Chương 111: Tang Lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày diễn ra lễ tang của Tống Thuỵ, cũng không có quá nhiều người tới.

Trong quan tài trong suốt, hắn nằm hướng mặt lên trời, hai chân hai tay khép lại, mặc bộ tây trang màu đen nằm ở đó, đôi mắt nhắm chặt, hoa cúc trắng rải hai bên như hoà với sắc mặt tái nhợt của hắn, vô cùng an tường.

Người thương tiếc đến viếng vây quanh quan tài đi một vòng, cáo biệt hắn lần cuối.

Tiêu Chiến ngồi trên xe lăn, cầm trong tay một đoá hoa cúc trắng, được Vương Nhất Bác đẩy lên trước quan tài.

Nhẹ nhàng cầm đoá hoa trong tay đặt bên cạnh người Tống Thuỵ, Tiêu Chiến vươn bàn tay run rẩy sờ lên gò má đã sớm lạnh như băng của hắn. Cậu hít một hơi thật sâu, mũi cậu đã ê ẩm từ lâu, nước mắt cũng sắp trào ra.

Vương Nhất Bác cúi sâu trước di ảnh của Tống Thuỵ, trong lòng nhẹ giọng nói: Cảm ơn, Tiểu Thuỵ.

Trong ảnh là một thanh niên có nụ cười ngượng ngùng nhàn nhạt trên môi, đó là ảnh chụp sinh nhật năm nay của hắn, hắn còn rất trẻ, vậy mà đã không còn sống trên đời này nữa rồi.

Sắc mặt Tống Nam Phong rất tệ, nhưng ông ta cũng không tiếp tục nói những lời cay độc với Tiêu Chiến, ông ta biết, xí nghiệp Tống thị lần này có thể được cứu sống toàn bộ đều nhờ vào đứa con đã chết của ông ta, ông ta sẽ không lại đi làm chuyện gì khiến đứa con còn lại khó xử.

Ông ta đã già rồi, không lo nổi tình hình nữa.

Vương Nhất Bác chậm rãi đưa Tiêu Chiến ra khỏi linh đường, anh không nói gì với nhà họ Tống, từ nay về sau họ muốn làm thế nào thì làm, anh đã bỏ qua cho bọn họ hết lần này đến lần khác, nếu còn tiếp tục tái phạm, thì đừng trách anh không lưu tình.

Tiêu Chiến quay đầu, vươn tay vỗ vỗ bàn tay to dày của nam nhân đang đặt trên vai mình, nhẹ giọng nói, " Nhất Bác."

"Có lạnh không?" Ngồi xổm xuống, vươn tay chỉnh lại chăn đắp trên đùi cậu, rồi hôn lên trán cậu, Vương Nhất Bác nhìn cậu, ánh mắt ngập ứ yêu thương say đắn vô hạn khẽ hỏi.

Lắc đầu, Tiêu Chiến nở nụ cười có chút tái nhợt, "Trở về thôi."

Vốn Quách Dư không cho phép Tiêu Chiến tuỳ ý hoạt động, nhưng mà cậu cứ cố tình đòi đi, hơn nữa nam nhân cũng không ngăn cản, Quách Dư không làm gì được, song đã ra nghiêm lệnh, chỉ có thể đi tưởng niệm một chút, không được đợi đến khi hoả táng mới trở về.

"Bảo bối, đừng nghĩ nữa." Anh biết, đối với Tiêu Chiến vốn mềm lòng mà nói, cái chết của Tống Thuỵ đã có tác động rất lớn đối với cậu, nhưng người chết cũng đã chết, người sống phải tiếp tục sống thôi.

Thở dài, Tiêu Chiến gật đầu, "Em biết rồi."

Trở về bệnh viện, nghênh đón bọn họ chính là cái nhìn chằm chặp của Quách Dư.

Xem xét cẳng chân Tiêu Chiến, Quách Dư hừ một tiếng, "Nằm trên giường tĩnh dưỡng ba tháng!"

Tiêu Chiến hơi nhíu mày. Cậu chẳng qua chỉ bị gãy chân thôi, trên người cũng đâu có vết thương nào khác, không cần thiết phải nằm trên giường tĩnh dưỡng chứ? Thế không phải sẽ làm cậu nghẹn chết ư?

Tiêu Chiến dùng ánh mắt cầu cứu nhìn nam nhân đang đứng bên cạnh, bĩu môi.

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn Quách Dư, lạnh giọng hỏi, "Ba tháng?"

Quách Dư cũng biết mình có hơi quá, nhưng thực sự là hắn rất tức giận với cái bệnh nhân không chịu phối hợp này. Cơ mà khí lạnh của Vương Nhất Bác không phải ai cũng đỡ nổi, hắn đành phải sửa lại, "Trong vòng một tháng không được tuỳ tiện cử động, nếu không xương nằm lệch vị trí sẽ phải nắn lại một lần nữa."

Nghe hắn nói vậy, Bánh Bao ngồi một góc nhăn nhó, nắn lại một lần nữa? Như thế có phải là đau quá trời đau không?

Chạy nhanh nhảy xuống sofa bổ nhào về phía giường, bé ngửa đầu nhắc nhở Tiêu Chiến, "Ba ba, ba ba phải ngoan ngoãn nghe lời nhé, nếu không sẽ đau lắm luôn đó."

Tiêu Chiến dở khóc dở cười nhìn con, cam chịu gật đầu, được rồi, cậu sẽ không cử động linh tinh nữa.

Nhóc con trong bụng đột nhiên đá cậu một cước, Tiêu Chiến sắc mặt cứng đờ, một đá kia vừa rồi có hơi nặng chân, làm cậu đau quá.

Vương Nhất Bác vẫn luôn quan sát sắc mặt cậu thấy vậy khẩn trương vươn tay, nhẹ nhàng vuốt bụng cậu, cảm giác được bánh bao nhỏ bên trong cử động mạnh, quay đầu hỏi Quách Dư, "Sao lại thế này?"

Tiêu Chiến bụng quặn đau, trán đã rịn một lớp mồ hôi mỏng.

Quách Dư đặt tay lên bụng kiểm tra thai máy, biến sắc, hô với y tá đằng sau, "Mau, gọi điện cho Quách Thừa!"

Xong hắn nhìn Vương Nhất Bác, sắc mặt nghiêm túc nói, "Nhóc này có lẽ muốn ra đời rồi."

"Cái gì?" Đừng nói Vương Nhất Bác, ngay cả Tiêu Chiến đã từng sinh con một lần cũng thấy giật mình, bánh bao nhỏ trong bụng mới hơn bảy tháng, sao đã sinh rồi?

Nhưng từng cơn đau quặn lên trong bụng, hệt như lúc trước khi cậu chuẩn bị sinh Bánh Bao, khiến cậu chỉ hận không thể đập vào đầu một phát ngất luôn cho xong.

"A! Đau quá!" Tiêu Chiến một chân bị treo cao, vậy mà cả người vẫn vặn vẹo vì đau.

Vương Nhất Bác luống cuống tay chân giữ chặt tay cậu nắm trong tay mình, khẩn trương đến nói năng lộn xộn.

"Bảo bối, hít sâu đi bảo bối, dùng sức."

Quách Dư trợn trắng mắt, cười nhạo, "Dùng sức cái rắm, cậu muốn để cậu ấy sinh đứa bé này trong đũng quần à!"

Bánh Bao thịt khẩn trương chạy đến bên kia giường, vươn hai móng gắt gao cầm lấy tay Tiêu Chiến.

"Ba ba, thả lỏng đi, nếu đau thì cấu Bánh Bao ấy." Tuy rằng bé cũng sợ đau, nhưng dáng vẻ ba ba lúc này thực sự quá khủng khiếp.

Tiêu Chiến cho dù có đau đến không chịu nỗi cũng sẽ không bao giờ làm tổn thương đứa con bảo bối của mình, cậu nghiêng đầu nhìn Bánh Bao, nở nụ cười suy yếu, lạc giọng trấn an bé, "Bánh Bao, ba ba không sao."

Bánh Bao bĩu môi, mắt to đầy vẻ không tin tưởng, sao có thể không sao, ba ba cũng đã đau đến tái mặt rồi.

Vương Nhất Bác lúc này không biết phải làm gì, bảo bối cư nhiên sắp sinh, chuyện này quả thực ngoài dự kiến của anh.

"Quách Dư, rốt cuộc là tại sao lại thế này!"

Quách Dư lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài, "Tôi nào biết, con cậu muốn ra tôi cũng không thể nhét nó trở vào được!"

"Quách Thừa sao còn chưa tới!" Vương Nhất Bác lười đáp lại hắn, quay đầu rống lên với y tá vừa gọi điện cho Quách Thừa.

Y tá run run, mau chóng gật đầu, "Bác sĩ Quách Thừa lập tức tới."

Quách Thừa là giáo sư giảng dậy của một học viện, hơn nữa còn là bác sĩ riêng của Tiêu Chiến , có chuyên môn nghiên cứu về vấn đề đàn ông sinh con, để hắn tới phẫu thuật cho Tiêu Chiến thì an toàn hơn để bác sĩ của bệnh viện bọn họ thực hiện, miễn gây ra sự cố gì bị Vương Nhất Bác châm một mồi lửa đốt trụi bệnh viện.

Tiêu Chiến cắn môi, nuốt tiếng kêu thảm thiết vào bụng, cậu không thể để con nhìn thấy vẻ mặt khốn khổ không chịu nổi của mình.

Cảm giác ẩm ướt dưới thân ập tới, Tiêu Chiến cả kinh, trợn to hai mắt, gào lên với Vương Nhất Bác, "Bế Bánh Bao đi!"

Vương Nhất Bác lần đầu tiên bị cậu lớn tiếng gào rú như vậy, sửng sốt một lúc, sau đó ý thức được cái gì, vươn tay chụp Bánh Bao đứng dậy, quay người ra khỏi cửa, tuy anh rất muốn ở bên cạnh bảo bối, nhưng bà xã anh sinh con không thể để thằng con cả của anh thấy được!

Y bế Bánh Bao ra, vừa vặn gặp được Quách Thừa đang từ thang máy chạy tới.

"Làm sao vậy làm sao vậy?" Vừa rồi y tá gọi điện cũng không nói rõ ràng, chỉ vội vàng báo cho hắn Tiêu Chiến sắp sinh.

Vương Nhất Bác lắc đầu, anh nào biết có chuyện gì, bảo bối đột nhiên muốn sinh, anh cũng rất rối.

Quách Thừa nhíu mày, vào phòng bệnh. Thấy tình huống của Tiêu Chiến thì sửng sốt, quát lên, "Còn thất thần cái gì, mau đẩy cậu ấy vào phòng cấp cứu đi chứ!"

Đã vỡ nước ối rồi còn chờ gì nữa, chẳng lẽ muốn để cậu ấy treo chân sinh con sao!

Y tá lập tức chạy đi gọi người đưa Tiêu Chiến vào phòng cấp cứu, Vương Nhất Bác ôm Bánh Bao thịt chạy theo.

Quách Thừa thay quần áo phẫu thuật, giơ hai tay đứng trước mặt Tiêu Chiến, các bác sĩ y tá vây quanh cửa, không phải họ tò mò, mà là bọn họ không dám tiến vào, nam nhân lạnh lẽo âm trầm bên ngoài kia hận không thể lôi cả viện trưởng của bệnh viện bọn họ vào mới an tâm.

Tiêu Chiến lúc này đã đau thành quen, môi bị cậu cắn ra vết máu.

"Tiêu Chiến, cậu đừng lo, tuy sinh non, nhưng bình thường cậu đều chăm sóc bồi bổ rất tốt, nếu đứa nhỏ muốn ra, vậy thì chúng ta sẽ cho bé thấy ba nó đẹp trai thế nào, đừng sợ."

Quách Thừa đưa mắt ra hiệu để y tá bên cạnh gây mê cho cậu, với tình trạng này của Tiêu Chiến, chỉ có thể phẫu thuật.

Lần đầu tiên phẫu thuật phần bụng của đàn ông, Quách Thừa kỳ thực cũng rất run, nếu có gì sơ xuất, Vương Nhất Bác nhất định sẽ dùng một đao bổ chết hắn.

Tiêu Chiến chỉ cảm thấy trước mắt ngày càng mơ hồ, sau đó nghiêng đầu thiếp đi.

Hít sâu, Quách Thừa cầm dao mổ, cảnh cáo bản thân ngàn vạn lần phải bình tĩnh, sau đó giơ tay mổ xuống.

Vương Trần Vũ sau khi nhận được điện thoại liền xông thẳng ra khỏi phòng họp, đây là bảo bối nhỏ thứ ba của gia đình bọn họ, không thể xảy ra chuyện gì được.

Gã không dám nói cho Cố Nguỵ, sợ hắn kích động ảnh hưởng đến thai nhi, trên đường lái xe gã gọi một cú cho Đường Tam.

Đường Tam đang ra ngoài ăn cơm với Vương Trần Vũ, lúc nhận điện thiếu chút hóc luôn miếng xương sườn.

Tạ Doãn vội vàng vỗ lưng cho Đường Tam, "Lại sao vậy?" Gần đây hắn bận muốn chết, vất vả lắm mới được ăn một bữa cơm với Đường Tam, vừa ăn được mấy miếng, chưa gì điện thoại đã gọi tới.

"Anh, anh anh anh anh, anh dâu tôi sắp sinh!" Rống xong câu này, Đường Tam bật dậy lao đi. Sao giờ đã sinh rồi, còn thiếu hai tháng nữa cơ mà.

Đường Tam vừa gào rống vừa chạy đến bệnh viện, Vương Trần Vũ đã có mặt ở đó, hắn liền vọt tới trước mặt Vương Nhất Bác, khẩn trương hỏi han, "Sao đột nhiên đã sinh rồi, còn chưa đến ngày mà anh!"

Vương Nhất Bác giờ ngay cả nói cũng không muốn, đôi mắt sắc bén đen thẳm nhìn chằm chằm đèn báo ở cửa phòng cấp cứu.

Bánh Bao ngửa đầu nhìn Đường Tam, mắt to đỏ ửng, "Tiểu thúc."

Lòng Đường Tam căng lên, hắn bế Bánh Bao trong lòng Vương Nhất Bác ra, xoay người ngồi xuống một ghế khác cúi đầu dỗ bé.

Phòng cấp cứu im ắng, người vây quanh hỗ trợ cũng đầu đầy mồ hôi, nhưng bọn họ không dám phát ra một tiếng động nhỏ, sợ quấy rầy Quách Thừa.

Quách Thừa hít một hơi thật sâu, bế đứa nhỏ trong khoang bụng bị mổ to máu chảy đầm đìa ra. Hắn hung hăng vỗ vào mông đứa nhỏ một phát.

"Oa!!!!!" Tuy tiếng khóc này không được vang dội lắm, nhưng đứa nhỏ đã quẫy lên, hai mắt nhắm nghiền hé miệng kêu khóc.

Quách Thừa thở phào, chuyển đứa nhỏ cho y tá để cô tắm rửa cho bé, lo lắng dặn dò, "Mới hơn bảy tháng, trước cứ để bé trong lồng kính quan sát đã."

Y tá gật đầu, động tác nhẹ nhàng đỡ bé con.

Quách Thừa nghiêng đầu nhìn thoáng qua các dụng cụ đo, các chỉ số cơ thể đều ở mức bình ổn, bắt đầu khâu vết mổ cho Tiêu Chiến.

Mọi người chờ bên ngoài loáng thoáng nghe đượctiếng trẻ con nỉ non khóc, một tảng đá nặng trong lòng rơi xuống, song một tảngđá khác vẫn tiếp tục treo lơ lửng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro