42(🚗)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một khoảng thời gian Tiêu Chiến không trở về phòng làm việc. Bành Đoán muốn đóng cửa cửa hàng ở thành phố S, trở về ở bên cạnh em gái Bành Thục nên cậu ta đem toàn bộ không gian cửa hàng này giao lại cho Tiêu Chiến.

Lần này trở về Trung Quốc cũng là Bành Đoán đưa Tiêu Chiến đến sân bay. Cậu ta đưa chìa khóa cửa hàng cho anh, nghiêm túc nói với anh: "Mày muốn đi thì đi, không muốn đi thì có thể ở lại Miến Điện, người một nhà chúng ta có thể bình yên ở cùng một chỗ."

Tiêu Chiến rất vui vẻ cầm lấy chìa khóa, nói rằng anh nhất định sẽ quay lại dự đầy năm của Cửu Cẩn. Bành Đoán còn hỏi anh khi nào thì chia tay với Vương Nhất Bác. Cậu ta giống như một người bạn tốt không chịu nổi bạn trai của bạn thân, một lòng một dạ vì anh mà tính toán đường lui. Tiêu Chiến cười nói, anh sẽ không rời xa Vương Nhất Bác nữa.

Tin tức rắc rối của nhà họ Diệp lan truyền rất nhanh. Bành Đoán gửi rất nhiều tin nhắn cho Tiêu Chiến, ngay cả vé máy bay cũng đã mua xong, yêu cầu anh nhanh chóng quay về Miến Điện, không cần liên lụy vào đống chuyện rách nát của nhà bọn họ. Tiêu Chiến không trả lời, đem điện thoại ném đi, tiếp tục vùi đầu vào trong chăn ngủ. Anh đã ngủ hơn một ngày, nhận được vô số tin tức. Lúc này cách duy nhất có thể cứu Diệp thị chính là Vương Nhất Bác cùng thiên kim của Dương thị liên hôn. Con mẹ nó, thật sự cho rằng đang quay phim hào môn của Hồng Kông chắc.

Cuối cùng anh cảm thấy quá phiền, ném điện thoại di động đi, ai cũng không để ý đến.

Mỗi người khi đối mặt với khó khăn có những phản ứng khác nhau, có người khóc, có người cười, có người buồn đến cơm cũng ăn không vô, có người ăn uống no đủ, ngủ không dậy nổi. Tiêu Chiến là loại người cuối cùng. Sau khi rời khỏi Ý Đức Trai, anh cũng không hỏi Vương Nhất Bác nên làm gì, anh dùng chìa khóa Bành Đoán đưa cho, cắm đầu chạy về phòng làm việc, đến nơi mới phát hiện không biết từ lúc nào Vương Nhất Bác đã cho sửa sang lại nơi này, cũng nhìn ra được có người định kỳ đến dọn dẹp. Phòng làm việc đã phân thành 2 tầng, tầng 1 là không gian làm việc, vẫn để ghế sô pha, các loại công cụ cùng máy móc khác nhau. Tầng 2 đổi thành nơi nghỉ ngơi, ở giữa bày một cái giường lớn cho hai người, là kiểu dáng Vương Nhất Bác rất thích.

Nhưng chìa khóa vẫn sử dụng được. Tiêu Chiến không để ý nhiều như vậy, vừa đi vừa cởi quần áo, chôn mình trong chăn đệm mềm mại ngủ không dậy nổi, vừa ngủ vừa mắng:

"Vương Nhất Bác, đồ khốn."

"Vương Nhất Bác, em cử người ở đây là xong việc sao?"

"Thật tốt ha, có phải sau này đều là em nuôi anh không?"

"Anh không quan tâm, không quan tâm bọn họ nói gì về mình, anh chính là kẻ giết người thì đã sao? "

"Liên quan quái gì đến anh ta, có bản lĩnh thì bắt anh đi."

"Anh ta có bằng chứng gì, đồ điên!"

"Nhưng ít nhất hãy nghe anh nói chứ, Vương Nhất Bác."

"Để anh ngủ một lát. Khi tỉnh dậy anh sẽ quay lại Miến Điện. Anh sẽ không bao giờ quay lại đây nữa".

"Nơi này phong thủy không tốt, anh sẽ không bao giờ quay lại nữa..."

"Vương Nhất Bác..."

Giấc ngủ của Tiêu Chiến trở nên bồn chồn, cứ nửa giờ anh lại thức dậy và rơi vào giấc mơ kỳ quái hết lần này đến lần khác.

Rừng núi rậm rạp, rắn, côn trùng, vách núi, rơi xuống, hồng ngọc... Tiêu Chiến ở trong mơ nhiều lần trải qua cảm giác cùng người nọ cùng nhau rơi xuống. Hết lần này đến lần khác anh cố gắng bắt lấy cổ tay người đó, nhưng lần lượt cùng nhau rơi xuống, tỉnh lại, rơi xuống, tỉnh lại, lại rơi xuống... Cho đến khi Tiêu Chiến rốt cục ý thức được đây chỉ là trong mơ, anh không còn bắt được người rơi xuống nữa, giấc mơ cuối cùng mới an tĩnh lại. Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời, trên không trung có một vầng trăng sáng lạ thường.

Tít tít títtt....

Tiếng điện thoại di động đột ngột vang lên, Tiêu Chiến thở hổn hển tỉnh lại.

Bên ngoài trời tối đen. Tiêu Chiến không biết mình đã ngủ bao lâu, trong phòng im ắng, dưới lầu có ánh đèn nhỏ, tiếng điện thoại di động từ tầng dưới truyền lên.

Tiêu Chiến đi chân trần bước ra cầu thang nhìn xuống phía dưới, nhìn thấy Vương Nhất Bác nằm ở trên sô pha ngủ thiếp đi. Hắn vẫn còn mặc áo sơ mi, trên bàn trà rải rác máy tính cùng văn kiện. Hắn đắp áo khoác của mình, đầu tóc vuốt keo tỉ mỉ vì ngủ say mà xù lên như ổ quạ. Khi hắn ngủ mặt rất dễ sưng, mặt tròn trịa, ngược lại rất an tĩnh, không ngáy cũng chẳng gây ồn ào, hồn nhiên khác hẳn bộ dạng hùng hổ dọa người như thường lệ.

Tiêu Chiến tắt đồng hồ báo thức, đi chân trần bước đến ngồi xổm bên cạnh sô pha. Anh không muốn đánh thức Vương Nhất Bác, chỉ lặng lẽ nhìn hắn ngủ, nhìn một lúc, chạy đến mở quạt điện, nhìn một lúc, lại thêm cái gối chèn đầu, nhìn thêm một lúc, lại chạy lên lầu ôm chăn xuống, rốt cục cũng đánh thức người ta.

"Tiêu Chiến!"

Động tác của Tiêu Chiến cứng đờ giữa không trung: "Anh đánh thức em hả?"

Vương Nhất Bác ngái ngủ nhìn chung quanh, xác nhận mình nằm ngủ trong hoàn cảnh an toàn mới bỏ đi cảnh giác, dụi mắt một cái, mặt vẫn có chút sưng, giọng khàn khàn: "Mấy giờ rồi?"

Dứt lời hắn đi lấy điện thoại ra xem, đầy màn hình tất cả đều là tin tức. Lúc này đang là ba giờ sáng, tốt rồi, dù có bận rộn cũng không ai làm phiền hắn giờ này.

"Anh đói không? Em có mua đồ ăn...", trên bàn trà có một túi nhựa, Vương Nhất Bác lục lọi một lúc, "Em còn mua kem..."

Tiêu Chiến phì cười một tiếng: "Em về khi nào vậy?"

Quả nhiên, kem đã chảy tan thành nước.

Vương Nhất Bác luôn lật xe ở những việc nhỏ không ngờ tới này, nhưng hắn cũng không nản chí, liền đưa ra phương án thứ hai: "Vậy uống sữa có được không? Em còn mua cả trứng..."

Vẫn là bữa ăn cố định quen thuộc, sữa nóng phối với trứng gà sống. Phòng làm việc còn trang hoàng một phòng bếp xa hoa đầy đủ, làm một ly sữa nóng hẳn nhiên thuận buồm xuôi gió. Tiêu Chiến đã đói đến muốn xỉu, rất nhanh đã uống hết sữa. Vương Nhất Bác lui cui rửa ly còn dọn cả phòng bếp. Tiêu Chiến đi tắm trước, lúc đi ra đã thấy Vương Nhất Bác trở lại trước bàn tiếp tục xem tài liệu.

Hắn nhìn thấy anh mặc một cái áo phông rộng thùng thình, chiều dài vừa mới phủ qua mông, tóc hơi dài còn nhỏ nước, dương vật rủ xuống cùng cái mông vểnh ở dưới vạt áo như ẩn như hiện, cả người giống như là hoa quả tươi mới mọng nước vừa được rửa sạch sẽ mê người.

Gần hai tuần qua bọn họ phải tách nhau ra, tự mình xử lý công việc, đã có một khoảng thời gian không làm tình, lúc bận rộn một ngày cũng không nói được mấy câu, chỉ sau khi làm xong một chuyện nào đó mới báo cáo với đối phương một tiếng. Tiêu Chiến trong vòng hai tuần chạy tới vài quốc gia, xoay sở trong thời gian quy định giúp Vương Nhất Bác xử lý xong một ít chuyện, vừa làm xong về nước, hẹn gặp mặt ở Ý Đức Trai. Vốn sự tình dựa theo kế hoạch bọn họ đã thương lượng, rất nhanh có thể giải quyết, nhưng không nghĩ tới đột nhiên nhảy ra một Diệp Trọng Lân, tuyên bố muốn Tiêu Chiến đền mạng...... Kế hoạch bị gác lại, đành phải nghĩ hướng giải quyết mới.

"Vương Nhất Bác, anh đã nghĩ rồi, thực sự không được, em đi nói với anh ta...", Tiêu Chiến vừa lau người vừa nói chuyện chính sự với hắn, không thấy ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn mình trong gương.

"Anh có bằng chứng không? Nếu người nhà nạn nhân tin tưởng nghi phạm vô tội thì cần gì pháp luật?"

Núi rừng hoang dã, hai người, một sống một chết, tai họa bất ngờ, ai có thể tin tưởng đang yên đang lành một người bỗng nhiên nói tự sát liền tự sát? Có thể làm chứng chỉ sợ chỉ có ánh trăng trên trời... Tiêu Chiến trong chuyện này là hết đường chối cãi.

"Anh làm gì có bằng chứng nào... Chuyện xảy ra đã hơn mười năm trước... Á!", Tiêu Chiến chưa kịp nói hết câu, một cỗ lực đã nhấc bổng anh lên và ấn anh vào gương.

Vương Nhất Bác ôm người vào lòng, hôn anh. Nụ hôn tinh tế xen lẫn những lời thì thầm nho nhỏ: "Em biết, em tin tưởng anh, cho dù anh có làm gì thì em cũng sẽ đứng về phía anh..."

Tiêu Chiến mất thăng bằng, lập tức ôm chầm lấy người trước mặt, cả người treo ở trên người hắn, cảm nhận được dương vật phất lên của hắn.

"Vương Nhất Bác..."

Nụ hôn như mưa phùn dần dần biến thành bão tố, quét qua khoang miệng của anh, quấn quanh đầu lưỡi khiến anh không có cách nào nói chuyện.

"Vương....Vương Nhất Bác... em uống thuốc kích dục hả? Lúc nào rồi... còn muốn làm?". Tiêu Chiến không thể nói trôi chảy vì bị lưỡi hắn quấy rầy, nhưng Vương Nhất Bác lúc này dường như chỉ có ham muốn tình dục. Sau khi hôn được một lúc, ngón tay của hắn luồn vào trong áo phông của Tiêu Chiến. Vừa mới tắm xong, Tiêu Chiến chưa kịp mặc quần lót, ngón tay của Vương Nhất Bác đã nhanh chóng tìm được vị trí lỗ nhỏ. Hắn di chuyển ngón tay vòng quanh các nếp gấp và xoa bóp một hồi. Cơ thể của Tiêu Chiến dù phản kháng nhưng vẫn cảm thấy thoải mái, từ cổ họng phát ra tiếng rên rỉ.

"Thật thoải mái...ưm... em nhẹ một chút...."

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên dục vọng, thô bạo xé toạc một dãy cúc áo phía trước, dùng lưỡi vuốt ve hai đầu vú đỏ bừng vì hơi nước, dùng hàm răng nghiền hai cái chấm đỏ, khuôn ngực mềm mại, răng nhẹ nhấc lên một chút sau đó nhả ra, hạt đậu bất giác đàn hồi, ở trong không khí run rẩy dựng đứng.

"Hic...đau quá!", Tiêu Chiến ôm đầu hắn phản đối, dương vật của anh cũng đã hơi nhếch lên.

Vương Nhất Bác dùng tay vuốt ve dương vật của Tiêu Chiến: "Hai tuần rồi không có thao anh, sao lại chặt thế này?"

Tiêu Chiến luôn nói chuyện một cách lỗ mãng: "Có nghĩa là anh không có ch*ch với ai."

Vương Nhất Bác chịu không nổi kích thích, ra tay hung hăng tuốt hai cái, nhíu mày lớn tiếng: "Anh dám!"

Tiêu Chiến muốn đi thẳng vào vấn đề, đưa tay vịn hàng của Vương Nhất Bác muốn ngồi lên, lại bị đôi bàn tay to của Vương Nhất Bác vững vàng giữ lại, đặt người ở trên bồn rửa tay trong phòng tắm. Hắn cúi người xuống, vươn đầu lưỡi, liếm láp bên trong đùi anh, da thịt tinh tế mẫn cảm, rêu lưỡi ma sát đi qua, lưu lại một trận tê dại, phía trước không thể khống chế chảy ra nước trong, Vương Nhất Bác nhìn thấy không ngần ngại tiến lên liếm liếm.

"A... đừng...", Tiêu Chiến cảm thấy toàn thân có tầng tầng khoái cảm đang dâng lên. Vương Nhất Bác chưa bao giờ khẩu giao cho anh. Hắn không thích làm điều này với người khác. Hắn chỉ thích người khác phục vụ mình, nhưng hôm nay không ngờ hắn lại tự phá vỡ quy tắc.

"Gần đây anh đã vất vả nhiều rồi, đây là phần thưởng", Vương Nhất Bác nói, "Còn nữa, đêm qua... em đã không nói giúp anh, xin lỗi, đây cũng là lời xin lỗi...."

Tiêu Chiến bị liếm đến mặt đỏ bừng: "Không, không cần......"

Vương Nhất Bác ngước mắt khẩn cầu nhìn Tiêu Chiến: "Là lỗi của em, em quá nóng nảy. Em lo anh ta sẽ mất khống chế, người của anh ta đều ở đó, nên chỉ có thể để anh đi trước..."

Tiêu Chiến lúc này mới lộ ra vẻ tủi thân, ôm lấy mặt Vương Nhất Bác, hai mắt đỏ hoe, đáng thương nói: "Anh ta điên rồi, anh ta cho rằng anh là kẻ sát nhân..."

"Đoán xem, trước khi anh trai em biết chuyện này, anh ấy cũng thích anh phải không?", Giọng điệu của Vương Nhất Bác đầy ghen tị.

Tiêu Chiến không vui: "Liên quan gì đến anh? Cho dù trước đây anh ta thích anh, nhưng bây giờ anh ta muốn mạng anh, còn nói những thứ này làm gì nữa?"

Tiêu Chiến muốn khép hai chân lại, lại bị Vương Nhất Bác lần nữa mở rộng ra hết mức. Lúc này cánh cửa mở rộng, Vương Nhất Bác dùng hết sức mà ngậm đến cùng. Hàng của Tiêu Chiến không tính là lớn, nhưng cũng có kích thước của đàn ông trưởng thành, Vương Nhất Bác chưa từng khẩu giao, không biết khép răng lại, dùng đầu lưỡi cùng cổ họng mút chặt, khiến cho Tiêu Chiến đau đớn.

Phun ra nuốt vào hai lần, Vương Nhất Bác dường như không cam lòng lại mở miệng, hơi mang theo tức giận: "Em vừa nghĩ tới, em còn để cho anh một mình đi gặp anh ta... Lỗi của em... Nếu như sớm đoán được, sẽ không bao giờ..."

Tiêu Chiến phiền nhất là kiểu càm ràm này. Đây chính là tai họa bất ngờ từ trên trời giáng xuống, lúc này đang trong thời điểm yêu đương cuồng nhiệt anh anh em em, hai người quấn quýt trở thành một thể, đột nhiên nói gì đó nguy hiểm đến tính mạng, điều này thật sự phá hỏng cảnh xuân.

"Đau quá!", Tiêu Chiến đem đầu Vương Nhất Bác từ trên dương vật của mình rút ra, "Ngậm răng lại! Mút đi!"

Vương Nhất Bác hình như không hiểu ý của anh, vẻ mặt ngây thơ giống như một nam sinh đại học lần đầu tiên lên giường với người khác. Chưa từng có ai nói với hắn, hắn ở trên giường làm quá tệ. Hẳn là có điều gì đó không đúng, nhưng điều này quả thật chạm đến điểm mù của hắn.

Tiêu Chiến bất đắc dĩ, không biết nên làm gì, cuối cùng chỉ có thể hôn nhẹ lên môi hắn, hàm hàm hồ hồ mà nói: "Vương tổng, em hầu hạ anh cho tốt, từ đây về sau anh chỉ lên giường với em, dù là núi vàng núi bạc anh cũng không đổi."

Lúc hôn môi, Tiêu Chiến mút đầu lưỡi của hắn như mút dương vật, đầu lưỡi mềm mại quấn quanh vật trụ của đối phương, nghiêm túc liếm láp hoa văn phía trên, hàm ý lúc quy đầu đưa vào cổ họng, dùng vách thịt mềm mại của khoang miệng mà làm. Nụ hôn này liên tục phát ra tiếng nước, tình sắc liên miên, lúc tách ra còn kéo theo tơ bạc.

Trán hai người chạm vào nhau, hơi thở hổn hển, hai dương vật cọ xát, vẫn không thể thỏa mãn bản thân. Bọn họ chỉ có thể thông qua phương thức cọ xát lẫn nhau nhưng thu hoạch bé nhỏ không đáng kể, khoái cảm ngứa ngáy khó nhịn.

Khóe mắt Tiêu Chiến đỏ bừng: "Hiểu chưa? Em phải nhẹ nhàng với nó."

Bài giảng tương đối thành công, Vương Nhất Bác nghe lời ngồi xổm xuống, đem hai chân thon dài của anh gác ở trên vai mình, hắn cởi áo, lộ ra hình xăm vừa mới hoàn thành trên bả vai, là một vầng trăng.

Hình xăm mặt trăng vừa khít với nướu răng mà Tiêu Chiến ba lần cắn xuống, tạo thành một vòng tròn tuyệt đẹp.

"Trông có ổn không?", Vương Nhất Bác trầm mê trong dục vọng. Hắn ngồi xổm xuống, ngước mắt nhìn người yêu, ánh mắt trong sáng như một đứa trẻ đang cầu xin, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm từ trong ra ngoài, từ từ liếm dương vật từ dưới lên trên.

Tiêu Chiến bị hình ảnh trước mắt kích thích làm cho thiếu chút nữa bắn ra. Anh ngả người ra sau, dùng cánh tay chống đỡ cơ thể, lộ ra cần cổ thon dài, giống như một con thiên nga yếu ớt, miệng chuông vừa muốn bắn ra, lại bị Vương Nhất Bác dùng đầu lưỡi ngăn chặn cái lỗ nhỏ đó. Vương Nhất Bác cười nói: "Có thích không? Mặt trăng nhỏ!"

Mặt trăng nhỏ, chữ "nhỏ" thêm "tháng" , liền biến thành chữ "Tiêu".

--"Nếu có trăng, anh sẽ đi tìm em."

Tbc

16.06.2024

🌈🌈🌈

Mặt trăng nhỏ, chữ "nhỏ" thêm "tháng" , liền biến thành chữ "Tiêu".

小+月= "肖"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro