Chương 95: Em Chính Là Ngượng Ngùng Chứ Bộ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắc mặt Vương Trần Vũ đã không còn chỉ dùng từ đen sì để miêu tả.

Nếu người trước mặt không phải là Cố Nguỵ, phỏng chừng gã sẽ dùng đôi bàn tay to bự của mình túm chặt lấy cổ họng đối phương, rồi hung hăng bóp chết hắn.

Tiêu Chiến có chút lo lắng nhìn Cố Nguỵ mím môi không chịu nói lời nào, cậu vừa định mở miệng nói giúp hắn cái gì đó, lại bị nam nhân bên cạnh kéo tay.

Cậu quay đầu khó hiểu nhìn nam nhân — Anh làm gì thế?

Vương Nhất Bác lắc đầu, ý bảo cậu đừng xen vào — Chuyện của vợ chồng nhà người ta, mình nhúng tay vào làm chi.

Tiêu Chiến hừ một tiếng, trợn mắt.

Đường Tam ngồi một xó tủm tỉm nhìn đại ca hắn, trong lòng thầm nhủ, anh hai giờ trở nên thiệt là ôn nhu, thoạt nhìn càng thêm mê người!

Vương Trần Vũ không cần quay lại xem cũng đủ biết, đằng sau có ba cặp mắt chú tâm theo dõi gã và Cố Nguỵ, tuy nhiên lúc này gã lười để ý đến bọn họ.

Gã cúi đầu nhìn Cố Nguỵ vươn tay, nắm cằm hắn nâng lên nhìn thẳng vào mình.

Khuôn mặt gã thản nhiên, nhưng đôi mắt sắc bén lại lộ ra lửa giận dữ dội.

Cố kiềm nén giọng điệu để cho bản thân bớt nóng nảy, Vương Trần Vũ hít sâu, thấp giọng hỏi lại một lần nữa, "Cho em một cơ hội cuối cùng, có gì muốn nói với anh không?"

Kì thật Cố Nguỵ đã nhận ra, nam nhân nếu đã hỏi thẳng mình như vậy, nhất định là đã biết tin hắn mang thai, nhưng mà...Hắn thật sự không biết nên mở miệng thế nào, được rồi, hắn thừa nhận bản thân biệt nữu, tuy đã quyết định giữ lại sinh mệnh nhỏ trong bụng, nhưng hắn vẫn chưa thể đối mặt với chuyện người mình sắp nhiều thêm một cục thịt được.

Liếm liếm đôi môi khô khốc, hắn trừng mắt, làn mi hơi run run.

Vương Trần Vũ lạnh lùng cười một tiếng, "Ha hả, Cố Nguỵ ơi là Cố Nguỵ tôi nghĩ mình đã moi tim moi phổi ra mà đối đãi với em, đáng tiếc, trong mắt em tôi vẫn mãi chỉ là thằng đàn ông cặn bã, phải không?" Trong giọng nói gã hiện rõ sự thất vọng cực điểm, thì ra trong lòng Cố Nguỵ, đến chuyện lớn như mang thai cậu ấy cũng có thể giấu mình.

Vậy có lẽ nào vốn dĩ cậu ấy không định giữ lại đứa nhỏ trong bụng?

Buông bàn tay đang kiềm chế cằm hắn ra, Vương Trần Vũ nâng tay xoa mặt, nhìn một cái thật sâu vào đôi mắt trợn to ngây ngốc của Cố Nguỵ, rồi gã xoay người, nhẹ giọng nói, "Nếu em không muốn giữ lại nó, vậy thì tìm Quách Thừa xoá bỏ đi. Về sau hai ta cũng không cần tiếp tục dây dưa nữa." Nói xong, gã lập tức rời đi.

Tuy Vương Trần Vũ nói rất nhẹ, nhưng cả bốn người ở đây đều nghe thấy rõ ràng.

Cố Nguỵ bởi vì lời nói bất ngờ của Vương Trần Vũ mà ngẩn cả người, hắn vốn nghĩ cùng lắm gã chỉ nổi nóng với mình một lúc, quở mắng hắn vì sao không nói cho gã chuyện này trước tiên, nhưng hắn không ngờ tới, người đàn ông kia, người đàn ông cưng nựng hắn trong lòng bàn tay giờ cư nhiên lại lạnh lùng như thế, anh ấy cư nhiên, cư nhiên muốn vứt bỏ kết tinh của hai người bọn họ?

Càng nghĩ càng uỷ khuất, càng nghĩ càng khổ sở, Cố Nguỵ cắn môi, gắt gao ôm gối dựa vào lòng, cúi đầu, nước mắt tí tách chảy xuống.

Tiêu Chiến cũng không ngờ Vương Trần Vũ sẽ nói như vậy, hơn nữa...lúc nãy khi Vương Trần Vũ rời đi, hình như mắt cũng ửng đỏ.

Cậu lo lắng nhìn Cố Nguỵ, thấy hắn cúi đầu lau nước mắt, không khỏi thở dài, đáng đời, ai bảo cậu biệt nữu, giờ anh nhà cậu tức giận rồi đấy, còn không thèm nhìn mặt cậu nữa!

Trách thì trách, nhưng thấy dáng vẻ khổ sở của hắn cậu cũng không đành lòng, Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác mặt không biểu tình, nhướn mày, khẽ ghé lại gần nhẹ giọng nói, "Anh đi khuyên nhủ anh anh đi."

Vương Nhất Bác nhướn mày, không muốn đi, không muốn động.

Tiêu Chiến mặt nhăn mày nhíu, vươn tay chọt chọt đùi nam nhân, vừa chọt vừa nói thầm, "Mau đi, mau đi, mau đi!"

Vương Nhất Bác nghiêng đầu, khẽ cắn vành tai cậu, "Tuân mệnh, bảo bối!"

Đường Tam chớp mắt mấy cái, vươn tay tóm gối dựa để bên cạnh dùng sức gặm, vừa gặm vừa lẩm bẩm, "Quá ân ái, thiệt quá ân ái! Đường Tam, không ghen tị, không ghen tị." Nói là nói vậy, nhưng cặp mắt phượng vẫn liếc qua nhìn trộm Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, miệng lẩm bẩm không ngớt.

Vương Nhất Bác trừng Đường Tam, đứng lên đi tới chỗ Cố Nguỵ, nói, "Cậu không cần đứa nhỏ?" Giọng nam nhân rất lạnh nhạt thờ ơ, anh không quan tâm đến suy nghĩ của Cố Nguỵ, nhưng anh vẫn biết, anh anh để có thể có con với Cố Nguỵ đã phải khổ sở giày vò nhiều.

Cố Nguỵ hít mũi, không ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, mím môi, không chịu nói lời nào.

Nếu không phải giờ còn có bảo bối ở bên cạnh nhìn, nhất định Vương Nhất Bác sẽ thay anh anh tặng cho Cố Nguỵ một cái bạt tai.

Anh anh vừa rồi như vậy, chắc là về nhà bên kia, chậc chậc, Cố Nguỵ này cũng có năng lực ghê ha, sống đến từng này năm, anh chưa từng thấy anh mình có thể vì cái gì, vì ai mà kìm nén cơn giận không nổi khùng lên.

Tiêu Chiến nhìn biểu tình nam nhân nhà mình liền biết anh lại nảy ý xấu, chạy nhanh đứng lên lại gần Vương Nhất Bác, vươn tay kéo tay anh, nam nhân quay đầu nhìn cậu, nhướn mày.

"Mau đi xem anh anh đi, để em nói với cậu ấy."

Vương Nhất Bác thở dài, được rồi, lời của bảo bối là thánh chỉ, bảo bối lớn nhất.

Thấy Vương Nhất Bác đi rồi Tiêu Chiến an vị ngồi xuống bên cạnh Cố Nguỵ, đưa mắt ra hiệu với Đường Tam, để cho hắn ngồi đối diện hai người.

Cố Nguỵ ngẩng đầu, nhìn vào mắt Tiêu Chiến khàn giọng nói, "Anh ấy không cần mình, ngay cả con của anh ấy anh ấy cũng không cần."

Tiêu Chiến thiếu chút nữa bị hắn chọc nổi điên, người này sao có thể nhầm thành ra thế chứ!

Đường Tam thật không thể chịu nổi cái tính này của Cố Nguỵ, vốn, hắn và Cố Nguỵ cũng là bạn bè quen biết, nhưng người vừa bị chọc tức ban nãy chính là anh cả của hắn đó!

"Vớ vẩn, Cố Nguỵ, tôi đang rất bực, cậu thì có gì để người ta thèm lừa? Anh cả của tôi thích trẻ con như thế nào chẳng lẽ cậu còn chưa biết? Nếu cậu vì không muốn giữ lại đứa bé này cho nên mới giấu anh ấy, tôi nói thẳng cho cậu biết, không cần để anh tôi ra tay, tôi nhất định sẽ đánh chết cậu!"

Tiêu Chiến quay đầu trừng Đường Tam, ngốc à! Có ai đi khuyên người ta như thế không!

Đường Tam bĩu môi, rút về một góc, được rồi, hắn không nói nữa, nói gì cũng sai, đột nhiên tự dưng lại nhớ tới Tạ Doãn, vì sao à? Bởi vì người kia lúc nào cũng nhường hắn, hắn nói cái gì đều đúng hết.

Tiêu Chiến nhìn Cố Nguỵ hai mắt đỏ bừng, mũi sụt sà sụt sịt, rút khăn giấy trên bàn đưa cho hắn, còn xoa bụng trấn an bánh bao nhỏ bên trong cứ liên tục đá cậu, nhẹ giọng nói, " Cố Nguỵ, lần này thực sự là cậu không đúng."

Cố Nguỵ gật đầu, khẽ khàng 'Ừ' một tiếng.

Hắn đương nhiên biết mình không đúng, nhưng Trần Vũ cũng không thể nói như vậy với hắn!

"Mình...mình không biết nên nói với anh ấy thế nào...." Thực sự hắn không làm được như Tiêu Chiến, thản nhiên thừa nhận chuyện bản thân là nam, lại có thể mang thai sinh con.

Tiêu Chiến thở dài, hỏi, "Cậu không định ở bên anh ấy sao?"

Cố Nguỵ nhíu mày, nhìn Tiêu Chiến, nói, "Đương nhiên là định rồi, nếu không định ở bên cạnh anh ấy, sao mình có thể để anh ấy áp toàn phần như thế được!"

"Vậy không phải xong rồi sao, cậu còn rối rắm gì nữa?" Tiêu Chiến không hiểu nổi, trong đầu Cố Nguỵ còn khúc mắc chuyện gì?

Cố Nguỵ thở dài, ngay cả hắn cũng không biết nữa.

Vương Nhất Bác đến biệt thự của Vương Trần Vũ, trực tiếp đi thẳng đến thư phòng, đẩy cửa, trong phòng sương khói mù mịt.

Nhíu mày, anh mở cửa sổ, sau đó ngồi xuống sofa, hai tay khoanh trước ngực, không nói lời nào, liền cứ như vậy nhìn chằm chằm Vương Trần Vũ đang ngồi bên kia hút thuốc.

Vương Trần Vũ bị anh nhìn đến mất tự nhiên, tắt thuốc, hỏi, "Em còn đi làm thuyết khách?" Em trai gã từ khi nào lại thích xen vào chuyện của người khác như thế.

Nhún vai, Vương Nhất Bác nói, "Bảo bối bảo em đến xem anh."

....Đến xem anh, em liền thực sự đến xem, không định nói gì đúng không!

Hít sâu, Vương Trần Vũ bất đắc dĩ nằm sấp trên bàn, than thở, "Em trai à, anh thương tâm lắm."

"Ừ, thấy rồi." Anh ý với chuyện của Cố Nguỵ vẫn luôn dễ dàng thương tâm.

Vương Trần Vũ khoé miệng treo một nụ cười khổ, lại rút một điếu thuốc, châm lửa, "Anh đã đối tốt với cậu ấy đến vậy, cậu ấy ngay cả chuyện mang thai cũng gạt anh, nếu không phải hôm nay em nói cho anh biết, không biết anh còn bị giấu tới khi nào."

"Anh đi xong, cậu ta khóc." Được rồi, dù anh rất muốn xem diễn, nhưng giờ không phải thời cơ tốt, làm anh em, anh vô cùng không thích dáng vẻ này của anh mình.

Vương Trần Vũ nâng tay lên một chút, sau đó làm bộ như không có chuyện gì nhét điếu thuốc vào miệng, hung hăng hít một hơi.

"Ít hút thuốc thôi, dễ chết sớm." Vương Nhất Bác lạnh lùng nhìn anh một cái, thiện ý khuyên bảo.

"Khụ khụ khụ khụ.... Em.... Khụ khụ.... Em đang ước anh chết luôn đấy hả!" Vương Trần Vũ trừng mắt lườm anh.

"Anh không cần đứa nhỏ kia?" Vương Nhất Bác không để ý hành động trợn mắt của gã, hỏi ra nghi hoặc của bản thân.

Lắc đầu, nam nhân cười khổ, nói, "Sao lại không cần, ngay cả nằm mơ anh cũng ngóng trông Cố Nguỵ có thể mang thai, nhưng em xem cậu ấy đi, ngay cả chuyện lớn như vậy cũng gạt anh, chẳng lẽ anh còn có thể tiếp tục chờ đợi?" Nếu không phải vì Cố Nguỵ muốn trộm gã xoá bỏ đứa nhỏ, gã thật sự không thể tìm ra một lý do khác để thuyết phục chính mình, vì cớ gì Cố Nguỵ lại muốn giấu diếm.

Hít sâu, như thể mới đưa ra quyết định rất quan trọng, Vương Trần Vũ tiếp tục nói, "Nếu cậu ấy không muốn ở bên cạnh anh, cũng không muốn giữ đứa bé này, anh sẽ thành toàn cho cậu ấy."

Cửa thư phòng bị dùng sức đẩy ra, Cố Nguỵ run rẩy đứng đó, sắc mặt trắng bệch đến doạ người.

Tiêu Chiến một tay đỡ thắt lưng, một tay kéo cánh tay Cố Nguỵ

Vương Nhất Bác lập tức đứng lên, lại gần kéo Tiêu Chiến vào ngực, cúi đầu nói, "Qua đây sao không mặc áo khoác?" Bên ngoài lạnh như vậy, mặc dù hai nhà rất gần, nhưng không thể mặc mỗi cái áo mỏng manh mà chạy tới được!

Tiêu Chiến cười lắc đầu với nam nhân, ý bảo mình không sao, vươn tay đẩy đẩy Cố Nguỵ, "Kìa, hai người nói chuyện đi, lát nữa nhớ qua ăn cơm chiều."

Nói xong, kéo tay nam nhân rời đi, cậu không bao giờ muốn đi làm chuyện hoà giải này nữa, quá mệt!

Lúc Cố Nguỵ đẩy cửa thư phòng Vương Trần Vũ có liếc hắn một cái, sau đó liền cúi đầu, giả bộ bày dáng vẻ 'anh đang bề bộn nhiều việc, đừng tới quấy rầy anh'.

Cố Nguỵ hé môi, vào trong phòng đóng cửa lại, hệt như một đứa nhỏ làm chuyện sai, bị người lớn phạt đứng, cứ đứng ở cạnh cửa, không nói gì, cũng không nhúc nhích.

Dù sao cũng là người gã đặt trong tim trong lòng, Vương Trần Vũ sao có thể nỡ mặc kệ hắn, hơn nữa....hắn còn đang mang thai.

Thở dài, có chút mệt mỏi nâng tay nhéo mi tâm, gã nói, "Đứng làm gì, ngồi đi chứ!"

Cố Nguỵ cúi đầu, giấu đi ý cười bên môi, hừ, vẫn xót em đúng không!

Lúc này hắn cũng không làm kiêu, đi qua ngồi xuống sofa.

Vương Trần Vũ thấy hắn ngồi ở đó lại tiếp tục không nói gì, bất đắc dĩ hỏi, "Em còn có việc tìm anh? Nếu em cảm thấy cần anh bồi thường một khoản, anh sẽ lập tức chi cho em."

"Em không có!" Cố Nguỵ ngẩng mạnh đầu lên, gào lên với nam nhân. "Em không muốn bỏ đứa bé này, em thật sự không muốn!"

Vương Trần Vũ gật đầu, "Ừ, không muốn thì không muốn, Cố Nguỵ, kỳ thực giờ anh mới nhận ra, em không hề tin anh một chút nào, phải không?"

Cố Nguỵ mặt nhăn mày nhíu, cắn môi, hắn muốn phủ định lời của nam nhân, nhưng... hắn không biết nên nói thế nào.

Tự giễu nở nụ cười, Vương Trần Vũ chua sót nói, "Anh đoán đúng rồi? Lẽ nào em cho rằng, những lời anh từng nói với em, đều để trêu đùa lừa gạt em? Cố Nguỵ em có thể chín chắn hơn một chút hay không? Anh đã hơn ba mươi tuổi, em cũng không còn là trẻ con nữa, anh không cần phải lấy mấy thứ đó để dụ dỗ em, có bao nhiêu nam nữ sán vào anh, tội gì anh phải làm thế với em?"

"Không phải, không phải là em không tin anh!" Cố Nguỵ nghe lời của gã càng ngày càng thái quá, nếu để nam nhân tiếp tục nói, có thể đoạn tình cảm này thực sự sẽ nảy sinh vấn đề, cho nên hắn vội vàng mở miệng phủ nhận.

Vương Trần Vũ nhướn mày, "Vậy vì sao em phải gạt anh?"

"....Em chính là....Em....Ừm..... Chính là.... Chính là ngượng ngùng...." Càng nói tiếng càng nhỏ, Cố Nguỵ cúi đầu xoắn xoắn ngón tay.

"Ngượng ngùng? Cố Nguỵ em là em bé chưa cai sữa à? Có cái gì phải ngượng hả!" Vương Trần Vũ nổi điên thiếu chút lật bàn, song gã sợ doạ Cố Nguỵ, đành phải nắm chặt hai đấm, hít sâu bình ổn lửa giận.

Uỷ khuất ngẩng đầu, Cố Nguỵ cũng nổi giận, dựa vào cái gì oan uổng hắn như thế! Không biết hắn đang mang thai à!

"Em là đàn ông! Anh không thấy kì quái vậy anh đi mang thai đi! Người mang thai cũng không phải anh, anh còn châm chọc cái gì!"

"Lại đây!" Vương Trần Vũ trừng mắt, nhóc thối, còn dám tranh cãi với gã!

Cố Nguỵ cũng trừng lại, mới không sợ anh đâu! Trừng thì trừng, xem mắt ai to hơn!

Bị hắn chọc cười, Vương Trần Vũ cảm thấy uy phong của mình tụt giảm nghiêm trọng, đành nâng tay vẫy vẫy hắn, nói, "Lại đây, anh ôm em một cái."

Cố Nguỵ trừng mắt, không tình nguyện lắm đứng dậy lại gần gã.

Nâng tay kéo hắn qua, để cho hắn ngồi nghiêng trên đùi mình, Vương Trần Vũ tựa đầu chôn vào cần cổ hắn, thở dài, "Quên đi quên đi, anh tha thứ cho em, nếu nổi giận với em, anh sẽ đoản mệnh mười năm mất."

Cố Nguỵ hé môi, kéo bàn tay to dày ấm áp của Vương Trần Vũ, thấp giọng nói, "Em xin lỗi...."

Nam nhân khẽ cười một tiếng, há mồm cắn lên da thịt mềm mịn ở cổ hắn, than thở, "Còn có lần sau nữa, anh đánh đòn!"

Bĩu môi, Cố Nguỵ âm thầm trợn mắt, anh không nỡ đâu!

"Anh không giận chứ?" Nghiêng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của nam nhân, Cố Nguỵ hỏi.

Vương Trần Vũ ừ một tiếng, tay ôm hắn siết chặt hơn một chút, "Giận chết rồi."

Tuy nam nhân nói như vậy, nhưng khoé môi Cố Nguỵ vẫn cong lên, "Em sẽ không bao giờ gạt anh bất cứ chuyện gì nữa." Nói xong nhìn ánh mắt rõ ràng không tin của gã, nói tiếp hai từ, "Thật đó!"

Vương Trần Vũ thở dài, hôn lên hai má hắn, hỏi, "Dạo này có chỗ nào không thoải mái không?" Gã nhẹ nhàng vuốt ve bụng Cố Nguỵ.

"Không có, Tiêu Chiến đã nói cho em biết một số việc cần chú ý rồi." Sợ ngứa rụt người lại, Cố Nguỵ lười biếng tựa vào ngực nam nhân.

"Chúng ta sang bên kia đi, mọi người đang lo lắm."

Vương Trần Vũ nghe hắn nói vậy, lại trừng hắn một cái, không có việc gì ai bảo em gây chuyện!

Cố Nguỵ bĩu môi, người ta là ngượng ngùng chứ bộ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro