Chương 4: Submerse

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Submerse

---


"...Đừng..."

Yếu ớt và tuyệt vọng.

Con người.

Gã nắm lấy cổ cậu, cau mày. Gã đang khó chịu.

Cái cổ trắng hằn đầy vết ban đỏ bị bàn tay to lớn đầy lông của gã chèn vào, đau đến không thở nổi, cậu trợn mắt nhìn gã. Lắc đầu liên tục, hai bàn tay gầy yếu nắm lấy cổ tay của gã. Cái cổ tay to đến nỗi hai gang tay không vừa, cứng như sắt thép.

Dưỡng khí dự trữ tụt dần, cậu bắt đầu vùng vẫy giành giật sự sống.

Sean đau.

Rất đau.

Nước mắt cậu lại chảy, thấm ướt trên bộ lông của gã.

Ánh mắt màu lục của gã thay đổi trong gang tấc. Bàn tay gã thu về như phải bỏng. Gã gầm gừ qua kẽ răng, đôi mày rậm nhíu chặt. Không thoải mái chút nào.

Sean được thả ra, cậu xụi xuống giường, yếu ớt hít vào từng nhịp thở gãy nát. Lồng ngực phập phồng hô hấp vội vàng, nghẹn ngào, đau đớn.

Cậu hiểu, chống cự không có ý nghĩa gì.

Nhưng chỉ trong giây lát thôi, đối diện với cái chết gần ngay trước mặt, cậu đã giật mình nhận ra.

Cậu muốn sống.

Sean muốn sống.

Hàng mi dài nhạt màu của Sean khép hờ, che khuất tròng mắt hổ phách lóng lánh. Nước mắt đọng vành bị ép ra hết, chầm chậm kẻ đường trên gương mặt duyên dáng trắng ngần. Gã nhìn cậu, nhìn vết hằn đỏ như máu đọng trên ngần cổ cậu.

Gã cúi đầu, cái lưỡi dài ướt át trượt qua. Làn da cậu có mùi ngọt sánh như sữa dê, ngầy ngậy, quyến rũ. Gã biết cậu sẽ không chống cự nữa, cũng đã không còn sức để chống cự. Chậm rãi, gã nếm mùi vị của cậu, một mùi vị gây nghiện mạnh mẽ kích thích đến những dục vọng xấu xa sâu thẳm nhất trong lòng gã.

Cậu khe khẽ run trước từng động chạm kích thích đang rạch nát tất cả những ranh giới cuối cùng của mình, mệt mỏi thở dốc.

Đến cả nước mắt bây giờ cũng đã là một điều xa xỉ.

Gã quỳ thẳng lưng trên giường, ánh mắt cô đọng như một khối băng tỏa ra hơi sương lạnh buốt. Từng ngón tay với những cái vuốt dài cởi xuống quần áo lụa là trên cơ thể. Từng tấc từng tấc thịt được bao phủ bởi một lớp lông màu gỗ trầm hiện ra trước ánh mắt thảng thốt của cậu. Gã to lớn và xấu xí đến đáng sợ.

Cậu hít vào một hơi, cả người ớn lạnh.

Gã cởi quần.

Thứ đó hung hăng dựng thẳng trước mặt cậu, hùng vĩ, một cách kinh tởm.

Cậu buồn nôn.

Hắn nhếch miệng cười.

Một đợt gió lớn lại lùa từ ô cửa sổ mở toang vào phòng. Gió mang theo những bông tuyết đầu ngày, li ti trắng xóa, đọng lại vài hạt trên lớp lông màu gỗ của gã.

Cậu lạnh, rùng mình.

Rèm cửa bay lên phần phật, ánh sáng nhàn nhạt hắt vào trong phòng, soi nửa bên cái đầu của loài thú ăn thịt hung dữ trên cổ gã. Gã cúi đầu nhìn cậu. Lặng lẽ, như thể khoảnh khắc này sẽ kéo dài vô tận.

Cũng giống như nỗi sợ dày vò dai dẳng, hành hạ cậu đến tận những giây phút cuối cùng.

Cơ thể cậu đau nhức, mệt mỏi, sự mất nước đang khiến cậu khát đến cháy họng. Mắt cậu khô rát, nặng nề nhìn gã. Ánh mắt trống rỗng, dường như không có bất cứ một cảm xúc nào. Thất thần, suy nhược.

Gã hừ lạnh, tiến đến trên người cậu. Thứ giữa hai chân hắn cọ lên bụng dưới mềm mại của cậu, mơn trớn, chơi đùa. Gã chống tay, mở miệng, một đợt hơi thở nóng rẫy phả lên mặt cậu. Có mùi bạc hà nhàn nhạt mát lạnh vỗ lên gò má. Cậu không bày tỏ nhiều thái độ, chỉ buông hờ mi mắt. Môi cậu đỏ rực trong lớp son thơm mùi vanila. Gã liếm, ngòn ngọt. Son của phụ nữ, không hợp với cậu. Cái lưỡi của gã miết xuống, đem tất cả màu đỏ tươi như cánh hồng chớm nở lau đi bằng sạch.

Hai cánh môi cậu đau đến tê dại, vết rách ban đầu cắn cũng rớm máu. Sau khi lớp son được gã gột rửa, môi cậu sưng nhẹ, ửng hồng, căng mọng, có vẻ đẹp nhức nhối. Vô cùng gợi tình. Gã liếm, mùi vị thơm ngọt lan tỏa trong miệng. Dẫn dần, gã tách răng cậu, đưa lưỡi chen vào.

Cậu căng cứng cả người, mặt hơi tái đi. Thứ mềm ướt chôn trong vòm miệng nhỏ nhắn của cậu, đảo quanh, lấn lướt đè lên lưỡi cậu. Cậu khó thở, tay bấu vào chăn bông dưới thân, gân bên quai hàm co rút không ngừng.

Mùi bạc hà từ miệng gã sộc tới, lạnh toát, đánh chiếm vào đại não cậu. Sean thấy mắt mình mờ đi, đầu óc hoang hoải mệt mỏi như sương giăng. Trống rỗng, vô định.

Vật nóng dưới thân hắn cứng ngắc trườn xuống bên dưới cơ thể cậu. Gã nắm hai bắp đùi cậu, quấn lên eo mình. Hông cậu bị nâng lên, nơi phía sau co rút mãnh liệt. Cảm giác nóng bỏng ướt át chạm đến khiến cả cơ thể giật nảy. Bàn tay của gã xoa bóp bờ mông vểnh cong của cậu, da thịt cậu hồng rực, nhưng vẫn mịn màng tươi ngọt vô cùng.

Gã đã đặt đến nơi, bắt đầu xâm nhập.

Một cơn đau như thể xé da xé thịt đánh từ phía dưới lên tận đỉnh đầu, nhanh chóng gào thét như muốn giật đứt từng mạch máu, nghiến nát từng dây thần kinh. Cậu trợn mắt, vội vàng hít vào một hơi, hàm răng nghiến chặt.

Cả cơ thể cong cứng, cơn đau kinh khủng khiến cậu tỉnh táo. 

Cậu lại sợ, vô cùng sợ.

"Á! ĐỪNG, ĐAU QUÁ!" - Cậu hét, thất thanh. Một tiếng hét như thủy tinh rơi xuống nền đất lạnh, vỡ tan, va đập vào không gian, lanh lảnh xuyên thủng từng tầng ý thức. Tiếng hét ấy như thể dùng hết tất cả sinh lực mà cậu có, bàn tay bấu chăn đệm càng chặt. Chân cậu giãy lên, muốn đạp gã ra. Nhưng gã giữ lấy, ghì cậu xuống.

Thứ kia mang theo nhiệt độ nóng bỏng như muốn đốt cháy tất cả, tiến vào, ngày một sâu. Từng tấc lại từng tấc, xâm chiếm đến điểm tận cùng của cơ thể cậu. Đâm rách tất cả tuyến phòng thủ và danh tiết của cậu. Chỉ trong khoảnh khắc, mọi thứ sụp đổ.

Trong tiềm thức cậu, có cái gì đó vừa rơi xuống, một âm thanh vang vọng, một đống đổ nát tung toé vương vãi khắp nơi.

Gã ghì lấy ngực cậu, thân dưới tiến vào, rồi rút ra. Chậm rãi, nhưng không dễ dàng. Một cái cau mày rất chặt, lông gã bị mồ hôi thấm ướt. Bết lại, dính dớp. Ánh mắt màu xanh của gã tối đi, gã có vẻ không được vui lắm.

"Thả lỏng ra nào..." - Thế nhưng thật kì lạ, giọng gã vẫn đẹp như vậy. Êm ái, du dương, có chút khiến người ta an tâm. 

Rất dịu dàng.

Cậu đã chẳng còn gì để mất, cũng chẳng còn gì để suy nghĩ, nhưng cậu vẫn còn thứ cần phải bảo vệ.

Cậu muốn, bảo vệ cha, bảo vệ em gái, bảo vệ mạng sống của mình.

Nên đôi khi, sự khuất phục là điều cần thiết.

Sean nhăn mặt kìm nén nỗi đau từng đợt từng đợt xâm nhập vào cơ thể mình, thở dốc khó khăn. Cậu mím môi, kìm nén những tiếng kêu than trong cổ họng. Gã chỉ nghe thấy sự bức bách và thống khổ nơi vòm họng cậu. Tay gã vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, cái móng sắc lướt trên làn da trơn mịn khiến cậu rùng mình.

Ngón tay của hắn dừng lại trên khóe môi cậu, chậm rãi tách nó ra.

Giọng gã như mê hoặc, ngon ngọt tựa muốn dỗ dành: "Ngoan, rên cho ta nghe."

"a... a a đau... quá..." - Không còn lựa chọn, giày vò đánh tới khiến cậu bật ra những tiếng than đầy khổ sở. Yếu ớt, kèm theo cả sự cầu xin.

Gã đều đặn điều tiết. Từng tiếng va chạm vang vọng trong căn phòng rộng lớn, cơ thể mảnh mai của cậu rung lắc dưới ánh mắt lắng đọng của gã. Miệng nhỏ mấp máy, ướt át bóng nhẫy nước dưới cái ánh sáng mờ mờ, không rừng run rẩy kêu đau. Mắt cậu tối tăm, vô cảm.

"a... đau lắm... "

Gã vùi cái đầu lông lá lên tấm ngực trần non mềm của cậu, bên dưới vận động mạnh hơn, như muốn đem xương chậu của cậu đánh thành bột mịn. Cậu hét càng to, hét trong nỗi đau cơ thể bị dày xéo và chà đạp, hét trong tiếng than khóc đến tận cùng của từng tầng từng ý thức về danh dự và nhân phẩm của bản thân.

Tiếng hét của cậu cùng tiếng va chạm của da thịt khi làm tình vang vọng quẩn quanh trong căn phòng rộng lớn lạnh lẽo. Tai cậu ù đi, cổ họng bỏng rát đau như muốn rách ra.

"...đau... quá..."

Gã hít một hơi sâu, trước khi cậu cảm nhận bên trong căng tràn một dòng dung nham nóng cháy. Bụng cậu co bóp mãnh liệt, cơ ngực phập phồng lên xuống vội vàng, vòm phổi thiếu không khí co thắt dữ dội, đau đớn.

"ư... a... " - Môi cậu run rẩy, cả người mềm oặt.

Gã từ từ rút thứ đó ra, kéo theo sự tràn xuống của một thứ dịch trắng đục đặc quánh. Hai bắp đùi non mềm nơi ấy ướt đẫm. Gã chống tay nhìn xuống.

Cậu khóc.

Từng giọt nước mắt lấp lánh run rẩy rơi xuống.

Ánh mắt của gã sâu hút không thấy điểm tận cùng, giọng nói trầm thấp, hơi khàn: "Em rất ghét ta phải không?"

Trong giây phút này, cậu không hề nghĩ gã sẽ hỏi một câu như thế.

Đôi mắt lóng lánh nước của cậu mở lớn, nhìn hắn, nhưng không biết đáp gì.

"Tách."

Sean sững sờ.

Gã nhìn cậu, đôi mắt màu lục bảo tối tăm. Nước mắt của gã, rơi xuống da mặt cậu. Lành lạnh, ướt át.

Cậu không hiểu, cũng không thể hiểu.

Gã vùi đầu vào ngực cậu, lần đầu tiên, cậu nghe trong giọng nói của gã, chứa cả tia run rẩy.

"Xin lỗi."

Cảm giác không chân thực.

Sean bất giác đưa tay vuốt lấy lớp lông trên đầu gã. Một hành động vô thức, rất bản năng. Nhưng gã vẫn bất ngờ. Gã chỉ không muốn phá vỡ khoảnh khắc này, lặng lẽ, không lên tiếng. Chậm rãi dụi đầu vào lòng cậu.

Hơi ấm và sự dịu dàng từ bàn tay đang vuốt ve ta.

Đẹp như chính em vậy, Sean.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#seraphine