Chương 24: Em Đã Cố Quên Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác thuyết phục được dì Thục ra nước ngoài theo chân Tiêu Chiến, sẵn sàng mở ví cho hồng bao cô cháu gái của dì để cô ấy giúp dì Thục nói chuyện giao lưu ngoại quốc, sắp xếp chu toàn cho họ không phải lo cái gì, chỉ cần đảm bảo Tiêu Chiến sẽ không phải gặp chuyện xui xẻo nào.

Dì Thục không an tâm nhất là để Vương Nhất Bác một mình, lo hắn không thể tự chăm lo ăn uống sinh hoạt của bản thân.

Hắn có thể ăn ngoài, nhà cửa trong mấy ngày chưa chắc bừa bộn, cơ mà lo vẫn sẽ lo, vì Vương Nhất Bác xưa nay luôn có người phục vụ, hắn là tiểu hoàng tử lớn lên bằng sự cưng chiều của ba mẹ, nhận sự dưỡng dục giới thượng lưu, nào biết mấy việc tay chân vất vả hay nội trợ bếp núc.

"Tôi tự chăm sóc bản thân được, dì đừng quá lo lắng."

Dì Thục miễn cưỡng đồng ý với hắn, sang nhà Tiêu Chiến nói dì trúng vé số du lịch, sẵn muốn dẫn cháu gái thăm thú đây đó, mong rằng có thể cùng anh ở một chỗ, có gì có thể nhờ anh hướng dẫn qua cho họ. Nghĩ bằng ngón chân cũng hiểu ra đây là Vương Nhất Bác muốn quản anh, anh không thích việc này lắm nhưng nể dì Thục, anh đã đồng ý.

Trước đó quan tâm nhau như giờ thì có phải tốt hơn hay không?

Nếu hắn quan tâm anh từng cái nhỏ nhặt, cho anh cảm nhận được bản thân có sự bảo vệ thầm lặng của hắn, có lẽ cả hai đã không phải đi vào kết quả hiện tại.

...

Vào hôm cất cánh, Vương Nhất Bác lén lút làm kẻ bám đuôi Tiêu Chiến, sợ anh thấy mình là phiền phức, khó chịu, tức bực nên hắn cố ý đứng núp sau cột lớn ở sân bay, giữ khoảng cách đủ gần mà khuất tầm mắt Tiêu Chiến để tiễn anh trong thầm lặng.

Hắn chẳng muốn thừa nhận hắn sẽ nhớ anh da diết dù anh chẳng còn là gì của hắn một tí nào.

Phải chấp nhận việc không thể thấy Tiêu Chiến ở gần, không thể chắc chắn anh có ổn không khi ở nơi xứ lạ xa xôi không có hắn, hắn không muốn chấp nhận dễ dàng thế đâu.

Anh nói hãy quên anh đi, hắn đã thử rồi, thế nên hắn đã cố ra cái thử thách đừng đi ra sân bay để tiễn Tiêu Chiến, kể cả không chạm mặt cũng được, chỉ là nhìn theo bóng lưng anh cũng được, hắn chẳng dám đòi hỏi nhiều hơn đâu.

Hắn làm không được, vì vậy hắn đã theo chân anh đến sân bay.

Tiêu Chiến thành công dạy cho Vương Nhất Bác hai bài học.

Một là có không giữ, mất không thể tìm, trách mình không trách người.

Hai là dạy hắn yêu một người làm thế nào.

Thế nhưng anh không dạy cho hắn cách quên đi anh.

Làm sao có thể quên anh? Tiêu Chiến không chỉ cho hắn biết, càng không để tâm tới việc dạy hắn làm sao quên được anh dễ dàng như cách anh thốt ra câu nói chẳng khác gì dao cứa tim gan hắn. Hắn không nghĩ mình làm được, hắn không nghĩ sẽ có người thành công quên đi Tiêu Chiến - nam nhân hội tụ các phẩm chất của quân tử, mai lan cúc trúc.

Hắn nhìn theo anh lên máy bay, ngồi ngây ngẩn ở sân bay, bắt đầu nhớ về những khoảnh khắc bên nhau tới khi nói ra lời chia tay với Tiêu Chiến.

Lần đầu tiên hắn thấy anh, hắn chỉ nghĩ anh làm kẻ thay thế cho Thanh Thụy.

Thế nhưng sau đó không lâu, hắn biết không ai có thể thay thế ai, Tiêu Chiến không giống Thanh Thụy - chàng trai trẻ mềm mại đáng yêu lại cao quý thanh khiết như khóm hoa oải hương.

Tiêu Chiến là kiểu người trong sạch thánh khiết như đóa hoa sen tao nhã thơm dịu, mặc ở bùn lầy nhưng không nhiễm mùi bùn, khí chất mai lan trúc cúc của người quân tử tỏa ra từ trong cốt tủy.

Trong ký ức của hắn, Tiêu Chiến thật sự đẹp vô cùng, so với hiện thực, hiện thực càng đẹp hơn ấn tượng thuở trước của hắn dành cho anh.

Hắn nhớ mình từng đọc về một nam nhân hội tụ phẩm chất mai lan trúc cúc, liền nghĩ ngay tới Tiêu Chiến của hắn.

Trong Tiêu Chiến có sự kiên cường và nét đẹp dịu dàng của nhành hoa mai. Nhan sắc như tuyết, trong sắc trắng của tuyết hiện lên ánh đỏ, trong sự nhút nhát lộ ra nét lạnh lùng, diễm lệ, ngạo nghễ. Nhìn yếu ớt mảnh mai, lại vô cùng sắc nét. Trong sự thanh tú ẩn giấu sự kiên định, nở giữa mùa đông giá rét. Mai đứng kiêu ngạo trong tuyết, ngẩng đầu nhìn trời xanh. Không cầu tranh đua khoe sắc với muôn hoa, lặng lẽ xinh đẹp, không mang công kích, không yêu mị, tinh tế, thanh lịch.

Cái đẹp kiên cường của mai sinh ra từ đâu? Là trong băng tuyết sinh ra cốt cách của mai. Anh đẹp như cành hoa mai khiêm nhường với trời xuân tô điểm, là biểu tượng đã trải qua bao khó khăn khổ cực trong cái giá rét, mang đến cho người khác sự dễ chịu, gần gũi và kính trọng.

Trong Tiêu Chiến có sự kiên định, khiêm tốn, chính trực của hoa lan, giống như trên cơ thể nam nhân ấy, thường phảng phất hương hoa lan. Hương thơm hoa lan tinh tế ẩm ướt, thuần khiết dịu dàng, tao nhã quý phái.

Tao nhã, đứng đắn, sinh trưởng từ trong tĩnh mịch.

Không đậm sắc như hoa đào, cũng không khoe khoang. Nhẹ nhàng, tao nhã lưu hương phảng phất trong núi. Tư thế đơn giản, điểm tô thêm vẻ đẹp cuộc sống bằng sự quyến rũ, thanh nhã, mĩ lệ đầy mê hoặc lòng người thật lặng lẽ. Nụ cười thanh tú, sạch sẽ khiến mùa hạ nóng bức trở nên tươi mát. Không cần phục sức cầu kỳ, thì dáng điệu vẫn cao quý xinh đẹp. Tinh tế thuần khiết, duyên dáng thanh lịch; không tranh đua khoe sắc với đào lê chính là đức tính khiêm tốn của Lan, không vì gió lạnh mà phai màu là sự kiên định chính trực.

Quân tử như lan.

Từ trước tới nay đều vậy.

Trong Tiêu Chiến có sự ngạo nghễ, kiên định, không khuất phục của trúc.

Trông mảnh khảnh nhưng không yếu ớt, nhìn ấm áp nhưng không sợ cuồng phong.

Thân luôn ngạo nghễ đứng giữa trời, mặc gió to, bão lớn mang theo sự kiên định không khuất phục. Lắc lư theo gió, tư thái uyển chuyển. Một Tiêu Chiến thuận theo khó khăn để khẳng định mình, không có sự cao ngạo lại có sự theo đuổi, kiên trì. Không rực rỡ như những người khác, nhưng vẫn mang nét trúc dịu dàng thanh lịch, Không có sự quyến luyến như hoa đào với gió xuân, không tỏ yêu ghét gió hạ hay đông, dù to hay nhỏ. Bất cứ lục nào cũng giữ mình, gió đến sẽ nương theo. Bão đến sẽ chống chọi. Anh vẫn luôn ở đó, đứng thẳng qua bốn mùa xuân thu, vẫn luôn tươi tốt xanh tươi, cho dù tuyết phủ ngập đất vẫn kiên cường, chưa từng bỏ cuộc.

Trong Tiêu Chiến có sự khao khát thành công, nhưng không xua nịnh thế tục của Cúc.

Không ai không bị khuất phục trước sự thanh cao, không xu nịnh thế tục của Cúc. Dù nở vào mùa thu khi trăm hoa đã úa tàn, nhưng hương thơm một đường lan tỏa khắp chân trời. Dù cho có nở mùa thu vàng đã tiêu điều xơ xác, cúc vẫn như cũ, hoa phì, lá tốt, trang nhã với cái lạnh của mùa thu. Đó là cái đức cao quý của nó. Cúc ngạo nghễ giữa sương tuyết mà nở, cho dù cành lá khô tàn, vẫn ở giữa sương lạnh mà ôm chặt lấy cành hoa. Tinh thần khi đối mặt với nguy cấp mà không sợ hãi của nó làm biết bao nhiêu nhân sĩ cảm động.

Thầm kín và lặng lẽ, kiên cường nở rộ, không sợ cô đơn, không sợ sương lạnh. Bất kể đến từ đâu, tiến lên hay lùi lại đều thể hiện rõ phẩm chất đáng quý. Thể hiện tài năng của bản thân một cách âm thầm, lặng lẽ. Nếu bên ngoài "thanh hoa" là phẩm chất cao thượng thì bên trong "đạm bạc" lại là sự thanh bạch kiên trinh của cuộc đời loài hoa này.

Mai, Lan, Trúc, Cúc, tứ quân tử chiếm trọn bốn mùa xuân hạ thu đông. Không chỉ có đủ phẩm chất cao thượng: cao quý và kiêu ngạo, trống rỗng và linh hoạt, yên tĩnh và thanh tao. Mà còn có đủ mị lực nhân cách khiêm tốn, lãnh diệm, thanh khiết, trung thành. Trở thành cội nguồn tinh thần của các nhân sĩ cao quý trong nhiều thế hệ.

Cốt cách đó, không thể luyện thành trong thời gian ngắn, nó là cách sống và cách làm người.

Hắn đã yêu Tiêu Chiến vì những điều đó.

Thế nên bảo hắn từ bỏ và quên đi anh ư?

Không thể nào.

Trừ phi mất trí nhớ bằng tai nạn hay có thuốc lãng quên, không thì hắn e sợ rằng cả đời này hắn chẳng có cách nào quên được anh.

Tới khi tối mịt, Vương Nhất Bác trở về nhà, trong ngôi nhà tối tăm, trái tim hắn lần nữa hụt hẫng chơi vơi, ưu sầu nằm dài trên sofa.

Tiêu Chiến, Tiêu Chiến, cái tên này chẳng ngừng chạy loạn tung tăng trong trí óc hắn, thế này càng khó quên đi. Tình yêu chớm nở muộn màng của hắn chỉ toàn bóng hình Tiêu Chiến, không có cách nào xóa bỏ được, cả đời sẽ khắc cốt ghi tâm.

Đáng lý anh đừng chăm sóc hắn tốt quá, đừng yêu hắn nhiều quá, có lẽ tên khốn nạn như hắn sẽ không phải tha thiết được quay về quá khứ, quay về tháng ngày được nghe anh thì thầm lời tình yêu thương ngọt ngào, quay về những đêm khó ngủ, Tiêu Chiến ôm hắn, mơ mơ màng màng dỗ hắn an tâm đi ngủ, không cần lo sợ, ngày mai rồi sẽ tốt thôi.

Không có anh, Vương Nhất Bác hiện tại không hiểu ngày mai có gì đáng mong đợi. Ngày mai sẽ tốt hơn, hắn chẳng thấy khá khẩm hơn tẹo nào.

Là Tiêu Chiến lừa hắn hay chính hắn chấp mê bất ngộ, tự đọa đày linh hồn trong cái lồng giam hắn tự xây nên?

Vương Nhất Bác bỗng thấy mũi mình ươn ướt, mờ mịt khó hiểu chạm lên mũi mình.

Hắn biết mình đang khóc nhưng thứ mà mũi hắn đang chảy ra là chất lỏng ấm nóng, có vị gỉ sét khá rõ, thậm chí có phần chói mắt.

Là máu.

Đầu hắn đau nhức như ai gõ búa vào đầu, Vương Nhất Bác mơ mơ màng màng, toan đứng dậy đi lau máu thì ngất xỉu.

...

Meow, phần mô tả cốt cách Tiêu Chiến đến từ bài viết bên dưới ảnh này và tôi chỉ cắt ghép cho phù hợp với truyện thôi á. Đây là gốc của những văn từ mô tả A Chén anh Bác yêu nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro