Chương 11: Hãy để em ở lại bên anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi đến khi Tiêu Chiến hoàn toàn nắm giữ kỹ xảo của Lạc Diệp Phiêu, hai người đã trượt tuyết hơn nửa ngày.

Tiêu Chiến thấm mệt, có chút mất thăng bằng, không để ý liền ngã một cái.

Vương Nhất Bác đang nắm tay anh bị anh kéo theo, cả hai cùng ngã xuống đất.

Tuyết rất cứng, may mà quần áo trượt tuyết đủ dày, ngã cũng không cảm thấy đau.

Tiêu Chiến không đứng dậy, chỉ nằm xuống, lén lút nắm tay Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác quay đầu yên lặng nhìn anh.

Hai người nhìn nhau mỉm cười.

Một đứa trẻ bên cạnh đang được cha mẹ lôi kéo lên đường trượt, vừa khóc vừa hét:

"Con không muốn trượt tuyết! Con sợ!"

Mẹ nó ở bên cạnh hét lên:

"Mẹ đều là vì tốt cho con, đừng nhát gan như vậy, dũng cảm lên nào!"

Tiêu Chiến ngồi dậy, quan sát một lúc rồi bất lực lắc đầu.

"Đứa nhỏ đã sợ hãi như vậy còn ép buộc nó, đây coi là vì tốt cho nó sao? Lá gan nhỏ một chút cũng không sao mà."

Vương Nhất Bác nằm ngửa trên tuyết, cậu đẩy kính chống tuyết lên, nhìn theo hướng nhìn của Tiêu Chiến, trầm mặc một lúc, lẩm bẩm:

"Anh không phải cũng như vậy sao?"

Tiêu Chiến nhất thời không kịp phản ứng.

"Cái gì?"

Vương Nhất Bác ngồi dậy, bụng đầy ủy khuất, cúi đầu cắn môi, sau đó ngẩng đầu bình tĩnh nhìn về phía anh.

"Anh cũng vậy, trong lòng anh lấy danh nghĩa tốt cho em, rồi đẩy em ra xa."

Tiêu Chiến đột nhiên đóng băng.

Anh giả vờ ngồi dậy, khom lưng gom một nắm tuyết trong tay và cố gắng vo tròn nó lại.

Tuyết lỏng lẻo, từ khe hở ngón tay đều chảy xuống.

Tiêu Chiến chợt nghĩ đến quả cầu tuyết yêu thương mà Vương Nhất Bác đã từng làm cho anh.

Cậu ấy đã làm bằng cách nào?

Vương Nhất Bác đứng dậy, đưa tay về phía anh.

"Chúng ta đi kiếm chút gì ăn đi."

Tiêu Chiến chết lặng để Vương Nhất Bác kéo anh đến khu vực nghỉ ngơi.

Đi ngang qua chỗ đứa trẻ bị cha mẹ ép đi trên con đường tuyết trước đó, nó đang ngồi trên tuyết, vừa than thở vừa khóc.

"Ba mẹ làm không phải vì con! Rõ ràng là con không muốn nhưng ba mẹ lại khăng khăng bắt con trượt tuyết! Con không muốn, con không muốn!"

Tiêu Chiến dừng lại.

Vương Nhất Bác quay lại nhìn anh.

Cậu hơi lo lắng: "Có chuyện gì vậy?"

Tiêu Chiến ngây người nhìn Vương Nhất Bác.

Anh còn nhớ rõ lúc mới chia tay, trạng thái xuất hiện của Vương Nhất Bác rất kém.

Trước đây cậu hiếm khi mang trạng thái kém như vậy, mắt sưng to, mũi đỏ lên.

Mặc dù người đang cười nhưng trong ánh mắt lại không có ý gì là vui vẻ.

Sau đó, mọi người nói rằng cậu ấy liều mạng lao vào công việc nhưng không chăm sóc tốt cho cơ thể của mình.

Trạng thái của cậu nhanh chóng trầm xuống, người không thấy gầy nhưng đường nét khuôn mặt lại càng thêm sắc bén.

Ngày ngày càng ít cười, chữ cũng tích như vàng.

Lúc nhìn vào ánh mắt giống như không có tiêu cự, vô cùng lễ độ nhưng lại vô cùng xa cách.

Mọi người đều nhìn ra được, cậu ấy thật sự không vui.

Nhưng bây giờ, chỉ trong bốn ngày, Vương Nhất Bác dường như là một người hoàn toàn khác.

Khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng hiện ra chút dịu dàng, cậu ấy thoạt nhìn vui vẻ hơn trước rất nhiều, tuy rằng vẫn là vẻ mặt vô cảm, nhưng ánh sáng trong đôi mắt không lừa được người khác.

Tiêu Chiến bắt gặp ánh mắt sáng ngời của cậu, không tự chủ được muốn sờ sờ mặt cậu.

"Xin lỗi."

Anh thì thầm.

Vương Nhất Bác mở to mắt, vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu.

"Tại sao?"

Tiêu Chiến bước đến gần Vương Nhất Bác.

Da anh nóng và đỏ bừng.

Cũng may là ở nơi công cộng, nếu không nhất định anh đã không kiềm chế được dục vọng mà ôm lấy cậu.

Anh không biết tại sao mình lại đột nhiên xin lỗi.

Đại khái là trong nháy mắt đó, cảm thấy bạn nhỏ bởi vì mình mà chịu rất nhiều thiệt thòi.

Cho nên nhịn không được liền thốt ra.

Nhưng mà anh đã quên Vương Nhất Bác có một tật xấu, không được đáp lại sẽ vẫn lặp lại một câu.

"Tại sao phải xin lỗi?

"Ca, tại sao phải xin lỗi?

"Tại sao?"

Tiêu Chiến phiền không chịu nổi, vội vàng sải bước đi vào cửa lớn khu nghỉ ngơi.

"Em có thôi đi không?"

.

.

.

Trên đường trở về, gió nổi lên và nhiệt độ giảm mạnh.

Thừa dịp Vương Nhất Bác dừng xe, Tiêu Chiến mua hai chiếc áo khoác dày, một chiếc màu đỏ lá phong và một chiếc màu xanh rêu, tình cờ lại là màu cổ vũ của hai người họ.

Anh đưa cho Vương Nhất Bác chiếc màu đỏ, và chiếc màu xanh để cho mình.

"Thích hay không?"

Tiêu Chiến có chút thấp thỏm.

Dù sao bạn nhỏ vẫn giả bộ lạnh lùng, lúc nào cũng thích mặc nhất là màu đen.

Lúc Vương Nhất Bác nhận được áo khoác không có biểu tình gì, nhìn không ra có thích hay không.

Nhưng cậu mở áo khoác ra, nhìn lại nhìn.

Tiêu Chiến biết rằng biểu hiện đó nói lên ba chữ "Tôi rất thích."

Sau khi xem xong, Vương Nhất Bác cẩn thận gấp nó lại, chuẩn bị cất đi.

Tiếu Chiến kéo áo khoác, mở khóa và mặc nó cho cậu.

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn hợp tác, thành thật làm theo động tác của Tiêu Chiến để đút tay vào.

Sau đó hơi hếch cằm, ra hiệu cho Tiêu Chiến giúp mình kéo khóa.

Không gian trong xe chật chội, Tiêu Chiến chỉ còn cách nửa khom người, dùng tư thế vô cùng khó xử vươn người qua bảng điều khiển xe để kéo khóa cho cậu.

Hơi thở nóng hổi của Vương Nhất Bác phả vào mặt anh.

Trán anh chỉ cách môi vài milimét.

Tay Tiêu Chiến run lên, thân thể không chống đỡ nổi, cả người nghiêng trên người Vương Nhất Bác.

Suy nghĩ trong đầu giãy dụa, lại bị đối phương chặt chẽ ôm vào trong lòng.

Ánh mắt hai người chạm nhau, hơi thở giao nhau.

Tay của Tiêu Chiến vừa vặn đặt trên ngực của Vương Nhất Bác.

Nhịp tim của cậu được truyền đến lòng bàn tay qua lớp áo.

Liên hồi và mạnh mẽ.

Đột nhiên Vương Nhất Bác khẽ thở dài.

Ngay khi Tiêu Chiến chuẩn bị nói, đôi mắt anh đột nhiên tối sầm lại.

——Vương Nhất Bác ôm anh vào lòng, lấy áo khoác che đầu anh.

"Có người quay phim."

Chỉ trong bốn từ, Tiêu Chiến dường như bị ngâm trong nước đá.

Cả người bắt đầu run rẩy không kiểm soát.

Trong một khoảnh khắc, anh cảm thấy mình bị một lỗ đen khổng lồ nuốt chửng.

Tất cả mọi thứ xung quanh đều đang nhanh chóng rời xa, cơ thể mất đi ý thức và tất cả âm thanh dường như bị ngăn cách bởi một chiếc mũ trùm đầu.

Anh mở miệng muốn nói điều gì đó, nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Xong rồi.

Cuối cùng vẫn lôi em ấy xuống bùn.

Trong lòng anh không có gì ngoài sợ hãi.

Đưa tay ra, sờ soạng muốn che mặt Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nắm lấy bàn tay run rẩy của anh và siết chặt nó vào tay mình.

Cậu dùng tay còn lại vuốt nhẹ tóc anh để xoa dịu anh.

"Đừng sợ, chỉ chụp được em thôi."

Mặc dù cơ thể run lên không thể kiểm soát, nhưng khi khủng hoảng cực lớn qua đi, đại não của Tiêu Chiến lại bắt đầu trở nên vô cùng thanh tỉnh.

Anh nắm tay Vương Nhất Bác, đầu óc hoạt động rất nhanh, anh nhanh chóng tìm ra một đầu mối trong mớ tơ vò rối rắm.

"Mấy ngày trước không có ai theo, chứng tỏ hôm nay tình cờ phát hiện ra chúng ta.

Bây giờ em liền báo phòng làm việc tung tin em đang ở Bắc Kinh, sau đó lập tức ngồi máy bay tư nhân trở về, động tĩnh lớn một chút.

Bọn họ nhất định sẽ tìm phòng làm việc của em ra giá, mọi người cứ cứng rắn một chút, thái độ thơ ờ một chút, sống chết cũng không thừa nhận. Trước khi bức ảnh được gửi đến, đã nhanh chóng tuyên bố có người cố gắng tung tin giả mạo.

Ngoài ra, hãy thay đổi kiểu tóc của em để tối đa hóa sự khác biệt ngay từ hôm nay."

Mỗi khi Tiêu Chiến nói gì đó, Vương Nhất Bác đều gật đầu "Ừ".

Cuối cùng mới nói nhỏ: "Anh cắt cho em đi!"

.

.

.

"Đừng khẩn trương, mặt của em cho dù có cắt thế nào cũng rất soái."

Sự tự tin của Vương Nhất Bác cũng không cho Tiêu Chiến nhiều can đảm, bàn tay cầm kéo của anh vẫn run không kiểm soát.

Cả buổi chiều hình như đôi tay vẫn không ngừng run rẩy.

Tiêu Chiến đè nén ý nghĩ về tình huống xấu nhất, hít một hơi thật sâu, nghiến răng cắt đi lọn tóc đầu tiên của Vương Nhất Bác.

Mọi thứ ban đầu đều khó khăn, nhưng chỉ cần bạn bắt đầu, phần còn lại sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều.

Dù sao Tiêu Chiến cũng xuất thân là sinh viên mỹ thuật, gu thẩm mỹ cũng không tệ, cho dù kỹ thuật có vụng về nhưng cuối cùng vẫn tạo được một kiểu tóc tươm tất.

Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác để tóc ngắn như vậy, cậu nháy mắt với Tiêu Chiến trong gương và làm vẻ mặt buồn cười.

"Cool không?"

Tiêu Chiến biết cậu đang trêu chọc mình.

Anh cười không nổi nhưng không muốn làm cho cậu lo lắng, đành phải miễn cưỡng kéo ra một nụ cười.

"Em là cool nhất ~"

.

.

.

Vương Nhất Bác bước ra từ phòng tắm đã thấy Tiêu Chiến thiếp đi trên sô pha.

Anh ấy thật sự rất mệt.

Anh dễ bị mất ngủ, và sau khi trượt tuyết gần như cả ngày, anh quay lại cắt tóc, thu dọn hành lý, thần kinh luôn ở trong trạng thái căng thẳng.

Hiện tại sau khi dàn xếp tình huống một cách thỏa đáng, anh ấy mới có thể thả lỏng mà thiếp đi.

Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống, dùng ngón tay vuốt ve khuôn mặt đang say ngủ của anh trong không khí.

Một người mảnh khảnh và thanh tú như vậy, hai tay ôm lấy người, cuộn tròn  như quả bóng nhỏ trên sô pha.

Lông mày vẫn cau lại, thần sắc mang theo vài phần bất an.

Tiêu Chiến thực sự là một người rất dễ bất an.

Mà nguyên nhân lo lắng, lại chưa bao giờ là vì chính mình.

Anh không sợ mình rơi xuống vực sâu, mà chỉ sợ người khác vì mình mà rơi xuống.

Trong lòng Vương Nhất Bác cảm thấy buồn lạ thường.

Cậu thầm trách Tiêu Chiến vô số lần, sao không thể sống ích kỷ hơn?

Em cam tâm tình nguyện cùng anh rơi xuống.

Chỉ cần em ở bên cạnh anh, không có gì phải sợ cả.

Nhưng cậu biết Tiêu Chiến sẽ không bao giờ là một người ích kỷ như vậy.

Khi phát hiện có người đi theo họ, phản ứng đầu tiên của Vương Nhất Bác là để người đó quay phim, tốt nhất là quay cảnh cậu hôn anh ấy, quay rõ ràng một chút.

Nhưng vào giây phút cuối cùng, cậu đã bỏ cuộc.

Cậu không sợ những gì sẽ đến với mình.

Nhưng cậu sợ Tiêu Chiến sẽ vì điều này mà khổ sở, sẽ vì điều này mà đau đớn tột cùng.

Trên con thuyền đang chìm, Tiêu Chiến sẽ thầm cảm thấy may mắn vì đã đẩy Vương Nhất Bác ra xa, một mình ở giữa tâm bão có thể mỉm cười đối mặt.

Nhưng trong lúc thuyền chìm xuống nếu anh phát hiện ra đã kéo Vương Nhất Bác trở lại vì tình yêu hay vì sợ hãi thì cuộc đời này anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.

Về câu trả lời phải làm gì với hai người trên con thuyền đang chìm, ngay từ đầu Tiêu Chiến đã đưa ra lựa chọn.

Nhưng thật sự Vương Nhất Bác không muốn đáp án đó của anh.

Cậu nhẹ nhàng đắp chăn cho Tiêu Chiến, thả nhẹ một nụ hôn lên trán anh như lông vũ, đặt vào tay anh cậu một chiếc hộp nhỏ.

Nước mắt rơi xuống cùng lời nói.

"Hãy để em ở lại bên anh."

"Làm ơn đi, Tiêu Chiến..."

----

[Lời tác giả]:

Tình yêu là gì? Tôi đã suy nghĩ về câu hỏi này từ rất lâu.

Cách giải thích tình yêu của mọi người là khác nhau, nhưng bản chất thường là giống nhau.

Tình yêu là vị tha.

Tình yêu là sự bảo vệ.

Tình yêu là viên đạn hồng bắn trúng tim bạn.

Cho dù bị thương, thậm chí chết, cũng sẽ không buông tay bảo vệ người yêu của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro