Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác tiếp nhận một vụ án, phía trên đã quy định số ngày phá án, cả đội cơ bản đều phải ở lại Cục cảnh sát. Vừa lúc studio của Tiêu Chiến cũng quá bận rộn, thực sự không có thời gian nên dứt khoát để cậu sống trong ký túc xá của Cục cảnh sát, điều này giúp Vương Nhất Bác không phải vội vàng về nhà chỉ để gặp Tiêu Chiến một hoặc hai tiếng mỗi ngày, sau đó lại vội vàng trở lại đội.

Công việc xong xuôi tự nhiên cũng nhàn rỗi, đương nhiên giám đốc Tiêu phải đích thân bù đắp cho đội trưởng Vương. Sau khi làm ba món và một canh, Tiêu Chiến còn làm thêm một mẻ bánh quy bơ, mang theo một cốc latte dừa liền vội vàng lên xe đến Cục cảnh sát thành phố. Thật trùng hợp, buổi trưa hôm nay Vương Nhất Bác được nghỉ, vì vậy liền mang theo Tiêu Chiến trở về ký túc xá.

"Buổi trưa hôm nay sao lại được nghỉ thế?" Tiêu Chiến lấy từng hộp bento ra khỏi túi.

Vương Nhất Bác dựa vào tủ, khoanh tay trước ngực nhìn Tiêu Chiến đang sửa sang lại hộp cơm cho mình.

"Ngày hôm qua đã thức cả đêm, hơn nữa mọi người gần đây đều làm việc liên tục, quá vất vả. Em liền quyết định cho mọi người nghỉ ngơi hai tiếng, thân thể không theo kịp tinh thần thì làm sao có thể điều tra vụ án được?"

Hai tiếng đồng hồ đã là một khoảng thời gian tương đối dài đối với ngày đã được quy định. Tiêu Chiến xoay người lại nhìn Vương Nhất Bác, chỉ chưa đầy một tuần, khuôn mặt cậu đã mỏng đi một chút, cũng mọc không ít râu, chắc là do sáng nay không kịp cạo.

Tiêu Chiến bước tới, nâng tay lên sờ sờ một chút, liền thấy chút ram ráp ở cùi bàn tay, "Thật vất vả, chờ em bận rộn xong về nhà, anh sẽ dành hai ngày phục vụ em đồ ăn và thức uống ngon nhé."

Thật ra hai ngày nay Vương Nhất Bác rất mệt mỏi, tiến độ vụ án chậm, cấp trên lại gây sức ép, một số manh mối đang theo đuổi cũng bị cắt đứt, tất cả mọi người trong đội đều kiệt sức. Với tư cách là đội trưởng, cậu tất nhiên rất lo lắng. Nhưng Tiêu Chiến đã đến, mang theo bữa cơm nhà làm, sự đồng hành nhẹ nhàng của anh chính là pháo hoa, đem những phiền muộn trong lòng cậu hoà tan. Vương Nhất Bác vòng tay qua eo Tiêu Chiến, kéo anh lại gần mình.

"Chỉ có thế thôi? Không còn phần thưởng nào khác sao?"

"Ăn ngon uống ngon cũng chỉ là phục vụ dạ dày, không phải em." Vương Nhất Bác cong cong khoé miệng, nhẹ nhàng dụi đầu vào cổ Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vừa nghe liền lập tức trợn trắng mắt, giơ tay đánh vào bả vai Vương Nhất Bác, "Tên khốn, thức ăn không phải là đều đổ vào miệng em à? Bữa cơm này em cũng đừng ăn nữa."

Chẳng phải Vương Nhất Bác là người được thưởng thức món ăn ngon sao? Cậu tăng lên hai cân thịt, không lẽ là nhờ uống gió Tây Bắc...?

Cũng không biết Tiêu Chiến đã học từ "tên khốn" này từ đâu, cụ thể thì từ bao giờ bắt đầu nói cậu như vậy, dù sao tên khốn này cũng chỉ nói cậu chứ không phải ai khác. Trong ấn tượng của Vương Nhất Bác, lời này của Tiêu Chiến có thể mang nhiều tầng ý nghĩa, có quan tâm cưng chiều, có tức giận mắng chửi, đều là đối với cậu, không có ai khác cả.

"Hung dữ, còn mắng người nữa." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng hôn lên nốt ruồi dưới môi Tiêu Chiến, giọng điệu nghe vừa dấp dính vừa sủng nịnh, cậu dường như không hề chán ghét sự hung dữ cũng như những lời mắng mỏ của anh.

Tiêu Chiến khịt mũi, mím chặt môi, trên mặt vẫn còn chút độ ấm của Vương Nhất Bác, "Giữa ban ngày, đội trưởng Vương gọi anh vào ký túc xá là để lợi dụng anh?"

Người trong lòng ngực nếu không phải trường hợp đặc biệt quan trọng thì tóc cơ bản đều loà xoà trên trán, đôi mắt đẹp cũng luôn sáng và sinh động. Tiêu Chiến dường như không thay đổi quá nhiều, đẹp từ nhỏ đến lớn. Rõ ràng đã hơn ba mươi tuổi nhưng lại giống một sinh viên đại học tuổi đôi mươi. Thế cho nên ở tình cảnh này, Vương Nhất Bác dường như lại nhìn thấy vài năm về trước...

"Lần trước anh đến ký túc xá của em."

"Em cũng muốn hôn anh."

***

Tiêu Chiến nói với Vương Nhất Bác rằng anh tới thành phố A để công tác, nhân tiện đến gặp cậu. Vương Nhất Bác gửi định vị sang, anh liền trực tiếp gọi xe đến thẳng Cục cảnh sát thành phố A.

Ký túc xá của cục cảnh sát đều là mỗi người một căn, đãi ngộ cũng không tệ, Tiêu Chiến còn tưởng rằng đây là ký túc xá của mấy ông lớn. Không gian cũng không phải rất rộng, ngay cạnh cửa ra vào là tủ quần áo và bàn làm việc, có một chiếc giường tầng bằng gỗ, giường trên để một số đồ lặt vặt, giường dưới trải ga giường màu xám sạch sẽ, chăn bông cũng được gấp lại gọn gàng.

Tiêu Chiến đem một số đồ mua trong siêu thị đặt lên bàn, góc bàn có một cái cốc, hình như trước đó đựng đầy sữa bò nhưng chưa kịp rửa, nhìn dấu vết trên miệng cốc cũng phải được mấy ngày rồi. Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy chua xót, thời điểm Vương Nhất Bác ở nhà đều rửa sạch cốc ngay sau khi uống, còn thuận tiện mang luôn theo cốc của anh. Cậu luôn nói rằng uống xong mà không rửa sạch, mùi sữa bò sẽ lưu lại trên miệng cốc, rất ghê...

"Anh ngồi đi, cũng có phải đứng gác đâu?" Vương Nhất Bác mở một chai nước khoáng đưa cho Tiêu Chiến.

Sự giả bộ đột ngột này khiến người ta không khỏi khó chịu, cho rằng đó là mối quan hệ đã lâu không gặp. Tiêu Chiến chớp mắt, lông mày hơi nhăn lại, vươn tay cầm lấy chai nước khoáng trong tay Vương Nhất Bác, "Hôm nay em không bận sao?"

"Chà, mấy hôm nay không bận lắm. Còn anh thì sao? Công việc ở đây cũng kết thúc rồi?" Vương Nhất Bác kéo chiếc ghế dựa bên bàn làm việc ra, ra hiệu cho Tiêu Chiến cứ ngồi trên giường là được.

Ga trải giường được trải rất ngay ngắn, hầu như không có nếp nhăn. Tiêu Chiến cũng không biết nên ngồi chỗ nào thì tốt, đành phải nhẹ nhàng ngồi ở mép giường, gật nhẹ đầu, cũng không biết trả lời cho câu hỏi nào.

Anh vốn là đến thành phố A để nói chuyện với Vương Nhất Bác về nơi làm việc, làm gì có cái gì gọi là thuận tiện đi công tác mà ghé qua...

Trên đường tới đây, Tiêu Chiến đã đưa ra rất nhiều lý lẽ, tất cả đều là vì lợi ích của Vương Nhất Bác, nhưng bây giờ ngồi đối mặt, những điều anh đã chuẩn bị đều mắc kẹt trong cổ họng, không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Có thể là do Vương Nhất Bác đang mặc bộ đồng phục cảnh sát nghiêm túc nhìn thẳng vào anh, khiến cho anh cảm thấy mình đã làm sai điều gì đó?

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến không nói lời nào, ngón tay lại gõ gõ vào đầu gối, liền biết anh có chuyện muốn nói nhưng lại không biết nên nói như thế nào. Đôi khi cậu cảm thấy mình hiểu quá rõ từng hành động của Tiêu Chiến cũng không phải là tốt, cậu thực sự quá để ý, cũng quá thích anh...

"Có chuyện gì thì nói đi, còn chờ em đoán à?"

Trên thực tế, Tiêu Chiến trước kia muốn nói gì với Vương Nhất Bác đều là nói thẳng, rất ít khi do dự, cũng hầu như không tìm cách nói vòng vo. Chỉ là lần này gặp mặt, anh cảm thấy Vương Nhất Bác đã trưởng thành rất nhiều, cũng đã đi làm và sống tự lập, là một cảnh sát nhân dân ưu tú, không còn là đứa nhỏ theo sau mông anh gọi "anh trai". Người lớn, luôn có suy nghĩ của chính mình, anh cũng không thể giống như khi ở nhà mà quản đông quản tây nữa.

Tiêu Chiến ho khan vài tiếng, hắng giọng, "... Không có gì đâu, chỉ là chuyện công việc của em thôi."

"Kỳ thực tập của em không phải sắp kết thúc rồi sao? Nghe nói em định ở lại thành phố A?"

Đôi khi trực giác lại cho điểm số chính xác. Vương Nhất Bác trong lòng thực ra đã biết Tiêu Chiến có thể đến đây vì cái gì, nhưng trong lòng cậu lại vẫn chờ mong, chính là ở trong mười mấy giây mà Tiêu Chiến đang ngập ngừng muốn nói lại thôi kia...

"Không phải là dự định, hồ sơ cũng đã được nộp rồi..." Vương Nhất Bác rũ mắt xuống, dừng một chút rồi lại đưa mắt nhìn về phía Tiêu Chiến.

"Trước khi anh tới, em vừa mới đi gặp Cục trưởng."

Thành phố A này dường như là nguồn gốc của những lần cãi vã giữa Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.

Lần đầu tiên là khi cậu muốn tới thành phố A học đại học, Tiêu Chiến đã không thèm nói chuyện với cậu cả ba bốn ngày; lần thứ hai là khi cậu tốt nghiệp quyết định ở lại nơi này để thực tập, Tiêu Chiến gọi điện thoại tới, nghe được quyết định này liền trực tiếp tắt điện thoại. Đây là lần thứ ba, người ở phía đối diện khẽ nhíu mày, cậu biết, Tiêu Chiến lại tức giận.

"Có thể bàn bạc với gia đình trước rồi mới quyết định có được không? Chân trước gọi điện thoại về nói với ba mẹ muốn ở lại nơi này, chân sau liền nộp hồ sơ?"

Giọng Tiêu Chiến cao vút lên, từ lúc đi học cho đến khi đi làm, Vương Nhất Bác dường như luôn có kế hoạch bỏ nhà ra đi, chỉ cần nhớ tới điều này cũng khiến anh nổi giận, thậm chí không đợi Vương Nhất Bác trả lời đã tự mình nói tiếp.

"Em ở lại nơi này, gia đình cũng không thể ở bên cạnh em. Em bận rộn quanh năm suốt tháng không về nhà, mọi người có thể nhìn thấy em không?"

"Về thành phố B còn gần nhà một chút. Em có chuyện gì, trong nhà còn có thể chăm sóc cho em. Có cái gì không tốt?"

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, không nói một lời mà nhìn người đang ngồi trên giường, lông mày nhíu chặt, giọng điệu tức giận, ẩn chứa trong câu nói là sự kích động cùng nghi hoặc. Bí mật trong lòng cậu sắp không nhịn được nữa muốn lao ra. Vương Nhất Bác âm thầm cắn chặt hàm sau.

Trong khoảng cách ngắn ngủi, Tiêu Chiến rõ ràng bị cận thị, nhưng vẫn có thể thấy được chính mình đang được khoá chặt bên trong đồng tử của Vương Nhất Bác, trầm mặc không nói, nắm lấy không buông. Bàn tay đang đặt trên đùi không tự giác được mà nắm chặt. Anh nhận ra có lẽ mình đã nói sai, liền chớp chớp mắt muốn né tránh, "Anh không phải là có ý kia. Anh chỉ cảm thấy nếu làm ở thành phố B, em có thể về nhà bất cứ lúc nào, nếu có gì không thoải mái... cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."

Vương Nhất Bác muốn làm cảnh sát từ khi còn nhỏ. Cha ruột của cậu là cảnh sát phòng chống ma tuý, cha nuôi lại là cảnh sát hình sự. Tiêu Chiến không biết ai trong số hai người cha đã ảnh hưởng tới cậu. Để trở thành cảnh sát, Vương Nhất Bác đã thực hiện từng bước một rất nghiêm túc và kiên định. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc lợi dụng người nhà để đi đường tắt. Nhanh mồm nhanh miệng nói rằng muốn chăm sóc cậu, Tiêu Chiến còn sợ Vương Nhất Bác cảm thấy anh đang coi thường sự nỗ lực của bản thân.

"Vì sao muốn em trở về?" Vương Nhất Bác dựa lưng vào ghế, nặng nề mở miệng.

Tiêu Chiến khó hiểu nghiêng đầu, "Còn có thể vì cái gì? Người nhà đều muốn em ở trước mặt. Em cho rằng mẹ không nhớ em sao?"

"Là mẹ kêu anh tới?" Vương Nhất Bác hỏi tiếp, cố gắng giấu mình trong câu hỏi đã đưa cho Tiêu Chiến, dường như rất muốn có được câu trả lời.

Mới chỉ là cảnh sát thực tập, mặt đối mặt hỏi một câu cũng đem lại cho người ta cảm giác áp bức như vậy? Dưới cái nhìn chăm chú của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không nhịn được sờ sờ chóp mũi, cụp mắt xuống, "Đúng vậy, nếu không thì là gì?"

Ngón tay lướt qua chóp mũi, đôi mắt đẹp rũ xuống chiếu vào trái tim Vương Nhất Bác, lay động những suy nghĩ thầm kín, khiến cậu không thể không muốn tiến xa hơn.

Chân chiếc ghế gỗ phát ra tiếng kéo ngắn trên nền gạch, sau đó là tiếng người ngồi xuống. Khi Tiêu Chiến ngước mắt lên, Vương Nhất Bác đã kéo chiếc ghế và ngồi rất gần anh. Cả thân người anh dường như đã bị Vương Nhất Bác che khuất. Tiêu Chiến hơi ngả người ra sau, nhưng dường như đằng sau cũng không có chỗ để trốn.

"Em hỏi lại anh lần nữa, là mẹ kêu anh tới đây sao?"

Ánh mắt Tiêu Chiến dừng trên hầu kết đang lăn lăn của Vương Nhất Bác, giọng nói rất trầm, giống như không còn là của cậu. Lông mi Tiêu Chiến giật giật... Tên khốn này từ khi làm cảnh sát hình sự lại khiến anh có chút chột dạ.

Tiêu Chiến cao giọng để hư trương thanh thế, "Sao... Làm sao vậy?"

Giọng nói to hơn một chút đáng lẽ phải có vẻ quyết đoán hơn, nhưng khi nói lắp lại khiến người nói có vẻ không được thông minh cho lắm.

Vương Nhất Bác không nhịn được cong lên khoé miệng, không biết có phải bởi vì cậu đang ngồi rất gần Tiêu Chiến, hay là vì cậu nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của anh.

"Em cười cái quái gì vậy?" Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác cười thì lại càng thêm căng thẳng. Anh không biết Vương Nhất Bác có ý gì, liền vội vàng bổ sung thêm một câu.

"Ba mẹ nhớ em không phải rất bình thường sao?"

Ánh nắng mặt trời từ bên ngoài cửa sổ tiến vào, chiếu thẳng lên người hai người. Vương Nhất Bác nhìn bóng hai người hợp lại, có chút chói mắt, nhưng lại ấm áp đến mức khiến người ta không khỏi muốn lại gần. Người giấu trong tim hiện giờ lại đang ngồi trên giường của cậu, hai chân bị vây bởi chính cậu và chiếc giường, dù không có bất kì động chạm nào, nhưng Vương Nhất Bác lại cảm thấy Tiêu Chiến đã bước vào lãnh thổ của chính mình, chỉ cần cậu tiến lên một bước, Tiêu Chiến liền ngã xuống trên giường...

"Vậy còn anh?"

"Anh có muốn em trở về không, Tiêu Chiến?"

Vẻ mặt Tiêu Chiến sững sờ trong giây lát, giọng điệu và ánh mắt của Vương Nhất Bác rất phức tạp, có trưởng thành, có thăm dò, có uỷ khuất, tất cả đều xen lẫn sự dịu dàng.

Không biết từ khi nào, từ miệng Vương Nhất Bác rất khó nghe được từ "anh trai". Nhưng khi cậu gọi Tiêu Chiến cũng rất dễ nghe, Tiêu Chiến cũng chưa từng sửa lại.

"Muốn chứ! Tại sao lại không muốn?" Tiêu Chiến cụp mắt xuống, mím chặt khoé miệng, "Em không ở nhà, mỗi lần đi chợ đều là anh phải đi. Anh không thích chen chúc nơi đông người."

Mỗi lần đi chợ đều mua rất nhiều thứ, ngón tay của Tiêu Chiến tê tái và ửng đỏ vì túi ni lông, lại đông nghẹt người, thỉnh thoảng có người còn cọ cả vào vai anh. Tiêu Chiến luôn nghĩ thầm trong lòng, nếu Vương Nhất Bác ở đây, hoặc là cậu sẽ đi chợ, hoặc là hai người đi cùng nhau, ít nhất còn có người xách hộ đồ ăn.

Người đang nhỏ giọng oán hận còn có chút dẩu môi. Tiêu Chiến là người thích lầm bầm, người ngoài cũng không biết. Mỗi lần anh tức giận đều mềm mại giống như làm nũng, Vương Nhất Bác lại cảm thấy anh lúc này rất xinh đẹp.

Bàn tay đang đặt trên chân của Vương Nhất Bác không biết là cố ý hay vô tình siết chặt lại, các đốt ngón tay ấn vào nhau kêu lách cách, nghĩ đến lại khiến cậu không nhịn được mà cong lên khoé miệng, "Chỉ thế thôi sao?"

"Cũng không có ai cùng anh chạy bộ, buổi tối muốn ăn cái gì lại phải tự mình xuống lấy." Tiêu Chiến nhúc nhích chân, chiếc giường này có hơi thấp, thật sự khó để anh có thể ngồi im được trong một thời gian dài.

Mặt vải bị cọ xát, hai chân của Tiêu Chiến duỗi ra một chút trong khoảng không gian được bao quanh bởi Vương Nhất Bác, đầu gối như có như không mà cọ vào chân cậu. Vương Nhất Bác cố gắng để bỏ qua tất cả những điều này, nhưng quả táo Adam lại làm bại lộ suy nghĩ trong đầu cậu. Cậu vẫn luôn bị ảnh hưởng bởi sự tiếp xúc của Tiêu Chiến, nhưng khi cậu ngước nhìn lên, Tiêu Chiến lại giống như một người không có khả năng tự vệ.

"Còn gì nữa?" Vương Nhất Bác tiếp tục hỏi, nhưng giọng nói đã thấp hơn rất nhiều so với vừa rồi.

Thật nhiều lời nói giống như bánh xe lăn không ngừng, cũng thật nhiều yêu cầu giống như cuốn lịch, lật rồi lại lật. Tiêu Chiến có chút không vui, không biết Vương Nhất Bác muốn nghe câu nào, nhưng anh không muốn tất cả những chuyện vụn vặt đều phải nói ra miệng, giống như cả cuộc sống của mình cũng không thể tự gánh vác, chỉ cần xa Vương Nhất Bác thì mọi thứ đều trở nên khó khăn.

"Làm sao? Như vậy vẫn còn chưa đủ?"

"Anh trai nào mà không muốn có thể về nhà sai bảo em trai chứ."

"Em rốt cuộc có về hay không ?!" Tiêu Chiến lại nóng nảy.

Chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng giống một cái móc câu, đem tâm can và dục vọng nhẹ nhàng lay động. Vương Nhất Bác cảm thấy có thật nhiều cơ hội như vậy, mơ hồ không rõ, chậm rãi tới gần, giống như chỉ cần tiến thêm một bước liền có thể đem tâm sự mở ra. Nhưng mỗi lần như vậy, Tiêu Chiến chỉ cần nói vài câu, khoảng cách liền trở nên vô tận, đến nỗi Vương Nhất Bác tưởng như có đi hàng trăm bước cũng không thể đến được nơi cậu muốn.

Vương Nhất Bác cúi đầu thở dài, kéo ghế dựa ra phía sau, thu chân lại, không còn đem Tiêu Chiến bao vây trong không gian của chính mình, đồng thời đem ánh mắt mê muội đang dán vào khoé mắt và đôi môi của Tiêu Chiến thu hồi lại, ái muội vừa mới lan tràn lúc này lại tan biến trong ánh sáng mặt trời.

Con người Tiêu Chiến tốt đẹp như vậy, những yêu cầu của anh cũng thật đơn giản. Vương Nhất Bác khao khát sự tốt đẹp này, tưởng rằng chỉ cần giấu đi thì có thể đứng bên cạnh Tiêu Chiến. Nhưng sự tốt đẹp cũng bị dục vọng che lấp, lòng tham của cậu đối với Tiêu Chiến không bao giờ là đủ. Cậu muốn nghe những lời yêu đương và nhung nhớ, còn muốn thân mật và riêng tư hơn.

"Em không phải là người em trai mà anh gọi tới gọi lui." Giọng nói của Vương Nhất Bác khôi phục lại sự trong trẻo, tựa như thả lỏng, khoé mắt nhàn nhạt cong cong.

"Em sẽ không quay về, Tiêu Chiến."

***

Tiêu Chiến nép vào lòng Vương Nhất Bác. Anh nhớ sau khi nghe Vương Nhất Bác nói rằng sẽ không quay lại, anh đã tức giận đến mức đóng sầm cửa ký túc xá, nếu không phải đang ở Cục cảnh sát, anh còn muốn đánh cho cậu vài cái.

Tiêu Chiến vừa rồi còn định đút thịt heo chua ngọt vào miệng Vương Nhất Bác, bây giờ lại thu tay lại, "Em thật sự có là động cơ không trong sạch, khi đó còn muốn hôn anh."

Nước sốt chua ngọt dính vào bên môi Vương Nhất Bác, cậu dùng đầu lưỡi cuốn vào trong miệng. Tài nghệ nấu nướng của Tiêu Chiến thật sự rất tốt. Vương Nhất Bác đem người kéo lại vào trong lòng.

"Sửa lại một chút, em không phải chỉ muốn hôn anh."

"Anh biết, em còn muốn ngủ với anh. Dù sao từ ngày cấp ba em đã muốn đối xử với anh như vậy." Tiêu Chiến nhét miếng thịt vào miệng Vương Nhất Bác, lại đưa đũa xuống thử một chút, hôm nay nước sốt thực sự rất ngon, chua chua ngọt ngọt.

"Biết rõ còn dám tới đây?" Vương Nhất Bác vừa ăn vừa vỗ vỗ vào mông Tiêu Chiến.

"Thôi đi, phải đến khi em nói thì anh mới biết. Hơn nữa, nói với anh thì có ích gì. Em không phải chưa cần hỏi đã lôi anh lên giường sao?"

Vương Nhất Bác mỉm cười, nuốt miếng thịt lợn chua ngọt, ánh mắt còn  rơi vào nước cải thảo còn sót lại trong hộp cơm. Tiêu Chiến buông đũa, cầm chiếc muỗng lấy một chút canh, đưa lên miệng thổi thổi một chút mới đút cho Vương Nhất Bác.

"Vậy tại sao lúc đó không ngủ với anh? Ký túc xá chỉ có hai chúng ta." Tiêu Chiến không đầu không đuôi hỏi.

Vấn đề nghe có vẻ nguy hiểm như vậy, nhưng bản thân Tiêu Chiến dường như không nhận ra rằng anh vẫn đang ở ký túc xá, vẫn chỉ có hai người họ, Vương Nhất Bác lại còn chưa được gần gũi với anh cả một tuần.

Bàn tay theo vạt áo sờ đến eo Tiêu Chiến, cảm giác ấm áp và mềm mại truyền đến, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nhéo nhéo da thịt của anh, "Nghe ý tứ của anh hình như có chút tiếc nuối."

"Hiện tại cũng đúng lúc, em có thể thoả mãn anh?"

Mắt thấy Vương Nhất Bác muốn sáp tới, Tiêu Chiến lập tức lấy cái muỗng chắn lại đôi môi Vương Nhất Bác, "Nghĩ cái gì vậy? Ăn cơm của em đi."

Vốn là muốn trêu chọc Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác quả thật rất muốn anh, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Cũng may là hôm nay Tiêu Chiến không trêu chọc cậu quá nhiều, nếu không đến lúc làm việc tâm tình đều trở nên nóng nảy.

Vương Nhất Bác tự mình ăn khá nhanh, nhưng khi Tiêu Chiến ngồi trong tay và đút cho cậu từng miếng một, bữa ăn cũng phải mất gần hai giờ. Tiêu Chiến xách theo hộp cơm, lẩm bẩm lầm bầm nói về sau không đút cho Vương Nhất Bác ăn nữa, vốn là có thể ngủ thêm một giấc, vậy mà tất cả thời gian đều chỉ dùng để ăn cơm.

Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến ra xe, sờ sờ vào tóc anh, "Lái xe cẩn thận một chút, về đến nhà thì báo cho em."

"Được rồi, em nhanh chóng phá án còn về nhà." Tiêu Chiến thắt dây an toàn, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, đôi mắt đen đảo quanh, âm thầm cười rộ lên.

"Về nhà có thể bổ sung không?"

"A?" Vương Nhất Bác sửng sốt, không hiểu Tiêu Chiến có ý tứ gì.

Đội trưởng Vương lúc này cũng giống như chú chó nhỏ trong Cục cảnh sát, đôi mắt chớp chớp, ngốc nghếch ngẩng đầu. Tiêu Chiến cảm thấy phản ứng của cậu quá đáng yêu, liền vươn tay ra khỏi cửa kính, nắm lấy cổ áo của cậu, kéo lại phía mình.

"Hai giờ đủ để làm gì, em không biết sao?"

"Về nhà bổ sung, trong ký túc xá không thích hợp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro