cải tạo thật tốt nhé."

Một chút cảm động của Tiêu Chiến bị đánh tan thành mây khói. Bị cổng trường ngăn cách nên không thể tóm được Vương Nhất Bác, chỉ đành hò hét theo bóng lưng cậu nhóc đã chạy mất hút như cơn gió, "...Đừng có chạy! Chờ cuối tuần anh đây về sẽ dạy dỗ chú em!"

Nhân cơ hội đó Bùi Kiệt thò tay bốc trộm hai quả óc chó bỏ vào miệng. Anh nghiêng đầu nhìn nó, "Mày quang minh chính đại chút coi, ăn chưa đủ hả? Còn ăn trộm của tao!"

Bùi Kiệt: Hí hí hí


*


Những ngày cuối tháng năm, thời gian đếm ngược đến ngày thi tốt nghiệp Trung học được viết trên tấm bảng đen ở lớp học chỉ còn được tính bằng ngày. Trên bảng cũng không còn chi chít bài học mà thầy cô thường viết, chỉ còn lại phấn màu sặc sỡ và hàng chữ "Tốt nghiệp vui vẻ." Chiều hôm đó, trường học mở cửa, cử hành lễ tốt nghiệp cho năm cuối.

Tiêu Chiến và Bùi Kiệt đứng ở cuối hàng.

Bùi Kiệt dùng cùi trỏ khẽ huých anh, "Mày khóc không?"

"Mày khóc hả?"

Bùi Kiệt nhún vai, "Không biết nữa, có lẽ. Dù sao thì sau này biết đâu không được gặp mày nữa thì sao?"

Tiêu Chiến: "Sao hả? Mày tính không thi qua tốt nghiệp Trung học thì tự sát à?"

Cảm giác bùi ngùi cảm động hiếm lắm Bùi Kiệt mới có được lập tức bị Tiêu Chiến đánh cho tan tác, nó vô lực rũ vai, "Cũng không đến nỗi đó. Nhưng chắc chắn là nếu không thi được, thì ba tao cũng chuẩn bị sẵn tiền rồi, cho tao về xưởng làm. Còn anh Chiến thì sao, nhất định sẽ đậu đại học ha?"

Tiêu Chiến vỗ vai nó: "Anh Chiến vẫn là anh Chiến của mày thôi, nghỉ đông và nghỉ hè vẫn sẽ gặp mà."

Bùi Kiệt hơi mếu máo muốn bổ nhào vào Tiêu Chiến, bị anh tét tay đuổi về, "Đừng có xà nẹo, có gì hay thì nói."

"Chúng ta vĩnh viễn là anh em tốt!"

"Biết rồi."


*


Sau khi lễ trưởng thành kết thúc, đám Tiêu Chiến quay lại lớp học lần cuối. Lão Điền cũng rưng rưng. Đây là lần đầu thầy làm chủ nhiệm lớp, lại còn là chủ nhiệm của cái lớp khó nhằn nhất trường, gặp một đám nhóc tính cách khác biệt, đưa cả lớp tiến lên vị trí thứ hai xếp hạng toàn trường.

Một đám nhóc suốt buổi lễ tốt nghiệp không đứa nào khóc, bây giờ lại đang khóc tu tu trong lần cuối cùng ngồi ở phòng học thân thuộc. Lão Điền đứng trên bục giảng nhìn đám học sinh, tròng mắt cũng nóng hổi, vội quay đi gạt nước mắt.

"Thầy ơi, có thể nói mấy câu dặn dò không ạ?"

"Thầy ơi nói chút gì đó đi ạ!"

Lão Điền xoay người lại, tay chống trên bàn giáo viên, lia mắt một lượt nhìn từng đứa học trò phía dưới, "Các em tốt nghiệp rồi..."

Thầy vừa bắt đầu nói, bên dưới có mấy bạn nữ đã bắt đầu khóc. Lão Điền tiếp tục, "Thầy cùng rất luyến tiếc không nỡ xa lớp mình, nhưng nghĩ đến việc các em sắp trưởng thành rồi, thầy lại càng vui mừng hơn. Các em đều là những đứa trẻ ngoan, không biết chuyện khác thế nào, nhưng là những học sinh của thầy, thầy rất tự hào về các em. Thầy đã dạy các em đủ nhiều, cuối cùng đã không còn gì để trao cho các em nữa rồi. Chỉ có một câu nói, đó là, mong rằng bất kể sau này các em trở thành người thế nào, nhất định hãy làm một người tốt nhé."

Khi ấy, tất cả mọi người đều cảm thấy những lời này thật khó lý giải. Mãi đến sau này từ từ trưởng thành mới nhận ra rằng, làm người tốt là một chuyện khó biết bao. Nhưng sau này, lời nói ấy vẫn là lời nặng nhất trong lòng Tiêu Chiến.


*


Tiêu Chiến rời lớp. Anh và Bùi Kiệt dù sao cũng vẫn cùng địa điểm thi ở trường Trung học này. Hai người chia tay trước cổng trường, Vương Nhất Bác đã chờ anh sẵn trước cổng trường Tiểu học đối diện.

"Khóc hả?"

Tiêu Chiến xoa mặt, "Rõ vậy à?"

Cậu chẳng nể nang gì, gật đầu, "Mắt hồng rồi."

"Nhóc còn sáu năm nữa mới được trải qua ngày này cơ." Tiêu Chiến thở dài, xách một túi sách và vở ghi chép, có chút xúc động.

Cậu lại gật đầu, "Lâu thật."

"Nhóc đã nghĩ sau này muốn làm gì chưa? Nhà khoa học? Hay là nhân viên hàng không?"

Tiêu Chiến đem mơ ước lúc nhỏ của mình ướm lên người Vương Nhất Bác. Cậu nắm lấy cái đài nghe nhạc gồ lên trong túi xách của mình, "Không, tôi muốn làm cái khác."

"Ồ? Là gì? Nói nghe chút coi..."

Tiêu Chiến cho rằng tất cả cậu bé khi còn nhỏ đều mơ ước làm nhà khoa học và phi công. Hay như anh hồi bé muốn mở một quầy bán đồ ăn, bởi vì sẽ được ăn thoải mái.

Vương Nhất Bác lấy cái đài ra, khua khua, "Tôi muốn làm người chủ trì trên radio."

Anh há mồm trợn mắt. Loại nghề nghiệp này chưa từng có trong danh sách nghề nghiệp mơ ước của anh.

Vương Nhất Bác nhìn anh, "Có phải khó lắm không?"

Tiêu Chiến nghĩ một chút, đáp, "Không khó, thích thì cứ thử xem sao."

Từ xưa đến nay, mơ ước cũng là một con đường. Nhưng con đường này cũng phải thử đi thì mới biết là có khó hay không. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro